Chương 28 Quyết chiến
Đến đây, cuối cùng thì Tần Hướng Dương cũng đã cởi bỏ được rất nhiều câu hỏi trong lòng.
Chỉ có điều anh vẫn không sao nghĩ thông đối với hai sự việc.
Thứ nhất, Triệu Sở nói rằng sẽ không lợi dụng anh không công, anh ta sẽ trả công cho anh.
Thứ hai, Triệu Sở cứ nói rằng mình sẽ không thua, còn nói rằng cho dù có thay đổi trong kế hoạch hay không, thì cuối cùng cũng sẽ đến đây, đó là một khâu quan trọng nhất. Không hiểu rút cuộc là anh ta muốn làm gì?
Tần Hướng Dương lắc đầu. Theo cách nhìn của anh thì Triệu Sở tỏ ra đã chuẩn bị rất đầy đủ, có điều, cho dù anh ta có thể lợi dụng việc cho bom nổ tạm thời buộc phía cảnh sát phải nhượng bộ, nhưng cuối cùng thì nhất định cũng khó mà tránh khỏi kết cục bị bắt, chẳng phải anh ta luôn lấy làm day dứt vì chuyện đã đâm xe làm chết người sao? Như vậy, đúng là anh ta đã được như mong ước rồi! Nhưng còn những vụ án kia thì sao? Làm sao có thể lật lại hoàn toàn được?
Đau đầu. Tần Hướng Dương không nghĩ nữa.
Anh mở một chai rượu, cầm một chiếc chén nhỏ khác lên, rót đầy chén, giơ lên và nói: “Chuyện đã đến nước này, thì thôi vậy! Cho dù thế nào, anh vẫn là tiểu đội trưởng cũ của tôi, sự thực này không ai có thể thay đổi được. Nào, để tôi cùng uống với anh! Nhưng uống xong rồi thì anh không còn là tiểu đội trưởng trước đây nữa, mà là tội phạm”
“Tốt! Rất tốt!”. Triệu Sở có vẻ mỉm cười rất nhẹ nhàng, nhưng trông anh ta rất mệt mỏi, có vẻ chếnh choáng, cử chỉ cũng có phần không được chuẩn như trước, anh ta giơ chén rượu lên, song không uống.
Tần Hướng Dương chạm chén với Triệu Sở, rồi uống cạn lập tức.
Uống xong chén rượu đó, Tần Hướng Dương lại rót tiếp chén khác và lại uống cạn, rồi lại rót tiếp.
Rất nhanh, anh cũng uống hết mười tám chén rượu.
Sau hai vòng 18 chén rượu thì cả hai đều say và đều tựa vào ghế. Triệu Sở cũng giống như Tần Hướng Dương, nhanh chóng mơ màng thiếp đi, anh ta dường như chẳng bận tâm gì đến những cảnh sát súng đạn đầy người ở bên ngoài.
Lúc đó, Trịnh Nghị và Đinh Phụng Vũ hoàn toàn không thể ngờ được rằng, hai người trong ngôi nhà đó đều uống say và ngủ thiếp đi.
Cả nhà máy yên ắng một cách lạ thường. Tổ tháo gỡ bom mìn qua lại như thoi đưa giữa các bồn chứa tìm kiếm mục tiêu và tháo gỡ bom một cách khẩn trương và căng thẳng. Công việc này không hề nhẹ nhàng chút nào, tổ tháo gỡ bom mìn phải rà soát rất kỹ lưỡng mấy lần từng vị trí của chiếc bồn chứa thì mới có thể đảm bảo không gỡ sót bom, nếu không, vì những sơ xuất mà để sót mục tiêu, từ đó dẫn đến cháy nổ thì cả đời của các thành viên trong tổ cũng coi như toi. Phía ngoài nhà máy đen đặc cảnh sát, nhưng dường như không ai nói câu nào, không khí rất căng thẳng và khác thường.
Áp lực tâm lý của các cảnh sát lúc này rất lớn, mặc dù vụ nổ liên hoàn lúc trước không dẫn tới thương vong về người, nhưng mức độ của những trái bom đó có lẽ chẳng mấy người chịu đựng nổi.
Điều khiến người ta thấy áp lực nhất chính là cách thức cho nổ bom của Triệu Sở, không báo trước, không dấu hiệu, quyết đoán, dứt khoát.
Đó là một sức mạnh tuyệt đối.
Tôi mạnh hơn anh, không có bất ngờ, không nhiều lời, kế hoạch chặt chẽ, hành động dứt khoát.
Cục diện tôi kiểm soát, tôi không nhiều lời với anh, bom mìn sẽ lên tiếng.
Đinh Phụng Vũ hiểu rõ điều đó. Ông nghĩ, nếu cứ tiếp tục kéo dài thế này thì không được, tinh thần và sức khỏe của con người sẽ rệu rão. Nghĩ đến đây, ông quả quyết ra lệnh cho tất cả nhân viên lên xe nghỉ ngơi, chỉ để lại một số lượng nhỏ trực ở hệ thống camera vòng ngoài.
Khi Tần Hướng Dương và Triệu Sở tỉnh dậy thì trời đã lờ mờ sáng.
Tần Hướng Dương vừa tỉnh dậy lập tức ngồi bật lên, anh thấy mình và Triệu Sở vẫn an toàn mới từ từ ngồi trở xuống.
Lúc này, anh đã hiểu ra rằng tại sao Triệu Sở lại chọn căn nhà mái bằng này.
Nếu họ mà ở trong một tòa nhà cao tầng, thì ngoài việc phải chú ý đến cửa sổ, thì còn phải chịu thêm áp lực từ việc lo sẽ bị đột kích qua cửa sổ từ tầng trên hoặc tầng dưới, ngoài ra ngoài hành lang chắc chẳn lúc nào cũng có cảnh sát túc trực, do đó mà muốn ra khỏi tòa nhà đó dường như là điều không thể. Còn nhà mái bằng thì lại không như vậy, người bên ngoài chỉ có thể đột nhập vào qua cửa sổ, hơn nữa, người trong nhà và người bên ngoài ở trên cùng một bề mặt, người bên trong nhà có thể nắm được bất cứ tình hình nào ở bên ngoài, nên hầu như không có góc chết về thông tin.
Lúc này, Triệu Sở cũng đã tỉnh, anh ta day thái dương, nói: “Loại rượu này cũng khá nặng đấy chứ”
Tần Hướng Dương không để ý đến anh ta, mà cứ đi đi lại lại.
Triệu Sở rót hai cốc nước, đưa cho tần Hướng Dương một cốc, hỏi: “Đang nghĩ gì thế? Muốn ra à?”. Rồi không chờ Tần Hướng Dương trả lời, anh ta nói tiếp, “Yên tâm, lát nữa tôi sẽ đưa cậu ra. Cậu về rồi, tìm thấy đầu camera đó, mọi nghi vấn sẽ được giải quyết thôi”
“Im mồm!”. Tần Hướng Dương đón cốc nước, nói một cách quả quyết: “Anh đầu thú đi”
Triệu Sở nặn ra một nụ cười, gật đầu, không nói gì, rồi quay người đi châm một điếu thuốc.
Cả đêm Đinh Phụng Vũ hầu như không ngủ, mãi cho đến lúc tổ tháo gỡ bom mìn đến báo cáo rằng tất cả các bồn chứa đều đã được kiểm tra và tháo gỡ bom hoàn tất, tổng cộng đã tháo gỡ 12 quả bom, đảm bảo không để sót bất cứ quả nào.
“Chắc chắn chứ?”, Đinh Phụng Vũ lớn tiếng hỏi.
“Chắc chắn! Vị trí của những trái bom là có sự lựa chọn, chỉ có mười hai bồn chứa qua rà soát là có bom!”. Tổ trưởng tổ tháo gỡ bom mìn lớn tiếng trả lời, “Tất cả bề mặt, nóc, phía dưới của từng bồn chứa đều đã được kiểm tra từng xăng ti mét ba lần trở lên, đảm bảo tuyệt đối không để sót”
Lúc đó Đinh Phụng Vũ mới thở phào, quay người đi đến trước mặt Trịnh Nghị, hỏi: “Tiếp sau đây, anh định sắp xếp thể nào”
Trịnh Nghị lập tức nói: “Toàn thể nhân viên vừa ăn sáng xong. Tôi đã cho mời chuyên gia đàm phán giỏi nhất tỉnh, chúng ta cần phải biết ý đồ của đối phương. Cục trưởng thấy thế nào ạ?”
Đinh Phụng Vũ gật đầu, đồng ý với sắp xếp của Trịnh Nghị. Đó chính là biết người biết ta, phải chờ xem thông tin của chuyên gia đàm phán mang về vậy.
Trời sáng rất nhanh, mặt trời đã nhô lên khỏi phía đông với những tia nắng ấm áp, báo hiệu hôm nay là một ngày đẹp trời.
Chuyên gia đàm phán tên là Hà Dương. Ông ta sửa soạn xong, mặc áo chống đạn vào người rồi đội mũ sắt chống đạn lên đầu. Có vẻ ông ta hơi coi thường trước sự sắp đặt đó của Sở.
Ông ta mỉm cười đầy tự tin với Đinh Phụng Vũ: “Cục trưởng Đinh cứ yên tâm! Với kinh nghiệm tham gia nhiều lần hành động chống khủng bố quốc tế của tôi, thì trên thế giới này không có tội phạm nào mà không có yêu cầu! Cho dù là những kẻ tổ chức tập kích khủng bố có chủ đích cũng còn có yêu cầu tất yếu cá nhân hoặc yêu cầu tất yếu đối với xã hội. Trong quá trình thao tác thực tế, chỉ cần biết yêu cầu của đối phương, thì thông tin giữa chúng ta và tội phạm cũng đã đối đẳng rồi, và như vậy nhất định sẽ có biện pháp tương ứng để đối phó. Với tình hình trước mắt, điều mà Cục trưởng Đinh quan tâm nhất, có lẽ là vị trí mà phần tử tội phạm đang ở đúng không? Bản thân nhà máy hóa chất đã là một quả bom siêu cấp rồi”
Hà Dương thấy Đinh Phụng Vũ gật đầu thì nói tiếp: “Vậy thì, chỉ cần tội phạm ra khỏi nhà máy hóa chất, tất cả sẽ dễ nói chuyện thôi. Tôi nghĩ, điều này có thể đột phá từ yêu cầu của đối phương. Đối với tội phạm mà nói, nơi đây cũng là tử địa, tuyệt địa giống như vậy. Do đó, cho dù yêu cầu của bọn họ là gì, chắc chắn cũng sẽ bao gồm điều kiện rời khỏi đây an toàn, chỉ cần họ ra khỏi khu vực này… Được rồi, tôi vào đây”
Lời của Hà Dương rất có lý.
Đinh Phụng Vũ cảm thấy như đã nhìn thấy hy vọng, tay chắp lưng, quay mặt về phía đông, bụng thầm nghĩ, hy vọng rằng anh sẽ đúng.
Hà Dương cân nhắc lựa chọn từ ngữ, rồi thong thả đi vào khu vực nhà máy, đến trước khoảng đất trống trước dãy nhà mái bằng. Đầu tiên ông ta nhìn bốn xung quanh, rồi hơi chau mày lại. Khoảng trống phía sau căn nhà mục tiêu, ở vị trí rất gần với căn nhà có mấy chiếc bồn chứa hóa chất cỡ lớn, chỉ cần một quả bom nổ là có thể dẫn tới một vụ nổ liên hoàn, và điều đó cực kỳ nguy hiểm, hèn nào mà một người từ xưa đến nay luôn điềm tĩnh như Đinh Phụng Vũ cũng không thể ngồi yên được.
Căn nhà mục tiêu có một chiếc cửa sổ mở hé, Hà Dương biết rằng có người bên trong đang quan sát. Ông ta vội phẩy tay ra hiệu cho mấy cảnh sát đi theo lùi về sau.
Chờ đến khi những cảnh sát súng ống đầy đủ đó lùi ra rồi, Hà Dương mới hắng giọng, cầm chiếc loa lên, bình tĩnh nói: “Bên trong là Triệu Sở và đồng chí Tần Hướng Dương phải không? Chào buổi sáng tốt lành! Tôi là Hà Dương, chuyên gia đàm phán của tỉnh”
Ông ta cố ý dừng lại một chút, thấy bên trong không có động tĩnh gì, bèn tiếp tục nói: “Nhìn xem, hôm nay là một ngày đẹp trời, tôi mang bữa sáng đến cho các đồng chí đây”
Nói rồi, ông ta giơ bữa sáng trong tay lên, nói tiếp: “Bánh bao hấp nhân tôm, rất ngon! Tôi sẽ đặt nó ở cửa cho các đồng chí. Hà, hà, hai đồng chí tốn công ra lấy nhé. Yên tâm, tôi không mang vũ khí đâu”
Những lời này của Hà Dương thực sự rất khéo léo. Ông ta không nói gì đến nội dung thực chất, mà chỉ nói đến thời tiết và món ăn. Ông ta hiểu tâm trạng của phần tử tội phạm trong những tình huống như thế này thường là: lo lắng, căng thẳng, u ám. Ông ta muốn qua những lời của mình làm cho đối phương được thư giãn, mang đến cho họ hơi thở và niềm hy vọng của cuộc sống.
Không có ai từ chối hy vọng, ít nhất thì Hà Dương nghĩ như vậy.
Nhưng Triệu Sở chẳng thèm để ý chút nào đến lời của ông ta, anh ta khẽ mở rộng cửa sổ hơn một chút. Khoảng rộng ấy vừa đủ cho nòng một khẩu súng ló ra, sau đó, anh ta điều chỉnh góc độ thích hợp của nòng súng.
“Dừng tay!”, Tần Hướng Dương thấy Triệu Sở móc súng ra, vội chạy đến ngăn lại.
Triệu Sở khẽ kéo Tần Hướng Dương sang một bên rồi nói: “Đừng có lo, tôi không giết ông ta đâu”
Nói rồi anh ta nhanh chóng áp sát cửa sổ, quả quyết bóp cò.
Anh ta nổ súng quá nhanh, đến cả Tần Hướng Dương cũng không kịp phản ứng chứ đừng nói gì đến chuyện chạy đến ngăn lại.
“Đoàng!”, tiếng súng vang lên, chiếc loa của Hà Dương vỡ tan, trong tay chỉ còn lại đầu loa.
Ông ta hoàn toàn không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy bàn tay nắm chiếc loa rung mạnh một cái, tiếp đó bàn tay cầm mấy chiếc bánh bao cũng lại rung lên, chiếc túi đựng đồ ăn cũng bị bắn trúng, đồ ăn vỡ vụn, rơi tung tóe.
Hà Dương kêu lên một tiếng rồi vứt đầu loa trong tay đi.
Bây giờ thì ông ta cũng đã có phản ứng, không ngờ đối phương đã nổ súng!
Đầu óc ông ta trong nháy mắt trở nên trống rỗng, đôi chân cứ run lên bần bật.
Ông ta muốn chạy, nhưng nhận ra rằng đến cả chút sức lực đó cũng không còn.
Mấy viên cảnh sát đứng ở vị trí không xa lắm ở phía sau lưng Hà Dương nghe thấy tiếng súng nổ vội vàng nằm xuống. Bọn họ nhìn thấy Hà Dương cứ đứng ngây tại chỗ, người trong nhà nổ súng nhưng chỉ bắn vỡ loa và đồ ăn, lúc đó họ mới chạy lên kéo ông ta chạy về phía sau.
Đúng lúc đó thì chiếc loa nhỏ của Triệu Sở bắt đầu vang lên: “Bên ngoài nghe đây! Tôi là Triệu Sở! Ở trong này không phải là hai người, bom đều là do tôi đặt, súng là so tôi bắn, Tần Hướng Dương không có liên quan gì đến chuyện này, là tôi đã bắt cóc Tần Hướng Dương! Ông hãy cút đi, gọi Cục trưởng Đinh Phụng Vũ ra đây”
“Rút cuộc anh muốn làm gì thế?” Tần Hướng Dương chạy đến, giằng lấy chiếc loa.
“Không có gì, tôi muốn gặp Đinh Phụng Vũ”, Triệu Sở bình tĩnh nói.
“Gặp ông ấy thì có thể thế nào?” Tần Hướng Dương, “Đầu thú đi!”
“Đầu thú cái cứt ấy!”. Triệu Sở đột nhiên ra tay đánh ngã Tần Hướng Dương, rồi gầm lên: “Không nghe hiểu à? Bây giờ cậu là con tin của tôi!” Nói rồi lại tiến đến cho Tần Hướng Dương một cú đấm.
Cú đấm đó giáng xuống, khóe miệng Tần Hướng Dương lập tức trào máu.
Anh ngồi dựa vào tường, mắt nhìn Triệu Sở trừng trừng, rồi đột nhiên cười thành tiếng, mặc cho máu ở miệng cứ chảy ra. Đó là điệu bộ của một kẻ bất lực đến vô cùng.
Hà Dương biết rằng điệu bộ của mình hẳn rất thảm hại. Hai viên đạn đó nếu chỉ cần hơi lệch một chút thì chắc chắn ông ta đã trúng đạn.
Ông ta vẫn còn chưa hết cơn run rẩy, nhưng đối diện với Đinh Phụng Vũ ông ta vẫn cố tỏ ra cứng cỏi: “Bên trong là những kẻ điên! Cục trưởng Đinh, hãy dùng đòn rắn thôi! Triệu Sở bắt cóc Tần Hướng Dương”
“Đúng thế, thưa Cục trưởng Đinh, tôi cũng tán thành dùng đòn rắn!” Trịnh Nghị nói với vẻ dứt khoát, “Bom đều gỡ hết cả rồi, chúng ta còn ngại gì nữa”
Đinh Phụng Vũ trầm ngâm một lúc rồi nói: “Không, tôi muốn vào để nói chuyện với Triệu Sở!”. Nói rồi, ông cầm chiếc loa lên, quay người bước đi.
“Cục trưởng Đinh! Không nên đâu!”, Trịnh Nghị vội ra lệnh cho một đội cảnh sát đi theo.
“Khoan đã! Khoan đã!” Bỗng nhiên có tiếng của một phụ nữ vang lên.
Trịnh Nghị và mọi người cùng quay đầu lại nhìn, thì thấy Tô Mạn Ninh vội vã chạy đến. Lý Văn Bích cũng hối hả theo lưng cô.
“Sao hai người lại đến đây? Chỉ làm bừa!”, Trịnh Nghị lớn tiếng quát.
Lý Văn Bích xông lên trước, xúc động nói với Đinh Phụng Vũ: “Tôi là em gái của Triệu Sở. Tôi xin ông, để cho chúng tôi vào nói chuyện với anh ấy”
“Thế còn cô thì sao?”, Đinh Phụng Vũ quay đầu nhìn Tô Mạn Ninh.
“Tôi cũng muốn vào! Tôi, tôi, tôi là chị của Tần Hướng Dương!”, Tô Mạn Ninh trong một lúc không nghĩ ra thân phận thích hợp bèn nói bừa một câu như vậy.
“Bây giờ Triệu Sở đang bắt cóc Tần Hướng Dương! Mục đích không rõ ràng, đừng có tham gia vào!”. Trịnh Nghị khoát tay, trừng mắt nhìn Tô Mạn Ninh, bụng thầm nghĩ, mụ đàn bà này, thành chị gái của Tần Hướng Dương từ lúc nào không biết?
Đinh Phụng Vũ cắt ngang lời Trịnh Nghị, ông không quan tâm hai người phụ nữ đó nói gì, cân nhắc một lúc, nói: “Tôi thì cảm thấy nên thử một chút, thế này vậy, hai người có thể đi cùng với tôi.” Nói rồi ông chỉ vào Lý Văn Bích và Tô Mạn Ninh.
“Cục trưởng Đinh, không nên đâu, nguy hiểm lắm! Vẫn nên dùng đòn rắn đi!”, Trịnh Nghị vội nói.
Ý của Đinh Phụng Vũ đã quyết, ông xua tay, sải bước đi. Lý Văn Bích và Tô Mạn Ninh vội chạy theo sau. Các cảnh sát vũ trang lập tức hộ tống ba người đó đi về phía trước.
“Đinh Phụng Vũ đến rồi!”, Triệu Sở nhìn qua khe rèm cửa thấy Đinh Phụng Vũ đến thần, tinh thần lập tức thấy phấn chấn.
“Đến rồi thì sao?”. Vừa rồi Tần Hướng Dương bị Triệu Sở bất ngờ tấn công, men rượu cũng hết nên toàn thân rã rời, ngồi tựa vào tường nói.
“Cậu bớt lời đi!”, Triệu Sở bước đến, giáng cho Tần Hướng Dương một cú đấm nữa không chút do dự.
Lần này thì Tần Hướng Dương nổi nóng thật sự, anh nhổ mạnh một bãi máu, định đứng dậy đánh lại.
Nhưng, Triệu Sở đanh đứng với tư thế chủ động hơn, nên đã ra tay rất nhanh, giơ báng súng ra, đáng cho Tần Hướng Dương ngã lăn ra ngất lịm.
“Sao cô ấy lại đến đây?” Triệu Sở nhìn thấy Lý Văn Bích, mắt ánh lên vẻ đau khổ rất khó che giấu được. “Thôi được, đến thì cứ đến! Vốn dĩ thì tất cả cũng đã đến lúc phải kết thúc rồi”
Anh ta nhặt chiếc loa lên, hít một hơi thật sâu, rồi nói lớn: “Lý Văn Bích! Xin lỗi! Còn nhớ vụ tai nạn giao thông năm đó của anh trai em không? Chính anh là người đã đi xe đâm vào anh ấy! Hôm nay, anh xin nói lại với em! Anh chỉ có một yêu cầu là em về nói lại với hai cụ ở nhà, rằng anh đã đi xa”
“Cái gì? Anh nói linh tinh gì đấy?”, Lý Văn Bích đáp lại một câu theo bản năng.
Những lời của Triệu Sở quá đường đột, nên Lý Văn Bích hoàn toàn không kịp phản ứng. Cô không dám tin vào lời của Triệu Sở, đó chẳng khác gì tiếng sấm giữa ban ngày! Nhưng rồi cô nhanh chóng nhận ra rằng, vào giờ phút như thế này, làm sao Triệu Sở lại có thể đem chuyện đó ra mà đùa được?
Cô định hỏi xem Tần Hướng Dương thế nào rồi, định hỏi xem Triệu Sở đang diễn trò gì. Cô có rất nhiều điều muốn nói, nhưng không thể nói ra câu nào. Hai mắt cô tối sầm lại, thân hình nhũn xuống, và cả người đổ xuống.
Đối với Đinh Phụng Vũ và Trịnh Nghị, biến cố này cũng rất bất ngờ. Bọn họ không hiểu lời của Triệu Sở là có ý gì, thấy Lý Văn Bích ngã xuống, bèn lập tức gọi người khiêng cô ra.
“Cô cũng lui ra đi!”, Đinh Phụng Vũ không ngờ hai cô gái này chẳng phát huy được tác dụng gì, ông thất vọng lắc đầu nói với Tô Mạn Ninh.
Tô Mạn Ninh cuống lên, giậm chân một cái, rồi cầm chiếc loa lên, nói một câu: “Tần Hướng Dương, nhất định cậu phải sống sót trở về cho tôi! Tôi nói cho cậu biết, Khổng Lương Điền đã bị bắt rồi! Cậu lại đúng một lần nữa”
Nếu như Tần Hướng Dương nghe được câu này hẳn là rất vui, nhưng đáng tiếc là lúc này anh đang trong trạng thái ngất xỉu, nên những lời của Tô Mạn Ninh trở nên uổng phí.
“Về đi!”, Trịnh Nghị giằng mạnh chiếc loa, trừng mắt lên nhìn Tô Mạn Ninh.
Nghe mấy câu đó của Tô Mạn Ninh, ông ta đã hiểu ra, hành động truy lùng tội phạm phối hợp nhiều tỉnh hoàn toàn là do kế hoạch mà Tần Hướng Dương bí mật dựng lên, ông ta đã trúng kế của Tần Hướng Dương, coi như đã mất công làm cho người khác.
Tại sao Tô Mạn Ninh lại nói là “lại đúng một lần nữa” nhỉ? Rất rõ ràng, ẩn ý của câu này là việc điều tra bí mật của Tần Hướng Dương rất có kết quả.
Tại sao Tô Mạn Ninh lại biết rõ ràng như vậy? Câu trả lời chẳng phải rất rõ sao? Ông ta chợt nhớ ra thân phận chuyên gia mạng của Tô Mạn Ninh, sắc mặt lập tức tối sầm lại, nhận ra rằng những thông tin phát hiện ra Tần Hướng Dương ở lò gạch phát tán trên mạng, rất có thể là do Tô Mạn Ninh tạo ra.
“Không, không phải là có thể! Là chắc chắn! Chắc chắn là cô ấy đã tham gia! Nhìn vẻ mặt lo lắng của cô ấy thì biết. Đàn bà vẫn cứ là đàn bà! Hoàn toàn không thể tin được!”. Trịnh Nghị càng nghĩ càng hận, răng càng nghiến càng chặt, cằm bạnh cả ra, chỉ có điều Đinh Phụng Vũ đang ở bên cạnh nên ông ta phải ra sức kìm lại.
Ông ta đã hiểu thế nào là cảm giác thất bại mà từ trước đến nay chưa từng thấy, cảm giác đó chủ yếu nảy sinh từ sự phản bội của Tô Mạn Ninh, điều này đã không còn liên quan đến tình hình vụ án, nghề nghiệp, tiền đồ nữa mà là liên quan đến sự tôn nghiêm của một người đàn ông! Sự tôn nghiêm của ông ta đã bị sỉ nhục! Ông ta cắn chặt răng, hai tay nắm chặt lại, hai mắt dường như muốn tóe lửa!
Là người đứng đầu ngành của thành phố, Đinh Phụng Vũ mong muốn giải quyết sự việc một cách hòa bình hơn bất cứ ai.
Ít nhất thì sự việc cho đến lúc này chưa gây ra ảnh hưởng đến tính mạng, nghĩ đến đây, Đinh Phụng Vũ ho một tiếng, cầm chiếc loa lên, trịnh trọng nói: “Triệu Sở! Cậu có phải là một người đàn ông không? Cậu đã cho nổ bom phá bằng nhà làm việc, chế nhiều bom như vậy, cậu tưởng rằng mình oai lắm sao? Nói cho cậu biết, tôi không cần biết rút cuộc cậu vì cái gì, tôi chỉ cho cậu hai sự lựa chọn, hoặc là cậu bước ra, hoặc là tôi vào đó! Chúng ta sẽ đối diện với nhau và nói cho thật rõ ràng!”
Đinh Phụng Vũ nói xong, Trịnh Nghị lập tức khẽ nói với ông: “Có nên bố trí một nhóm bắn tỉa không? Chỉ cần hắn nhô đầu ra thì sẽ có cơ hội!”
Đinh Phụng Vũ lắc đầu dứt khoát.
Không thể không nói, Đinh Phụng Vũ vẫn rất có uy, ông muốn giải quyết sự việc một cách hòa bình. Mấy lời của ông rất có thành ý, hành động của ông cũng rất có thành ý, không bố trí nhóm bắn tỉa, ông tin rằng đối phương có thể cảm nhận thấy điều đó.
Tiếp đó, giọng của Triệu Sở vọng ra: “Cục trưởng Đinh, tôi biết bên ngoài không bắn lén, cảm ơn ý tốt của ông, cũng cảm ơn sự lựa chọn mà ông đưa ra. Ông cũng không cần phải vào đâu, tôi sẽ ra.”
Nghe vậy, Đinh Phụng Vũ mắt sáng lên, trong bụng nghĩ thầm: có cửa rồi.
Ai ngờ, những lời tiếp theo đó của Triệu Sở đã giội cho ông một gáo nước lạnh: “Cục trưởng Đinh, xin hỏi, nếu như hôm nay tôi cho nổ tất cả chỗ này thì liệu có được coi là đại án lớn nhất toàn quốc không”
“Đại án lớn nhất toàn quốc”
Đinh Phụng Vũ nghe vậy, mí mắt lập tức giật giật, ông lớn tiếng: “Triệu Sở, cậu định làm gì?! Cậu chớ có mà làm bừa! Cậu có yêu cầu gì, chúng ta có thể đàm phán”
Triệu Sở lập tức nói: “Cục trưởng Đinh, tôi bảo ông đến là để đề nghị ông bảo tất cả mọi người hãy lập tức rút lui khỏi vị trí, càng xa càng tốt, ông chỉ có thời gian 30 phút”
Vừa dứt lời, Triệu Sở lập tức mở rộng cửa bước ra.
Diễn biến này quá đột ngột, tất cả cảnh sát ở bên ngoài đều sửng sốt, mấy trăm nòng súng lập tức nhằm vào Triệu Sở.
Sau khi ngắm xong, mọi người mới nhìn rõ, trong tay Triệu Sở hoàn toàn không có vũ khí.
Nhưng không ngờ, Triệu Sở bất ngờ giơ tay lên, kéo áo ra.
Tất cả mọi người đều dồn mắt vào, thì thấy trên người anh ta quấn một trái bom, phía ngoài trái bom có một chiếc đồng hồ tính giờ.
Hơn nữa, chiếc đồng hồ đó đã đang trong trạng thái hoạt động.
19 phút 59 giây.
19 phút 58 giây.
… …
Tất cả những việc đó chỉ diễn ra trong 3 giây.
Triệu Sở mỉm cười, nói: “Trịnh Nghị, tốt nhất ông nên thả lỏng người ra một chút, cho dù ông có sai người bắn chết tôi vào lúc 0 giờ 1 giây, thì tôi cũng có thể đảm bảo với ông rằng, trước khi chết, tôi nhất định sẽ nhấn vào nút cho nổ”
Nói xong, anh ta giơ một chiếc nút nhấn nổ trong tay vẫy vẫy về phía Trịnh Nghị, rồi tiếp tục nói: “Như vậy, tất cả mọi người ở đây và cả 20 phút nữa đều không còn”
Trịnh Nghị thấy Triệu Sở bước ra, vốn định bí mật sắp xếp cho Lục Thao bắn lén, nhưng thấy ý đồ của mình đã bị đối phương nhìn thấu, đành phải từ bỏ.
“Triệu Sở! Cậu…”. Đôi mắt của Đinh Phụng Vũ nhíu chặt lại.
“Cục trưởng Đinh, tôi cam đoan với ông, cứ cho là tôi không nhấn nút cho nổ thì cũng chẳng có ai có thể tháo được trái bom này trong 20 phút đâu. Ở đây chắc chắn sẽ nổ! Hơn nữa, tôi cam đoan, sức nổ của những trái bom này còn lớn hơn rất nhiều lần trái bom tối hôm qua!”
Những lời của Triệu Sở không phải là nói dối, Lục Thao đang đứng bên cạnh Trịnh Nghị có kinh nghiệm rất sâu về phá bom, anh ta nhìn kỹ trái bom trên người Triệu Sở một hồi lâu, rồi sau đó lắc đầu với Trịnh Nghị: “Quá phức tạp! 8 ngòi giả, tôi chưa bao giờ nhìn thấy!”
“Đến cả anh mà cũng không chắc?”, Trịnh Nghị hỏi với vẻ giận dữ.
“Thời gian không đủ! Hoặc là bắn chết anh ta rồi nhắm mắt cắt bừa một sợi thì cũng chỉ có 1/8 cơ hội!”, Lục Thao nói với vẻ khó khăn.
“Nói phí lời!”, Trịnh Nghị gằn giọng.
Lúc này, ông ta đột nhiên nhớ ra là không nhìn thấy Tần Hướng Dương đâu, cơn giận của ông ta dồn hết cả lên người Tần Hướng Dương, nếu có cơ hội, ông ta nhất định sẽ tận tay giết chết đối phương.
Những lời cần nói thì đã nói rồi, Triệu Sở giơ cao hai tay, vẻ mặt vô cùng bình thản.
“Cục trưởng Đinh, rút đi! Thời gian của các ông không còn nhiều nữa!”. Một lần nữa Triệu Sở lại giục.
“Rút cuộc là vì sao?”. Giọng của Đinh Phụng Vũ rất trầm, yết hầu ở cổ nổi rõ trong chốc lát.
Triệu Sở mỉm cười lắc đầu, anh ta không muốn giải thích nhiều về điều gì.
Đinh Phụng Vũ đột nhiên nhớ ra điều gì đó, vội nói: “Tần Hướng Dương đâu? Hãy thả cậu ấy ra”
“Giữa tôi và cậu ấy có chút ân oán cá nhân, cậu ta không đi được” Triệu Sở nói rồi, quay người đi vào trong phòng.
Mặt Đinh Phụng Vũ đỏ bừng, ông thở dài, tuy trong bụng cũng lấy làm mừng vì vừa rồi đã không cho Trịnh Nghị dùng đòn rắn, nếu không thì hậu quả khôn lường.
“Chà!”. Ông lại thở dài một tiếng, cuối cùng đưa ra mệnh lệnh cho rút lui.
Ra lệnh xong, ông thận trọng hỏi Trịnh Nghị: “Đã sơ tán dân chúng xung quanh hết rồi chứ”
“Vâng, tối hôm qua đã sơ tán hết rồi!” Trịnh Nghị khẽ trả lời.
“Hãy bố trí lại tất cả các camera ở các khu vực trong nhà máy, truyền hình ảnh lên xe chỉ huy.” Đinh Phụng Vũ ra mệnh lệnh cuối cùng.
Đinh Phụng Vũ rời đi mà rất không cam lòng. Dường như ông nghe thấy một loạt tiếng nổ to tướng, sau tiếng nổ, khắp nơi là những ngọn lửa bốc lên, nhảy múa điên cuồng. Ông biết, nhiều nhất thì hơn 20 phút sau, cuộc đời sự nghiệp của ông cũng sẽ kết thúc. Nhưng ông chẳng có cách nào, thậm chí ông còn không hiểu tại sao Triệu Sở lại làm như vậy.
Cả một nhà máy rộng lớn một lần nữa lại trống không, chỉ còn lại những chiếc camera ở mọi góc, truyền đi hình ảnh trống vắng, không một bóng người.
Triệu Sở bước vào phòng, cúi xuống vỗ lên mặt Tần Hướng Dương và nói: “Tỉnh dậy đi! Này, đến lượt cậu lên sân khấu rồi đấy”
Tần Hướng Dương mơ màng hé mắt ra.
Đầu anh quay cuồng, không nghe rõ Triệu Sở nói gì, đành để cho Triệu Sở dìu bước ra khỏi căn nhà.
Triệu Sở đi trước, hai người đi đến dưới chân của một chiếc bồn chứa.
Đây có lẽ là chiếc bồn lớn nhất trong nhà máy, cao tới cả chục mét, hình trụ, đường kính rất lớn, đứng vững vàng giữa nhà máy.
“Ra rồi! Cục trưởng Đinh, ông nhìn kìa!” Chuyên gia đàm phám Hà Dương cùng lên xe với Đinh Phụng Vũ, ông ta luôn theo dõi hình ảnh được truyền đến từ camera.
Đinh Phụng Vũ vội rời mắt nhìn lên.
Trong hình ảnh, Tần Hướng Dương đi trước, Triệu Sở đi sau, hai người đi theo chiếc thang treo của bồn chứa, từ từ leo lên nóc của chiếc bồn chứa. Trong tay Triệu Sở còn cầm theo súng, chốc chốc lại thúc vào lưng Tần Hướng Dương.
Mặt trời rất đẹp, nhưng gió trên nóc của chiếc bồn không hề nhỏ. Gió thổi vào, khiến Tần Hướng Dương hoàn toàn tỉnh lại. Lúc này anh mới nhìn rõ trước ngực Triệu Sở treo một trái bom.
“Mẹ kiếp, anh không muốn sống nữa à?”, Tần Hướng Dương gầm lên một tiếng.
Triệu Sở ném khẩu súng, nói lớn: “Đừng phí lời, có phải bây giờ cậu rất muốn đánh tôi không? Đánh đi!”. Nói rồi anh ta đấm mạnh Tần Hướng Dương một cái.
Tần Hướng Dương đột nhiên bị một cú đấm, anh cảm thấy như Triệu Sở điên thật sự.
Triệu Sở nói: “Nhìn thấy đồng hồ hẹn giờ rồi chứ? Còn 18 phút nữa, nếu không ra tay, đến giờ hẹn bom sẽ nổ, cậu sẽ thật sự chết ở đây đấy!”. Nói rồi anh ta lại đấm cho Tần Hướng Dương một cú nữa.
Tần Hướng Dương thấy anh ta như phát điên thật, bèn đưa tay ra, ngăn đòn tấn công tiếp theo của anh ta lại.
“Tốt! Tiếp tục!”, Triệu Sở nói rồi xoay người tung cú đá.
“Hừ!”, Tần Hướng Dương nổi giận, nhổ mạnh một bãi nước bọt có dính máu, rồi xông vào Triệu Sở.
Hai người cùng xông vào, kẻ đấm người đá đánh nhau một hồi.
“Nhìn này Cục trưởng Đinh, bọn họ đang đánh nhau!” Giọng nói của Hà Dương chứa đựng vẻ hưng phấn.
Hai người trên nóc bồn chứa vật lộn với nhau tới 5 phút mà vẫn chưa phân thắng bại, mặt ai cũng dính bụi và máu me nhòe nhoẹt.
Đánh nhau một hồi như vậy, rồi bỗng nhiên Triệu Sở rút ra hai khẩu súng từ trong thắt lưng và ném ra xa.
Tần Hướng Dương biết, Triệu Sở muốn mình cùng đấu xem súng của ai sẽ nổ nhanh hơn.
Như thế là đùa với cái chết rồi.
Hai khẩu súng vừa rơi xuống, Triệu Sở và Tần Hướng Dương đồng thời tung người lộn một vòng rồi dường như đồng thời tóm lấy một khẩu và sau đó lại đồng thời lên đạn, xoay người đưa nóng súng dí vào đầu đối phương.
“Bắn đi!”, lần này, Triệu Sở không cho đối phương có thời gian suy nghĩ, đôi mắt anh ta đỏ ngầu.
Tần Hướng Dương cố gắng giữ hơi thở, bàn tay không kìm được, run lên.
Lúc này, họ không hề hay biết, ở một chỗ cách chiếc bồn chứa khoảng 800 mét có một khẩu súng bắn tỉa trên nóc một chiếc xe đang nhằm vào Tần Hướng Dương.
Khoảng 5 phút trước, Trịnh Nghị đột ngột phanh ngay xe lại.
“Không được!”, ông ta ra sức đập mạnh xuống vô lăng lẩm bẩm một mình: “Như thế là là sao? Không thể bỏ đi như thế này được”
Ông ta nhớ đến câu nói mà Tô Mạn Ninh nói qua chiếc loa lúc trước: “Tần Hướng Dương, cậu lại đúng một lần nữa rồi”
Nghĩ đến đây, ông ta cảm thấy đầu của mình như muốn nổ tung ra!
Ông ta nhận ra rằng, rất có thể Tần Hướng Dương đã điều tra rõ ràng về những vụ án oan sai rồi! Nếu không thì tại sao Tô Mạn Ninh lại nói ra từ “lại”! Còn Tô Mạn Ninh – người phụ nữ đã từng luôn luôn phục tùng ông ta, không những đã giúp Tần Hướng Dương làm cho ông ta đầu óc quay cuồng, thậm chí còn phản bội ông ta một cách tuyệt đối!
“Không thể quay về như thế này được!”. Một lần nữa ông ta tự nhủ, giọng rất dữ dằn.
Nếu chẳng may Tần Hướng Dương sống sót mà rời khỏi đây, rồi giao chứng cứ, thì những vụ án đó có lật được hay không tạm thời chưa nói đến, tiền đồ của mình, tất cả mọi thứ của mình chẳng phải đều bị hủy hoại sao? Về mặt tổ chức không sai, pháp luật cũng không sai, sai là ở con người! Về mặt tổ chức khẳng định là sẽ trị tội nghiêm khắc, là tổ trưởng tổ chuyên án năm đó, việc xử lý đối với ông ta chắc chắn sẽ là đầu tiên - đó là logic của Trịnh Nghị.
“Nhất định phải tận tay giết chết Tần Hướng Dương! Nhất định không được để cho nó sống sót rời khỏi đây”
Trịnh Nghị nhìn một khẩu súng bắn tỉa để ở ghế sau, hạ quyết tâm, đánh mạnh vô lăng cho xe quay lại.
“Bắn đi!”. Triệu Sở lớn tiếng nói: “Tôi nhất định phải chết! Nhưng tôi chỉ có thể chết trong tay cậu! Đó cũng là một phần trong kế hoạch, thời gian không còn nhiều nữa! Mẹ kiếp, cậu có hiểu không hả?”
Tần Hướng Dương nhìn lên con số trên chiếc máy hẹn giờ: 20 phút 30 giây.
“Cậu rất muốn nơi đây nổ phải không”
Nghe câu nói đó của Triệu Sở, toàn thân Tần Hướng Dương run lên, khẩu súng trong tay cuối cùng đã vững hơn, một tia sáng lóe lên trong lòng: “Đúng thế, đó là một hiện thực trần trụi, Triệu Sở vốn đã là một tội phạm, anh ấy không muốn sống nữa! Nhưng trái bom thì tuyệt đối không được nổ! Không được, mình phải tháo nó”
Dường như Triệu Sở đã nhìn thấu những điều trong lòng Tần Hướng Dương, anh ta bỗng nhiên cười: “Nếu không giết tôi, cậu đừng có mà nghĩ đến chuyện tháo bom!”. Nói rồi anh ta lùi về sau hai bước, khẩu súng trong tay vẫn chĩa về phía đối phương.
“Chíu!” từ phía xa vọng đến một tiếng súng trầm đục.
Viên đạn từ khẩu súng bắn tỉa mang theo sự căm giận của Trịnh Nghị bay về phía Tần Hướng Dương.
Tần Hướng Dương không chút đề phòng nên lập tức ngã lăn ra.
“Mẹ kiếp!”, Triệu Sở lập tức nằm sấp xuống, rồi bò nhanh đến bên cạnh Tần Hướng Dương.
Không chờ Triệu Sở lên tiếng, Tần Hướng Dương lắc mạnh đầu cố mở mắt ra, rồi nhổ một bãi nước bọt có vị tanh tanh.
“Không sao chứ”
“Khốn kiếp, vai bị tê dại đi rồi”
“Ai bắn thế”
“Không biết”
“Đừng tốn lời nữa, mau nổ súng, giết tôi đi”
Tần Hướng Dương lật người, chuyển thành tư thế nằm sấp, một lần nữa dí nòng súng vào đầu Triệu Sở.
“Vừa rồi là bắn tỉa! Mau nổ súng đi! Nếu không cả tôi và cậu đều chết! Nơi đây sẽ nổ tung! Bắn đi! Hãy để cho tôi được toàn thây! Không còn nhiều thời gian nữa đâu! Sao cậu giống đàn bà thế! Mẹ kiếp”
“Để cho anh được toàn thây!”, Tần Hướng Dương nghiến chặt răng, gật đầu, rồi từ từ dịch nòng súng, chĩa vào ngực của Triệu Sở, lần này anh không do dự nữa mà dùng sức bóp cò.
Ngực của Triệu Sở trúng đạn, vật ngửa người nằm xuống.
Mắt anh ta nhìn lên bầu trời màu xanh thăm thẳm một lúc rồi từ từ khép lại.
“Mẹ kiếp!”, Tần Hướng Dương cảm thấy đầu óc trống rỗng, dịch người về trước như một cỗ máy, tiến đến sát trái bom trên người Triệu Sở.
Vừa nhìn trái bom, anh thực sự câm lặng.
Tám sợi dây màu trắng, đỏ, xanh, đen, tím, hồng, vàng, xanh thẫm chen chúc nhau quấn quanh trái bom.
Đột nhiên anh nhớ đến lúc đối diện với những bộ hồ sơ trước đây ít ngày, anh thường xuyên mơ thấy giấc mơ này, cảnh tượng trong mơ giống hệt như hiện thực lúc này. Anh mơ thấy mình ôm trái bom, đối diện với một đống dây dẫn không biết nên bắt tay từ đâu, mãi cho đến khi trái bom nổ thì mới choàng tỉnh khỏi giấc mơ.
Anh vội vàng sờ vào túi áo của Triệu Sở, tìm thấy một chiếc kìm nhỏ nhắn trong đó.
Anh nằm dán mình xuống đất, ngoái đầu nhìn lại phía sau lưng. Anh biết khẩu súng bắn tỉa đó vẫn đang nhằm về hướng này. Có thể tầm nhìn của đối phương quá thấp, khi anh nằm xuống đối phương đã mất mục tiêu.
“Nhưng, không biết cắt sợi nào đây?”. Anh khẽ lẩm bẩm, toàn thân đầy mồ hôi, cơn đau từ vết thương nhắc anh rằng thời gian không còn nhiều nữa.
10 phút 49 giây. Thời gian đang tiếp tục đếm ngược.
Anh khua chiếc kìm lên, đưa đi đưa lại trước các sợi dây khác màu nhau, mãi mà vẫn chưa đưa ra được quyết định.
Loay hoay một hồi xong, anh ủ rũ vứt chiếc kìm đi. Anh nhận ra là mình đã bị Triệu Sở dắt mũi, thứ này hoàn toàn không thể cắt được.
Nhưng anh không muốn từ bỏ! Chuyện đã đến nước này thì chỉ có một cách, đem trái bom đi nơi khác.
Anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy chiếc Audi đỗ đằng trước căn nhà mái bằng đó.
Anh vừa mới nhích người thì đột nhiên nghe thấy một âm thanh rất nhỏ, vội quay đầu lại thì phát hiện ra là đôi môi của Triệu Sở mấp máy, nói một câu gì đó rất nhỏ.
“Cắt cái chim!”. Giọng của Triệu Sở yếu ớt như một hơi thở.
“Cái gì?!”. Nghe thấy câu nói đó, Tần Hướng Dương mới chợt hiểu ra, tiểu đổi trưởng hoàn toàn không đùa với anh. Một lần nữa anh lại nhớ lại chuyện cách đây rất lâu rồi, hồi họ còn trong đại đội trinh sát, thường xuyên tiến hành luyện tập phá bom định hướng, theo trình tự, sau khi chiến sĩ tìm thấy trái bom, thì sẽ báo có với tiểu đội trưởng: “Chuẩn bị xong, cắt dây nào” Trong huấn luyện đều dùng loại bom giả, dây dẫn có lúc đơn giản, có lúc phức tạp, nhưng trên thực tế đều chỉ là hình thức, cắt sợi dây nào cũng được, cũng đều không có nguy hiểm. Hồi đó Triệu Sở làm tiếu đội trưởng, lần nào cũng trả lời báo cáo của chiến sĩ bằng một câu: “Cắt cái chim!”. Sau khi nhận được câu trả lời xác nhận, chiến sĩ thực hành chỉ cần cắt đại một sợi dây là được.
“Cắt cái chim! Mẹ kiếp! Hóa ra toàn là giả!”, Tần Hướng Dương nhìn Triệu Sở không thốt lên lời, nhưng thấy Triệu Sở vẫn đang nói gì đó.
Anh lại ghé sát tai một lần nữa thì nghe thấy Triệu Sở nói: “Tôi biết là cậu không muốn nổ súng, cậu nhóc ạ, khuyết điểm của cậu là quá mềm lòng! Nhưng, nếu cậu không bắn thì không thể nào diễn tiếp được nữa, cho nên nhất định tôi phải buộc cậu nổ súng bằng được. Lần này, quả bom là thật, nhất định không được cắt. Lần này, tôi sẽ không nói cho cậu biết nên cắt sợi dây nào. Nhanh lên, hãy đem trái bom ra chỗ trống, cậu vẫn còn thời gian! Nếu như nổ ở đây thì mọi cố gắng của tôi đều uổng phí! Hiểu chưa?”, Triệu Sở gắng sức nói những lời này, rồi miệng bỗng nhiên trào máu ra.
Tần Hướng Dương bất lực nhìn chăm chăm vào Triệu Sở, khẽ nói: “Trời ạ, nếu đã là thật, thì anh nói câu ‘cắt cái chim’ làm gì? Tôi lại cứ tưởng là ám hiệu! Suýt nữa thì đã cắt”
Triệu Sở cố gắng mỉm cười, nói: “Lần này không phải là ám hiệu, lần này thực sự là câu cửa miệng…”
Tần Hướng Dương thực sự cạn lời.
Có điều, bây giờ anh đã hoàn toàn hiểu, đó mới là sự đền đáp mà Triệu Sở trả cho anh.