← Quay lại trang sách

Chương 15

Ba người đang ngồi ăn sáng trong phòng bếp.

Bên ngoài, mặt trời đã ửng hồng. Đó là một ngày đẹp trời. Cơn bão đã lùi vào quá khứ.

Với sự thay đổi này của thời tiết, một sự thay đổi cũng đang diễn ra trong tâm trạng của những tù nhân trên đảo.

Họ có cảm giác như những người vừa thoát khỏi cơn ác mộng. Có nguy hiểm, đúng thế thật, nhưng giờ là nguy hiểm giữa ngay ban ngày ban mặt. Cái bầu không khí tê cứng với nỗi sợ hãi ấy đã trùm lên họ như một tấm chăn, mới hôm qua, cơn gió còn hú mà nay đã chấm dứt.

Lombard nói: “Chúng ta sẽ thử phương pháp phản quang hôm nay với một chiếc gương đứng từ ngọn đồi cao nhất trên đảo. Một tay đầu óc sáng sủa nào đó đi trên bờ đá sẽ nhận ra tín hiệu kêu cứu khi nhìn thấy nó, tôi mong là thế. Vào buổi tối, chúng ta có thể dùng thử pháo sáng - nếu như không có đủ củi - với lại nếu dùng củi thì người ta sẽ chỉ nghĩ đó là một trò vui hát hò nhảy múa thôi.”

Vera nói thêm: “Chắc hẳn sẽ phải có ai đó đọc được tín hiệu Morse chứ. Và sau đó người ta sẽ đến đón chúng ta. Phải đến trước khi đêm tới.”

Lombard nói: “Đã tan cơn cớ rồi, nhưng mà biển động chưa dứt. Có sóng to lắm! Họ sẽ khó mà cho nổi một con thuyền cặp đảo trước ngày mai.”

Vera kêu lên: “Lại thêm một đêm ở đây sao!”

Lombard nhún vai.

“Đành chấp nhận điều đó thôi! Hai mươi tư giờ là đủ mà, tôi đoán vậy. Nếu chúng ta có thể qua được điều đó, thì chúng ta sẽ ổn thôi.”

Ông Blore tằng hắng: “Chúng ta nên hiểu rõ chuyện này đã. Chuyện gì đã xảy ra với Armstrong rồi?”

Lombard trả lời: “Thì đó, chúng ta đã có một mẩu chứng cứ. Chỉ còn ba chiếc tượng lính đặt ở bàn ăn. Có vẻ như là Armstrong đã đi đến chặng kết thúc của mình.”

Vera thắc mắc: “Vậy thì tại sao hai người lại không tìm thấy xác chết của ông ấy?”

Blore cất lời: “Chính xác.”

Lombard lắc đầu: “Kỳ quái thật - không thể bỏ qua chuyện đó được.”

Blore nói đầy nghi ngờ: “Có thể xác đã bị ném xuống biển.”

Giọng nói của Lombard thật sắc lẻm: “Bởi ai cơ chứ? Ông à? Hay là tôi? Chính ông thấy ông ta đi ra bằng cửa trước, ông đi theo và thấy tôi ở trong phòng. Cả hai chúng ta cùng nhau đi tìm. Thế lúc quái quỷ nào mà tôi có thể giết ông ta và rồi vác xác ông ta đi vòng quanh đảo chứ?”

Blore trả lời: “Tôi không biết. Nhưng tôi biết điều này.”

Lombard hỏi lại: “Điều gì?”

Blore đáp: “Khẩu súng ấy. Khẩu súng lục của anh. Nó lại quay về tay anh rồi. Và chẳng có gì đủ chứng minh là từ đầu tới giờ anh không có nó.”

“Thôi nào, Blore, tất cả mọi người đều bị khám mà.”

“Đúng thế, anh đã đem giấu nó đi từ lâu trước khi chuyện đó xảy ra. Sau đó anh chỉ việc quay lại lấy nó.”

“Ôi đầu đất ơi, tôi thề với ông là nó được đặt lại vào trong ngăn kéo của tôi. Việc làm tôi sửng sốt nhất trong đời là khi tôi tìm thấy nó ở đó.”

Ông Blore vặc lại ngay: “Anh đòi hỏi chúng tôi tin câu chuyện như thế à! Vậy cái quỷ nào khiến Amrstrong, hay bất cứ ai đi nữa, đặt nó lại đó làm gì?”

Lombard lại nhún vai, vô vọng.

“Tôi không biết được lý do. Điên thôi. Đấy là điều mà ít ai ngờ tới nhất. Có vẻ như chẳng có lý gì trong chuyện đó cả.”

Ông Blore đồng tình.

“Không, chẳng có lý gì cả. Đáng lẽ anh nên bịa ra một chuyện hay ho hơn.”

“Còn hơn là chứng minh chuyện tôi nói thật phải không?”

“Tôi không thấy nó giống như thế.”

Philip nói: “Ông sẽ không thấy thế rồi.”

Ông Blore cho biết: “Xem đây, anh Lombard, nếu anh đúng thực là người thành thật, như cái kiểu anh giả vờ…”

Philip lẩm bẩm: “Tôi tuyên bố là người trung thực lúc nào thế? Không, không hề, tôi chưa bao giờ nói như vậy cả.”

Ông Blore tiếp tục một cách thản nhiên: “Nếu anh đang nói sự thật - thì sẽ chỉ có một thứ phải làm mà thôi. Ngay từ lúc mà anh có cái khẩu súng đó trong tay, thì mạng sống của cô Vera và tôi chỉ còn trông cậy vào sự bao dung của anh. Điều công bằng duy nhất cần làm là phải đem khẩu súng đó đi khóa lại cùng với mấy thứ khác - anh và tôi vẫn sẽ giữ hai chiếc chìa khóa như thế.”

Philip Lombard châm một điếu thuốc lá, đoạn bập một hơi, anh nói: “Đừng có mà nực cười thế.”

“Anh không đồng ý chuyện đó ư?”

“Không, tôi không đồng ý. Khẩu súng là của tôi. Tôi cần phải tự vệ - và tôi sẽ giữ nó bên mình.”

Ông Blore nói: “Trong trường hợp đó thì chúng ta đành phải đi đến một kết luận mà thôi.”

“Rằng tôi là U.N. Owen chứ gì? Làm ơn hãy đi mà nghĩ cho kỹ đi. Nhưng tôi sẽ hỏi ông, nếu đúng là thế, thì tại sao tôi không phang cho ông một quả bằng khẩu súng đó tối qua? Tôi đã có thể làm thế, phải đến hai chục lần.”

Ông Blore lắc đầu: “Tôi không biết - hẳn rồi. Hẳn anh phải có lý do gì đó.”

Vera vốn không hề tham gia vào cuộc thảo luận, lúc này cũng bắt đầu cựa mình: “Tôi thấy hai người đang cư xử như một cặp ngốc vậy.”

Lombard nhìn cô.

“Là sao?”

Vera nói: “Hai người đã quên cái bài vè đó rồi. Các vị không thấy là có hẳn gợi ý trong đó sao?”

Cô nhắc lại với giọng đầy ẩn ý: “Bốn tên cùng ra biển trời; Trích đỏ nuốt một giờ còn lại ba.”

Cô tiếp tục: “Cá trích đỏ - đó chính là lời gợi ý thiết yếu. Armstrong vẫn chưa chết… Ông ta đập vỡ bức tượng sứ để khiến mọi người nghĩ là ông ấy đã chết. Hai người nói gì tùy thích - nhưng Armstrong vẫn còn ở trên đảo. Sự mất tích của ông ta chỉ là do con cá trích đỏ để lại thôi…”

Lombard ngồi xuống lần nữa.

Anh nói: “Cô biết không, có khi cô nói đúng.”

Ông Blore tiếp lời: “Rồi, nhưng nếu thế, thì ông ta ở đâu? Chúng ta đã tìm suốt rồi. Cả ngoài lẫn trong.”

Vera tỏ ra mỉa mai: “Tất cả chúng ta đều đi tìm khẩu súng đó thôi phải không, mà còn không thấy? Nhưng nó đã ở đâu đó ngay từ đầu.”

Lombard lẩm bẩm: “Có sự khác biệt về kích cỡ đó, cô gái thân mến, kích cỡ của một người đàn ông và một khẩu súng.”

Vera nói: “Tôi không quan tâm - tôi chắc chắn là mình đúng.”

Blore làu bàu: “Thế có hơi lộ liễu không? Lại đi đề cập tới một con cá trích đỏ ngay trong bài vè. Ông ta đã có thể viết hơi khác đi một chút mà.”

Vera kêu lên: “Nhưng ông không thấy sao, ông ta điên mà? Mọi thứ đều điên rồ! Tất cả mọi chuyện mà làm theo cái bài vè này đều thần kinh cả! Mặc áo cho thẩm phán, đi giết Rogers khi ông ấy đang bổ củi - đầu độc bà Rogers để bà ấy ngủ quên - sắp đặt cho một con ong vò vẽ xuất hiện lúc bà Brent chết! Cứ như một đứa trẻ độc ác đang chơi trò chơi vậy. Tất cả mọi thứ đều phải khớp.”

Ông Blore đồng tình: “Vâng, cô nói đúng.” Ông nghĩ một lúc. “Nhưng dù gì thì cũng không có sở thú nào trên đảo cả. Hắn ta sẽ gặp phiền toái khi cố làm chuyện đó.”

Vera kêu lên: “Ông không thấy sao? Chúng ta chính là sở thú… Tối qua, chúng ta đã chẳng còn là người nữa rồi. Chúng ta chính là sở thú…”

Họ dành cả buổi sáng trên vách đá, lần lượt dùng gương phản quang hướng vào đất liền.

Chẳng có dấu hiệu gì là có ai đó nhìn thấy họ. Không có đến một tín hiệu trả lời. Bên dưới, biển xô vào nhau tạo thành những con sóng khổng lồ. Chẳng có con thuyền nào trên biển.

Họ lại thực hiện một cuộc tìm kiếm không ra đâu vào đâu khắp đảo. Không hề có dấu hiệu gì của vị thầy thuốc đã mất tích. Vera nhìn lên căn nhà từ nơi họ đang đứng.

Cô thốt lên, hơi thở của cô có phần kiềm chế: “Người ta thấy yên tâm hơn khi ở đây, ở ngoài trời như thế này… Đừng quay lại căn nhà nữa.”

Lombard nói: “Không hẳn là ý tưởng tồi đâu. Chúng ta khá an toàn ở đây, không ai có thể tới chỗ này mà không bị chúng ta phát hiện từ trước.”

Vera đáp lời: “Chúng ta sẽ ở đây thôi.”

Blore đề nghị: “Chúng ta phải qua đêm ở đâu đó chứ. Đành quay lại căn nhà lúc đó thôi.”

Vera rùng mình.

“Tôi không thể chịu nổi. Tôi không thể qua được một đêm nữa!”

Philip cố trấn an: “Cô sẽ đủ an toàn ở đó - cứ khóa chặt phòng mình lại là được.”

Vera lẩm bẩm: “Tôi nghĩ vậy.”

Rồi cô giang rộng cánh tay, thì thầm: “Thật tuyệt làm sao - khi lại được thấy ánh nắng…”

Cô chợt nghĩ: “Thật là lạ… mình gần như đang hạnh phúc. Và kể cả thế mình vẫn nghĩ là mình đang gặp nguy hiểm… bằng cách nào đó - ngay lúc này - chẳng có gì là quan trọng nữa… ngay dưới ánh nắng mặt trời… mình thấy sinh lực dồi dào - cảm giác như mình sẽ không thể chết được…”

Ông Blore đang nhìn xuống đồng hồ đeo tay. Ông nói: “Đã hai giờ rồi. Mọi người muốn ăn trưa không?”

Vera ương ngạnh đáp: “Tôi sẽ không quay vào căn nhà đó đâu. Tôi sẽ ở lại đây - ở ngoài trời.”

“Ôi thôi đi nào, cô Claythorne. Cô phải can đảm lên chứ.”

Vera nói: “Nếu tôi còn thấy một chiếc hộp thiếc đựng lưỡi đông lạnh nào nữa, tôi sẽ phát ốm lên mất! Tôi không cần đến thức ăn. Người ta còn sống được vài ngày mà chẳng cần có gì vào bụng khi đang ăn kiêng đấy.”

Ông Blore tặc lưỡi: “Chà, tôi thì cần ăn uống đều đặn. Còn anh thì sao, anh Lombard?”

Philip trả lời: “Ông biết đấy, tôi không lấy làm hứng thú gì lắm với cái ý tưởng lưỡi đông đóng hộp. Tôi sẽ ở lại đây với cô Claythorne.”

Ông Blore ngập ngừng. Vera nói: “Tôi sẽ không sao đâu. Tôi không nghĩ là anh ấy sẽ bắn tôi ngay lập tức sau khi ông quay lưng lại, nếu đó là điều mà ông đang lo nghĩ.”

Ông Blore đáp: “Nếu cô nói vậy thì ổn rồi. Nhưng chúng ta đã đồng ý là sẽ không tách riêng ra.”

Philip nói: “Ông là người muốn tự rước mình vào hang cọp đấy chứ. Tôi sẽ đi cùng ông nếu ông muốn.”

“Không, không cần,” Blore đáp. “Anh cứ ở lại đây.”

Philip cười.

“Vậy là ông vẫn còn sợ tôi ư? Sao thế, tôi đã có thể bắn chết cả hai người ngay lúc này, nếu tôi muốn.”

Blore nói: “Vâng, nhưng như thế sẽ không theo đúng kế hoạch. Phải là một người một lúc thôi, và phải được tiến hành theo một phương pháp nhất định.”

“Chà,” Philip nói, “có vẻ như ông biết hết về chuyện đó rồi thì phải.”

“Tất nhiên rồi,” Blore đáp lời, “chỉ là tôi hơi bồn chồn khi vào nhà một mình thôi…”

Philip nhẹ nhàng đáp: “Thế, liệu tôi có nên cho ông mượn khẩu súng ngắn không đây? Câu trả lời sẽ là, không, tôi sẽ không đưa! Không thể đơn giản như thế đâu, cảm ơn.”

Ông Blore nhún vai và bắt đầu bước lên đoạn dốc dẫn đến ngôi nhà.

Lombard nói êm ru: “Đến giờ cho ăn ở sở thú rồi! Các con vật đều đang hành xử theo thói quen bình thường!”

Vera nói với vẻ lo lắng: “Có liều lĩnh không, việc ông ấy đang làm ấy?”

“Theo cách cô ngụ ý - thì không, tôi không nghĩ là nguy hiểm đâu! Armstrong không có vũ khí, cô biết mà, vả lại kiểu gì đi nữa thì người Blore cũng to gấp đôi ông ta và ông ta cũng khá đề phòng. Mà dù gì đi nữa thì việc Armstrong đang ở trong nhà cũng là điều bất khả thi. Tôi biết là ông ta không có ở trong đó.”

“Nhưng - lời giải thích khác là gì?”

Philip nói một cách nhẹ nhàng: “Còn Blore thôi.”

“Ồ - anh thực sự tin là…?”

“Nghe này, cô gái. Cô nghe thấy câu chuyện của Blore rồi đó. Cô còn phải công nhận là chuyện đó đúng, tôi không thể có gì dính líu tới chuyện Armstrong bị mất tích cả. Câu chuyện của ông ta khiến tôi không liên quan. Nhưng nó không khiến cho ông ấy vô tội. Chúng ta chỉ có mỗi lời của ông ấy làm đảm bảo cho chuyện là ông ta nghe thấy tiếng bước chân rồi nhìn thấy một người ở dưới nhà đi ra bằng cửa chính. Cả cái mớ đó có thể là bịa đặt. Có khi ông ta còn giết Armstrong vài giờ trước đó rồi.”

“Như thế nào cơ?”

Lombard nhún vai.

“Chuyện đó chúng ta không biết được. Nhưng nếu cô hỏi tôi nhé, thì chúng ta chỉ có mỗi một mối nguy hiểm để mà lo thôi - và mối nguy đó chính là Blore! Chúng ta biết gì về người đàn ông này? Chẳng có gì cả! Tất cả cái chuyện cựu thanh tra ấy có khi chỉ là phét lác! Ông ta có thể là bất cứ ai - một tay triệu phú điên rồ - một tên thương nhân mất trí - một tên tù nhân thoát khỏi Broadmoor. Có một điều là chắc chắn, ông ta đã có thể thực hiện từng màn giết người đã xảy ra.”

Khuôn mặt của Vera bắt đầu trắng bệch. Cô nói với giọng có chút hụt hơi: “Và nếu ông ta - giết chúng ta thì sao?”

Lombard nói mềm mỏng, vỗ vỗ vào khẩu súng trong túi: “Tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu.”

Rồi anh nhìn cô tò mò.

“Cô tin tôi đúng không, Vera? Hoàn toàn tin chắc là tôi sẽ không bắn cô chứ?”

Vera đáp: “Thì một người cũng phải tin ai đó chứ… Nhưng tôi nghĩ anh đã lầm về Blore. Tôi vẫn nghĩ đó là Armstrong.”

Rồi cô gái đột ngột quay sang phía anh: “Anh không thấy là - lúc nào cũng có - có một ai đó. Có ai đó đang dõi theo và chờ đợi à?”

Lombard nói chầm chậm: “Chỉ là do thần kinh thôi.”

Vera tỏ ra háo hức: “Vậy là anh có cảm thấy như thế?”

Cô run lên. Rồi cô đưa người tới gần hơn.

“Nói cho tôi biết đi - anh không nghĩ là…” Cô nói nhát gừng, rồi tiếp tục, “Tôi từng đọc một câu chuyện, rằng có hai người thẩm phán nọ đi tới một ngôi làng nhỏ ở Mỹ - từ Tòa án tối cao. Họ đã thực thi công lý - Công lý toàn diện. Bởi vì - họ không phải là người thuộc thế giới này…”

Lombard nhướn mày.

Anh nói: “Cuộc viếng thăm từ Đấng tối cao ấy hả? Không, tôi không tin vào chuyện siêu nhiên. Chuyện này rõ ràng là do bàn tay con người.”

Vera nói với giọng trầm trầm: “Đôi lúc - tôi cũng không chắc nữa…”

Lombard nhìn cô. Anh nói: “Đó là do lương tâm thôi…” Sau một hồi im lặng anh nói khẽ: “Vậy là cô có dìm chết đứa bé đó thật hả?”

Vera phản đối kịch liệt: “Tôi không có! Không hề! Anh không có quyền nói như vậy!”

Anh cười với vẻ dễ dãi.

“Ồ đúng thế, cô đã làm thế thật, cô gái tốt bụng ơi! Tôi không hiểu được. Không thể tưởng tượng được. Có phải là vì một người đàn ông không. Có phải thế không?”

Một cảm giác chán nản bỗng ập tới, cùng với sự mệt mỏi, lan tỏa tới khắp tay chân Vera. Cô trả lời với giọng tẻ ngắt: “Vâng - đúng là có một người đàn ông trong chuyện đó…”

Lombard đáp nhẹ nhàng: “Cảm ơn. Đó là điều tôi đã muốn biết…”

Vera đột nhiên đứng bật dậy. Cô thốt lên: “Cái gì thế? Đó không phải là động đất đấy chứ?”

Lombard nói: “Không, không. Kỳ cục thật - có một tiếng uỳnh trên mặt đất. Và tôi nghĩ - cô có nghe thấy tiếng gì như là hét không? Tôi nghe thấy.”

Họ nhìn ngôi nhà chằm chằm.

Lombard thốt lên: “Nó phát ra từ hướng này. Chúng ta nên đi kiểm tra.”

“Không, không đâu. Tôi không đi đâu.”

“Tùy cô thôi. Tôi đi.”

Vera nói trong tuyệt vọng: “Thôi được rồi. Tôi sẽ đi cùng anh.”

Họ trèo lên con dốc tới ngôi nhà. Hiên nhà hoàn toàn yên ắng và có vẻ ngây thơ dưới ánh nắng trời. Họ chần chừ mất một phút, và rồi thay vì đi vào bằng cửa chính, họ vòng quanh nó một cách thận trọng.

Rồi họ nhận ra ông Blore. Ông ta đang nằm giang rộng tay trên nền đá nơi phía đông căn nhà, đầu bị nghiền vỡ vụn bởi một khối tượng cẩm thạch màu trắng to đùng.

Philip nhìn lên. Anh thắc mắc: “Cửa sổ phòng ai ở trên đó vậy?”

Vera nói với giọng trầm run run: “Phòng tôi - và đó chính là chiếc đồng hồ trên bệ lò sưởi… Tôi nhớ ra rồi. Nó có… hình thù giống như một con gấu.”

Cô lặp lại và giọng cô lúc này đã run lên bất an: “Nó có hình thù giống như một con gấu…”

Philip nắm lấy vai cô.

Anh nói, và giọng anh lúc này nghe khẩn cấp và dữ tợn: “Thế là rõ rồi. Armstrong đang ở trong kia ẩn nấp đâu đó. Tôi sẽ đi tìm hắn.”

Nhưng Vera đã níu lấy anh. Cô kêu lên: “Đừng có dại! Giờ là đến lượt chúng ta đấy! Chúng ta là người tiếp theo! Hắn muốn chúng ta đi tìm hắn! Hắn chỉ đợi có mỗi điều đó thôi!”

Philip dừng lại. Anh nói với vẻ trầm ngâm: “Có gì đó trong chuyện này.”

Vera thốt lên: “Dù gì đi nữa thì bây giờ anh cũng phải công nhận là tôi đã đúng.”

Anh gật đầu.

“Đúng rồi - cô thắng! Rõ ràng là Armstrong rồi. Nhưng hắn có thể trốn ở chỗ quỷ quái nào cơ chứ? Chúng tôi đã cày bới cả cái chỗ này lên rồi.”

Vera trở nên khẩn khoản: “Nếu anh không tìm thấy hắn tối qua, thì anh cũng sẽ không thể thấy hắn bây giờ đâu… Chuyện đó dễ hiểu mà.”

Lombard tỏ ra lưỡng lự: “Đúng thế, nhưng…”

“Hắn hẳn đã phải chuẩn bị cả một chỗ bí mật ngay từ trước rồi - tự nhiên thôi - tất nhiên đó sẽ là điều mà hắn làm. Anh biết đấy, giống như kiểu chỗ ẩn náu của linh mục trong mấy tòa biệt thự cổ ấy.”

“Nhưng đây không phải loại nhà cổ như thế.”

“Hắn vẫn có thể tạo ra một cái.”

Philip Lombard lắc đầu. Anh nói: “Bọn tôi đã đo từng li một - cái buổi sáng đầu tiên đó. Tôi dám thề là không còn chỗ nào mà chưa được tính đến đâu.”

Vera nói: “Phải có chứ…”

Lombard trả lời: “Tôi muốn xem…”

Vera kêu lên: “Vâng, anh muốn xem! Và hắn biết điều đó! Hắn đang ở trong đó - đợi anh đến.”

Lombard nói, gần như lôi khẩu súng lục trong túi ra: “Tôi có cái này mà, cô biết đấy.”

“Anh còn nói là Blore sẽ ổn thôi - rằng ông ta khỏe hơn Amrstrong. Vậy là ông ấy vừa to con hơn, lại thêm cả cảnh giác nữa. Nhưng điều mà anh không hề nhận ra ấy là Armstrong bị mất trí rồi! Một kẻ mất trí có đủ mọi lợi thế trong tay hắn. Hắn ta còn xảo quyệt gấp hai người bình thường nào ấy chứ.”

Lombard đút khẩu súng vào lại trong túi. Anh nói: “Thôi được rồi.”

Lombard cuối cùng cũng đặt câu hỏi: “Thế đến đêm thì chúng ta sẽ làm gì?”

Vera không trả lời. Anh tiếp tục hỏi tới: “Cô chưa nghĩ đến chuyện đó sao?”

Cô nói trong vô vọng: “Chúng ta làm gì được cơ chứ? Ôi, Chúa ơi, tôi sợ lắm…”

Philip Lombard tỏ ra suy tư: “Thời tiết ổn rồi. Đêm sẽ có trăng lên. Chúng ta sẽ phải tìm một chỗ - ở đỉnh trên vách đá kìa. Chúng ta có thể ngồi đó mà đợi cho tới sáng. Chúng ta không được ngủ… Phải canh chừng suốt thôi. Và nếu có bất cứ ai đến gần, tôi sẽ bắn!”

Anh dừng lại: “Cô có lạnh không, với cái váy mỏng đó?”

Vera nói với giọng cười thô ráp: “Lạnh ư? Tôi sẽ còn lạnh hơn nếu chết kia!”

Philip Lombard khẽ giọng: “Vâng, đúng thế…”

Vera đi đi lại lại không lúc nào nghỉ chân.

Cô nói: “Tôi sẽ phát điên mất nếu cứ ngồi mãi đây. Hãy đi dạo quanh đi.”

“Cũng được.”

Họ đi chầm chậm lên lên xuống xuống, dọc theo viền đá nhìn ra biển. Mặt trời bắt đầu lặn về phía tây. Ánh nắng chuyển sang màu vàng óng dìu dịu. Ánh nắng bao bọc họ trong vầng sáng vàng rực.

Vera bỗng lên tiếng, giọng nói của cô có phần thổn thức vì lo lắng: “Thật tiếc là chúng ta không thể tắm biển…”

Philip nhìn xuống mặt biển. Bỗng dưng anh nói: “Cái gì kia ấy nhỉ? Cô thấy không - gần chỗ tảng đá lớn ấy? Không, xa hơn về bên phải một chút kìa.”

Vera nhìn đăm đăm. Cô thốt lên: “Trông như là quần áo của ai đó vậy!”

“Của một người tắm biển cũng nên?” Lombard cười. “Kỳ cục. Tôi cứ ngỡ là đám tảo biển thôi.”

Vera đề nghị: “Ra đó xem thôi.”

“Đúng là quần áo,” Lombard nhận định khi cả hai cùng tiến lại gần. “Một đống quần áo. Có cả ủng. Đi thôi, phải trèo qua đây thôi.”

Nói rồi họ trèo qua mấy tảng đá.

Vera dừng lại đột ngột. Cô kêu lên: “Không phải quần áo - mà là một người…”

Người đàn ông xấu số đó bị dạt vào giữa hai tảng đá, ông ta bị trôi vào đó bởi đợt sóng ban sáng.

Lombard và Vera tới nơi sau cú trèo cuối cùng. Cả hai người cùng cúi thấp xuống.

Đó là một khuôn mặt đã đổi sang màu tím tái - một khuôn mặt chết chìm nom thật kinh khủng…

Lombard thốt lên: “Chúa ơi! Là Armstrong…”