-3-
Phía sau ngôi đền thần đạo tĩnh mịch là một ngôi nhà dân một tầng. Cầu thang dẫn xuống tầng hầm phía bên dưới, tới một thư phòng phủ đầy bụi. Nằm ở đó là thi thể một người đàn ông.
Đích thân đội trưởng Đội điều tra số 1 Takashima đã tới hiện trường để quan sát. Xong việc, ông quay trở lại xe công vụ đang đỗ ở một bãi đất trống gần đấy rồi ngồi vào ghế sau. Theo thông tin từ phía cảnh sát khu vực, người này “bị giết bởi một nhát chí mạng”. Nhưng trên thực tế, theo như quan sát của Takashima, một vài chi tiết ở hiện trường lại bác bỏ điều đó.
“Kuraishi vẫn chưa tới à?”.
Tài xế vội vàng quay lại.
“Ngài ấy đang vướng một vụ điều tra ở chỗ khác. Tôi nghĩ ngài ấy sẽ tới ngay thôi”.
“Bảo anh ta nhanh chân lên”.
Dù thứ tự tới hiện trường đã bị đảo lộn nhưng đó không phải là chuyện có thể quyết định tùy tiện. Nếu đã rõ rành rành là một vụ giết người, sẽ không cần gọi điều tra viên tới để xác định làm gì. Ngài đội trưởng Đội 1 lại vội vàng tới hiện trường để điều tra. Hiện trường thư phòng dưới tầng hầm lần này liệu có phải là một vụ cần tới ông hay không? Một cảnh sát sau khi được người phát hiện đầu tiên báo tin, đã chạy vội tới hiện trường. Cảnh sát hình sự khu vực cũng kết luận đây là một vụ giết người và báo cáo về Trụ sở.
Chẳng có gì khó. Ngay từ đầu, chính Takashima, người từng làm ở vị trí điều tra viên trong bốn năm, đã nhìn ra đây là một vụ tự sát. Không, trường hợp tệ nhất thì việc điều tra sẽ được tiếp tục theo hướng bị giết. Để xem Kuraishi khi quan sát hiện trường vụ này xong sẽ đưa ra kết luận thế nào.
Trong lòng Takashima có một toan tính.
… Ông muốn lột đi lớp vỏ bọc của con người đó.
Đưa tình cảm cá nhân vào công tác lãnh đạo việc điều tra là điều cấm kỵ. Thế nhưng, ông không cho rằng lợi dụng sự đảo lộn ngẫu nhiên trong thứ tự đến ở hiện trường lần này là việc làm bội tín.
Takashima hồi tưởng lại quang cảnh hiện trường mình vừa chứng kiến năm phút trước. Là một hiện trường rất lý tưởng để kiểm tra năng lực khám nghiệm. Nằm dưới lòng đất, thư phòng dài và hẹp đó có chiều sâu tầm bảy mét. Các mặt tường đều được gắn kệ sách cao đụng trần, chứa chật ních đủ loại sách báo và tư liệu. Trần nhà có gắn bóng đèn tròn. Chỉ có một cửa ra vào bằng sắt. Vì nằm dưới tầng hầm nên không có cửa sổ.
Ở gần giữa căn phòng là thi thể co quắp, thân đổ về phía trước của nhà sử học địa phương - Ueda Masatsugu, năm mươi tám tuổi. Phía bên phải gần đỉnh đầu ông ta có một vết thương dài tầm ba xen-ti-mét do bị một vật cùn đập vào, tạo ra vết nứt mờ ở phần xương sọ bên dưới. Chưa khám nghiệm tử thi nên cũng không thể nói chính xác được, nhưng nguyên nhân dẫn đến cái chết có lẽ là do giập não. Gần vết thương chí mạng trên, còn tìm thấy ba chỗ bị tróc da. Đều là vết trầy xước do vật cùn gây ra. Tử thi co cứng sau khi chết đã bắt đầu phân hủy. Xét đến thời tiết đã bắt đầu lạnh thì, từ thời điểm tử vong đến giờ, ít nhất đã năm ngày trôi qua. Sàn nhà bám bụi, trên lưng áo len và áo sơ mi của Masatsugu mặc bên dưới cũng dính rất nhiều bụi bẩn.
“Hung khí” nằm lăn lóc ngay phía bên phải thi thể. Là một cái tạ tay nặng tầm ba ki-lô-gam. Ở một bên tạ phình ra như nắm tay có dính vết máu khá rõ. Không có dấu vân tay. Cạnh cái tạ là chiếc khăn mùi soa loại dành cho nam giới, có dính một ít máu. Ngay phía trước thi thể là một cây bút bi ba màu. Và có thể thấy, cây bút đó đã được dùng để viết lên sàn nhà dòng chữ…
Takashima lục tìm trong túi áo ngực, rút ra cuốn sổ tay rồi lật giở. Đây rồi.
Khi thời khắc đến
Sudo khoai lang
Khiến tôi căm hận
Giống một dạng thơ ngắn gồm mười bảy âm tiết [9] , nhưng người yêu thích thơ haiku như Takashima cũng đành cười khổ. Có lẽ là thơ senryu hay kyoku [10] chăng? Nhiều năm trước, Masatsugu đã nghỉ việc ở bộ phận quản lý cư trú tại tòa thị chính, sau đó vùi mình vào nghiên cứu lịch sử địa phương. Dẫu vậy, “bài thơ ngắn” với vốn từ nghèo nàn thế này có lẽ cũng khiến người ta nghi ngờ cả về sự nghiệp nghiên cứu chính của ông ta.
Dù gì đi nữa, vì chữ trên sàn là chữ viết tay của Masatsugu nên không có gì ngạc nhiên khi cảnh sát khu vực đã coi đây là “tin nhắn trước lúc chết”. Ở đoạn đầu, “Khi thời khắc đến” có thể hiểu là cái chết đã cận kề. Thêm nữa, nếu “Sudo” ám chỉ tên người, vậy sẽ liên kết trực tiếp với phần “căm hận”.
Danh tính của “Sudo” rất nhanh đã rõ.
Sudo Asayo. Bốn mươi hai tuổi. Là một phụ nữ đang theo học lớp “hồi ký” do Masatsugu tự bỏ tiền ra tổ chức. Gần đây, trào lưu viết hồi ký đang bùng lên. Cứ một tuần một buổi, Asayo sẽ đến nhà riêng của Masatsugu để ông tận tay chỉ dạy cách viết văn. Với một người độc thân và nổi tiếng trăng hoa như Masatsugu, có lẽ chuyện không chỉ dừng lại ở chỗ tận tay chỉ dạy. Để hỏi kỹ thêm sự tình, một điều tra viên đã tức tốc tới nhà riêng của Asayo. Vừa nhìn thấy mặt cô, điều tra viên đã bật cười khúc khích. Đó là vì da Asayo khá sạm màu, khuôn mặt vô cảm của cô nhìn có nét giống “khoai lang”.
Hiện tại, Asayo đang có mặt tại phòng thẩm vấn. Bị người thẩm vấn coi là nghi phạm có khả năng đã giết người, Asayo vừa khóc vừa khai rằng mình không liên quan gì đến chuyện này. Nội dung tường trình như sau: Đúng là tầm một tuần trước cô đã tới nhà Masatsugu, nhưng có đi cùng với hai học sinh khác và sau đó không hề gặp lại ông ấy. Đúng như phía cảnh sát nói, họ có quan hệ xác thịt, nhưng nếu thế thì cô Nami…
Danh tính của người phụ nữ này cũng được đưa tới cho Takashima.
Suzuki Nami. Bốn mươi ba tuổi. Là học viên lớp hồi ký, cũng chính là người đầu tiên phát hiện ra thi thể. Hôm nay là ngày có lớp học. Cô tới lớp sớm hơn thường lệ, tầm mười giờ sáng. Thế nhưng khi cô rung chuông cửa thì không có ai đáp lại. Theo lời Nami, vì cửa chính không khóa nên cô cứ thế mà vào nhà. Cô nghĩ rằng thầy có dưới thư phòng nên mới xuống tầng hầm tìm và phát hiện ra thi thể. Cô khai rằng lúc đó cửa sắt của thư phòng để hở một nửa. Nami phủ nhận chuyện mình có quan hệ xác thịt với Masatsugu. Dẫu vậy, phía người thẩm vấn vẫn ghi chú vào bản báo cáo rằng có điểm đáng ngờ, khi dù không có ai trả lời, cô vẫn tự ý vào nhà để tìm kiếm Masatsugu.
“Tôi thấy điều tra viên Kuraishi tới rồi đấy ạ”.
Nghe tiếng người lái xe, Takashima rời mắt khỏi ghi chép báo cáo. Cách đó khoảng năm mét, Kuraishi đã bước xuống từ xe riêng dành cho điều tra viên.
Gò má hóp hép. Ánh nhìn sắc bén bức người. Tướng đi như một tay anh chị…
Takashima bước xuống xe. Kuraishi nhướng mày, hờ hững im lặng cúi đầu chào.
“Đến rồi đấy à”.
Lạnh lùng nói, Takashima sóng vai cùng Kuraishi. Ông cảm giác máu trong người mình chảy nhanh hơn. Người đàn ông này tuy mang tiếng là cảnh sát, lại nồng nặc mùi của tội phạm.
Là người khó bề thay thế - ba năm trước, trưởng phòng hình sự đã khen ngợi Kuraishi như thế, bởi vậy ông ta mới có biệt danh “Điều tra viên chung thân”. Takashima cũng biết giáo sư Nishida của Khoa pháp y Đại học Y L vốn đặc biệt yêu thích Kuraishi nên đã ngầm can thiệp để ông ta không bị thuyên chuyển khỏi vị trí điều tra viên. Thế nhưng…
Ông ta là điều tra viên giỏi đến thế sao?
Trước giờ Takashima vẫn luôn hiềm nghi về điều này. Theo những bản báo cáo thì trong bảy năm rưỡi qua, các vụ án do Kuraishi điều tra đều không hề có sai sót. Còn Takashima, thời kỳ còn làm điều tra viên, ông cũng từng được gọi là “Quý ông hoàn hảo”. Chẳng có gì để phải tự mãn, bởi đó là chuyện đương nhiên. Nghe nói các thi sĩ haiku sẽ coi mỗi bài thơ mình sáng tác như là tác phẩm cuối cùng trước khi tạ thế. Việc điều tra cũng tương tự. Ở hiện trường vụ án, sẽ không có thành công hay thất bại, nhưng sai sót lại là chuyện khác. Chỉ cần kết luận nhầm bị giết thành tự sát thì tội danh của kẻ thủ ác sẽ bị chôn vùi mãi mãi. Với trường hợp ngược lại, công sức của cả trăm điều tra viên sẽ đổ sông đổ biển. Nói chung, bất kể là hôm nay, ngày mai, hay ngày mốt đi nữa, tất cả những thao tác trên hiện trường đều phải được thực hiện một cách hoàn hảo. Đó là yêu cầu vô cùng hiển nhiên của công việc điều tra.
… Nên chuyện ông ta làm được như thế cũng không có gì đặc biệt.
Tại lối vào nhà Masatsugu, Takashima vừa lén quan sát biểu hiện trên mặt Kuraishi vừa bọc bao ni lông vào giày.
Luật của Sở cảnh sát tỉnh L là một người không được làm ở cùng một vị trí quá năm năm. Hơn nữa, nếu trường hợp đặc biệt của Kuraishi còn tiếp diễn, sự lãnh đạo của tổ chức sẽ rơi vào tình thế nguy hiểm. Takashima nghe nói một đám lính trẻ còn tung hô Kuraishi là “Trường học thầy Kuraishi” hay “hiệu trưởng”. Ông đã nhiều lần chứng kiến sự ảnh hưởng đến mức kinh ngạc của Kuraishi đến cậu Ichinose đó. Thuyên chuyển lên Cục Cảnh sát - không chỉ một hai người mà với bất kỳ ai, đây cũng là tấm vé bạch kim để tiến về phía trước. Thế mà cậu ta lại xin thêm thời gian để bàn bạc với gia đình. Chắc là chần chừ trước Kuraishi đây. Không, cậu ta đã ngầm để lộ thái độ chống đối khi tỏ ra ngượng ngùng với bộ dáng vẫy đuôi trước cấp trên. Ichinose đã ở dưới trướng Kuraishi hai năm rưỡi. Thế là quá dài. Đáng lẽ nên chuyển cậu ta đi sớm hơn.
Dù gì đi nữa, chừng nào Kuraishi vẫn còn là “cái ung” trong mắt, Takashima sẽ không thể ngăn chặn những phần tử nổi loạn. Có thể thấy, phải nhanh chóng loại bỏ Kuraishi, bất kể là vì lợi ích của tổ chức, hay của Takashima - người sẽ ngồi vào cái ghế trưởng phòng hình sự vài năm sau đi nữa.
Thứ tự đến hiện trường bị đảo lộn - Takashima sẽ không để cơ hội này tuột khỏi tầm tay. Chính trong hôm nay, ông sẽ nhìn thấu được năng lực của Kuraishi. Takashima sẽ tự mình chứng minh rằng Kuraishi là một “điều tra viên bình thường” mà bất cứ ai cũng có thể thay thế, sau đó mở lời với cấp trên về việc thuyên chuyển Kuraishi…
Nghi hoặc nhìn Kuraishi đang đi phía trước, Takashima bước lên cầu thang dẫn xuống thư phòng.
Với những suy nghĩ mà đến một nửa trong số chúng không nên có ở một chỉ huy đội điều tra, Takashima âm thầm tuyên bố.
… Bài kiểm tra bắt đầu.