-6-
Năm hay mười phút sau.
Trưởng nhóm đang ôm cậu con trai còn đang ngái ngủ của mình. Aizaki chỉ chứng kiến đến chừng đó rồi quay trở lại xe.
Tomoko giật bắn người lên khi Aizaki báo cáo tình hình cho cô bằng một giọng nặng nề do bị ảnh hưởng bởi cảnh tượng thảm khốc kia.
“Cậu đùa à. Không thể như thế được. Chúng ta đã theo dõi dinh thự suốt cơ mà”.
“Chắc là trong khoảng thời gian chúng ta đi gọi điện thoại rồi”.
Đó là kết luận được đưa ra sau mấy chục bước chân để về tới xe của Aizaki.
Tomoko nhìn chằm chằm Aizaki như thách thức.
“Nhưng hạt đá vẫn ở đó mà? Lúc chúng ta quay trở lại sau khi gọi điện thoại ấy?”.
Aizaki cảm thấy chân mình như nhũn xuống.
Phải rồi, không có ai xoay núm cửa đó cả. Cũng không có dấu vết cửa sổ bị phá.
“Đến nhà của biên tập viên Akaishi thôi”.
Cho dù đó có là trò chơi hay không, anh cũng không thể bỏ cuộc ở đây được. Aizaki dựng ghế lên, nổ máy rồi đánh lái lùi xe.
Quãng đường đến nhà Akaishi rất gần. Aizaki dừng ngay giữa con đường trải sỏi rồi đâm xe vào lối đi xuyên qua cánh đồng bỏ hoang, men theo hông trường tiểu học rồi vòng vào khu rừng có đền thờ phía trước mặt. Đột nhiên, một con đường trải nhựa rộng rãi hiện ra. Vừa đi vào con đường đó, bóng dáng của khu chung cư Nam Osugi đã lấp ló ở phía bên tay phải. Aizaki rẽ trái ở ngã ba đến căn số hai. Anh phải phanh đột ngột do suýt nữa thì đi quá.
Aizaki xuống xe và chạy bổ vào căn hộ. Toàn bộ đèn của ngôi nhà hai tầng đã tắt.
Anh nhấn chuông cửa. Bốn lần, rồi năm lần… Không ai trả lời. Chỉ có tiếng dế kêu. Âm thanh vọng lại đó làm lóe lên khuôn mặt chết chóc của phu nhân trưởng nhóm. Sau khoảnh khắc ấy, đèn ban công bật sáng và bóng của chiếc váy nhỏ nhắn xuất hiện sau tấm kính mờ. Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
“Ai thế?”.
“Tôi là Aizaki. Xin lỗi vì lại đến vào tầm này. Xin hãy mở cửa cho tôi”.
“Aizaki ở tòa soạn hả?”.
“Vâng, đúng ạ”.
Cánh cửa bật mở và khuôn mặt nghiêm khắc của phu nhân Asami nhìn ra. Bên trong vang vọng tiếng bước chân uỳnh uỵch như tính cách chủ nhân của nó, biên tập viên Akaishi xuất hiện trong bộ đồ ngủ.
“Có một vụ giết người. Vợ của trưởng nhóm Oshida đã bị sát hại ngay trong nhà”.
Khuôn mặt nghiêm nghị của Akaishi nhanh chóng chuyển sang màu đỏ, giống hệt như biệt danh của ông [6] .
“Cách thức phạm tội là gì?”.
“Thắt cổ bằng quần tất”.
Bất giác, đôi mắt của Aizaki di chuyển tới cặp đùi đang mặc quần tất của phu nhân Asami khi bà cúi xuống để xếp giày dép.
“Được rồi. Bắn tin gấp cho tòa soạn”.
Giọng nói rung trời chuyển đất ấy nghe như tiếng súng báo hiệu một trò chơi mới đã bắt đầu.
Akaishi đẩy chiếc điện thoại vệ tinh có gắn tem “cho mượn để kiểm tra” về phía Aizaki, còn mình thì thô bạo nhấc ống nghe chiếc điện thoại cố định lên. Ông đang ra lệnh cử phóng viên ảnh đến hiện trường.
Aizaki soạn sẵn bản thảo dài khoảng hai mươi dòng ở trong đầu, đoạn gọi điện để báo cáo sơ bộ về “vụ án giết người trong dinh thự” bằng quyển sổ không hề có một chút ghi chép nào. Thời gian, địa điểm, nạn nhân, trạng thái tử thi… Tiếng dế kêu không ngừng như để tỏ lòng thương nhớ phu nhân trưởng nhóm.
“Sau khi xong việc tôi sẽ quay lại hiện trường. Đầu tiên phải thu thập tin tức từ bên điều tra viên và giám định đã”.
Akaishi hiên ngang ra lệnh. Sau khi cúi chào phu nhân Asami còn đang bàng hoàng, Aizaki giữ chặt lấy chiếc điện thoại vệ tinh rồi chạy ra xe. Quay trở về với trò chơi, ngực anh có chút gì đó nhói đau.