Chương 2 Hiện trường kỳ lạ
"Anh quen với Kim Nhất Minh.” Triệu Thiết Trụ hỏi.
“Vừa mới gặp một tuần trước” Trương Khởi Phát nuốt cục nước miếng, đáp.
“Không có việc gì đừng đứng ở đây!” Triệu Thiết Trụ gật đầu, quay người đi vào trong hiện trường.
“Anh…” Trương Khởi Phát đừng ngây ra ở đó một lúc, trong lòng đắn đo có nên nói chuyện tối hôm qua cho Triệu Thiết Trụ biết hay không.
“Sao anh vẫn chưa đi?” Triệu Thiết Trụ lại hỏi với từ xa.
Trương Khởi Phát khẽ ho một cái, rồi nói luôn: “Tối qua Kim Nhất Minh có hẹn anh.”
“Anh ta hẹn anh? Chuyện là như thế nào?” Triệu Thiết Trụ đi về phía Trương Khởi Phát.
Trương Khởi Phát nhíu mày suy nghĩ một lát rồi đáp: “Hay là lên xe nói đi. Chuyện có gì đó rất lạ. Tối hôm qua lúc anh đang ở Kim Mãn Đường thì bỗng nhiên nhận được điện thoại của Kim Nhất Minh…” Trong lúc Trương Khởi Phát nói câu đó thì hai người cũng đã ngồi vào xe.
Tuyết mỗi lúc một thưa. Để có thể khám nghiệm kỹ hiện trường, phải chờ đến lúc trời sáng rõ thì các công việc mới được triển khai toàn diện. Kim Nhất Minh là con trai của phó giám đốc sở thành phố, do thân thế đặc biệt đó của nạn nhân và để tránh những lời đồn đại gây hoảng loạn không cần thiết ngoài xã hội, cảnh sát đã phong tỏa toàn bộ hiện trường, không cho phép bất cứ người đi bộ và xe cộ nào dừng lại. Có mấy phóng viên biết tin đến cũng đành phải đứng quan sát trong gió lạnh từ xa.
Tần Hướng Dương đã đến từ sớm, anh nhìn qua hiện trường, khẽ chặc lưỡi và nói: “Thời tiết xấu như thế này, nếu là mưu sát thì những dấu vết có liên quan khó mà tìm thấy được”
Ai cũng đang bận rộn với công việc của mình, chẳng ai để ý đến lời của anh.
Thi thể vẫn chưa được hạ xuống, chủ nhiệm pháp y Vương Bình đi một vòng quanh thi thể, rồi kiễng chân sờ vào cổ của nạn nhân, không nói câu nào.
Một nhân viên pháp y trẻ tuổi đứng bên cạnh chau mày nói: “Sư phụ, có điểm hơi kỳ lạ, thầy xem chân của nạn nhân đã đạp tới chỗ có tuyết, với một độ cao như vậy thì làm sao có thể treo cổ một người chết được ạ? Không lẽ là giết chết trước rồi mới treo lên? Sư phụ nhìn cái cành cây chịu lực này xem, độ cao cũng chỉ khoảng hơn 1 mét 8, thêm vào đó sợi dây da trên cổ nạn nhân cũng thắt rất thấp”
Tần Hướng Dương nghe thấy những lời đó của nhân viên pháp y trẻ tuổi, bèn đeo găng tay vào, ngồi xổm xuống nhìn kỹ trên mặt đất, tiếp đó dùng tay bới lớp tuyết đọng dưới chân nạn nhân. Quan sát một lúc, anh gọi mọi người: “Phía dưới có một hốc cây, khá sâu.”
Anh lại dùng tay khẽ gạt lớp tuyết mỏng bên cạnh hốc cây, thấy dưới lớp tuyết có khá nhiều lá cây khô mục. Qua đó có thể thấy cái hốc đó không phải do hung thủ đào ngay lúc đó, đám lá dưới lớp tuyết bên cạnh vốn là ở dưới cái hốc đó, nhưng đã có người lấy chúng lên và để ở bên cạnh, như thế, độ sâu của hốc cây sẽ càng rõ hơn. Vì thế mà chân của nạn nhân bị treo trên hốc cây không thể nào chạm tới đáy của cái hốc đó, do đó mà mất điểm tựa.
Tần Hướng Dương đứng dậy gõ vào xương cổ, thấy mọi người đều không lên tiếng, đành nói: “Bước đầu phán đoán, là do người khác giết. Tâm lý của người tự sát thường sẽ lựa chọn thắt dây vào chỗ cao, nhưng hiện trường này không như vậy. Chứng tỏ, hung thủ ăn mặc gọn nhẹ, công cụ gây án mang theo rất ít. Hắn đã lựa chọn phương tiện ngay tại chỗ, lợi dụng thắt lưng của nạn nhân làm dây thắt. Cành cây treo nạn nhân rất thấp, khiến cho chân của nạn nhân chạm được tới mặt đất, hung thủ đã lợi dụng hốc cây này, khiến cho mũi chân của nạn nhân mất điểm tỳ. Nếu như dây treo quá cao, thì cho dù hung thủ đánh nạn nhân ngất từ trước cũng không thể nào treo nạn nhân lên được, vì khi người ta ngất thì toàn thân đều mềm nhũn và rũ xuống”
“Được” Đội phó Lưu Binh gật đầu, cắt ngang lời anh, nói: “Bản thân hiện trường cũng rất lạ”
Mọi người đều biết, ý anh muốn nói rằng một tuần trước Trương Tố Quyên cũng treo cổ chết ở đám cây này. Tần Hướng Dương không để tâm đến việc bị cắt ngang lời mà cùng pháp y hạ xác nạn nhân xuống.
Các loại thông tin nhanh chóng được tổng hợp:
Hiện trường rất nguyên vẹn, chưa bị bất cứ sự phá hoại nào. Bước đầu phán đoán, nạn nhân bị người khác giết, phần ngực trái bị khá nhiều cú tấn công ngoại lực, đuôi mắt sưng đỏ, dưới da ở vị trí mép ngoài ngực trái sưng đỏ, phần lớn tổ chức dưới da bị rạn. Thời gian tử vong: xem xét đến những ảnh hưởng của nhiệt độ thấp đối với việc hình thành những vết bầm trên xác thì phán đoán vào khoảng chừng 11 giờ đến 12 giờ đêm, cần phải tiến hành thêm việc đo nhiệt độ của gan. Những cú tấn công ở đầu nạn nhân không thể là từ chính bản thân của nạn nhân, trong móng của hai bàn tay nạn nhân không tìm thấy bất cứ dấu vết còn lại của tổ chức da nào.
Dấu vết thắt lưng da cọ sát trên cành cây rất rõ, chứng minh nạn nhân bị đánh cho ngất đi trước rồi mới bị treo bằng thắt lưng, trước lúc chết có tỉnh lại một lúc và cố sức giẫy giụa. Một sô vết chân phát hiện thấy ở hiện trường phần lớn đã bị tuyết che phủ, công tác thu thập đã hoàn thành. Tài sản trên người của nạn nhân vẫn còn, chỉ có điện thoại là bị mất. Tại hiện trường chưa phát hiện ra bất cứ vật nào để lại có chứa thông tin về ADN ngoài nạn nhân.
Một đám đông cảnh sát cẩn thận cào tuyết, mở rộng dần phạm vi tìm kiếm. Tần Hướng Dương đang tìm kiếm trong một bụi cỏ thì bỗng nhiên cảm thấy mắt bị chói vì sự phát sáng của một vật nào đó, anh vội dừng ngay chân và nhìn kỹ thì thấy trong đám cỏ dưới chân có một chiếc bật lửa dùng một lần. Anh ngồi xuống, thận trọng nhặt chiếc bật lửa lên cho vào túi đựng vật chứng.
Lúc đó, Trương Khởi Phát đã kể xong tình hình tối hôm trước cho Triệu Thiết Trụ. Triệu Thiết Trụ nói với anh ta, nạn nhân gặp nạn trong khoảng thời gian 11 giờ đêm qua.
Nghe đến đây, trong lòng Trương Khởi Phát chợt run lên. Anh ta nhớ rất rõ, trong khoảng thời gian đó cũng là lúc anh ta đến gần hiện trường xảy ra vụ án. Rút cục là chuyện gì thế này? Lúc đó, anh ta hoàn toàn không nghe thấy xung quanh có tiếng động khác thường nào cơ mà?
Trương Khởi Phát rất lo lắng, về mặt trình tự anh phải tới phân cục Bàn Long làm một cuộc ghi chép. Có điều, hiện tại anh vẫn không hề biết rằng trong con mắt của người khác, anh nhanh chóng trở thành một tội phạm giết người đích thực.
Đúng lúc đó, Lý Danh và Lý Lượng cũng đến nơi.
Từ xa, hai người đã nhìn thấy hàng rào phong tỏa của cảnh sát ở bên cạnh Công ty Bảo vệ Kim Thuẫn, nên trong lòng đều rất sửng sốt. Sau khi đỗ xe xong, hai người vội vàng đi đến chỗ hiện trường. Khi đến bên ngoài hàng rào phong tỏa, họ đang định hỏi thăm xem đã xảy ra chuyện gì thì nhìn thấy Trương Khởi Phát vừa bước xuống khỏi một chiếc xe cảnh sát.
“Luật sư Trương”, Lý Danh vội lên tiếng chào.
“Sao các anh lại đến đây?” Trương Khởi Phát nói, hơi nóng bốc thành khói ở miệng.
“Đến tìm ông chủ của Công ty Kim Thuẫn. Ở đây xảy ra chuyện gì vậy?”, Lý Lượng hỏi, vẻ tò mò.
“Hai anh tìm Kim Nhất Minh à?” Trương Khởi Phát sửng sốt hỏi.
“Vâng! Anh ấy là khách hàng cũ của công ty chúng tôi. Anh quen anh ấy à” Lý Danh hỏi.
Trương Khởi Phát lắc đầu, đáp: “Có gặp mặt một lần thôi.”
“Anh là cố vấn luật của công ty, lát nữa quay về sẽ giới thiệu để hai người làm quen và chúng ta ngồi với nhau một lúc” Lý Danh cười, nói.
“Chuyện này…” Trương Khởi Phát há miệng ngây người một lúc rồi mới quay người chỉ về phía lùm cây, nói: “Anh ấy chết rồi…”
“Gì cơ?!” Bàn tay của Lý Danh run lên, bao thuốc vừa móc từ trong túi rơi cả xuống.
Trương Khởi Phát gật đầu nặng nề và chậm rãi nói: “Chính là ở trong đó, bị treo trên cây! Tôi đã nhìn thấy rồi.”
“Không thể như thế được!” Lý Danh nói với vẻ mặt căng thẳng: “Tối hôm qua tôi còn nhận được điện thoại của anh ấy, anh ấy hẹn chúng tôi đến gặp ở gần đây, nhưng mãi mà chẳng thấy người đâu”
“Cái gì? Anh ấy hẹn các anh à”. Trương Khởi Phát rít một mạnh một hơi thuốc, hỏi: “Các anh đã gặp nhau à?”
“Không! Đợi anh ấy một hồi lâu không thấy nên sáng nay chúng tôi đến công ty anh ấy sớm xem thế nào.”
Trương Khởi Phát lập tức cảm thấy sự kỳ lạ của sự việc, vội gọi Triệu Thiết Trụ đến. Anh ta giới thiệu vắn tắt hai bên với nhau, sau đó bảo hai anh em nhà họ Lý kể lại tình hình của mình cho Triệu Thiết Trụ nghe.
Hai anh em họ Lý nghe nói Triệu Thiết Trụ là em vợ của Trương Khởi Phát, vội bước lên bắt tay, rồi kể lại toàn bộ sự việc tối hôm trước.
Triệu Thiết Trụ nghe xong câu chuyện của anh em nhà họ Lý thì lại càng sửng sốt, vội bố trí người đưa Trương Khởi Phát, Lý Danh, Lý Lượng về đội.
Sau khi khám nghiệm xong hiện trường, đội phó Lưu Binh để lại hai nhân viên cùng với người của cảnh sát khu vực canh giữ hiện trường, đợi đến khi tuyết tan thì sẽ tiến hành khám nghiệm hiện trường lần thứ hai để tìm kiếm những dấu vết hoặc vật chứng có thể còn sót lại.
Công việc của các bộ phận đều được triển khai rất nhanh chóng, sau buổi trưa thì cuộc họp phân tích tình tình vụ án được bắt đầu. Đội trưởng Triệu Thiết Trụ đi thẳng vào vấn đề: “Tôi nói qua về tình hình trước, tôi đã tìm ra ba người mà về mặt thời gian họ rất có thể là những người mà nạn nhân liên lạc cuối cùng”
Tiếp đó, Triệu Thiết Trụ giới thiệu tình hình của Trương Khởi Phát và Lý Danh, Lý Lượng cho mọi người nghe. Lý Danh, Lý Lượng là phó tổng giám đốc của Công ty hữu hạn sản xuất công cụ cảnh sát Đại Chí. Trương Khởi Phát là Giám đốc văn phòng luật và là cố vấn luật sư cho anh em Lý Danh. Còn quan hệ giữa Trương Khởi Phát và Triệu Thiết Trụ thì không cần phải nói, mọi người trong cơ quan đều đã biết.
Để tiết kiệm thời gian, Triệu Thiết Trụ đưa Trương Khởi Phát và Lý Danh, Lý Lượng vào thẳng phòng họp, để họ nói rõ tình hình tối hôm trước và tiến hành bút lục ngay tại chỗ.
Khi ba người bước vào phòng họp thì trưởng phòng trinh sát kỹ thuật đang bổ sung: “Tình hình như sau, tại hiện trường chưa tìm thấy điện thoại của nạn nhân. Vừa rồi đội trưởng Triệu đã đưa điện thoại của Trương Khởi Phát và Lý Danh, Lý Lượng cho tôi. Ba chiếc điện thoại ấy đều nhận được cuộc gọi của nạn nhân vào các thời điểm 10 giờ 18 phút, 10 giờ 19 phút, 10 giờ 20 phút. Cụ thể, Trương Khởi Phát nhận được cuộc gọi của nạn nhân vào lúc 10 giờ 18 phút, Lý Danh nhận được vào lúc 10 giờ 19 phút và Lý Lượng nhận được vào lúc 10 giờ 20 phút. Hiện đang đối chiếu với bộ phận thông tin. Ngoài ra, Trương Khởi Phát còn nhận thêm một cuộc gọi của nạn nhân vào lúc 10 giờ 55 phút, Lý Danh và Lý Lượng cũng nhận thêm một cuộc gọi thứ hai của nạn nhân vào 10 giờ 56 phút. Cả ba người này đều được nạn nhân hẹn đến gần hiện trưởng xảy ra vụ án”
Lý Danh đang thắc mắc trong lòng, nghe thấy những lời này của trưởng phòng trinh sát kỹ thuật lập tức bừng tỉnh, thì ra tối hôm qua Trương Khởi Phát đúng là có đến gần hiện trường. Anh ta khẽ ho một tiếng, khiến mọi người dồn mắt nhìn, sau đó kể chi tiết về tình hình tối hôm trước. Anh ta vừa nói vừa nhớ tới lời của Lý Lượng tối hôm qua, có lẽ lúc đó Lý Lượng không nhìn nhầm, người đứng ở cổng Công ty Bảo vệ Kim Thuẫn tối hôm qua đích thị là Trương Khởi Phát. Có điều, anh ta vẫn thận trọng giấu chi tiết này. Dù gì, Trương Khởi Phát cũng là cố vấn luật cho công ty của họ, anh ta cảm thấy cần phải liên kết với Trương Khởi Phát, chuyện xong rồi nói cũng không ảnh hưởng gì.
Sau cùng, Lý Danh nói: “Kim Nhất Minh nói, anh ấy phát hiện ra một số vấn đề rất có thể liên quan đến cái chết của Trương Tố Quyên, thế nên chúng tôi mới đi. Đến nơi thì chẳng thấy anh ấy đâu, chúng tôi đợi một hồi lâu. Đợi bao lâu ấy ạ? Đợi khoảng nửa tiếng gì đó.”
“Đợi nửa tiếng đồng hồ”, Lưu Binh vừa ghi chép vừa hỏi. “Vâng. Giống như thống kê thời gian đối với điện thoại mà các anh vừa tiến hành. Trước khi sắp đến nơi, cũng chính là vào 10 giờ 56 phút, Kim Nhất Minh lại gọi một lần nữa, nói rằng nếu như anh ấy không đến được ngay thì đợi anh ấy nửa tiếng. Sau khi chúng tôi đến đó gọi cho anh ấy thì thấy đã tắt máy”
Lúc này, mọi người đều đã biết, nửa tiếng đồng hồ mà Lý Danh nói tới chính là khoảng thời gian ước chừng Kim Nhất Minh bị hại.
Tiếp đó, Trương Khởi Phát cũng nói rõ về tình hình của mình lúc đó. Bắt đầu từ chuyện thói quen đến Mãn Kim Đường cuối tuần cho đến chuyện nhận được điện thoại, rồi chuyện Kim Nhất Minh nói trong điện thoại rằng có một số tình hình có liên quan đến cái chết của Trương Tố Quyên, chuyện sau đó vội đến để gặp Kim Nhất Minh, cho đến chuyện vào lúc 10 giờ 55 phút nhận được một cuộc gọi khác của nạn nhân và thời gian đứng đợi gần đó.
Lúc đó, thói quen nghề nghiệp đã xui khiến Trương Khởi Phát không nói hết ra, vì hiện trường xảy ra vụ án ở ngay trong lùm cây, nếu anh ta nói thẳng ra là anh ta đã đợi hơn 20 phút ở phía trên của lùm cây, cho dù trong điện thoại Kim Nhất Minh bảo anh đứng đợi ở đó, thì điều đó cũng có nghĩa là anh thừa nhận trong khoảng thời gian xảy ra vụ án, hung thủ đã ở cách sau lưng anh chỉ có mấy mét! Sự thật này khiến chính anh cũng cảm thấy rất hoang đường, chính anh cũng thấy không thể chấp nhận được về mặt tình cảm, người khác e rằng cũng rất khó chấp nhận. Anh ta là luật sư, biết rằng nếu mình nói như vậy, tuy không đến mức khiến cảnh sát đưa vào danh sách những người bị tình nghi, nhưng ít nhất cũng mang đến một số phiền hà không cần thiết cho bản thân. Bút lục mà, dù sao thì cũng phải nói ra sự thật, mình cây ngay không sợ chết đứng, ít nhất cũng phải lựa chọn rõ ràng cho mình.
“Anh có quen với Kim Nhất Minh không.” Lưu Binh hỏi. “Không quen. Đội trưởng Triệu của các anh cũng đã hỏi câu này rồi” Trương Khởi Phát đáp.
“Trước khi xảy ra vụ án, anh và Kim Nhất Minh có trao đổi số điện thoại của nhau không?” Lưu Binh lại hỏi.
“Không!” Trương Khởi Phát trả lời dứt khoát.
Lưu Binh thấy Trương Khởi Phát, Lý Danh và Lý Lượng không còn gì để nói nữa, bèn bảo họ ký tên vào bản bút lục, rồi sau đó để họ ra về.
Sau khi Trương Khởi Phát và hai anh em nhà họ Lý rời khỏi, Triệu Thiết Trụ uống một ngụm nước, hắng giọng rồi nói: “Tình hình tối hôm qua mọi người đều đã rõ rồi chứ? Cũng có nghĩa là, đêm hôm qua, hung thủ đã giết người ngay trước mắt Trương Khởi Phát và anh em nhà họ Lý. Họ đều đến gần với hiện trường và đều không gặp Kim Nhất Minh, còn trong lúc đó hung thủ và nạn nhân thì đều đang ở trong lùm cây.”
Nghe đến đây, tất cả mọi người đều không khỏi sửng sốt.
Lúc đó, Tần Hướng Dương đang dồn sự chú ý vào những lời thuật lại của Trương Khởi Phát. Vừa rồi, khi Trương Khởi Phát nhắc đến Trung tâm tắm nóng Kim Mãn Đường, anh đã bất chợt nghĩ đến mấy chữ in trên chiếc bật lửa mà anh phát hiện thấy ở hiện trường: Trung tâm tắm nóng Kim Mãn Đường. Tần Hướng Dương nhíu mày và mạnh dạn nghĩ: chiếc bật lửa phát hiện thấy ở hiện trường kia liệu có liên quan đến Trương Khởi Phát không nhỉ? Nhưng bây giờ mọi người đều đã biết Trương Khởi Phát có thói quen đến Kim Mãn Đường cuối tuần, lúc này ngoài Tần Hướng Dương ra, e là không có ai nghĩ đến Trương Khởi Phát từ chiếc bật lửa.
Đúng lúc đó, pháp y Vương Bình nhìn mọi người, nói: “Tôi xin báo cáo một chút về tình hình xác chết. Nguyên nhân dẫn đến cái chết của nạn nhân là bị ngạt có tính cơ giới. Phân tích tình trạng rãnh và vết thít ở cổ, đường lằn trên cổ nạn nhân được hình thành trước lúc chết, cũng có nghĩa là nạn nhân bị đánh ngất trước, sau đó mới bị đưa vào thòng lọng. Chúng tôi đã tiến hành xác định lại thời gian tử vong một lần nữa và kết luận là vào 11 giờ đến trước 11 giờ 30 tối hôm qua, trước và sau có sự chênh lệch hợp lý. Đầu của nạn nhân có lẽ đã bị tấn công bằng cú đấm, khả năng bằng khuỷu tay là rất nhỏ, vì rất khó kiểm soát được mức độ, khả năng tấn công bằng vật cứng cũng bị loại trù. Nạn nhân đã bị tấn công mấy lần, lần cuối cũng cũng là lần nặng nhất khiến người đó bị ngất ngay tại chỗ. Ngoài ra, trên chiếc bật lửa dùng một lần tìm thấy ở hiện trường có thu được mấy dấu vân tay rất rõ, ga trong bật lửa còn khá nhiều, dấu vân tay cũng đã được đối chiếu với kho vân tay, đó là một chứng cứ đơn hướng, không có kết quả. Ngoài ra, trên bật lửa còn tìm thấy một phần dấu bàn tay, không được rõ lắm. Chúng tôi đã thử đối chiếu với dấu vân tay của nạn nhân, xác định đó là dấu bàn tay để lại của nạn nhân. Bật lửa là tặng phẩm của Trung tâm tắm nóng Kim Mãn Đường, mỗi một khách hàng hút thuốc đều có thể nhận được nó một cách dễ dàng.”
“Tốt lắm.” Triệu Thiết Trụ khen ngợi: “Vân bàn tay và vân ngón tay không giống nhau”. Nếu dấu vân tay trên bật lửa không thể đối chiếu được thì nhiều khả năng nó là của hung thủ, còn dấu bàn tay thì là của nạn nhân. Tại sao như vậy? Hãy giả thiết hợp lý rằng, tình hình lúc đó là rất có thể nạn nhân đã giãy giụa và làm rơi bật lửa trong tay hung thủ, vì thế mà đã để lại dấu vân bàn tay. Nếu như Kim Nhất Minh cũng dùng loại bật lửa đó, thì dấu vết để lại phải là dấu vân ngón tay mới đúng chứ không phải là dấu bàn tay”
Hầu như tất cả mọi người đều gật đầu, kết luận trên của đội trưởng đúng là rất hợp lý. Nói cách khác, tìm thấy chủ nhân của chiếc bật lửa này thì coi như đã tìm thấy hung thủ.
Tất nhiên, khi nói những lời này, trong lòng Triệu Thiết Trụ cũng thấy thắc mắc: sao lại tình cờ như vậy? Hung thủ lại để lại đúng một chiếc bật lửa của Trung tâm tắm nóng Kim Mãn Đường! Rồi ngay lập tức, Triệu Thiết Trụ nghĩ đến Trương Khởi Phát. Là em vợ của Trương Khởi Phát, anh biết từ lâu anh rể có thói quen cuối tuần đến tắm ở Trung tâm tắm nóng Kim Mãn Đường và cũng biết ở đó hàng ngày đều tặng bật lửa cho khách hàng. Nghĩ đến đây, anh vội lắc đầu.
Trưởng phòng Kiểm tra dấu vết Trình Diệm tiếp lời: “Hiện trường bị tuyết lớn che phủ, thu thập được không ít dấu vết, nhưng không có giá trị giám định. May mà tìm thấy hai dấu chân hoàn chỉnh, đã qua việc xử lý khôi phục sơ ban đầu và đang tiến hành phân tích về lực học. Có điều, hai dấu chân đó có phần rất kỳ lạ”
Trình Diễm mở cuốn sổ khi chép, nói tiếp: “Mép và phía dưới của dấu chân có một ít băng vụn được hình thành do một sức ép của ngoại lực trong một thời gian dài, có nghĩa là có một khoảng thời gian, hung thủ đã đứng im bất động tại chỗ! Cụ thể là trong bao lâu thì chưa phán đoán được”
“Hung thủ đã đứng im bất động tại chỗ trong một khoảng thời gian.” Nghe câu này, tất cả mọi người đều xôn xao bàn tán, nhưng lại chẳng thảo luận ra kết quả gì.
Triệu Thiết Trụ lắng nghe tất cả các báo cáo rồi châm một điếu thuốc, đưa tay ra hiệu cho mọi người trật tự, sau đó hỏi: “Phát hiện ra bật lửa ở hiện trường, nhưng có phát hiện ra đầu mẩu thuốc mới nào ở đó không.”
Đội phó Lưu Binh lắc đầu: “Không có. Nhưng vẫn có người bảo vệ hiện trường, đợi đến khi tuyết tan sẽ khám nghiệm lại lần thứ hai”
Triệu Thiết Trụ gật đầu, nói: “Tóm lại, điểm nghi vấn như sau: một, động cơ gây án của hung thủ không rõ ràng, xét địa vị của nạn nhân là ông chủ của công ty Bảo vệ, tôi cho rằng khả năng giết người vì hận thù là lớn nhất.
Hai, tại sao nạn nhân lại gọi ba cú điện thoại, hẹn Trương Khởi Phát và hai anh em Lý Danh, Lý Lượng đến gần hiện trường?
Ba, tại sao nạn nhân lại hẹn gặp ba người đó ở những địa điểm khác nhau? Một người thì ở nhà hàng toàn dê, một người ở nhà hàng gà quay, hai địa điểm này có khoảng cách chừng 500 mét” Điểm nghi vấn thứ ba mà Triệu Thiết Trụ đưa ra khá quan trọng, chỉ có điều lúc này tất cả mọi người, bao gồm nhân vật chính Tần Hướng Dương vẫn chưa thể nhận ra những điều lạ lùng ẩn giấu trong đó.
Lúc đó, Lưu Binh nói xen vào: “Có thể lúc nạn nhân gọi điện cho Trương Khởi Phát thì đang ở gần nhà hàng gà rán, nhưng vì anh ta đang di chuyển nên khi gọi cho anh em Lý Danh thì đã tới gần nhà hàng toàn dê.”
Triệu Thiết Trụ hỏi ngược lại: “Như thế cũng không đúng, giữa hai nhà hàng này cách nhau 500 mét, trong hai phút nạn nhân làm sao có thể di chuyển hết được khoảng cách đó?”
Lưu Binh nói: “Nếu anh ta lái xe thì sao? Cũng có nghĩa là, khi nạn nhân gọi điện thoại, rất có thể là anh ta tình cờ nhìn thấy cảnh vật ven đường phản chiếu vào gương nên đã đưa ra địa điểm gặp nhau như vậy, chứ không phải là đã nghĩ từ trước. Giữa hai nơi này chỉ cách nhau 500 mét, tương đương với việc hẹn cả ba người ở cùng một địa điểm. Anh ta chỉ cần đợi ở một chỗ nào đó là được, ai đến thì sẽ liên lạc bằng điện thoại. Chúng ta cảm thấy địa điểm hẹn gặp mặt khác nhau, vậy còn nạn nhân thì sao? Rất có thể anh ta cảm thấy chẳng có gì là khác nhau cả. Tôi phân tích dưới góc độ của nạn nhân, tất nhiên chúng ta còn cần phải tìm hiểu về đặc điểm tính cách của nạn nhân”
Triệu Thiết Trụ kiên nhẫn nghe xong phần phân tích của cấp dưới, sau khi chia hết một lượt thuốc cho mọi người thì nói: “Đội phó Lưu nói cũng rất có lý, điểm này cũng là một điểm nghi vấn, tiếp sau đây, tôi sẽ nói đến điểm thứ tư, điện thoại của nạn nhân đã ở đâu.”
Anh ngừng một chút, để mọi người có chút thời gian suy nghĩ, sau đó gõ xuống bàn, nói: “Hung thủ mang theo chăng? Vậy, tại sao hắn phải lấy chiếc điện thoại đó đi? Hay là nó vẫn còn ở hiện trường?
Công tác khám nghiệm hiện trường rút cục đã triệt để chưa?”
Lưu Binh nghe thấy dường như trong lời của đội trưởng có ý trách móc, nên vội nói: “Đội trưởng Triệu nói rất đúng. Tôi sẽ lập tức tổ chức người, tiến hành khám nghiệm hiện trường lần thứ hai! Không thể chờ được nữa, tuyết sẽ không tan hết trong một chốc được!”
Triệu Thiết Trụ ho một tiếng, sắp xếp lại suy nghĩ rồi nói có phần giận dữ: “Phải điều tra, điều tra xem trước khi vụ án xảy ra thì nạn nhân đã ở cùng ai? Ở đâu? Làm gì? Bắt đầu từ 7 giờ tối hôm qua, không, bắt đầu từ 6 giờ cho đến khi người dân phát hiện ra án mạng, phải kiểm tra camera ở cả hai đầu đường Đông Hải, nhất là các xe cộ ra vào nhiều lần. Ngoài ra, cần phải điều tra về mối quan hệ xã hội của nạn nhân, xem có thù oán gì với ai không. Phòng kỹ thuật cần phải khẩn trương tiếp tục tìm kiếm manh mối qua dấu chân, dấu vân tay. Còn về chiếc bật lửa, ở chỗ Kim Mãn Đường đầu tiên phải kiểm tra từ tối hôm qua. Ở đó có chế độ hội viên, tìm kiếm một lượt tất cả các hội viên, vì khách tản mát, nên cần phải kiểm tra bắt đầu từ camera của hội trường lớn, trọng tâm là những người nhận bật lửa ở quầy lễ tân, từ đó điều tra về những người có quan hệ với Kim Nhất Minh” Lưu Binh nhíu mày, nói: “Khối lượng công việc khá lớn!”.
Triệu Thiết Trụ nói như đinh đóng cột: “Tôi không biết, huy động hết nhân lực trong đơn vị, bổ sung thêm người từ các đồn cảnh sát khu vực trực thuộc cho tôi! Những người đang giải quyết các vụ án khác hãy khoan huy động!”.
Tần Hướng Dương nãy giờ vẫn cứ đang suy nghĩ. Mọi vụ án trên đời này và sự thật của nó giống như hai điểm trong toán học. Đó là một điểm khởi đầu và một điểm kết thúc. Giữa hai điểm đó có vô vàn cách thức có thể liên kết, đường gấp khúc, đường gẫy, đường hình sin… giữa các đường với nhau còn có những điểm giao cắt, chẳng ai có thể xác định được rằng phương hướng điều tra phá án nào là đường thẳng ngắn nhất đó. Hoặc, nói cách khác, trinh sát điều tra hoàn toàn không có đường tắt, đối với kết quả mà nói thì nó là một cuộc tìm kiếm, chỉ có tìm thấy nhanh hay chậm, tìm thấy hoặc không tìm thấy mà thôi. Anh muốn phá án nhưng chỉ có điểm khởi đầu mà không biết điểm kết thúc ở đâu, nên chỉ có thể không ngừng tìm kiếm một điểm hoặc một vài điểm nào đó, có lúc thậm chí phải giả thiết mấy điểm, đồng thời phải chứng minh điểm giả thiết. Sau đó nối kết điểm khởi đầu và điểm tìm thấy lại với nhau rồi tìm kiếm, biến lượng thì không ngừng tích lũy, cho đến một lúc, đột nhiên bạn phát hiện ra rằng đường nối kết đó đã đến được với điểm cuối một cách rất tự nhiên.
Những lời rất trừu tượng này là do Tần Hướng Dương đọc sách và ghi chép lại. Có lần, trong một cuộc họp tổng kết công tác phá án của cục anh đã đọc đoạn viết trên, khiến cho các đồng sự được một phen cười ầm. Cuộc họp tổng kết mà, về hình thức thì phải khen nhau một chút, nhất là việc nắm chắc tổng thể tình hình vụ án và việc chỉ huy sáng suốt của lãnh đạo, trong khi thái độ của anh lại quá nghiêm túc, vì thế mà có phần không thích hợp.
Cuộc họp cũng đã gần xong, mọi người đang thu dọn đồ đạc của mình, thì Tần Hướng Dương nãy giờ im lặng bỗng nhiên lên tiếng: “Tôi thấy còn có một vấn đề không nên xem nhẹ, đó là, tại sao nạn nhân lại chết ở chỗ đó mà không phải là nơi khác”. Anh tiếp tục nói, vẻ không kiêng dè mối quan hệ thân thiết giữa Trương Khởi Phát và Triệu Thiết Trụ, “Giữa vụ án này với việc tự sát của Trương Tố Quyên tuần trước liệu có mối quan hệ nội tại nào không?”
Công bằng mà nói, câu nói này của Tần Hướng Dương đã nói trúng những điều suy nghĩ trong lòng Triệu Thiết Trụ, không phải là Triệu Thiết Trụ không nghĩ tới mấy vấn đề này, chỉ có điều cuộc họp ngày hôm nay chủ yếu thảo luận về vấn đề tìm kiếm những manh mối, là một đội trưởng anh không công khai đưa ra mấy vấn đề không đầu không đuôi này.
Đội phó Lưu Binh lại cắt ngang lời Tần Hướng Dương, vỗ vai anh, nói: “Nếu như hung thủ cố tình đánh lạc hướng, cố tình lựa chọn cái nơi làm nhiều người chết treo như thế thì sao?” Anh ta ngừng một chút rồi nói tiếp: “Tất nhiên, những nghi vấn này của cậu cũng là những nghi vấn của mọi người. Có điều, khối lượng công việc của chúng ta hiện nay không nhỏ. Nào, hãy theo những manh mối xác thực hiện có, cái gì cần điều tra thì điều tra, nơi nào cần đến hỏi thì đến hỏi, hãy lôi hung thủ ra cho tôi thì mọi chuyện sẽ đều rõ cả”.
Tần Hướng Dương cười hì hì vớ lấy nửa bao thuốc của Lưu Binh và đi ra khỏi phòng họp. Anh đã nghe rất rõ tình hình về vụ án trong cuộc họp, mấy câu hỏi của anh thì đến chính anh cũng không trả lời được, nhưng điều mà anh thắc mắc nhất là: tại sao ba cú điện thoại mà Kim Nhất Minh gọi đều nói những lời gần như giống hệt nhau? Tối hôm qua tuyết to như vậy, chẳng ai muốn ra khỏi nhà, thế mà tại sao anh ta - ông chủ của một công ty Bảo vệ chỉ dựa vào mấy câu nói đó đã có thể hẹn hai phó tổng của một công ty sản xuất công cụ cảnh sát và một luật sư ra ngoài? Mấy lời quan trọng đó là gì? Rất rõ ràng, đó là ba từ “Trương Tố Quyên”.
Tần Hướng Dương nghĩ mãi không ra. Ra khỏi phòng họp, vào nhà xí xong, anh quyết định tranh thủ thời gian đến phòng quản lý hồ sơ của sở.
Tần Hướng Dương đến làm việc ở chi nhánh/phân cục công an khu vực Bàn Long đã 3 năm rồi mà vẫn chưa đến đó lần nào. Vì ở đó đều cất giữ hồ sơ các vụ án đã kết thúc và một số vụ án cũ, hoặc án treo chưa được giải quyết xong do tình hình đặc biệt. Các vụ án qua tay anh không ít, anh không thấy hứng thú với chúng. Nhưng lần này thì khác, anh muốn đến đó xem có hồ sơ liên quan đến Trương Tố Quyên hay không. Nếu như có, thì liệu có thể giải quyết được những nghi vấn trong lòng anh không.
Sau khi kể lại và bút lục xong, Lý Danh vội vàng xuống khỏi tòa văn phòng, đi nhanh và vào trong xe của mình. Vào trong xe, anh ta tháo dụng cụ nhật ký lịch trình trong xe xuống, rồi nhanh chóng về công ty.
Vào đến phòng làm việc, anh ta nối dụng cụ nhật ký lịch trình với máy tính, rồi từ từ lướt trên bảng kê thời gian. Khi thời gian dừng lại ở mốc 11 giờ 01 phút trên màn hình, quả nhiên anh ta nhìn thấy một bóng người rất giống với Trương Khởi Phát đang đứng bên cạnh Công ty Bảo vệ Kim Thuẫn, phía trên lùm cây. Lúc đó, xe của anh ta và Lý Lượng đang chạy từ phía tây tới, cách nhà hàng toàn dê chừng 1000 mét. Trước cổng Công ty Bảo vệ Kim Thuẫn có một chiếc đèn đường, ánh vàng vàng vọt, thêm vào đó là những bông tuyết rơi, nên hiệu quả chiếu sáng rất kém. Nhưng anh ta chắc chắn là đã không nhận nhầm, anh ta rất quen Trương Khởi Phát, cho dù có nguyên nhân thời tiết và ánh sáng, hình ảnh ghi được trong dụng cụ nhật ký hành trình không thật rõ, nhưng anh ta có thể khẳng định, người kia chính là Trương Khởi Phát.
“Điều này thì không có gì là không đúng!” Anh ta nghĩ, “Xem ra vừa rồi trong khi bút lục, không cần thiết phải giấu chi tiết này. Nhưng, tại sao trong điện thoại Kim Nhất Minh lại nhắc đến Trương Tố Quyên nhỉ? Giữa mình và Trương Tố Quyên chẳng qua cũng chỉ là có chút liên quan trong chuyện nhỏ mười mấy năm về trước chứ có gì nữa đâu? Chà, cũng tại mình hay lo lắng quá, nếu biết trước thì tối hôm qua đã không đến đó”
Nhiệm vụ của Tần Hướng Dương là đến Trung tâm tắm nóng Kim Mãn Đường điều tra về các tình hình liên quan, anh rất lấy làm thích thú trước việc mình đã phát hiện ra chiếc bật lửa đó. Khi anh đến đó thì công việc đã được triển khai, mấy viên cảnh sát hình sự và cảnh sát ở đồn đang kiểm tra camera tối hôm xảy ra vụ án ở hội trường.
Từ camera có thể thấy, buổi tối hôm xảy ra vụ án, quầy lễ tân ở đây rất bận rộn, chốc chốc lại có người đến lấy bật lửa hoặc tất chân.
Tần Hướng Dương chăm chú nhìn lên màn hình máy tính và chậm rãi kéo thanh tiến độ. Khi thời gian trên màn hình dừng lại ở khoảng trước và sau 9 giờ tối hôm trước, anh nhìn một lúc rồi bỗng nhiên cho tạm dừng, quan sát kỹ một người đàn ông cao gầy ở bên quầy lễ tân trên màn hình, rồi phấn khích đưa nắm tay lên bịt lấy miệng.
Anh liên tục đưa nắm tay day day trên mũi, rồi lẩm bẩm một mình: “Là anh ấy! Triệu Sở! Tiểu đội trưởng cũ!”.
“Nhanh lên!”, Anh đứng phắt dậy, chỉ vào màn hình nói với viên cảnh sát đứng bên cạnh, “Hãy điều tra tư liệu về người này giúp tôi.” Nói xong, anh đi đi lại lại bên cạnh vẻ bất an.
Rất nhanh sau đó, một cảnh sát khu vực bước đến nói cho anh biết, người trong hình ảnh là Triệu Sở, hội viên của Kim Mãn Đường, có thẻ hội viên từ một năm trước và cũng là khách hàng thường xuyên của trung tâm tắm nóng. Viên cảnh sát khu vực vừa nói vừa đưa số điện thoại đăng ký hội viên cho Tần Hướng Dương, cùng tài liệu chi tiết đồn cảnh sát vừa gửi tới.
Triệu Sở, nhân viên hợp đồng của phòng quản lý hồ sơ của sở. Tần Hướng Dương vừa nhìn thấy mục công việc của Triệu Sở là đã thấy vui, bèn lấy bao thuốc ra chia một lượt rồi nói: “Tôi có chút việc phải đi, nếu đội trưởng có hỏi thì… thôi vậy, để tôi tự nói.”
Hôm nay là cuối tuần, đứng cả một đêm ở hiện trường giết người nên lúc này Triệu Sở đang ngủ bù.
Đến trưa, anh ta bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Từ trong điện thoại vọng đến giọng nói lảnh lót của một cô gái: “Anh, em đang ở phòng làm việc của anh đây. Anh đoán xem, em mang gì đến cho anh ăn nào? Cái gì? Mấy giờ rồi mà anh vẫn còn ngủ? Không, em không đến phòng ở của anh đâu, bẩn thỉu, bừa bộn lắm”.
Tần Hướng Dương lái xe đến phòng quản lý hồ sơ, nói với trực ban muốn tìm Triệu Sở rồi đi vào hành lang. Anh cảm thấy hơi ngột ngạt, tim đập hơi nhanh bèn hít một hơi sâu và đẩy cánh cửa phòng làm việc.
Vào đến cửa, anh nhìn thấy một người đàn ông và một cô gái ngồi bên bàn uống nước, người đàn ông đang ăn, còn cô gái thì đang nghịch điện thoại. Anhcứ tưởng rằng mình đã vào nhầm phòng, đang định xin lỗi và lui ra. Lúc đó, người đàn ông đang ăn cơm ngẩng đầu lên nhìn ra cửa, rồi bỗng ngây người ra.
Người đó chính là Triệu Sở.
Tần Hướng Dương cũng đã nhận ra đối phương, trong lúc bối rối vội đứng nghiêm rồi nói to: “Báo cáo tiểu đội trưởng! Đã chuẩn bị xong, cắt dây nào”.
Hồi đó họ ở trung đội trinh sát, thường xuyên phải huấn luyện tháo gỡ bom mìn định hướng. Theo trình tự, khi các chiến sĩ tìm thấy bom mìn thì đều báo cáo công tác chuẩn bị đã xong và cắt đứt dây nào. Lúc huấn luyện toàn dùng bom mìn giả, nên các đường dây có cái đơn giản, có cái phức tạp, nhưng trên thực tế thì đều qua loa, hình thức, cắt dây nào cũng được, cũng đều không nguy hiểm. Lúc đó Triệu Sở làm tiểu đội trưởng, lần nào cũng trả lời các chiến sỹ: cắt cái chim. Sau khi nhận được câu trả lời, các chiến sĩ cắt bừa một dây cho xong chuyện.
Lúc này, Triệu Sở cũng đứng bật dậy, cười và đáp: “Cắt cái chim!”
Nói xong câu đó, hai người bắt tay nhau thật chặt. Còn cô gái kia thì có vẻ xấu hổ, khẽ nói một câu: “Thô tục”.
Triệu Sở rất vui, kéo Tần Hướng Dương giới thiệu với cô gái: “Đây là đồng đội thân nhất của anh! Là người mà anh thường nhắc với em. Tần Hướng Dương”.
Rồi anh ta chỉ vào cô gái: “Đây là em gái tớ, Lý Văn Bích” Tần Hướng Dương xoa tay, hồ hởi chào Lý Văn Bích.
Lý Văn Bích cũng đáp lại bằng một câu vui vẻ: “Chào anh!”
“Ồ, mà sao hai người lại khác họ nhỉ”, Tần Hướng Dương ngạc nhiên hỏi.
Triệu Sở cười, đáp: “Cô ấy là con gái cha nuôi của tớ. Không cùng họ nhưng còn thân thiết hơn cả người thân.”
“Thế à” Tần Hướng Dương cười và trách, “Tiểu đội trưởng, anh vào làm ở phòng quản lý hồ sơ từ khi nào vậy? Chẳng thông báo cho nhau gì cả, bây giờ tôi mới biết!”
Triệu Sở khẽ thở dài, đáp: “Sau khi ra quân năm đó, tớ cũng đã từng làm cảnh sát hình sự, nhưng sau đó bị người ta cho nghỉ việc, nên đành xin vào làm hợp đồng ở phòng quản lý hồ sơ, thực sự chẳng còn mặt mũi nào liên lạc với các cậu nữa.”
“Tại sao?”, Tần Hướng Dương hỏi lại vẻ đầy thắc mắc.
Lúc đó, Lý Văn Bích nói xen vào: “Vẫn còn mặt mũi mà nói cơ đấy! Ép cung khi thẩm vấn! Tuy không bắt nhầm người, nhưng lại đánh người ta rất đau, nên người ta kiện, thế là lập tức bị cho thôi việc.”
Triệu Sở cười ngượng ngùng.
“Anh có làm gì đâu? Quá bình thường! Có nhiều khi không đánh thì thực sự là không được”. Tần Hướng Dương nói vẻ nhẹ nhõm, “Nếu như có cơ hội, tôi sẽ nghĩ cách kéo anh quay trở lại.”
Triệu Sở xua tay đáp: “Không cần đâu! Làm cảnh sát mệt mỏi lắm, công việc này vẫn thoải mái nhẹ nhàng hơn! Phải rồi, bây giờ cậu…”.
“Tôi ở phân cục Bàn Long, ba năm rồi. Anh chờ nhé, chờ tôi lập được mấy chiến công lớn, sẽ đến gặp lãnh đạo đề nghị mời anh quay trở lại” Nói xong, anh cười ha hả.
Triệu Sở nói với vẻ nuối tiếc: “Có chút đáng tiếc! Cậu là một hạt giống tốt! Năm tớ ra quân, cậu đã chuyển thành sĩ quan hả?”
“Đúng thế!”, Tần Hướng Dương đáp, “Có gì đáng tiếc đâu! Làm đủ rồi thì thôi! Anh đã phục vụ trong quân đội 10 năm, hai năm tân binh, hai năm trong trường quân sự, hai niên hạn sĩ quan thì ra quân, tôi chẳng có gì lưu luyến cả! Sớm muộn gì cũng phải ra ngoài trở về với cuộc sống, nên ra sớm vẫn là hơn.”
Lúc đó, Lý Văn Bích đứng dậy nói: “Hai chiến hữu các anh cứ nói chuyện nhé, em đi đây.”
Triệu Sở vội ngăn Lý Văn Bích, nói: “Đừng mà, chẳng phải em phải đi khắp nơi tìm kiếm tin tức sao? Nhìn đi, người này chuyện gì cũng biết đấy”.
Lý Văn Bích là một phóng viên, phụ trách mảng tin tức xã hội, nghe Triệu Sở nói vậy, lập tức ngồi xuống.
“Hay quá”. Cô gật đầu nói: “Anh Tần, nghe nói ông chủ sáng nay bị giết là con trai của một phó giám đốc sở phải không? Tin này thật hay giả? Bị chết như thế nào? Có manh mối gì chưa? Phải rồi, tặng anh một bao thuốc ngon! Đó là bao thuốc tôi lấy từ chỗ tổng biên tập đấy!” Nói rồi, cô móc hai bao thuốc Trung Hoa từ trong túi ra ném về phía Tần Hướng Dương.
Tần Hướng Dương vui vẻ đón lấy hai bao thuốc, nói: “Tôi không biết chuyện gì đâu! Có kỷ luật rồi!”
“Anh…”
Lý Văn Bích vơ lấy chiếc túi, hừ một tiếng rồi quay người bỏ đi. “Đừng để ý đến cô ấy!” Triệu Sở cười khà khà, nói với Tần Hướng Dương: “Sao lại hỏi thăm mà biết tôi ở đây”.
Tần Hướng Dương mở bao thuốc Trung Hoa đưa cho Triệu Sở, tiện tay châm một điếu, nói: “Tỉnh lớn như vậy, tôi hoàn toàn không nghĩ rằng anh sẽ ở đây. Hỏi thăm được ai đâu. Hôm nay tôi đi điều tra vụ án ở Kim Mãn Đường, tình cờ biết được thôi. Nếu biết trước thì hàng ngày tôi cũng sẽ đến đó tắm và chúng ta đã gặp nhau từ lâu rồi!”.
Triệu Sở nghe vậy cũng tỏ ra nuối tiếc.
Tần Hướng Dương nói tiếp: “Lần này tôi đến có một việc chính, có một người tên là Trương Tố Quyên tự sát vào tuần trước, anh có nghe nói thấy không?”.
Triệu Sở lắc đầu, đáp: “Không biết. Tự sát mà không lập án, không lập án thì có nghĩa là không có hồ sơ lưu trữ.”
“Cũng đúng”. Tần Hướng Dương nói, “Thế này đi, anh tìm lại hồ sơ cũ giúp tôi, xem có gì khác không, là những tình hình có liên quan đến Trương Tố Quyên ấy. Không hiểu tại sao, tôi cứ có cảm giác vụ án hôm nay có liên quan đến chị ta.”
“Tình hình vụ án như thế nào? Nếu như vừa rồi không nghe Lý Văn Bích nói thì tôi cũng không biết” Triệu Sở hỏi với vẻ rất tò mò. “Lát nữa tôi sẽ nói chi tiết cho anh biết”
“Được!”
Triệu Sở bước đến trước bàn máy tính, sau khi nhập mấy lần mật mã thì mở vào phần tìm kiếm trong kho số liệu.
Điều khiến người ta bất ngờ, đó là bên trong đó có thông tin về Trương Tố Quyên thật, có hai nội dung.
Tần Hướng Dương thấy rất phấn chấn.
Một nội dung là, hồ sơ về việc Trương Tố Quyên làm bị thương người khác trong trại cai nghiện tháng 9 năm 2001.
Một nội dung là hồ sơ về cái chết ngoài ý muốn của Trương Nhược Tình tháng 10 năm 2000. Trương Nhược Tình là con gái của Trương Tố Quyên lúc đó mới 2 tuổi.
Lúc này, Triệu Thiết Trụ đang đứng ngồi không yên trong phòng làm việc của giám đốc sở. Giám đốc Cố nói cho anh biết, bố của Kim Nhất Minh, ông Kim Kiến Quốc, Phó giám đốc sở phụ trách về trị an của tỉnh vừa gọi điện đến và vô cùng giận dữ, Bí thư thường vụ đảng ủy kiêm Giám đốc sở Công an Đinh Phụng Vũ cũng gọi điện đến đưa ra yêu cầu rất rõ ràng là phải nhanh chóng phá bằng được vụ án, đưa ra một câu trả lời rõ ràng cho dân chúng và các nhân viên cảnh vụ trong toàn thành phố và toàn tỉnh! Và tất nhiên là phải có câu trả lời cho Phó giám đốc sở Kim Kiến Quốc!
Hơn thế, Giám đốc Cố còn đập bàn gầm lên với Triệu Thiết Trụ: “Đến cả con trai của phó giám đốc sở cũng bị kẻ khác cả gan giết chết! Định làm loạn à? Tôi cho anh thời gian, anh phải giao hung thủ cho tôi!
Một tuần thôi, nhớ đấy”.