Người phụ nữ và chậu hoa -1-
Nụ hôn của anh có chứa ma thuật.
Khoảnh khắc môi kề môi, không, chỉ cần nghĩ đến việc chạm vào đôi môi ấy thôi, nỗi khát khao đã tuôn trào, khiến cả thể xác lẫn tâm trí cô đều run rẩy, thôi thúc cô chiếm lấy anh. Đến độ muốn kiệt sức. Choáng váng. Đê mê chẳng nói nên lời. Nếu thiếu anh, cô không thể sống nổi nữa mất. Vậy mà…
Đã nửa tháng trôi qua mà cô vẫn không gọi được vào di động của anh. Gọi đến nhà cũng chỉ toàn tiếng máy trả lời tự động. Anh tính vứt bỏ cô hay sao? Hay anh đã có người phụ nữ mới?
Vừa đắm chìm trong những suy nghĩ héo hon, Yuko vừa bước lên cầu thang nằm phía ngoài căn hộ. Mùa đông đã vội đến tự lúc nào. Cơn gió bấc không khoan nhượng táp lên hai bên gò má cô.
Không liên lạc trước thì không thể đến. Nhưng cô có liên lạc được với anh đâu. Yuko đành phá vỡ lời hứa đó, dùng chìa khóa dự phòng để mở cửa vào nhà. Mười một giờ đêm. Có đèn sáng ở căn phòng sáu chiếu[8] phía bên trong. Rón rén bước vào, cô kéo nhẹ cánh cửa trượt. Ấm áp quá. Ấm đến mức phát ngốt. Điều hòa trên tường vẫn bật. Anh đang nằm trên chiếc giường đôi. Cô còn nghe được cả tiếng ngáy của anh. Không có bóng dáng một người phụ nữ nào. Ít ra lúc này là vậy…
Trên mặt bàn kính có đặt một chậu hoa xác pháo, là chậu hoa Yuko đã mua ở phiên chợ sáng để làm quà tặng anh. Năm, sáu cánh hoa đỏ rực rụng lả tả trên mặt bàn.
… Không thể tin nổi.
Căn phòng ấm áp như khí hậu của một nước nhiệt đới, nhưng cớ sao những cánh hoa đã bắt đầu rơi rụng. Mới chỉ hai tuần trước, chậu hoa xác pháo này hẵng còn tưng bừng và tràn trế sức sống, vậy mà giờ đây đã trông xơ xác đến vậy. Đây thật giống như lời báo hiệu cho một mối tình sắp đến hồi kết.
Linh cảm có chuyện không lành của cô lúc nào cũng đúng.
Gạt tàn đặt cạnh gối trên đầu giường hẵng còn lưu lại bằng chứng về việc đó. Một đống đầu mẩu thuốc. Trong số chúng có một đầu thuốc vẫn còn dính vết son đỏ. Là sắc đỏ tươi như màu hoa xác pháo. Màu son đỏ cho thấy đối phương là một người không hề ngần ngại và tràn đầy tự tin về vẻ đẹp của bản thân. Đôi môi đỏ rực ấy đã chạm vào đôi môi mượt mà như lụa của anh. Sự lẳng lơ ấy đã giúp ả ta nếm được nụ hôn ngọt ngào ma mị đó…
Rầm, cảm giác dưới chân biến mất, cô thấy bản thân như đang rơi xuống hố sâu thăm thẳm. Cứ thế, Yuko ngã khuỵu xuống sàn. Thất thần. Tuyệt vọng. Cô không còn đủ sức để mà bật khóc.
Yuko với tay lấy chiếc cốc thủy tinh nằm trên bàn, uống cạn chỗ Whisky vẫn còn sót lại khoảng một phần ba. Cổ họng cô nghẹn lại. Trên cửa sổ tối tăm phản chiếu gương mặt buồn bã của Yuko, cô khẽ kêu lên một tiếng đầy sầu não. Ngồi trong nơi khuất bóng là hình ảnh một người phụ nữ đã có tuổi.
Bốn mươi lăm tuổi… Thời gian để làm một người đàn bà không còn dài nữa. Cô nhìn sang khuôn mặt của gã đàn ông còn đang say ngủ. Và cô nhận ra, dù trên phố hay trong quán rượu, anh ta thực sự là kẻ hấp dẫn đối với người khác phái. Gặp nhau trên một trang mạng hẹn hò nên Yuko tự hỏi, người đầy quyến rũ như anh liệu có từng thật lòng yêu thương một phụ nữ hơn tuổi như cô?
Mười một giờ ba mươi phút tối… Cô phải về nhà thôi. Mười tám năm nay, mẹ chồng cô cứ nói mãi sao bà vẫn chưa có cháu. Đến giờ mà chồng cô - người mắc hội chứng phức cảm về mẹ - vẫn muốn ăn cơm bà nấu. Cứ tới ngày Yuko rụng trứng theo chu kỳ, gã chồng lại áp cơ thể lạnh lẽo và trái tim nguội ngắt lên người cô. Trong nhiều năm, chỉ mình cô bỏ công chữa trị chứng vô sinh. Đủ rồi. Tại sao cô không thể nói ra lời đó với chồng mình nhỉ? Dù chỉ là công cụ, con rối hay người làm, cô vẫn phải quay trở lại ngôi nhà đó sao?
Đã nửa đêm… Chuyến tàu cuối cũng không còn nữa. Cô vẫn ngắm nhìn gương mặt đang say giấc nồng của anh. Chắc đã uống nhiều quá rồi đây. Anh ấy ngủ say thế kia cơ mà. Người mới đã vắt kiệt cả thể xác lẫn tinh thần anh. Có lẽ thế. Một giờ sáng… Một giờ ba mươi phút sáng… Nước mắt cô vẫn không ngừng rơi. Là đau buồn hay uất hận, cô cũng không còn rõ nữa.
Hai giờ sáng… Yuko lấy ra một hộp nhỏ đựng thuốc từ đáy túi xách. Bên trong là một viên con nhộng có chứa chất độc kali xyanua cô đã mua được trên mạng. Đúng là thời đại không cần bất ky lý do gì cũng có thể dễ dàng mua được thứ nguy hiểm thế này… Yuko đã định một lúc nào đó sẽ uống nó. Cô đã lờ mờ nghĩ đến việc ấy. Hoặc là dùng cho chồng và mẹ chồng chẳng hạn. Những suy nghĩ xấu xa đó cứ quẩn quanh trong đầu cô. Biến người tình thành của riêng mình. Giờ nghĩ lại, đây mới chính là điều cô muốn làm ngay từ đầu khi mua viên thuốc này.
Người phụ nữ mới… Là một người hợp với màu son đỏ… Có lẽ không phải là một cô gái trẻ trung. Phải là một người phụ nữ trưởng thành. Ả ta không thắng cô được. Nhưng cô lại không biết phải tranh đấu thế nào để kéo anh quay lại với mình. Yuko là một phụ nữ trung niên đã mệt lòng, người chỉ đang bám víu vào những điều mỏng manh, người thậm chí vì sợ có thêm nếp nhăn mà không dám nở nụ cười…
Yuko lấy viên thuốc con nhộng, đưa vào miệng rồi quỳ xuống bên cạnh giường. Cô lại gần khuôn mặt người đàn ông đang ngủ.
… Xin lỗi anh nhé… Em không muốn anh hôn bất kỳ một người nào khác nữa.
Cô nhắm mắt, sáp tới khuôn mặt anh, đưa môi lại gần. Cô cảm nhận được cả hơi thở của anh. Luồng điện phản ứng giữa những giác quan của hai người ập đến. Như có lửa cháy trong lòng. Dễ chịu đến ngất ngây. Thứ cảm giác ấy lan ra, khiến thể xác lẫn tâm trí cô đều run rẩy. Họ mới chỉ hẹn hò được khoảng nửa năm, nhưng cô đã nghĩ đây là mối tình độc nhất không thể nào thay thế. Anh là người đàn ông duy nhất cô yêu trên cuộc đời này. Em đáng yêu quá. Chính anh đã nói thế với cô kia mà.
… Cùng nhau… được không anh… xin anh đấy.
Yuko đặt nụ hôn lên môi anh.
Cô cảm nhận được một cơn đau nhè nhẹ, hơi nhói lên nơi hai môi chạm nhau. Cùng lúc đó, cô cắn vỡ viên thuốc đang nằm sâu trong miệng. Một cú sốc như sét đánh ập đến phía sau đầu Yuko. Cảm thấy ý thức đang xa dần, Yuko nuốt nước bọt. Nụ hôn say đắm cuối cùng…
Một liều kali xyanua đủ sức giết chết cả hai người. Tay chân anh cứng đơ như một thanh sắt. Yuko bám vào cơ thể người đàn ông. Cô hiểu rồi. Điều tương tự đã xảy ra. Cô đã giải phóng một con quái vật khổng lồ bên trong cơ thể. Cả răng và móng tay đều điên cuồng cào cấu như bị lửa thiêu đốt. Giữa cơn đau như chết đi sống lại, không, trong sự đau đớn tột cùng đến mức không còn cảm nhận được đó là cơn đau, Yuko đã thấy một chuyện kỳ lạ.
Trong chiếc gạt tàn đặt cạnh gối… Mẩu thuốc có dính vệt son đỏ… Sai rồi. Không phải màu đỏ. Là màu rượu… Không, gần giống với màu nâu đậm… Màu son đã thay đổi. Tại sao lại thế…?
Trong khoảnh khắc sinh tử, Yuko đã nhận ra lý do. Nhưng cô nghĩ, cũng thế cả thôi. Cô đặt môi hôn anh rồi trút hơi thở cuối cùng. Có lẽ cái chết hạnh phúc nhất là khi không còn điều gì đang chờ đợi ở tương lai…