Chương dẫn
Không có số phận bi kịch, chỉ có tính cách bi kịch.
− Tam Mao −
1Cảnh Linh Xán uể oải bước ra khỏi cánh cửa xoay của tòa nhà văn phòng, nhổ toẹt bãi nước bọt xuống đất. Nghĩ lại trước đây khi còn là cán bộ cấp cao ở Hoa Dương, biết bao công ty muốn “câu” anh ta về làm việc với mức lương cao ngất ngưỡng, loại công ty vô danh tiểu tốt như thế này chắc chắn anh ta chẳng bao giờ thèm để mắt đến. Nhưng chẳng ngờ sau vụ việc đó, ngay cả bọn họ cũng dám lên mặt quan cách với anh ta.
“Đúng là hổ xuống đồng bằng thì bị chó bắt nạt!”, Cảnh Linh Xán lẩm bẩm một câu, nới lỏng cà vạt xả giận.
Cảnh Linh Xán ngẩng đầu nhìn màn sương mù che khuất ánh nắng, thầm trách ông trời bất công với mình. Vì sao người khác làm ăn lén lút thì trót lọt mà đến lượt mình lại xảy ra chuyện lớn? Xảy ra chuyện lớn đã đành, giấy tờ kế toán quan trọng sao không cháy rụi một thể theo trận hỏa hoạn đó, mà lại để cảnh sát dễ dàng tìm thấy chứng cứ? Thế là một năm rưỡi tươi đẹp của cuộc đời liền dâng tặng cho nhà tù ở phía sau bức tường cao lạnh lẽo.
Giờ đây, một người từng là sinh viên tài năng tốt nghiệp ở trường đại học danh tiếng như anh ta rơi vào tình cảnh phải lăn lộn khắp nơi để tìm việc làm. Quan trọng hơn là toàn bộ tài sản tích lũy suốt bao năm của anh ta tiêu tán dần theo hàng loạt các vụ tố tụng cả hình sự lẫn dân sự, giờ chẳng còn lại là bao, lúc này tiền nong lại càng eo hẹp, e rằng trong tương lai không xa, không khéo anh ta phải hít gió trời mà sống.
Cảnh Linh Xán bước đi vô định trên con đường dành cho người đi bộ, tiếp theo đây, anh ta nên đến công ty nào xin việc nhỉ? Làm thế nào để xóa sạch vết nhơ trong lúc phỏng vấn đây?
“Mua là trúng! Mua là trúng! Giá trị giải thưởng lớn lên đến một triệu tệ, xác suất trúng giải thưởng nhỏ lên đến 20%!”
Tiếng loa quảng cáo của một trạm bán vé số ven đường vang lên inh tai nhức óc.
Cảnh Linh Xán sờ túi quần, móc ra tờ 20 tệ nhăn nhúm, bảo: “Ông chủ, cho tôi mua 10 vé.”
Ông chủ cười híp mắt nhìn Cảnh Linh Xán cào nốt tấm vé cuối cùng, lại còn khuyến mãi thêm một câu lịch sự: “Cám ơn quý khách đã ủng hộ!”, sau đó bồi tiếp: “Này anh bạn trẻ, số cậu đen thật đấy, người khác bỏ ra 20 tệ ra mua vé số, chí ít cũng lấy lại được 10 tệ, còn cậu chẳng lấy được đồng nào, làm tôi đây cũng cảm thấy ái ngại.”
Nghe câu nói đắng ngắt của chủ tiệm bán vé số, Cảnh Linh Xán nghiến răng ken két, đứng bật dậy, đi ra khỏi tiệm. Vừa mới bước chân khỏi cửa, Cảnh Linh Xán liền bị hai huấn luyện viên thể hình đón đường.
“Chào anh, anh có hứng thú tìm hiểu về thể hình không?” Một thanh niên đon đả chào mời.
“Không hứng!” Cảnh Linh Xán mất kiên nhẫn xua tay từ chối, định đi vòng qua họ.
“Tôi thấy anh có vẻ ít rèn luyện thân thể, hay là anh nghĩ lại xem, trung tâm chúng tôi đang có chương trình giảm giá đấy!” Anh ta không hề bực dọc, vẫn tươi cười đứng chắn trước mặt Cảnh Linh Xán.
“Không có tiền! Tôi không có tiền, được chưa hả?” Cảnh Linh Xán gầm lên, rồi đi vòng qua họ.
“Ối!” Cảnh Linh Xán loạng choạng, suýt nữa ngã sấp mặt. Thì ra anh ta bị một người ngồi trong góc tối ngay cạnh cánh cửa trạm bán vé số ngáng chân.
“Này anh bạn, tôi thấy ấn đường của anh tối sầm sầm, rõ ràng toàn gặp chuyện bất lợi.” Kẻ đang ngồi đó rặn từng từ trong cổ họng, tạo thành chuỗi âm thanh nghe thều thào đến sợ.
“Ấn đường tối cái gì mà ấn đường tối, lũ thầy bói dỏm các ông không sáng tạo được câu nào nghe mới mẻ hơn à?” Cảnh Linh Xán chẳng buồn liếc mắt nhìn kẻ đó, nhổ toẹt một bãi, nói, “Giả thần giả quỷ! Đi lừa người cũng phái biết tìm đối tượng chứ!”
“Ngũ hành của anh thiếu Thủy, vậy mà cả ba chữ trong tên của anh đều có Hỏa, thì làm gì chẳng ‘tài tinh phá ấn’?” Âm thanh thều thào trong cuống họng lại vang lên.
Đã đi được năm bước, Cánh Linh Xán chợt dừng sững lại.
“Sao hả? Anh tin tôi rồi chứ?” Tiếng cười lạnh xen lẫn tiếng thều thào.
Cảnh Linh Xán đứng ngây người tại chỗ mười mấy giây, mới ngẩn ngơ quay lại, đánh giá tỉ mỉ thầy tướng số trước mặt.
Thầy tướng số ngồi co ro trong góc tối, đầu đội chiếc mũ lưỡi trai cũ nát, nửa gương mặt gầy quắt giấu trong cặp kính râm to đùng. Không chỉ vậy, cả cổ và cằm đều rụt lại trong cổ áo, bởi vậy căn bản chẳng rõ thầy tướng số trông thế nào, nói chính xác hơn thì chẳng nhìn rõ cả dáng người, giới tính và tuổi tác. Thầy tướng số quấn tấm chăn quân dụng quanh người, nhìn vạt áo lộ ra khỏi chăn thì biết có lẽ áo mặc bên trong đã cũ rách. Xung quanh thầy tướng số không hề bày biện các dụng cụ xem tướng, chứng tỏ không kiếm sống bằng nghề này. Thầy tướng số chỉ lẳng lặng ngồi đó, dù lúc nói chuyện, cơ thể vẫn chẳng hề nhúc nhích.
Cảnh Linh Xán bước đến bên thầy tướng số, ngồi xổm xuống cạnh, nhưng vẫn không nhìn rõ tướng mạo, thế là anh ta bèn hỏi: “Ông quen tôi sao?”
“Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt, làm gì có chuyện quen hay không quen?” Thầy tướng số không khẳng định, cũng chẳng phủ định.
“Nếu không quen, sao ông lại biết tên tôi?” Cảnh Linh Xán hỏi.
“Tôi còn biết cả thiên cơ, thì khó gì khi biết một cái tên” Thầy tướng số nói.
“Ông không nói to hơn được à?”
“Tiết lộ thiên cơ khó tránh khỏi bị trời phạt, không nói không năng, không nghe không nhìn là chuyện sớm muộn mà thôi.”
Cảnh Linh Xán ngẩn người nghĩ lại một đồng nghiệp trước kia bị ung thư vòm họng, làm phẫu thuật xong thì cũng nói thều thào thế này. Xem ra ông thầy tướng số cũng gặp phải cảnh ngộ tương tự.
“Ông vừa nói cái gì mà tài tinh phá ấn? Nghĩa là thế nào?” Cảnh Linh Xán hỏi dò.
Thầy tướng số cười lạnh một tiếng, rồi bắt đầu thao thao bất tuyệt: “Nếu trong trụ lấy ấn làm dụng thần, mà gặp trong trụ xung với tài tinh, khắc ấn tinh thì đó là điềm rủi, người gặp quẻ này thứ nhất phải xa quê hương; thứ hai, nghề nghiệp không ổn định; thứ ba, học hành khó thành tài; thứ tư, vì tiền tài mà gặp họa; thứ năm, khắc bố mẹ từ thuở nhỏ; thứ sáu, thân thể yếu ớt, lắm bệnh tật; thứ bảy, thường xuyên phải thay đổi chỗ ở; thứ tám, con người nông cạn, hời hợt, không có thực học; thứ chín, mẹ chồng nàng dâu không hòa thuận. Trong những điều trên đây, ắt phạm phải một, hai điều, còn phải xem tài ấn nằm ở trụ nào mới có thể nói tường tận được. Hành vận mà gặp phải những điều này thì thường gặp nạn hoặc mất công danh hoặc mất mạng do tiền tài.”
“Ông vòng vo mãi, có thể nói đơn giản hơn được không?” Cảnh Linh Xán đã không còn kiên nhẫn nghe tiếp.
“Gặp họa tù tội...”
“Ý ông là trong tương lai tôi sẽ gặp họa tù tội sao?” Cảnh Linh Xán ngắt lời thầy tướng số.
Cuối cùng thầy tướng số cũng chịu nhúc nhích cơ thể, lắc đầu nói tiếp: “Anh vẫn không tin tôi chứ gì? Anh đang muốn hỏi dò xem tôi nói đúng không chứ gì? Tôi bảo cho mà biết, anh ấy à, gặp họa do tiền tài, mà họa tù tội đó đã trải qua rồi.”
Cảnh Linh Xán hơi giật mình, hỏi: “Thế nghĩa là bây giờ tôi bình an vô sự rồi phải không?”
“Đó chỉ là họa nhỏ.” Thầy tướng số phán, “Nếu không phải khi nãy thấy anh sắp gặp họa đổ máu thì tôi cũng chẳng làm phiền.”
“Khi nãy ông nói một tràng, chẳng qua là nghề nghiệp không ổn định gì đó thôi mà?” Cảnh Linh Xán hơi lo lắng hỏi lại, “Sao tự dưng lại biến thành họa đổ máu? Có phải chỉ cần tôi thay tên đổi họ thì sẽ bình yên vô sự không?”
“Ngũ hành của anh thiếu Thủy, tuy rằng tên anh chữ nào cũng mang Hỏa, nhưng đó chỉ là nguyên nhân đầu tiên của sự việc thôi.” Thầy tướng số nói.
“Nguyên nhân đầu tiên của sự việc gì?”
“Sự việc khiến anh gặp phải họa tù tội.” Thầy tướng số cất giọng đều đều, “E là rất lâu rồi anh không dám đối mặt với việc này phải không?”
Trong đầu Cảnh Linh Xán thoáng hiện lên từng ánh lửa. Một lát sau, anh ta nghiêng đầu hỏi: “Đó chỉ là nguyên nhân đầu tiên sao? Lẽ nào còn có cả hậu quả nữa?”
“Hậu quả thì anh tự khắc biết thôi!” Thầy tướng số nói, “Bây giờ phía sau anh sát khí ngùn ngụt, rõ ràng bị oan hồn bám theo, bởi vậy cuối cùng anh khó thoát khỏi kiếp nạn, mà kiếp nạn này là kiếp nạn sinh tử.”
“Ý ông nói có oan hồn đã chết đến đòi mạng tôi?” sắc mặt Cảnh Linh Xán trở nên trắng bệch.
Thầy tướng số gật đầu.
Cảnh Linh Xán cắn môi, quyết định thăm dò lần cuối: “Nếu chuyện gì ông cũng biết thì ông có thế nói cho tôi sau lưng tôi có mấy oan hồn không?”
Thầy tướng số chậm rãi thò một tay ra khỏi tấm chăn quân dụng.
Bàn tay đó không to, không thô ráp, nhưng tái xám.
Hình bàn tay từ từ thay đổi, cuối cùng giơ ba ngón tay lên.
Cảnh Linh Xán ngã phịch xuống đất, tròn mắt kinh ngạc, rồi hốt hoảng không nói nên lời. Ngay sau đó anh ta vừa lăn vừa bò đến bên thầy tướng số, túm lấy tấm chăn quân dụng, thất thanh kêu lên: “Xin ông hãy cứu tôi!”
2Căn phòng nhỏ tối om, đến độ giơ tay ra là không thể nhìn thấy ngón tay.
Rèm cửa chắn ánh sáng buông rũ trước cửa sổ kín bưng, khiến người ta thấy ngột ngạt.
“Cọt kẹt!” Cánh cửa gỗ từ từ bị đẩy ra, tia sáng len lỏi qua khe cửa đang mở.
Một bóng người gầy gò đứng che khuất ánh sáng bước vào trong, rồi đưa tay khép cửa lại.
Tia sáng yếu ớt chiếu vào căn phòng.
Căn phòng chật hẹp, ngoại trừ hương án dài đặt đối diện cửa phòng thì hầu như chẳng bày biện hoặc trang hoàng vật dụng gì khác.
Trên hương án đặt một di ảnh khung đen, trong di ảnh là một chàng trai có khuôn mặt thanh tú, áng chừng hai mươi ba, hai mươi tư tuổi, tóc húi cua.
Chàng trai mặc đồng phục màu lam nhạt, nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, hàm răng trắng bóng trông càng nổi bật dưới ánh sáng phản chiếu yếu ớt.
Phía trước di ảnh là lư hương bằng đồng, trông nhỏ nhắn, tinh xảo. Thành lư hương được chạm trổ các họa tiết long phụng bằng thủ công hết sức tinh tế, hắn là đồ đắt tiền, có điều trong lư hương không hề cắm nén hương nào.
Bóng người gầy gò bước từng bước đến trước hương án, lưng hắn che khuất ánh sáng lọt qua khe cửa hẹp, khiến nụ cười của chàng trai trên di ảnh thoắt chốc trở nên nhạt nhòa, hư ảo.
Người đó đứng trước hương án rất lâu như thể đang mặc niệm điều gì, lại giống như đang nhìn chăm chăm vào di ảnh. Tóm lại, hắn chỉ đứng yên bất động.
Mãi lâu sau, người đó giơ tay phải lên, khẽ khàng vuốt ve di ảnh, như thể đang vuốt ve khuôn mặt của chàng trai, hết lần này đến lần khác...
“Thành, cậu khỏe không?” Cuối cùng người đó cũng lên tiếng, giọng khàn khàn.
“...Có đáng thật không?” Sau một hồi trầm mặc, hắn lại nghẹn ngào hỏi người trên di ảnh.
Ngừng giây lát như để chờ đợi câu trả lời, nhưng chẳng có ai hồi đáp.
“Đây là lần thứ một ngàn bốn trăm ba mươi mốt tôi hỏi cậu rồi đấy!” Giọng người đó không lớn lắm nhưng đủ vang vọng khắp căn phòng nhỏ, “Đừng cằn nhằn tôi suốt ngày lải nhải, tôi chỉ hỏi thêm ba mươi lần nữa rồi thôi. Tôi tin, đến lúc đó, chắc chắn cậu sẽ hiểu vì sao tôi cứ hỏi cậu mãi thế.”
Gió lay cánh cửa khép hờ khiến tia sáng chiếu vào phòng khẽ chập chờn lay động, nụ cười trên di ảnh lại tươi tắn như trước.
“À, đúng rồi, hôm nay tôi có chuyện kể cho cậu nghe này.” Người đó nói.
Hắn lấy một vật trong túi áo khoác ra, rồi cầm bật lửa trên hương án.
“Phừng!” Bật lửa bùng cháy, ngọn lửa màu vàng nhảy nhót chiếu sáng phần cằm người đó. Chiếc cằm đẹp đẽ như được đẽo gọt nom hao hao giống chiếc cằm của chàng trai trên di ảnh đối diện.
Mồi lửa tiến dần đến vật đó, rồi “Phừng!”, lửa bén cháy vào vật. Trong phút chốc, mùi khét cháy đã lan tỏa khắp căn phòng chật hẹp cùng với làn khói trắng xanh. Vật đó nhanh chóng hóa thành tro bụi, rơi lả tả vào lư hương trước di ảnh. Lửa tàn, căn phòng lại chìm trong bóng tối như trước. Người đó đặt bật lửa vào chỗ cũ, ngón tay vân vê.
“Không biết cậu có nghe thấy câu chuyện đó không?” Người đó nói, “Tôi tìm kiếm rất nhiều truyền thuyết, hỏi rất nhiều thầy giỏi mới biết câu chuyện này để kể cho cậu nghe. Cậu có cảm nhận được sự lao tâm khổ tứ của tôi không?”
Rồi người đó trở về tư thế bất động như trước, cơ hồ đang chờ đợi điều gì.
Không biết bao lâu sau, người đó lại bắt đầu vuốt ve di ảnh: “Cậu nghe xong chưa? Cảm thấy thế nào? Cậu đừng hỏi giờ hắn ở đâu, hắn đang ở nơi hắn nên ở. Tôi chỉ muốn hỏi cậu thực sự có đáng không? Được rồi, được rồi, hôm nay tôi đã hỏi rồi nhé, cậu cứ nghĩ kỹ đi, ngày mai tôi sẽ lại hỏi cậu xem có thực sự đáng không?”
“Chẳng rõ cậu có nhìn thấy không?” Người đó nói tiếp, “Tôi cố gắng tìm kiếm, cố gắng suy nghĩ, cố gắng làm, chắc cậu đều nhìn thấy hết chứ? Không phải vì điều gì khác, chỉ vì cậu, chỉ vì kết quả mà nó đáng phải như thế.”
Người đó thu cánh tay lại, đi về phía cửa gỗ, bước chân nặng nề giống như gửi gắm ngàn vạn điều tiếc nuối.
Hắn nhẹ nhàng kéo cánh cửa, quay đầu nhìn hương án mấy lượt.
Ánh sáng chiếu sáng toàn bộ di ảnh, nụ cười trên di ảnh càng tỏa nắng, càng đẹp hơn trước. Chàng trai nhoẻn miệng, nhìn về phía hắn cười đến phóng khoáng, hàm răng trắng bóng, đều tăm tắp. Bộ đồng phục màu lam nhạt gọn gàng, vừa vặn, càng làm tôn lên vẻ anh tuấn của chàng trai. Trên ngực trái của trang phục cài chiếc huy hiệu với các đường nét đơn giản.
Các đường nét đơn giản đó hợp lại thành hình một con báo săn uy vũ, phát sáng lấp lánh trên khuôn ngực.