← Quay lại trang sách

-4-

Kuraishi không vội bắt tay vào việc ngay. Ông xuống cầu thang nhưng chưa vào thư phòng mà đưa mắt nhìn chậu hoa đặt ngay cạnh cửa.

“À, chậu hoa đó được đặt sẵn để giữ cho cửa mở, có lẽ thay cho đổ chặn cửa đấy ạ”.

Người vừa giải thích là cảnh sát khu vực Yasukawa. Cậu phấn khởi lắm. Đây là một học sinh gọi Kuraishi là “hiệu trưởng”.

“Lúc phát hiện thi thể, chậu hoa nằm ở đâu?”.

“Nằm trong thư phòng ạ. Nghe nói đây là quà tặng của người phụ nữ đã phát hiện ra thi thể đầu tiên”.

“Nhiều lời. Hỏi gì thì trả lời nấy”.

Kuraishi quỳ một gối xuống. Nói là chậu hoa, nhưng từ trong đó chỉ vươn lên độc một thân cây còi cọc chứ không có lấy một bông hoa nào. Chỉ vài chiếc lá dính ở thân cây. Kuraishi nhìn chằm chằm vào những chiếc lá có hình bầu dục ấy.

Takashima dừng lại giữa cầu thang, quan sát cảnh tượng đó.

Trước mắt, mọi chuyện đang diễn ra theo đúng lý thuyết. Bắt cậu Yasukawa kia ngậm miệng là để loại bỏ mọi phỏng đoán. Và thay vì bước ngay vào hiện trường vụ án, ông ta đã hỏi về chậu cây kia. Takashima gật đầu đồng tình. Ở đây, chậu cây cũng có thể coi là một thi thể. Chậu cây chắc chắn là nguồn tin không thể bỏ qua trong công tác khám nghiệm.

“Là cây mao địa hoàng à”.

“Không hổ là hiệu trưởng”.

Cậu Yasukawa này dễ dàng khen ngợi người khác thế.

Takashima khoanh tay. Đúng, là cây mạo địa hoàng, một loài cây sống lâu năm, sẽ nở hoa tím vào mùa hè. Tuy cây thường được trồng để trang trí, nhưng lá của nó cũng hay được phơi khô và tán thành bột để chữa trị bệnh tim, có tác dụng giúp tim đập khỏe hơn. Theo như báo cáo, người đã mất Masatsugu bị nhồi máu cơ tim kéo theo chứng rối loạn nhịp tim. Có khi nào ông ta đã bị thượng mã phong chăng, Sudo Asayo trong “khoai lang của Sudo” đã khai rằng Masatsugu hay sử dụng đồ chơi tình dục.

Mao địa hoàng - một nguyên liệu thú vị nhưng lại không có ích trong việc giải quyết vụ án lần này, Takashima nghĩ.

Kuraishi rời mắt sang cánh cửa, sau đó nhìn vào bên trong thư phòng qua lỗ khóa.

“Vân tay trên núm cửa là của ai?”

“Của ông Masatsugu và người phụ nữ phát hiện ra thi thể đầu tiên”.

“Thế còn núm cửa phía bên trong?”.

“Không có dấu vân tay nào cả”.

“Không sót lại chút nào à?”.

“Vâng. Có lẽ thủ phạm đã xóa sạch hết rồi”.

Không ừ hử gì, Kuraishi lấy từ trong túi ra một chiếc nhiệt kế rồi đặt chân vào thư phòng. Takashima bước xuống những bậc thang cuối cùng, theo gót Kuraishi vào trong. Ông nhìn qua vai Kuraishi, hướng theo ánh nhìn của người điều tra viên này.

Đầu tiên, Kuraishi nhìn tử thi. Không, ông ta đang đưa mắt quan sát khắp nền nhà. Không đúng lắm. Có vẻ như ông ta đang chú ý đến lớp bụi trên sàn. Kuraishi đứng thẳng dậy, nhìn lên trần nhà. Có một chiếc đèn tròn. Ông ta tìm kiếm công tắc, xác nhận nó nằm ở bức tường bên tay phải. Rồi ông lại nhìn lên trần nhà, chăm chú quan sát cái bóng đèn, sau đó cúi xuống kiểm tra chiếc nhiệt kế đang cầm trên tay. Nhiệt độ phòng là năm độ.

Kuraishi né thi thể, bước về phía góc phòng. Trên sàn nhà trong góc tường có một cái tạ tay đang nằm lăn lóc. Ông quay lại so sánh với chiếc tạ tay đang nằm cạnh thi thể. Lúc nãy, Takashima cũng làm vậy. Hai cái tạ tay đó là một cặp. “Hung khí” không phải mang từ ngoài vào mà nằm chính trong thư phòng này.

“Cậu mang ghế đến đây cho tôi” - Kuraishi ra chỉ thị.

Thư phòng không có ghế. Yasukawa chạy lên lầu, kiếm được một chiếc ghế tròn. Kuraishi dùng ghế làm chiếc đôn đứng lên để nhìn kỹ cái đèn hơn. “Đẹp nhỉ…” - ông tự nói một mình.

Takashima nghiêng đầu ngẫm nghĩ. Xem xét cái bóng đèn cần thiết đến thế sao? Có lẽ chỉ đơn thuần là biểu diễn. Trước mặt Takashima, ông ta đang cố gắng thể hiện mình là một “điều tra viên đặc biệt”…

Kuraishi bước xuống ghế, bắt đầu rà soát kệ sách được gắn vào hai bên tường. Ông lôi kính lúp ra khỏi túi, bắt đầu xem xét tỉ mỉ. Chắc ông ta đang xác nhận xem có vết máu bắn ra hay không. Qua những gì Takashima đã quan sát thì không hề có. Cũng không có gì khó hiểu, vì vết thương ngoài trên đầu nạn nhân chỉ ứa ra một lượng máu nhỏ. Kuraishi lại dùng kính lúp để quan sát sàn nhà. Có vẻ như ông ta đang xem xét vết máu, không, là dấu vết bụi.

Kuraishi chậm rãi đứng dậy, quay người lại nhìn xuống thi thể. Ông quan sát toàn bộ thi thể một lúc, rồi lại quỳ một chân xuống. Ông nhìn lần lượt từ cái tạ, khăn mùi soa sang đến chiếc bút bi ba màu. Kuraishi ngưng lại. Vì ông đã chú ý đến “bài thơ ngắn”.

Khi thời khắc đến

Sudo khoai lang

Khiến tôi căm hận

Kuraishi chau mày nhìn. Ông cứ như thế một hồi lâu rồi lôi cuốn sổ từ trong túi áo ra, ghi lại nội dung “bài thơ”. Ở bên cạnh, Yasukawa hỏi bằng vẻ mặt thích thú.

“Ắt hẳn đây là tin nhắn trước lúc chết phải không hiệu trưởng?”.

“Ba mươi lăm năm làm cảnh sát, tôi chưa bao giờ thấy bên cạnh thi thể lại xuất hiện thứ buồn cười thế này”.

Takashima âm thầm đồng ý. Về phần ông thì là ba mươi bảy năm. Kuraishi - người chưa chứng kiến chuyện như thế bao giờ, bắt đầu “đánh chiếm thành lũy cuối cùng”. Ueda Masatsugu chết trong tư thế ngồi co quắp, thân ngả về phía trước.

… Hãy cho tôi thấy khả năng của ông đi.

Kuraishi mở túi, lôi ra một mớ dụng cụ khám nghiệm, nào là đèn pin, nhíp rồi dụng cụ banh miệng. Đầu tiên, ông chiếu đèn pin vào mắt thi thể để nhìn rõ độ vẩn đục của giác mạc.

Có tiếng bước chân ở cầu thang. Một cảnh sát khu vực đang xuống để đưa ghi chép về tình hình điều tra cho Takashima. Vừa để ý liếc chừng Kuraishi, Takashima vừa đưa mắt đọc nhanh tập ghi chép.

Ghi chép nói về mối quan hệ tay ba xoay quanh Masatsugu. Ông ta và Suzuki Nami, người đầu tiên phát hiện ra thi thể, đã có mối quan hệ thân mật với nhau được tầm ba năm. Còn trong vòng nửa năm trở lại đây, Sudo Asayo và Masatsugu mới bắt đầu qua lại. Chắc hẳn mối quan hệ giữa Masatsugu và Nami vẫn đang tiến triển tốt đẹp. Tuy nhiên, vì đã dự đoán được ngay từ đầu nên chuyện này không thu hút sự chú ý của Takashima cho lắm.

Takashima chuyển ánh mắt quay trở lại phía Kuraishi. Ông ta đang bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu vết thương ở phần đầu.

Kuraishi dùng miệng giữ đèn pin, còn hai tay thì vạch tóc của thi thể chỗ vết thương phía bên phải gần đỉnh đầu. Phần da bị rách dài khoảng ba xen-ti-mét…

Trong lúc nhìn chăm chú vào vết thương, Kuraishi khẽ đảo mắt sang hai bên.

… Đã tìm ra rồi đấy à.

Ba vết trầy ngoài da khác, chính chúng là yếu tố lớn nhất khiến Takashima phủ nhận đây là một vụ giết người. Kuraishi liệu có nhận ra không. Nếu bỏ sót chỗ đó, Takashima sẽ ngay lập tức ra lệnh điều chuyển ông ta.

Dấu vết chần chừ… Takashima cho là thế. Nói cách khác, đó là “vết thương không dứt khoát”. Từ những vết thương này có thể đi đến kết luận, đây là một vụ tự sát.

Masatsugu đã tự dùng tạ tay đập vào đầu để chấm dứt sinh mạng. Tâm lý chung của những người tự sát là tránh gây tổn thương và đau đớn xác thịt hết mức có thể để được chết một cách nhẹ nhàng. Những người dùng dao lam cắt cổ tay thường không biết phải cắt sâu bao nhiêu mới chết, vì thế trong lúc sợ hãi sẽ để lại một vài vết thương khác. Lần này, nạn nhân quyết định dùng một khối sắt đánh vào đầu mình. Có lẽ ông ta đã khá sợ hãi, do đó đã thất bại hai, ba lần. Dù tâm đã quyết muốn chết nhưng tay vẫn làm trái ý, khiến cái tạ gây ra những vết trầy trên da đầu. Tuy sau cùng ông ta cũng đạt được mục đích nhưng chắc chắn đó đã là khoảnh khắc vô cùng quả cảm. Suy xét từ tư thế của tử thi, có thể thấy Masatsugu đã quỳ trên sàn nhà, gập lưng, cúi đầu xuống rồi mới quyết chí ra tay.

“Bài thơ ngắn” cũng củng cố thêm cho giả thuyết tự tử.

Sau khi lãnh một vết thương chí mạng vào đầu, có lẽ không ai còn có thể viết chữ. Kể cả có viết được đi chăng nữa, ông ta cũng không đủ sức mà nghĩ được một câu cho có chất thơ văn. Nói tóm lại, trước khi đánh vào đầu, không, trước khi có ý định tự sát, Masatsugu đã viết những dòng chữ này lên sàn.

Tự sát rồi ngụy tạo thành giết người. Phán đoán như thế cũng hợp lý. Vậy thì, chiếc khăn mùi soa rơi ở hiện trường đã được dùng vào việc đó. Nếu chỉ còn sót lại vân tay của Masatsugu trên cái tạ, đây rõ ràng sẽ được coi là một vụ tự sát. Vì thế, cần phải chùi dấu vân tay trước đó đi rồi dùng khăn mùi soa cầm cái tạ đập vào đầu mình.

Tại sao Masatsugu lại chọn cách chết như vậy?

Suy đoán từ nội dung “bài thơ ngắn”, rõ ràng ông ta muốn chuyển hướng nghi ngờ sang cho Sudo Asayo. Nhưng nếu không phải cực kỳ căm ghét ai đó, thì không thể nào làm thế. Hay vì ông ta đang vướng phải một mối quan hệ tay ba? Nếu vậy, động cơ lập bẫy không phải từ phía Masatsugu mà từ Sudo Asayo mới phải. Khó nghĩ ra lý do gì để người có thói trăng hoa một lúc bắt cá hai tay như Masatsugu quyết định tự sát rồi lên kế hoạch đổ tội sát nhân cho Sudo Asayo. Masatsugu mắc bệnh tim nặng. Có khi nào đó chính là chìa khóa để giải quyết vụ này? Vì sinh mệnh của bản thân ngắn ngủi đến nỗi có vứt bỏ cũng không hề hối tiếc, nên ông ta đã quyết định dùng khoảnh khắc cuối đời để lập nên một cái bẫy. Nghĩ như vậy cũng khá thuyết phục. Phía cảnh sát sẽ tra hỏi Asayo cẩn thận về nội tình giữa cô và ông Masatsugu. Sau khi biết thêm chi tiết, chắc chắn mây mù sẽ sáng tỏ.

Dù sao đi nữa, đây nhất định là một vụ tự sát ngụy tạo giết người do chính Masatsugu lên kế hoạch. “Khoai lang” sẽ không bị buộc tội.

Takashima nhìn Kuraishi.

Ông ta vẫn đang quan sát lớp áo len trên lưng nạn nhân bằng kính lúp như để tìm hiểu về phần bụi dính bên trên. Kuraishi còn vén cả áo len, soi kính lúp vào lớp áo sơ mi bên dưới. Lúc nãy Takashima cũng làm điều tương tự. Tuy chưa rõ nguyên nhân tại sao quần áo dính bụi, nhưng ông cho rằng đó cũng là yếu tố khẳng định đây không phải là một vụ giết người. Nếu đột ngột bị cái tạ đánh vào đầu, ngã về phía trước và tử vong, bụi chắc chắn sẽ không bám vào lưng áo len và áo sơ mi bên trong.

Kuraishi nhờ Yasukawa cởi trang phục nạn nhân, bắt đầu khám nghiệm toàn bộ cơ thể. Cẩn thận đấy. Điều tra như thể liếm sạch cả hiện trường. Có điều…

Thế cũng chưa có gì đặc biệt cho lắm. Điều đó chỉ cho thấy ông ta tận tâm và thành thạo nghiệp vụ thôi. Mà cỡ đó thì Takashima hay những điều tra viên tiền nhiệm cũng có thể làm được.

Kuraishi đã kết thúc quá trình khám nghiệm. Yasukawa, người nãy giờ toàn phải đứng đợi, bắt đầu nói về tình hình vụ án. Kuraishi đáp lại bằng những câu hết sức hời hợt. Ông đóng chiếc túi đựng dụng cụ khám nghiệm hiện trường lại, ngẩng mặt về phía Takashima.

“Sao rồi?”.

Đáp lại câu hỏi của Takashima, Kuraishi có vẻ chán nản trả lời.

“Là tự sát”.

Takashima gật đầu mỉm cười.

Nói chuyện ngang hàng với cấp trên thế đấy. Ông đang định nổi giận như mọi khi thì cảm giác hài lòng và an tầm lại thắng thế.

Đội trưởng Đội điều tra số 1 Takashima đã thấy được toàn bộ quá trình điều tra. Không nghi ngờ gì nữa, Kuraishi là một điều tra viên hoàn toàn xuất sắc, một người tận tụy với công việc. Takashima hoàn toàn hiểu điều ấy. Nhưng dù vậy, ngài đội trưởng vẫn hoàn toàn không cho rằng Kuraishi đã phát huy thứ tài năng điều tra khác người của ông ta. “Điều tra viên chung thân” chỉ là ảo tưởng mà thôi. Takashima có thể nói với cấp trên về điều này. Họ vẫn có thể đào tạo được nhiều người thay thế Kuraishi. Để Ichinose kế thừa ông ta cũng được đó chứ. Lần này, nếu cậu ta có thái độ giống với Kuraishi, sẽ không có chuyện lên Tokyo hay thăng bậc nữa. Cứ để ở phòng rồi đào tạo thành người thay thế Kuraishi…

“Mà vẫn nên ra lệnh bắt giữ người phụ nữ phát hiện ra thi thể đầu tiên”.

Takashima sửng sốt quay về phía phát ra giọng nói. Kuraishi nhìn ông bằng ánh mắt lạnh băng.

Bắt giữ người đầu tiên phát hiện ra thi thể…?

“Tại, tại sao?”.

Kuraishi không nói không rằng, quay sang gọi Yasukawa.

“Này, người phụ nữ phát hiện ra thi thể đầu tiên là ai ấy nhỉ?”.

“Là Suzuki Nami ạ”.

“Phải rồi. Chính cô ta đã nhốt Masatsugu. Vì thi thể đã trải qua sáu ngày tính từ thời điểm tử vong nên có lẽ cô ta đã ra tay vào tuần trước, ngày có lớp hồi ký”.

“Hiệu trưởng, thật vậy sao?!”.

“Sau khi lớp học kết thúc, cô ta đã dụ Masatsugu vào thư phòng rồi khóa cửa nhốt ông ta ở bên trong. Suzuki Nami gửi tặng mao địa hoàng thì chắc cũng biết ông ta mắc bệnh tim. Bị nhốt trong thư phòng chật hẹp, nhiệt độ phòng chỉ có năm độ, thể nào bệnh tim cũng tái phát. Chính là như thế”.

“Vậy sao! Chắc vì muốn trả thù. Do ông Masatsugu đã bỏ cô Nami mà qua lại với cô Sudo Asayo…”.

“Anh căn cứ vào đâu mà nói thế!” - Takashima giận dữ hét lớn.

Nhốt trong phòng? Bệnh tái phát? Trả thù? Tên này đang nói gì thế hả…

“Anh giải thích rõ ràng cho tôi. Sao anh lại có thể nói Suzuki Nami nhốt ông ta trong phòng chứ?”.

Kuraishi ngoảnh lại nhìn hiện trường.

“Những hiện vật ở đây nói thế đấy. Có tên ngốc nào ngụy tạo giết người mà lại dùng tạ không? Trong thư phòng này, chỉ nó mới có thể trở thành hung khí nên ông ta đành phải dùng. Khăn mùi soa có sẵn trong túi. Bút bi ba màu nằm trong ngực áo. Vì ông ta bị nhốt vào đúng ngày có lớp học, nên bút đỏ là để sửa bản thảo cho học viên. Masatsugu đã dùng ba vật đó để ngụy tạo thành vụ giết người, do không thể ra ngoài nên đó là những thứ duy nhất ông ta có được trong tay”.

“Thế vẫn chưa phải là lời giải thích. Đôi khi những chuyện như vậy cũng xảy ra chứ”.

“Bình hoa, gạt tàn thủy tinh hay dao đều được. Nếu có thể ra ngoài, ông ta đã được chọn lựa. Dùng khăn tay của nữ giới, chuẩn bị một cây bút dạ để dễ viết lên sàn nhà. Thế nên ngay từ đầu có thể cho rằng đây là ngụy tạo”.

“Cho dù là thế… nhưng mà…”.

“Ông ta muốn cho chúng ta thấy mình bị giết hại nên đã chùi đi dấu vân tay trên núm cửa. Thế mà chỉ chùi dấu vân tay ở phía bên trong. Tại sao lại vậy? Đơn giản thôi. Vì ông ta không thể chùi từ phía ngoài”.

Takashima chết lặng. Toàn bộ tự tin bắt đầu lung lay.

Kuraishi ngưng lại một lúc rồi nói tiếp.

“Còn về phần bụi bẩn. Áo len và áo sơ mi bên trong dính đầy bụi”.

“Thế thì sao…?”,

Đúng là phần bụi bẩn cũng là một câu hỏi. Kuraishi đã giải đáp được điều đó à?

“Nhiệt độ trong thư phòng là năm độ. Masatsugu bị lạnh cóng. Ông ta đã trải sách ra sàn để ngủ. Nhưng vì vẫn lạnh đến độ không ngủ nổi nên ông ta đành nhét lớp sách đầy bụi vào giữa hai lớp áo để giữ ấm cơ thể’.

“Anh suy đoán quá mức rồi”.

“Chuyện bóng đèn cũng vậy. Căn phòng đầy bụi thế này mà bóng đèn lại sạch bóng. Vì Masatsugu đã áp nó vào ngực mình”.

“Cái gì…?”.

“Masatsugu đã chồng một đống sách lên sàn. Giẫm lên chúng để tháo bóng đèn rồi áp vào người để lấy hơi ấm. Khi bóng đèn nguội, ông ta lắp lại lên trần nhà, bật công tắc cho đèn nóng lên. Masatsugu đã làm đi làm lại như thế. Ông ta đã lạnh đến mức ấy đấy”.

Takashima run rẩy toàn thân. Hành động của Masatsugu như đang hiện ra trước mắt.

“Nhưng ông ta chỉ chịu được một đêm thôi. Trời lạnh làm cho bệnh tim tái phát. Có lẽ những dấu hiệu đã xuất hiện. Nếu toi đời do cơn đau tim bộc phát thì người ta sẽ chỉ coi là bị bệnh mà chết. Trước mắt ông ta là cây mao địa hoàng được tặng từ người phụ nữ đã nhốt ông vào phòng kín. Tuy bột lá cây mao địa hoàng sấy khô có thể chữa được bệnh tim nhưng lá còn xanh lại là chất kịch độc. Masatsugu vướng vào một tình thế tiến thoái lưỡng nan và rồi đành phải đưa ra quyết định cuối cùng: Ngụy tạo một vụ tự sát trông giống một vụ giết người. Ông ta đã để lại những lời trăng trối nhằm tố cáo Suzuki Nami là thủ phạm…”.

“Khoan đã!”.

Takashima bừng tỉnh.

“Masatsugu đã chỉ đích danh Sudo Asayo cơ mà. Đâu phải Suzuki Nami?”.

Kuraishi tặc lưỡi phản đối.

“Sếp vẫn chưa hiểu à. Masatsugu lo rằng Nami sẽ là người đầu tiên phát hiện ra thi thể. Cô ta sẽ nhanh chóng xóa đi tên mình. Thế nên ông ta đã vắt óc để viết ra những dòng cuối cùng”.

“Anh nói nhảm gì thế hả?”.

Takashima vội vàng lật sổ ra xem.

Khi thời khắc đến

Sudo khoai lang

Khiến tôi căm hận

“Anh nói thử xem, bài thơ ngắn này còn có cách hiểu nào khác ư?”.

“Thơ tạ thế… Chẳng phải chính sếp nói việc điều tra cũng giống vậy à?”.

“Đúng. Thì sao?”.

“Thì đấy. Đó thực sự là một bài thơ tạ thế”.

Kuraishi lấy bút ra, gạch một đường vào bài thơ ngắn trong sổ Takashima.

Vốn dĩ bài thơ này được viết thành hai hàng trên dưới. Hàng trên là Khi thời khắc đến Su và hàng dưới là Do khoai lang khiến tôi căm hận.

Takashima đọc đi đọc lại trong miệng như nhẩm thần chú, mãi một lúc sau, ông mới “A” lên một tiếng.

Khi thời khắc đến Su là Ji-ki-ta-ri-su. Câu này còn có thể đọc là “mao địa hoàng”.

Thế nhưng, câu thơ dưới là…?

Kuraishi viết cạnh câu Do khoai lang một cụm từ khác: “Căn bệnh không chữa trị được”…

Tôi ghét cả căn bệnh không trị được bằng mao địa hoàng [11]

Takashima không nói nên lời.

Có thể hiểu mao địa hoàng ở đây thay thế cho Suzuki Nami, thêm nữa, ông đã lồng ghép cả nỗi căm hận đối với căn bệnh quái ác của bản thân - căn bệnh đã bị lợi dụng để phạm tội, quả thật đây chính là “bài thơ tạ thế’.

Kuraishi bước lên cầu thang.

Takashima dõi theo bóng lưng của người cấp dưới trong thinh lặng.

Hình ảnh những người đã khuất ông từng điều tra trước kia bỗng vụt qua trong đầu. “Quý ông hoàn hảo” - Takashima tự hỏi, biệt danh mà mọi người gán cho mình này, liệu đã từng đúng hay chưa.