← Quay lại trang sách

Chương 16

Chương 16

Một quãng thời gian như vô tận đã trôi qua… thế giới quay cuồng điên đảo… Thời gian như dừng trôi… nó đứng sững lại - nó lướt qua đến hàng ngàn năm trời…

Không, mới chỉ là một hay hai phút gì đó thôi…

Hai người bọn họ đang đứng nhìn chằm chằm vào cái xác chết…

Chậm, thật chậm, Vera Claythorne và Philip Lombard ngẩng mặt lên và nhìn thẳng vào mắt nhau…

Lombard cười. Anh nói: “Vậy là hết rồi chứ, phải không, Vera?”

Vera nói: “Chẳng còn ai ở trên đảo nữa - chẳng có ai cả - chỉ trừ hai chúng ta…”

Giọng nói của cô gái không hơn gì những tiếng thì thầm.

Lombard tán thành: “Chính xác. Vậy là chúng ta đã biết chúng ta đến đâu rồi, đúng không?”

Vera không khỏi thắc mắc: “Chuyện đó xảy ra như thế nào cơ chứ - bức tượng gấu cẩm thạch ấy?”

Anh nhún vai.

“Một trò ảo thuật, cô gái ạ - một trò ảo thuật tài ba…”

Mắt họ lại gặp nhau.

Vera nghĩ: “Tại sao mình lại chưa bao giờ quan sát kỹ mặt hắn nhỉ? Một con sói - đúng là thế rồi - mặt của một con sói… Hàm răng kinh khủng ấy…”

Lombard nói, và giọng anh như gầm gừ - nguy hiểm - đầy đe dọa: “Đây là kết thúc, cô hiểu không. Chúng ta đã tìm ra sự thật. Và đó là sự kết thúc…”

Vera nói lặng lẽ: “Tôi hiểu…”

Cô nhìn đăm đăm ra ngoài biển. Tướng Macarthur đã nhìn biển không rời mắt - khi nào ấy nhỉ - mới hôm qua ư? Hay là ngày hôm kia? Ông ấy cũng từng nói: “Đây là sự kết thúc…” Ông ấy đã nói như thế với sự chấp nhận - gần như là chào đón.

Nhưng với Vera thì từ đó - cái ý nghĩ đó - chỉ gây ra - ý muốn nổi loạn.

Không, không thể là kết thúc được.

Cô nhìn xuống người đàn ông đã chết. Cô thốt lên: “Khổ thân bác sĩ Armstrong…”

Lombard cười khểnh: “Gì thế này? Sự thương hại của đàn bà ư?”

Vera vặc lại: “Tại sao không chứ? Anh không thấy tội nghiệp sao?”

Anh trả lời: “Tôi không thương hại cô đâu. Đừng trông chờ điều đó!”

Vera lại nhìn xuống cái xác một lần nữa. Cô đề nghị: “Chúng ta phải chuyển ông ấy đi. Mang ông ấy vào nhà.”

“Để gia nhập với mấy nạn nhân còn lại ấy hả? Tất cả đều gọn gàng sạch sẽ. Với những gì tôi quan tâm thì ông ta ở đây cũng được.”

Vera thì thào: “Dù gì thì cũng nên mang ông ấy xa khỏi tầm sóng đánh chứ.”

Lombard cười. Anh nói: “Nếu cô muốn.”

Anh ta khom người - giật lấy cái xác. Vera cũng cúi xuống, giúp anh một tay. Cô cũng kéo và lê với mọi khả năng của cô. Lombard hổn hển: “Không dễ gì đâu.”

Dù vậy, họ cũng đã xoay xở, kéo được cái xác xa khỏi tầm nước.

Lombard nói khi rướn thẳng người lên: “Hài lòng rồi chứ?”

Vera đáp: “Hoàn toàn hài lòng.”

Giọng cô làm anh cảnh giác. Anh quay người lại. Thậm chí ngay lúc cho tay vào túi, anh đã biết là nó rỗng tuếch.

Vera đã đứng cách xa tầm một, hai thước và đang đối diện anh, với khẩu súng trong tay.

Lombard như gầm lên: “Vậy ra đó là lý do cho cái trò thương hại đàn bà của cô! Cô muốn ăn cắp chứ gì?”

Cô gái gật đầu.

Cô cầm khẩu súng chắc trong tay và không có lấy một chút run sợ.

Cái chết đã đến rất gần Philip Lombard. Anh chưa bao giờ nghĩ là nó lại gần đến mức này.

Dù vậy, anh chưa hề bị đánh gục.

Anh nói vẻ ra lệnh: “Đưa khẩu súng đó cho tôi.”

Vera cười.

Lombard nói: “Thôi nào, đưa đây.”

Bộ não nhanh nhạy của anh đang hoạt động. Cách nào đây - phương án nào bây giờ - thuyết phục cô ta - dụ cho cô ta tin là mình an toàn hoặc một cú giật chớp nhoáng…

Cả đời anh Lombard đã luôn đi theo cách mạo hiểm. Anh cũng sẽ làm thế vào lúc này.

Anh nói chậm rãi, ra chiều lý luận: “Này hãy xem đây, cô gái đáng mến của tôi, cô vừa nghe…”

Và rồi anh vồ tới. Nhanh như một con báo - như bất cứ một loài vật họ mèo nào…

Ngay lập tức Vera bóp cò…

Thân hình Lombard nhào ra phía trước trong tư thế của một cú vồ và rồi đổ sập xuống nền đá một cách nặng nề.

Vera tiến tới trước đầy cảnh giác, khẩu súng ngắn vẫn sẵn sàng trong tay cô.

Nhưng sự đề phòng ấy không cần thiết cho lắm.

Philip Lombard đã chết - bị bắn trúng tim…

Một sự nhẹ nhõm choán lấy Vera - một cảm giác nhẹ nhõm đến khôn tả.

Cuối cùng thì mọi chuyện cũng kết thúc.

Không còn sự sợ hãi nữa - không còn phải tạo ra thần kinh thép nữa…

Cô chỉ còn lại một mình trên đảo…

Một mình với chín xác chết…

Nhưng chuyện đó thì có làm sao? Cô vẫn còn sống…

Cô ngồi đó - hạnh phúc vô cùng - cảm giác yên bình không kể xiết…

Không còn sự sợ hãi…

Mặt trời đã đến xế vào cái lúc mà Vera bắt đầu chuyển mình. Chỉ mỗi phản ứng đó thôi đã khiến cô đứng yên bất động. Không còn chỗ trống nào trong người cô là không có cảm giác an toàn đầy vinh quang.

Giờ cô mới nhận ra là mình đang đói và buồn ngủ. Buồn ngủ nhiều hơn. Cô chỉ muốn quăng người lên giường, thiếp đi và ngủ thật sâu, thật sâu…

Có lẽ đến ngày mai, người ta sẽ tới cứu cô - nhưng cô không còn quan tâm nữa. Cô không lấy làm phiền khi phải ở đây nữa. Một khi chỉ còn mình cô…

Ôi! Cảm giác bình yên may mắn làm sao…

Cô đứng dậy và ngước mắt lên ngắm nhìn ngôi nhà. Không còn gì đáng để sợ nữa! Không còn điều gì khủng khiếp đang chờ đợi cô nữa! Chỉ là một ngôi nhà xinh xắn hiện đại. Vậy mà, sáng sớm nay, cô đã không thể nhìn nó mà không thấy rợn gáy…

Nỗi sợ hãi - cảm giác đó mới thật kỳ lạ làm sao…

Chà, tất cả đã kết thúc rồi. Cô đã khuất phục - đã chiến thắng được mối nguy hiểm chết người ấy. Bởi chính tư duy sắc sảo và giỏi giang của mình, cô đã có thể đánh bại được chính kẻ suýt nữa đã hủy hoại cô.

Vera bắt đầu bước về phía ngôi nhà.

Mặt trời dần chìm xuống, bầu trời phía tây lúc này chỉ còn là những vệt đỏ và cam. Nom nó mới đẹp và yên bình làm sao… Vera thầm nghĩ: “Tất cả chuyện này là một giấc mơ…”

Cô mệt biết bao - mệt khủng khiếp. Chân tay cô đau nhức, mí mắt sụp xuống. Không còn phải sợ hãi nữa… Đi ngủ thôi. Ngủ… ngủ thật sâu… thật sâu…

Đi ngủ với sự an toàn khi cô chỉ còn một mình trên đảo. Chỉ còn một tên lính nhỏ ở lại.

Cô mỉm cười với bản thân mình.

Cô bước qua cửa chính. Ngôi nhà nữa, cảm giác đẹp đẽ lạ lùng.

Vera tự nhủ: “Thường thì chẳng ai dám ngủ khi có đến chín cái xác gần như ở tất cả các phòng!”

Cô có nên vào phòng bếp và lấy gì đó ăn không?

Cô ngập ngừng một lúc, rồi quyết định không nên. Cô quá mệt rồi…

Cô dừng bước khi tới cửa phòng ăn. Vẫn còn ba bức tượng sứ ở giữa bàn ăn.

Vera cười: “Chúng bay bị chậm so với thời thế rồi, tượng ơi.”

Cô nhặt lên hai chiếc và ném chúng ra khỏi cửa sổ. Cô nghe thấy tiếng chúng vỡ loảng xoảng ngoài nền đá ở hiên nhà.

Bức tượng lính thứ ba thì được cô nhặt lên và giữ trong tay. Cô nói: “Mày có thể đi cùng tao. Chúng ta đã thắng rồi, tượng ơi! Thắng rồi!”

Sảnh lớn trở nên tối hơn trong thứ ánh sáng đang tắt dần.

Vera, với bức tượng lính nhỏ nắm chặt trong tay, bắt đầu bước lên những bậc thang. Chầm chậm thôi, vì chân cô đột nhiên quá đỗi là mỏi.

“Còn tên lính nhỏ cuối cùng.” Câu đó kết thúc thế nào ấy nhỉ? Ồ, đúng rồi! “Hắn đi làm đám cưới và rồi chẳng còn lại một ai.”

Cưới… Buồn cười làm sao, lại một lần nữa cô có cái cảm giác là Hugo đang ở trong nhà…

Rất chắc chắn. Đúng vậy, Hugo đang ở trên gác đợi cô.

Vera tự nhủ: “Đừng có ngốc thế. Mày quá mệt đến nỗi tưởng tượng ra những điều kỳ ảo đó mà thôi…”

Chầm chậm lên gác…

Lên đến trên cùng thì có thứ gì đó tuột khỏi tay cô mà không gây ra chút tiếng động nào trên mặt thảm êm ái. Cô không hề để ý là mình đã làm rơi khẩu súng lục. Cô chỉ còn ý thức là mình phải nắm chặt lấy bức tượng sứ nhỏ.

Ngôi nhà mới yên ắng làm sao. Vậy mà - lại không có cảm giác là ngôi nhà ấy trống trơn…

Hugo, đang ở trên gác, chờ đợi cô…

“Còn tên lính nhỏ cuối cùng.” Cái dòng cuối như thế nào ấy nhỉ? Có gì đó về chuyện cưới xin - hay là về cái gì khác nhỉ?

Lúc này cô đã tới bên cửa phòng mình. Hugo đang đợi cô ở trong - cô hoàn toàn chắc chắn điều đó.

Cô mở cửa…

Cô há hốc miệng…

Cái gì thế kia - treo lơ lửng từ cái móc trên trần nhà? Một sợi dây thừng có nút thắt sẵn rồi ư? Và cả một cái ghế để đứng lên nữa - một cái ghế có thể đá đi được…

Đó là điều mà Hugo muốn…

Và tất nhiên đó là câu cuối cùng của bài vè.

“Hắn đi treo cổ mình lên trần nhà; Và rồi chẳng còn một ai…”

Bức tượng sứ nhỏ rơi khỏi tay cô. Nó lăn mà không được ai để ý đến rồi vỡ toang khi va vào miếng chắn lò sưởi.

Như một cái máy, Vera tiến đến trước. Đây chính là sự kết thúc - là chỗ này nơi mà bàn tay lạnh cóng ẩm ướt (bàn tay của Cyril, tất nhiên rồi) chạm đến cổ họng cô…

“Cháu có thể ra chỗ đá đó, Cyril…”

Giết người chỉ cần vậy - chỉ đơn giản như thế thôi!

Nhưng sau đó người ta lại không thể quên được…

Cô trèo lên chiếc ghế, mắt cô nhìn đăm đăm về phía trước như kẻ mộng du… Cô điều chỉnh lại nút thắt quanh cổ mình.

Hugo đã ở đó để chứng kiến cái điều mà cô phải làm.

Cô đá chiếc ghế đi…

HẾT