-2-
Tầng năm, Sở cảnh sát tỉnh L. Khoảng giữa trưa, chuông điện thoại ở đường dây số 44 thuộc Đội điều tra số 1 Phòng hình sự reo lên.
“Vâng, đội điều tra xin nghe”.
Ichinose Kazuyuki dùng vai kẹp ống nghe điện thoại, cùng lúc với tay lấy bút và sổ thụ lý về phía mình, trong miệng hẵng còn dính mì soba chưa kịp nuốt hết.
Cuộc gọi đến từ Đội hình sự thuộc Đồn Chuo Kenzaki.
Bọn họ tìm thấy thi thể một người phụ nữ trẻ treo cổ trong nhà. Phía đội đó cho rằng đây chắc chắn là một vụ treo cổ tự tử, nhưng vì người phát hiện đã hạ thi thể xuống nên họ vẫn yêu cầu đội Ichinose tới xem xét hiện trường để đảm bảo tính chính xác…
Một yêu cầu không rõ ràng. Vì đôi khi vẫn xảy ra những trường hợp hi hữu nên trước mắt cứ gọi thanh tra đến - anh cán bộ này đang ám chỉ điều ấy.
“Vâng, tôi hiểu rồi. Vậy nhờ anh gửi fax về chi tiết vụ việc để bên tôi cùng tham gia”.
Nói đoạn, Ichinose đặt ống nghe xuống, húp một hơi hết chỗ mì soba còn sót lại rồi bước về phía buồng đặt máy fax ở góc trong cùng. Bốn mươi mốt tuổi. Thanh tra. Là trợ lý điều tra viên đảm nhiệm các vụ án hình sự được tròn hai năm. Dù còn đang trong quá trình xem xét, nhưng đây gần như đã được coi là một vụ tự sát nên anh nghĩ không cần phải phiền đến sếp làm gì.
… Nếu mọi chuyện thuận lợi, tới đó rồi quay về chắc chỉ mất tầm ba tiếng đồng hồ.
Hôm nay còn là sinh nhật của vợ anh. Tuy vợ cũng chẳng mong đợi gì nhiều nhưng nếu anh về nhà đúng giờ và gây bất ngờ cho cô ấy, cũng thú vị đấy chứ. Không, việc lập hồ sơ cùng mấy thứ linh tinh khác sẽ khiến Ichinose khó mà về đúng giờ, nhưng chắc anh có thể về nhà kịp trước khi vợ cất phần bánh kem của anh vào tủ lạnh. Với những suy nghĩ quẩn quanh trong đầu như thế, Ichinose mở cửa buồng đặt máy fax, và rồi đột ngột đập vào mắt anh trong ánh sáng tờ mờ là một khuôn mặt góc cạnh, miệng hẵng còn ngậm tăm.
Là Kuraishi Yoshio. Năm mươi hai tuổi. Điều tra viên thuộc Đội điều tra số 1, người còn được biết đến với biệt danh “Điều tra viên chung thân”. Người ông ta gầy nhẳng, không khác gì một cây thương di động. Ichinose có thấy Kuraishi bỏ ra ngoài ăn trưa nhưng không để ý ông ta quay về lúc nào.
“Đến hiện trường à?”.
Trong lúc dùng tăm xỉa phần răng trong, Kuraishi hất cằm về phía chiếc máy fax đang sáng đèn.
“Vâng. Bên Kenzaki yêu cầu”.
“Thấy nghiêm trọng không?”.
“Chắc không. Hình như là một vụ treo cổ tự vẫn”.
“Người chết thì sao?”.
“Nghe nói là một phụ nữ trẻ”.
“Vậy để tôi đi”.
“Hả?”.
“Cho bổ mắt. Ở đây chỉ toàn mấy ông bà già còn gì”.
Nói dứt khoát, Kuraishi phun vèo cây tăm trong miệng đi.
Nếu Ichinose tỏ ra bất ngờ thì anh không còn xứng làm cấp dưới của Kuraishi nữa rồi. Từ một cảnh sát tuần tra, ông một bước dấn thân luôn vào lĩnh vực giám định. Óc phán đoán sắc bén của Kuraishi được mọi người đồn đại như một truyền thuyết, không chỉ vậy, năng lực kết luận giám định và con mắt tinh tường khi phân tích thi thể của ông cũng vượt xa các điều tra viên từ trước đến nay. Tỏ thái độ ngang ngạnh như của một nghệ nhân thực thụ và rủa xả bằng những lời lẽ đầy mùi xã hội đen, có một thời gian ông như tách rời khỏi tổ chức. Nhưng nếu suy xét dưới góc độ của một cảnh sát đã công tác nhiều năm, thì trong vòng bảy năm kể từ khi thăng bậc thành chánh thanh tra, ông chưa bao giờ phải nhường vị trí điều tra chủ chốt trong đội điều tra hiện trường cho người khác. Thậm chí, mọi người còn đồn rằng các giảng viên phụ trách bộ môn pháp y của Đại học Y L không chịu buông tha Kuraishi. Với đám sinh viên vốn đã quá quen với những cảnh sát ngoan ngoãn chịu khom mình, thì sự bất cần của Kuraishi - kẻ đã phá tung cả tổ chức, có thể sẽ khiến họ nghe lời khi đem tới một hình ảnh mới mẻ.
Có rất nhiều người trong phòng của Ichinose cũng tin vào Kuraishi. Không ít cảnh sát nhờ vào những kiến thức giám định “đặc sản” mà ông đưa ra tại hiện trường, đã bắt được hung thủ và nhận khen thưởng. Kha khá thành viên trong đội Ichinose cũng được mở mang tầm mắt khi tham gia giám định tại hiện trường. Chính vì vậy mà lần lượt hết người này đến người khác đều trở thành học trò của Kuraishi. Họ tự coi Kuraishi là thầy mình. Một hàng dài những phóng viên trẻ trung, tràn đầy nhiệt huyết thường tranh thủ thời gian “đi đêm”, kéo đến nhà Kuraishi nhờ chỉ bảo. Kuraishi cùng đám người lộn xộn gồm những cảnh sát, các thành viên trong Đội giám định cùng phóng viên ấy sẽ tụ tập trong căn phòng khách kiểu Nhật, uống rượu hoặc đánh mạt chược. Có lúc cả lũ lại kéo nhau ra phố đêm, khí thế vô cùng. Kuraishi có mối quan hệ sâu sắc với những người phụ nữ ở các quán nhậu, để nhờ có họ, những cuộc chém giết đẫm máu sẽ biến đi trong nháy mắt. Hoặc cũng có khi ông sẽ trộn luôn mọi sự ấy cùng thứ chất lỏng màu hổ phách rồi một hơi uống cạn. Chẳng phải tuyệt nhất là khi đàn ông và phụ nữ quấn quýt lấy nhau sao? Vì chết đi rồi, cũng thành con ếch bị giải phẫu trên bàn thép thôi.
Ichinose chắc chắn cũng là một trong số những học trò của Kuraishi. Anh từng có thời gian mải mê đến nhà của Kuraishi và đi theo ông đâu đó được tầm hai năm. Những bí quyết phân tích hiện trường mà anh ghi chép lại cũng đến chừng hai mươi cuốn vở loại sinh viên hay dùng. Thế nhưng, Ichinose nghĩ, dù có cố gắng đến đâu, anh cũng không thể nào trở thành người như Kuraishi, hay nói thật lòng mình, anh không nghĩ mình muốn trở thành người như thế. Anh thà làm bất kỳ chuyện gì khác ngoại trừ kế tục cái danh “Điều tra viên chung thân”. Chức trợ lý ở thời điểm hiện tại là một trong số ít các vị trí ưu tú, hứa hẹn sẽ đưa anh thăng bậc lên chánh thanh tra. Nói chung, từ một vị trí cấp cao trong bộ phận điều tra, anh sẽ có quyền chỉ đạo cho toàn bộ công tác phá án. Vào thời điểm năng lực lãnh đạo của cấp dưới được cần tới, với những kiến thức về phân tích hiện trường đang tích lũy hiện nay, ắt hẳn lời nói của Ichinose sẽ có trọng lượng và sức thuyết phục.
Tiếng rè rè vang lên, máy fax bắt đầu nhả giấy. Đã sớm xắn tay áo khoác ngoài lên, Kuraishi kiểm tra lại túi đựng dụng cụ khám nghiệm hiện trường. Rõ là một người yêu thích tử thi từ tận trong máu. Qua dáng vẻ của ông, Ichinose có thể dễ dàng nhìn ra điều đó.
… Nên ông ta mới muốn đi hộ anh chăng?
Nói đến đây, Ichinose mới để ý. Không rõ vợ anh như thế nào, nhưng nếu anh về được đúng giờ, chắc hẳn bọn trẻ ở nhà sẽ mừng rỡ đón bố.
“Giấy tờ tới rồi đấy à?”.
Ngay khi địa chỉ nhà nạn nhân vừa hiện ra trên giấy, tiếng thúc giục của Kuraishi liền vang lên.
“Anh chờ cho một ch…”.
Ichinose đáp lời trong lúc liếc nhìn sang tờ giấy.
Hả…?
Thành phố Kenzaki, phường Kamaki, khu 3, số 22 Heights Takayama, phòng 103…
Rè rè rè…
Không có cả thời gian để cầu nguyện. Theo sau địa chỉ, tên của nạn nhân cũng từ từ chạy ra.
Aizawa Yukari. Hai mươi bảy tuổi…
Ichinose cảm thấy máu trong người như bị rút cạn.
Địa chỉ. Họ tên. Tuổi tác. Tất cả đều trùng khớp. Nếu thế thì đúng rồi. Đúng là vậy rồi.
Yukari đã chết.
Không ngờ nạn nhân trong vụ lần này lại là người quen của anh.
Làm việc ở một sở cảnh sát ngay tại quê nhà sẽ không thể tránh khỏi những tình huống như thế này. Tai nạn giao thông. Vi phạm tốc độ. Vi phạm luật bầu cử… Đã có những vụ như vậy kể từ khi anh trở thành người phụ trách điều tra hiện trường. Ichinose đã từng thấy thi thể một đàn anh thời cấp ba tự tử bằng thuốc trừ sâu. Nhưng…
Hì hì, thế thì em không thể chết một cách kỳ cục ở một nơi kỳ cục được. Em ghét bị anh Ichi lột trần để khám nghiệm khắp thân thể lắm.
Một năm trước, Yukari đã nói thế rồi cười giòn giã trên chiếc giường ở phòng số 103, tòa nhà Heights Takayama, trong khi được Ichinose vuốt ve âu yếm.
“Cậu sao thế?”.
“…”.
“Này, Ichi”.
“… À, dạ vâng. Tôi xin lỗi”.
Kuraishi giật lấy tờ giấy, liếc nhìn sang Ichinose.
“Là người quen của cậu à?”.
“Không phải ạ”.
Lời đáp lại ngay của Ichinose như soi vào suy nghĩ bên trong chính anh. Anh không xót thương cho cái chết của Yukari. Anh đang sợ.
Nhưng ai mà tự sát thì ngốc thật, anh nhỉ?
Tại sao?
Thì đấy, anh xem, sẽ không thể làm mấy chuyện tuyệt vời như thế này được nữa, phải không? Đúng không anh? Nói gì đi anh? Anh thấy vậy không?
Có khi nào cô ấy bị sát hại?
Ichinose không thể nào hình dung ra cảnh tượng một người có ý chí mãnh liệt như Yukari lại tự mình treo cổ.
Hung thủ giết người đã dàn dựng để mọi thứ trông như một vụ tự tử. Nếu đúng là thế, Kuraishi chắc chắn sẽ nhìn ra. Khi bộ phận điều tra của Trụ sở vào cuộc, lập tức cả trăm người sẽ cùng hành động. Và trong quá trình điều tra, cái tên Ichinose sẽ bị những đồng nghiệp ấy phát hiện ra. Tuy anh không phải là hung thủ, nhưng nếu bị xét vào diện đối tượng tình nghi thi sao? Anh sẽ bị đuổi khỏi chỗ làm. Gia đình anh sẽ điêu đứng. Nếu chuyện đó xảy ra, chắc chắn cuộc sống của anh sẽ bị xáo trộn không ít.
Ichinose vung nắm đấm đánh vào đôi chân đang run lẩy bẩy đến hai, ba lần rồi chạy như bay ra khỏi buông để máy fax. Anh chạy qua tầng của Đội điều tra số 1, bắt kịp Kuraishi trong hành lang.
“Điều tra viên… xin hãy cho tôi được đi cùng để học hỏi”.