Chương 37 Chuyện sư ông Đạo Tam
Sư ông xuất gia từ...?
Năm 2011. Là bắt đầu bỏ nhà đi. (cười)
Sao lại nói là bỏ nhà đi ạ?
Bởi vì gia đình không đồng ý.
À, tại vì sư ông là con một đúng không?
Con một trong gia đình. Lại là trưởng nam và trưởng ngành nữa. Họ nhà sư ông lớn lắm. Từ tộc chia ra sáu chi, và chi lại chia ra rất là nhiều ngành. Thì sư ông là trưởng ngành.
Trước lúc đi tu sư ông đang làm gì ạ?
Lúc í là... thật ra năm học hết cấp hai í là sư ông bắt đầu đi tìm chùa tìm thầy là bởi vì trước đấy cũng tìm hiểu việc đi tu quan trọng nhất là phải tìm được một bậc thầy chân tu hoặc một minh sư, và phải tìm chùa là đất thánh địa. Nhưng không tìm được chỗ ưng ý nên cứ học lên cấp ba. Cấp ba xong thì học lên cao đẳng. Thực ra lúc cấp 3 đi qua đây thì nhìn thấy chùa đây có tượng Mật tông, xong cũng vào, vào cũng nói chuyện với thầy. Thế là cũng nghe thầy giảng pháp mấy lần.
Tức là hồi chưa xuất gia sư ông đã gặp thầy rồi?
Chưa xuất gia mình đến chùa rồi. Khi học gần hết cao đắng rồi, kỳ cuối í, gia đình bảo xin đi làm, thì cũng đi làm hợp đồng. Đến ngày mùng một tháng Chín làm hết hợp đồng và cũng lấy xong bằng thì sư ông mới viết mấy tờ giấy để trong cốp xe rồi gửi xe nhà bác. Xong rồi bỏ đi.
Để con quay lại một chút, từ lúc nào sư ông biết sư ông muốn đi tu ạ?
Nó cũng ảnh hưởng từ nhỏ một phần. Ở nhà sư ông thì những ông trưởng tộc chỉ đẻ một con trai thôi mà lại rất là nhiều con gái. Các bà bác rồi các chị của sư ông thì cứ gần đến ngày giỗ là đến nhà tụng kinh từ hôm trước, thế là mình cũng ngồi tụng theo. Các bà quý lắm, cứ mang kinh sách đến để đọc. Song các bà í mắt kém nên mình cứ đọc rồi các bà đọc theo. Rồi mình cũng thấy hay, rồi mình tìm hiểu. Song rồi năm cấp hai sư ông bị đau dạ dày, đau lắm! Lúc đấy chỉ niệm “Nam mô A Di Đà Phật, Nam mô Quán Thế Âm Bồ Tát” thôi, và cứ nằm như này này. Cứ nằm một góc trên giường, co quắp niệm “Nam mô Quán Thế Âm Bồ Tát”; niệm mà cái tâm nhiệt thành nó cao lắm. Bây giờ có khi còn không bằng.
Thế hồi đấy niệm có thấy cái gì không ạ?
Có! Đấy chính là cái động lực đấy.
Thấy cái gì ạ?
Thấy Đức Quán Âm.
Thấy như nào ạ?
Thấy ngài đứng trên tòa sen và cả tòa sen, cả thân tướng ngài đều màu vàng.
Tức là mình nhắm mắt vào mình...
Mình nhắm mắt vào mình niệm như thế, nhưng mà không biết trong mơ màng hay trong tưởng tượng của mình thì mình thấy. Cái đấy mình cũng không phân định được. Hay là mình ảo tưởng ra thì mình cũng không rõ. Đấy, nhưng mà mình thấy thế và tự nhiên từ đấy mình học thuộc chú Đại Bi mau lắm. Và kinh sách nó kéo đến, và gặp các bậc thiện tri thức.
Hồi đấy sư ông đang học lớp mấy ạ?
Lớp... đợt í là... lớp 7 thôi.
Thế sư ông có nói với bố mẹ, anh chị em không?
Có, gia đình đợt í bố mẹ cũng biết, thế là đi xem bói. (cười) Rồi lập cho một ban thờ Phật ở nhà. Lập ban thờ Phật ở trên sân thượng, không có mái che gì hết mà hồi đấy nhiệt thành lắm. Ngày nào cũng lên tụng kinh.
Tụng cái gì ạ?
Ngày đấy chỉ biết về chư kinh nhật tụng thôi. Di Đà, rồi Dược Sư, Địa Tạng hay là Kim Cương hoặc là Sám Nguyện Tịnh Độ. Mặc dù trời nắng hay trời mưa, mình vẫn cứ tụng. Thấy thích mà. Cuốn hút. (cười)
Cứ một mình sư ông tụng?
Một mình thôi. Nhà chẳng ai tụng đâu. (cười)
Xong rồi thì sư ông trốn đi?
Ừ, hôm đấy sư ông qua một nhà bạn học, nhà bạn í cả bố mẹ đều theo bên đồng bóng. Thế thì lên đấy là mùng một, nhà người ta thì thường mùng một cúng Phật, cúng thánh, tụng kinh, thì mình lên đấy mình tụng Phổ Môn. Người ta cúng xong thì mới thuê cái xe ô tô đưa sư ông về một cái chùa bên Hoài Đức. Ở đấy có hai thầy ni. Thì sư ông coi thời gian đấy như thời gian tập sự. Thế đến thì thầy í cũng dạy cho bài bản, xong lên gõ mõ tụng kinh, chuông mõ thì thầy í ngồi ở dưới nghe thì thầy góp ý, nhanh quá hay chậm quá.
Trước khi mà đi xuất gia thì sư ông đã có bạn gái chưa? Đã bao giờ có bạn gái chưa?
À... chưa... Bởi vì đi học bao giờ cũng mang theo quyển kinh đi. Rồi giờ ra chơi là ngồi đọc. Thế là ngày xưa toàn bị trêu thôi.
Không chơi với các bạn bè?
Không phải không chơi, mà mình hiểu rõ mình không ham chơi các cái trò chơi.
Bây giờ sư ông nghĩ lại thì sư ông nghĩ tại sao mình lại như thế ạ? Tại sao mình lại thích xuất gia?
Sư ông nghĩ là không có cái gì là không có nguyên nhân của nó cả. Mình đi xuất gia thế này cũng phải do cái hạnh nguyện của mình. Kiếp trước nó là như thế nào đấy thì mới có thiện duyên gặp được thầy, gặp được nơi thánh địa này để tu. Nhưng mà cái nhân duyên đấy như thế nào thì sư ông cũng không rõ. Chưa rõ được vì mình đã chứng được cái gì đâu mà biết được tiền kiếp của mình nó là như thế nào.
Khi các ngài lên các ngài có nói cho sư ông không?
Không, sư ông cũng không hỏi, các ngài cũng không nói. Ngày trước sư ông nghĩ là sư ông không nên hỏi. Bởi vì sao? Bởi vì Đức Phật dạy là, không nên sống trong quá khứ mà phải sống trong hiện tượng, cũng không nên với đến tương lai. Phải sống trong thực tại.
Thế xong rồi như thế nào mà lại về đây ạ?
Quan điểm của sư ông lúc trước khi đi tu là, một là thầy phải hướng dẫn mình tu tập, hai là đất phải đất thánh địa nhưng mà lên trên đấy thì thầy trên đó đi suốt, chẳng gặp lần nào cả. (cười)
Thầy ấy đi đâu ạ?
Không biết, chỉ biết là không bao giờ ở chùa, không gặp được lần nào.
Xong rồi sao nữa ạ?
Thế thì nhân duyên lúc í thì... sư ông đi rồi thì không dùng điện thoại trong hơn một tháng. Sau hơn 1 tháng, sư ông mới bật điện thoại lên thì gia đình mới gọi điện. Gọi điện thì mẹ mới bảo là thôi cũng đồng ý cho con xuất gia, không ngăn cản gì nữa. Bảo về chùa gần cho bố mẹ vui lòng. Thì chùa gần thì chỉ có mỗi chùa mình đây thôi.
Sư ông thấy mình càng tu mình càng an lạc hay là nó cứ lúc lên lúc xuống?
À... càng tu thì càng thấy... tu hành cực kỳ khó, cũng cực kỳ dễ.
Tại sao nói thế ạ?
Khó bởi vì khi cái tôi thế gian này nó cao quá, nhiều tâm ô uế nó khởi sinh lên. Nhưng mà khi mình dẹp được cái đấy rồi thì tu nó cảm thấy rất là an lạc. Đương nhiên là rất dễ rồi. (cười)
Thế sư ông từ lúc đến tu đến bây giờ có bao giờ là cảm thấy lung lay bực bội?
Lung lay tâm tu, tâm xuất gia thì chưa. Bực bội, bực mình thì cũng có.
Bực nhất với việc gì ạ?
Bực nhất về việc... anh em, huynh đệ. Đấy là thực tế. Lúc í là cái tôi nó nảy sinh đấy. Cái tôi nó đang phát triển đấy. (cười) Mình biết chứ không phải không biết và mình cố kìm nén nó lại thôi.
Bây giờ thời khóa hằng ngày sư ông cảm thấy thế nào ạ? Con thấy sư ông thời khóa đều nhất chùa.
Vẫn cứ lên thôi có gì đâu.
Không thấy ngại chứ gì ạ?
Không.
Thế lúc mình đọc kinh thì tâm mình có nhiếp được vào đấy không ạ?
Cái đấy cũng tùy từng hôm thôi. Không phải hôm nào cũng nhiếp được. Nhiều khi mình tán loạn chứ.
Con thấy sư ông hiền thật.
Ghê lắm, không hiền đâu. (cười)
Sao con chưa nhìn thấy cái ghê nào cả! Con chỉ thấy hiền thôi.
Ghê lắm.
Thế ạ? Ví dụ thế nào là ghê?
Ví dụ như là (cười)... như hôm trước nhớ, hai sư chú nói với nhau trong lúc niệm Phật, không biết cô có ở đấy không nhỉ? Hai người nói với nhau là các sư thường chẳng ai giữ được giới hạnh. Mình thấy bực nhưng không nói.
Sư ông thấy bực ạ?
Bực chứ! Các ông nói thế là khinh chê thầy tổ, khinh chê huynh đệ.
Nhưng mà như thế thì có gì là ghê đâu ạ?
Ơ, thế là ghê đấy chứ. Đấy là ghê trong tâm.
Ghê trong tâm...
Ha ha, ôi giời!
Con chưa bao giờ thấy sư ông mắng ai cả. Các sư ông khác thì con thấy mắng người khác nhiều rồi, hình như chỉ có mỗi sư ông là con chưa nhìn thấy mắng ai!
Quan điểm của sư ông là không đốp chát. Gọi lên phòng nhắc nhở nhẹ thôi, chứ không góp ý trực tiếp giữa nơi đông người. Chú H đấy, ông gọi lên phòng hai lần rồi.
Tu đối với sư ông là gì ạ?
Tu á? Đơn giản thôi là quay lại với chính mình. Dùng phương pháp của Phật Đà. Đấy là thâu nhiếp sáu căn lại và lúc nào cũng chính niệm.
Con thấy các tổ ngày xưa có tâm lượng lớn, họ có thể nguyện đời đời kiếp kiếp, lúc nào sinh ra cũng sẽ tu hành. Kiếp này sư ông đã đi tu, sư ông biết việc tu hành nó như thế, như thế..., sư ông có cảm thấy mình có thể phát nguyện đời đời kiếp kiếp sẽ đi tu?
Có.
Đời đời kiếp kiếp sẽ đi tu?
Ừ. Sư ông có nguyện là như ngài Mục Kiền Liên, đời đời sinh ra hiếu thảo với cha mẹ, học Phật pháp, đời đời kiếp kiếp tu hành và hướng đạo được cho gia đình. Và cũng nguyện như ngài Địa Tạng luôn. “Địa ngục vị không, thệ bất thành Phật. Chúng sinh độ tận, phương chứng Bồ Đề (31) ”. Mình chẳng ngại gì cả!
Thế mới bảo cái tâm con nó nhỏ mọn. Con chẳng nguyện được như thế đâu.
Mình không nguyện thế thì nguyện cái gì?