← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 2

Chaz Perrone về bản chất đúng là một thằng vong ân bội nghĩa, nhưng tính tình lại nhát như thỏ đế. Trong tất cả bạn bè của Chaz, chẳng ma nào dám tin nó sẽ giết người. Chính Chaz còn chẳng tin nữa là.

Khi chuông báo thức đổ, Chaz tỉnh dậy, tự hỏi phải chăng màn kịch giết vợ chỉ là do nó tưởng tượng mà ra. Nó quay người lại, chỗ Joey nằm trống trơn. Rồi nó chồm ra cửa sổ nhìn, kè chắn sóng của cảng Everglades sờ sờ kia kìa. Không còn nghi ngờ chi nữa, nó đã giết vợ thật rồi.

Chaz không ngờ mình máu lạnh đến thế. Vớ lấy cái phôn, nó gọi cuộc điện thoại đã tập dượt như cháo chảy. Nó súc miệng sơ nhưng để nguyên tóc tai rối bù. Vợ mất tích mà, thằng chồng nào chẳng hoảng.

Con tàu Sun Duchess vừa cập bến là màn thẩm vấn diễn ra lia lịa. Đầu tiên là trưởng ban an ninh tàu, kế là một cặp cảnh sát Tuần duyên mặt mày non choẹt và cuối cùng là thanh tra của Hạt Broward, mặt ó đâm y như bị táo bón. Trong lúc Chaz trả lời thẩm vấn, cảnh sát túa ra kiểm tra con tàu từ đầu tới đuôi. Ai biết được, lỡ bà Perrone đang hú hí quên trời đất với một hành khách nào đó, hay tệ hơn là một thủy thủ đoàn thì sao?

“Lúc vợ ông ra khỏi phòng ngủ chính xác là mấy giờ?” Viên thanh tra hỏi.

“3 giờ rưỡi sáng,” Chaz nói.

Lời nói dối này có ý nghĩa rất quan trọng bởi vì nó sẽ khiến cho nỗ lực tìm kiếm của nhóm cứu nạn trở nên vô ích. Lúc 3 rưỡi sáng thì con tàu đã cách chỗ nó ném con vợ xuống những 70 dặm về phía bắc. Có khoanh vùng cách mấy cũng vậy thôi.

“Hồi nãy, ông bảo vợ mình nổi hứng lên boong ngắm trăng à?” Viên thanh tra lại hỏi.

“Cổ nói với tui vậy,” Chaz vừa nói vừa dụi mắt, cố giữ cho mắt luôn đỏ và lờ đờ, ra chiều vẫn còn say rượu và đang lo muốn chết. “Rồi tui ngủ quên mất. Khi tỉnh dậy thấy trời đã sáng, tàu đang cập bến còn Joey thì chẳng thấy đâu. Hoảng quá nên tui gọi điện báo liền.”

Mặt viên thanh tra lạnh tanh đúng kiểu dân Scandinavia. Tốc ký một câu xuống sổ, thanh tra chỉ vào hai ly rượu đặt cạnh giường.

“Rượu còn chưa uống hết kìa.”

“Đúng rồi!”

“Thế sao cổ không xách ly theo để uống tiếp?”

“Vợ chồng tui đã uống hết một chai lúc ăn tối rồi.”

“Vậy mà còn khui thêm chai mới?” Viên thanh tra hỏi dồn. “Thường ra ngoài ngắm trăng là phụ nữ hay xách rượu theo mới đúng kiểu. Có mấy bà còn xách theo cả chồng nữa.”

Chaz thận trọng nhìn phản ứng của viên thanh tra. Rắc rối có vẻ đến hơi sớm.

“Joey có rủ tui lên boong cùng đó chứ. Tui bảo thôi lên trước đi, rồi lát tui xách rượu lên cho. Vậy mà ngủ quên luôn một phát tới sáng. Thiệt sự là tối hôm qua bọn tui uống hơi quá.”

“Hơn một chai chứ mấy?”

“Vậy là nhiều rồi!”

“Vợ ông xỉn chứ?”

Chaz gật đầu, làm mặt thảm.

“Tối hôm qua hai ông bà có cãi nhau không?”

“Hoàn toàn không!” Từ nãy đến giờ đây là câu đầu tiên mà Chaz nói thật.

“Vậy tại sao ông lại bỏ vợ lên boong một mình mà chẳng đi cùng?”

“Vì tui đang ngồi bồn cầu, được chưa? Tui phải giải quyết,” Chaz làm ra vẻ ngượng ngùng. “Cái món cá sống của nhà hàng làm bao tử của tui tã tượi. Tui mới bảo thôi em lên boong trước, rồi mấy phút nữa anh lên sau.”

“Mang theo hai ly rượu nữa chứ?”

“Đúng rồi. Nhưng thay vì làm thế thì tui ngất luôn. Nên ông nói đúng, rõ ràng là lỗi của tui.”

“Lỗi gì cơ?” Viên thanh tra tỉnh bơ hỏi.

Chaz thấy ngực mình hơi nhói một chút: “Ngộ nhỡ Joey gặp chuyện gì thì ngoài mình ra, tui còn biết trách ai đây?”

“Tại sao?”

“Lẽ ra thấy vợ ra ngoài khuya khoắt vậy thì tui phải cản. Ủa, ông tưởng tui không biết hả? Tui cũng biết mình phải có trách nhiệm với vợ chứ?”

Viên thanh tra đóng cuốn sổ tay lại và đứng dậy.

“Có lẽ vợ ông sẽ bình an thôi, ông Perrone. Hy vọng chúng ta sẽ sớm tìm được bà ấy.”

“Cầu Chúa cô ấy sẽ quay về.”

Viên thanh tra nở một nụ cười bâng quơ: “Tàu bự quá nhỉ.”

Và đại dương còn bự hơn nhiều, Chaz nghĩ.

“À, tôi muốn hỏi câu nữa. Dạo gần đây bà Perrone có biểu hiện gì bất ổn về tâm lý không?”

Chaz cười thầm trong bụng. Nó giơ cả hai tay lên liền. “Đừng nói thế. Không bao giờ có chuyện đó. Joey không thể nào tự sát được. Cứ hỏi bất kỳ người nào từng quen cổ…”

“Người quen, không phải từng quen,” viên thanh tra chỉnh lại.

“Ừ. Đấy là con người lạc quan nhất mà ông từng gặp,” Chaz nhấn mạnh, trong bụng mở cờ vì biết nó vừa đưa ra một thông tin hết sức có lợi cho mình. Trước khi giết vợ, nó cũng nghiên cứu tâm lý này nọ chứ. Các thống kê chỉ ra trong những vụ tự sát, đa số người thân đều không tin là người chết từng chiến đấu với trầm cảm trước đó.

Thanh tra nói: “Thỉnh thoảng chuyện ấy vẫn xảy ra mà, nhất là khi rượu vào…”

“Đúng, nhưng Joey thì không.” Chaz chen vào. “Cổ uống vô là chỉ có cười khúc khích cả buổi thôi.”

Nãy giờ nói chuyện, Chaz nhận ra nó vẫn chủ động cắn vào môi dưới. Như thế lại hay, hành động ấy chứng tỏ nó có vẻ rất lo cho an nguy của vợ.

Thanh tra cầm cuốn Madame Bovary lên. “Của ông hay của vợ?”

“Của cổ đó,” Chaz lại cười thầm, cá đã cắn mồi.

“Cuốn sách này không có vui đâu nhen,” thanh tra nói khi nhìn vào cái trang được đánh dấu đọc dở.

“Tui chưa đọc nữa,” Chaz nói. Câu này là thật. Trước đó khi đến nhà sách Barnes & Noble, nó nói với cô nhân viên: ‘Kiếm cho anh cuốn nào lãng mạn mà bi kịch ấy!’

“Sách kể về một người phụ nữ khốn khổ. Chẳng ai chịu cảm thông cho cổ, kể cả chính cổ. Rồi cổ quyết định uống thuốc tự tử.”

Hoàn hảo, Chaz nghĩ.

“Trời ơi không có đâu. Tối hôm qua Joey vui dữ lắm,” Chaz nói, hơi thiếu chắc chắn. “Không vui sao 3 giờ rưỡi sáng lại trèo lên boong nhảy múa chứ?”

“Nhảy dưới ánh trăng?”

“Chính xác!”

“Thuyền trưởng bảo tôi đêm qua có mưa.”

“Đúng, nhưng mưa từ trước đó rồi. Tầm 11 giờ hoặc cỡ đó. Lúc Joey lên boong thì trời đã tạnh, thời tiết đẹp lắm!”

Trước khi Sun Duchess rời khỏi Key West, Chaz đã xem kỹ dự báo thời tiết trên TV ở quán bar nổi tiếng Sloppy Joe’s. Nó biết vào lúc 3 giờ 30 sáng là trời rất đẹp. Bởi vậy nó mới ấn định giờ mất tích cho vợ đó chứ.

“Đêm qua trăng tròn mà đẹp nữa,” Chaz nói, ra vẻ như ta đây cũng có nhìn thấy.

“Tôi cũng tin vậy,” thanh tra nói, nhưng vẫn chưa rời đi như chờ đợi Chaz nói thêm gì nữa.

Thế là Chaz đía tiếp: “Tui chợt nhớ ra điều này. Trên tàu có một con gấu mèo, chẳng hiểu sao nó đi lạc lên trên tàu.”

“Ừa.”

“Tui nghiêm túc đó. Ông có thể hỏi thuyền trưởng. Tụi tui phải chờ mấy tiếng đồng hồ lúc rời Lauderdale hồi Chủ nhật tuần trước, để cho người ta lên tàu tìm nó.”

“Rồi sao nữa?”

“Rồi ai biết họ tìm có ra không? Ngộ nhỡ Joey bị con gấu táp sảng khi đang đi trên boong thì sao? Có khi nào vì chạy trốn con gấu điên mà Joey lỡ chân rơi xuống biển không?”

“Đấy là một giả thuyết không thể bỏ qua.”

“Ông đã từng thấy mấy con thú bị bệnh dại chưa? Dã man!”

“Tôi biết vụ con gấu mèo rồi. Người ta đã tóm được nó trong giỏ đựng quần áo thủy thủ đoàn. Lúc tàu neo ở San Juan họ đã trả nó về đất liền. Trong biên bản thuyền trưởng ghi thế.”

“Ồ. Hên là ông đã kiểm tra thông tin ấy.”

“Chúng tôi không muốn bỏ sót điều gì,” chất giọng lạnh lùng của viên thanh tra này nghe khó chịu thật. Ai lại đi nói cái giọng ấy với một người chồng đang rối trí vì vợ bị mất tích cơ chứ. Nhưng Chaz mừng vì gã cũng rời đi. Mừng hơn khi biết mình được tự do xếp đồ rời du thuyền. Người ta sẽ sớm dọn phòng, vì Sun Duchess phải tức tốc chuẩn bị cho một chuyến hải hành mới.

Lát sau, khi Chaz Perrone đi theo tay khuân vác xuống cầu tàu, nó nhìn thấy hai chiếc trực thăng màu cam cất cánh từ bãi đáp của trạm Tuần duyên phía bên kia cảng. Chúng trực chỉ hướng Đại Tây Dương, ở đó đã có một chiếc ca nô và hai xuồng cứu hộ được cử đi tìm Joey. Chaz nghĩ dám lát nữa họ sẽ cử thêm một con phản lực từ Opa-locka tham gia cùng lắm.

Nó nhìn đồng hồ lẩm nhẩm tính: mười ba tiếng đồng hồ trên biển, con vợ đi đời nhà ma chắc.

Nên cứ tha hồ mà tìm đi nhé!

Ở Elko, bang Nevada có cặp vợ chồng chuyên kinh doanh đỏ đen là Hank và Lana Wheeler. Sòng bạc của họ ăn nên làm ra là nhờ tiết mục “gấu nhảy đầm” kiểu Nga, do một dominatrix đã nghỉ hưu huấn luyện. Ả tự đặt cho mình cái biệt danh Đại Hùng, theo tên một chòm sao nổi tiếng.

Ban đầu vẫn là quan hệ chủ-tớ, nhưng một thời gian sau, vợ chồng Wheeler yêu mến và coi Đại Hùng như người trong nhà. Trong đám đồ đệ ruột của Đại Hùng có Boris, một con gấu gốc Á nặng ngót hai tạ. Một hôm Boris lăn đùng ra ốm vì đau răng. Nhà Wheeler hào phóng thuê luôn chuyên cơ Gulfstream chở Boris đến gặp bác sĩ thú y nức tiếng ở Lake Tahoe. Hai vợ chồng còn tháp tùng tận nơi để khích lệ tinh thần và đồng thời tranh thủ trượt tuyết mùa xuân.

Bay đi thì bình thường nhưng bay về thì có biến. Giữa đường, máy bay phản lực lao đầu thẳng xuống dãy núi Cortez. Điều tra Liên bang vào cuộc, khẳng định lúc xảy ra tai nạn, con gấu đang hồi phục không hiểu vì lý do gì lại ngồi ở ghế của phi công phụ. Sau khi trích xuất ảnh từ máy camera 35 li của nhà Wheeler nhằm phục vụ điều tra, người ta thấy có lúc con gấu ngồi ngay sau cần lái. Ở một khung hình khác, Đại Hùng đang ngồi ngả ngớn trên đùi Boris, đút luôn chai rượu Bailey cho con gấu tu ừng ực. Một ảnh sau đó, Boris còn đeo tai nghe và kính phi công mới oách.

Nghe lại băng ghi âm cuộc trao đổi giữa Gulfstream và trạm kiểm soát không lưu, người ta càng xác nhận màn giao lưu sôi nổi, thậm chí xao nhãng quá đà, giữa người và động vật hoang dã trên chiếc trực thăng. Nhưng vì sao nó đột ngột lao đầu xuống vẫn là một bí ẩn. Trợ lý của Đại Hùng đồ rằng Boris đã đổi tính sau khi thuốc gây tê dần hết tác dụng. Khi cú rơi tử thần diễn ra, trạm kiểm soát không lưu cố liên lạc với buồng lái, nhưng đáp lại họ chỉ là tiếng khụt khịt và gầm gừ của con gấu.

Thế là gia sản kếch xù của nhà Wheeler được chia đều cho hai đứa con thơ. Khi ấy, cô bé Joey Wheeler - được đặt theo tên ca sĩ kiêm diễn viên Joey Heatheron - mới lên bốn. Đứa con trai lớn Corbett - đặt theo tên diễn viên hài Corbett Monica - cũng mới có sáu tuổi. Mỗi đứa tự dưng có gần bốn triệu đô la rơi vào đầu, chưa kể phần lợi tức hằng tuần của cái sòng bài vẫn đang hốt bạc.

Hai đứa trẻ từ đó được chuyển đến Nam Cali để sống chung với bà dì, vốn là chị em song sinh của mẹ chúng. Bà dì làm đủ mọi cách để hốt gia tài của hai đứa cháu, nhưng không cách chi mó được một xu. Rồi chúng cũng đến tuổi trưởng thành, tài sản thừa kế vẫn nguyên vẹn, chỉ có sự ngây thơ là sứt mẻ nghiêm trọng.

Corbett bay sang New Zealand định cư, còn Joey bỏ đến Florida. Ở chốn xa lạ, Joey giấu nhẹm thông tin về khối tài sản. Ngay cả tay chồng đầu của cô - một tay chơi chứng khoán tên Benjamin Middenbock - cũng chẳng biết tăm hơi gì. Hai người quen nhau năm năm, rồi kết hôn bốn năm nữa trước khi tai họa (một lần nữa) từ trên trời rơi xuống khi Benny đang câu cá ở sau nhà. Hôm ấy, Benny hí hửng mang cái cần Loomis mới toanh ra thực tập phóng mồi, nào biết ngay lúc đó có một người nhảy dù đang đáp thẳng xuống đầu mình. Dù không bung và người nhảy dù lao lặng lẽ nhưng vùn vụt như một tảng xi măng xuống Benny. Joey đột ngột trở thành quả phụ. Chính xác hơn là một quả phụ siêu giàu, vì công ty bảo hiểm của hãng dù đã đền cho cô một tấm séc lên tới bảy con số.

Lần thứ hai trong đời, Joey thấy mình bỗng dưng giàu sụ nhờ vào cái chết của người thân thương nhất. Còn trẻ đã dính hai cú choáng váng, Joey đâu còn tâm tư nghĩ đến tiền, nói chi tới việc xài nó như thế nào. Mặc cảm tội lỗi vô cớ khiến cô lao đầu đi làm từ thiện, chấp nhận sống cuộc đời bình dân, dù thỉnh thoảng vẫn yếu lòng trước mấy đôi giày của Ý. Joey ước mình có thể sống một đời bình thường, giữa những người bình thường; hay chí ít là tìm hiểu xem liệu ước mơ ấy có phải là điều quá xa xỉ hay không.

Joey gặp Chaz Perrone lần đầu vào một buổi chiều tháng Giêng. Địa điểm là bãi giữ xe bên ngoài khu vui chơi Animal Kingdom ở Walt Disney World. Nhìn thấy một du khách người Bỉ bị giật xắc, Joey đuổi theo thằng du côn và tung một cú song phi trúng đích. Thằng trẻ trâu có xa lạ gì đâu, nó thuộc nhóm hỗ trợ xã hội mà Joey đang làm tình nguyện viên. Người ta bảo nó bị chứng rối loạn tập trung bẩm sinh. Vậy mà giữa một rừng du khách, nó phát hiện ra cái túi Prada xịn mới tài. Và nó cũng chẳng gặp khó khăn gì khi bám theo vị khách già, âm thầm chờ thời cơ từ khu trưng bày Giant Anteater đến tận Dinoland rồi mới ra tay.

Joey đuổi theo thằng du côn từ cửa soát vé, thu hẹp khoảng cách, rồi bay người hạ nó ngay bên ngoài khu vui chơi. Trong khi chờ bảo vệ của Disneyland tới, Joey đã lục soát người nó xem sáng giờ “làm ăn” khá không. Và kìa: chìa khóa Gucci, bật lửa Tiffany, rối loạn tập trung chi lạ vậy.

Chaz Perrone chứng kiến toàn bộ cảnh ấy từ cửa xe điện, lập tức nhảy xuống tiến đến ca ngợi hành vi nghĩa hiệp của Joey. Còn Joey sững sờ vì Chaz đẹp trai quá mạng, nên chẳng buồn tảng lờ mấy lời đòng đưa của nó. Chaz tự hào giới thiệu mình là nhà sinh vật học, đang trên đường tham dự hội thảo tìm cách giải cứu vùng ngập mặn Everglades cùng với những nhà khoa học lừng danh. Chaz còn thú nhận là theo lịch trình, lẽ ra nó phải tham gia tour xem thú hạng VIP ở Animal Kingdom. Nhưng vì quá mê golf nên lẻn qua khu Bay Hill, vốn là sân nhà lẫn sân golf ưa thích nhất của Tiger Woods.

Đẹp trai ác liệt là một lẽ, Chaz còn khiến Joey mê mẩn bởi nó tham gia vào những hoạt động cao thượng như giải cứu hệ sinh thái hoang dã khỏi tình trạng ô nhiễm trầm trọng của Florida. Lúc đó, Chaz có vẻ là một mối rất được, dù bây giờ nghĩ lại, Joey trách mình đã đánh giá hơi vội vàng. Lúc đó, cô vừa trải qua một loạt những cú sốc tình cảm. Cặp với vận động viên tennis, gãy. Cặp anh cứu hộ, gãy. Cặp một anh dược sĩ bị tước bằng, gãy nốt. Thành ra khi gặp Chaz, cô vồ ngay, còn màng gì đến cái tôi hay tiêu chuẩn chọn chồng.

Joey mê mẩn Chaz đến mức bất cần, chỉ muốn ổn định thật nhanh. Mà dù lúc đó có tỉnh táo thì Joey cũng sẽ sớm gục trước cơn mưa hoa hồng, thư tình, những bữa ăn tối lãng mạn cùng những lời rót mật vào tai. Cô như cái cây run rẩy, còn chiến dịch cưa cẩm của Chaz thì đến như một cơn lốc. Hồi ức đáng nhớ nhất trong 12 tháng hôn nhân đầu tiên là sex : sex cuồng nhiệt, sex không biết mệt mỏi. Nhưng rồi Joey vỡ lẽ: đó cũng là sở trường duy nhất của thằng chồng. Chaz gần như ám ảnh với sex . Đến năm thứ hai thì Joey đã đủ tỉnh táo để nhận ra: những màn mây mưa cuồng nhiệt ấy thừa năng lượng nhưng lại thiếu yêu thương. Chaz xem sex không khác gì một cữ thể dục, chống đẩy cho thỏa nhu cầu chứ nào phải mặn nồng ân ái. Cô cũng cay đắng hiểu ra chuyện Chaz khá thoáng trong suy nghĩ hôn nhân. Joey không cho chồng sex thì nó tìm người khác cũng được.

Gặp con đàn bà khác thì đã bỏ của chạy lấy người, ngặt nỗi Joey quá kiêu hãnh và háo thắng. Cô quá ớn cuộc đời lông bông, nên cố gắng chiều theo mọi ý thích của chồng và gò mình làm người “bạn đời tận tâm” như mấy cuốn self-help thường gọi. Cô tin là chỉ cần dốc hết tâm sức làm vợ, rồi sẽ có lúc Chaz hồi tâm và trở thành một người chồng đúng nghĩa.

Thành ra khi chồng rủ đi du lịch kỷ niệm ngày cưới, Joey sướng rơn, vì đại công có lẽ chuẩn bị cáo thành. Cô nôn nóng được “tái liên kết” với gã chồng, theo lời khuyên của mấy vị chuyên gia tư vấn tình cảm. Cái khó nhất là lôi Chaz vào một cuộc trò chuyện chân thành, thay vì chỉ sau dăm ba câu là lại vật ra “chịch” lia lịa.

Xui xẻo là giây phút thân mật ấy không thể hiện hình. Hoặc thời cơ đã đến, nhưng chính Joey lại cảm thấy chẳng hứng thú gì để nói. Ngoại trừ sex, Chaz rõ ràng chẳng phải vị phu quân lý tưởng gì cho cam. Càng lắng nghe lời nói của Chaz - lắng nghe thật sự ấy - Joey càng cảm thấy trống rỗng. Dân khoa học gì mà nhàm chán, ích kỷ và thực dụng phát sợ. Nó hiếm khi mở miệng nói gì về công việc ở Everglades và hầu như vô cảm trước thực trạng hành tinh đang bị con người giẫm đạp. Nó dửng dưng hoàn toàn về việc giàn khoan dầu được đặt ngay khu vực sinh sống của động vật hoang dã ở Alaska. Vậy mà chỉ cần nghe Titleist rục rịch tăng giá banh golf là nó điên tiết đến mức phun luôn con ngao đang nhai dở trong miệng, rồi làu bà làu bàu suốt cả tiếng đồng hồ.

Joey nhận ra mình không thể sống tiếp quãng đời còn lại với thứ hạnh phúc giả tạo bên chồng. Bởi vì Chaz có quan tâm đến vợ mình đếch đâu. Ủa vậy sao lúc đầu nó lấy mình ta? Joey đã tính mang thắc mắc ấy hỏi chính đương sự trong cái đêm cuối cùng trên tàu Sun Duchess. Nhưng thời tiết âm u và cơn mưa phùn khiến lòng cô thêm lạnh giá, chỉ muốn quay về giường ngủ cho rồi.

Cô đang nhìn về hướng Phi châu, suy nghĩ mông lung thì thằng chồng quỳ xuống tìm gì đó trên sàn. Tìm chìa khóa, nó bảo vậy. Khi bàn tay ẩm ướt của Chaz chạm vào cổ chân và mắt cá, Joey thoáng xao động. Nó chuẩn bị banh chân mình ra để làm một cú tàu nhanh đây mà. Chaz rất mê trò sex ngoài trời, Joey còn lạ gì. Tội nghiệp, làm sao cô dám nghĩ Chaz chuẩn bị hất tung mình ra khỏi boong tàu, rơi tòm xuống biển.

Má cái thằng chó, Joey nghĩ.

Và giờ thì mình ở đây, rã rời, mê sảng, mắt thì mù dở, đang bám víu vào con cá mập chực chờ ăn thịt mình. Càng suy nghĩ lại càng thấy phi lý. Có lẽ mình đã ngủm củ tỏi, nếu chưa thì cũng sắp trút nốt hơi tàn.

Nó thừa biết sẽ không lấy được một xu nào ngay cả khi mình ngủm. Nó quá rõ là chẳng thể rớ vào mớ tài sản thừa kế, sao lại xuống tay?

Chuyện này quá sức phi lý với Joey Perrone.

Phi lý không kém là con quỷ cá mập da nhám, có mùi thơm, cứ bơi lòng vòng mà chưa chịu kết liễu mình. Trên đầu thì lũ hải âu nhặng xị điếc cả tai. Trời đất ơi, đến chết mà cũng chẳng thể bình yên hay sao?

Giờ đã có thêm tiếng tạch tạch tạch tạch của động cơ máy tàu. Và tiếng gì đang to dần kia, phải chăng là tiếng sóng đánh vào mạn tàu? Thôi đi, đừng tin vào tai mình, Joey tự nhủ. Tàu quái nào ra tận chỗ này?

Mọi thứ ngày càng trở nên viển vông. Kể cả tiếng người văng vẳng gọi, một giọng đàn ông động viên “Cố lên, cố lên nào.” Rồi vẫn giọng nói ấy bảo: “Mọi thứ sẽ ổn, tôi giữ được cô rồi, giờ lên nào!”

Thứ gì đó kéo cô lên, cơ thể nhẹ hẫng và tự do như bong bóng. Nước chạy thành dòng xuống đôi chân trần khi người cô được nhấc khỏi mặt nước, đầu ngón chân Joey còn cảm nhận được ngọn sóng sủi bọt.

Rồi tiếp theo là một cái ôm ấm áp. Mùi vải khô dễ chịu quá. Và Joey ngất đi, chìm vào một giấc ngủ say như chết.