-7-
Vì Yatabe Katsunori đã đến nên công tác khám nghiệm hiện trường chuyển sang những bước cuối cùng.
“Vậy tôi sẽ cởi bỏ quần áo của tử thi”.
Ichinose bắt đầu cởi cúc đằng trước của bộ váy trên người thi thể. Bộ ngực đầy đặn. Vòng eo thon gọn. Đường cong quyến rũ phần bụng dưới. Trước đây, đó là tất cả những gì ở Yukari đáng yêu khiến anh từng mê mẩn.
Hì hì, thế thì em không thể chết một cách kỳ cục ở một nơi kỳ cục được. Em ghét bị anh Ichi lột trần để khám nghiệm khắp thân thể lắm.
Thật là tội nghiệp - nghĩ được đến thế cũng là khi Ichinose đã lấy lại bình tĩnh. Anh đã có được cuốn sổ tay. Hình như Yatabe không để ý đến chuyện đó. Chắc cậu ta cũng sẽ sớm đưa ra kết luận đây là một vụ tự sát. Bây giờ, Yukari không còn là mối đe dọa với Ichinose nữa.
Về chiếc nhẫn, có lẽ Yukari đã bị sát hại. Không tìm thấy chiếc nhẫn ruby đó cũng có thể đồng nghĩa với việc Yukari đã thất tình. Mà thất tình nên dẫn đến chuyện tự sát. Ichinose bắt đầu nghiêm túc nghĩ vậy.
Anh cùng với Yatabe xem xét vai, ngực, bụng và hai cánh tay của Yukari. Không có máu tụ dưới da. Không có vết hằn. Không có vết thương ngoài da. Không có dấu hiệu bị xâm hại.
Họ cởi khuy cài áo ngực. Khi bộ ngực trần của Yukari lộ ra, Ichinose giật nảy người.
Đầu ngực thâm đen. Không, vẫn có thể coi là có sắc hồng. Hiện tại, không một ai lên tiếng cho rằng đấy là “dấu hiệu mang thai”. Nhưng Ichinose thì biết rõ sắc nhàn nhạt xinh đẹp của đầu ngực trước kia.
Và tim anh lại bắt đầu đập nhanh.
Mang thai. Chuyện này vừa có thể là động cơ giết người, vừa có thể là động cơ tự sát. Thế nhưng…
Cả chiếc nhẫn và chuyện mang thai, hai chi tiết này đủ để được điều tra như một vụ giết người, nhưng cũng có khi chỉ được thụ lý như một vụ tự tử. Nếu không điều tra rõ ràng thì sự thật sẽ bị chôn vùi trong bóng tối. Làm sao với sự vô lý này đầy. Yukari sẽ thất vọng biết chừng nào.
Ichinose vững dạ. Anh không định quay đầu lại vì trái tim đã nguội lạnh. Trái tim ấy đã bị tảng băng bản ngã nuốt chửng, trở nên băng giá.
Ichinose cởi quần lót của cô. Trên lông vùng kín của thi thể có dính một ít nước tiểu. Sau khi bọn họ đo lại nhiệt độ ở trực tràng bằng nhiệt kế, phần khám nghiệm kết thúc.
Kuraishi nhìn Yatabe.
“Cậu bác sĩ trẻ nghĩ sao?”.
“Là treo cổ tự tử”.
Yatabe nói, mặt không hề biến sắc.
Kuraishi khẽ gật đầu, hướng về phía đội giám định đã xong việc.
“Đằng đó thì sao?”.
“Vâng, từ dưới công tắc đèn đến thiết bị tập thể dục đa năng có những dấu chân cho thấy hướng đi thẳng. Còn sải bước chân cho thấy nạn nhân bước đi rất vững vàng”.
“Các cậu vất vả rồi… còn Fuku, cậu có ý kiến gì không?”.
Điệu bộ nghiêm túc, Fukuzono trả lời.
“Mẹ nạn nhân nói là do huyết thống. Hai mươi hai năm trước, bố của Aizawa Yukari cũng treo cổ tự tử. Lúc đó cô ấy mới năm tuổi”.
Ichinose không tin vào tai mình. Yukari đã nói bố cô chết vì ung thư.
“Nhà máy sắt thép do ông ấy quản lý bị phá sản. Vì chuyện đó mà vào ngày sinh nhật Yukari, ông ấy đã không mua được quà cho cô. Không còn cách nào khác, ông đã tự chế bộ bài Tây bằng danh thiếp của mình làm quà sinh nhật. Đấy, vì phần tên của danh thiếp giống nhau nên được chọn làm mặt sau của bộ bài, còn mặt sau danh thiếp thì ông vẽ thêm ký hiệu quân cơ hoặc quân bích bằng bút ký tên. Yukari vui lắm, thế nhưng bố cô thì ngay sáng hôm sau… là vậy đấy. Có lẽ ông chỉ muốn mừng sinh nhật của con gái thôi. Chuyện tồi tệ nhất là, người đầu tiên phát hiện ra thi thể ông ấy lại chính là Yukari. Theo lời người mẹ thì đáng lẽ cô không được nhìn thấy cảnh đó… Mà nói chung là bà ấy đã nói vậy”.
Bâu không khí trong căn phòng lại trở nên tĩnh lặng.
Ichinose cũng không nói một lời nào.
Danh thiếp… Vì chuyện của bố mà Yukari mới muốn có nó đến mức ấy…
“Ichi…”.
Kuraishi khoanh tay, nhìn thẳng vào mắt anh.
“Cậu đưa ra kết luận đi”.
“Vâng…?”.
“Cậu là người chịu trách nhiệm hiện trường lần này mà. Đã thu thập thông tin rồi. Giờ đưa ra kết luận cuối cùng đi”.
Ichinose lặng thinh một vài giây.
Cuối cùng anh mở miệng. Bờ môi run rẩy lên tiếng.
“Vụ này… theo tôi là một vụ tự sát”.