Lời Cảm Ơn
Vật chất tối của Ngài đã hoàn toàn không thể được hình thành nếu không có sự hỗ trợ và động viên từ những người bạn, gia đình, các cuốn sách và những người lạ.
Tôi nợ những người sau một lời cảm ơn đặc biệt: Liz Cross, vì đã vui vẻ biên tập mọi công đoạn của tác phẩm một cách tỉ mỉ và không mệt mỏi, và vì quan điểm tuyệt vời và chắc chắn liên quan tới những bức hình trong Con dao kì ảo; Anne Wallace-Hadrill, vì đã cho phép tôi tham quan con thuyền dài của cô; Richard Osgood, thuộc Viện Khảo cổ Đại học Oxford, vì đã cho tôi biết cách những cuộc thám hiểm khảo cổ được chuẩn bị ra sao; Michael Malleson, thuộc Xưởng rèn Trent, Dorset, vì đã cho tôi thấy cách rèn sắt; Mike Froggatt và Tanaqui Weaver, vì đã đem đến cho tôi thêm loại giấy phù hợp (có hai lỗ trên đó) khi hàng dự trữ của tôi sắp hết. Tôi cũng phải khen tặng quán cà phê tại Bảo tàng Nghệ thuật Hiện đại Oxford. Mỗi khi tôi bị bí với một vấn đề trong phần dẫn truyện, một li cà phê của họ và khoảng một giờ làm việc tại căn phòng thân thiện đó sẽ xua tan tất cả, có vẻ như không cần đến nỗ lực của bản thân tôi. Chưa bao giờ thất bại cả.
Tôi đã đánh cắp ý tưởng từ mọi cuốn sách mà mình từng đọc. Nguyên tắc của tôi trong việc nghiên cứu cho một cuốn tiểu thuyết là “Đọc như một chú bướm, viết như một con ong”, và nếu câu chuyện này có chứa đựng chút mật ngọt nào thì đó hoàn toàn là nhờ chất lượng nhụy hoa mà tôi đã tìm thấy trong tác phẩm của những nhà văn tài giỏi hơn. Nhưng có ba món nợ cần được cảm tạ trên hết tất cả số còn lại. Một là bài luận Về Nhà hát Marionette của Heinrich von Kleist mà tôi được đọc lần đầu là bản dịch của Idris Parry trong cuốn Phụ trương Văn học Thời đại vào năm 1978. Thứ hai là tác phẩm Thiên đường đã mất của John Milton. Thứ ba là các tác phẩm của William Blake.
Cuối cùng là những món nợ lớn nhất của tôi. David Fielding, với niềm tin và sự khích lệ không mệt mỏi cũng như khả năng phán đoán chắc chắn và mạnh mẽ về cách mà các câu chuyện có thể được tạo ra để đem lại hiệu quả tốt hơn, tôi chịu ơn ông về phần lớn những thành công mà tác phẩm này đã đạt được; Caradoc King, tôi nợ ông một tình bạn và sự ủng hộ không suy chuyển trong hơn nửa cuộc đời mình; Enid Jones, người thầy đã giới thiệu tôi đến với Thiên đường đã mất cách đây rất lâu, tôi nợ ông điều tuyệt vời nhất mà giáo dục có thể trao tặng, ý niệm rằng trách nhiệm và niềm vui thích có thể cùng tồn tại; Jude vợ tôi, và các con trai Jamie và Tom, tôi nợ họ mọi thứ khác dưới vầng dương này.
Philip Pullman