-5-
Yasuda Akiko.
Cuối cùng Komatsuzaki chỉ hỏi được tên và địa điểm ngôi mộ.
Nghĩa trang chung được xây cho những người già vào viện mà không có họ hàng thân thích nằm ở một quả đổi nhỏ phía sau viện dưỡng lão.
Hàng dưới, ngôi mộ thứ ba tính từ bên phải - ở vị trí mà Komatsuzaki được viện trưởng chỉ cho có một bia mộ thủ công nhỏ. Phiến đá trên nấm mộ được chôn một nửa vào lòng đất như niêm phong lời thì thầm của người chết đang yên nghỉ bên dưới.
Komatsuzaki ngồi khuỵu gối trước phiến đá, chắp tay cầu khấn.
Nếu còn sống, bà lão đã bảy mươi bảy tuổi. Vậy là bà đã sinh Komatsuzaki năm mười sáu hoặc mười bảy tuổi.
Có lẽ người mẹ này đã trông cậy vào tấm biển hiệu đỡ đẻ mà bà Komatsuzaki để trước nhà. Cha Komatsuzaki không thể nói rằng ông là một đứa trẻ bị bỏ rơi nên đã kể lại cho con trai nghe một câu chuyện do tự mình dựng lên.
Không có một âm thanh nào, chỉ có gió xuân thổi qua.
Từ đây có thể bao quát được toàn cảnh “Huyện Kiriyama”.
Không có lòng biết ơn lẫn niềm căm hận.
Yasuda Akiko đã nhìn thấy bài báo Giới thiệu đồn trưởng mới ở viện dưỡng lão. Komatsuzaki. Không còn cái họ nào như vậy nữa. Bảng tên hiện lên trong trí nhớ của bà và biển hiệu đỡ đẻ khớp nhau. Tuổi cũng trùng hợp. Ngay lập tức, bà chắc chắn rằng đó là con trai của mình.
Bà đã nhờ nhân viên trong viện dưỡng lão tìm địa chỉ của Đồn Đông. Bà chỉ mua duy nhất một tấm thiệp chúc mừng năm mới. Rồi bà đã viết bằng tay phải - bàn tay vốn không còn cử động được hoặc bằng tay trái - bàn tay không thuận.
Thiệp chúc mừng năm mới… Bưu thiếp thăm hỏi độ giữa hè… Thiệp chúc mừng năm mới… Rồi lại bưu thiếp thăm hỏi độ giữa hè…
Có lẽ đó là niềm vui duy nhất của bà.
Có lẽ bà tự hào về Komatsuzaki.
Có lẽ bà đã cầu mong một lúc nào đó Komatsuzaki sẽ tìm ra và đến thăm mình.
Vì vậy, bà đã viết “Huyện Kiriyama”. Đó là lời nguyện cầu chất chứa hy vọng lẫn mong muốn nhỏ nhoi.
Komatsuzaki vẫn chắp tay khấn. Mồ hôi ông túa ra.
Nuôi con hộ…
Viện trưởng Kimura mới nhậm chức chắc chắn đã kể câu chuyện đó cho các ông bà lão.
Có lẽ tâm trí Yasuda Akiko đã dao động.
Có lẽ câu chuyện đã khiến bà liên tưởng đến bản thân -một kẻ đã giao đứa con đỏ hỏn của minh cho người khác.
Thế nên bà đã nhắm đến cánh rừng sồi?
Bà đã đi bằng đôi chân không thể bước đi?
Trong lòng bà ôm ấp suy nghĩ gì?
Tâm can bà có bị giày vò?
Bà đã trách cứ bản thân mình chăng?
Hay bà tuyệt vọng vì mười ba năm đã trôi qua mà đứa con trai vẫn chưa hề xuất hiện?
Bà đã chọn cánh rừng sồi để làm nơi kết liễu đời minh…
Nhìn xuống dưới, Komatsuzaki có thể thấy khu rừng sồi lẫn con đường nhỏ để đi đến đó.
Ông nhìn thấy cả bóng lưng bà lão cầm gậy bước đi từ từ chậm rãi. Bà chỉ nặng có hai mươi tám cân, nhỏ bé, gầy gò, còng lưng.
Komatsuzaki nhắm nghiên đôi mắt.
Nếu ông đến đây sớm hơn thì tốt biết mấy. Sớm hơn nữa…
Khi giọt nước mắt của Komatsuzaki nhỏ xuống tấm bia đá dưới chân, cảm giác sục sôi của các tế bào trong cơ thể ông biến mất như mây mù được nắng ấm xua tan.