-3-
Tại buồng của trưởng phòng hình sự nằm ở một góc phòng Đội điều tra số 1, ánh sáng nhẹ nhàng rọi vào từ cửa sổ phía nam. Nhiệm vụ và trách nhiệm của Komatsuzaki thực chất chỉ còn trong ngày hôm nay nữa thôi. Ngày ba mươi mốt đầu tuần sau và cũng là ngày cuối cùng đứng trên cương vị này, ông sẽ bận rộn với lễ nghỉ hưu.
Komatsuzaki gọi Kuraishi vào phòng.
“Cậu đã vất vả cả tối qua rồi”.
Kuraishi trả lời “Vâng” với vẻ không hứng thú lắm. Anh ngồi tựa lưng vào ghế sô pha rồi đưa mắt nhìn tờ báo phát hành buổi sáng được đặt trên bàn. Nữ sinh đại học bị sát hại. Bắt giữ khẩn cấp người đàn ông ở căn hộ kế bên.
“Thành thật cảm ơn cậu. Tôi đã không phải tiễn biệt mọi người khi vẫn còn vụ án chưa giải quyết được”.
Thực ra trong thâm tâm, Komatsuzaki luôn thầm cảm ơn Kuraishi. Mình thật may mắn - ông vẫn luôn nghĩ thế. Nhờ đồng hành với anh chàng có thể nói là sở hữu một tài năng dị biệt này trong các vụ án hình sự, mà cho đến nay ông đã phá được nhiều vụ án đang rơi vào ngõ cụt.
Chiến hữu. Suy nghĩ của Komatsuzaki gần giống thế.
Tuy nhiên, Komatsuzaki hoàn toàn không thể nhìn ra Kuraishi giữ thái độ nào với mình. Cả trong mấy chục năm nay, mặc dù đã cùng nhau lăn lê bò trườn ở hiện trường các vụ án, nhưng nghĩ lại, ông không hề có ký ức nào về việc cả hai đã mở lòng nói chuyện cùng nhau.
Hình sự và giám định. Không thể phủ định rằng rào cản của hai công việc này đã khiến họ trở thành như vậy. “Gọi giám định đi”. “Để giám định làm đi”. Qua những lời lẽ có vẻ đương nhiên đó, bên hình sự đã ngầm coi thường bên giám định như đầy tớ. Nhưng ngược lại, giám định không hổ là giám định, họ chỉ dùng ánh mắt giễu cợt mà nhìn những người bên hình sự dương dương tự đắc đi qua. Liệu bên hình sự có thể bắt được hung thủ chỉ bằng trực giác và lòng can đảm hay không? Nếu không có các manh mối từ bên giám định thi những người bên hình sự cũng chỉ như đám nít ranh ngơ ngác mà thôi.
“Trưởng phòng”.
Kuraishi nói bằng bộ mặt nghiêm trọng.
“Chẳng phải sếp có việc nhờ tôi hay sao?”.
“Ừ thì…”.
Komatsuzaki vẫn băn khoăn.
“Nếu là chuyện riêng thì có vấn đề gì không?”.
“Các vụ án đều là chuyện riêng mà”.
Komatsuzaki vững tâm hơn. Chí ít thì người đàn ông đang ở trước mắt này chắc chắn không phải kẻ thù.
“Thực ra thì…”.
Ông kể về những tấm bưu thiếp. “Huyện Kiriyama”… Trong vòng mười ba năm… Phía nam làng Kiriyama…
Kuraishi im lặng lắng nghe. Sau khi Komatsuzaki kết thúc câu chuyện, anh khoanh tay suy ngẫm một hồi rồi lên tiếng.
“Trưởng phòng xuất thân từ thị trấn Kuriki à?”.
“Đúng rồi. Tuy có một vài nhà trọ cho khách đi cầu nhưng so với ngôi làng thì thị trấn đó chỉ bé bằng cái móng tay thôi”.
“Cùng là ở phía bắc của tỉnh, sếp không có người quen ở Kiriyama sao?”.
“Không. Nói là cùng ở phía bắc nhưng giữa hai bên cũng không có con đường nào thông nhau cả. Hơn nữa, từ hồi học tiểu học tôi đã chuyển đến đây. Bố mẹ tôi không thích công việc đồng áng bó buộc chật hẹp. Bà tôi vốn làm nghề đỡ đẻ. Sau khi bà qua đời, ngay lập tức cả gia đình đã chuyển lên phố ở. Khi ấy, nhà tôi có một quán hàng rong bán bánh caramel nướng. Về sau, bố mẹ tôi cũng nhanh chóng qua đời vì lao lực”.
“Không cần kể chuyện ngày xưa đâu”.
Kuraishi nói không chút biểu cảm.
“Vậy mười ba năm trước, trưởng phòng đã làm gì?”.
“Đồn trưởng Đồn Đông. Bắt đầu từ mấy năm trước khi hiện tượng xảy ra”.
“Nghĩa là mùa xuân những năm trước đó, gương mặt cũng như tên tuổi sếp đã xuất hiện trên mặt báo”.
“Đúng thế’.
Là bài Giới thiệu đồn trưởng mới - khi đồn trưởng mới nhậm chức, tiểu sử của người đó sẽ được đăng tải trên tờ báo địa phương. Đây là điều mà Komatsuzaki cũng từng nghĩ đến. Chắc chắn người gửi đã nhìn thấy bài báo và nảy ra suy nghĩ viết bưu thiếp. Trong tấm thiệp năm mới đầu tiên được gửi đến vào năm tiếp theo ngay sau khi bài báo được đăng tải, địa chỉ được ghi là của Đồn Đông nơi ông đến nhậm chức. Có lẽ hằng năm sau đó, người gửi đều kiểm tra danh sách điều chuyển cán bộ cảnh sát tỉnh được đăng tải trên tờ báo địa phương. Vì dù được điều chuyển tới đâu, những tấm thiệp năm mới cũng như bưu thiếp thăm hỏi độ giữa hè cũng đều được gửi đến đúng Komatsuzaki.
“Có hai người”.
Đột nhiên Kuraishi lên tiếng.
“Hai người…? Là sao?”.
“Từ tháng giêng năm ngoái cho đến lễ Obon [12] , tôi đã đến xem tử thi của hai người phụ nữ ở làng Kiriyama”.
Komatsuzaki ngạc nhiên trước khả năng ghi nhớ của Kuraishi. Ngoại trừ những cái chết rõ rành rành vì bệnh tật và ra đi nhẹ nhàng trên chiếu, số còn lại đều được xử lý như những cái chết bất thường. Số lượng tử thi mà Kuraishi khám nghiệm trong một năm lên đến hơn ba trăm.
Nhưng rồi sự ngạc nhiên của ông nhanh chóng biến thành nỗi xáo động trong tim.
Cả hai đều là phụ nữ. Kuraishi đã nói vậy.
“Nói tôi nghe xem”.
“Một vụ là vào tháng ba. Mười một tuổi. Treo cổ.
Komatsuzaki lục tìm trong trí nhớ. Đó là một vụ tự sát do bị bắt nạt. Ngay cả báo chí cũng tốn khá nhiều giấy mực cho vụ án này. Tuy nhiên, có thể suy đoán rằng bé gái mười một tuổi ấy không liên quan gì đến người gửi bưu thiếp.
“Vụ còn lại thì sao?”.
“Vào tháng sáu. Một bà lão bảy mươi sáu tuổi bị nước sông cuốn đi”.
Komatsuzaki lắc đầu. Ông không có chút ký ức nào cả.
“Danh tính?”.
“Đó là một bà cụ được đưa vào viện dưỡng lão sau khi ông chồng mất. Bà ấy bị xuất huyết não nhẹ hai lần và không thể đi lại nếu thiếu gậy”.
Xuất huyết não…
Dòng chữ ghi tay địa chỉ và tên người nhận lại hiện ra trước mắt Komatsuzaki. Nét chữ góc cạnh, nguệch ngoạc, giống như được viết bằng tay không thuận…
“Bà ấy vào viện dưỡng lão khi nào?”.
“Từ mười lăm năm trước”.
Komatsuzaki bất giác giật bắn mình.
“Kể chi tiết cho tôi nghe”.
“Nguyên nhân cái chết là do đuối nước. Bà lão nổi lên ở hạ lưu sông Kirimu, cách viện dưỡng lão hai cây số”.
“Bà lão trôi tới từ gần viện dưỡng lão hả?”.
“Không, cây gậy rơi xuống ở thượng lưu cách vị trí xác nổi lên ba cây số. Là khu vực có khu rừng sồi phía bên kia bờ sông. Đó là thiên đường của các loài chim như chim cu gáy Himalaya, chim cu gáy Á-Âu, chim cu gáy Malaysia”.
Komatsuzaki bị cuốn theo câu chuyện.
Kuraishi cực kỳ hứng thú với đời sống của “các sinh vật sống”. Động vật, thực vật, cá, chim, côn trùng…, tất cả lượng tri thức đó đều được phát huy khi giám định. Vì từ hoa trong chậu hay tiếng hót của chim trong lồng, anh có thể đọc được thông tin liên quan đến tử thi.
“Chim thì có liên quan gì?”.
“Đây là thông tin tôi nghe được. Viện trưởng viện dưỡng lão cùng đi đến hiện trường là thành viên của hội chim hoang dã. Bà lão chết ngay sau khi nhậm chức nên ông ấy vô cùng ủ rũ, nhưng khi nói chuyện chim chóc thì ông ấy lại rất hứng thú”.
Komatsuzaki khẽ thở dài.
“Tiếp tục đi”.
“Tổn thương trên tử thi rất kinh khủng. Trán bà ấy bị xuất huyết dưới da. Có nhiều vết trầy xước dài trên cánh tay trái và hai đầu gối”.
“Dài ư?”.
“Con sông ấy có dòng chảy xiết. Bà lão đã vừa bị mài dưới đáy sông vừa bị cuốn đi”.
“Là tai nạn… hay tự sát?”.
Khi xảy ra vụ án, Komatsuzaki không nhận được báo cáo nên chắc chắn đây không phải là một vụ giết người.
“Tỷ lệ tự sát là bảy - ba”.
“Bảy-ba…?”.
Komatsuzaki không dám chắc vào những gì mình nghe thấy. Một phán đoán mơ hồ không giống của Kuraishi.
“Nói cách khác, cũng có khả năng đó là một vụ tai nạn?”.
“Cây gậy rơi ở lối mòn chạy theo hướng từ con đường bộ ra phía dòng sông. Địa hình cực kỳ dốc, đến mức tôi có cảm giác nó như cái dốc trượt tuyết vậy. Chỉ có ba bước chân đi vào con đường mòn ấy”.
“Ba bước chân…”.
“Đúng thế. Không có bước chân thứ tư. Theo suy nghĩ của tôi thì bà lão đã nhảy xuống sông. Hoặc bị trượt chân rơi xuống”.
“Chẳng phải dựa vào độ lún và hình dạng của dấu chân sẽ biết được chắc chắn bà lão trượt chân hay nhảy xuống à?”.
“Dựa theo y sách giáo khoa như vậy không được đâu. Bà ấy chỉ nặng có hai mươi tám cân thôi”.
Đôi mắt của Kuraishi lóe lên tia sắc sảo.
Komatsuzaki đột nhiên không suy nghĩ được gì cả. Nhưng rồi ngay lập tức, ông ngẩng đầu lên và nói.
“Vậy chẳng phải là năm mươi - năm mươi hay sao?”.
“Cái gì cơ?”.
“Tại sao tự sát là bảy phần còn tai nạn chỉ là ba phần?”.
“Sếp thử làm phép trừ xem”.
“Làm phép trừ…?”. “Tử thi được tìm thấy ở hạ lưu cách viện dưỡng lão hai cây số. Cây gậy được tìm thấy ở thượng lưu cách đó ba cây số. Vậy tức là viện dưỡng lão cách thượng lưu một cây số và bà lão đã đi bộ lên con dốc”.
Komatsuzaki ngạc nhiên.
Bảy mươi sáu tuổi… Hai lần xuất huyết não… Liệt nửa thân phải… Không thể đi nếu thiếu gậy…
Chỉ một cây số. Tuy nhiên, đối với bà lão, đó chắc chắn là một khoảng cách quá sức.
Kuraishi tiếp lời bằng vẻ mặt mất hứng.
“Tôi không biết vì lý do gì mà bà lão phải đi bộ một cây số để tìm đến cái chết. Đầu óc bà ấy có vẻ minh mẫn. Cho đến trước ngày hôm đó, chưa một lần nào bà lão lang thang thơ thẩn ra ngoài viện dưỡng lão. Vậy mà bà lão lại đi bộ về phía thượng nguồn. Tôi chỉ có thể nghĩ rằng bà lão đã ra ngoài để tìm một chỗ kết liễu đời mình mà thôi”.
Komatsuzaki nhìn chằm chằm vào mắt của Kuraishi.
“Tại sao cậu lại cho rằng tỷ lệ chết vì tai nạn chỉ có ba phần mười?”.
“Bởi vì trước đó, hình như tôi đã tìm được một lý do khác về chuyện bà lão đi bộ ra ngoài”.
Kuraishi đứng dậy. Anh chậm rãi bước đến cửa rồi ngoảnh đầu lại.
“Trưởng phòng. Hình như ngài đã biết cả hai rồi đấy còn gì. Cả lý do bà lão đi bộ ra ngoài lẫn người gửi các tấm bưu thiếp là ai”.