← Quay lại trang sách

-2-

Ánh đèn pha xé tan màn đêm. Chiếc xe chuyên dụng của trưởng phòng đi về phía tòa nhà Trụ sở cảnh sát tỉnh L với tốc độ khá cao.

Tại một căn hộ nằm ở thị trấn Hori bên trong thành phố, một nữ sinh viên đại học hai mươi tuổi bị bóp cổ đến chết. Không rõ hung thủ là ai.

Thật thủ đoạn. Cả vụ về những tấm bưu thiếp lẫn mọi suy nghĩ đầy sâu lắng trong Komatsuzaki đều bay biến đi đâu mất.

Thật không coi ai ra gì. Một thoáng bất an vụt qua lồng ngực ông. Còn bốn hôm nữa là đến ngày ông nghỉ hưu. Nếu tới lúc đó mà không tìm ra hung thủ, ông sẽ vừa được ca tụng là “Komatsuzaki sát gái”, vừa trở thành đề tài bàn tán không ngừng của đám hình sự, rằng mình là vị trưởng phòng không may mắn khi vào thời khắc cuối cùng trong sự nghiệp lại phải gánh vác một vụ án gay go chưa được giải quyết.

Komatsuzaki đã đến Trụ sở. Từ bãi đỗ xe dưới lòng đất, ông đi thang máy lên phòng của Đội điều tra số 1 ở tầng năm. Tất cả đèn điện trong phòng đều sáng choang như để cổ vũ các điều tra viên. Tuy nhiên, không chỉ nhóm điều tra chuyên về tội phạm bạo lực mà đến cả đội trưởng Takashima cũng đã phi đến hiện trường, chỉ còn phó phòng Tsuda và một vài nhân viên hành chính đang ngồi ở phòng ngoài.

“Các cậu vất vả rồi!”.

Komatsuzaki dùng tay ra hiệu cho Tsuda đang đứng lên và liếc nhìn quyển sổ ghi chép ở trên bàn.

Người bị sát hại là Yamafuji Shoko. Hai mươi tuổi. Cô là sinh viên năm hai Khoa Tiếng Anh của Đại học Nữ sinh tỉnh L. Địa điểm là phòng 102 tòa Heights Nakamura.

“Tình hình thế nào rồi?”.

“Vẫn như báo cáo ban đầu ạ. Đội trưởng sẽ có thêm chi tiết sớm thôi thưa…”.

Khi Tsuda đang nói dở câu thì điện thoại bàn đổ chuông. Komatsuzaki vừa kéo chiếc ghế bên cạnh sang vừa nhấc ống nghe lên.

“Sau đây là các chi tiết đã được làm rõ cho đến thời điểm hiện tại”.

Takashima lúc nào cũng truyền đạt bằng giọng điềm tĩnh.

“Nạn nhân Yamafuji Shoko bị bóp cổ trong tư thế nằm ngửa trên giường. Mặc dù không có dấu vết bạo hành nhưng quần áo lại vô cùng xộc xệch và cánh tay có nhiều vết trầy xước. Trên khuôn mặt cũng có nhiều dấu vết bị đánh đập. Bên giường có rơi một quyển tạp chí phụ nữ. Hung thủ đã đột nhập vào phòng với mục đích bạo hành và tấn công người bị hại đang đọc tạp chí trên giường. Vì nạn nhân làm ầm lên nên hắn đã ra tay sát hại”.

“Rồi. Tiếp tục đi”.

“Hiện tại các nhân viên đang thu thập dấu vân tay, nhưng ngoài giường ra, trong phòng không có vết ẩu đả, mọi thứ vẫn giữ nguyên. Giai đoạn hiện nay, chúng tôi cũng chưa phát hiện thấy vật dụng nào được nghi là do hung thủ để lại. Tuy nhiên, chiếc áo sơ mi mà nạn nhân mặc trên người lại dính một chút bụi”.

Bụi…?

Có lẽ đó là bụi bẩn dính trên quần áo của hung thủ, đã rơi xuống khi hắn tấn công nạn nhân.

“Là bụi gì?”.

“Bụi thông thường. Là bụi dạng bột có màu nâu giống loại tích trên tủ quần áo thôi ạ”.

“Chuyển cho bên giám định đi. Đừng quên lấy mẫu bụi trong phòng”.

“Vâng thưa sếp”.

Có lẽ do đang truyền đạt chỉ thị cho bên giám định nên giọng nói của Takashima chỉ còn văng vẳng, một lúc sau mới quay trở lại như cũ.

“Xin lỗi trưởng phòng. Tôi đây. Thời gian gây án nằm trong khoảng từ bảy giờ đến bảy giờ năm mươi phút tối. Chưa rõ hắn đột nhập từ đâu…”.

“Chờ chút. Thời gian gây án cũng tương đối rõ ràng đấy nhỉ”.

“Có thể xác định một cách chính xác ạ. Lúc sáu rưỡi khi trời đổ mưa, mẹ của nạn nhân sống cách đó khoảng hai cây số đã gọi điện thoại cho nạn nhân. Bà ta nói do trời mưa như trút nước nên đã dặn con đóng cửa sổ cẩn thận. Cuộc gọi kết thúc ngay sau khi bản tin bảy giờ bắt đầu”.

Nạn nhân vẫn còn sống cho đến lúc ấy.

“Sau đó, bà mẹ gọi thêm một cuộc điện thoại nữa vào lúc bảy giờ năm mươi phút. Khi này trời vừa lúc hết mưa. Tuy nhiên, con gái bà không trả lời. Cứ cách năm phút bà lại gọi ba lần, thế nhưng nạn nhân vẫn không nghe máy. Vì lo lắng nên bà đã lái ô tô đến căn hộ và phát hiện ra xác con gái mình. Bối cảnh vụ án là như thế”.

Bảy giờ năm mươi phút, nạn nhân đã chết. Do vậy có thể xác định được thời gian gây án là từ bảy giờ đến bảy giờ năm mươi phút tối. Tuy nhiên, đó là trong trường hợp bà mẹ không nói dối. Đôi khi, đấy chính là bước ngoặt xem vụ án có thể được giải quyết hay chưa.

Phụ nữ… Trước hết, Komatsuzaki sẽ bắt đầu tháo nút thắt từ đây.

“Tại sao bà mẹ lại gọi điện thoại lúc bảy giờ năm mươi?”.

“Bà ấy bảo là định hỏi con xem mưa có hắt vào từ cửa sổ hay không”.

“Căn hộ có cũ không?”.

“Xây được hai năm ạ”.

“Cậu bảo là khoảng cách giữa căn hộ và nhà mẹ nạn nhân là hai cây số hả?”.

“Đúng thế ạ”.

“Tại sao họ lại không sống chung nhà?”.

“Năm ngoái bà mẹ tái hôn nên người bị hại cũng nhân đó mà chuyển ra sống ở căn hộ ngoài”.

“Không được cơm lành canh ngọt lắm nhỉ”.

“Tôi cũng không biết. Giờ tôi đang cho hai nhóm đi kiểm tra khu vực xung quanh nhà bà mẹ”.

“Điều thêm hai nhóm nữa đi. Nhớ phải thật tế nhị. Hiện tại họ là bậc cha mẹ vừa mới mất đi con gái đấy”.

“Tôi biết rồi thưa sếp”.

“Vậy ông bố mới là người như thế nào?”.

“Ông ta là chủ một tiệm mát xa thư giãn. Ba mươi mốt tuổi. Kém bà mẹ mười một tuổi”.

Ngay lập tức, trong đầu Komatsuzaki đã hình dung ra “bức tranh”.

Bà mẹ quá yêu người cha dượng trẻ tuổi. Người cha dượng lại quan tâm đến cô con gái. Cưỡng hiếp. Cô con gái chuyển ra ở riêng. Người cha dượng đến tận căn hộ cưỡng ép cô quan hệ. Nạn nhân kháng cự. Bị sát hại. Bằng chứng ngoại phạm do hai vợ chồng âm mưu ngụy tạo…

Komatsuzaki dừng lại một vài giây.

Các tế bào của ông không sôi sục. Một chút cũng không. Có vẻ như “bức tranh” này dở quá.

“Thế còn tiền bảo hiểm cho nạn nhân?”.

“Sắp được xác nhận ạ”.

“Tốt lắm. Còn gì nữa không?”.

“Hiện tại không rõ lối đột nhập. Cả cửa ra vào lẫn cửa sổ, tất cả đều khóa”.

“Liệu có khả năng đã dùng chìa dự phòng không?”.

“Cũng có khả năng đó ạ”.

Vậy có thể là người yêu, người quản lý căn hộ, người mẹ và cha dượng…

“Hiện tại chỉ tìm thấy dấu giày tại bậc cởi giày của bà mẹ đã lao ngay tới hiện trường, nhưng tôi sẽ bảo bên giám định làm lại một lần nữa. Khóa cửa sổ rất chặt nên có khả năng chìa dự phòng đã được sử dụng”.

“Không phải vậy đâu”.

Giọng nói của Takashima bị lấn át bởi một giọng nói khác. Từ bên ngoài, ai đó đã chen ngang vào câu chuyện.

Chẳng cần phải nghĩ cũng biết. Ngoài điều tra viên Kuraishi ra, còn có ai dám phủ định ý kiến của đội trưởng Đội điều tra số 1 - người chỉ huy cao nhất ở hiện trường kia chứ.

Nháy mắt, dòng chữ “Huyện Kiriyama” lại hiện lên trong tâm trí Komatsuzaki. Các tế bào trong cơ thể ông sục sôi như đang xô xát với nhau.

Phụ nữ… Cái chết bất thường…

Komatsuzaki sững người.

“Cậu làm cái quái gì thế?”.

Ông quát vào trong điện thoại để xua tan đi ảo tưởng kia.

Không ai trả lời. Takashima dường như đang tranh luận gay gắt với Kuraishi. Anh ta trả lời bằng giọng giận dữ. Những từ ngữ ngắt quãng thấp thoáng lọt vào tai ông.

Đừng nói nữa… Hãy thử nhìn đi… vết ẩm… Dấu chân… Mưa… Bụi… Trần nhà…

“Xin lỗi, tôi sẽ gọi lại sau”.

Takashima nói nhanh rồi ngắt điện thoại.

Komatsuzaki mất bình tĩnh.

Trần nhà…? Là ý gì?

Gần ba mươi phút sau, điện thoại trên bàn lại reo lên.

“Tôi xin lỗi chuyện vừa rồi”.

Giọng của Takashima trầm xuống một cách bất thường.

“Đã xác định được nghi phạm. Xin sếp hãy ra lệnh bắt giữ khẩn cấp”.

Komatsuzaki kinh ngạc.

“Bắt ai?”.

“Một kẻ hành nghề tự do tên là Satake ở phòng 101, bên cạnh phòng nạn nhân”.

“Cậu căn cứ vào đâu?”.

“Tấm ván trên trần nhà ngăn cách giữa hai phòng đã bị phá ra”.

“Nghĩa là sao?”.

“Khi bọn tôi xông vào phòng của Satake, hắn ta đang run rẩy trong nhà vệ sinh. Hắn ta nhanh chóng thừa nhận việc đột nhập cũng như sát hại nạn nhân”.

Takashima tiếp lời với giọng đều đều.

Mục đích gây án là bạo hành. Satake trước đó đã để ý đến Yamafuji Shoko ở phòng kế bên. Hắn ta lên kế hoạch đột nhập vào phòng của Shoko thông qua trần nhà rồi thực hiện kế hoạch đó vào hôm nay. Sau khi leo lên trần nhà từ tủ âm tường phòng mình, hắn lợi dụng tiếng mưa như trút, dùng xà beng rút đinh khỏi tấm vách, tháo tấm vách ra, xê dịch phần vách phía bên trên tủ tường phòng Shoko rồi lẻn vào bên trong. Tiếp theo, hắn tấn công Shoko khi cô đang đọc tạp chí trên giường. Dường như hắn đã định lột quần áo nạn nhân, tuy nhiên vì bị kháng cự quyết liệt nên hắn đã đập vào mặt cô. Dù vậy, hắn vẫn không ngăn được tiếng la hét của Shoko nên đã quyết định siết cổ nạn nhân.

“Vết bụi trên áo sơ mi của nạn nhân được cho là bụi dính lên trang phục của Satake khi hắn bò trên trần nhà và đã rơi xuống lúc hắn tấn công nạn nhân. Hiện nay bọn tôi đang lấy mẫu bụi trên trần nhà để giám định”.

Komatsuzaki ậm ừ.

Tất cả là suy luận của “Điều tra viên chung thân” đây mà.

Tuy nhiên, có hai chỗ ông vẫn chưa hiểu.

“Chắc chắn hai người họ biết mặt nhau vì ở hai phòng sát nhau. Vậy nghĩa là, ngay từ đầu Satake đã có ý định giết người hay sao? Nếu bị nạn nhân bạo hành kiện thì chẳng phải hắn sẽ không thể chạy trốn à?”.

“Satake mang theo điện thoại có máy ảnh đột nhập vào phòng nạn nhân. Hắn định chụp ảnh khỏa thân của nạn nhân rôi dùng những tấm ảnh đó để bịt miệng cô. Hắn đã khai như thế”.

“Tôi hiểu rồi. Bảo Kuraishi nghe máy đi”.

Ông muốn hỏi trực tiếp về điểm nghi vấn còn lại.

Takashima gọi Kuraishi, sau đó có tiếng chuyển ống nghe.

Tuy nhiên, không có thanh âm nào phát ra.

“Komatsuzaki đây”.

Ông vừa lên tiếng để phá vỡ sự im lặng thì một giọng nói quen thuộc đáp lại.

“Trưởng phòng, ngài vẫn còn ở đây à”.

“Cậu chào hỏi tôi thế hả? Tôi vẫn đương chức cho đến ngày ba mươi mốt đấy”.

“Ừ nhỉ”.

“Từ ngày mùng một cậu nên chú ý đến lời ăn tiếng nói. Tazaki là gã cực kỳ khó chịu với kiểu ăn nói như thế đấy”.

“À vâng, tôi nhớ rồi”.

“Bỏ qua đi, nói tôi nghe xem. Tại sao cậu lại chú ý đến căn phòng kế bên?”.

Đó là điểm nghi vấn duy nhất còn chưa được tháo nút.

“Trong phòng không có mưa”.

“Mưa… trong phòng…?”.

Kuraishi tặc lưỡi như đang muốn nói “Sếp không hiểu à?”.

“Thời điểm gây án là lúc cơn mưa đang to như trút nước. Nếu từ bên ngoài giương ô đi vào căn hộ thì quần áo sẽ ướt sũng. Tuy nhiên, cả ga giường lẫn áo sơ mi của cô gái đều không ướt. Không tìm thấy bất cứ dấu chân lấm bùn nào khác ngoài vết chân của người mẹ khi cởi giày trước lúc vào nhà. Thêm vào đó, vết bụi lại rất khô. Nếu là như vậy, chắc chắn hung thủ đã đột nhập theo đường bên trong. Chỉ có thể suy đoán được thế thôi”.

Sau khi nghe giọng nói không có vẻ gì là đang kiêu ngạo ấy, Komatsuzaki nhận ra rằng tấm màn của vụ án cuối cùng khi ông còn đương chức đã được hạ xuống.