← Quay lại trang sách

Chương 2 LỢN-RỪNG-HÚT-THUỐC

Paris, tối hôm đó

Cảnh sát trưởng Boulard ngồi sau một miếng thịt bò, khăn ăn kẻ ca rô trên ngực, còn đám lính đứng quanh ông trong căn phòng ám khói. Ông nói mát mẻ đám cấp dưới đang nhìn mình ăn:

- Nếu thịt của tôi chán, tôi chỉ việc yêu cầu người ta đổi cho miếng khác. Nhưng còn các anh, một lũ động vật không xương sống, tôi phải gánh lấy các anh trên lưng đây này, mà người ta có đổi các anh cho đâu. Thế mới làm tôi mất cả hứng ăn…

Thực tế, cảnh sát trưởng ăn ngon miệng là đằng khác. Bốn mươi ba năm trong nghề đã dạy ông bình tĩnh trong mọi tình huống xấu.

Đó là trong phòng ở tầng Lợn-rừng-hút-thuốc, nhà hàng nổi tiếng của khu phố Halles.

- Hắn chơi các anh còn gì! Một thằng nhãi vượt mặt các anh trước hai nghìn con người!

Boulard chấm bơ một củ khoai tây, ngồi im, đảo mắt và kết luận một điều hiển nhiên:

- Các anh toàn là một lũ bất tài.

Điều khó tin nhất là không ai trong số những kẻ tráng kiện, cao lớn đứng thành hàng ấy lại nghĩ đến việc nghi ngờ lời khẳng định đó. Khi Boulard nói điều gì, thì điều đó luôn luôn đúng. Nếu ông nói “các anh là những vũ công nhạc kịch”, có lẽ họ sẽ nhón mũi chân, tay giơ lên trời mất.

Cảnh sát trưởng Boulard được đám lính hâm mộ. Ông để mặc họ khóc trên vai mình khí họ mất tinh thần, ông thuộc tên con cái họ, tặng hoa cho vợ họ những dịp sinh nhật, nhưng khi ông thất vọng, thật sự thất vọng, ông thậm chí còn không nhận ra họ trên đường và hắt hủi họ như lũ chó hoang.

Tầng Lợn-rừng-hút-thuốc đóng cửa để lấy chỗ tổ chức cuộc họp đột xuất đó. Chỉ có hai bóng đèn còn sáng, đóng khung cái đầu to tướng của con lợn rừng, ngay phía trên Boulard. Bếp ở đằng sau. Đám người phục vụ khệ nệ đĩa bát đi lại liên lục.

Hơi tách biệt khỏi đám lính của cảnh sát trưởng, một nhân viên, ngồi bên cái bàn riêng lẻ, đang gọt khoai tây.

Boulard thích không khí ở đây hơn ở Quai des Orfèvres. Vì thế ông tổ chức họp tại đây mỗi khi có thể. Ông mê mùi nước xốt và tiếng va đập cánh cửa bếp. Ông đã từng được nuôi lớn trong một quán ăn ở Aveyron.

- Thế còn khí cầu? Boulard thốt lên. Liệu có ai biết nó làm gì ở đó không? Đừng nói với tôi đó là ngẫu nhiên đây nhé.

Không ai trả lời.

Một người đàn ông bước vào. Anh ta ghé tai cảnh sát trưởng, ông này nhướn mày hỏi lại:

- Ai cơ?

Người kia không biết.

- Thôi được rồi. Cho cô ta lên.

Kẻ đưa tin biến mất.

Boulard véo một mẩu bánh mì để vét nước xốt trong đĩa.

Ông lơ đãng chỉ tay về phía người thanh niên đang quay lưng và gọt khoai trong góc.

- Tôi muốn những người như thế này, ông cáu kỉnh. Người ta yêu cầu gì, cậu ta làm nấy. Còn các anh, các anh hai mươi lăm người mà để thoát thằng nhãi ranh đó. Nếu nó ở trong phòng này, khéo có người còn mở sẵn cửa sổ cho nó thoát ấy chứ.

- Thưa cảnh sát trưởng…

Boulard ngó tìm kẻ cả gan trả lời. Đó là Augustin Avignon, viên trung úy trung thành của ông từ hai mươi năm nay. Boulard nheo mắt nhìn anh ta, như thể khuôn mặt đó phần nào nói lên điều gì rồi.

- Thưa cảnh sát trưởng, không có lời giải thích nào cho mọi việc đã diễn ra đâu. Ngay cả người đánh chuông, ở tận trên cao, cũng nói không nhìn thấy hắn mà. Thằng bé đó đúng là đồ quỷ. Tôi thề với ông là chúng tôi đã làm hết sức có thể rồi.

Boulard chậm chạp mân mê dái tai. Khi ông làm động tác này có nghĩa là phải coi chừng. Ông nhẹ nhàng trả lời Avignon:

- Anh thứ lỗi nhé… Tôi không biết anh làm gì ở đây, cũng như chính xác anh là ai. Tôi chỉ biết rằng cuối phố, bên trái, có một người bán ốc có lẽ còn có năng lực hơn anh đấy.

Boulard lại chấm nước xốt. Mũi Avignon hơi chun lại. Mắt anh ta cay cay. Anh ta quay đi kín đáo lấy ống tay chấm mắt.

May thay, không ai nhìn anh ta.

Như thể có một con linh dương run rẩy xuất hiện ở tầng Lợn-rừng-hút-thuốc, cả đám người đồng loạt quay về phía cô gái trẻ vừa có mặt trên cầu thang.

Đó là cô gái có đôi mắt màu xanh.

Boulard lấy góc khăn chùi miệng, đẩy nhẹ cái bàn ra và đứng dậy.

- Chào cô.

Cô gái cụp mắt khi đứng trước cả một trung đội cảnh sát.

- Cô muốn nói chuyện với tôi à? Boulard hỏi.

Ông tiến vài bước về phía cô, giật mũ trên đầu một tay trung úy quên không bỏ ra, kín đáo dìm nó vào một liễn xúp còn thừa một nửa mà người phục vụ đang nhanh nhẹn mang đi. Chiếc mũ đi về phía bếp.

Cô gái ngẩng đầu lên. Dường như cô cảm thấy do dự khi nói trước cả hội đồng như thế này.

- Cứ làm như những người này không có ở đây, Boulard nói. Đối với tôi, họ không còn tồn tại.

- Tôi có mặt ở đó, sáng nay, cô nói.

Cả đám đàn ông có phần tỉnh ngộ. Chất giọng Anh của cô ấy thật dịu dàng, với một chút sương mù trong đó, khiến bất kỳ ai cũng muốn xưng hùng. Ngay cả gã trai với đống rau cũng phải dừng tay, nhưng không quay lại. Cô nói thêm:

- Tôi đã nhìn thấy cái gì đó.

- Cô không phải là người duy nhất đâu, Boulard nói. Những quý ông này còn tặng chúng ta cả một pha hấp dẫn nữa là.

- Nhưng tôi nhìn thấy thứ khác cơ, thưa ngài cảnh sát.

Vài người lén mỉm cười. Cô ấy nói với cảnh sát trưởng nổi tiếng mà như nói với một tay cảnh sát giao thông vậy.

- Tôi nhìn thấy kẻ đã bắn.

Những nụ cười biến mất. Boulard siết chặt chiếc khăn ăn trong nắm tay.

- Hắn ở trên cửa sổ bệnh viện Hôtel-Dieu, cô tiếp tục. Tôi đến quá muộn. Hắn đã đi mất. Đó là tất cả những gì tôi biết.

Cô chìa một tờ giấy gập đôi. Viên cảnh sát trưởng mở ra. Đó là một bức chân dung vẽ chì. Râu mép và kính mỏng.

- Khuôn mặt của hắn đấy, cô nói. Ông thử tìm hắn xem.

Boulard cố gắng không để lộ sự ngạc nhiên. Lúc này, ông đang nắm được một đầu mối. Đối với ông, tên xạ thủ cũng quan trọng như kẻ đào tẩu. Ông nói:

- Cô sẽ theo chúng tôi nhé, cô gái. Tôi muốn có những thông tin cụ thể.

- Chẳng có thông tin cụ thể đâu. Tất cả đều ở đây.

Cô đi về phía tấm bảng to viết các món ăn, lấy khuỷu tay xóa đi món dồi đen và móng lợn. Cô vừa dùng phấn viết địa chỉ vừa nói:

- Tôi có một con tàu sẽ khởi hành từ Calais vào năm giờ sáng mai. Tôi sẽ phóng xe đi cả đêm. Xe hơi của tôi đang ở trên phố. Nhưng ông có thể đến gặp tôi ở đó, nếu ông muốn.

Cả đám đàn ông cười ngơ ngẩn. Bỗng nhiên họ lại muốn đi biển.

Cảnh sát trưởng Boulard nhìn vào địa chỉ cô viết. Phía trên, cô viết họ, tên viết tắt của mình.

Ethel B.H.

Everland Manor

Inverness

Lần đầu tiên, Boulard không biết phải nói gì. Và trước mặt cấp dưới, ông bối rối vì ngại ngùng.

- Được rồi, ông nói. Đó là ở Anh.

Lần này, thận trọng, cảnh sát trưởng tìm những từ mà ông không thể nhầm được.

- Không. Hoàn toàn không phải. Không phải ở Anh.

Cô vừa trả lời vừa nhét mái tóc nâu của mình vào chiếc mũ da mềm với cặp kính lái rộng trên trán.

- Ở…

- Ở Scotland, thưa ngài cảnh sát.

- Tất nhiên rồi, Boulard hăng hái nói và bằng phản xạ, ông lắc khuỷu tay bắt chước hình kèn túi.

Ông lưỡng lự định thêm vài chú thích về du lịch để cô gái này hiểu rằng ông hoàn toàn biết đến sự tồn tại của Scotland, về rượu whisky và những chiếc váy kilt của vùng đất này. Nhưng, chính cô đã hỏi ông:

- Anh chàng Vango đó, anh ta đã làm gì để bị truy bắt như vậy?

- Tôi không được phép nói với cô điều đó, Boulard trả lời, ông vui mừng vì lấy lại được uy thế của mình trước cô gái và trước bản thân mình. Hắn làm cô bận tâm à?

- Tôi rất thích cảnh một linh mục leo lên nhà thờ để trốn chạy cảnh sát.

- Hắn đã là linh mục đâu, Boulard nói rõ.

- Cảm ơn Chúa.

Cô thốt lên câu đó với giọng nói còn phủ nhiều sương mù và bí ẩn hơn. Cảnh sát trưởng hiểu được cả hai nghĩa của những từ đó. Bề ngoài, dường như cô có vẻ yên tâm khi đó không phải là một linh mục thực thụ đã hành động như vậy. Nhưng còn một điều khác nữa… Boulard cảm giác cô gái có một niềm vui thầm kín khi biết anh chàng trẻ tuổi đó, chỉ anh ta thôi, rốt cuộc đã không trở thành linh mục.

- Cô quen hắn à? Boulard vừa hỏi tiến thêm một bước về phía cô.

- Không.

Lần này, ông nhận ra một thoáng buồn trong giọng nói của cô. Và Boulard, người lúc nào cũng muốn phân tích mọi thứ, đã thấy cô không nói dối. Cô không quen chàng tu sĩ leo nhà thờ này, cô không còn nhận ra anh chàng Vango xuất hiện ngày hôm đó, nhưng Boulard đoán chắc chắn trước kia cô đã biết cậu ta.

Cảnh sát trưởng cũng nhận thấy cô gọi Vango bằng tên cậu ta. Ông hầu như chắc chắn điều đó. Sao cô ấy lại biết cái tên đó nhỉ? Ông chỉ xướng cái tên đó duy nhất một lần trong đám đông nhộn nhạo trên sân trước nhà thờ thôi mà. Những tờ tin tức buổi chiều có nêu cái tên nào đâu. Ông đang cố gắng níu chân cô gái lại một chút.

- Tại sao cô lại ở đó, lúc sáng ấy?

- Tôi rất thích những buổi lễ lãng mạn.

Cô đeo găng tay. Đôi găng không làm mất đi vẻ mềm mại của bàn tay cô.

Boulard lấy lại được phản xạ nhanh nhạy của mình.

- Tôi có thể bảo lính đưa cô về được không?

- Tôi lái một mình rất tốt, thưa ngài. Chúc ngủ ngon.

Cô đi nhanh xuống cầu thang.

Boulard thấy cả đám lính nhào về phía cửa sổ. Họ nhìn theo Ethel đang tiến lại gần chiếc Napier-Railton nhỏ xíu vấy bùn đất, loại xe hơi thời trang siêu khỏe mà hãng Thomson & Taylor vừa thiết kế tại Brooklands. Một động cơ máy bay thực sự trong khối thép đã tôi.

Cô khởi động xe, hạ kính mắt và biến mất trong màn đêm.

Phòng Lợn-rừng-hút-thuốc bỗng nhiên hết căng thẳng. Tất cả bật cười vỗ đôm đốp vào lưng nhau như thể họ vừa cùng nhau sống sót qua một cơn dư chấn.

Boulard ở lại bên cửa sổ. Ông nhìn theo chàng trai đeo tạp dề màu đỏ tím, một mình dưới cây đèn đường. Ông thấy cậu xuống đường ngay khi chiếc xe hơi bỏ đi, cậu chạy cùng hướng với nó một lúc, rồi dừng lại dựa vào cây đèn ga.

Khói nhả ra lúc xe khởi động khiến người ta không thể nhận diện khuôn mặt cậu. Nhưng khi khói tan biến đi, cảnh sát trưởng Boulard mới bật kêu lao xuống cầu thang.

Năm giây sau, cảnh sát trưởng ở trên vỉa hè đối diện.

Không có ai.

Boulard đá cây đèn và khập khiễng đi về phía nhà hàng. Ông lại leo lên tầng, vào bếp, tóm cổ bếp trưởng, lôi anh ta về phòng và chỉ cho anh ta đống khoai tây được gọt vỏ đâu vào đấy ở trên bàn.

Người bếp trưởng chỉnh lại mũ, lấy ngón cái và ngón trỏ gắp một củ khoai, kiểm tra nó thật lâu, tìm kiếm cái gì đó để chê trách chàng trai, nhưng chẳng thấy gì cả.

- Tuyệt vời. Tám mặt, củ khoai được gọt thành tám mặt. Chúng ta chẳng làm tốt hơn được đâu. Một tài năng thực sự đấy.

- Nó đâu, cái thằng làm công ấy đâu? Boulard hỏi.

- Tôi… Tôi không biết. Nhưng tôi sẽ rất hài lòng nếu được gặp lại cậu ta. Cậu ấy sẽ không bỏ đi đâu nếu chưa được trả tiền, ông đừng lo. Ông có thể nói với cậu ấy những gì ông nghĩ về mấy củ khoai…

Boulard nở nụ cười miễn cưỡng.

- À, thế hả? Thế anh biết hắn, gã nghệ sĩ đó, từ lâu rồi à?

- Không. Vào thứ Bảy, khi trời ấm, chúng tôi thuê những người làm công nhật ở chợ Halles, trước Saint-Eustache. Tôi tìm thấy cậu ta lúc chín giờ tối nay. Tôi chẳng biết tên là gì nữa.

Boulard hất đổ bàn và khối kim tự tháp khoai tây tám mặt quý giá của ông đầu bếp.

- Tôi sẽ nói tên họ của hắn cho anh nghe. Hắn tên là Vango Romano. Hắn đã giết người đêm hôm qua đấy.