← Quay lại trang sách

-3-

Tim Ichinose đập thình thịch.

Trong lúc cầm vô lăng, mỗi lần dừng đèn đỏ, Ichinose lại liếc nhìn người ngồi phía sau qua gương chiếu hậu. Đây là thói quen của anh để xem thử có phóng viên theo đuôi hay không. Nhưng hôm nay thì khác. Anh lén quan sát Kuraishi ở ghế sau. Ông vẫn đang nhắm mắt và ngồi khoanh tay. Giống như thường lệ. Trên đường tới hiện trường, Kuraishi sẽ luôn ngồi im như thóc. Không ai biết trong lòng ông đang nghĩ gì. Liệu ông có liên hệ sự dao động của Ichinose với cái chết của Aizawa Yukari hay không?

Đường hôm nay khá vắng. Ichinose không cần bật đèn báo hiệu mà chạy như bay trên đường quốc lộ rồi rẽ ở điểm giao với đường tỉnh lộ. Anh hướng về phía nội thành Kenzaki, tới căn hộ của Aizawa Yukari.

Ồ, em là em thích mấy anh cảnh sát lắm đó.

Một năm rưỡi trước, trong buổi tiệc tất niên của Hội Pháp y tỉnh L, vi khách mời là Kuraishi vẫn chưa trở về từ một vụ án xảy ra trên núi nên Ichinose được cử đi thay. Đón chào anh là một nhóm những cô phục vụ mặc váy ngắn đỏ rực. Trong số đó, Yukari là người nổi bật hơn cả. Cô có mái tóc cắt ngắn, rất hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn. Như một người mẫu chuyên nghiệp, cô uyển chuyển lướt đi giữa những hàng ghế khách mời, bàn tay và cánh tay thon dài bưng khay phục vụ thu hút bao nhiêu ánh nhìn của cánh đàn ông. Cuộc nói chuyện giữa anh và cô có chút ngây ngô, nhưng dường như lửa tình đã nhen lên, anh vẫn còn nhớ cảm giác dễ chịu ấy.

Ichinose nghĩ lúc đó mình đã say. Vì cô hỏi nên anh cứ thế mà đưa luôn danh thiếp. Tầm một tháng sau, cô gọi điện tới chỗ làm của anh. Ichinose gặp Yukari ở tiệm cà phê, cô đã nói rất nhiều. Mặc dù đã học cao đẳng nhưng đến giờ, cô vẫn chưa đi làm chính thức. Yukari định đi học lấy bằng cắm hoa, dù vậy công việc làm thêm quá vất vả đã khiến cô khá nản lòng. Trong lúc tìm kiếm một công việc có điều kiện tốt hơn, Yukari đã đến với nghề phục vụ. Thời điểm đó, dù khá hài lòng với hiện tại, cô vẫn nhất định muốn kết hôn trước năm ba mươi tuổi… Cô còn kể không biết bao nhiêu lần qua điện thoại rằng mình bị trộm đồ lót. Nghe đến từ “đồ lót”, Ichinose đã thấy hơi ngứa ngáy và nhộn nhạo trong lòng. Hay là cô có ngụ ý gì đó chăng? Anh không nhờ cảnh sát khu vực kiểm tra giúp, mà thản nhiên đi thẳng tới căn hộ của Yukari.

Chắc em là người có phức cảm về bố nên có xu hướng thích đàn ông lớn tuổi hay sao ấy.

Kể từ đó, mọi chuyện tiến triển nhanh hơn. Số lần bí mật hẹn gặp ở một nhà nghỉ ngoại thành ít người biết đến dần tăng lên. Sau này khi đã thân thiết hơn, cô rủ Ichinose tới hẳn căn hộ của mình. Đây là lần đầu tiên anh vướng vào chuyện ngoại tình. Dù đang trong cơn đê mê nhưng anh vẫn chưa tới mức chấp nhận vứt bỏ mọi thứ. Cố gắng đấu tranh với niềm khoái lạc, anh cảm nhận được mối nguy khi đang dần lún vào một vũng lầy tối tăm. Đúng là anh yếu lòng trước cơ thể người phụ nữ trẻ đẹp này, dẫu cho mỗi ngày những xác chết đều khiến anh căng thẳng. Có lẽ vì tuổi bốn mươi đã đến gần nên anh muốn đảo ngược nỗi sợ mơ hồ về tuổi già trong lòng mình. Hay anh đã chịu ảnh hưởng từ Kuraishi? Ông ta là người bất tuân quy tắc. Chắc đâu đó trong lòng, Ichinose đã có phần ngưỡng mộ thái độ luôn bàng quan ấy của ông, cả trong công việc lẫn gia đình. Đằng nào thì khi nhắm mắt xuôi tay, con người ta cũng bị đem lên bàn giải phẫu phanh thây như một con ếch mà thôi.

Chuyện mặn nồng của hai người kéo dài tầm nửa năm. Dần dần mọi thứ cũng bớt cuồng nhiệt hơn. Đôi lúc Ichinose cũng chần chừ trước tình cảm sâu đậm của Yukari, nhưng cả hai vẫn chưa dứt điểm hẳn. Anh vẫn còn cảm giác lưu luyến với sự tươi trẻ của Yukari. Và rồi thứ thổi bay cảm giác lưu luyến ấy, mỉa mai thay, lại chính là tấm danh thiếp vốn trở thành nguồn cơn cho chuyện hẹn hò của hai người.

Danh thiếp của anh lchi, em đã dán vào sổ tay rồi đây. Chỉ cần chìa danh thiếp của anh ra cho mấy ông khách lẵng nhẵng bám đuôi em là đám đó rút lui ngay. Đúng là Mito Komon [1] nhỉ.

Tất nhiên Yukari không có ý xấu gì. Dù biết vậy nhưng khi nghe xong, Ichinose lại cảm thấy lo lắng. Anh vội đòi cô trả lại danh thiếp cho mình ngay. Anh gằn giọng đến mức chính bản thân anh cũng tự giật mình. Vậy mà Yukari lại nũng nịu nói sẽ không cho ai xem lần nào nữa. Rồi cô mếu máo, nài nỉ. Ichinose không thể bất chấp tất cả để giật lại, nhưng thái độ hằn học vì không lấy được tấm danh thiếp về của anh càng làm Yukari bực dọc. Một người phụ nữ nguy hiểm. Anh còn từng nghĩ vậy. Cô tình nhân giờ đây chỉ còn là nỗi phiền muộn mà thôi.

Kể từ sau đó, hai người vẫn hẹn gặp nhau vài lần nữa vì tình dục. Đúng ra là bởi chiếc danh thiếp đã bị giữ làm “con tin” nên anh đành phải gặp cô. Nhưng chuyện giữa họ lạnh nhạt hẳn. Cũng có khi chẳng ôm nhau lấy một cái mà cứ thế về luôn. Chuyện chia tay là do Yukari mở lời trước nhưng Ichinose cũng thấy đó là lựa chọn duy nhất cho cả hai. Về phần danh thiếp, cô nói khi nào có người yêu mới sẽ vứt nó đi. Anh miễn cưỡng đồng ý với Yukari vẫn còn đang nghẹn ngào. Tốt nhất bây giờ đừng làm quá lên. Cứ để mọi chuyện vậy đi.

Cuối cùng thì Ichinose đã cắt đứt với Yukari. Hai người cũng không hề gọi điện thoại cho nhau. Vì thế khi tình cờ chạm mặt ở chỗ máy ATM của ngân hàng, đôi bên đều khá bất ngờ. Đó là chuyện của hai tháng trước. Yukari vẫn tràn đầy sức sống chẳng khác gì lần đầu tiên anh gặp cô. Anh lập tức hiểu ra lý do. Ở ngay ngón đeo nhẫn bên tay trái của Yukari, một chiếc nhẫn vàng nhỏ nhắn đính đá đỏ sáng lấp lánh.

Là đá ruby đó anh. Đẹp đúng không?

Em… đã đính hôn rồi à?

Vâng, là chuyện mới đây thôi. Cũng là người anh Ichi biết đấy.

Là người anh biết sao…? Ai thế?

Bí mật. Chừng nào em kết hôn sẽ gửi thiệp mời cho anh hay.

Mặc dù lời nói chực buông nhưng rồi Ichinose đã không hỏi về chuyện danh thiếp mà kết thúc luôn cuộc nói chuyện. Không cần hỏi nữa - anh nghĩ. Nhìn bộ dạng vui vẻ của cô cũng đủ khiến Ichinose cảm thấy an lòng rồi. Vậy mà…

Anh bẻ lái, đưa xe vào đường nội thành. Cuối cùng bọn họ đã vào địa phận thành phố Kenzaki.

Một lần nữa, sự tổn tại của tấm danh thiếp lại trở thành mối đe dọa với Ichinose. Không biết Yukari có giữ lời hứa không? Cô đã vứt nó đi chưa? Hay vẫn còn dán trong cuốn sổ tay nằm đâu đó trong căn phòng số 103?

Không, chuyện đáng lo hơn cả là cái chết của cô. Tự sát hay bị sát hại, đó mới là vấn đề.

Nếu bị sát hại thì sẽ lớn chuyện đây. Đội điều tra chuyên nghiệp sẽ vào cuộc, khám xét từng ngóc ngách trong phòng. Rồi họ sẽ phát hiện ra dấu vân tay của Ichinose. Biết đâu là cả tóc của anh nữa. Có khả năng lông vùng kín của anh vẫn còn sót lại dưới khe giường. Tên anh có khi vẫn còn được lưu trong điện thoại của Yukari. Dù không có tấm danh thiếp kia đi nữa, Ichinose vẫn có nguy cơ trở thành đối tượng tình nghi.

Mong là cô tự sát.

Niềm mong mỏi mãnh liệt ấy dấy lên trong Ichinose. Dù khó lòng nghĩ rằng người như Yukari sẽ tự sát nhưng anh vẫn mong là thế. Khi kết luận là tự sát, phía cảnh sát sẽ không cần thu thập dấu vân tay và mẫu tóc nữa. Nếu họ để mắt tới cuốn sổ, có thể anh sẽ bị vạch trần, nhưng chỉ cần anh ra tay trước những người khác là xong. Anh có thể làm được. Chỉ cần đến hiện trường là anh có thể làm được.

Xe đi vào con đường hẹp. Ngôi nhà hai tầng trang nhã dần hiện ra trước mắt, là “Heights Takayama”…

Ichinose trộm liếc qua gương chiếu hậu nhưng không nắm bắt được biểu cảm gì trên gương mặt của Kuraishi đang nhắm mắt phía sau.