← Quay lại trang sách

Chương 3 Khám phá bất ngờ

Điều mà Triệu Thiết Trụ không biết, công tác thẩm vấn, điều tra lúc đó đã có những tiến triển, công việc khám nghiệm hiện trường lần thứ hai cũng có những phát hiện mới.

Đội phó Lưu Binh đem theo quân đi đã tìm ra những người bạn cùng ăn cơm với Kim Nhất Minh tối hôm trước, đó là một hiệu trưởng và hai giáo viên một trường tiểu học. Kim Nhất Minh mời mọi người ăn cơm là vì chuyện chọn trường đi học cho con vào học kỳ sau.

Hiệu trưởng có vẻ rất sốc, không ai ngờ được một người đang sống khỏe mạnh như vậy nói chết là chết ngay. Anh ta nói: “Tối hôm trước anh Kim ngồi ở vị trí chủ tiệc, chủ nhiệm Vương của trường ngồi bên, kề cửa ra vào. Khoảng hơn 9 giờ một chút thì anh Kim ra ngoài nghe điện thoại rồi sau đó đi luôn, nói rằng có chút việc gấp. Còn nội dung cuộc điện thoại thì tôi không nghe thấy”

Chủ nhiệm Vương có vẻ lo lắng, nói: “Tôi ngồi ở gần cửa hơn, nhưng cũng không để ý xem anh Kim nói gì”

“Đừng căng thẳng, anh cứ nhớ kỹ lại xem.” Lưu Binh nói với vẻ khẩn thiết.

Chủ nhiệm Vương uống một ngụm nước, nhìn hiệu trưởng rồi vỗ vào đầu, nói: “Vâng, vâng. Anh Kim mở máy, hình như mọi người gọi đến là luật sư Trương gì đó. Đúng rồi, luật sư Trương”

“Luật sư Trương? Anh chắc chứ?” Lưu Binh hỏi dồn.

Thầy Vương chớp đôi mắt bé tí, nói: “Sẽ không làm tôi gặp rắc rối chứ”.

“Nếu anh che giấu điều gì đó, hoặc là nói linh tinh thì đó mới là rắc rồi.” Lưu Binh nói với vẻ nghiêm túc.

Thầy Vương đỏ mặt, vội nói: “Chà. Thì tôi nghe anh ấy nói: luật sư Trương. Các anh có hỏi tôi một trăm lần thì tôi cũng nói như vậy. Những cái khác thì tôi không nghe thấy gì. Ngoài ra, anh Tôn là người đã lái xe đưa anh Kim đi, anh ấy không uống rượu.”

Thầy giáo Tôn vội chen vào nói: “Trên đường đi, anh Kim chỉ hút thuốc không nói câu gì, được chưa? Đưa đến đâu à? Thì là đến Công ty Bảo vệ Kim Thuẫn ở đường Đông Hải. Cụ thể là mấy giờ đi, mấy giờ đến thì tôi không nhớ rõ. Phải rồi, trên thiết bị nhật ký hành trình có đấy. Từ nhà hàng mà chúng tôi ăn đến công ty anh ấy, chẳng phải đều có ghi lại sao?”

Luật sư Trương? Có thể là ai nhỉ? Lưu Binh ghi chép xong, suy nghĩ một lúc rồi lại đến ngay Công ty Bảo vệ Kim Thuẫn.

Ngô Kiến Dân - nhân viên Bảo vệ trực ban tối hôm qua của công ty Bảo vệ phản ánh một tình hình với Lưu Binh. Sau khi xuống khỏi xe của thầy giáo Tôn ở cổng công ty, Kim Nhất Minh đến phòng làm việc một lúc, lúc đó anh ta và một Bảo vệ trực ban khác thấy rỗi rãi nên vào mạng chơi trò đấu địa chủ thì bị Kim Nhất Minh mắng cho một trận. Sau đó Kim Nhất Minh bảo Ngô Kiến Dân bê một thùng nước khoáng từ phòng trực ban. Khi Ngô Kiến Dân bê thùng nước đến thì nhìn thấy trên bàn bày trà và thuốc hạng ngon, như thể chuẩn bị tiếp khách, sau đó anh ta lui ra.

“Sao anh lại biết đó là trà hạng ngon?”, Lưu Binh hỏi,

“Khi ông chủ bảo tôi bê nước thì trên bàn không thấy có gì, khi tôi bê nước lên thì thấy trên bàn đã bày thuốc Trung Hoa, thì trà có thể không ngon được sao”, Ngô Kiến Dân nói.

Lưu Binh lấy bút ghi chép lại, rồi sai người kiểm tra thiết bị ghi lịch trình trên xe của thầy giáo Tôn. Từ thiết bị đó thì thấy thời gian Kim Nhất Minh lên xe rời nhà hàng là 9 giờ 10 phút tối hôm trước, khi xe của thầy giáo Tôn đi vào đường Đông Hải là 9 giờ 40 phút, trùng với thời gian kiểm tra được ở camera trên đường Đông Hải. Qua việc điều tra những người có liên quan này thì chỉ có thể xác định một việc, đúng là Kim Nhất Minh đã bị cuộc gọi lúc 9 giờ 06 phút dụ đến hiện trường xảy ra vụ án.

Vậy, rút cục cuộc điện thoại vào lúc 9 giờ 06 phút là ai gọi đến cho Kim Nhất Minh?

Trong bút lục lời kể lại của thầy Vương thì: lúc đó Kim Nhất Minh đã gọi người gọi điện đến là luật sư Trương.

Luật sư Trương đó rút cục là ai?

Lưu Binh suy nghĩ một hồi, đang định gọi điện về báo cáo với Triệu Thiết Trụ, thì cảnh sát phụ trách công tác khám nghiệm hiện trường lần thứ hai gọi điện đến, giọng của người ấy có vẻ rất phấn chấn: “Đội phó Lưu, đã tìm thấy điện thoại của Kim Nhất Minh rồi!”

Đúng là một tin tốt! Nhận cuộc gọi đó xong, Lưu Binh vội vã quay ngay về sở, báo cáo tình hình điều tra với Triệu Thiết Trụ.

“Vấn đề quan trọng nhất bây giờ là cú điện thoại bí hiểm vào lúc 9 giờ 06 phút! Chiếc điện thoại của Kim Nhất Minh đã bị ném hỏng, lại còn bị rơi xuống nước nữa, hiện bộ phận trinh sát kỹ thuật đang tìm cách khôi phục.”

Triệu Thiết Trụ chăm chú nghe Lưu Binh nói xong thì gật đầu tỏ ý hài lòng rồi đi đi lại lại trong phòng.

“Đội trưởng Triệu đừng lo quá”, Lưu Binh an ủi.

“Không lo lắng được sao? Tôi vừa mới bị mắng một trận về đây! Giám đốc Cố chỉ cho chúng ta có 1 tuần thôi”.

“Có lẽ giám đốc Cố cũng đã phải chịu lôi đình, Kim Nhất Minh là con trai của Phó giám đốc sở Kim Kiến Quốc cơ mà!” câu nói của Lưu Binh chỉ rõ gốc rễ của vấn đề.

“Cho dù nạn nhân là ai thì chúng ta cũng đều phải làm tốt công việc của mình!”. Triệu Thiết Trụ châm một điếu thuốc, rồi nói tiếp: “Tìm thấy chiếc điện thoại đó ở đâu”.

“Phía trên lùm cây đó có một đống gạch, nó rơi vào khe của đống gạch!”. Nói xong, Lưu Binh thở dài và tiếp: “Phản ứng của Kim Nhất Minh cũng không tồi! Ném điện thoại của mình đi, lại còn đánh rơi cả bật lửa của hung thủ! Đáng tiếc là dấu vân tay trên bật lửa không thể đối chiếu được, trong kho dấu vân tay không có. Nếu như anh ta nhận được cú điện thoại đó rồi mới đến hiện trường thì về mặt logic mà nói, trong chiếc điện thoại đó phải có manh mối!”.

“Vì thế nên tôi mới sốt ruột!”. Triệu Thiết Trụ đi đi lại lại, bước chân càng có vẻ bồn chồn hơn.

“Theo như nhớ lại của các giáo viên cùng ăn tối với Kim Nhất Minh tối hôm qua, sau khi nhận được cú điện thoại đó Kim Nhất Minh đã vội vã rời đi để đến Công ty Bảo vệ Kim Thuẫn. Lúc nhận được cú điện đó, Kim Nhất Minh đã gọi người gọi đến là ‘luật sư Trương’”.

“Luật sư Trương?” Triệu Thiết Trụ dừng ngay chân lại, lẩm bẩm, “Anh rể Trương Khởi Phát của tôi chẳng phải cũng là luật sư sao?”

“Nhưng tôi lại không nghĩ như vậy, những người là luật sư mang họ Trương rất nhiều! Anh nghĩ quá nên vậy thôi!”, Lưu Binh cười nói.

Đúng lúc đó Tiểu Vương bên trinh sát kỹ thuật đi vào, nói: “Báo cáo các sếp, đã sửa được điện thoại rồi! Và cũng đã kiểm tra, bên trên chỉ có dấu vân tay của Kim Nhất Minh.” Triệu Thiết Trụ và Lưu Binh nghe vậy, lập tức nôn nóng chạy ra.

Triệu Thiết Trụ chạy vào phòng trinh sát kỹ thuật, mở điện thoại của Kim Nhất Minh xem, rồi lập tức đứng ngây người ra.

Trên bảng nhật ký cuộc gọi hiện lên dòng chữ: 9 giờ 06 phút, Trương Khởi Phát.

Lưu Binh cũng đã nhìn thấy, cũng căng người ra giống như vậy, rồi lập tức nhận ra mối quan hệ thân thiết giữa Trương Khởi Phát và Triệu Thiết Trụ, nên vội ra hiệu cho người của phòng trinh sát kỹ thuật lùi ra ngoài hết.

“Luật sư Trương mà Kim Nhất Minh nói tới là Trương Khởi Phát? Sao có thể như thế được?”. Triệu Thiết Trụ nhíu mày lẩm bẩm mấy câu, rồi đột nhiên nói: “Không đúng! Số điện thoại này không phải là của Trương Khởi Phát!”. Anh mở cái tên Trương Khởi Phát, thấy số điện thoại lưu dưới cái tên đó không giống như số điện thoại của Trương Khởi Phát trong trí nhớ của anh, mà là một số điện thoại lạ.

Lưu Binh lập tức mở máy gọi đến số máy đó. Đối phương đã tắt máy.

Đúng lúc đó Triệu Thiết Trụ nói: “Cậu nhìn đây! Trong bảng kê chi tiết, 9 giờ 06 phút là lần đầu tiên Kim Nhất Minh có cuộc gọi với số máy đó!” Nói rồi, anh lại mở nhật ký cuộc gọi của Kim Nhất Minh, nói: “Ngoài ra, không còn có cuộc gọi nào khác với số máy này nữa, điều đó chứng tỏ cái gì?”

Lưu Binh đã nhận ra: “Xem ra, Kim Nhất Minh và Trương Khởi Phát hoàn toàn không quen, vì thế anh ta mới không có điện thoại của luật sư Trương!”

“Đúng rồi! Trương Khởi Phát đã nói rằng đúng là họ không quen nhau” Triệu Thiết trụ nói.

Lưu Binh nghĩ một lát, nói: “Nếu như Kim Nhất Minh không có số điện thoại của Trương Khởi Phát, vậy thì giải thích theo logic là, 9 giờ 06 phút tối hôm qua, anh ta đã nhận một cú điện thoại từ số máy lạ và sau đó tiện đó lưu lại”

Triệu Thiết Trụ trừng mắt nhìn Lưu Binh, nói: “Nhưng số điện thoại lạ đó không phải là của Trương Khởi Phát, anh ta lưu lại bằng tên Trương Khởi Phát để làm gì?”.

“Trương Khởi Phát không thể có hai số điện thoại chứ”, Lưu Binh nói xong câu này, hai người lập tức im lặng.

“Không đúng!” Một lát sau, Triệu Thiết Trụ phá tan sự im lặng, “Điện thoại của Kim Nhất Minh cho thấy 10 giờ 18 phút anh ta lại gọi cho Trương Khởi Phát, số điện thoại mà anh ta gọi lần này đúng là số mà anh Trương Khởi Phát vẫn dùng. Nhưng trong bút lục, Trương Khởi Phát nói, anh ấy và Kim Nhất Minh không quen nhau, trước đó chưa từng trao số điện thoại cho nhau, vậy thì số điện thoại đó từ đâu đến? Ngoài ra, nếu như Trương Khởi Phát có hai số điện thoại, thì số điện thoại lạ gọi vào lúc 9 giờ 06 phút cũng phải là của Trương Khởi Phát, vậy thì tại sao sau khi gọi xong anh ấy lại tắt máy”.

“Khó nói lắm.” Lưu Binh lắc đầu nói: “Bây giờ Kim Nhất Minh đã chết rồi, làm thế nào đảm bảo được rằng Trương Khởi Phát không nói dối?”

“Anh ấy không thể nào nói dối được, tôi hiểu anh ấy!” Giọng của Triệu Thiết Trụ có phần hơi cứng.

Lưu Binh hiểu tâm trạng của Triệu Thiết Trụ, vì dù sao thì anh ấy cũng có mối quan hệ thân thiết với Trương Khởi Phát.

Cân nhắc một lúc, Lưu Binh nói: “Dù thế nào thì điện thoại của Kim Nhất Minh cũng không biết nói dối, chủ nhiệm Vương cùng ăn cơm với Kim Nhất Minh càng không nói dối. Theo tình hình của chiếc điện thoại, tối hôm qua Trương Khởi Phát đã có hai lần nói chuyện qua điện thoại với Kim Nhất Minh vào lúc 9 giờ 06 phút và 10 giờ 18 phút. Lần thứ nhất, Trương Khởi Phát dùng số lạ gọi cho Kim Nhất Minh, lần thứ hai là Kim Nhất Minh gọi đến số mà Trương Khởi Phát thường dùng”

“Cậu không cảm thấy nói như vậy là mâu thuẫn à? Hoặc nói như vậy là Trương Khởi Phát đã thêm việc mà làm! Cứ cho là 9 giờ 06 phút anh ấy gọi cho Kim Nhất Minh, thì việc gì anh ấy phải dùng đến số lạ, xong việc là lại tắt máy?” Triệu Thiết Trụ tiếp tục vặn lại.

“Không biết. Câu hỏi này phải hỏi Trương Khởi Phát.” Lưu Binh trả lời ngắn gọn.

“Điều tra đi!”. Triệu Thiết Trụ tức giận, anh cho gọi người của phòng trinh sát kỹ thuật vào phòng làm việc, sau đó đưa số điện thoại lạ gọi vào lúc 9 giờ 06 phút cho Tiểu Vương - kỹ thuật viên.

“Tắt máy rồi” Tiểu Vương bận rộn một lúc rồi ngẩng đầu lên nói: “Đã tắt máy từ lúc 9 giờ 08 phút tối hôm qua rồi. Cũng đã liên hệ với bên viễn thông, được biết đó là một sim rác chỉ dùng có một lần”

Lưu Binh nhìn vẻ mặt tối sầm của Triệu Thiết Trụ, rồi cho chiếc điện thoại của Kim Nhất Minh vào chiếc túi niêm phong xong thì giao lại cho Tiểu Vương, nói: “Không có lệnh của tôi thì bất cứ ai cũng không được phép động đến! Dù là ai cũng không được cho xem! Rõ chưa”.

Nói xong, Lưu Binh kéo Triệu Thiết Trụ đi về phòng làm việc. Hai người lặng lẽ châm thuốc, rít một hơi xong, Lưu Binh phá tan sự yên lặng: “Chuyện này anh thấy thế nào?”

Triệu Thiết Trụ ho một tiếng, nói: “Không lẽ cú điện thoại lúc 9 giờ 06 phút là do Trương Khởi Phát gọi thật?”

Lưu Binh do dự một lát rồi mới nói: “Tôi cũng không tin, nhưng trong máy của Kim Nhất Minh rõ ràng là có lưu tên của anh ấy, điều này cũng phù hợp với lời làm chứng của chủ nhiệm Vương!”

Triệu Thiết Trụ nhìn Lưu Binh qua làn khói thuốc trong mấy giây rồi sau đó nói ra điều mà Lưu Binh muốn nói: “Điều tra đi, điều tra thì mới rõ! Kẻo không các anh lại nói vì tôi có quan hệ thân thích với Trương Khởi Phát nên đã làm qua quýt! Ở hiện trường chẳng phải cũng có một chiếc bật lửa sao? Hãy đối chiếu với dấu vân tay của Trương Khởi Phát!”

Lưu Binh vội nói: “Chuyện nào ra chuyện đó, tôi không có ý ấy. Tất nhiên, đối chiếu dấu vân tay là một biện pháp tốt, nhưng Trương Khởi Phát là một luật sư, tôi lo…”

“Lo cái gì? Lo là nếu làm không đúng thì anh ấy sẽ gây khó khăn cho chúng ta?” Trong lòng Triệu Thiết Trụ rất rõ, điều mà Lưu Binh lo lắng thật sự không phải là địa vị luật sư của Trương Khởi Phát, mà là lo làm không đúng thì sẽ khiến Triệu Thiết Trụ nổi giận.

Lưu Binh gật đầu, đáp: “Dù sao thì chúng ta cũng không thể chỉ dựa vào nhật ký điện thoại của Kim Nhất Minh là lập tức coi Trương Khởi Phát là nghi phạm. Trong tình huống này thu thập dấu vân tay của anh ấy, liệu có phải có phần không hợp trình tự không?”

“Ồ, cậu vừa nghi ngờ người ta lại vừa lo không hợp trình tự, vậy cậu nói xem làm thế nào bây giờ?” Giọng nói của Triệu Thiết Trụ lộ vẻ không vừa lòng. Trong lòng anh thầm nói, kiểu gì cậu cũng nói được, suy cho cùng chẳng phải muốn điều tra Trương Khởi Phát sao, việc gì phải vòng vo, tốn thời gian như vậy?

Dường như Lưu Binh cũng đã nhận ra vẻ không vừa lòng của Triệu Thiết Trụ, bèn mỉm cười nói: “Có thể điều tra ngầm được không?”

“Điều tra ngầm? Là ý gì vậy?”

Lưu Binh nghĩ một lúc, giụi tắt đầu thuốc rồi mới nói: “Việc này hãy để cho một cậu không hiểu chuyện gì làm! Nếu như chuyện không phải như vậy và sau khi xong xuôi Trương Khởi Phát mới biết, thì anh ấy sẽ không thể vì thế mà trút giận lên đầu anh, vì dù sao đó cũng là anh rể của anh!”

“Ồ, thì ra là nghĩ cho tôi? Vậy thì tôi cảm ơn trước nhé!” Triệu Thiết Trụ mỉm cười, nói.

“Tôi biết là trong lòng anh không vui. Anh nói xem, làm như thế có được không?” Lưu Binh hỏi thẳng.

Triệu Thiết Trụ thấy Lưu Binh nói thẳng như vậy thì cũng nghiêm mặt đáp: “Điều cậu nghĩ đúng là rất chu toàn. Vậy dấu vân tay sẽ lấy như thế nào? Đến văn phòng hay là đến nhà anh ấy lấy?”

Lưu Binh thấy Triệu Thiết Trụ đã đồng ý bèn nói tiếp: “Không cần phiền phức như vậy, anh hãy mời anh ấy đến phòng anh uống trà, chúng ta sẽ làm như vậy…”

Triệu Thiết Trụ nghĩ một chút rồi mỉm cười vẻ bất lực, nhưng vẫn phải đồng ý với đề nghị của Lưu Binh. Nhưng sau đó vẫn hỏi:

“Chuyện này định bảo ai làm?”

“Tần Hướng Dương?”, Họ trầm ngâm một lát rồi cùng bật ra câu nói này.

Tần Hướng Dương đang tra hồ sơ trong phòng làm việc của Triệu Sở. Cậu vừa đọc xong hồ sơ Trương Tố Quyên gây thương tích cho người khác trong trại cai nghiện thì bị Lưu Binh gọi về.

Trước khi về, Tần Hướng Dương cười, nói: “Hay là tôi chụp lại hồ sơ này đem về đọc?”

Triệu Sở cũng mỉm cười, đáp: “Như thế không được đâu! Như thế là sai quy định. Hơn nữa, đem về nhà xem là cậu định không gặp tôi nữa à?”

Tần Hướng Dương cười ha hả, đáp: “Được! Được! Tối tôi sẽ tranh thủ đến, chúng ta đi uống một trận.”

Rất nhanh sau đó Tần Hướng Dương về đến cơ quan và đến ngay phòng làm việc của Lưu Binh.

Lưu Binh vừa nhìn thấy Tần Hướng Dương, bèn hỏi phủ đầu: “Việc điều tra bên Kim Mãn Đường đến đâu rồi?”

“Chẳng đến đâu cả” Tần Hướng Dương trả lời đúng sự thật, “Điều tra từng người một nên khối lượng công việc quá nhiều.”

Anh cầm bao thuốc của Lưu Binh lên lấy một điếu châm lên rồi nói tiếp: “Nhưng tôi đã gặp may vì tìm được một chiến hữu cũ, tiểu đội trưởng trước đây của tôi! Ôi, đã 6 năm chúng tôi không gặp nhau rồi! Nhanh thật đấy!”

Lưu Binh nghe vậy thì rất đồng cảm, nói: “Tìm gặp lại đồng đội cũ, ôn lại chuyện ngày xưa, không sao cả. Nhưng chỉ có một yêu cầu, đừng có làm lỡ công việc!”

“Điều đó sẽ không có đâu ạ! Sếp nghĩ là em chỉ có đi tìm đồng đội cũ thôi à? Anh ấy đang làm việc ở phòng hồ sơ trên sở, em đến đó chủ yếu là để tìm hồ sơ của Trương Tố Quyên! Nhưng chưa kịp xem hết thì đã bị sếp gọi về rồi!”

“Tôi cảm thấy hình như hướng điều tra của cậu thường hay bắt đầu từ ngoại diên! Mơ hồ! Sáng nay trong cuộc họp, khi cậu phát biểu tôi đã kịp thời cắt ngang lời cậu, chỉ vì muốn tốt cho cậu. Công việc làm được nhiều hay ít thì lãnh đạo chưa chắc đã nhìn thấy hết, cậu cần phải chú ý giữ chừng mực ở nhiều nơi. Trương Tố Quyên là chị gái của Trương Khởi Phát, Trương Khởi Phát là anh rể của đội trưởng. Chuyện tự sát ấy nếu có thể không nhắc đến thì đừng nhắc! Đó là một đạo lý rất đơn giản phải không? Phải để cho lãnh đạo có ấn tượng tốt về mình, không có gì xấu!”

Tần Hướng Dương ngồi nghe và lặng lẽ hút thuốc.

Lưu Binh nói xong, quay người lấy từ trong tủ ra một hộp trà, nói: “Cậu đến vừa đúng lúc. Hôm trước tôi vừa kiếm được hộp trà ngon! Đi sang lấy cốc của đội trưởng Triệu về pha một cốc rồi mang cho anh ấy đi, trước mặt lãnh đạo phải tỏ ra lễ độ một chút!”

Trong lúc đó, Triệu Thiết Trụ cũng đã hẹn được Trương Khởi Phát đến, hai người đang nói chuyện trong phòng. Lưu Binh bảo Tần Hướng Dương sang chỗ lấy cốc chỗ Triệu Thiết Trụ thực tế là để lấy được dấu vân tay của Trương Khởi Phát.

Tần Hướng Dương không biết đó là kế, nên tròn mắt, đáp: “Cần gì phải đi, anh cứ biếu đội trưởng ít trà là được thôi mà!”

“Như thế không được! Tất cả chỉ có hai lạng, quý lắm! Không biếu ai cả!” Thấy Tần Hướng Dương vẫn cứ đứng yên, Lưu Binh mỉm cười, giục, “Sao lại không biết việc thế nhỉ? Sai cậu một chút việc mà cũng phải tốn hơi quá!”

“Đúng là chẳng hiểu lãnh đạo các sếp thế nào! Phiền phức quá!” Tần Hướng Dương mỉm cười, lắc đầu, quay người đi đến phòng làm việc của Triệu Thiết Trụ.

Lúc đó, Triệu Thiết Trụ đang nói chuyện với Trương Khởi Phát, nhìn thấy Tần Hướng Dương đi vào thì mỉm cười, hỏi có việc gì.

“Đội phó Lưu kiếm được ít trà ngon, nhưng không nỡ đem biếu anh, sai tôi đến lấy cốc.” Tần Hướng Dương trả lời, vẻ ngượng nghịu.

“Lưu Binh cũng thật là!” Triệu Thiết Trụ mỉm cười, nói với vẻ rất thoải mái, “Tôi cũng vừa mới rửa sạch mấy cái cốc, đang định pha trà. Cầm lấy đi!” Nói rồi, anh đưa chiếc cốc thủy tinh cho Tần Hướng Dương.

“Cầm luôn cả cốc của luật sư Trương đi” Triệu Thiết Trụ nhắc. Trương Khởi Phát cũng mỉm cười, cầm chiếc cốc trước mặt lên đưa cho Tần Hướng Dương.

Tần Hướng Dương cầm hai chiếc cốc trở về phòng làm việc của Lưu Binh, vừa đẩy cửa vào thì va mạnh vào Lưu Binh. Tần Hướng Dương bị bất ngờ, chiếc cốc thủy tinh trong tay rơi xuống nền nhà kêu “choang” một tiếng và vỡ tan tành.

Lưu Binh cũng “không đề phòng”, trong tay anh đang cầm chiếc túi đựng vật chứng, trong đó là một chiếc cốc thủy tinh, bị tần Hướng Dương va vào cũng rơi và vỡ mất.

“Thôi! Thế là mất pha trà rồi!” Tần Hướng Dương lẩm bẩm.

Lưu Binh thấy đồ bị rơi vỡ mất, giả bộ cuống quýt kêu lên: “Đi thế nào thế? Tốn bao nhiêu công mới phát hiện ra một chiếc cốc thủy tinh gần hiện trường! Thế là xong!” Rồi anh làm ra vẻ buồn bực, nói: “Vẫn còn chưa rút kinh nghiệm à?”

Tần Hướng Dương cự lại vẻ đầy lý lẽ: “Tôi đã bảo là không đi rồi, lại cứ bắt tôi đi! Bây giờ thì vỡ hết cả rồi!”

Lưu Binh thở dài: “Thôi vậy, để tôi mua cho đội trưởng Triệu cái khác là được!”

“Nhưng, còn cái bên tôi thì làm thế nào bây giờ?” Lưu Binh tiếp tục nói với vẻ nhăn nhó.

Tần Hướng Dương nói: “Ba cái cốc cùng vỡ thành một đống thì còn biết làm thế nào? Thì đem đưa đi xét nghiệm cả chứ sao? Thực ra cũng chẳng ảnh hưởng gì. Cùng lắm thì tôi bảo người của bộ phận xét nghiệm dấu vết nhặt những mảnh vỡ của hai chiếc cốc của đội trưởng Triệu ra là được chứ gì!”

“Đành phải thế thôi”, Lưu Binh ra lệnh cho Tần Hướng Dương, “Cậu đem những mạnh vụn đó xét nghiệm tất đi!” Nói rồi, vung tay đi vào phòng.

Chỉ mấy câu của Lưu Binh đã đẩy Tần Hướng Dương xuống vũng lầy. Thực ra, chiếc cốc trong tay anh chẳng phải là vật chứng mới phát hiện, mà là một chiếc cốc mới mua và được làm sạch, bên trên chẳng có dấu vân tay nào. Vừa rồi, anh cố tình va vào Tần Hướng Dương để làm vỡ cốc mục đích là mượn tay Tần Hướng Dương để mang chiếc cốc của Trương Khởi Phát đi xét nghiệm.

Lưu Binh suy tính rất chu đáo, biết rằng Trương Khởi Phát là người rất cẩn thận, nếu như biết chiếc cốc của mình đã bị vỡ và lại bị đưa đến bộ phận xét nghiệm dấu vân tay, thì khó mà không nghĩ ngợi được. Nếu như đối chiếu dấu vân tay không đúng, đến lúc đó giải thích rằng chiếc cốc bị Tần Hướng Dương làm vỡ và cũng chính là Tần Hướng Dương đã đưa nó đến bộ phận xét nghiệm dấu vết, thì cũng chẳng ai bị làm sao, ít nhất Trương Khởi Phát cũng không có lý do gì để trút giận lên em vợ Triệu Thiết Trụ.

Tần Hướng Dương chẳng biết làm gì, đành lấy giấy báo gói đám mảnh vỡ của mấy chiếc cốc đưa đến bộ phận xét nghiệm dấu vết và nói với nhân viên ở đó: “Ba chiếc cốc này không may bị vỡ, hai chiếc trong số đó là của các sếp, dấu vết đều đã bị lẫn lộn vào nhau, nên cứ xét nghiệm tất cả đi”

Triệu Thiết Trụ và Lưu Binh ngồi chờ kết quả, tâm trạng trong lòng rất phức tạp, ai cũng bồn chồn đứng ngồi không yên.

Buổi tối, kết quả mà họ mong đợi đã có.

Trưởng phòng xét nghiệm dấu vết Trình Diệm đi thật nhanh để mang kết quả đến cho Lưu Binh, rồi phấn chấn nói: “Mảnh vỡ lúc chiều, rõ ràng là của ba chiếc cốc khác nhau, chúng tôi đã tiến hành phân loại, một chiếc cốc không có bất cứ dấu vết nào. Hai chiếc cốc còn lại thì một cái có dấu vân tay của đội trưởng Triệu, còn chiếc còn lại thì chỉ có dấu bàn tay bên phải. Chúng tôi đã lấy kết quả, hình ảnh rất rõ, sau đó chúng tôi đem so sánh với dấu vân tay trên chiếc bật lửa thì, trong đó…”

Lưu Binh xua tay, ra hiệu cho cô ngừng nói và chăm chú nhìn kết quả đối chiếu. Vừa nhìn một cái, lập tức anh lạnh cả người, kết quả rất rõ ràng, trên chiếc bật lửa thu thập được ở hiện trường có đủ cả dấu vân tay của cả hai bàn tay trái phải, trong đó phần của bàn tay phải trùng khớp với dấu vân bàn tay phải của Trương Khởi Phát!

Trình Diễm tò mò hỏi: “Đội phó Lưu, trong kho số liệu không có dấu vân tay này. Ở đâu ra vậy? Tìm thấy hung thủ rồi à?”

Lưu Binh ho một tiếng, không trả lời mà hỏi lại: “Việc giám định dấu bàn chân đến đâu rồi?”

Trình Diễm đáp: “Các chuyên gia lực học của Đại học Tân Hải và chuyên gia của sở đang làm thêm giờ để tiến hành thực nghiệm mô phỏng đối với hoàn cảnh. Còn số liệu cơ sở thì sẽ sớm có thôi ạ”

Lưu Binh gật đầu, ra hiệu cho cô nói tiếp.

Trình Diễm lấy ra một báo cáo khác, trong đó ghi chép phân tích bước đầu với mô hình thạch cao của dấu chân. Kết quả phân tích mô hình dấu chân là thủ phạm nhấc chân nhẹ, nhưng khi đặt xuống thì lại khá mạnh, trạng thái tổng thể tương đối cân bằng, thể trọng của hung thủ khá nặng, khoảng 75 đến 80 ki lô gam, chiều cao tầm 1 mét 80 đến 1 mét 85…

Sau khi Trình Diễm đi khỏi, Lưu Binh xem xét kỹ mấy số liệu, lông mày càng ngày càng nhíu chặt. Rõ ràng là những số liệu này gần tương đương với chiều cao cân nặng của Trương Khởi Phát.

Lưu Binh lập tức sắp xếp tất cả các kết quả có được trong ngày thành một bản báo cáo để đem nộp cho Cục trưởng Cố Thường Sơn, sau đó phôtô lại một bản, nộp cho Triệu Thiết Trụ.

Sau khi nhìn thấy kết quả đối chiếu dấu vân tay, Triệu Thiết Trụ sững người, nặng nề gieo mình xuống ghế, mặt lộ rõ vẻ không thể nào tin được…

Để tiếp tục nghiên cứu về hồ sơ của Trương Tố Quyên, nên trời chưa tối thì Tần Hướng Dương đã lái xe đến chỗ Triệu Sở.

Hai người gặp nhau xong rồi đến một nhà hàng, ngồi chưa nóng chỗ thì Lý Văn Bích đến.

Triệu Sở ra hiệu cho Lý Văn Bích ngồi xuống, sau đó nói với Tần Hướng Dương: “Đã lâu không gặp rồi! Hôm nay chúng ta không say không về!”

Tần Hướng Dương vội xua tay, nói: “Để hôm khác đi, tiểu đội trưởng. Công việc ở cơ quan đang bận ngập đầu”

Triệu Sở ngây người một chút rồi lập tức gật đầu tỏ ý lấy làm tiếc và không níu kéo nữa.

Khi thức ăn được đưa lên, Lý Văn Bích nói: “Thực ra, nghề phóng viên của chúng tôi còn bận hơn các anh nhiều, anh Tần ạ. Vụ án thì không phải lúc nào cũng có, nhưng tin tức thì ngày nào cũng phải có!”

Tần Hướng Dương đáp với vẻ không phủ định: “Những tin tức như rác ấy của các cô thì không đọc cũng chẳng sao!”

Lý Văn Bích vừa nghe vậy liền nổi cáu: “Tin rác? Phóng viên và cảnh sát các anh cũng giống nhau, đều theo đuổi hai chữ: sự thật! Nhất là mảng tin tức xã hội của chúng tôi. Nói cho anh biết, lý tưởng của tôi là viết ra một bài báo gây chấn động cả nước!”

Tần Hướng Dương cười, đáp: “Được, cô giỏi đấy!”

Lý Văn Bích nói với vẻ bí hiểm: “Chứ còn gì nữa! Sĩ quan cảnh sát Tần, tôi nghe nói ông chủ Kim sáng nay là bị giết? Tên là Kim Nhất Minh phải không? Con trai của Phó giám đốc sở Kim Kiến Quốc đúng không? Anh có biết gì về mối liên hệ giữa việc Kim Nhất Minh bị giết và Trương Tố Quyên không? Tuần trước Trương Tố Quyên đã treo cổ chết ở lùm cây phía trên Công ty Bảo vệ Kim Thuẫn!”

Một loạt câu hỏi dồn dập của Lý Văn Bích khiến Tần Hướng Dương phát nghẹn.

Rồi Tần Hướng Dương đột ngột hỏi: “Sao cô lại biết là cái chết của Kim Nhất Minh có liên quan đến Trương Tố Quyên?”

Lý Văn Bích cười khúc khích: “Không nói cho anh biết đâu!”

Tần Hướng Dương nghĩ, cô ta là phóng viên về thời sự, không lẽ đã điều tra ra được chuyện về cái chết ngoài ý muốn của con Trương Tố Quyên rồi tiếp đó suy đoán lung tung vô căn cứ. Tin tức không có được tính xác thực như hồ sơ, có lẽ cô ta đang muốn giăng bẫy để mình nói đây mà. Nghĩ đến đây, Tần Hướng Dương bèn lơ đi chuyên tâm vào việc gắp đồ để ăn.

Ăn xong, Tần Hướng Dương bèn kéo Triệu Sở về phòng làm việc cho kịp thời gian. Lý Văn Bích cũng vội vã đi theo.

Về đến phòng làm việc của Triệu Sở, Tần Hướng Dương cuối cùng cũng đã nhìn thấy tập hồ sơ ấy.

Tình hình vụ án hoàn toàn không có gì phức tạp, đại thể là: Trương Tố Quyên có quan hệ mẹ con với Trương Nhược Tình. Nơi ở: Phòng 301 tiểu khu Dệt quốc doanh, đường Trương Gia Phụ, khu Bàn Long, thành phố Tân Hải.

11 giờ sáng ngày 4 tháng 7 năm 2000, hai người bạn của Trương Tố Quyên (25 tuổi) là Trần Khải (33 tuổi), Quách Tiểu Bằng (29 tuổi) mời Trương Tố Quyên ăn cơm. Trong bữa ăn ba người đã bàn bạc cùng nhau xuống huyện Thanh Hà trực thuộc thành phố Tân Hải để “kiếm tiền” (tìm nguồn ma túy). Sau bữa ăn, Trương Tố Quyên trở về nhà. Lúc đó, con của cô ta Trương Nhược Tình mới 2 tuổi, mấy hôm nay bị cảm nên cứ nằm ngủ thiêm thiếp trên giường. Lúc trước khi ra khỏi nhà Trương Tố Quyên không khóa buồng ngủ, nhưng vì con mải chơi làm cho phòng khách bừa bộn, có lúc còn đổ cả mắm muối tương cà khắp nơi, nên lần này Trương Tố Quyên đã dùng sợi dây len buộc cửa phòng ngủ lại, sau đó khóa cửa ngoài và đi.

Buổi chiều xuống đến huyện Thanh Hà, trên đường đi Trương Tố Quyên gặp phải hai thanh niên xã hội đen, một người tên là Lý Danh, một người là Lý Lượng. Lúc đó, việc mua bán ma túy ở huyện Thanh Hà khá là rầm rộ, đồn công an ngày nào cũng bắt được những kẻ sử dụng ma túy. Hai anh em nhà họ Lý có thể coi như là những cơ sở ngầm mà cảnh sát khu vực Lâm Đại Chí của đồn cảnh sát Thành Giao huyện Thanh Hà bí mật tìm kiếm.

Hai anh em nhà họ Lý dựa vào việc đánh hơi tốt đã nhận ngay ra Trương Tố Quyên là một con nghiện, nên đã gọi điện báo cho Lâm Đại Chí. Lâm Đại Chí soát người Trương Tố Quyên nhưng không thấy có ma túy, bèn giải chị ta về đồn. Lúc đó, Trần Khải, Quách Tiểu Bằng thấy động, sợ hãi bỏ chạy về khu Bàn Long.

Lâm Đại Chí hỏi Trương Tố Quyên đến huyện Thanh Hà làm gì, Trương Tố Quyên ấp a ấp úng, nói rằng đến Thanh Hà để ăn cắp đồ. Sau đó, Lâm Đại Chí cho làm xét nghiệm nước tiểu đối với Trương Tố Quyên, kết quả dương tính. Sau khi được sự phê chuẩn của đồn trưởng, Lâm Đại Chí giải Trương Tố Quyên đến trại cai nghiện của thành phố Tân Hải để cưỡng chế cai nghiện, đồng thời gọi điện xin chỉ thị của phó thủ trưởng trực ban cơ quan cảnh sát huyện Thanh Hà lúc đó là Kim Kiến Quốc và được ông này phê chuẩn.

Khi lấy lời khai của Trương Tố Quyên, chị ta đã nói rõ rằng ở nhà có đứa con hai tuổi không có người chăm sóc. Sau khi gặp lại Lâm Đại Chí, Trương Tố Quyên một lần nữa lại cầu xin đưa chị ta về nhà để sắp xếp cho con xong, sau đó sẽ theo xe của cảnh sát quay lại trại cai nghiện. Lâm Đại Chí không đồng ý, mà gọi điện cho đồn cảnh sát Trương Gia Phụ ở Bàn Long để kiểm tra. Người nhận điện thoại ở Bàn Long là một cảnh sát thực tập trẻ tuổi, tên là Kim Nhất Minh, cũng chính là con trai của phó thủ trưởng cơ quan cảnh sát huyện Thanh Hà. Lâm Đại Chí nói với Kim Nhất Minh là Trương Tố Quyên bị cưỡng chế cai nghiện và bảo Kim Nhất Minh xác nhận chuyện đứa con của Trương Tố Quyên.

Buổi chiều, Lâm Đại Chí đưa theo Lý Danh và Lý Lượng cùng áp giải Trương Tố Quyên đến thành phố Tân Hải, trên đường đi qua khu Bàn Long. Trương Tố Quyên một lần nữa năn nỉ cho chị ta về nhà một lúc để sắp xếp chuyện con cái, đồng thời đập đầu vào cửa xe. Lâm Đại Chí vẫn không đồng ý, Trương Tố Quyên bèn bảo Lâm Đại Chí gọi điện cho chị gái là Trương Tố Nga. Hồi đó di động còn rất ít, Lâm Đại Chí dùng di động gọi vào số máy bàn nhà Trương Tố Nga, nhưng không ai nghe máy. Gọi không được, Lâm Đại Chí đành gọi cho đồn Trương Gia Phụ một lần nữa, người nhận điện thoại vẫn là cảnh sát thực tập Kim Nhất Minh.

Trên chuyến xe áp giải ấy còn có một sự việc khác chen vào. Sau khi Lâm Đại Chí đồng ý gọi điện cho Trương Tố Nga, Trương Tố Quyên lấy từ trong lòng ra một chiếc đũa. Chị ta nói, nếu như không gọi điện lại thì chị ta sẽ dùng chiếc đũa đó để tự sát! Lý Lượng vội cướp lấy chiếc đũa đó. Đến trại cai nghiện, Trương Tố Quyên một lần nữa hỏi Lâm Đại Chí rằng đã sắp xếp cho con chị ta chưa. Lâm Đại Chí nói, đã thông báo cho đồn cảnh sát Trương Gia Phụ.

18 ngày sau, cư dân trong tiểu khu Dệt quốc doanh ở Trương Gia Phụ ngửi thấy mùi hôi thối, lần theo nơi phát ra mùi nồng nặc đó vào nhà Trương Tố Quyên thì mới phát hiện ra Trương Nhược Tình.

Mọi người nhìn thấy trên cửa của phòng ngủ có rất nhiều vết cào, còn trong móng tay của Trương Nhược Tình cũng có rất nhiều vết thương với các mức độ khác nhau. Tủ và ngăn kéo trong phòng đều có dấu vết bị lục tìm, và có một ít nước tiểu trong giấy vệ sinh, một chiếc ghế đẩu đặt bên cạnh cửa sổ buồng ngủ, có điều, cửa sổ buồng ngủ bị đóng kín.

Qua khám nghiệm tử thi, cảnh sát đã loại trừ khả năng tử vong do bạo lực và bị trúng độc, xác nhận Trương Nhược Tình đã chết vì đói khát. Tóc của nạn nhân bị rụng một mảng lớn, thi thể phân hủy ở mức độ nghiêm trọng, phần bụng, bao gồm tứ chi đã teo lại. Phần đầu mặt, phần đầu cổ, tầng sinh môn có rất nhiều giòi.

Ngoài ra, buổi chiều hôm Lâm Đại Chí bắt Trương Tố Quyên, anh ta đã viết ba bản “Thông báo cai nghiện bắt buộc”, theo trình tự thì ba bản thông báo này sẽ được gửi cho người nhà của Trương Tố Quyên, cơ quan chị ta và đồn cảnh sát khu vực nơi cư trú. Nhưng mãi cho tới khi phát hiện ra cái chết của Trương Nhược Tình, ba bản thông báo đó vẫn chưa được gửi đi.

Phần sau của hồ sơ có kèm phụ lục về tình hình cụ thể của những người có liên quan, bao gồm tuổi, địa vị, nơi ở và tình hình xử lý những đương sự có liên quan sau này.

Lúc đó, vụ án này đã có ảnh hưởng rất lớn, thu hút sự quan tâm và lên án mạnh mẽ rộng rãi của xã hội. Những người trực tiếp liên quan đến sự việc như Lâm Đại Chí và cảnh sát thực tập Kim Nhất Minh tất nhiên là đối tượng bị lên án đầu tiên trong số đó, hai người được coi là cơ sở của Lâm Đại Chí là anh em Lý Danh, Lý Lượng cũng không thoát khỏi sự nguyền rủa của mọi người.

Trong vụ án đó, Kim Nhất Minh bị sự lên án dữ dội về mặt đạo đức của toàn xã hội, nhưng không phải chịu bất cứ trách nhiệm gì về mặt pháp luật, vì lúc đó anh ta là cảnh sát thực tập, chưa có vị trí công tác. Cũng có nghĩa là sau sự việc đó, Kim Nhất Minh cũng không thực tập nữa, mà thôi hẳn công việc đang làm. Sau này, nhờ có sự giúp sức của người nhà, anh ta đã lập ra Công ty Bảo vệ Kim Thuẫn.

Viện kiểm sát quy trách nhiệm chính cho Lâm Đại Chí, việc điều tra đối với Lâm Đại Chí được tiến hành khách quan và công bằng, sự thật rõ ràng. Viện kiểm sát cân nhắc đến ảnh hưởng nghiêm trọng của vụ án đối với xã hội, nên đã phạt Lâm Đại Chí 3 năm tù với tội danh tắc trách gây hậu quả nghiêm trọng, đồng thời buộc thôi việc. Hai thanh niên ngoài xã hội Lý Danh, Lý Lượng, là cơ sở của Lâm Đại Chí không có vị trí công tác, những việc mà họ làm đều là theo lệnh của lâm Đại Chí, nên hình phạt khá nhẹ, đó là 2 năm tù giam.

Phán quyết của tòa án dựa trên căn cứ pháp luật nghiêm minh, nhưng phán quyết này hồi ấy tỏ ra là không làm cho xã hội hài lòng.

Tuy nhiên, vụ án đơn giản đó, không lâu sau lại quay lại đỉnh điểm.

Sau khi vụ án xử xong, Lâm Đại Chí đệ đơn kháng nghị, lý do kháng nghị rất đầy đủ và vượt ngoài suy nghĩ của tất cả mọi người: Lâm Đại Chí đưa ra rằng, anh ta đã gọi điện cho chị gái Trương Tố Nga của Trương Tố Quyên, đúng là không có người nghe máy, điều này được bên bộ phận viễn thông chứng thực. Nhưng buổi tối hôm Trương Tố Quyên được đưa đến trại cai nghiện thì Trương Tố Nga đã gọi vào máy di động cho Lâm Đại Chí! Trong cú điện đó, Lâm Đại Chí đã nói tình hình của Trương Tố Quyên cho Trương Tố Nga biết. Rõ ràng là người nhà của Trương Tố Quyên càng thuận tiện và càng có nghĩa vụ chăm sóc Trương Nhược Tình hơn. Là một cảnh sát liên quan đến sự việc, Lâm Đại Chí đã hoàn thành chức trách, nhiệm vụ mà cảnh sát giao cho. Bị cáo còn nhấn mạnh rất rõ, chính vì Trương Tố Nga gọi điện lại, nên anh ta mới yên tâm, mới không theo dõi đến việc sắp xếp ổn thỏa cho Trương Nhược Tình.

Như vậy, việc lên án đạo đức của xã hội lại đổ dồn lên Trương Tố Nga.

Sau sự việc, viện kiểm sát điều tra, đúng là buổi tối hôm đó Lâm Đại Chí có nhận được điện thoại, nhưng chủ nhân của chiếc máy điện thoại gọi cho Lâm Đại Chí lại có tên là Kỷ Tiểu Mai.

Câu trả lời của Trương Tố Nga với viện kiểm sát là, hôm đó sau khi về nhà, chị ta nhìn thấy máy điện thoại nhà mình hiện lên mấy cuộc gọi nhỡ, đúng lúc đó bạn thân Kỷ Tiểu Mai đến tìm chị ta có việc, nên chị ta phải đi ngay. Chị ta không có di động nên đã ghi mấy số của các cuộc gọi nhỡ lại, sau khi gặp Kỷ Tiểu Mai thì đã mượn máy của chị này và lần lượt gọi đến các số máy đó.

Kỷ Tiểu Mai đã chứng nhận cho những lời này của Trương Tố Nga.

Viện kiểm sát cũng xác thực chi tiết Trương Tố Nga hồi đó không có máy di động, đồng thời hỏi chị ta, tại sao đã biết tình hình mà không sắp xếp chăm sóc cho cháu?

Trương Tố Nga đáp, khi biết chuyện thì đã nửa đêm rồi, sáng ngày hôm sau chị ta lại phải đi công tác sớm, nên đã liên lạc với đồn cảnh sát Trương Gia Phụ, để lại địa chỉ và số điện thoại của bà đứa bé cho họ, đề nghị đồn giúp đỡ, đón cháu ra đưa đến cho bà của nháu.

Người nhận điện thoại ở đồn Trương Gia Phụ vẫn là thực tập sinh Kim Nhất Minh.

Như vậy, vòng vo một hồi, trách nhiệm vẫn thuộc về Kim Nhất Minh, mà Kim Nhất Minh thì lại chưa có vị trí công tác, trách nhiệm mà anh ta phải gánh vác chỉ là không báo cáo kịp thời tình hình có liên quan đến Trương Nhược Tình cho lãnh đạo. Qua cân nhắc thận trọng, tòa án đã xóa bản án cho Lâm Đại Chí, Lý Danh, Lý Lượng. Tuy nhiên, đồn cảnh sát Thành Giao huyện Thanh Hà, phòng cảnh sát huyện Thanh Hà đã khai trừ Lâm Đại Chí ra khỏi ngành vào ngày 15 tháng 10 năm 2000, với danh nghĩa “xao lãng trong công việc”, việc này được tiến hành trong nội bộ.

Tần Dương, Triệu Sở, Lý Văn Bích xem xong hồ sơ này thì đều trầm ngâm một hồi lâu.

Sau cùng, Tần Hướng Dương thở dài, nói: “Chỉ riêng hồ sơ này thôi thì lượng thông tin đã quá nhiều rồi! Điểm nghi vẫn cũng nhiều và đáng sợ như vậy”