← Quay lại trang sách

-5-

Năm mươi phút đã trôi qua kể từ khi bắt đầu theo dõi lại. Các tờ báo khác đã dừng đi đêm. Khi không còn phải đón nhận tình huống cần đến cảnh thân mật và thần kinh thị giác đang chực kêu cứu thì ánh đèn pha lại rọi vào từ tỉnh lộ.

“Đến lúc rồi à…?”.

Từ ghế phụ, một giọng nói giống như mê ngủ phát ra.

Aizaki không trả lời mà nhìn chăm chú vào gương. Đó là chiếc wagon quen thuộc của nhóm giám định cơ động. Vào đêm khuya, nó trở thành xe đưa các cán bộ điều tra về nhà. Cửa xe mở ra và từ bên trong, một người mặc bộ com lê chắc nịch bước xuống. Trưởng nhóm Oshida đã về nhà. Vừa đúng một giờ sáng.

Aizaki chạy đến ngay khi chiếc xe lăn bánh.

“Trưởng nhóm” - anh gọi với theo sau lưng người vừa vươn tay đến chiếc chuông cửa. Trưởng nhóm quay đầu lại không chút ngạc nhiên. Gương mặt cứng đơ như đá của ông nhìn chằm chằm vào bóng tối.

“Ồ, con át chủ bài trẻ tuổi của Kenmin đây mà”.

Tâm trạng của trưởng nhóm có vẻ tốt. Trực giác mách bảo Aizaki như thế.

“Tôi có thể nhờ ngài một chút không ạ?”.

“Không thành vấn đề”.

Dù cảnh giác nhưng trưởng nhóm không hề tỏ ra là mình đang xua đuổi Aizaki. Có lẽ cả tháng trời trên khuôn mặt ấy mới thoáng xuất hiện một nụ cười. Không còn nghi ngờ gì nữa. Việc điều tra vụ án giết hại bà lão đã có quyết định cuối cùng.

Có tiếng dế kêu “rích, rích” phía bên kia cánh cửa. Aizaki nhanh mồm kéo trưởng nhóm đang dỏng tai nghe âm thanh ấy về với thực tại.

“Tôi không ở lâu đâu. Chỉ cần ngài chia sẻ một vấn đề thôi ạ”.

“Vấn đề gì nào?”.

Trưởng nhóm nói với vẻ mặt giống như ông chỉ muốn đi tắm rồi nhanh chóng lăn lên nệm ấm mà ngủ.

“Trưởng nhóm cứ trả lời là ‘đúng’ hay ‘không đúng’ thôi cũng được. Kẻ tình nghi lớn nhất của vụ án này là hiệu trưởng trường múa ba lê - Tadokoro Masako phải không ạ?”.

Cảm xúc trên khuôn mặt trưởng nhóm biến mất.

Im lặng.

“Tôi không biết”.

Trả lời quá chậm. Vậy là đúng rồi. Đến giờ này thì thông tin vẫn vừa kịp cho báo ra buổi sáng.

“Xin cảm ơn ngài”.

“Chờ đã nào. Vào nhà một lát chứ”.

Vẻ mặt trưởng nhóm trở nên vội vã khi nhận ra rằng mình đã để lộ sơ hở gì đó.

“Đêm nay tôi không đến đây, cũng không gặp trưởng nhóm. Như thế là được phải không ạ?”.

Aizaki vừa cúi người vừa nói.

“Thôi đợi đã. Tôi không có ý giữ chân cậu. Cứ sử dụng điện thoại nhà tôi để gửi bản thảo cũng được. Nhưng thế thì… hiệu trưởng Masako sẽ chạy trốn đấy”.

Đột nhiên Aizaki nín thở. Anh thì thào.

“Là cao chạy xa bay ấy ạ?”.

“Chiều mai tôi sẽ chỉ đích danh. Cậu tha cho tôi vụ chỉ thẳng tên trong tờ báo ra buổi sáng đi. Được không? Đại loại như Nổi lên đối tượng tình nghi: Cô M ở gần hiện trường vụ án thì thế nào?”.

“Ghi cả tuổi vào có được không ạ?”.

“Ừ. Không thành vấn đề”.

Vậy là không còn gì để phản đối. Trước khi lệnh truy nã được phát ra, tờ Kenmin đã biết hung thủ là ai. Chỉ cần độc giả, à không, các tờ báo khác biết điều đó là được rồi. Aizaki nhìn chằm chằm vào mắt của trưởng nhóm rồi gật đầu.

“Thế nhé. Vậy theo giao kèo cậu hãy sử dụng điện thoại nhà tôi. Ở lối ra vào ấy”.

Trưởng nhóm nhấn chuông cửa dinh thự.

Không có ai trả lời. Yên lặng. Ngay cả tiếng dế kêu cũng biến mất. Trưởng nhóm thắc mắc: “Lẽ nào mọi người lại đi ngủ hết rồi?”. Ông nhấn chuông một lần nữa. Không có bất cứ một âm thanh nào. Trong khi đó, điện ở phòng khách vẫn sáng.

Trưởng nhóm hướng khuôn mặt có phần khó xử về phía Aizaki. Ông lấy chìa khóa từ túi trong của bộ com lê, tra vào lỗ khóa, sau đó xoay tay nắm rồi mở cửa. Một khung cảnh màu cam hiện ra. Tủ giày và bàn để điện thoại lọt vào tầm mắt Aizaki. Anh toan bước theo trưởng nhóm thì bị tấm lưng to lớn của ông chặn lại.

“Trưởng nhóm?”.

“…”.

Tấm lưng của trưởng nhóm không hề nhúc nhích.

Không biết vì sao, Aizaki có dự cảm chẳng lành.

Anh kiễng chân, nhìn vào trong qua vai trưởng nhóm. Một người phụ nữ đang nằm sóng soài đến tội nghiệp trên sàn phòng khách ở phía cuối hành lang. Đầu bà vẫn cuốn lô uốn tóc. Chiếc quần tất kéo căng nghiến vào cổ phản lại ánh sáng đèn huỳnh quang trông như một làn sóng. Hai con mắt mở trừng trừng cay đắng nhìn về một điểm trong không trung.

Phu nhân Kanako đã bị sát hại.

Aizaki không thấy kỳ lạ hay sợ hãi. Tất cả cảm xúc của anh đều khựng lại. À không, trong tiềm thức Aizaki, vô số cảm xúc vi mô đang động đậy. Chúng như bị tiếng tim đập rộn thúc giục mà kết thành một khối, biến thành một từ anh chẳng hề ngờ tới, xộc thẳng lên não bộ.

Trò chơi.

Đúng, đây là trò chơi.

Suy nghĩ của Aizaki đã bị phơi bày. Công cuộc săn tin đến không ăn, không ngủ trong hai năm nay chỉ là một trò chơi. Và truyền thống hay trí tuệ của những người đi trước cũng chỉ là thứ khiến cho trò chơi đó thú vị hơn mà thôi.

Một vụ giết người ắt phải để lại xác chết.

Lần đầu tiên trong đời Aizaki nhận ra điều hiển nhiên đó.