← Quay lại trang sách

Chương 8

Blore chấp thuận tham gia một cách khá dễ dãi. Ông bày tỏ sự đồng ý ngay lập tức với cuộc tranh luận của họ.

“Những gì ông nói về đám tượng sứ nhỏ kia, thưa ông, khiến cho mọi sự khác biệt hẳn. Quả là điên rồ, đúng thế! Chỉ có một điều này thôi, ông không nghĩ là tên Owen này thực hiện ý tưởng kiểu dàn xếp từ trước chứ, như trước ấy?”

“Ông giải thích đi.”

“Thì, ý tôi là thế này. Sau cái chuyện lùm xùm tối qua thì cậu Marston trẻ tuổi đã hoảng sợ quá mà tự đầu độc bản thân. Và Rogers, ông ta cũng quá sợ nên đã kết liễu bà vợ của mình! Tất cả đều theo kế hoạch của U.N.O.”

Armstrong lắc đầu. Ông nhấn mạnh về liều xyanua. Blore đồng ý.

“Đúng thật, tôi quên khuấy đi mất. Bình thường chẳng ai lại mang theo thứ đó trong người. Nhưng làm cách nào mà nó lại lọt được vào đồ uống, ông xem?”

Lombard trả lời: “Tôi đã nghĩ về điều đó. Marston đã uống vài thứ tối qua. Giữa lúc mà cậu ấy có ly cuối cùng cho tới lúc mà cậu ta uống ly đó, có một khoảng thời gian trống khá lâu. Trong khoảng thời gian đó ly rượu của cậu ấy được đặt ở chiếc bàn này hoặc chiếc bàn nào đó. Tôi nghĩ - mặc dù không chắc cho lắm - là cái ly đặt ở cái bàn nhỏ bên cửa sổ. Cái cửa sổ đó lại mở. Ai đó hẳn đã lén cho một liều xyanua vào chiếc cốc.”

Blore ré lên, ông ta không thể tin nổi: “Mà không ai trong chúng ta nhìn thấy hắn ư?”

Lombard đáp cộc lốc: “Chúng ta đều - khá bận tâm vào chuyện khác.”

Armstrong chậm rãi tiếp lời: “Đúng vậy. Chúng ta đều bị vu khống. Chúng ta đã đi loanh quanh, đi đi lại lại căn phòng. Tranh cãi, tức giận, chú tâm vào câu chuyện của bản thân mình. Tôi nghĩ là chuyện đó có thể xảy ra…”

Blore nhún vai.

“Sự thật thì, rõ là nó phải xảy ra rồi! Vậy giờ, các quý ông, hãy bắt tay vào thôi. Không ai hú họa mang súng theo chứ? Tôi nghĩ như thế thì khó có thể trông mong.”

Lombard trả lời: “Tôi có một cái đây.” Đoạn anh vỗ vào túi mình.

Mắt ông Blore mở to hết cỡ. Ông nói với cái giọng quá mức xã giao: “Anh luôn mang nó theo bên mình ư?”

Lombard đáp: “Thường là thế. Tôi đã từng ở một vài nơi khá khắc nghiệt, ông biết đấy.”

“Ồ,” Blore nói và bồi thêm, “Chà, vậy chắc anh cũng chưa từng ở chỗ nào khắc nghiệt hơn chỗ ngày hôm nay đâu! Nếu có một kẻ điên đang ẩn náu trên hòn đảo này, hẳn hắn cũng sẽ có một vài thứ vũ khí trong tay - ấy là chưa kể một, hai con dao găm đâu đấy.”

Armstrong húng hắng ho.

“Có lẽ ông đã nhầm về chuyện đó, Blore ạ. Có nhiều tên giết người hàng loạt lại khá khiêm nhường, những tên khá thú vị.”

Blore đáp: “Tôi không nghĩ tên này là loại như vậy, bác sĩ Armstrong ạ.”

Ba người đàn ông bắt đầu cuộc săn tìm quanh hòn đảo.

Chuyện hóa ra lại đơn giản một cách bất ngờ. Ở phía Đông bắc của hòn đảo, chỗ gần vịnh, là nơi vực đổ ra mặt biển, bề mặt không bị phá vỡ.

Phần còn lại của hòn đảo thì không có mấy cây cối và rất ít nơi bị che khuất. Ba người đàn ông tiến hành công việc một cách cẩn thận và có phương pháp, rà qua rà lại kỹ càng từ điểm cao nhất tới tận bờ nước, soát từng gang tấc những dấu hiệu bất thường nơi tảng đá mà rất có thể là một cửa hang. Nhưng chẳng có cái hang nào hết.

Cuối cùng thì, từ chỗ quanh mép nước, họ đến nơi mà tướng Macarthur đang ngồi ngắm nhìn biển khơi. Nơi đây thật bình yên với những đợt sóng vỡ tan khi ập vào vách đá. Người đàn ông ngồi rất thẳng, mắt nhìn đăm đăm về phía đường chân trời.

Ông chẳng tỏ vẻ gì là nhận ra sự xuất hiện của những người tìm kiếm. Sự thờ ơ của ông khiến bất cứ ai cũng phải lấy làm khó chịu.

Blore nhủ thầm: “Thật không bình thường - nhìn cứ như là ông ta đã bị hôn mê bất tỉnh vậy.”

Ông tằng hắng giọng và bắt chuyện: “Ông tìm được một chỗ thật đẹp để ngồi đấy.”

Ông tướng đông cứng người lại. Ném một cái nhìn nhanh lẹ qua vai, ông ta trả lời: “Còn ít thời gian lắm - quá ít. Tôi phải chắc rằng không ai làm phiền tôi nữa.”

Blore nói một cách ôn hòa: “Chúng tôi sẽ không làm phiền ông đâu. Chúng tôi có thể coi là đang dạo quanh hòn đảo thôi. Chỉ nghĩ là, ông biết đấy, có khi ai đó đang ẩn mình trên này.”

Ông tướng vẫn cứng đơ người, nói: “Ông không hiểu rồi - ông chẳng hiểu gì cả. Ông hãy làm ơn đi chỗ khác cho.”

Blore rút lui. Ông nói, khi quay trở lại gặp hai người kia: “Lão ta điên rồi… chẳng ích gì đi nói chuyện với lão.”

Lombard hỏi, tỏ ra tò mò: “Ông ấy nói gì thế?”

Blore nhún vai.

“Gì đó về cái chuyện là còn ít thời gian và rằng lão không muốn bị ai làm phiền hết.”

Bác sĩ Armstrong nhăn mặt. Ông lẩm bẩm: “Tôi nghĩ là…”

Cuộc tìm kiếm quanh hòn đảo đã được thực hiện đầy thiết thực. Ba người đàn ông đứng trên đỉnh cao nhất nhìn qua biển tới nơi đất liền. Chẳng có con thuyền nào cả. Còn cơn gió thì đang hồi sức.

Lombard lên tiếng: “Không có thuyền đánh cá. Có một cơn bão đang đến rồi. Khốn kiếp, cái phiền toái nhất là không thấy được ngôi làng từ đây. Chúng ta có thể ra dấu hiệu hay làm gì đó rồi.”

Blore đáp: “Chúng ta có thể phát pháo sáng đêm nay.”

Lombard trả lời, nhăn nhó: “Quỷ quái ở chỗ chuyện đó đã được tính toán cả rồi.”

“Như thế nào cơ?”

“Làm sao tôi biết được cơ chứ? Trò đùa nào đó, chắc thế. Chúng ta sẽ bị đày đọa ở đây, sẽ không có sự chú ý nào để mà ra dấu, đại loại như vậy. Có khi ngôi làng lại được báo tin là có vụ cá cược nào đó chẳng hạn, chuyện của một thằng ngốc nào đó.”

Blore nói một cách mơ hồ: “Anh nghĩ là họ sẽ tin vào mấy thứ đó chắc?”

Lombard đáp khô khốc: “Tin thì dễ hơn là nghe sự thật! Nếu như dân làng được bảo là cái hòn đảo này phải bị cô lập cho đến khi ông Owen ẩn danh kia đã bí mật giết hết đám khách khứa - ông có nghĩ là họ tin không?”

Bác sĩ Armstrong trả lời: “Có những lúc ngay chính tôi cũng không thể tin nổi. Thế nhưng…”

Philip Lombard bành môi ra mà nói: “Thế nhưng - đúng là thế mà! Chính ông nói thế, bác sĩ à!”

Blore nhìn trân trân vào dòng nước, ông trầm ngâm: “Chắc chẳng ai có thể trèo nổi qua đây đâu nhỉ?”

Armstrong lắc đầu.

“Tôi nghi lắm. Trông khá là hiểm. Vả lại hắn có thể trốn ở đâu cơ chứ?”

Blore đáp: “Có khi lại có cái khe nào ở vực đá. Nếu chúng ta có một cái thuyền lúc này, chúng ta đã có thể vòng quanh đảo rồi.”

Lombard nói: “Nếu có thuyền thì giờ này chúng ta đã đi được nửa chặng đường từ đây đến đất liền!”

“Anh nói đúng.”

Lombard đột nhiên chỉ ra: “Chúng ta đã tường tận về vách đá này. Chỉ có một nơi là có thể có khe mà thôi - hơi lệch về bên phải phía dưới kia. Nếu hai ông có thể giữ dây thừng, thì hãy thả tôi xuống để kiểm tra.”

Blore tán đồng: “Cũng nên làm cho chắc. Dù nghe có vẻ hơi vô lý - chỉ là nghe có vẻ thôi! Tôi sẽ xem có thể tìm được cái gì đó không.”

Nói rồi ông ta bắt đầu cất bước về phía ngôi nhà. Lombard ngẩng đầu lên nhìn bầu trời. Những đám mây bắt đầu tích tụ lại với nhau làm thành một khối. Gió nổi mạnh dần. Anh ném một cái nhìn về phía Armstrong.

“Ông có vẻ im lặng quá, bác sĩ. Ông đang nghĩ gì thế?”

Armstrong buông từng lời chậm rãi: “Tôi đang nghĩ là chính xác thì ông già Macarthur điên tới mức nào…”

Vera đã không nghỉ ngơi từ sáng. Cô đã cố tránh mặt Emily Brent theo cái kiểu rùng mình ác cảm.

Bản thân cụ Brent thì đã lấy một chiếc ghế ngồi ngay góc ngôi nhà để tránh cơn gió. Cụ ngồi đó đan len.

Cứ mỗi lần Vera nghĩ tới cụ là cô lại thấy một gương mặt nhợt nhạt với mớ rong biển mắc vào tóc… Một gương mặt từng một thời xinh đẹp - một sự xinh đẹp trơ trẽn cũng nên - thứ mà giờ đây đã vượt quá cả tầm với của sự thương hại và kinh hãi.

Và cụ Emily Brent, bình thản và luôn có vẻ cương quyết, ngồi đó đan len.

Nơi hiên nhà chính, ông thẩm phán Wargrave ngồi co rút trong chiếc ghế gập. Cái đầu của ông như rụt hẳn lại vào trong cổ.

Khi Vera nhìn ông, cô nhìn thấy một người đàn ông đang đứng nơi bến tàu - một người đàn ông trẻ tuổi với mái tóc thẳng, đôi mắt xanh và một khuôn mặt sợ sệt vẻ ngơ ngác. Edward Seton. Trong trí tưởng tượng, cô thấy bàn tay già cỗi của ông thẩm phán đặt cái mũ tử hình màu đen lên đầu anh ta và tuyên án…

Mất một lúc Vera mới chầm chậm đi men xuống tới biển. Cô đi bộ tới nơi xa nhất của đảo, nơi có một người đàn ông đang ngồi nhìn chằm chặp về phía đường chân trời.

Tướng Macarthur hơi cựa mình trước sự xuất hiện của cô gái. Ông quay đầu lại - có một sự kết hợp kỳ lạ như nửa dò hỏi nửa sốt sắng trong cái nhìn của ông. Điều đó làm cô sững lại. Ông nhìn cô chăm chú không rời mắt trong khoảng một, hai phút.

Cô tự nhủ: “Lạ thật đấy. Cứ như là ông ta biết vậy…”

Ông nói: “A, là cô! Cô đến đó à…”

Vera ngồi xuống bên cạnh ông. Cô tỏ ra quan tâm: “Ông thích ngồi đây ngắm cảnh biển ư?”

Ông ta gật đầu hiền lành.

“Vâng,” ông đáp. “Thật dễ chịu. Chỗ này thật là tốt, tôi thấy thế, để chờ đợi.”

“Chờ đợi ư?” Vera nói sắc lẻm. “Ông đang chờ đợi điều gì thế?”

Ông ta lịch sự đáp: “Sự kết thúc. Nhưng tôi nghĩ cô biết điều đó chứ, phải không? Điều đó là thật, phải không? Tất cả chúng ta đều đang chờ đợi sự kết thúc.”

Cô nói theo cách không quả quyết cho lắm: “Ông đang nói gì vậy?”

Tướng Macarthur nói nghiêm trang: “Chẳng ai trong chúng ta có thể rời khỏi hòn đảo này được cả. Đó là kế hoạch rồi. Cô biết điều đó, tất nhiên rồi, biết hết. Có lẽ, thứ mà cô không hiểu nổi, đó là sự thanh thản!”

Vera hỏi lại một cách ngờ vực: “Thanh thản ư?”

Ông nói: “Vâng, tất nhiên rồi, cô còn rất trẻ… cô còn chưa trải qua điều đó. Nhưng nó sẽ xảy đến! Cái sự thanh thản như được ban phước lành ấy là khi mà cô biết là mọi chuyện sẽ chấm dứt - rằng cô sẽ không phải gánh sự nặng nề thêm một giây phút nào nữa. Cô sẽ có cảm giác đó thôi, một ngày nào đó…”

Vera nói giọng khàn khàn: “Tôi không hiểu ông đang nói gì.”

Ngón tay cô tự dưng bắt chéo nhau vặn vẹo. Đột nhiên cô cảm thấy sợ người lính già trầm lặng này.

Ông ta trầm ngâm: “Cô biết đấy, tôi từng yêu Leslie. Tôi yêu cô ấy biết bao…”

Vera hỏi lại: “Leslie là vợ của ông ư?”

“Vâng, vợ tôi… Và tôi yêu cô ấy - tôi luôn tự hào về cô ấy. Cô ấy luôn xinh đẹp, luôn rạng rỡ.”

Ông nín thinh mất một hai phút, rồi ông nói tiếp: “Vâng, tôi yêu Leslie. Thế nên tôi mới làm vậy.”

Vera thảng thốt: “Ý ông là…” Cô ngưng lời.

Tướng Macarthur gật đầu nhè nhẹ.

“Cũng chẳng còn ích gì mà phủ nhận vào lúc này nữa - không ích gì khi mà chúng ta đều sắp chết cả. Tôi đã đẩy Richmond vào chỗ chết. Tôi nghĩ, theo một cách nào đó, thì đó cũng là giết người. Lạ làm sao. Giết người - trong khi tôi vốn là một người luôn tuân thủ pháp luật! Nhưng lúc đó không có vẻ như vậy. Tôi đã không hề hối hận. ‘Cho đáng đời nhà nó!’ - đó là tôi từng nghĩ như vậy. Nhưng rồi sau đấy…”

Với cái giọng khó khăn, Vera hỏi: “Rồi, sau đó thì sao?”

Ông ta lắc đầu khó hiểu. Nom ông ta cũng bị bối rối và có phần kiệt quệ.

“Tôi không biết nữa. Tôi - không rõ. Mọi thứ đã khác, cô hiểu chứ? Tôi không biết liệu Leslie có bao giờ đoán được ra không… Tôi không nghĩ thế. Nhưng, cô thấy đấy, tôi không còn rõ điều gì về cô ấy nữa. Cô ấy đã đi xa tới một nơi tôi không thể với được tới rồi. Và cô ấy chết - còn tôi chỉ còn lại một mình…”

Vera lặp lại: “Một mình… một mình…”, và âm thanh vẳng lại lời cô dội lại từ phiến đá.

Tướng Macarthur nói tiếp: “Cô sẽ lấy làm mừng mà thôi, khi ngày đó đến.”

Vera đứng dậy. Cô nói giọng thật sắc: “Tôi không hiểu ông đang nói gì cả!”

Ông ta đáp: “Tôi biết mà, cô gái. Tôi biết…”

“Không, ông không hiểu gì hết…”

Tướng Macarthur lại nhìn hướng ra biển lần nữa. Trông ông như mất ý thức về sự hiện diện của cô ngay đằng sau lưng vậy. Ông ta nói thật hiền từ và êm ái: “Leslie…?”

Khi Blore quay trở lại từ ngôi nhà với một cuộn dây thừng cuốn vào vai, ông thấy Armstrong vẫn ở chỗ cũ, nơi mà ông rời khỏi lúc trước, đang nhìn đâu đó xa xăm.

Blore nói như đứt hơi: “Lombard đâu rồi?”

Armstrong nói mà không thèm để ý: “Đi kiểm tra thử một vài giả thuyết gì đó rồi. Anh ta sẽ quay trở lại sau ít phút nữa. Nhìn kìa Blore, tôi lo lắm.”

“Tôi dám cá là tất cả chúng ta đều lo lắm.”

Ông bác sĩ huơ huơ tay mất kiên nhẫn.

“Tất nhiên - tất nhiên rồi. Tôi không có ý đó. Tôi đang nghĩ về ông Macarthur già kia.”

“Ông ấy làm sao cơ chứ?”

Bác sĩ Armstrong nói một cách dữ tợn: “Chúng ta đang tìm kiếm một người điên. Nhưng nên coi Macarthur là thế nào đây?”

Blore hỏi đầy nghi ngờ: “Ông đang nói ông ta là kẻ giết người hàng loạt sao?”

Armstrong trầm tư nói: “Đáng lẽ tôi không nên nói thế. Dù chỉ là một phút. Nhưng, tất nhiên, tôi không phải là chuyên gia trong lĩnh vực thần kinh. Tôi cũng chưa có một cuộc trò chuyện nào với ông ta cả - tôi chưa nghiên cứu kẻ đó từ góc độ như vậy.”

Blore nói mơ hồ: “Hâm hấp, đúng thế. Nhưng tôi sẽ không nói là…”

Armstrong chấm dứt câu chuyện với một nỗ lực nhỏ của một người đang cố gắng lấy lại bình tĩnh.

“Có khi ông nói đúng đấy! Khỉ gió, phải có một tên nào đó đang lẩn trốn trên hòn đảo này! A! Lombard kia rồi.”

Họ thắt nút dây thừng cẩn thận.

Lombard dặn dò: “Tôi sẽ tự lo cho mình thôi. Hãy nhớ cảnh giác nếu sợi dây đột nhiên căng mạnh đấy.”

Sau một hay hai phút, khi họ đang đứng cạnh nhau quan sát hoạt động của Lombard, Blore nhận xét: “Cậu ta leo trèo như mèo ấy nhỉ?”

Có cái gì đó kỳ quặc trong giọng nói của ông ta.

Bác sĩ Armstrong đáp lời: “Tôi đoán chắc cậu ta đã từng học leo núi.”

“Có lẽ thế.”

Cả hai chợt im lặng và rồi ngài cựu thám tử cất tiếng: “Anh ta có vẻ gì đó kỳ kỳ. Ông biết tôi thấy thế nào không?”

“Thế nào cơ?”

“Anh ta có gì đó không ổn!”

“Không ổn thế nào?”

Blore lầm bầm: “Tôi không biết - chắc chắn. Nhưng tôi sẽ không sẵn lòng tin anh ta tuyệt đối.”

Bác sĩ Armstrong nhìn nhận: “Tôi cho rằng anh ấy từng có cuộc sống nhiều mạo hiểm.”

Blore đáp: “Tôi dám cược rằng anh ta đã có vài cuộc phiêu lưu khá đen tối.” Ông ta ngưng lời rồi tiếp tục: “Ông có vô tình mang theo một khẩu súng ngắn không, bác sĩ?”

Armstrong sững người.

“Tôi ư? Chúa ơi, không. Sao lại mang cơ chứ?”

Blore đáp: “Vậy tại sao Lombard lại mang theo?”

Armstrong trả lời với vẻ nghi ngờ: “Tôi đoán là - do thói quen.”

Blore khịt mũi.

Một cú giật bất ngờ kéo căng đoạn dây thừng. Trong vài giây họ đã phải vận hết sức mình. Lúc này, khi đoạn dây đã giãn bớt, Blore nói tiếp: “Có thói quen này, thói quen nọ chứ! Lombard mang theo mình khẩu súng ngắn tới những nơi hoang sơ, thì đúng thôi, và cả bếp ga, túi ngủ lẫn phấn chống côn trùng là đương nhiên! Nhưng thói quen ấy lại còn khiến anh ta phải đem theo cả thứ đó đến đây ư! Chỉ có trong mấy cuốn truyện thì người ta mới đem súng đi khắp nơi như là chuyện thường tình.”

Bác sĩ Armstrong lắc đầu bối rối.

Họ nhoài người ra phía trước để xem Lombard đã tới đâu. Cuộc thăm dò của anh ta khá kỹ lưỡng và họ có thể thấy ngay là chẳng đem lại kết quả gì. Lúc này thì Lombard đã leo lên tới vách núi. Anh quệt đi mồ hôi trên trán mình.

“Chà,” Lombard lên tiếng. “Chúng ta có lợi thế lớn rồi đây. Chỉ có thể là trong nhà hoặc chẳng ở đâu cả.”

Ngôi nhà thì dễ tìm hơn. Họ xem qua mấy gian bên ngoài trước rồi mới quay trở lại xem ngôi nhà chính ra sao. Chiếc thước đo của bà Rogers tìm được trong ngăn kéo bếp đã giúp họ. Nhưng cũng chẳng có khoảng trống nào ẩn khuất là chưa được đo đếm cả. Mọi thứ đều đơn giản và minh bạch, một cấu trúc hiện đại không một góc khuất giấu diếm. Họ dò tìm quanh tầng trệt trước tiên. Khi đang lên gác tới tầng dành cho phòng ngủ, qua ô cửa sổ nơi chiếu nghỉ, họ bắt gặp ông Rogers đang bưng một khay cocktail ra hiên nhà.

Philip Lombard nói nhẹ nhàng: “Một người tuyệt vời, một người phục vụ tốt. Ông ta cứ tiếp tục làm mọi thứ với dáng vẻ bình thản làm sao.”

Armstrong thì tỏ vẻ cảm kích: “Rogers là một người quản gia hạng nhất, tôi dám nói như vậy!”

Blore tiếp lời: “Vợ ông ấy cũng là một người nấu ăn cừ khôi nữa. Bữa tối… hôm qua…”

Họ quay vào trong căn phòng ngủ đầu tiên.

Năm phút sau, cả ba người quay lại nơi chiếu nghỉ. Chẳng có ai đang trốn ở đó cả - chẳng có chỗ nào khả dĩ trốn được.

Blore thốt lên: “Có một cái cầu thang nhỏ ở đây.”

Bác sĩ Armstrong tiếp lời: “Nó dẫn tới căn phòng của người phục vụ.”

Blore cho biết: “Phải có một chỗ nào đó dưới mái nhà - chỗ để chứa nước, thùng nước, hay gì đó. Chỗ đó là khả thi nhất - và cũng là chỗ duy nhất mà thôi!”

Và chính lúc ấy, khi đang đứng đó, họ nghe thấy một âm thanh vọng ra từ bên trên. Một tiếng chân người lén lút từ phía trên đầu.

Cả ba người đều nghe thấy tiếng động đó. Armstrong với lấy cánh tay của Blore. Lombard thì ra dấu ngón tay tỏ ý quở trách.

“Yên nào - nghe này.”

Tiếng động đó lại phát ra - có ai đó đang di chuyển nhẹ nhàng, bí mật, phía bên trên.

Armstrong thì thầm: “Thì ra hắn đang ở trong phòng ngủ. Căn phòng nơi có bà Rogers ấy.”

Blore thầm đáp lại: “Tất nhiên rồi! Nơi ẩn náu tốt nhất mà hắn có thể chọn! Chẳng ai là có thể lên đó được. Giờ thì - hãy cố mà yên lặng.”

Họ rón rén bước lên bậc thang.

Tới bậc thềm bên ngoài phòng ngủ thì họ dừng lại. Đúng thế, có ai đó đang ở trong phòng thật. Có tiếng cót két phát ra từ bên trong.

Blore nói khẽ: “Vào.”

Nói đoạn ông ta xô cánh cửa và ùa vào trong, hai người còn lại theo sát phía sau.

Rồi cả ba đều đứng chết lặng.

Ông Rogers đang ở trong phòng, với đầy ắp những quần với áo trên tay.

Blore hồi lại trước tiên. Ông ta cất lời: “Xin lỗi - ờm - ông Rogers. Chúng tôi nghe thấy có ai đó đang đi lại trong phòng, và nghĩ là… thì…” Ông dừng lại.

Rogers đáp: “Tôi xin lỗi quý vị. Tôi chỉ đang dời đồ đạc của mình thôi. Chắc cũng không ai phản đối nếu tôi dùng căn phòng trống của khách ở tầng dưới chứ? Căn phòng nhỏ nhất ấy.”

Armstrong là người mà viên quản gia nói tới và Armstrong bèn đáp: “Tất nhiên. Tất nhiên rồi. Ông cứ tiếp tục đi.”

Tránh nhìn cái hình thù được phủ kín đang nằm trên giường, ông Rogers khẽ giọng: “Xin cảm ơn, thưa ông.”

Đoạn ông ta bước ra khỏi căn phòng với đầy những đồ dùng trên tay và bước xuống cầu thang dẫn tới tầng bên dưới.

Armstrong bước đến đầu giường và nhấc tấm khăn liệm lên, ông nhìn xuống khuôn mặt bình thản của người đàn bà đã chết. Chẳng còn sự sợ hãi nào ở đó nữa. Chỉ có ngự trị duy nhất một sự trống rỗng.

Armstrong chợt thốt lên: “Giá như tôi mang theo mấy đồ nghề của mình. Tôi muốn biết đó là thứ thuốc gì.”

Rồi ông quay lại phía hai người kia.

“Làm cho xong thôi. Thâm tâm tôi nghĩ chúng ta sẽ chẳng tìm thấy thứ gì ở đây cả.”

Blore đang đánh vật với một cái chốt trên cửa ra vào.

Ông nói: “Ông ta di chuyển nhanh thật đấy. Mới một, hai phút trước chúng ta còn thấy ông ta trong vườn. Chẳng có ai nghe thấy tiếng ông ta đi lên gác cả.”

Lombard nhỏ tiếng: “Tôi nghĩ đó là lý do vì sao chúng ta đoán là có kẻ lạ đi lại trên này.”

Blore biến mất trong bóng tối bao phủ kín mít. Lombard lấy ra một chiếc đèn pin từ trong túi và theo sau.

Năm phút sau, ba người đàn ông đã đứng ở chiếu nghỉ phía trên mà nhìn lẫn nhau. Trên người vướng đầy mạng nhện, khuôn mặt người nào người nấy mang đầy vẻ rầu rĩ.

Chẳng có ai trên hòn đảo này ngoại trừ nhóm tám người bọn họ.