Chương 14
Họ đã bế ông thẩm phán Wargrave lên gác và đặt ông nằm trên giường.
Rồi họ lại đi xuống nhà và đứng ở sảnh nhìn lẫn nhau.
Blore hỏi một cách nặng nề: “Chúng ta làm gì bây giờ?”
Lombard nói nhanh: “Làm gì đó ăn thôi. Chúng ta cũng phải ăn nữa chứ.”
Lại một lần nữa họ quay lại phòng bếp. Rồi lại một lần nữa họ mở chiếc hộp đựng lưỡi đông lạnh. Họ ăn một cách máy móc, gần như chẳng cần nếm thử.
“Tôi sẽ không bao giờ ăn món lưỡi này nữa.” Vera cho biết.
Họ kết thúc bữa ăn. Họ ngồi quanh bàn bếp và nhìn chằm chằm lẫn nhau.
Blore nói: “Chỉ còn bốn chúng ta thôi… Ai sẽ là người tiếp theo đây?”
Armstrong nhìn đăm đăm. Vị bác sĩ nói, như một cái máy: “Chúng ta phải thật cẩn thận…” và dừng lại.
Ông Blore gật đầu.
“Đấy là điều mà ông ấy đã nói… và giờ thì ông ấy đã chết!”
Armstrong không khỏi thắc mắc: “Chuyện đó xảy ra thế nào cơ chứ, tôi muốn biết?”
Lombard chửi thề. Anh nói: “Một vố lừa tinh khôn! Cái thứ đó đã được treo ở trong phòng cô Claythorne từ trước rồi và nó đã đem lại hiệu quả như mong đợi. Tất cả mọi người đều chạy thục mạng lên đó vì nghĩ là cô ấy sắp bị giết. Và thế là - trong lúc hỗn loạn - có ai đó - đã khiến ông bạn già mất cảnh giác.”
Blore ngạc nhiên: “Tại sao không ai nghe thấy tiếng súng kia chứ?”
Lombard lắc đầu.
“Cô Claythorne khi đó đang hét lớn, tiếng gió hú, chúng ta khi đó đang chạy và gọi thật to. Không, khó mà nghe thấy nổi.” Anh dừng lại. “Nhưng cái mánh lới đó sẽ không còn có tác dụng nữa. Hắn sẽ cố dùng cách khác vào lần sau.”
Blore nói: “Có lẽ hắn sẽ làm thế.”
Có một nét gì đó không được thoải mái trong giọng của ông. Hai người đàn ông nhìn nhau.
Armstrong nói: “Bốn người chúng ta, mà lại không biết là ai…”
Blore nói: “Tôi biết…”
Vera nói: “Tôi không còn chút nghi ngờ nào nữa…”
Armstrong chầm chậm nói: “Tôi nghĩ là chắc tôi biết thật…”
Philip Lombard nói: “Tôi nghĩ tôi cũng có một ý tưởng…”
Một lần nữa họ lại nhìn nhau…
Vera đứng lảo đảo. Cô nói: “Tôi thấy thật tồi tệ. Tôi phải lên giường ngủ đây… Tôi mệt lử rồi.”
Lombard nói: “Tôi cũng vậy. Chẳng ích gì cứ ngồi đây ngắm nhau.”
Blore nói: “Tôi cũng không phản đối chuyện đó…”
Bác sĩ lẩm bẩm: “Đó là điều tốt nhất có thể làm lúc này - dù vậy tôi không nghĩ là chúng ta có thể chợp mắt nổi.”
Họ tiến đến cửa. Blore thì thầm: “Không hiểu khẩu súng ngắn đang ở đâu?”
Họ bước lên cầu thang.
Chuyện tiếp theo diễn ra như một cảnh trong trò kịch hài.
Cả bốn người đều đứng với tay họ đặt lên nắm đấm cửa. Rồi, như có hiệu lệnh, mỗi người đều bước vào phòng và đóng sập cửa lại. Có tiếng then chốt và tiếng khóa, tiếng đồ vật bị xê dịch.
Bốn con người sợ sệt đã bị chặn lại trong phòng cho tới sáng.
Philip Lombard thở một hơi dài nhẹ nhõm sau khi đã điều chỉnh chiếc ghế chặn nắm đấm cửa.
Anh lướt tới bên bàn gương.
Dưới ánh sáng chập chờn của cây nến, anh ngắm nhìn gương mặt mình đầy hiếu kỳ.
Anh tự nhủ một cách nhỏ nhẹ: “Đúng là cái trò này đã khiến mình căng thẳng rồi.”
Nụ cười của loài sói lại hiện ra trong chớp nhoáng.
Anh cởi đồ thật nhanh.
Rồi anh tới bên giường, để chiếc đồng hồ đeo tay lên chiếc bàn đầu giường.
Và anh mở cái ngăn kéo.
Anh đứng đó, nhìn chằm chằm vào khẩu súng ngắn bên trong…
Vera Claythorne nằm trên giường.
Cây nến vẫn đang cháy bên cạnh.
Thế nhưng cô vẫn không thể thu được đủ can đảm để tắt nó đi.
Cô thấy sợ bóng tối…
Cô tự nhủ với bản thân mình nhiều lần: “Mình còn ổn vào sáng nay. Chẳng có gì xảy ra tối qua cả. Sẽ không có chuyện gì xảy ra đêm nay đâu. Không có gì xảy ra được. Mình đã khóa cửa cài then rồi. Không ai đến được gần đâu…”
Và đột nhiên cô nghĩ: “Tất nhiên rồi! Mình có thể ở đây! Ở đây khóa chặt cửa lại! Thức ăn chẳng quan trọng lắm! Mình có thể ở đây - an toàn - cho tới khi có sự giúp đỡ đến! Dù là một ngày - hay hai ngày…”
Ở lại đây. Được đấy, nhưng cô có thể ở đó không? Hàng giờ nối tiếp giờ - không có ai để nói chuyện cùng, chẳng có gì để làm ngoài chuyện nghĩ…
Cô lại bắt đầu nghĩ tới Cornwall - tới Hugo - tới những điều mà cô đã nói với Cyril.
Cái thằng bé kinh khủng suốt ngày ăn vạ đó, nó luôn luôn quấy nhiễu cô…
“Cô Claythorne, tại sao cháu lại không được bơi ra chỗ đá kia? Cháu bơi được mà. Cháu biết cháu làm được mà.”
Có đúng là giọng cô trả lời nó không?
“Tất nhiên rồi, cháu bơi được mà, Cyril, thật đấy. Cô biết thế.”
“Thế cháu có được ra đó không, cô Claythorne?”
“Chà, cháu thấy đấy, Cyril, mẹ cháu lo cho cháu nhiều lắm. Thế này nhé. Ngày mai cháu có thể bơi ra tới chỗ đá. Cô sẽ nói chuyện với mẹ cháu trên bãi biển để đánh lạc hướng chú ý của mẹ cháu. Và rồi, khi mẹ cháu đi tìm xem cháu ở đâu, cháu sẽ đứng ở chỗ đá đó mà vẫy chào mẹ! Sẽ là một ngạc nhiên lớn lắm!”
“Ôi, hay quá, cô Claythorne! Thế thì vui phải biết!”
Cô đã nói rồi đó. Ngày mai! Hugo lúc đó sẽ tới Newquay. Khi anh trở về - mọi thứ sẽ đâu vào đó.
Được đó, nhưng nếu không như thế thì sao? Nhỡ mọi chuyện hỏng bét thì sao? Cyril biết đâu lại được cứu đúng lúc. Và rồi - nó sẽ nói: “Cô Claythorne bảo con được phép.” Chà, thế thì đã làm sao? Người ta phải dám liều chứ! Nếu điều tồi tệ nhất xảy đến thì cô sẽ nói trắng trợn. “Làm sao mà cháu có thể bịa ra một chuyện kinh khủng như thế chứ, Cyril? Tất nhiên là cô sẽ không bao giờ làm như vậy rồi!” Họ sẽ tin cô là cái chắc. Cyril vốn thường hay bịa chuyện. Nó là một thằng bé không trung thực. Cyril hiển nhiên sẽ hiểu. Nhưng cũng chẳng quan trọng… vả lại sẽ chẳng có chuyện gì có thể hỏng bét được. Cô sẽ giả vờ bơi theo nó. Nhưng cô sẽ bơi tới quá muộn… Sẽ chẳng ai nghi ngờ điều gì…
Liệu Hugo có đoán ra không? Có phải đó là lý do anh ta nhìn cô lạ lẫm xa cách như thế không?… Có khi nào Hugo biết không?
Phải chăng đó là điều khiến cho anh rời buổi thẩm vấn một cách vội vã như thế?
Anh còn chẳng hề đáp lại một bức thư nào mà cô gửi…
Hugo…
Vera xoay trở hết bên này đến bên kia trên giường. Không, không, cô không được nghĩ tới Hugo nữa. Đau như cắt vậy!
Mọi chuyện đã hết rồi, đã qua và đã xong rồi… Hugo phải được quên đi thôi.
Nhưng tại sao, lúc tối nay, đột nhiên cô thấy như Hugo đang ở trong phòng cùng cô?
Cô nhìn thao láo lên trần nhà, nhìn không rời mắt khỏi một chiếc móc to đùng đen kịt ở giữa phòng.
Cô chưa bao giờ để ý thấy cái móc đó.
Đám tảo biển được treo lên đó.
Cô rùng mình khi nhớ tới cái bàn tay dinh dính lạnh như nước đá đã đụng vào cổ cô.
Cô không hề thích thú chiếc móc trên nhà. Nó như mời mọc con mắt, khiến người ta phải tò mò… một cái móc đen to đùng…
Cựu thanh tra Blore thì đang ngồi ở một bên giường.
Đôi mắt nhỏ của ông, với viền mắt đỏ và mống mắt đỏ ngầu nom đầy cảnh giác trong khi khuôn mặt to lớn thì rắn đanh. Trông ông như một con lợn rừng trong thế tấn công.
Ông không hề có cảm giác buồn ngủ.
Lời đe dọa đã đến rất gần rồi… Sáu trong tổng số mười người!
Với tất cả sự thông minh, sự cảnh giác cùng sự sắc sảo của mình, ông thẩm phán già vẫn bị cuốn theo số phận của những người kia.
Blore khịt mũi với một vẻ thỏa mãn độc ác.
Lão già quái đản đó đã từng nói gì ấy nhỉ?
“Chúng ta phải thật cẩn thận…”
Lão già tự mãn đạo đức giả lúc nào cũng tự cho là mình đúng. Ngồi trong tòa án, lão tự nghĩ rằng mình là Chúa Toàn năng. Lão cũng đã nhận phần của mình rồi… Giờ thì lão không còn phải cẩn trọng nữa.
Và giờ chỉ còn bốn bọn họ. Cô gái, Lombard, Armstrong và chính ông.
Sẽ rất sớm thôi một người nữa sẽ lại ra đi… Nhưng sẽ không thể là William Henry Blore được, ông đã lo liệu chuyện đó rồi.
(Nhưng khẩu súng ngắn… Còn khẩu súng thì sao đây? Đó là một yếu tố đáng bận tâm - khẩu súng!)
Ông Blore ngồi bên giường, với vầng trán nhăn nheo, đôi mắt ti hí nheo lại và tạo ra những nếp nhăn trong lúc ông đang suy ngẫm về vấn đề khẩu súng ngắn…
Trong sự yên tĩnh ấy, ông có thể nghe được tiếng đồng hồ điểm giờ ở tầng dưới.
Đã nửa đêm.
Ông thư giãn một chút - thậm chí còn ngả lưng xuống chiếc giường. Nhưng ông không thèm thay đồ.
Ông nằm đó nghĩ ngợi. Ngẫm lại câu chuyện từ đầu, một cách có phương pháp, nhẫn nại, hệt như hồi mà ông phải làm khi còn ở trong sở cảnh sát. Chính sự nghiền ngẫm sâu xa là thứ đem lại kết quả vào hồi kết.
Cây nến đang cháy lụi. Trong lúc tìm xem có hộp diêm nào nằm trong tầm với của mình không, ông thổi tắt nó đi.
Có một điều kỳ lạ nữa, ông thấy bóng tối dường như đang khuấy động. Cứ như thể hàng ngàn nỗi sợ hãi ập đến và đánh vật bên trong bộ não của ông để giành ưu thế. Những khuôn mặt trôi nổi trong không khí - khuôn mặt ông thẩm phán với bộ tóc giả xám màu đầy nhạo báng trên đầu - khuôn mặt cứng đờ lạnh lẽo của bà Rogers - khuôn mặt sưng tấy tím ngắt của Anthony Marston.
Một khuôn mặt khác nữa - tái nhợt, đeo kính, với một chùm râu nhỏ xám tro.
Ấy là khuôn mặt mà có đôi lúc ông đã thấy - nhưng khi nào nhỉ? Không phải là trên hòn đảo này rồi. Không, phải lâu hơn thế kia.
Thật buồn cười là ông không thể nhớ nổi cái tên của nó… Khuôn mặt trông ngớ ngẩn thật đấy - hắn trông có vẻ hơi khờ khạo.
Tất nhiên rồi!
Cái tên đến với ông kèm theo một cú sốc.
Landor!
Thật kỳ cục nếu nghĩ là ông đã quên khuấy đi việc Landor nom như thế nào. Mới hôm qua thôi ông còn cố nhớ lấy khuôn mặt của hắn, nhưng không được.
Và giờ thì nó ở ngay đây, với mọi đường nét hiện ra rõ ràng và khác biệt, cứ như thể ông mới nhìn thấy nó hôm qua mà thôi.
Landor đã từng có một người vợ - một người đàn bà thuộc loại gầy gò với khuôn mặt phiền muộn. Có cả con nữa, một đứa con gái tầm mười bốn. Lần đầu tiên, ông suy nghĩ không biết họ đã ra sao.
(Khẩu súng lục. Khẩu súng lục ra sao rồi? Đó mới là điều quan trọng hơn lúc này).
Càng nghĩ về điều đó ông càng thấy rối bời… ông không hiểu nổi chuyện xung quanh khẩu súng lục…
Có ai đó trong căn nhà này đã giữ khẩu súng đó…
Dưới nhà, tiếng đồng hồ điểm một giờ sáng.
Những suy nghĩ của ông Blore bị cắt đứt. Ông ngồi bật dậy trên giường mình, đột nhiên trở nên cảnh giác. Vì ông có nghe thấy một tiếng động - một tiếng động rất khẽ - ở đâu đó bên ngoài cánh cửa phòng.
Có ai đó đang đi lại trong bóng tối của căn nhà.
Mồ hôi đột nhiên túa ra trên trán ông. Ai kia chứ, đi đi lại lại một cách bí mật và yên tĩnh dọc hành lang? Có ai đó hẳn đang định làm điều xấu, ông dám cá là thế!
Không chút tiếng ồn, mặc cho thân hình nặng nề của mình, ông Blore xuống giường và chỉ sau hai sải chân là đã tới bên cánh cửa lắng tai nghe.
Nhưng tiếng động đó không còn vang lên nữa. Dù vậy, ông Blore vẫn hoàn toàn tin là ông không nhầm lẫn. Ông đã nghe thấy một tiếng chân người ngay ngoài hành lang mà. Tóc ông dựng đứng trên đỉnh đầu. Ông lại thấy sợ hãi một lần nữa…
Có ai đó đang lướt qua lướt lại một cách lén lút trong căn nhà giữa đêm.
Ông lắng nghe - nhưng tiếng động ấy không lặp lại.
Và giờ, một sự cám dỗ mới đang tấn công ông. Ông muốn, một cách tuyệt vọng, được bước chân khỏi căn phòng và điều tra xem sao. Ước gì ông có thể biết được là ai đang đi lang thang như vậy trong bóng tối.
Nhưng mở cửa lúc này sẽ là hành động của một thằng đần. Rất có khả năng đấy chính là điều mà tên kia đang chờ đợi. Khéo khi hắn còn cố tình muốn cho ông Blore nghe thấy tiếng động mà ông đã nghe thấy, trông chờ ông đi ra và điều tra.
Ông Blore đứng im lìm - lắng tai nghe. Lúc này ông có thể nghe âm thanh từ khắp nơi, tiếng nứt, tiếng xào xạc, tiếng thì thầm bí ẩn - nhưng bộ não kiên quyết và thực tế của ông biết thừa bản chất của những tiếng động ấy - chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng đang sôi sục trong ông.
Và rồi đột nhiên ông nghe thấy âm thanh mà chắc chắn không thể là do tưởng tượng ra. Tiếng bước chân, rất êm, rất thận trọng, nhưng đơn giản là hoàn toàn nghe được với một người đàn ông đang căng hết cả tai như Blore.
Chúng đến nhẹ nhàng dọc hành lang (mà phòng của Lombard và phòng của Armstrong đều cách xa cầu thang hơn hẳn phòng của ông). Họ đều phải đi qua phòng ông mà không được đắn đo hay lưỡng lự.
Và khi họ làm thế, ông Blore đã lên quyết định.
Ông phải xem xem đó là ai! Những bước chân ấy chắc hẳn đã phải qua phòng ông để đến cầu thang. Hắn đi đâu cơ chứ?
Một khi ông Blore đã hành động, ông hành động khá nhanh, hoàn toàn không ngờ nổi ở một người đàn ông với thân hình nom nặng nề chậm chạp như vậy. Ông nhón chân quay lại giường, luồn hộp diêm vào túi, rút phích cắm của chiếc đèn điện đầu giường rồi cầm nó lên, cuốn sợi dây xung quanh nó. Một vật làm bằng crôm với đế cao su cứng - là một thứ vũ khí hữu ích.
Ông chạy nước rút mà không gây chút tiếng động nào qua căn phòng, nhấc chiếc ghế khỏi nắm đấm cửa và mở khóa chốt cửa với sự thận trọng, ông bước ra ngoài hành lang. Có một tiếng động nhẹ ở sảnh dưới nhà. Ông Blore lại chạy nhẹ tiếng với đôi chân mang tất tới đầu cầu thang.
Chính khi đó, ông mới hiểu ra tại sao mình nghe được những tiếng động rõ ràng đến thế. Cơn gió đã tắt hoàn toàn và bầu trời đã tan mây. Có ánh trăng sáng dìu dịu luồn qua ô cửa sổ chiếu nghỉ và soi sáng cả sảnh dưới.
Ông Blore nhìn được ngay tức thì một hình thù vừa mới đi qua cửa chính.
Vừa sực chạy xuống cầu thang để đuổi theo thì ông kịp dừng lại.
Một lần nữa, ông suýt tự biến mình thành một tên ngốc! Đây là một cái bẫy, chắc thế, để dụ ông ra khỏi căn nhà!
Nhưng điều mà tên kia không nhận ra được ấy là hắn đã phạm một sai lầm, và tự đưa mình vào tầm tay ông Blore một cách gọn ghẽ.
Bởi lẽ trong số ba căn phòng có người ở trên kia, hẳn phải có một chiếc bị trống. Tất cả những gì cần phải làm là chắc chắn căn nào đang trống!
Nghĩ rồi ông Blore nhanh chóng quay trở lại hành lang.
Đầu tiên, ông dừng lại trước phòng Armstrong và gõ cửa. Không có tiếng trả lời.
Ông đợi một lúc, rồi sang phòng Philip Lombard.
Ngay lập tức, một tiếng trả lời cất lên.
“Ai đó?”
“Là Blore đây. Tôi không nghĩ là Armstrong đang ở trong phòng của ông ấy. Đợi tôi chút.”
Ông tiếp tục bước tới căn phòng ở cuối hành lang. Tới đó ông lại gõ cửa lần nữa.
“Cô Claythorne. Cô Claythorne.”
Giọng Vera trả lời, vẻ ngạc nhiên: “Ai thế? Chuyện gì thế?”
“Không sao đâu, cô Claythorne. Đợi tôi chút, tôi sẽ quay lại.”
Ông hối hả quay lại phòng Lombard. Cánh cửa phòng bật mở ngay lúc đó. Lombard đứng đó. Anh cầm một cây nến nơi tay trái. Anh đã kịp mặc quần dài bên ngoài bộ ngủ. Tay phải anh thì luồn trong chiếc túi áo. Anh hỏi sắc gọn: “Chuyện quái quỷ này là gì thế?”
Ông Blore giải thích vội vàng. Mắt Lombard vụt sáng.
“Armstrong - là hắn hả? Vậy ra hắn chính là đầu mối của chúng ta!” Anh đi tới cánh cửa phòng Armstrong. “Xin lỗi nhé, Blore, nhưng tôi không sẵn lòng tin ai tuyệt đối.”
Anh đập lên tấm cửa một cách dứt khoát.
“Armstrong - Armstrong.”
Không có tiếng trả lời.
Lombard khom đầu gối và nhòm qua lỗ khóa. Anh đút ngón tay nhỏ của mình vào lỗ khóa với vẻ thận trọng.
Anh nói: “Chìa khóa không cắm ở phía trong.”
Ông Blore nhận định: “Vậy nghĩa là hắn đã khóa cửa từ bên ngoài và mang theo người.”
Philip gật đầu.
“Sự cẩn trọng bình thường ấy mà. Chúng ta sẽ bắt hắn, Blore… Lần này thì, chúng ta sẽ bắt được hắn! Chỉ trong nháy mắt.”
Và anh chạy như bay tới phòng Vera.
“Vera.”
“Vâng.”
“Tụi tôi đang đi tìm Armstrong, ông ta không có ở trong phòng. Dù cô có làm gì đi nữa thì cũng không được mở cửa. Cô hiểu không?”
“Có, tôi hiểu.”
“Nếu Armstrong có tới đây và nói là tôi đã bị giết, hay Blore có bị giết, thì không được để ý. Cô hiểu chứ? Chỉ được mở cửa nếu có cả Blore và tôi nói chuyện với cô. Cô hiểu chứ?”
Vera nói: “Vâng. Tôi đâu phải là đứa ngốc.”
Lombard nói: “Tốt rồi.”
Quay lại chỗ Blore, anh nói tiếp: “Và giờ thì - theo hắn thôi! Cuộc săn bắt đầu!”
Ông Blore dè chừng: “Chúng ta nên cẩn thận. Hắn có khẩu súng ngắn, nhớ không?”
Philip Lombard vừa chạy xuống cầu thang vừa chậc lưỡi: “Đó là điều mà ông đã lầm.” Anh mở cánh cửa chính, đoạn nhận xét. “Then cài bị đẩy lại - vậy là để hắn có thể quay lại dễ dàng đây.”
Anh tiếp tục: “Tôi đang giữ khẩu súng!” Anh rút nó ra khỏi túi mình, khoe một nửa khẩu súng khi nói. “Tôi vừa tìm thấy nó ở trong ngăn kéo tối nay.”
Ông Blore đứng chết lặng chỗ bậc thềm. Mặt ông biến đổi. Philip Lombard đã nhận thấy điều đó.
“Đừng có ngốc thế nữa, Blore! Tôi không đi bắn ông đâu! Cứ về phòng mà chặn cửa nếu ông muốn! Tôi đi theo bắt Armstrong đây.”
Đoạn anh bước ra dưới ánh trăng. Blore, sau một phút do dự, đi theo sau anh.
Ông tự nhủ: “Là mình chẳng muốn biết đó sao. Cuối cùng thì…”
Nói cho cùng thì ông cũng đã từng bắt những tên tội phạm mang súng lục từ trước rồi. Thiếu gì thì thiếu, chứ Blore chưa bao giờ thiếu lòng can đảm. Cứ thấy mối nguy hiểm nào là ông sẽ đương đầu với nó một cách gan dạ. Ông không hề lo sợ mối nguy hiểm nào rõ ràng cả, chỉ sợ những mối nguy hiểm khó định hình nhuốm màu siêu nhiên mà thôi.
Vera, trong lúc bị bỏ lại chờ đợi kết quả, đã thức dậy hẳn và mặc quần áo.
Một, hai lần cô có liếc nhìn cánh cửa. Nó là một cánh cửa tốt vững chãi, nó được chèn then cài, được khóa lại và có cả một chiếc ghế gỗ sồi chặn ở dưới tay cầm.
Cánh cửa đó không thể dùng lực để phá được. Chắc chắn không thể bị phá bởi bác sĩ Armstrong. Ông ta không phải là loại đàn ông thể chất tốt.
Nếu cô mà là Armstrong và định đi giết người, sẽ khôn ngoan hơn nếu cô dùng mẹo, chứ không phải là dùng sức.
Cô bắt đầu tự làm thư giãn bản thân bằng cách nghĩ ra những mưu mẹo mà ông ta có thể dùng.
Giống như Philip đã gợi ý, ông ta có thể sẽ tuyên bố là một trong hai người đàn ông kia đã chết. Hoặc có khi bản thân ông ta sẽ vờ bị thương trầm trọng, lê người tới cửa phòng cô mà rên rỉ.
Cũng có những khả năng khác nữa. Ông ta có thể sẽ báo cho cô là nhà bị cháy. Hơn thế, có khi ông ta còn đốt cho nhà cháy… Đúng thế, đó cũng là một khả năng. Dụ hai người đàn ông kia ra khỏi căn nhà, rồi sau đó, đi rưới một vệt xăng xung quanh, và phóng hỏa. Còn cô, như một đứa ngốc, sẽ tự rào chắn bản thân trong phòng cho tới khi quá muộn.
Vera bước tới bên cửa sổ. Không đến nỗi nào. Chỉ một cú nhảy là người ta đã có thể trốn thoát ngay lập tức. Tức là phải nhảy xuống - nhưng đã có một tấm đệm hoa cần thiết ngay đó.
Cô ngồi xuống và nhặt cuốn nhật ký của mình lên, bắt đầu viết những nét rõ ràng trôi chảy.
Phải giết thời gian.
Đột nhiên người cô cứng đờ một cách đáng chú ý. Cô vừa nghe thấy một tiếng động. Nghe giống như là tiếng kính vỡ. Và nó vọng lên từ đâu đó dưới nhà.
Cô lắng nghe chăm chú, nhưng âm thanh đó không lặp lại nữa.
Cô nghe thấy, hoặc cô nghĩ mình nghe thấy, tiếng bước chân rón rén, tiếng cầu thang kêu cọt kẹt, tiếng xào xạo của áo quần - nhưng cũng chẳng có gì là chắc chắn và cô bèn kết luận, giống như ông Blore làm khi nãy, rằng mấy âm thanh đó xuất phát từ óc tưởng tượng của cô.
Nhưng ngay lúc này, cô đang ghi nhận được những tiếng động rõ ràng hơn về bản chất. Có người đang đi lại dưới nhà - tiếng giọng nói thì thầm. Rồi chắc chắc là những tiếng một ai đó đang lên cầu thang - tiếng cửa mở và đóng - tiếng chân đi lên gác mái trên đầu. Rồi có thêm nhiều tiếng động phát ra từ đó nữa.
Cuối cùng thì những bước chân đó vọng lên ngoài hàng lang. Giọng Lombard cất lên: “Vera. Cô ổn chứ?”
“Vâng. Chuyện gì xảy ra thế?”
Giọng của ông Blore cũng vang lên liền tức thì: “Cô cho phép chúng tôi vào chứ?”
Vera đến bên cửa. Cô bỏ ghế sang một bên, mở khóa và kéo then cài. Cô mở cửa ra. Hai người đàn ông đang thở hồng hộc, bàn chân và ống quần họ đều ướt sũng.
Cô lặp lại: “Chuyện gì xảy ra thế?”
Lombard thốt lên: “Armstrong biến mất tăm rồi…”
Vera thét ré: “Cái gì cơ?”
Lombard trả lời: “Biến mất khỏi hòn đảo rồi.”
Ông Blore hùa theo: “Bốc hơi rồi - chính thế đấy! Giống như một trò ảo thuật chết tiệt nào đó vậy.”
Vera mất hết kiên nhẫn, nói: “Vớ vẩn! Ông ta đang trốn ở đâu đó!”
Ông Blore trả lời: “Không, không phải đâu! Tôi nói cho cô biết nhé, chẳng có chỗ nào để trốn ở trên đảo này cả. Nó rõ như lòng bàn tay của cô ấy! Lại còn ánh trăng bên ngoài kia nữa. Sáng rõ như ban ngày vậy. Mà không thể tìm nổi ông ta.”
Vera thắc thỏm: “Hay ông ta đã lẻn lại vào nhà.”
Ông Blore trả lời: “Chúng tôi đã nghĩ tới điều đó rồi. Chúng tôi còn kiểm tra cả ngôi nhà này nữa. Hẳn cô phải nghe thấy tiếng chúng tôi. Ông ta không có ở đây, tôi nói mà. Ông ta đi rồi - biến mất tăm, mất tích rồi…”
Vera tỏ ra hoài nghi: “Tôi không tin.”
Lombard khẳng định: “Thật đấy, cô gái.”
Anh dừng lại và tiếp tục: “Có điều nho nhỏ này nữa. Một ô cửa sổ phòng ăn đã bị đập vỡ - và chỉ còn có ba tượng lính trên bàn thôi.”