← Quay lại trang sách

-11-

Hai ngày sau, biên tập viên Akaishi bị bắt. Cảnh sát tình nghi ông ta là thủ phạm giết người.

Aizaki và Tomoko cũng có mặt ở đó. Mặc dù cả hai đã khuyên Akaishi ra đầu thú nhưng ông ta không đồng ý. Trong lúc ấy, vài thanh tra với lệnh bắt giữ trong tay đã xông vào nhà của Akaishi. Vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần, Akaishi bảo “Cậu viết bài đi” rồi biến mất vào ghế sau của xe cảnh sát.

Vụ sát nhân trong dinh thự là trò chơi dựa theo “trí tuệ và truyền thống của người đi trước”.

Vào ngày xảy ra vụ án, Akaishi sau khi kết thúc ca ngày đã đảo qua nhà một chút rồi đi bộ đến dinh thự của trưởng nhóm. Ông ta lén lút ra phía sau căn nhà rồi dùng điện thoại vệ tinh đã mang từ công ty về, gọi điện đến nhà trưởng nhóm mà không nói lời nào. Nhân lúc phu nhân đi về phía hiên nhà để nghe điện thoại, ông ta đã đột nhập vào trong từ cửa sau, leo lên tầng hai rồi nấp trong tủ quần áo. Ông ta ở đó không chút động tĩnh cho đến đêm muộn. Đó là kế hoạch chỉ có Akaishi - người giữ kỷ lục theo dõi lâu nhất đến tận chín tiếng đồng hồ mới có thể nghĩ ra.

Aizaki đã đến nhà trưởng nhóm theo mệnh lệnh của Akaishi để bắt đầu theo dõi. Akaishi ở trong tủ quần áo, ngồi chờ cho tới đúng “thời điểm”. Với tư cách là biên tập viên, ông ta kiểm tra quyển sổ đi đêm để nắm được thông tin và chờ đến giờ đi đêm của Minagawa - người đang dính tin đồn với phu nhân trưởng nhóm. Ngay sau khi Minagawa được tiếp đãi cà phê rồi rời khỏi dinh thự, Akaishi đã đi xuống tầng dưới rồi ra tay sát hại phu nhân.

Và cũng thông qua điện thoại vệ tinh, ông ta làm máy nhắn tin của Aizaki đổ chuông. Khi chuông reo liên tiếp hai lần, Aizaki vì nghi ngờ rằng một vụ án nghiêm trọng đã xảy ra nên đành chạy đến bốt điện thoại công cộng. Lợi dụng khoảng thời gian đó, Akaishi mở khóa của hiên rồi ra khỏi dinh thự bằng cửa sau. Từ bên ngoài, ông ta quay trở lại hiên nhà, tạm thời thu lại hạt đá bên trên tay nắm cửa. Akaishi vào dinh thự lần nữa, khóa cửa sau, băng qua hành lang và tẩu thoát ra ngoài bằng cửa hiên. Khi này, ông ta khóa cửa bằng cách: bấm khóa trên tay nắm phía bên trong rồi đóng cửa, đặt lại hạt đá lên tay nắm cửa phía ngoài như cũ để hoàn tất việc tạo ra căn phòng kín.

Một trò chơi hoàn hảo không tì vết.

Tuy nhiên sau đó, vài sơ hở đã phát sinh.

Aizaki và Tomoko biết về vụ sát hại phu nhân trưởng nhóm đã cấp tốc đến nhà của Akaishi. Căn nhà tối thui. Akaishi chạy vội ra với bộ đồ ngủ. Ấy vậy mà phu nhân Asami lại mặc váy, thậm chí cả quần tất. Có lẽ bà đã mơ hồ nhận ra việc chồng mình làm. Bà bất an và sợ hãi. Chính vì vậy, bà đã không thay đồ mà thức đến tận giờ đó.

Điều giúp Aizaki và Tomoko phát hiện ra chân tướng sự việc cũng nằm ở nhà Akaishi. Là tiếng chuông trường học và tiếng reo hò của đám trẻ con. Hôm đó là ngày thường, vậy mà Kazuo lại ở nhà. Thằng bé không bị ốm nhưng vẫn nhõng nhẽo theo mẹ trong bếp. Bọn họ đã hỏi được từ giáo viên chủ nhiệm ở trường, Kazuo bị con của trưởng nhóm là Yutaka bắt nạt một cách khủng khiếp và liên tục không đến trường.

Theo lời khai của Akaishi, phu nhân trưởng nhóm gọi phóng viên đi đêm là “con ruồi”. Bà chửi họ là “những con ruồi vo ve ầm ĩ”. Điều đó đã ảnh hưởng lên Yutaka. “Con của ruồi là con giòi”, “Con giòi hay đậu trên cục phân”. Ngày nào Kazuo cũng bị bắt bò dưới đất. Từ nhỏ, sức khỏe Kazuo đã yếu. Mãi mới khỏi bệnh dị ứng thì lần này thằng bé lại bị hen suyễn. Bệnh tật cứ đeo bám không ngừng nhưng lúc nào thằng bé cũng vui vẻ nói rằng “Trường học vui lắm”.

Bởi vậy Akaishi đã giết người. Ông ta đã khai nhận như thế. Akaishi nghĩ, sát hại phu nhân sẽ khiến cho đứa con trai là Yutaka đau khổ tột cùng, vì thế ông ta đã ra tay.

Cấp trên trở thành kẻ phạm tội. Aizaki đã viết bài báo đó. Anh đã cảm nhận được một mặt của công việc phóng viên, rằng đây không phải là một trò chơi. Anh sẽ phải sẵn sàng với việc viết các bài báo liên quan đến chính những người anh em thân thích và bạn bè của mình.

Nhưng có một điều anh không giải thích được.

Tại sao cảnh sát lại nghi ngờ Akaishi là hung thủ trong vụ án sát hại phu nhân trưởng nhóm?

Các điều tra viên đã đường đột xông vào nhà của Akaishi. Ở thời điểm đó, họ không hề hay biết việc cậu bé bị bắt nạt. Manh mối đầu tiên là gì. Điều Aizaki nghĩ đến là con dế mà chánh thanh tra Kuraishi nắm được trong tay.

Để gỡ bỏ được nút thắt này, Tomoko thực sự đã “đi đêm” tới dinh thự của Kuraishi. Dù nói rằng mọi thứ đều hết sức mù mờ và chẳng hề liên quan đến câu hỏi, cô vẫn phấn chấn đến mức ngạc nhiên. Điều mà Tomoko nghe được từ Kuraishi chỉ là thói quen của con dế. Dế ưa những nơi tối tăm. Nó thích nghi nhanh với môi trường, và khi đã quen, một chút âm thanh nhỏ cũng làm nó ngừng kêu. Dù thế, nó vẫn sẽ kêu lại ngay lập tức.

Tối hôm xảy ra vụ án, khi trưởng nhóm vừa ấn chuông cửa dinh thự thì con dế đã ngừng kêu rồi im lặng luôn từ đó. Có thể suy luận rằng nó chỉ mới được đặt ở lối ra vào. Nhằm kiểm tra sơ bộ những vị trí để điện thoại trong dinh thự, hung thủ đã gửi con dế tới trước. Có lẽ Kuraishi đã nắm được đến đây. Mặc dù thông qua vụ án lần này Aizaki mới biết, nhưng thuật ngữ “con dế ngoại giao” của cánh phóng viên đã xuất hiện ở một vài tỉnh. Con dế là món quà mà phóng viên sẽ gửi đến người họ muốn thu thập thông tin. Những người này thường rất cảnh giác, không lấy rượu hay vé xem bóng chày chuyên nghiệp, nhưng họ sẽ nhận mà không hề do dự nếu chỉ là một con dế. Cũng có khả năng Kuraishi đã biết điều đó từ trước.

Giả sử Akaishi đã mang con dế đến nhà trưởng nhóm, điều này lại làm nảy sinh vấn đề rằng tại sao Akaishi không mang con dế đi. Dù cho không phạm phải sai lầm ngớ ngẩn như để lại dấu vân tay trên chiếc giỏ đựng côn trùng, nhất định ông ta vẫn không muốn để nó lại. Hoặc Akaishi đã đi tìm mà không thấy. Chắc chắn Aizaki đã nghe thấy tiếng dế kêu, nhưng chính anh cũng không hề có chút ký ức gì về một cái giỏ đựng côn trùng ở lối ra vào. Tiếng đồ vật và tiếng bước chân khi gằy án đã khiến con dế ngừng kêu. Thời gian không có nhiều. Nếu cứ phân vân thì Aizaki sẽ kịp quay trở lại dinh thự, thế nên Akaishi mới không thể tìm ra con dế.

Vậy chiếc giỏ đựng côn trùng đã ở đâu.

Nó ở trong tủ để giày. Đó là kết luận ở thời điểm hiện tại. Mượn lời của Kuraishi thì dế rất thích chỗ tối. Phu nhân trưởng nhóm biết điều đó. Cũng có thể là do bà yêu quý “con dế ngoại giao” của Akaishi và đã vô tình cho nó vào trong tủ để giày. Dù thế đi chăng nữa, vẫn còn nhiều bí ẩn chưa được tháo gỡ. Điều khó lý giải nhất là, kể từ sau khi gặp Kuraishi, Tomoko không hề nói bất cứ điều gì về vụ án. Không biết là cô đã bị trúng ma thuật gì nữa.

Đã mười ngày kể từ khi xảy ra vụ án. Có thông tin nói rằng cảnh sát đã thu được một chiếc giỏ đựng côn trùng ở hiên nhà Akaishi. Cho đến giờ, thực tế Akaishi có gửi con dế đến nhà trưởng nhóm hay không vẫn còn là điều bí ẩn. Không ai rõ giữa Akaishi và phu nhân trưởng nhóm vốn là “hoa khôi cảnh sát” một thời đã xảy ra chuyện gì trước đây. Suy xét đến tính nghiêm trọng của việc hung thủ giết người chính là biên tập viên của tòa soạn, báo Kenmin đã tự hạn chế việc đi đêm liên quan đến vụ án này.