← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 3

“Đừng nhúc nhích,” người đàn ông lên tiếng.

“Tôi đang ở đâu đây?”

“Một chỗ an toàn. Cô ráng nằm yên đi.”

“Con cá mập đâu rồi? Tôi có bị cắn không?”

“Cá mập nào?”

“Lúc được vớt lên, tôi còn đang bám vô người nó mà.”

Người đàn ông cười nhẹ: “À. Cái kiện cần sa ấy hả?”

“Anh giỡn hả?”

“Thật mà. Bó ấy phải gần 30 ký, cỏ Jamaica loại tuyệt đỉnh.”

“Trời đất ơi!” Trong cơn mê sảng Joey đã lầm tưởng cái bao vải bố là da cá mập. “Nhưng mà tôi ở đâu đây?” Cô hỏi lại lần nữa. “Sao tôi không thấy gì hết? Mắt tôi mù rồi ư?”

“Nó đang sưng vù thôi.”

“Vì muối đúng không? Làm ơn nói với tôi là chỉ tại muối đi…”

“Còn do sứa đốt nữa,” người đàn ông nói.

Joey đưa tay lên, chầm chậm chạm vào mi mắt bỏng rát. Có lẽ một con sứa Bồ Đào Nha đã chạm vào mặt lúc cô đang trôi dạt trên biển.

“Mai mốt gì đó là hết thôi,” người đàn ông trấn an.

Joey thò tay xuống dưới lớp mền. Mình đang mặc gì đây? Một cái áo mềm như lông cừu và chiếc quần dài làm từ cotton nhẹ.

“Cám ơn anh cho mượn đồ nhen,” Joey nói. “À, có khi là đồ của vợ anh chứ nhỉ?”

“Đồ của bạn tôi đấy.”

“Cổ có ở đây không?”

“Đã đi từ kiếp nào.”

Vậy là chỉ có hai đứa ở đây, Joey và người ân nhân xa lạ. “Tôi còn nghe tiếng đại dương vỗ trong óc mình,” Joey nói.

“Đại dương ngay bên ngoài cửa sổ chứ đâu. Cô đang trên đảo.”

Joey chẳng còn sức mà hoảng sợ nữa. Cô thích giọng người này, nghe không giống một tên tâm thần hay biến thái. Nhưng cũng chẳng nói trước được. Cô là chuyên gia nhìn nhầm người mà.

“Ngồi dậy chút nhé,” người đàn ông bảo. Joey ngửi thấy mùi chanh, nếm vị trà nóng đậm đặc khi người đàn ông đưa cái cốc lên môi cô. Cô uống đến giọt cuối cùng, rồi chén sạch phần xúp rau củ.

“Phải chi tôi được nhìn thấy anh,” cô nói với người đàn ông tốt bụng. “Chứ anh… thấy tôi hết rồi còn đâu.”

Người đàn ông nói: “Tôi không cố ý, tại lúc vớt cô lên thì…”

Trần như nhộng trên một bó cần sa bự chảng, Joey rầu rĩ nghĩ. Người cô run lên vì xúp ấm đang chạy xuống cơ thể đang lạnh. Cô chợt cảm thấy buồn nôn. Người đàn ông đón lấy cái tách, hạ đầu Joey xuống gối, rồi nói: “Ráng ngủ lại một chút đi.”

“Sao tôi ngửi thấy mùi chó ướt.”

“Đúng rồi. Con quỷ quấy ghê lắm, nhưng nó không cắn phụ nữ đâu.”

Joey mỉm cười, ôi cười thôi cũng đau, da của cô đang khô ráp quá chừng, nhưng vẫn ráng hỏi thêm: “Giống gì vậy anh?”

Người đàn ông huýt sáo. Joey nghe tiếng móng chân gõ lộp cộp trên sàn gỗ, cảm nhận rõ cái mũi ươn ướt cọ vào cổ mình. Joey vỗ về đầu con chó trước khi người đàn ông huýt sáo thêm tiếng nữa và con chó rút đi tức thì.

“Con này có vẻ chiến.”

“Một con Doberman. Không biết bơi,” anh nói. “Mà Joey này, cô khỏe hơn chút nào chưa? Kể tôi nghe chuyện gì đã xảy ra được không?”

“Ơ, sao anh biết tên tôi?”

“À, chữ Joey khắc ở mặt trong chiếc nhẫn cưới. Tôi tháo nó ra cất trước khi mang cô vào bồn tắm.”

“Anh tắm cho tôi luôn hả?”

“Xin lỗi, vì lúc ấy cô hôi như cái boong cần sa ấy.”

Joey sờ lên bàn tay trái, chiếc nhẫn bạch kim vẫn ở đó. Người đàn ông có thể thuổng nó dễ dàng, rồi bịa ra là nó đã rơi ở ngoài biển hay sao đó. Nhưng không, anh đã tháo nó ra, rồi đeo ngược trở lại ngón tay cho cô. Đến lúc này thì Joey gần như đã tin đây là một người đàn ông tốt. Mấy biểu hiện ban đầu hứa hẹn quá mà.

“Tôi bị văng khỏi thuyền,” Joey nói.

“Thuyền loại gì?”

“Thuyền du lịch khổng lồ ấy. Chiếc Sun Duchess.”

Giọng anh chuyển sang hồ nghi: “Gì? Mấy cái thuyền du lịch cỡ ấy thì sóng phải cao gần năm thước mới đánh nổi tới boong. Mà đêm qua biển đâu có động dữ vậy.”

“Tôi đâu có bị sóng đánh văng ra khỏi tàu. Chồng tôi nó đẩy tôi xuống biển ấy chứ!”

“Ồ.”

“Anh không tin à?”

Bầu không khí thoắt im lặng khó đoán định. Joey ngẩng đầu lên rồi xoay về hướng mà cô nghĩ người kia đang ngồi. “Tôi không bị rớt khỏi thuyền, được chưa? Thằng chó đẻ nó hất tôi xuống.”

“Ai đời lại làm thế nhỉ,” người đàn ông nói.

Joey kể lại chính xác từng động tác mà Chaz đã làm với cô.

“Nhưng tại sao chồng cô lại làm thế?” Anh hỏi.

“Tôi không biết. Thề có trời đất, tôi cũng muốn biết lắm.”

Joey nghe tiếng anh đứng dậy, chiếc ghế dịch khỏi giường. Joey hỏi anh đi đâu đó.

“Trong nhà không có điện thoại. Mà điện thoại tôi cắm sạc trên tàu.”

“Ủa mà anh định gọi ai vậy?”

“Gọi Tuần duyên trước, rồi cảnh sát sau.”

“Xin đừng.”

“Ủa sao vậy?”

“Anh tên gì?”

“Mick.”

“Anh Mick này,” Joey nói, “Khoan gọi ai cả. Tôi cần suy nghĩ thấu đáo đã.”

“Để tôi giúp. Chồng cô đã phạm tội mưu sát, phải báo cảnh sát ngay chớ.”

“Cứ chờ đi mà.”

“Rồi. Chờ thì chờ.”

Giọng vọng từ khá xa, Joey biết anh đang còn đứng ở ngưỡng cửa. Cô đoán anh nói thế chỉ để cô an lòng. “Anh vẫn sẽ gọi đúng không? Ngay khi tôi thiếp đi, anh sẽ lẻn ra tàu và gọi cảnh sát liền.”

“Đã nói không gọi là không gọi. Tôi hứa.”

“Vậy anh định đi đâu vậy Mick?”

“Đi tè thôi mà.”

Joey ngả lưng ra giường, tự cười mình: Thỉnh thoảng mình phiền thiệt chớ.

Đội Tuần duyên mở rộng cuộc tìm kiếm đến gần ba ngàn dặm vuông. Nhưng vì chiếu theo lời khai của Chaz Perrone nên nỗ lực điều tra chủ yếu tập trung vào khu vực hình thang ở phía bắc Miami-Dade. Rất tự tin là họ không cách chi tìm ra Joey được, lòng Chaz chỉ còn một nỗi sợ mơ hồ: nếu lũ cá mập không thèm táp, cái xác vợ nó có thể bị đánh vào bờ gần Keys, khoét một lỗ hổng to tướng trong câu chuyện bịa đặt. Khi ấy, viên điều tra Broward sẽ mở lại hồ sơ vụ án liền.

Chỉ một tiếng sau khi rời Sun Duchess, Chaz được một pha đứng tim. Đang trong phòng khách sạn ở Harbor Beach Marriot thì nó nghe được đoạn tóm tắt bản tin tối từ TV: Một tàu đánh cá thuê ở Ocean Reef câu được xác người khi đang đánh bắt cá kiếm - đón xem chi tiết ngay sau đây!

Hổn hà hổn hển, Chaz vọt ra khỏi phòng tắm cấp kỳ, đúng lúc đang thủ dâm khí thế với chồng ảnh khiêu dâm của gái Đan Mạch. Suốt 3 phút TV quảng cáo thuốc nhuận tràng nó run lẩy bẩy, sợ tê tái, không biết cái xác dính câu ấy có phải vợ mình hay không.

Bản tin khởi đầu với thước phim rung lắc được quay từ trực thăng. Đầu tiên hiện ra chiếc tàu cá neo ở cảng, rồi zoom vào xác chết quấn trong tấm vải bạt màu vàng sáng, đang được kéo lên chiếc ca-nô của đội Tuần duyên. Rồi người ta phỏng vấn người ngư dân trẻ với gương mặt rám nắng. Người này nói: “Vừa câu lên là chúng tôi biết ngay chẳng phải cá kiếm rồi, vì nó không nhảy.”

Cuối cùng, phóng viên mặt mày nghiêm trọng cho biết nạn nhân là một du khách đến từ Newport News, đã mất tích ba ngày trước đó. Anh này thuê chiếc mô tô nước, chạy thế nào lại đâm ngay vào một cặp rùa Quản Đồng đang giao phối. Chaz ngã vật ra giường thở phào, yên trí là vợ nó vẫn đang mất tích trên biển.

Chaz có ý khi chọn khách sạn Marriott để ở. Khu này gần cảng Everglades và đồn Tuần duyên. Nhà nó chỉ cách nơi này có 30 phút đường xa lộ. Nhưng vợ mất tích mà, chồng phải ở gần để nghe ngóng tình hình chớ. Có thế thì những người điều tra mới không nghi ngờ.

Nó ngạc nhiên khi biết phóng viên tờ Sun-Sentinel đã mò ra địa chỉ. Nhưng không sao, nó vẫn diễn vai người chồng vô tội. Nữ phóng viên bảo lúc đến chỗ cảnh sát lấy tin thì đọc thấy trong sổ trực có vụ mất tích. Ở đó có ghi số khách sạn Marriott, phòng khi có gì cần liên lạc với chồng của nạn nhân.

“Có gì mới không cô?” Chaz hỏi người phóng viên.

Cô bảo chưa có gì, rồi hỏi liền: “Lần cuối ông gặp vợ là khi nào vậy, ông Perrone?”

“Tiến sĩ Perrone đi.”

“Ồ, chuyên ngành gì ạ?”

“Sinh thái đầm lầy.”

“Ồ ra ông dân nghiên cứu, chứ không phải bác sĩ.”

“Vâng, tôi là nhà sinh vật,” Chaz hy vọng người phụ nữ bên kia đầu dây không nghe thấy tiếng mình nghiến răng. Chaz rất bực nếu đối phương có thái độ khinh khỉnh khi nó yêu cầu gọi bằng danh xưng Tiến sĩ.

Người phóng viên hỏi tiếp: “Thế lần cuối ông thấy bà Perrone là khi nào ạ?”

Chaz diễn lại câu chuyện đã kể với vị thanh tra, vắn tắt hơn một tí. Cô phóng viên có vẻ thờ ơ, mà vậy cũng đỡ. Chaz ớn nhất là truyền thông làm lớn chuyện lên.

Phóng viên hỏi tiếp: “Ông có giả định gì không?”

“Tôi không nghĩ ra được gì cả. Cô đã từng nghe vụ gì tương tự chưa?”

“Có chứ. Người ta vẫn mất tích trên du thuyền mà. Thường là do…”

“Do gì cơ?” Chaz hỏi ra vẻ hồi hộp, dù nó thừa biết câu trả lời: say xỉn hoặc tự sát. Nó thuộc bài lắm chứ bộ.

“Họ thông tin cho tôi rất nhỏ giọt. Tôi đang lo đến phát điên đây,” nó đế thêm.

“Nghe được gì mới tôi sẽ gọi cho,” cô phóng viên nói. “Ông còn ở đây lâu không?”

“Chừng nào người ta tìm ra cổ thì thôi,” Chaz đáp giọng chịu đựng.

Cúp máy, Chaz phi xuống sảnh và gọi Ricca tức thì từ quầy điện thoại trả tiền.

“Có chuyện lớn cưng ơi,” Chaz nói. “Joey bị ngã tàu.”

“Trời đất ơi, sao ngã được?”

“Người ta nghĩ thế. Vì tìm mãi không thấy cổ đâu.”

“Ôi Chúa ơi!”

“Không thể tin được em à!”

“Anh có nghĩ bả tự sát không?”

“Sao lại thế được?”

“Thì phát hiện ra tụi mình chứ sao?”

“Không có chuyện đó đâu.”

“Vậy thì tốt,” Ricca nói. Rồi đột nhiên ả im lặng. Chaz nghe mùi là biết Ricca đang nghĩ gì.

Ricca nói: “Hay là bả phát hiện ra điều gì khác?”

“Nè. Đừng có nói vậy lúc này em à,” Chaz cãi.

Ricca biết thừa cái thói “mèo mỡ” của Chaz, ả hỏi dồn: “Anh cặp con khác nữa chứ gì?”

“Em điên à. Em là người duy nhất của anh.”

“Giá mà được vậy!”

“Ricca, bỏ ngay cái màn nhại Glenn Close đó đi. Nửa đội Tuần duyên Hoa Kỳ đang truy lùng vợ anh. Nào tàu, nào máy bay phản lực, nào trực thăng, loạn hết cả lên.”

“Mà chắc chắn là anh không có mèo khác, đúng không Chaz?”

“Trời ơi thiệt mà, thôi anh cúp máy nhen…”

“Tối em ghé chỗ anh nha,” ả gợi ý, “giúp anh đỡ căng thẳng tí.”

Chaz suýt nữa đã nói “ừ”, nhưng nó chợt nhớ Ricca là một ả ồn ào kinh khủng. Ít nhất ba lần, bảo vệ khách sạn phải lên đập cửa phòng nó vì nghi có án mạng. Tất cả chỉ vì ả rên to quá. Bây giờ ả đến có khi hỏng bét kế hoạch. Làm chồng kiểu gì mà vợ mất tích chưa được một ngày đã chơi gái rồi.

“Thôi thôi, mai anh gọi,” Chaz nói với Ricca.

“Cưng à, em rất tiếc vụ Joey.”

“Anh cũng vậy. Bái bai Ricca.”

“Í mà khoan. Glenn Close là con nào?”

Chaz dừng chân ở quầy bar khách sạn, gọi một ly martini. Đúng lúc đó thì viên thanh tra Broward, tên Rolvaag, đi tới.

“Ông uống gì không?” Chaz hỏi.

“Đi dạo một chút đi,” viên thanh tra nói.

Chaz trút đồ uống vào ly mang đi rồi theo chân Rolvaag ra ngoài. Mặt trời đã lặn, thời tiết ấm áp với gió biển nhè nhẹ, cũng y chang như đêm hôm ấy. Sảnh khách sạn đang có đám cưới. Cô dâu đang tạo dáng chụp hình ngay trước dàn hoa giấy nở rộ ngoài sân, một cô gái gợi cảm người Cuba, chắc mới mười chín đôi mươi. Chaz bắt đầu tưởng tượng mấy cảnh trăng mật nóng bỏng.

“Chưa có tiến triển gì cả,” Rolvaag nói.

“Gì cơ?”

“Vụ tìm kiếm vợ ông ấy.”

“À.”

“Ngày mai có khi cả đội phải rút về.”

“Ông giỡn chơi à? Tôi nghĩ họ phải lùng sục một tuần là ít!”

“Tôi không rành về thủ tục. Ông có thể hỏi đội Tuần duyên.”

“Họ không thể bỏ cuộc như thế!” Chaz nói, nghĩ thầm: thế thì tốt quá. Nó đã hơi lo khi biết cuộc tìm kiếm mở rộng xuống phía nam, nghĩa là có thêm máy bay quan sát ở gần khu vực nó ra tay.

“Tôi vẫn còn vài câu hỏi,” thanh tra nói. “Tôi biết là hơi phiền, nhưng phải theo thủ tục.”

“Lúc khác được không?”

“Nhanh thôi à!”

“Lạy Chúa. Thôi được rồi, ông hỏi lẹ giúp cho.” Chaz hy vọng giọng nó đúng chuẩn bực mình.

“Ông có mua bảo hiểm nhân thọ cho vợ không?”

“Không.”

“Vậy bà nhà có mua không?”

“Ý ông là tôi có bảo vợ mua không hay gì?”

“Ai bảo cũng được.”

“Theo tôi biết thì vợ tôi không mua bảo hiểm gì cả.”

“Kiểm tra mấy vụ này cũng dễ ông Perrone à.”

“Và ông sẽ làm việc ấy, tôi biết mà. Nhân tiện, tôi là Tiến sĩ.”

Vị thanh tra nhìn nó đầy tò mò trước khi hỏi thêm một câu: “Ông có làm ăn gì với vợ không? Đầu tư liên kết, tài khoản thương mại, đứng tên bất động sản v..v…”

Chaz cắt ngang: “Để tôi nói cho lẹ, Joey đang có tài sản riêng của cô ấy, tài sản kếch xù.” Thâm tâm Chaz tự tán dương mình khi nhét chữ “đang” vào câu. “Nhỡ chẳng may cô ấy qua đời, tôi sẽ không động vào một xu. Toàn bộ tiền sẽ được trao cho một quỹ ủy thác.”

“Ai hưởng thưa ông?”

“Hiệp hội bảo vệ thế giới hoang dã. Ông từng nghe đến họ chưa?”

“Chưa,” Rolvaag nói.

“Họ đi khắp thế giới để giải cứu những loài động vật quý hiếm như chim cánh cụt và gấu trúc. Kiểu kiểu vậy.”

“Vụ đó có làm ông khó chịu không ông Perrone?”

“Sao phải khó chịu? Tôi là nhà sinh vật học mà. Tôi làm tất cả để cứu lấy môi trường.”

“Không. Ý tôi là ông chẳng được nhận một xu nào thừa kế.”

“Thưa ông, đó không phải là tiền của tôi,” Chaz bình tĩnh trả lời. “Đó là di sản của gia đình, cổ có quyền làm bất kỳ thứ gì mình muốn.”

“Không phải ông chồng nào cũng nghĩ thế.”

Chaz mỉm cười: “Nếu đột nhiên cổ đổi ý và để hết lại tài sản cho tôi, tất nhiên là tôi sẽ không chê rồi. Nhưng đó chưa từng là điều cổ muốn.”

“Hai người có bất hòa vì vụ này không?”

“Tuyệt đối không, cổ đã nói rõ vụ này từ trước khi chúng tôi đính hôn. Gia đình của cổ mất trong tai nạn máy bay và để lại cả một gia tài. Không lẽ tôi nói: chia cho anh một nửa nhé, em yêu?”

Thanh tra muốn biết giá trị chính xác của số tài sản ấy. Nhưng Chaz bảo chính nó cũng không biết và nó không biết thật.

“Cỡ vài triệu đô không?” Rolvaag hỏi.

“Tôi đoán vậy. Trong hợp đồng tiền hôn nhân không ghi con số chính xác.”

Tất nhiên còn lâu Chaz mới khai là nó đặt bút ký vào hợp đồng hôn nhân cho có vậy thôi, vì tự tin sẽ khiến Joey hồi tâm chuyển ý. Nó mường tượng trong đầu đêm tân hôn tại phòng ngủ, sau một cú mây mưa cuồng nhiệt, con vợ lâng lâng tận chín tầng mây sẽ lôi hợp đồng hôn nhân ra, châm lửa từ ngọn nến thơm mùi tử đinh hương. Cảnh ấy đã không diễn ra. Và sau hai năm thì Chaz suy sụp hẳn. Chẳng phải Joey cố bảo vệ gia tài, mà đơn giản là nó chẳng buồn để tâm đến đống tiền kếch xù ấy. Với Chaz, đó là một tội ác. Nó tự hỏi, cưới một con đàn bà giàu có mà không tiêu xài như người giàu có thì để làm gì? Câu trả lời: chẳng để làm gì cả.

“Hợp đồng tiền hôn nhân ghi vậy, nhưng sau đó thì sao hả ông?” Rolvaag thẩm vấn tiếp. “Ông và bà Perrone phải có thỏa thuận tài chính gì chứ.”

“Đơn giản mà. Tài khoản riêng, sổ sách riêng,” Chaz nói. “Cái gì mua chung thì chia đôi ra.”

“Rồi, tôi đã hiểu.”

“Sao ông không ghi thông tin này vào sổ?”

“Không cần thiết ông à. Mà ông có luật sư chớ?”

“Tôi phải cần đến luật sư à?”

Cho đến thời điểm ấy, cuộc đối thoại đã diễn ra chính xác theo những gì Chaz mường tượng trong đầu. Chaz nói thêm: “Ý tôi là ông có gì giấu tôi hả? Có bằng chứng nào cho thấy đây là một vụ hình sự sao?”

“Không đâu,” Rolvaag nói. “Ban nãy tôi tình cờ thấy ông dùng điện thoại công cộng. Tôi thắc mắc sao ông không dùng điện thoại từ phòng mình, vừa tiện vừa riêng tư.”

“À. Tại vì…”

Thanh tra chêm vô ngay: “Tại thấy thế nên tôi mới nghĩ chắc ông nói chuyện với luật sư. Vì luật sư hay khuyên thân chủ của mình nên xài điện thoại công cộng.”

“Tại sao?”

“Để khách sạn không ghi âm được cuộc gọi,” Rolvaag nói. “Mấy ông luật sư hay lậm phim hình sự ấy mà.”

“Tôi không biết luật sư nào cả,” Chaz nói.

“Ừ, biết vậy.”

“Tôi gọi cho người dọn dẹp ở nhà tôi ấy mà. Tôi phải cho cô ta mật mã vào nhà, vì khi cô ấy tới dọn nhà theo lịch vào thứ Hai thì có khi tôi chưa về kịp. Tôi quên béng vụ ấy cho đến khi chui vào thang máy xuống bar. Xuống tới nơi thì lười lên nên tôi dùng quầy điện thoại trả tiền ấy mà.”

“Ồ, ông phải lo nhiều việc quá nhỉ,” Rolvaag nói.

“Tên cổ là Ricca, ông có thể kiểm tra.”

“Không cần thiết đâu.”

“Ricca… Cô ấy họ gì ấy nhỉ?” Chaz lẩm bẩm, như tự nói với chính mình.

Lúc này, hai người đã đi bộ ra tới bãi biển, bước trên cát mềm về phía cầu cảng. Chaz hài lòng về câu chuyện nó vừa bịa ra để che giấu cuộc điện thoại và viên thanh tra thì có vẻ như tin sái cổ.

Đột nhiên Rolvaag dừng lại, đè tay lên vai Chaz: “Nhìn kìa ông Perrone.”

Trong một thoáng, Chaz không dám nhìn về hướng thanh tra chỉ. Rõ ràng gã thanh tra không hề nổi hứng đi dạo biển chơi. Gã đã chơi xỏ nó đây mà. Gã thấy cái xác của Joey rồi và muốn nó lộ mặt ra. Đầu gối của Chaz run rẩy như muốn sụm bà chè tới nơi. Nhưng thực ra Rolvaag chỉ chiếc du thuyền lấp lánh đang hướng ra biển.

“Chiếc Sun Duchess đó,” thanh tra nói. “Họ giữ nó ở cảng thêm hai tiếng nữa, rồi kết thúc cuộc tìm kiếm.”

Chaz cố điều hòa hơi thở, cố giấu vẻ nhẹ nhõm. “Liệu có chút hy vọng nào là cổ còn ở trên đó không?”

“Tôi e là không.”

“Nghĩa là cổ thật sự đã rơi xuống biển ư?”

“Đấy là giả thiết hợp lý nhất.”

“Joey là một tay bơi, một tay bơi vô địch nữa là khác. Họ không được phép bỏ cuộc chỉ sau một ngày, thậm chí là hai ngày. Họ không được…”

“Tôi hiểu cảm giác của ông,” Rolvaag an ủi.

“Giờ tôi biết làm gì đây hả ông?” giọng Chaz đứt quãng y như thiệt, tập dữ lắm chứ đùa. “Bây giờ tôi phải làm cái quái gì đây?”

Họ quay lưng trở về khách sạn. Thanh tra nói: “Ông có quen linh mục nào không, ông Perrone? Người nào thân cận với gia đình ấy.”

“Để tôi nghĩ đã,” Chaz miệng thì nói thế nhưng trong bụng thì đang cười như điên.