← Quay lại trang sách

- 23 - Cầu nối tới những vì sao

Khi Iorek Byrnison đã khuất khỏi tầm mắt, Lyra cảm thấy sự suy nhược khủng khiếp bao trùm lấy cơ thể, cô mò mẫn quay lại tìm Pantalaimon.

“Ôi, Pan thân mến, tớ không thể đi tiếp được! Tớ sợ lắm - lại mệt nữa - suốt cả chặng đường này, tớ sợ muốn chết mất! Giá mà là người khác chứ không phải tớ, tớ thật lòng mong như thế!”

Con linh thú rúc cái mũi ấm áp và dễ chịu của mình vào cổ cô trong hình dạng mèo.

“Tớ thật sự không biết chúng ta cần phải làm gì,” Lyra nức nở. “Thật quá sức chịu đựng với chúng ta. Pan ạ, chúng ta không thể…”

Cô dò dẫm ôm ghì lấy nó, lắc người quay lại và để cho tiếng nức nở buột ra dữ dội giữa cảnh tuyết trắng trơ trọi.

“Kể cả nếu - nếu Phu nhân Coulter bắt kịp Roger trước thì cũng chẳng có cách nào cứu được cậu ấy, vì bà ta sẽ đưa cậu ấy về Bolvangar, hay tồi tệ hơn là họ sẽ giết tớ để trả thù… Tại sao họ lại làm những điều này với trẻ con hả Pan? Có phải tất cả bọn họ đều ghét trẻ con đến mức muốn xé rời chúng như thế không? Tại sao họ lại làm vậy?”

Nhưng Pantalaimon chẳng có câu trả lời nào, tất cả những gì nó có thể làm là ôm cô thật chặt. Dần dần, cơn bão hoảng sợ dịu đi, và cô bé trấn tĩnh trở lại. Cô lại là Lyra, đang lạnh cóng và sợ hãi đủ đường, nhưng là chính bản thân cô.

“Giá mà…” Cô thốt lên rồi lập tức dừng lại. Chẳng có gì có thể đạt được bằng cách ước ao cả. Cô hít thật sâu một hơi thở run rẩy cuối cùng rồi sẵn sàng lên đường.

Lúc này mặt trăng đã lặn, bầu trời phía nam chìm vào một màu đen thẫm với hàng tỉ ngôi sao lấp lánh như kim cương đính trên vải nhung. Mặc dù vậy, chúng vẫn bị ánh sáng Cực Quang làm lu mờ đi cả trăm lần. Lyra chưa từng thấy nó rực rỡ và kịch tính đến thế; cứ mỗi lần rung rinh, những màn ánh sáng mầu nhiệm lại nhảy múa trên bầu trời. Phía sau màn sáng mỏng như khói liên tục biến đổi là thế giới bên kia, thành phố ngập tràn ánh mặt trời, hiện ra rõ mồn một.

Chúng càng leo lên cao, vùng đất hoang vắng lại càng trải rộng phía dưới. Ở phía bắc là mặt biển đóng băng, ngoài những chóp nhọn đây đó kết lại do hai phiến băng ép sát vào nhau thì phần còn lại phẳng lì, trắng xóa và kéo dài đến vô tận. Nó vươn tới cực và xa hơn thế, không có điểm gì đặc biệt, không sự sống, không màu sắc, trống trải hơn cả tưởng tượng của Lyra. Ở phía đông và tây thì có nhiều núi hơn, những đỉnh núi nhấp nhô hùng vĩ chọc thẳng lên trời, sườn núi chất cao tuyết trắng và bị gió gọt giũa thành những gờ sắc lẹm như lưỡi một thanh đại đao. Ở phía nam là con đường mà chúng đã tới, Lyra ngoái nhìn lại đầy khao khát, biết đâu lại có thể nhìn thấy người bạn thân thương Iorek Byrnison cùng các đạo quân của nó; nhưng chẳng có gì khuấy động trên vùng đồng bằng mênh mông. Cô thậm chí còn không dám chắc là mình có thể thấy tàn tích của chiếc zeppelin đã cháy rụi hay tuyết vấy màu đỏ thẫm quanh xác các chiến binh hay không.

Pantalaimon bay lên cao rồi sà xuống đậu lên cổ tay cô trong hình dạng cú.

“Họ ở ngay phía bên kia đỉnh núi thôi!” Nó thông báo. “Ngài Asriel đã dỡ hết cả dụng cụ ra, còn Roger thì không thể trốn thoát được…”

Trong lúc Pantalaimon đang nói, ánh Cực Quang lập loè rồi mờ dần, giống như một bóng đèn mạch sắp hết tuổi thọ, sau đó phụt tắt. Thế nhưng trong ánh sáng lờ mờ, Lyra cảm nhận được sự hiện diện của Bụi, vì bầu không khí dường như đầy chặt những ý định tối tăm, giống như các dạng suy nghĩ chưa được hình thành.

Trong bóng tối bao bọc cô nghe thấy tiếng hét của một đứa trẻ:

“Lyra! Lyra!”

“Tớ đang đến đây!” Cô hét lên đáp lại rồi loạng choạng bước tới trước, vừa bò vừa leo, vật lộn với chút sức lực cuối cùng. Cứ như thế cô kéo người lên xa hơn qua lớp tuyết phản chiếu thứ ánh sáng lờ mờ ma quái.

“Lyra! Lyra!”

“Tớ gần tới đó rồi,” cô thở dốc. “Gần tới nơi rồi, Roger!”

Trong cơn kích động, Pantalaimon biến hình nhoay nhoáy: nào là sư tử, chồn ermine, đại bàng, mèo rừng, thỏ rừng, kì nhông, cú, báo gấm, tất cả mọi hình dạng nó từng biến thành, một chiếc kính vạn hoa các hình thái giữa Bụi…

“Lyra!”

Cô đã lên được đến đỉnh và nhìn thấy điều gì đang diễn ra.

Cách đó chừng năm mươi mét dưới ánh sao, Ngài Asriel đang xoắn hai sợi dây kim loại dẫn đến chiếc xe kéo lật ngược, trên đó là một hàng ắc quy, chai lọ và các mảnh thiết bị, tất cả đều đã bị phủ sương giá lấp lánh như pha lê. Ông khoác lên mình bộ đồ lông nặng trịch, gương mặt được soi sáng nhờ ánh lửa từ chiếc đèn dầu. Linh thú của ông thu mình nằm cạnh như một con Nhân Sư, bộ lông đốm xinh đẹp của nó bóng bẩy đầy sức sống, cái đuôi ve vẩy một cách lười biếng trong tuyết rơi.

Nó đang ngoạm trong mồm linh thú của Roger.

Con vật bé nhỏ đang vùng vẫy, giãy đành đạch, cố gắng kháng cự lại. Lúc thì nó hóa thành chim, lúc sau lại thành chó, rồi mèo, chuột, trở lại làm chim, mỗi lúc lại gọi tên Roger đang ở cách đó vài mét. Cậu bé căng người lên cố gắng thoát khỏi nỗi đau đang xuyên thấu tim gan mình, chốc chốc lại gào lên vì đau đớn và lạnh lẽo. Nó đang gọi tên linh thú của mình, và gọi tên Lyra; nó chạy tới bên và kéo tay Ngài Asriel nhưng liền bị ông đẩy sang một bên. Nó cố gắng thêm lần nữa, khóc lóc, van xin, nài nỉ, nức nở, nhưng Ngài Asriel chẳng buồn đếm xỉa ngoài việc đẩy nó ngã xuống đất.

Họ đang ở bên mép một vách núi. Bên ngoài đó chẳng có gì ngoài một màn đêm vô hạn. Họ đang ở khoảng ba trăm mét trên mặt nước biển đóng băng.

Lyra nhìn thấy toàn bộ những điều đó chỉ nhờ ánh sao; nhưng rồi, khi Ngài Asriel nối hai sợi dây cáp, Cực Quang đột nhiên sáng bừng lên. Giống như một ngón tay dài mang thứ sức mạnh phi thường giữa hai cực, chỉ khác là nó cao một nghìn dặm và rộng mười nghìn dặm: hụp xuống, vút lên, gợn sóng, lấp lánh, một thác nước khổng lồ huy hoàng.

Ông đang điều khiển nó…

Hoặc dẫn năng lượng xuống từ nó; vì có một sợi cáp chạy ra từ guồng quay lớn trên xe kéo, một sợi dây chăng thẳng lên trời. Đột nhiên từ trong bóng tối một con quạ sà xuống, và Lyra biết ngay rằng đó là linh thú của phù thủy. Một phù thủy đang giúp đỡ Ngài Asriel, chính bà ta đã kéo dây cáp lên cao.

Ánh sáng Cực Quang lại bùng lên.

Ông đã gần như sẵn sàng.

Ông quay sang ra hiệu cho Roger. Thằng bé lắc đầu, van nài, gào khóc, nhưng vẫn đành bất lực bước tới phía trước.

“Không! Chạy đi!” Lyra hét lên rồi lao xuống dốc về phía thằng bé.

Pantalaimon lao bổ vào con báo tuyết và giật lấy linh thú của Roger từ hai hàm của nó. Ngay lập tức con báo liền đuổi theo nó, Pantalaimon thả con linh thú kia ra và cả hai vừa thoăn thoắt biến hình vừa chiến đấu với con quái thú đốm vĩ đại.

Con báo chém những bàn chân đầy vuốt nhọn sang đủ hướng, tiếng gầm của nó nhận chìm luôn cả tiếng hét của Lyra. Cả hai đứa trẻ cũng đang chiến đấu với nó, hoặc với những bóng hình trong không khí mờ đục, những ý định tối tăm, đang dồn tới dày đặc và ùn ùn đổ xuống những dòng Bụi…

Ánh Cực Quang vẫn lắc lư trên đầu, ánh sáng lung linh gợn sóng không ngớt của nó lúc thì làm bật lên tòa nhà này hay cái hồ kia, khi lại là hàng cây cọ, gần đến mức người ta sẽ nghĩ rằng hoàn toàn có thể bước từ thế giới này sang bên đó.

Lyra nhảy tới tóm lấy tay Roger.

Cô kéo thật mạnh, chúng tách khỏi Ngài Asriel và nắm tay nhau bỏ chạy. Nhưng đúng lúc đó Roger hét lên và nhăn nhó vì con báo đã lại tóm được linh thú của nó; Lyra hiểu rõ cơn đau giằng xé tâm can đó nên cố gắng dừng lại…

Nhưng chúng không thể dừng lại được.

Vách núi dưới chân chúng đang trượt đi.

Cả một vỉa tuyết, trượt xuống không thương xót…

Mặt biển đóng băng, dưới đó ba trăm mét…

“LYRA!”

Tim đập thình thịch…

Những bàn tay níu chặt lấy nhau…

Và tít trên cao, kì quan vĩ đại nhất của tạo hoá.

Mái vòm của thiên đường, rắc đầy sao, sâu thăm thẳm, bỗng chốc như bị xé toạc bởi một ngọn giáo.

Một tia sáng, một tia năng lượng thuần khiết được phóng ra như mũi tên từ một cánh cung vĩ đại, thẳng lên bầu trời. Những tấm màn ánh sáng và màu sắc đã từng là Cực Quang bị rách toạc; tiếng nứt, nghiến, vỡ vụn, rách toang vọng từ đầu bên này sang đầu bên kia của vũ trụ; trên bầu trời là một vùng đất khô cằn…

Ánh nắng!

Ánh nắng mặt trời lấp lánh trên bộ lông của một con khỉ vàng…

Vỉa tuyết đã ngừng trôi; có lẽ một tảng đá ngầm không nhìn thấy được đã chặn nó lại. Lyra có thể thấy qua lớp tuyết bị cày xới trên đỉnh, con khỉ vàng nhảy ra từ hư không đến bên con báo tuyết, cô thấy chúng xù lông lên, cảnh giác và đầy uy lực. Đuôi con khỉ đang dựng đứng, còn con báo tuyết thì đang quét đuôi thật mạnh sang hai bên. Rồi con khỉ vươn một bàn tay ra thăm dò, con báo hạ thấp đầu một cách duyên dáng vẻ chấp nhận, và chúng chạm vào nhau…

Khi Lyra rời mắt khỏi chúng, cô thấy Phu nhân Coulter đứng đó, ôm chặt trong vòng tay của Ngài Asriel. Ánh sáng nhảy múa xung quanh họ như những tia lửa và chùm sáng từ một nguồn mạch dữ dội. Lyra, bất lực, chỉ có thể tưởng tượng chuyện đã xảy ra: bằng cách nào đó Phu nhân Coulter hẳn đã băng qua được khe nứt đó và theo cô lên tới tận đây…

Cha mẹ của chính cô đang bên nhau!

Và đang ôm nhau nồng nhiệt: một việc chẳng ai dám mơ tới.

Cô tròn mắt nhìn. Cơ thể Roger nằm chết lặng trong tay cô, bất động, im ắng, yên nghỉ. Cô nghe thấy cha mẹ mình nói chuyện:

Mẹ cô nói: “Họ sẽ không bao giờ cho phép…”

Cha cô nói: “Cho phép ư? Chúng ta đã vượt quá cái được cho phép ấy rồi, đâu còn là trẻ con nữa. Ta đã làm cho ai cũng có thể đi qua được nếu họ muốn.”

“Người ta sẽ cấm đấy! Họ sẽ bịt nó lại và rút phép thông công của bất cứ ai cố gắng đi vào!”

“Sẽ có quá nhiều người muốn đi qua. Họ không thể chặn hết được. Việc này sẽ dẫn tới cái kết của Giáo hội, Marisa ạ, kết thúc cả Huấn Quyền, kết thúc toàn bộ chuỗi thế kỉ sống trong u tối! Hãy nhìn ánh sáng trên kia đi: đó là mặt trời của một thế giới khác! Hãy cảm nhận hơi ấm của nó trên da em đi!”

“Họ quyền thế hơn bất cứ ai, Asriel ạ! Anh không biết…”

“Ta không biết? Ta ư? Không ai trên thế giới này biết rõ hơn ta về việc Giáo hội hùng mạnh đến thế nào! Nhưng nó không đủ mạnh so với điều này. Dù sao thì Bụi cũng sẽ thay đổi tất cả mọi thứ. Giờ thì không ngăn được nó nữa rồi.”

“Đó là điều anh đã muốn sao? Để bóp nghẹt chúng ta, giết chết chúng ta bằng tội lỗi và bóng tối?”

“Ta muốn giải thoát, Marisa ạ! Và ta đã làm được. Nhìn đi, hãy nhìn những cây cọ đang đu đưa trên bờ biển kia! Em có cảm nhận được luồng gió đó không? Gió từ một thế giới khác! Hãy cảm nhận nó mơn man tóc em, da mặt em…”

Ngài Asriel gạt mũ trùm của Phu nhân Coulter ra rồi xoay đầu bà hướng lên trời, đôi tay vuốt qua mái tóc bà. Lyra nín thở nhìn, không dám động đậy.

Người đàn bà ghì chặt lấy Ngài Asriel như thể đang bị choáng, rồi bà lắc đầu vẻ đau khổ.

“Không - không - họ đang tới, Asriel ạ - họ biết em đi đâu…”

“Vậy thì đi với ta, trốn thoát khỏi thế giới này!”

“Em không dám…”

“Em ư? Không dám sao? Con của em sẽ đi đấy. Con của em dám làm bất cứ điều gì, thật xấu hổ cho bà mẹ.”

“Vậy thì cứ đưa nó đi đi. Nó là của anh nhiều hơn là của em, Asriel ạ.”

“Nào phải. Em đã tiếp nhận nó, cố gắng nhào nặn nó. Em đã muốn có nó.”

“Nó quá thô lỗ, quá cứng đầu. Em đã làm điều đó quá trễ… Nhưng con bé đang ở đâu rồi? Em đã theo dấu chân nó lên…”

“Em vẫn muốn có con bé sao? Em đã cố gắng níu giữ nó hai lần, và cả hai lần nó đều bỏ trốn. Nếu ta là nó, ta sẽ chạy, chạy mãi, còn hơn là cho em cơ hội thứ ba.”

Đôi tay ông, vẫn đang giữ chặt lấy đầu bà, đột nhiên căng ra rồi kéo bà về phía mình trong một nụ hôn nồng thắm. Lyra nghĩ rằng nó có vẻ giống sự tàn nhẫn hơn là tình yêu. Cô quay sang nhìn linh thú của họ và thấy một cảnh tượng kì lạ: con báo tuyết căng người, thu mình lại với bộ móng ấn vào da thịt con khỉ vàng, còn con khỉ thì thư thái, hạnh phúc, ngất lịm đi trên nền tuyết.

Phu nhân Coulter giật mạnh để thoát khỏi nụ hôn và nói: “Không, Asriel - chỗ của em là tại thế giới này, không phải ở đó…”

“Đi với ta!” Ông nói vẻ khẩn cấp và đầy uy quyền. “Đến làm việc cùng ta!”

“Anh và em, hai ta không thể làm việc cùng nhau được đâu.”

“Không ư? Em và ta có thể phá vụn vũ trụ rồi ghép nối nó lại, Marisa ạ! Chúng ta có thể tìm thấy nguồn gốc của Bụi và dập tắt nó mãi mãi! Em sẽ thích được là một phần của công việc vĩ đại đó; đừng dối ta. Cứ nói dối về mọi thứ khác, về Ủy ban Hiến tế, về các tình nhân của em - phải, ta có biết về Boreal, và ta chẳng bận tâm - nói dối về Giáo hội, thậm chí cả về đứa trẻ, nhưng đừng lừa dối về điều em thực sự mong muốn…”

Và miệng họ lại khóa chặt lấy nhau đầy thèm khát. Hai con linh thú của họ đang chơi đùa ác liệt: con báo tuyết nằm lăn ra, còn con khỉ thì dùng móng cào cào vào phần lông mềm ở cổ con báo, khiến nó gầm gừ thích thú.

“Nếu em không đi, anh sẽ tìm cách huỷ hoại em,” Phu nhân Coulter vùng ra và nói.

“Tại sao ta lại muốn huỷ hoại em chứ?” Ông vừa cười vừa nói trong luồng sáng từ thế giới khác lấp lánh quanh đầu mình. “Đi cùng ta, làm việc với ta, và ta sẽ quan tâm tới việc em sống hay chết. Còn ở đây thì em sẽ để mất sự hứng thú của ta ngay lập tức thôi. Đừng hi vọng hão huyền là ta sẽ tốn một giây phút nào nghĩ đến em. Giờ thì ở lại thế giới này và thực hiện những công việc xấu xa của em, hoặc là đi với ta.”

Phu nhân Coulter lưỡng lự; đôi mắt nhắm nghiền, dường như người bà đang đu đưa như thể sắp ngất; nhưng bà đã giữ được thăng bằng và mở mắt ra. Một nỗi buồn đẹp đẽ vô hạn ánh lên trong đôi mắt bà.

“Không,” bà nói. “Không.”

Linh thú của họ tách nhau ra. Ngài Asriel cúi xuống cuộn những ngón tay khỏe khoắn của mình vào bộ lông của con báo tuyết. Rồi ông quay lưng lại và bước đi không nói một lời. Con khỉ vàng nhảy vào vòng tay của Phu nhân Coulter, khẽ kêu lên đau đớn và với tay về phía con báo tuyết đang rời xa. Gương mặt Phu nhân Coulter giàn giụa nước mắt. Lyra có thể thấy chúng lấp lánh; những giọt nước mắt là thật.

Rồi mẹ cô quay đi, người run lên vì những tiếng nức nở câm lặng, bà leo xuống núi rồi khuất khỏi tầm mắt của Lyra.

Lyra lạnh lùng nhìn bà rồi ngước lên phía bầu trời.

Quả là một mái vòm lộng lẫy của những kì quan mà cô chưa từng được chứng kiến.

Thành phố lơ lửng ở đó có vẻ trống rỗng và im lặng, dường như mới được tạo dựng để chờ đón người đến định cư; hoặc đang say ngủ, chờ đợi được đánh thức. Ánh nắng từ thế giới đó chiếu rọi vào thế giới này, khiến cho đôi tay Lyra trở thành màu vàng kim, làm tan băng trên mũ trùm da sói của Roger, khiến đôi má xanh xao của cậu sáng bừng lên, lấp lánh trong đôi mắt mở to vô hồn của cậu.

Cô cảm thấy cơ thể như đang bị giằng xé bởi nỗi bất hạnh và sự giận giữ. Cô có thể đã giết chết cha mình: nếu có thể moi tim ông, cô hẳn sẽ làm thế ngay tại đó vì những điều ông đã làm với Roger. Và với cô: lừa gạt cô - sao ông ta dám?

Cô bé vẫn đang ôm lấy cái xác của Roger. Pantalaimon đang nói gì đó, nhưng tâm trí cô đang ngùn ngụt lửa, cô không nghe thấy gì cho tới khi nó cắm những cái vuốt mèo rừng của mình vào mu bàn tay cô để ép cô phải nghe. Cô chớp mắt.

“Gì? Gì thế?”

“Bụi!” Nó nói.

“Cậu đang nói về chuyện gì cơ?”

“Bụi. Ông ấy sẽ đi tìm nguồn gốc của Bụi và phá huỷ nó, không phải sao?”

“Ông ấy có nói vậy.”

“Cả Ủy ban Hiến tế, Giáo hội, Bolvangar, Phu nhân Coulter và những người khác, họ cũng đều muốn phá huỷ nó, đúng không?”

“Phải… Hoặc là ngăn nó gây ảnh hưởng đến con người… Sao thế?”

“Bởi vì nếu tất cả bọn họ đều cho rằng Bụi là xấu, nó chắc chắn là rất tốt.”

Cô bé không nói gì. Một sự phấn khích nho nhỏ vừa nhảy bật lên trong ngực cô.

Pantalaimon nói tiếp:

“Chúng ta đã nghe tất cả bọn họ nói về Bụi, họ đều rất sợ nó, và cậu biết gì không? Chúng ta đã tin họ, dù cho chúng ta có thể thấy những điều họ đang làm là độc ác, xấu xa và sai trái… Chúng ta cũng nghĩ rằng Bụi là xấu xa, vì họ là người lớn và họ nói như vậy. Nhưng nếu không phải vậy thì sao? Nếu nó…”

Cô nín thở nói: “Đúng rồi! Nếu nó thật sự rất tốt thì sao…”

Cô nhìn con linh thú và thấy đôi mắt mèo rừng màu xanh lục của nó lấp lánh vẻ phấn khích. Cô cảm thấy choáng váng, như thể cả thế giới đang xoay vòng dưới chân mình vậy.

Nếu Bụi là một điều tốt… Nếu nó cần phải được tìm kiếm, chào đón và trân trọng…

“Chúng ta cũng có thể đi tìm nó, Pan ạ!” Cô bé nói.

Đó chính là điều nó muốn nghe.

“Chúng ta có thể tới chỗ nó trước ông ấy,” nó nói tiếp, “và rồi…”

Tầm vóc của nhiệm vụ này khiến chúng im bặt. Lyra ngước nhìn lên bầu trời sáng rực rỡ. Cô bé ý thức được sự nhỏ bé của chúng, cô và con linh thú của mình, so với sự uy nghiêm và bao la của vũ trụ; và về kiến thức ít ỏi của chúng so với những bí ẩn sâu thẳm phía trên.

“Chúng ta có thể,” Pantalaimon khăng khăng. “Chẳng phải chúng ta đã tới tận đây rồi sao? Chúng ta có thể làm được.”

“Chúng ta sẽ đơn độc. Iorek Byrnison không thể đi theo giúp được. Cả Farder Coram, Serafina Pekkala, Lee Scoresby hay bất cứ ai khác.”

“Thì chỉ hai ta thôi. Có sao đâu. Đằng nào chúng ta cũng đâu chỉ có một mình; không giống như…”

Cô biết nó định nói không giống như Tony Makarios; không giống như những con linh thú mất chủ tội nghiệp ở Bolvangar; chúng ta vẫn là một thể; hai ta là một.

“Chúng ta còn có chiếc Chân Kế nữa,” cô nói. “Phải rồi. Tớ nghĩ là mình phải làm thôi, Pan ạ. Chúng ta sẽ lên trên đó tìm Bụi, rồi khi nào tìm thấy chúng ta sẽ biết phải làm gì.”

Xác của Roger nằm im trong vòng tay cô. Cô dịu dàng đặt cậu bé xuống.

“Chúng ta sẽ làm việc đó,” cô nói.

Cô quay đi. Phía sau chúng là đau khổ, chết chóc và sợ hãi; đằng trước là hồ nghi, hiểm họa, và những bí ẩn khó dò. Nhưng chúng không đơn độc.

Vậy là Lyra và linh thú của cô quay lưng lại với thế giới mà chúng sinh ra, nhìn về phía ánh thái dương, và bước vào bầu trời bao la.

HẾT tập I