← Quay lại trang sách

- 22 - Sự phản bội

Lyra tỉnh dậy thấy một người lạ mặt đang lay cánh tay mình, nhưng khi Pantalaimon bật tỉnh và gầm ghè, cô mới nhận ra đó là Thorold. Ông đang cầm một chiếc đèn dầu, bàn tay run lên lẩy bẩy.

“Thưa cô - thưa cô - xin hãy dậy nhanh lên. Tôi không biết phải làm gì nữa. Ông ấy không ra chỉ thị nào cả. Tôi nghĩ ông ấy phát điên rồi, cô ơi.”

“Sao cơ? Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

“Là Ngài Asriel, thưa cô. Từ khi cô đi ngủ ông ấy gần như đã lên cơn mê sảng. Tôi chưa từng thấy ông ấy điên dại đến thế. Ông ấy chất rất nhiều dụng cụ và ắc quy lên xe kéo, đóng cương cho bầy chó rồi bỏ đi. Nhưng ông ấy đem theo cả cậu bé, thưa cô!”

“Roger? Ông ấy đưa Roger đi sao?”

“Ông ấy bảo tôi đánh thức rồi mặc đồ cho cậu ấy, tôi đã không nghĩ đến việc cãi lại - tôi chưa từng làm thế - cậu bé cứ hỏi cô mãi - nhưng Ngài Asriel muốn cậu ấy đi một mình. Cô có biết lúc hai cô cậu mới đến gõ cửa không? Ông ấy thấy cô và không thể tin vào mắt mình, rồi ông ấy đuổi cô đi?”

Đầu óc Lyra quay mòng mòng vì mệt mỏi và sợ hãi khiến cô gần như không thể nghĩ ngợi được gì, nhưng cô nói: “Vâng? Sao ạ?”

“Đó là vì ông ấy cần một đứa trẻ để hoàn thành thí nghiệm của mình, thưa cô! Ngài Asriel có cách đặc biệt của riêng mình để có được cái mình muốn, ông ấy chỉ cần yêu cầu và rồi…”

Đầu óc Lyra kêu lên ong ong, như thể cô đang cố ép ra chút kiến thức từ nhận thức của mình.

Cô rời khỏi giường và đang với lấy quần áo để mặc thì đột nhiên khuỵu xuống, một tiếng gào tuyệt vọng trùm lấy toàn thân. Cô cố gắng hét lên nhưng thứ cảm xúc này lại mạnh mẽ hơn; có cảm giác như nỗi tuyệt vọng đang đẩy dồn cô vậy. Cô nhớ lại những lời cha mình nói: nguồn năng lượng kết nối cơ thể và linh thú cực kì mãnh liệt; và để bắc cầu nối khe hở giữa các thế giới cần một sự bùng nổ năng lượng phi thường…

Đến lúc này cô mới nhận ra việc mình đã làm.

Suốt cả chặng đường dài cô đã vất vả tranh đấu để mang một thứ đến cho Ngài Asriel, cứ tưởng rằng mình biết ông muốn gì; nhưng đó lại hoàn toàn không phải là Chân Kế. Thứ ông ấy muốn là một đứa trẻ.

Cô đã mang Roger đến cho ông.

Đó là lí do ông đã hét lên: “Ta không gọi cháu đến!” khi nhìn thấy cô; ông đã yêu cầu một đứa trẻ, và số mệnh lại đem đến cho ông con gái của chính mình. Hoặc ông đã nghĩ như thế cho tới khi cô bước sang một bên, để lộ Roger.

Ôi, thật đau đớn và chua cay làm sao! Cô cứ nghĩ mình đã cứu Roger, nào ngờ suốt thời gian đó cô đã chăm chỉ làm việc để phản bội cậu bé…

Lyra run rẩy và thút thít khóc trong một cảm xúc điên cuồng. Đây không thể là sự thật.

Thorold cố gắng an ủi cô, nhưng ông không biết được lí do khiến cô đau đớn đến cùng cực, nên chỉ có thể bồn chồn vỗ lên vai cô.

“Iorek…” Vừa đẩy người phục vụ sang một bên cô vừa nức nở nói. “Iorek Byrnison đâu rồi? Con gấu ấy? Ông ấy vẫn ở bên ngoài chứ?”

Ông già nhún vai vẻ bất lực.

“Giúp tôi!” Cô nói, cả người run lên vì yếu ớt và lo sợ. “Giúp tôi mặc đồ. Tôi phải đi. Ngay bây giờ! Làm nhanh lên!”

Ông đặt chiếc đèn xuống rồi làm theo những gì cô nói. Khi ra lệnh một cách độc đoán như vậy, cô rất giống cha mình, dù cho lúc này đây gương mặt cô ướt đẫm nước mắt còn đôi môi run lên bần bật. Trong lúc Pantalaimon vừa quất đuôi vừa đi qua đi lại trên sàn, lông của nó gần như tóe lửa. Thorold vội vàng mang bộ quần áo lông cứng quèo và nặng mùi đến rồi giúp cô bé mặc vào. Ngay khi tất cả các khuy đã được cài và các vạt được khép, cô liền tiến về phía cửa. Cái lạnh ùa tới cứa vào cổ họng cô sắc lẹm và lập tức đóng băng nước mắt đang lăn trên má.

“Iorek!” Cô gọi. “Iorek Byrnison! Đến đây đi, tôi cần ông!”

Tuyết tung lên mù mịt, tiếng kim loại kêu lanh canh, và con gấu đã ở đó. Nó đang nằm ngủ im lìm dưới màn tuyết rơi. Trong ánh sáng hắt ra từ chiếc đèn Thorold đang cầm bên cửa sổ, Lyra nhìn thấy cái đầu dài, hai hốc mắt tối sầm, chút lông trắng lộ ra dưới lớp kim loại màu đỏ đen. Cô muốn lao tới ôm lấy con gấu và tìm kiếm chút an ủi từ chiếc mũ sắt, từ bộ lông phủ băng của nó.

“Gì thế?” Con gấu lên tiếng.

“Chúng ta phải đuổi theo Ngài Asriel. Ông ấy đã bắt Roger đi và đang hướng tới - tôi không dám nghĩ nữa - ôi, Iorek, cầu xin ông, hãy đi thật nhanh, bạn thân mến!”

“Đến đây,” nó nói. Cô liền nhảy lên lưng nó.

Không cần phải hỏi nên đi hướng nào, vì những vệt xe kéo dẫn thẳng từ sân trong ra ngoài vùng đồng bằng. Iorek theo đó mà lao đi đuổi theo họ. Chuyển động của nó giờ đã thấm nhuần vào cơ thể Lyra đến mức việc giữ thăng bằng diễn ra hoàn toàn tự động. Nó chạy qua lớp tuyết phủ dày trên bề mặt lởm chởm đá nhanh hơn bao giờ hết, những tấm giáp nhấp nhô bên dưới theo một nhịp điệu đều đặn, nhịp nhàng.

Những con gấu khác ung dung lao theo phía sau, kéo máy ném lửa đi cùng. Con đường hiện ra rõ mồn một do trăng đã lên cao, ánh sáng từ đó trải lên thế gian tràn ngập tuyết này cũng tươi sáng như khi ở trên khí cầu: một thế giới của màu bạc sáng và màu đen sâu thẳm. Vết xe kéo của Ngài Asriel dẫn thẳng về phía một dãy đồi đâm tua tủa, những hình dáng nhọn hoắt kì quặc nhô lên bầu trời mang một màu đen thẫm không khác gì tấm vải nhung bọc chiếc Chân Kế. Không thấy bóng dáng chiếc xe kéo đâu, nhưng dường như có một chuyển động rất nhẹ trên sườn của đỉnh đồi cao nhất. Lyra căng mắt ra nhìn về phía trước, trong khi Pantalaimon bay cao nhất có thể để quan sát bằng đôi mắt cú tinh tường của mình.

“Phải,” một lúc sau nó đậu lên cổ tay cô và nói, “là Ngài Asriel đấy. Ông ấy đang điên cuồng quất bầy chó, phía sau xe có một đứa bé…”

Lyra cảm thấy tốc độ của Iorek Byrnison đang thay đổi. Có thứ gì đó đã khiến nó chú ý. Nó đang đi chậm lại, nghển đầu lên nhìn sang trái rồi lại sang phải.

“Gì thế?” Lyra hỏi.

Con gấu không đáp lại. Nó đang chăm chú lắng nghe, dù cô thì chẳng nghe thấy gì. Nhưng rồi cô nghe thấy tiếng gì đó: một thứ âm thanh xào xạc, lách tách bí ẩn vọng tới từ rất xa. Đó là thứ âm thanh cô đã từng nghe thấy: âm thanh của Cực Quang. Từ hư không một tấm màn ánh sáng rực rỡ rủ xuống, lung linh trên nền trời phương bắc. Hàng tỉ, hàng ngàn tỉ các hạt tích mạch vô hình và có lẽ, cô nghĩ, là cả Bụi nữa, tạo nên vầng sáng rực rỡ lan tỏa trên tầng khí quyển cao. Lyra chưa từng thấy một cuộc trình diễn nào lộng lẫy và ngoạn mục đến thế, cứ như Cực Quang biết được sự kịch tính đang diễn ra bên dưới nên muốn chiếu sáng nó bằng những hiệu ứng đáng kinh ngạc nhất.

Nhưng không có con gấu nào ngước nhìn lên cả: chúng đều đang dồn sự chú ý lên mặt đất. Hóa ra thứ thu hút sự chú ý của Iorek không phải là Cực Quang. Con gấu đứng im như tượng, Lyra bèn trượt xuống khỏi lưng nó, biết rằng nó cần được thoải mái phóng các giác quan ra xung quanh. Có thứ gì đó đang khiến nó lo lắng.

Lyra nhìn quanh quất, xuyên qua vùng đồng bằng trải dài mênh mông hướng về căn nhà của Ngài Asriel, lộn trở lại những quả núi nhấp nhô mà họ vừa băng qua, nhưng chẳng thấy gì. Ánh Cực Quang ngày càng rực rỡ hơn. Những tấm màn đầu tiên rung rinh rồi dạt sang một bên, những tấm rèm lởm chởm cuộn vào rồi lại mở ra phía trên, cứ mỗi phút trôi qua lại lớn hơn và lộng lẫy hơn; ánh sáng hình cung và đường vòng cuộn xoáy từ chân trời bên này sang phía đối diện, chạm tới cực điểm của bầu trời bằng những cầu vồng hào quang rực rỡ. Cô có thể nghe thấy rõ hơn bao giờ hết âm thanh lảnh lót từ những nguồn năng lượng vô hình rộng lớn.

“Phù thủy!” Có tiếng gấu kêu lên, Lyra liền quay lại trong mừng rỡ và nhẹ nhõm.

Nhưng một cái mõm nặng nề đã đẩy cô ngã chúi về phía trước. Cô thở hổn hển vì hết hơi và rùng mình kinh sợ, vì ở nơi mà cô vừa đứng là phần đính lông chim của một mũi tên màu xanh. Đầu và thân mũi tên đang cắm ngập trong tuyết.

Không thể nào! Cô yếu ớt nghĩ, nhưng đó là sự thật, vì một mũi tên khác vừa đập vào giáp của Iorek đang đứng cạnh cô. Đây không phải là các phù thủy của Serafina Pekkala; họ thuộc bộ tộc khác. Khoảng hơn mười phù thủy đang bay vòng tròn phía trên, cứ nhào xuống bắn rồi lại vút bay lên. Lyra nguyền rủa bằng tất cả những từ mà mình biết.

Iorek Byrnison mau chóng ra lệnh. Dễ thấy là bầy gấu đã được rèn luyện chiến đấu với phù thủy vì chúng lập tức xếp thành đội hình phòng thủ, các phù thủy lập thành đội hình tấn công cũng trôi chảy không kém. Họ chỉ có thể bắn chính xác tại khoảng cách gần, nên để không lãng phí tên họ sẽ lao xuống, ngắm bắn tại điểm thấp nhất có thể rồi lập tức quay trở lên. Nhưng khi xuống tới điểm thấp nhất, cả hai tay đều bận bịu cầm cung và tên, họ trở nên dễ bị tấn công nhất. Chính lúc này bầy gấu sẽ lao lên, quạt tay lôi họ xuống. Nhiều hơn một phù thủy đã ngã xuống, và chết ngay tức khắc.

Lyra nép mình thật thấp bên cạnh một tảng đá, dè chừng những lần phù thủy nhào xuống. Một vài cú nhắm vào phía cô nhưng những mũi tên đều bị chệch khá xa. Sau đó khi nhìn lên trời, Lyra thấy một phần lớn của đội quân phù thủy bay tách ra và quay đầu rút lui.

Nếu cô có thấy nhẹ nhõm vì điều đó thì nó cũng chẳng tồn tại được lâu hơn vài giây. Vì từ hướng họ bay tới, cô thấy rất nhiều phù thủy khác đang đến nhập hội; cùng với họ trên không trung là một tổ hợp những luồng sáng lập loè; từ phía bên kia vùng đồng bằng Svalbard trải rộng bát ngát, bên dưới vẻ rực rỡ của Cực Quang, cô nghe thấy một ấm thanh rợn người. Đó là tiếng đập thùm thụp của động cơ chạy gas. Chiếc khí cầu zeppelin, cùng với Phu nhân Coulter và bè lũ của bà ta trên tàu, đang gần đuổi tới.

Iorek gầm lên ra lệnh, lũ gấu liền chuyển sang đội hình khác. Trong ánh sáng nhợt nhạt lung linh từ bầu trời, Lyra quan sát chúng lanh lẹ dỡ máy ném lửa xuống. Quân tiên phong của phi đội phù thủy nhận thấy điều đó bèn lao xuống xả tên lên bầy gấu, nhưng đa phần là chúng phó thác cho bộ giáp của mình để tập trung dựng thật nhanh: một cần trục dài dựng lên trời theo một góc xác định, một cái cốc hay bát đường kính khoảng một mét; cùng một thùng sắt khổng lồ đang bốc khói và hơi nước nghi ngút.

Trong lúc cô bé đang nhìn, một ngọn lửa sáng rực bùng lên, một nhóm gấu liền lao vào thực hiện các động tác đã được luyện tập. Hai trong số chúng kéo mạnh cần trục dài của máy ném lửa xuống, một con khác xúc một xẻng đầy lửa vào trong bát, chúng theo lệnh thả nó ra để ném lưu huỳnh cháy rực lên cao về phía bầu trời đêm.

Đám phù thủy đang sà xuống phía trên đầu dày đặc đến mức chỉ riêng phát bắn đầu tiên đã hạ gục ba người, nhưng chẳng mấy chốc người ta đã nhận ra rằng mục tiêu thực sự là chiếc zeppelin. Tên phi công hoặc là chưa nhìn thấy máy ném lửa bao giờ, hoặc là đã đánh giá thấp sức mạnh của nó, vì hắn bay thẳng về hướng bầy gấu, không thèm nâng độ cao hay chuyển hướng chút nào.

Nhưng hóa ra trên chiếc zeppelin cũng chứa thứ vũ khí rất dữ dội: một khẩu súng máy gắn trên chóp của giỏ khí cầu. Lyra nhìn thấy tia lửa tóe lên từ bộ giáp của vài con gấu và thấy chúng hối hả núp dưới sự che chở của nó, rồi cô nghe thấy tiếng đạn nã lộp bộp. Cô hét lên sợ hãi.

“Họ không sao đâu,” Iorek Byrnison nói. “Mấy viên đạn nhãi nhép sao xuyên qua giáp được.”

Máy ném lửa lại tiếp tục hoạt động: lần này một khối lượng lớn lưu huỳnh sáng chói được ném thẳng lên trên, giỏ khí cầu bị đánh trúng bùng nổ thành một dòng thác các mảnh vỡ bốc cháy tỏa xuống khắp các hướng. Chiếc khí cầu đảo sang trái, gầm lên lượn một vòng rộng trước khi quay lại, nhằm vào đám gấu đang hối hả làm việc bên cạnh chiếc máy. Khi nó tới gần, cần trục của máy ném lửa lại cọt kẹt hạ xuống; khẩu súng máy khục lên rồi bắn đạn, hạ gục hai con gấu trong tiếng gầm khẽ của Iorek Byrnison. Khi chiếc tàu bay tới gần đỉnh đầu, một con gấu hét lên ra lệnh, cần trục đã được kéo căng dây lại bắn lên không trung.

Lần này khối lưu huỳnh được phóng vào bầu khí của túi gas trên chiếc zeppelin. Bộ khung vững chắc được bọc lụa nhúng dầu để chứa khí hydro, mặc dù đủ bền để chống chịu những vết xước nhỏ nhưng một cục đá đang cháy phừng phừng nặng cả tạ là quá sức đối với nó. Lớp lụa bị xé toạc, lưu huỳnh và hydro đan quyện vào nhau trong một vũ điệu lửa thảm khốc.

Lớp vải lụa lập tức trở nên trong suốt, để lộ ra toàn bộ giàn khung của chiếc zeppelin, đen ngòm trên nền hỏa ngục màu cam, đỏ và vàng, nó lơ lửng trong không khí dường như lâu đến vô lí rồi lưỡng lự trôi về phía mặt đất. Những bóng người nhỏ xíu màu đen tương phản với tuyết và lửa đang loạng choạng bước ra hay cố gắng chạy khỏi nó, đám phù thủy liền lao xuống kéo họ ra khỏi màn lửa. Chỉ trong một phút kể từ khi chiếc zeppelin đâm sầm xuống đất, khối kim loại đã bị oằn cong, khói bốc lên bao phủ mọi thứ, lửa phập phùng tung mảnh nhỏ lên không trung.

Nhưng đám lính trên tàu và cả những người khác (mặc dù Lyra đang ở quá xa để có thể xác định được Phu nhân Coulter, cô vẫn biết rằng bà ta đang ở đó) không phí một giây phút nào. Với sự giúp đỡ của các phù thủy họ lôi khẩu súng máy ra và dựng nó lên, bắt đầu chiến đấu một cách nghiêm túc trên mặt đất.

“Đi tiếp thôi,” Iorek ra lệnh. “Họ sẽ trụ được lâu đấy.”

Nó rống lên, một nhóm gấu liền tách ra khỏi nhóm chính để tấn công bên cánh phải của quân Tartar. Lyra có thể cảm nhận được khao khát muốn gia nhập bầy đàn của con gấu, nhưng các dây thần kinh của cô không ngừng gào lên: Đi tiếp! Đi tiếp thôi! Còn tâm trí cô ngập tràn những hình ảnh của Roger và Ngài Asriel. Iorek Byrnison biết điều đó, nó lao lên núi, tránh xa khỏi cuộc chiến, giao phó cho đàn gấu của mình kìm chân quân Tartar.

Cứ thế họ tiếp tục leo. Lyra căng mắt nhìn về phía trước, nhưng thậm chí cả đôi mắt cú của Pantalaimon cũng không thể bắt được bất cứ chuyển động nào trên sườn núi mà họ đang leo lên. Tuy nhiên dấu vết từ chiếc xe kéo của Ngài Asriel lại rất rõ. Iorek nhanh chóng lần theo đó, nhảy qua tuyết và đạp nó bay thật cao phía sau trong lúc chạy. Bất cứ chuyện gì đang xảy ra phía sau lúc này thật đơn giản: nó đã ở phía sau rồi. Lyra đã rời khỏi nó. Cô bé cảm thấy như mình đang rời bỏ cả thế giới, cô đã ở xa, lòng đầy quyết tâm, họ đang trèo lên rất cao, và ánh sáng đang tưới tắm họ mang cảm giác thật kì lạ và huyền bí.

“Iorek,” cô lên tiếng, “ông sẽ đi tìm Lee Scoresby chứ?”

“Dù còn sống hay đã chết, tôi cũng sẽ tìm ra ông ấy.”

“Còn nếu ông gặp Serafina Pekkala…”

“Tôi sẽ kể với cô ấy những việc cô đã làm.”

“Cảm ơn Iorek,” cô nói.

Họ ngừng trao đổi trong một lúc. Lyra cảm thấy bản thân đang trôi vào trạng thái mê man vượt xa ranh giới ngủ và thức: một trạng thái mơ có ý thức, gần như là vậy, tại đó cô đang mơ rằng mình được những con gấu mang tới một thành phố trên những vì sao.

Cô bé đang định kể về nó với Iorek Byrnison thì con gấu giảm tốc rồi dừng lại.

“Dấu vết vẫn đi tiếp,” Iorek Byrnison nói. “Nhưng tôi thì không thể.”

Lyra nhảy xuống đứng cạnh con gấu để quan sát. Nó đang đứng bên mép một khe nứt sâu. Thật khó có thể đoán được đó là vết nứt trên băng hay một rãnh sâu trên đá, nhưng dù có là cái nào thì cũng không khác biệt nhiều; điều quan trọng duy nhất là nó đâm bổ xuống một vùng u tối khó dò.

Vết xe kéo của Ngài Asriel chạy tới miệng vực… rồi đi tiếp, qua một cây cầu nèn chặt tuyết.

Cây cầu rõ ràng đã bị căng do sức nặng của chiếc xe kéo, một vết nứt chạy dọc thân cầu ở gần phía bên kia của mép vực, và bề mặt ở phía gần vết nứt đã bị lún xuống gần nửa mét. Nó có thể đỡ được trọng lượng của một đứa trẻ, nhưng chắc chắn sẽ không chịu nổi sức nặng của một con gấu mặc giáp.

Dấu vết của Ngài Asriel vượt qua cây cầu và tiến xa về phía núi. Nếu tiếp tục đi, cô sẽ phải đi một mình.

Lyra quay sang Iorek Byrnison.

“Tôi sẽ phải đi qua thôi,” cô bé nói. “Cảm ơn ông vì mọi điều ông đã làm. Tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra khi tới được chỗ cậu ấy. Có thể cả hai bọn tôi sẽ chết dù tôi có tới được đó hay không. Nhưng nếu trở về được, tôi sẽ tới gặp ông để cảm ơn ông đàng hoàng, Quốc vương Iorek Byrnison ạ.”

Cô đặt một tay lên đầu con gấu. Nó để cho cô làm vậy và khẽ gật đầu.

“Tạm biệt, Lyra Silvertongue,” nó nói.

Trái tim cô nghẹn ngào tình yêu thương đến mức đau đớn, cô quay đi rồi đặt chân lên cầu. Tuyết bên dưới chân cô kêu lên lạo xạo. Pantalaimon bay qua cầu và đậu xuống nền tuyết ở phía bên kia để khích lệ cô đi tiếp. Cô tiến từng bước một, cứ mỗi bước cô lại tự hỏi không biết chạy thật nhanh rồi nhảy sang đầu bên kia sẽ tốt hơn hay cô nên đi chậm rãi như lúc này, cố gắng đặt chân nhẹ nhàng nhất có thể. Đến nửa đường thì một tiếng kêu lớn phát ra từ đám tuyết; một mảng gần chân cô rơi ra khỏi cầu và bổ nhào xuống vực sâu thăm thẳm, cây cầu lại chùng xuống vài phân tại vị trí vết nứt.

Cô bé đứng im thin thít. Pantalaimon đã hóa thành một con báo gấm, nó đang thu mình sẵn sàng lao xuống với lấy cô.

Cây cầu vẫn trụ vững. Cô tiến thêm một bước, rồi một bước nữa, đúng lúc có thứ gì đó lún xuống dưới chân khiến cô lấy hết sức bình sinh nhảy về phía bên kia cầu. Cô đáp xuống nền tuyết trong tư thế nằm sấp vừa lúc toàn bộ cây cầu sụp xuống vực thẳm với một tiếng vút rất khẽ phía sau.

Pantalaimon cắm sâu móng vào bộ đồ lông của cô, cố gắng giữ thật chắc.

Một phút sau cô mở mắt ra rồi bò lên khỏi mép vực. Không còn đường trở về nữa rồi. Cô đứng đó giơ tay lên ra hiệu với con gấu đang quan sát. Iorek Byrnison đứng thẳng trên hai chân sau để chào đáp lại rồi quay đi và lao thật nhanh xuống núi, hòng trợ giúp các thần dân của mình trong cuộc chiến với Phu nhân Coulter và đám lính trên chiếc zeppelin.

Lyra hoàn toàn đơn độc.