Chương 29 Ván bài Đô Mi Nô
Tần Hướng Dương gật đầu với Triệu Sở, tháo quả bom trên người anh ta xuống, rồi trườn đến bên chiếc thang treo.
Chiếc thang treo đó có nằm trong tầm ngắm của tay súng bắn tỉa đó không, anh không biết điều đó, và cũng không có thời gian để nghĩ đến điều đó.
“Cậu nhóc, bồi thêm cho tôi một nhát nữa, được không?”. Từ sau lưng anh vọng đến tiếng nói yếu ớt của Triệu Sở.
Tần Hướng Dương gật đầu, nghiến răng, bóp cò một lần nữa.
Khi tiếng súng vang lên, Triệu Sở trút một hơi thở dài, trên khóe môi vẫn giữ một nụ cười.
Trên giá hàng bên cạnh, không biết có một con chim bồ câu trắng bay đến từ lúc nào, nghe thấy tiếng súng nổ, nó vội vỗ cánh bay về phía chân trời xa.
Tần Hướng Dương hiểu Triệu Sở đã được như ý nguyện, được chết như anh ta muốn.
Anh không có thời gian để mà buồn đau, ôm trái bom lên vừa lăn vừa bò một cách rất thảm hại nhưng bằng tốc độ rất nhanh.
“Chíu”
“Đoàng!”, tiếng súng bắn tỉa lại vang lên, lần này viên đạn trúng chiếc thang treo, tia lửa bắn ngay sát bên má tần Hướng Dương.
Lúc này, Tần Hướng Dương đã vừa lăn vừa bò xuống khỏi chiếc thang treo, rồi khom người chạy đến bên chiếc xe Audi, mở cửa chui vào bên trong.
Tất cả những gì vừa diễn ra, Đinh Phụng Vũ đã nhìn thấy rất rõ trên xe chỉ huy.
Một loạt biến cố đó khiến cho Hà Dương hoa cả mắt và rất lấy làm khó hiểu.
“Tốt! Hai người đó đánh nhau rồi”
“Tốt! Tần Hướng Dương đã bắn Triệu Sở! Cục trưởng Đinh, người bắn súng là Tần Hướng Dương phải không”
“Này, sao lại có người bắn Tần Hướng Dương thế? Hỏng rồi, cậu ta trúng đạn rồi”
“Cái gì? Hình như là cậu ta bị thương. Tốt, cậu ta bắt đầu tháo bom rồi”
“Hỏng rồi! Hình như không tháo được! Ồ, Triệu Sở vẫn chưa chết! Hình như Tần Hướng Dương đang hỏi anh ta xem cắt sợi dây nào”
“Ồ! Chắc chắn là cậu ấy không hỏi được! Nhìn kìa, Tần Hướng Dương lại bồi thêm phát súng nữa”
“Ôi! Tần Hướng Dương ôm bom xuống rồi! Cậu ấy định đi đâu thế nhỉ? Trời, tay súng bắn tỉa lại bắn nữa rồi”
… …
Hà Dương vừa xem vừa nói, hệt như một bình luận viên bóng đá đích thực.
Vẻ mặt của Đinh Phụng Vũ rất nặng nề, vừa xem những hình ảnh từ camera vừa nhíu chặt mày lại, khi ông nhìn thấy Tần Hướng Dương ôm trái bom bò xuống, thì đã hiểu ra, chắc là Tần Hướng Dương không biết cắt sợi dây nào, nên đành liều mạng ôm trái bom đó đưa ra phía ngoài nhà máy!
Nghĩ đến đây, người cán bộ cảnh sát quá nửa đời lăn lộn với nghề, một lãnh đạo cấp sở bất giác nắm chặt bàn tay, nhiệt huyết dâng trào.
“Nhưng ai lại đang bắn lén ở chỗ kia thế nhỉ? Nhỡ chẳng may bắn trúng Tần Hướng Dương thì quả bom sẽ không mang đi được và nổ ngay trong nhà máy thì sao? Đáng ghét quá!”. Đinh Phụng Vũ cảm thấy vô cùng phẫn nộ, ông cầm chiếc máy bộ đàm lên hét to: “Bộ phận cảnh sát vũ trang, lập tức cử hai nhóm quay trở lại nhà máy hóa chất, tìm ngay kẻ bắn tỉa, nếu phản kháng, lập tức bắn chết”
Bộ phận cảnh sát vũ trang không biết những biến cố vừa rồi trong nhà máy hóa chất, nên trong lòng không khỏi thắc mắc: nhà máy hóa chất chẳng phải sắp nổ đến nơi rồi sao? Song, mệnh lệnh là mệnh lệnh, dù có chết cũng phải chấp hành.
Kính ngắm không nhìn thấy phía trên của bồn chứa, nên Trịnh Nghị cũng không nhìn thấy trái bom trong lòng Tần Hướng Dương. Ông ta nhìn thấy Tần Hướng Dương đang xuống thang treo thì bụng thầm nghĩ: định chạy à! Ông ta sốt ruột nhìn đồng hồ, tính thời gian đếm ngược còn lại, rồi điều chỉnh hướng bắn. Lần này, ông ta đưa nòng súng nhằm vào cửa sau của nhà máy, cũng là hướng mà lúc đầu chiếc Audi chạy vào trong nhà máy.
Ông ta đã đúng, quả nhiên chiếc Audi phóng như bay về phía cổng sau nhà máy.
Tất nhiên là Tần Hướng Dương phải lao đến cổng sau của nhà máy, vì anh rất rõ địa hình gần đó: ra khỏi cổng không xa là một cánh đồng rộng, bên cạnh cánh đồng đó là một bãi rác tạm, là nơi mà chiếc xe chở anh đổ gạch xuống khi anh chạy khỏi thành phố Tân Hải. Trong cánh đồng đó có một số lều nhựa lẻ tẻ, qua mấy chiếc lều đó đi vào trong thì chính là chiếc lò gạch cũ mà anh đã ẩn nấp tạm thời khi bỏ trốn.
Anh muốn ném trái bom đó để nó phát nổ ở cánh đồng.
Việc này không thể không làm, vì đó vừa là trách nhiệm lại vừa là nhiệm vụ - nhiệm vụ mà Triệu Sở giao cho anh.
Đó đồng thời còn là một màn kịch, màn kịch này anh nhất định phải diễn xong, không thể, Triệu Sở đã chết, nhưng màn kịch mà anh ta đạo diễn thì vẫn đang tiến hành.
Tay súng bắn tỉa đã bắn hai phát, từ quỹ đạo của đường đạn không khó để đoán được vị trí tương đối của người bắn.
Tần Hướng Dương nghĩ, người bắn chắc chắn đang ấn nấp ở một chỗ nào đó cách bên ngoài cổng sau không xa.
Chiếc Audi lao như bay về phải cổng sau, anh cố gắng cúi thật thấp người trong xe. Vết thương ở vai khiến anh tê dại từ lâu, máu cứ chảy ra ròng ròng, ướt đầm cả chiếc áo. Anh không có thời gian để mà để ý đến những điều đó.
“Chíu!” lại là một phát súng nữa. Viên đạn lần này xuyên trúng tấm kính chắn gió, khiến tầm nhìn của Tần Hướng Dương chợt mờ đi. Đồng thời, anh nhấn ga ở mức cao nhất.
Nhìn thấy rồi! Tần Hướng Dương đã nhìn thấy ở phía trước cách chừng mấy chục mét có một người đang nằm sấp trên nóc xe, tay cầm khẩu súng bắn tỉa đang nhằm về phía anh.
Chẳng có cách nào tốt hơn, đành phải lao vào để cho tay súng bắn tỉa đó rơi xuống dưới. Ý nghĩ đó lóe lên như tia chớp, và Tần Hướng Dương lập tức quyết định điều chỉnh vô lăng.
Chiếc Audi lao đến chiếc xe phía trước như một mũi tên rời khỏi cung.
Trịnh Nghị nhìn thấy chiếc Au di mỗi lúc một đến gần thì mới nhận ra là đối phương muốn đấu xe với mình, vội ném khẩu súng và nhảy từ trên xe xuống.
“Thì ra là ông ta!”, Tần Hướng Dương nhận ra Trịnh Nghị, thấy ông ta nhảy từ nóc xe xuống cuống quýt đánh tay lái, chiếc Audi lao sát bên chiếc xe của Trịnh Nghị.
Trịnh Nghị vội móc khẩu súng ngắn ra bắn loạn xạ vào chiếc Audi.
Tần Hướng Dương cố gắng áp người xuống để tránh bị đạn bắn trúng, vì thế mà chiếc xe có phần chệnh choạng.
“Đoàng!”. Trong lúc hỗn loạn, anh nghe thấy một tiếng nổ trầm đục, tiếp đó, chiếc xe nghiêng về phía trước.
Anh nhận ra là rất có thể một bên lốp xe đã bị bắn thủng, vội dùng sức giữ chặt vô lăng, chiếc xe khó khăn lắm mới không lao xuống rãnh nước.
“Nếu cứ như thế này thì không được!” Tần Hướng Dương nghiến răng móc súng ra, thò người ra qua cửa xe bắn về phía sau.
“Đoàng, đoàng, đoàng!”. Một loạt đạn được bắn ra liên tục, anh vội vàng quay về chỗ ngồi, điều chỉnh vô lăng.
Nhìn qua chiếc gương chiếu hậu, anh thấy Trịnh Nghị bỗng nhiên ngã ra, anh không biết là có bắn trúng mục tiêu hay không, nhấn mạnh ga lao vào cánh đồng.
Loáng một cái chiếc xe đã đến đích.
Tần Hướng Dương nhảy xuống khỏi xe, ôm trái bom chạy vào cánh đồng. Anh vừa chạy vừa nhìn lên chiếc kim hẹn giờ trên quả bom, còn lại 19 giây, 18 giây…
Anh lại chạy thục mạng một hồi nữa đến giữa ruộng, nhìn bốn xung quanh, không thấy có ai, vội quang trái bom và quay đầu chạy.
Anh vừa chạy vừa nhẩm những con số đếm ngược.
3 2 1.
Thời gian đã hết.
“Ầm”
Đúng giờ, trái bom nổ trên cánh đồng, làm thành một chiếc hố to tướng. Trên trời đâu đâu cũng thấy bụi đất và những thân mạ. Mấy chiếc lều ni lông ở chỗ không xa bị sức ép lớn trong chốc lát cũng tan tành, những chiếc trụ lều bay tứ tung.
Lúc đó, Đinh Phụng Vũ đứng trên xe chỉ huy cách đó không xa đang nhìn về phía này, ông nghe rõ tiếng nổ trên cánh đồng rộng, tảng đá trong lòng dường như đã được cất đi. Trái bom đã được nổ rồi, thế còn Tần Hướng Dương đâu nhỉ? Nghĩ đến đây, ông lại thấy lòng lo lắng.
Khi trái bom nổ, Tần Hướng Dương nằm sấp trong ruộng lúa, anh cảm thấy mình chạy đủ xa mà vẫn còn phải chịu sức ép rất lớn, khiến cho ruột gan như bị lộn tùng phèo, máu mồm máu miệng ộc ra.
“Gặp đại nạn không chết!”. Anh lẩm bẩm một câu, rồi cố gắng hất cái đầu toàn đất, hít một hơi sâu, giữ chặt vết thương, cố gắng nâng người lết về trong xe.
Cửa xe vừa được mở ra, thì anh không gượng được nữa, ngã ra và ngất lịm.
Trịnh Nghị cũng nghe thấy tiếng nổ khủng khiếp đó và chợt hiểu ra rằng, vừa rồi thì ra là Tần Hướng Dương đã ôm quả bom chạy ra khỏi nhà máy hóa chất!
Ông ta chau mày, nhìn về phía xa, không rõ tiếng nổ đó chứa đựng điều gì, mong sao Tần Hướng Dương bị bom nổ chết!
Cơn đau làm cắt ngang suy nghĩ của ông ta, ông ta đã bị Tần Hướng Dương bắn trúng chân. Ông ta dùng sức giữ vết thương ở chân, hít một hơi, trong lòng vừa tức giận vừa lo lắng, rồi cố gắng bò lên xe.
Ông ta nổ máy, định chạy khỏi chỗ đó thì bị cảnh sát vũ trang chạy tới bao vây.
Trịnh Nghị bất lực lắc đầu, ngửa mặt lên trời thở dài…
Mấy ngày sau.
Khi Tần Hướng Dương tỉnh lại, anh ngây người nhìn lên trần nhà phải tới ba phút thì mới khôi phục lại hoàn toàn trí nhớ. Anh không biết là mình đã hôn mê trong bao lâu. Trong buồng bệnh không có một ai, anh cố gắng nhìn lên bàn tay mình, muốn xem có còng tay ở đó không, sau đó mới nằm trở lại và tự cười mình.
Anh đâu biết là mình đã hôn mê suốt ba ngày ba đêm. Anh mất quá nhiều máu, suýt nữa thì không cấp cứu được.
Người ngoài cửa nghe thấy có tiếng động trong phòng bèn bước vào.
Người đi đầu là Đinh Phụng Vũ, phía sau ông là các cán bộ trên tỉnh và mấy lãnh đạo của thị ủy, còn có cả Lý Văn Bích và Tô Mạn Ninh.
Lãnh đạo thị ủy nhìn thấy Tần Hướng Dương đã tỉnh lại thì vội bước đến bên, mỉm cười, khẽ nói: “Tiểu Tần, nghỉ ngơi cho khỏe đi!
Đừng ngồi dậy”
Đinh Phụng Vũ mỉm cười, gật đầu với anh.
Sắc mặt của Lý Văn Bích rất xấu, cái chết của Triệu Sở khiến cô rất buồn, cô lại càng không thể nào chấp nhận được sự thật mà Triệu Sở nói với cô, rằng năm xưa Triệu Sở đã gây ra vụ tai nạn khiến anh trai Lý Văn Chí của cô tử vong. Sự thật này là một cú sốc rất lớn đối với cô, cô đã khóc ròng suốt một đêm cho tới khi trời sáng, không muốn tin vào sự thật đó, song sự thật vẫn cứ tàn nhẫn như vậy.
Lãnh đạo ngành trên tỉnh bước đến trước mặt Tần Hướng Dương, mỉm cười, nói: “Chàng trai, giỏi lắm! Bị thương ngất đi mà vẫn nghĩ đến vụ án. Yên tâm, bây giờ cậu không còn là nghi can nữa! Cậu là công thần đấy!”
Tô Mạn Ninh gật đầu với anh, bước đến khẽ nói với anh mấy câu. Qua đó anh mới biết trong lúc hôn mê mình đã nói ra rất nhiều, trong đó có chuyện ở một góc trong phòng của anh có gắn chiếc camera, cả chuyện trong túi của anh có mấy chiếc răng của Vương Phong.
Đinh Phụng Vũ sai người tìm thấy chiếc camera ghi hình đó.
Pin của chiếc camera đã hết, nối vào máy tính xong mở ra xem thì thấy hình ảnh rất nét: trong hình ảnh lúc đầu xuất hiện Triệu Sở, có lẽ là khi anh ta vừa mới lắp xong chiếc camera, nên anh ta còn nhìn vào ống kính và cười. Sau đó, anh ta lấy ra bốn chiếc điện thoại cũ và một chiếc máy nghe trộm vẫn chưa bóc tem, chìa về phía ống kính camera, tiếp theo đem tất cả những thứ ấy đặt vào trong một chiếc hộp, rồi lại để chiếc hộp xuống gầm giường của Tần Hướng Dương. Mấy ngày sau đó, Tần Hướng Dương về nhà cho chó ăn, tiếp ngay sau đó là hình ảnh Tô Mạn Ninh phát hiện ra chiếc hộp kia, sau đó nữa thì là hình ảnh Lục Thao đưa người đến lấy bằng chứng hiện trường. Tất cả đều được ghi lại hết.
Đoạn video này vừa cởi bỏ nghi vấn đối với Tần Hướng Dương, đồng thời cũng chứng minh rằng Triệu Sở chính là hung thủ của vụ án 214.
Tô Mạn Ninh tìm thấy ba chiếc răng của Vương Phong trong túi áo của Tần Hướng Dương, thấy trong đó có một chiếc nạm vàng thì nhanh chóng hiểu ra ý đồ của Tần Hướng Dương, đem chiếc răng đó để cạnh 7 chiếc răng lần trước để so sánh, kết quả khiến cô sửng sốt: trong 7 chiếc răng đó, quả nhiên có một chiếc của Vương Phong.
Những bằng chứng sắt đá đó đã chứng minh một cách lạnh lùng rằng, Vương Phong chính là hung thủ giết chết Vương Vạn Hữu. Trước lúc chết, Vương Vạn Hữu ra sức quẫy đạp, dùng đầu lao đến làm Vương Phong gẫy mất một chiếc răng. Vương Phong tức giận đã liên tiếp ghè vào răng của Vương Vạn Hữu, khiến 6 chiếc răng của anh ta bị gãy. Vương Phong đã cúi xuống nhặt 7 chiếc răng trên đất, nhét hết vào mồm Vương Vạn Hữu. Còn về thời gian Vương Phong giết Vương Vạn Hữu có phải là ngày 23 tháng 11 năm 2008 không, cũng có nghĩa là có phải Vương Phong là người đã móc đôi mắt của bé Hạo Hạo không, thì bây giờ đã có những bằng chứng đanh thép này rồi, thẩm vấn sẽ ra thôi, và đó là một việc rất dễ dàng.
Quả nhiên, trước mặt những cảnh sát đến bắt giữ, rồi tiếp đó là bước đến phòng hỏi cung, Vương Phong thực sự suy sụp và nhanh chóng khai ra sự thật: trong một thời gian dài, Vương Vạn Hữu liên tục gây cản trở cho cho ông ta trong việc mua lại cái mỏ than tập thể kia. Vì chuyện này, Vương Phong đã phải tốn rất nhiều tiền, lo lót rất nhiều mối quan hệ, nhưng luôn bị Vương Vạn Hữu đứng giữa cản trở khiến cho việc mãi không xong. Điều này khiến cho Vương Phong vô cùng tức tối, ngày 23 tháng 11 năm 2008, trước khi trời tối, ông ta và em trai Vương Lợi lấy lý do muốn nói chuyện đã lừa được Vương Vạn Hữu đến gần khu đồi nhỏ mà hồi đó còn rất hoang vắng, dùng một vật đầu tù đánh cho Vương Vạn Hữu ngất đi, rồi đào hố chôn anh ta. Trong lúc giãy giụa, Vương Vạn Hữu đã va gãy một chiếc răng của Vương Phong, Vương Phong tức điên lên đã đánh gãy răng của Vương Vạn Hữu rồi nhét tất cả vào mồm Vương Vạn Hữu buộc nạn nhân phải nuốt.
Sau khi chôn Vương Vạn Hữu xong, hai anh em Vương Phong vừa ra khỏi khu đồi thì thấy một cậu bé cứ lấm lét nhìn hai người. Vương Phong sợ chuyện bị bại lộ đã sai em Vương Lợi móc đôi mắt của cậu bé.
Hồi đó Vương Lợi còn trẻ, tính ngông nghênh, đua đòi, thường xuyên nhuộm tóc, đó chính là lý do tại sao trong bút lục Hạo Hạo cứ nói rằng hung thủ tóc vàng.
Vậy, còn chuyện phát hiện ra bộ quần áo dính máu của Hạo Hạo trong kho của nhà hàng xóm Trần Tú Lan thì là như thế nào? Bộ quần áo đó chính xác là của Trần Tú Lan không nghi ngờ gì. Vết máu trên đó cũng là của Hạo Hạo. Đó cũng chính là vật chứng quan trọng nhất để hồi đó Trịnh Nghị quy kết Trần Tú Lan là hung thủ.
Đó là một câu đố mà vụ án 1123 để lại, là điểm thiếu khuyết đáng tiếc duy nhất của vụ án mà không ai có thể giải đáp được.
Cũng như vậy, tại sao hồi đó Lâm Đại Chí và anh em Lý Danh, Lý Lượng biết được rằng vụ án 1123 có vấn đề? Đó cũng là một câu đố. Câu đố này đã được Lâm Đại Chí và Lý Danh, Lý Lượng mang theo xuống mồ. Song, cho dù thế nào, thì việc bọn Lâm Đại Chí lợi dụng 4 vụ án có vấn đề này đe dọa thành công Trịnh Nghị, để ông ta giúp họ trúng thầu ở sở là một sự thật rành rành.
Đến đây, 6 năm sau vụ án 1123 móc mắt bé trai một lần nữa được tuyên cáo phá án thành công.
Trong lúc hôn mê Tần Hướng Dương còn nói, La Nhân Kiệt hiện đang là Phó giám đốc phòng xây dựng đô thị Thanh Hà chính là hung thủ của vụ án 628 tấn công cảnh sát, đột nhập giết chết cả nhà, bằng chứng hiện đang trong tay của Vương Việt – nguyên chủ nhiệm pháp y cơ quan công an Thanh Hà.
Đinh Phụng Vũ sai người tìm đến Vương Việt lấy bằng chứng, ADN của La Nhân Kiệt hoàn toàn trùng khớp với mẫu ADN từ tổ chức da còn sót trong móng tay của nạn nhân Mã Hiểu Liên tại hiện trường năm đó. Phía cảnh sát đã căn cứ vào pháp luật cho bắt giữ La Nhân Kiệt, hắn cũng đã thừa nhận tội lỗi của mình. Đến đây, sau 7 năm, vụ án 628 tấn công cảnh sát, đột nhập giết chết cả nhà một lần nữa cũng tuyên cáo phá án thành công.
Trong lúc hôn mê, Tần Hướng Dương nói: Tạ Khôn – Chủ tịch hội đồng quản trị Công ty hữu hạn phân bón Thanh Hà đã chủ động nói với Tần Hướng Dương qua điện thoại rằng, ông ta chính là hung thủ của vụ án 719 giết người chặt xác, hung khí là một chiếc rìu, được chôn trong vườn hoa của biệt thự nhà Tạ Chính Luân năm đó.
Đinh Phụng Vũ sai người tìm được hung khí đó một cách rất thuận lợi, sau đó tiến hành giám định với vết máu còn sót lại trên hung khí và bắt giữ Tạ Khôn, ông ta đã thừa nhận toàn bộ tội lỗi của mình như sự thật. 6 năm sau, vụ án 719 giết người chặt xác một lần nữa cũng tuyên cáo phá án thành công.
Còn về vụ án 903 cưỡng hiếp giết người, Khổng Lương Điền đã khai nhận sự thật phạm tội và chi tiết phạm tội, song vụ án này có liên quan đến khá nhiều người và trình tự về mọi mặt, nên sự việc vẫn chưa được giải quyết.
Bốn vụ án được điều tra lại, vụ án nào sự thật cũng rất rõ ràng, bằng chứng xác đáng. Đinh Phụng Vũ nhận ra tính chất nghiêm trọng của sự việc, nên lập tức báo cáo lên Bộ Công an, khiến cho lãnh đạo Bộ rất quan tâm.
Đồng thời, Tô Mạn Ninh cũng báo cáo với Đinh Phụng Vũ về tình hình chung của Tần Hướng Dương sau khi bỏ trốn. Thêm vào đó là những hình ảnh ông nhìn thấy qua camera trên xe chỉ huy. Đinh Phụng Vũ đã nối kết sự việc trước sau lại và gần như đã hiểu hoàn toàn về diễn diến của toàn bộ sự việc, đồng thời cũng suy nghĩ cân nhắc về tâm lý nôn nóng của Trịnh Nghị khi xác định tính chất và kết thúc vụ án 214.
Một lần nữa, ông lại báo cáo lên cấp trên toàn bộ tình hình vụ án 214 cũng như quá trình trinh sát điều tra của Tần Hướng Dương, cuối cùng báo cáo lại toàn bộ sự việc Tần Hướng Dương bắn chết Triệu Sở, rồi vừa ôm bom vừa chống chọi lại với những viên đạn bắn tỉa chạy ra cánh đồng để bom nổ, bảo toàn tài sản trị giá hàng chục tỷ đồng của nhà nước của anh lên lãnh đạo Bộ Công an và lãnh đạo tỉnh, đồng thời gửi kèm theo cả hình ảnh camera ghi lại hiện trường.
Còn về Trịnh Nghị, ông ta đã bị bắt theo luật pháp với tội danh cầm súng tấn công vào nhân viên đang thi hành nhiệm vụ. Ngoài ra, phía viện kiểm sát cũng tiến hành khởi tố với nhiều tội danh đối với ông ta. Chắc chắn ông ta phải đứng trước những hình phạt nghiêm khắc nhất.
Nhìn lại cuộc đời của Trịnh Nghị - một con người say mê với việc phá án, tác phong kiên quyết, rút cuộc ông ta đã sai ở đâu?
Đúng như lời mà Triệu Sở đã tổng kết, sự say mê của Trịnh Nghị là say mê với hiệu suất của việc phá án. Điều đó có nghĩa là danh tiếng, có nghĩa là hư vinh. Nó rất dễ dẫn đến việc coi nhẹ những chi tiết nhỏ trong quá trình làm án, thậm chí vì việc coi nhẹ chi tiết mà cuối cùng sai một ly đi một dặm, dẫn đến việc làm ra án oan, án sai.
Khách quan mà nói, hồi đó Trịnh Nghị không có ý làm cho bốn vụ án đó trở nên oan sai.
Vụ án 628 tấn công cảnh sát, đột nhập giết hết cả nhà, ông ta đã coi vật chứng trong kẽ móng tay của Mã Hiểu Liên là bằng chứng đơn lẻ và loại trừ nó, đồng thời quá dựa vào vật chứng. Như vậy, bằng việc đổ tội cho người khác, đem hung khí để dưới cốp xe của Lâm Kiến Cương, hung thủ đã thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật.
Vụ án 903 cưỡng hiếp giết người, hung thủ Khổng Lương Điền bóp chết Trần Ái Mai rồi lại đến chỗ mua dâm là một hành vi phản logic, sau khi mua dâm xong còn cầm bao cao su tránh thai đi và quay trở lại hiện trường, bôi tinh dịch của Lưu Chính Long nên người nạn nhân càng là một hành vi nổi hứng nhất thời và hoàn toàn không có logic. Cái sai của Trịnh Nghị là đã coi thường việc nghiên cứu kỹ về logic khác thường đó.
Vụ án 719 giết người chặt xác, Tạ Chính Luân có ý ngồi tù chịu tội thay cha, Trịnh Nghị đã không tìm ra được sự thật.
Vụ án 1123 móc mắt bé trai, Trịnh Nghị lại quá dựa vào vật chứng - bộ quần áo có dính máu trong kho nhà Trần Tú Lan, nên đã coi nhẹ việc phân tích động cơ của Trần Tú Lan. Lúc đó Trần Tú Lan đã thừa nhận rằng ngày trước vì ghen ghét và mâu thuẫn với hàng xóm đã giết chết chị gái của Hạo Hạo. Nếu chị ta đã thừa nhận một vụ án mạng thì việc gì lại phải trốn chạy một vụ án móc mắt?
Có rất nhiều sai sót có thể sửa chữa, bù đắp, nhưng Trịnh Nghị đã bỏ qua cơ hội đó.
Phó tổng giám đốc công ty của Lâm Đại Chí - Lý Danh là kẻ đã chứng kiến La Nhân Kiệt giết chết Lưu Thường Phát; bảo vệ công ty của Lâm Đại Chí đem câu chuyện kỳ lạ mà Lưu Vân Vân kể (người mua dâm sau khi xong việc mang mấy chiếc bao cao su tránh thai đi) truyền đến tai của Lâm Đại Chí, Lâm Đại Chí đã đi tìm Lưu Vân Vân để dò hỏi, từ đó suy đoán ra sự thật của vụ án 903; trong vụ án 719, Tạ Khôn đã nhờ Lâm Đại Chí làm chứng giúp để chứng minh ông ta không có mặt ở hiện trường; còn vụ án 1123 móc mắt bé trai, Lâm Đại Chí đã biết được sự thật như thế nào, thì như đã nói ở trước, đây là một câu đố.
Tóm lại, khi Lâm Đại Chí đem bốn vụ án oan sai này đến đe dọa Trịnh Nghị, thì cuối cùng Trịnh Nghị đã thỏa hiệp, lại còn giúp Lâm Đại Chí trúng thầu! Có thể nói, kể từ lúc đó, Trịnh Nghị đã càng ngày càng đi xa trên con đường sai lầm, và phát triển cho đến về sau, càng sai càng lớn, cũng là một điều không có gì làm lạ.
Đó chính là sự đáng sợ của tư lợi.
Khi mà tinh thần trách nhiệm và công bằng nhường chỗ cho tư lợi, thì ắt tất sẽ dẫn đến một loạt hiệu ứng cánh bướm, cuối cùng đi đến chỗ không còn đường lùi nữa!
Nếu như năm đó Trịnh Nghị không bị Lâm Đại Chí đe dọa, từ bỏ tư lợi, nhận rõ sai lầm, dũng cảm đối diện và sửa chữa những vụ án oan sai đó, thì cuộc đời của ông ta chắc chắn sẽ là một trang khác rạng rỡ hơn!
Khi Tần Hướng Dương tỉnh lại, hoàn toán không nhận ra rằng mình đã lập được công lao lớn thế nào.
Đinh Phụng Vũ đích thân nói với anh, một thời gian nữa, lãnh đạo cao cấp nhất của Bộ Công an sẽ gặp gỡ anh, đồng thời triệu tập một hội nghị có tên là “Hội nghị biểu dương cá nhân có chiến công xuất sắc toàn ngành công an cả nước và báo cáo học tập đồng chí Tần Hướng Dương”. Có mặt ở hội nghị, ngoài lãnh đạo các cấp của Bộ Công an, còn có một vị lãnh đạo cấp phó của nhà nước.
Đinh Phụng Vũ nói: “Công lao của cậu không phải do tôi định ra, diện liên quan của những vụ án cậu điều tra ra rất rộng, nên tôi chỉ có thể báo cáo với Bộ. Lãnh đạo Bộ sau khi phân tích, nghiên cứu đầy đủ, cuối cùng đã đưa ra ý kiến là: đồng chí Tần Hướng Dương đã điều tra và phá thành công các vụ án 628 tấn công cảnh sát, đột nhập giết hết cả nhà, vụ án 903 cưỡng hiếp giết người, vụ án 1123 móc mắt bé trai, vụ án 719 giết người chặt xác, vụ trọng án 214, đồng thời chứng cứ chứng từ đầy đủ, và điều quan trọng hơn là dù phải chịu nguy hiểm nhưng đã bắn chết hung thủ Triệu Sở của vụ án 214, quên mình di chuyển trái bom, tránh cho nhà nước bị thiệt hại hàng chục tỉ đồng, đóng góp nổi bật cho sự nghiệp xây dựng kinh tế của huyện Thanh Hà và toàn tỉnh”
Tần Hướng Dương nghe thông tin này mà vô cùng sửng sốt.
Đầu óc anh quay cuồng, nhận ra là công lao này mới đúng là sự đền đáp thực sự mà Triệu Sở dành cho anh.
Muốn có được đền đáp đó thì đầu tiên phải giết chết Triệu Sở, sau đó đem trái bom không tháo được mà Triệu Sở đã cài ra khỏi nhà máy hóa chất để nó nổ ở cánh đồng, rồi lại còn phải từng bước tiến vào trong ván bài theo kế hoạch ban đầu của Triệu Sở và Trương Tố Quyên. Bất cứ một bước nào trong đó, nếu không có sự phối hợp chủ động của Triệu Sở thì cũng thành công cốc.
Mãi cho đến lúc này, Tần Hướng Dương mới có dịp nhìn rõ lại toàn bộ kế hoạch của Triệu Sở.
Anh thầm kêu lên trong lòng: Anh Triệu Sở ơi, sao anh chuẩn bị nhiều quân bài đến thế!
Là người trực tiếp lên kế hoạch, đồng thời xả thân tham gia vào trong kế hoạch đó, Trương Tố Quyên trở thành quân Đô mi nô đầu tiên.
Triệu Sở và Trương Tố Quyên – hai người xây dựng lên kế hoạch đó, ngay từ đầu của kế hoạch đã xác định kết cục cho mình, một người lấy cái chết của mình làm sự bắt đầu, một người lấy cái chết của mình làm sự kết thúc.
Kim Nhất Minh là quân bài thứ hai.
Quân bài thứ ba tiếp theo đó là Trương Khởi Phát.
Quân bài thứ tư là Lý Danh, Lý Lượng, Lâm Đại Chí.
Đồng thời, đằng sau của quân bài thứ ba, thứ tư còn có những quân bài nhỏ khác, những quân bài đó bao gồm Trương Tố Nga, Nhiếp Đông, Kỷ Tiểu Mai, Trình Hạo Nhiên, Thẩm Hạo, Trần Khải… Họ thúc đẩy những người như Trương Khởi Phát và Lâm Đại Chí, đẩy họ đến với vị trí thích hợp nhất trong ván bài đó.
Quân bài thứ năm chính là Triệu Sở và Trịnh Nghị, hai người này đã hoàn thành một màn hợp tác, Triệu Sở lén đặt bằng chứng phạm tội của vụ án 214 vào trong phòng của Tần Hướng Dương, rồi sau đó Trịnh Nghị dùng nó buộc Tần Hướng Dương phải bỏ trốn.
Quân bài thứ sáu là Tần Hướng Dương, đồng thời mọi hành động của Tần Hướng Dương đều không tách rời sự giúp đỡ của những người như Lý Văn Bích, Triệu Sở, Tô Mạn Ninh, Tôn Kình, Đinh Phụng Vũ.
Quân bài thứ bảy là bốn vụ án oan sai và thêm cái chết của Triệu Sở.
Quân bài thứ tám là trái bom thêm tài sản hàng chục tỉ đồng của nhà nước.
Tất nhiên, mục tiêu nhỏ cùng chung của Triệu Sở và Trương Tố Quyên đến khi quân bài thứ tư đổ xuống, cơ bản đã có thể kết thúc, phần còn lại đều là kế hoạch của Triệu Sở.
Khi Tần Hướng Dương từng bước đi đến ngày hôm nay theo như kế hoạch của Triệu Sở, sau khi quân bài thứ tám đổ xuống, thì tất nhiên anh phải được đẩy lên đài của sự vinh quang to lớn này, muốn trốn tránh cũng không được.
Những người trong buồng bệnh đều tạm thời lui ra. Tần Hướng Dương cứ nhìn trằm trằm lên trần nhà, trong lòng chỉ còn lại một sự cảm kích không nguôi. Anh cố gắng dò bước đến bên cửa sổ, lấy thuốc ra và châm lửa. Anh cảm thấy lúc này mà mình không hút một điếu thuốc thì bộ não sẽ bị đứt mạch mất.
Anh cảm thấy chặng đường quên mất tính mạng mà mình vừa trải qua cùng lắm chỉ là một trò chơi mạo hiểm. Anh cảm thấy từ xưa đến nay mình luôn tỉnh táo, nắm rõ đại cục, nhưng thực ra, anh chỉ là một diễn viên quèn. Diễn như thế nào đều đã có Triệu Sở đạo diễn.
Mục đích cuối cùng của Triệu Sở trong màn kịch đó là đưa anh lên khán đài vinh dự cao nhất của Bộ Công an, không lẽ chỉ là như thế sao?
Tần Hướng Dương lặng lẽ hút thuốc, trong lòng chợt sáng tỏ: cơ hội này đến không dễ dàng, nó được đổi bằng tính mạng của mấy con người. Tâm nguyện của Triệu Sở, chắc chắn là muốn Tần Hướng Dương đem tất cả nhưng câu chuyện đó kể ra trên khán đài cao nhất, kể cho lãnh đạo cao nhất của Bộ công an, kể cho lãnh đạo nhà nước nghe. Chỉ có như vậy, những vụ án oan, án sai mới có thể lật lại được, những người có liên quan đằng sau của các vụ án như Trịnh Nghị mới có thể bị trừng phạt, thậm chí mới có thể đưa ra lời cảnh tỉnh và nhắc nhở đắt giá đối với việc cải cách thể chế tư pháp của đất nước.
Khi sự việc phát triển đến cuối cùng, cảm giác chuộc tội và cảm giác nghi thức của cá nhân Triệu Sở không còn quan trọng nữa, mục đích cuối cùng của anh ta đã sớm thoát khỏi của cá nhân, và cũng không giới hạn ở bốn vụ án đó, mà là đưa ra một lời cảnh tỉnh rất rõ ràng cho cả giới cảnh sát, đó là: khi làm án đừng cố chạy theo danh lợi và thành tích, đừng để cho sự tự tư tự lợi dẫn dắt, trong thời hạn pháp định cho dù không phá được án, không có thành tích, thậm chí bị lãnh đạo phê trách, thì cũng không được xa rời tinh thần pháp trị, coi nhẹ sự thật, tạo ra vụ án oan, án sai, tạo ra đau khổ cho người khác.
Nỗi đau khổ mà kẻ phạm tội mang đến cho rất nhiều gia đình đã là quá lớn rồi, người chấp pháp luôn thận trọng, công bằng thì cuộc đời này mới có thể bớt đi một phần bi thảm và thêm một phần hạnh phúc.
Nhưng đối với cá nhân Tần Hướng Dương mà nói, niềm vinh dự và sự đền đáp mà Triệu Sở dành cho quá là to lớn. Anh có nên đón nhận hay không?
Nếu như không đón nhận, không bước lên đài vinh dự cao nhất kể ra tất cả thì thực sự là đã phụ lại tấm lòng và sự cố gắng của Triệu Sở.
Nhưng nếu mà đón nhận, thì anh sẽ lại cảm thấy ngượng ngùng, cảm thấy đó là những thứ phải thông qua Triệu Sở mới có được, dường như mọi vinh dự đó đều là do người khác mang tặng cho.
Anh bướng bỉnh cho rằng, trong vở kịch đó, anh chỉ là một diễn viên, đổi lại là người khác cũng sẽ diễn tốt như vậy, cũng sẽ giành được niềm vinh dự cuối cùng như vậy.
Tần Hướng Dương cứ đấu tranh giữa việc đón nhận hay không đón nhận như thế mà không nói cho bất cứ ai. Anh nghĩ, chỉ cần mình không nói ra, thì có lẽ không ai biết được màn kịch mà anh và Triệu Sở đã diễn trên nóc bồn chứa.
Sau không biết bao nhiêu lần thở dài, Tần Hướng Dương đã lựa chọn đón nhận, và cũng ý thức được rằng, đón nhận là sự trưởng thành mà anh nhất định phải trải qua.
Không cần thiết phải nói ra tất cả những điều bí mật một cách quá rõ ràng.
Mỗi một người đều cần đến mặt trời, nhưng cũng lại không thể thiếu bóng râm mát mẻ.
Triệu Sở là tội phạm đã giết người, là một trong những tội ác không thể dung thứ! Nhưng hành động của anh ta lại có thể mang đến một số kết quả. Đó chính là tính hai mặt của sự việc. Chỉ cần đón nhận vinh dự, thì mới đi đến mục đích hướng đến cái tốt.
Một tháng sau, sau khi vết thương đã lành, Tần Hướng Dương đến Bắc Kinh để tham dự “Hội nghị Biểu dương cá nhân lập công điển hình xuất sắc toàn ngành công an cả nước và báo cáo học tập đồng chí Tần Hướng Dương”.
Giọng của anh vang lên trên khán đài cao nhất của toàn ngành công an.
“Tôi là Tần Hướng Dương, là một cảnh sát hình sự bình thường của thành phố Tân Hải, tôi đã vào ngành được ba năm, năm nay, gặp vụ án 214, đối với cá nhân tôi mà nói có rất nhiều điều chua chát và cũng có rất nhiều sự nhắc nhở. Tôi cảm thấy việc mà tôi làm không có gì đáng để khoe khoang, vì tôi đã làm một chút việc mà tôi nên làm. Tôi rất cảm ơn tất cả các vị lãnh đạo có mặt ở đây đã cho tôi cơ hội được nói ở đây. Vậy thì, tôi xin phép được nói một cách đơn giản những chuyện mà tôi đã trải qua…
“Sự việc là như vậy. Có ngươi đã hỏi tôi, khi ôm trái bom đó đã nghĩ những gì? Nói thật lòng, tôi không nghĩ gì cả”
“Triệu Sở đã đâm chết người, lại còn giết cả người, đã phạm tội, lẽ ra phải nhận được sự trừng phạt nghiêm khắc nhất.
“Chỉ có điều không ngờ rằng anh ấy đã chuẩn bị trước cho cái chết tất yếu đó. Không những anh ấy đã dùng sinh mệnh của mình để chuộc tội, mà còn thông qua một loạt vụ án mà anh ấy lên kế hoạch dạy cho cá nhân tôi một bài học sinh động nhất”
“Làm án, phải không được quên những suy nghĩ ban đầu, phải nhớ kỹ trách nhiệm, phải đi tìm công bằng!
“Còn về Trương Tố Quyên, chị ấy cũng tham gia kế hoạch, chị ấy còn dùng tính mạng của mình để khởi động cho toàn bộ kế hoạch. Chị ấy cũng phạm tội, song tôi rất hiểu hành động của chị ấy. Cũng như vậy, Triệu Sở là tội phạm và cũng là thầy của tôi. Tất nhiên, cách thức chuộc tội của anh ấy khẳng định là vi phạm pháp luật và quy tắc xã hội.
“Tại sao lại có một số người không ngại lao vào chỗ chết cũng cứ vượt qua giới hạn cuối cùng để thực hiện cái mà họ gọi là sự trừng phạt ngoài pháp luật? Tôi không thể trả lời câu hỏi này được. Tôi chỉ cảm thấy, nếu như xã hội của chúng ta không chạy theo bệnh thành tích, nếu như môi trường pháp trị của chúng ta có thể công khai, công bằng hơn, bớt đi những tính toán danh lợi, thành tích, thêm phần trách nhiệm thì những người chấp pháp chúng ta trong quá trình chấp pháp sẽ luôn giữ được sự công bằng, gạt bỏ được những tự tư tự lợi, hoặc là, tất cả những điều này sẽ không xảy ra”.
“Tôi không biết ăn nói, những điều tôi nói ra có thể không phù hợp lắm với quy định của hội nghị này, nhưng tất cả đều là những tiếng nói từ đáy lòng của tôi, là những lời nói thật nhất. Cá nhân tôi không quan tâm đến những tiếng nói từ đáy lòng đó có hay hay không, nhưng được nói ra rồi, tôi cảm thấy trong lòng rất an yên. Nói thật lòng, có rất nhiều lãnh đạo như vậy đang ngồi ở dưới, nên tôi thấy rất hồi hộp, bảo tôi nói về những lời đạo lý, thú thật tôi không thể nào nói nổi một câu.
“Tôi là Tần Hướng Dương, tôi chỉ là một cảnh sát hình sự bình thường”
Ba tháng sau hội nghị biểu dương đó, những vướng mắc trở ngại cho việc xét xử công bằng của tòa án, dẫn đến việc tòa án phủ định những lời khai tự nhận tội của Khổng Lương Điền trong vụ án 903 cưỡng hiếp giết người, con hổ lớn trong hệ thống chính pháp của Tân Hải bao nhiêu năm qua luôn cản trở mẹ của Lưu Chính Long là Đàm Phương kháng nghị đã ngã ngựa, vụ án 903 đã được lật lại hoàn toàn.
Đồng thời, trong ba tháng đó, ba vụ án oan sai khác, dựa vào thân phận các bị cáo và những chứng cứ mà Tần Hướng Dương cung cấp, dưới sự chủ trì của đích thân Bộ Công an cũng đã được lật lại án hoàn toàn. Các cơ quan có liên quan, đã bồi thường cho Lâm Kiến Cương và Tạ Chính Luân về việc bắt nhầm trước đó.
Tiếp theo đó, năm 2015, Toà án Nhân dân tối cao Nhà nước đã ban bố “Ý kiến Tòa án Nhân dân tối cao về việc đẩy mạnh toàn diện cải cách tòa án nhân dân”.
Tháng 2 năm 2015, Ban lãnh đạo đẩy mạnh cải cách toàn diện Trung ương đã bàn bạc thống nhất thông qua “Quy định về ký lục, thông báo và truy cứu trách nhiệm đối với việc can dự hoạt động tư pháp, nhúng tay xử lý vụ án cụ thể của cán bộ lãnh đạo”.
Tháng 4 năm 2017, Ban lãnh đạo đẩy mạnh cải cách toàn diện Trung ương một lần nữa lại thông qua “Quy định về một số vấn đề nghiêm khắc loại bỏ những chứng cứ phi pháp trong giải quyết các vụ án hình sự”
Nhà nước liên tục đưa ra những biện pháp cải cách hệ thống tư pháp, đâu đâu cũng nhấn mạnh tinh thần luật pháp “Dĩ nhân vi bản, dĩ pháp trị quốc, công bằng chính nghĩa” (“Lấy con người làm gốc, lấy luật pháp để cai trị đất nước, công bằng chính nghĩa”), rõ ràng công cuộc cải cách nền tư pháp của Trung Quốc đã mở ra một trang mới.
Chúng ta hãy quay trở lại với Tần Hướng Dương.
Sau khi hội nghị biểu dương kết thúc, Tần Hướng Dương có mặt ở cơ quan công an khu Bàn Long, thành phố Tân Hải, và nhận được sự đón tiếp nồng nhiệt của các đồng nghiệp, vì anh đã lấy lại được thể diện đã bị mất cho đơn vị.
Tổ chức cũng nhanh chóng đưa ra quyết định bổ nhiệm nhân sự mới.
Cố Trường Sơn nguyên thủ trưởng của cơ quan công an khu vực Bàn Long tiếp tục giữ cương vị này. Cố Trường Sơn biết được việc bổ nhiệm đó thì trong lòng biết ông hiểu rằng có được như vậy phần lớn là nhờ công của Tần Hướng Dương, dù nói gì thì khi tham gia tổ chuyên án, Tần Hướng Dương vẫn là người thuộc cơ quan công an Bàn Long.
Tần Hướng Dương được điều đi khỏi cơ quan công an khu Bàn Long về làm Đội trưởng Đội cảnh sát hình sự cơ quan công an Thê Phượng, thành phố Tân Hải, tương đương với việc được thăng vượt N cấp, đây là điều rất hiếm thấy trong nội bộ ngành.
Sau khi nhận được thông báo về việc bổ nhiệm, Tần Hướng Dương đã đến mộ của Triệu Sở.
Anh lấy ra hai chai rượu, xếp 36 chiếc chén trước mộ, rồi lần lượt rót rượu vào các chén. Vì số chén rất nhiều, hai chai rượu chắc chắn không đủ, nên anh chỉ có thể rót vào mỗi chén một ít.
Sau khi rót rượu xong, anh đứng dậy, nói: “Tiểu đội trưởng, hôm nay anh em ta lại uống một trận nữa, và vẫn mỗi người 18 chén”
Anh cứ uống như vậy, cho đến khi nhìn thấy có người đi đến.
Là Lý Văn Bích. Cô gái này cũng đã lấy lại tinh thần rồi, tuy nhiên cô không nói gì và cũng mang đồ lễ đến đặt trước mộ, sau đó lặng lẽ đứng bên cạnh Tần Hướng Dương.
Mấy ngày trước, sau khi lấy lại tinh thần, cô đã đem tất cả những chuyện xảy ra lúc trước và những điều trải qua của Tần Hướng Dương viết lại thành một bài phóng sự.
Đối với cô, cuối cùng đã không thể đến gần được với mong muốn lúc đầu là: viết một loạt bài báo gây chấn động cả nước! Tất nhiên, để tránh những ảnh hưởng quá lớn đối với xã hội, tổ chức đã giữ lại bản thảo của cô, sau cùng mới lựa chọn một phương án chiết trung, cho đăng bài của Lý Văn Bích nhưng chỉ phát hành giới hạn trong nội bộ ngành công an.
Một lúc sau Tô Mạn Ninh cũng đến. Cô gái đó mặc một bộ đồ màu đen, cô bước đến trước mộ của Triệu Sở với một vẻ mặt nghiêm nghị, rồi khẽ đặt lên đó một bó hoa bách hợp, sau đó cũng lặng lẽ đứng bên cạnh Tần Hướng Dương.
Lúc đó, Tần Hướng Dương cũng không có thời gian để nghĩ nhiều, ngoài việc nhận nhiệm vụ trên cương vị mới, anh phải đối mặt với những khó khăn lớn hơn, đứng trước những thử thách cam go hơn và những phiền muộn nhiều hơn của cuộc sống.
Nhưng khi nhìn thấy Tô Mạn Ninh, anh chợt nhớ đến mấy bộ hồ sơ mà anh vô tình nhìn thấy mấy hôm trước. Qua đối chiếu hồ sơ rất dễ dàng phát hiện ra là Triệu Sở và Tô Mạn Ninh từng cùng là học sinh của một trường trung học, cùng khóa nhưng không cùng lớp. Từ trong an bum ảnh để trong đám đồ dùng cá nhân của Triệu Sở, anh đã nhìn thấy một bức ảnh chụp chung giữa Tô Mạn Ninh và Triệu Sở. Nói một cách chính xác, đó là một bức ảnh lưu niệm chụp khi Triệu Sở đến trường đại học Tô Mạn Ninh đang theo học để huấn luyện quân sự cho các tân sinh viên, và Triệu Sở tình cờ lại là giáo viên huấn luyện cho lớp của Tô Mạn Ninh. Ngoài ra, còn có một số thư từ giữa những học viên trong lớp với giáo viên huấn luyện quân sự, trong số đó có một số bức là của Tô Mạn Ninh, nội dung trong thư không có gì đặc biệt, lời lẽ cũng giống như của các nữ sinh đối với ông thầy sĩ quan trẻ tuổi mà họ ngưỡng mộ.
Nhìn thấy những thứ đó, kết luận trong đầu Tần Hướng Dương là, có lẽ hồi còn học trung học, ấn tượng của Tô Mạn Ninh đối với Triệu Sở khá sâu sắc, nếu không thì cô đã không dễ dàng nhận ra Triệu Sở như vậy khi anh đến trường đại học của cô huấn luyện quân sự. Giữa hai người có lẽ chỉ là quan hệ bạn bè, nhưng trong lòng của Tô Mạn Ninh có lẽ Triệu Sở là một người đáng tin cậy. Nhưng tại sao khi trong tổ chuyên án 214, hai người lại không hề tỏ ra là có quen biết nhau nhỉ? Một phần là vì lúc đó Tô Mạn Ninh đã đang kề cận Trịnh Nghị, một phần có lẽ là lúc trước Triệu Sở đã tìm gặp Tô Mạn Ninh, còn như anh ta nói gì với Tô Mạn Ninh thì Tần Hướng Dương cũng có thể đoán được.
Chắc chắn là Triệu Sở đã nói với Tô Mạn Ninh rằng: Trịnh Nghị không đáng tin cậy và dựa dẫm. Khi nghe thấy những lời đó, chắc chắn là Tô Mạn Ninh đã gạt đi. Do đó, Triệu Sở đã để cho cô tự kiểm nghiệm. Muốn kiểm nghiệm về con người của Trịnh Nghị thì rất đơn giản, chỉ cần để cho Tần Hướng Dương điều tra lại những vụ án cũ kia thì sẽ biết, cho dù đó là tự nguyện điều tra hay bị ép điều tra.
Bây giờ nghĩ lại, thì việc Tô Mạn Ninh đến phòng của Tần Hướng Dương lúc đó, đồng thời phát hiện ra những vật chứng kia rất có khả năng không phải là ngẫu nhiên, mà rất có thể xuất phát từ một vài ám thị của Triệu Sở đối với Tô Mạn Ninh. Mãi cho đến khi Tần Hướng Dương bỏ trốn, khi Trịnh Nghị quá hưng phấn và đắc ý trên giường của Tô Mạn Ninh, nói ra những suy nghĩ tồi tệ của mình - đó là việc mà đàn ông không nên làm, Tô Mạn Ninh đã hiểu ra, và kể từ đó cô thật sự thất vọng về Trịnh Nghị. Song, cho dù thế nào, trước đó, chắc chắn Triệu Sở cũng đã làm công tác tư tưởng cho cô, để cô có sự chuẩn bị.
Tần Hướng Dương không muốn hỏi về những chuyện đó. Anh chỉ rõ một điều, trong vở kịch mà Triệu Sở đạo diễn, Những người “phò tá” cho anh như Lý Văn Bích, Tô Mạn Ninh và chính Triệu Sở cũng đều đã được anh đưa vào trong kế hoạch từ trước, để đến khi kế hoạch bắt đầu triển khai, ai cũng có vai diễn của mình, chẳng ai có thể tránh được.
Tôn Kình liệu có phải cũng được Triệu Sở sắp xếp trước không nhỉ?
Tần Hướng Dương nghĩ rất lâu, chỉ duy nhất bỏ qua một người, đó là Tôn Kình.
Ba người trước ngôi mộ, mỗi người một tâm sự, chẳng ai chú ý rằng, bên cạnh tấm bia mộ có một chai rượu trống, đó là chai rượu mà ba ngày trước Tôn Kình đến đây và uống trước mộ Triệu Sở.
Tôn Kình đổ một nửa chai rượu lên bia mộ, rồi uống cạn một hơi chỗ rượu còn lại trong chai, sau đó ngồi xuống cung kính châm ba điếu thuốc đặt lên mộ.
Sau cùng, anh đứng dậy, bình thản nhìn vào tấm ảnh của Triệu Sở, nói:
“Sư phụ! Hãy yên nghỉ ở miền cực lạc nhé! Sau đây, đến lượt em ra sân rồi”