-4-
Cảm giác sục sôi của các tế bào bên trong cơ thể vẫn chưa ngừng lại. Thứ bảy, Komatsuzaki không ra khỏi dinh thự lấy một bước, chỉ ngồi nhà nghiên cứu tài liệu liên quan đến các loài chim. Ông chỉ ra ngoài vào chiều chủ nhật. Cuối cùng, ông cũng đã quyết tâm và cả sẵn sàng.
Lâu lắm rồi Komatsuzaki mới lái xe. Chiếc ô tô chạy trên quốc lộ hướng về phía bắc, mất khoảng một tiếng là đến làng Kiriyama. Mặc dù bị lạc đôi lần nhưng chẳng bao lâu sau, ông đã tới được con đường dọc theo sông Kirimu. Rẽ vào con đường đó là có thể nhìn thấy viện dưỡng lão.
Giả thuyết bà lão quá cố chính là người gửi bưu thiếp đã trở nên chắc chắn. Không chỉ có thế. Không chỉ có thế…
Komatsuzaki ghé qua văn phòng nằm ở tầng một. Ông cúi chào. Sau khi báo với nhân viên ở đó là muốn nói chuyện với viện trưởng về các loài chim hoang dã, ngay lập tức ông được đưa vào phòng viện trưởng ở bên cạnh.
“Nào nào, xin mời”.
Có lẽ ông ta đang rảnh rỗi. Vị viện trưởng năm mươi tuổi xưng danh là Kimura có vẻ vui mừng khôn xiết.
“Chà, thực ra hôm qua cũng có người tới để nghe câu chuyện về các loài chim. Một người rất giỏi đến từ cảnh sát tỉnh tôi đã quen khi xảy ra vụ án trước đây”.
Chắc chắn Kuraishi đã đến. Đâu đó trong đầu Komatsuzaki cũng có suy nghĩ ấy nên chuyện này không có gì đáng ngạc nhiên.
Nhưng rốt cuộc, một con người hoàn toàn xa lạ như Kuraishi thì biết gì về cuộc đời Komatsuzaki kia chứ.
“Trước tiên, hãy xem cái này nhé. Cách đây khoảng một cây số có một khu rừng sồi rất đẹp. Tôi đã chụp ảnh tất cả chim ở đó”.
Vừa nói như tên bắn, Kimura vừa mang mấy khung ảnh mình đã chụp các loài chim hoang dã ấy ra.
“Đây là chim cu gáy Himalaya. Đáng yêu phải không? Nó cứ kêu ‘pom pom, pom pom’ ấy”.
Komatsuzaki mỉm cười.
Câu chuyện về sự ra đời của Komatsuzaki được “thông báo” vào mùa xuân ngay sau năm mẹ ông mất, khi ông nhận lệnh làm cảnh sát tuần tra từ cảnh sát tỉnh. Cha ông có vấn đề về tim và phải nhập viện. Lúc có quyết định phẫu thuật và bác sĩ thông báo rằng cần truyền máu, cha Komatsuzaki đã gọi ông đến giường với một vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng. Người cha không thể che giấu được việc bố mẹ và con trai có nhóm máu không trùng khớp nhau.
Cha Komatsuzaki đã thì thầm vào tai ông rằng: Khi con được tầm một tuổi, vợ chồng ta đã đưa con về từ trại trẻ. Cha mẹ ruột của con đã mất do tai nạn trên núi. Chuyện này không hẳn là bọn ta muốn giấu, chỉ là chưa có cơ hội để nói ra…
Ông không hề sốc. Khi còn học trung học, Komatsuzaki đã có chút nghi ngờ. Mỗi khi để ý đến mụn trứng cá, ông lại nhìn kỹ mình trong gương. Ông cảm thấy mình chẳng có nét gì giống bố hay mẹ cả. Khi câu chuyện về nhóm máu được phát trên radio, bàn trà liền trở nên im ắng. Sắc mặt và giọng điệu của bố mẹ ông cũng thay đổi. Điều đó không chỉ xảy ra một lần và bất kỳ đứa trẻ đang trong tuổi dậy thì nào cũng cảm nhận được điều đó.
Ông cũng không gặng hỏi thêm bố mẹ mình. Ông sợ biết được sự thật. Ông từng thực sự nghĩ rằng, nếu lỡ biết thì sẽ phải ra khỏi nhà. Hồi đó cũng khác với bây giờ. Xung quanh ông chẳng có đứa trẻ nào được ban cho hạnh phúc trọn vẹn cả. Đứa thì bố mất do chiến tranh. Đứa thì phải cúi đầu đi vay gạo và miso. Đứa thì mẹ phải bán mình. Trong thời đại như thế, nỗi khổ tâm của Komatsuzaki vẫn còn khá nhẹ nhàng, vẫn có thể được an ủi động viên.
“Tiếp theo sẽ là loài chim cu gáy quen thuộc. Nhưng dù thường xuyên nghe thấy tiếng hót, ta lại hiếm khi được thấy bóng dáng của chúng phải không nào? Xung quanh mắt và chân chúng có màu vàng, cực kỳ ấn tượng”.
Một đứa bé được đưa về từ trại trẻ - Komatsuzaki đã chấp nhận câu chuyện mà người cha kể. Ông không buồn bã đau khổ, cũng không tỏ ra hờn dỗi. Ông đã luôn ôm ấp trong lòng niềm nhiệt huyết phải tìm ra quê hương của chính mình. Đó là nguồn động lực thúc đẩy Komatsuzaki sống với công việc hình sự. Bản thân ông không giống những người khác. Ông không bao giờ quay đầu lại. Ông lúc nào cũng hướng về phía trước, xông lên tóm lấy bọn côn đồ bất lương nhiều đến mức không kể xiết. Ông cũng đã thăng tiến. Komatsuzaki tuy không quá xuất sắc cũng không có đầu óc đặc biệt nhạy bén, lại thành công rực rỡ trong việc ngồi lên được cái ghế trưởng phòng mà trong suốt một phần tư thế kỷ, chưa ai thuộc Phòng hình sự lên được đến vị trí đó. Điều này chắc chắn bắt nguồn từ chính nhiệt huyết rực cháy trong tim. Cho dù có bị dồn vào đường cùng, phải nếm mùi khó khăn gian khổ đến thế nào đi chăng nữa, nhiệt huyết trong ông vẫn không mất đi, tinh thần ông vẫn hoạt động mạnh mẽ để mở ra con đường trước mắt. Komatsuzaki đã có một cuộc đời đặc biệt như thế đấy. Ông biết ơn và không hề căm ghét nó. Thế nhưng…
Komatsuzaki sẽ nghi ngờ những người phụ nữ đầu tiên và vạch trần tất cả các âm mưu của họ. Mỗi nghi ngờ đối với những người phụ nữ, những người được gọi là mẹ luôn len lỏi đâu đó trong ông. Có lẽ cảm giác chông chênh lẫn nỗi bực tức khi không biết gì về nơi sinh cũng như mẹ ruột của mình đã hình thành nên “Komatsuzaki sát gái”.
Hình như ngài đã biết cả hai rồi đấy còn gì. Cả lý do bà lão đi bộ ra ngoài lẫn người gửi các tấm bưu thiếp là ai.
Ông đã chấp nhận câu chuyện được cha nói cho nghe. Tuy nhiên, chẳng biết thật tâm ông có tin vào câu chuyện đó hay không. Thỉnh thoảng ông lại nghĩ rằng, nếu đã đưa về từ trại trẻ, tại sao bố mẹ ông lại không chọn những đứa bé có cùng nhóm máu với họ.
“Đây là chim cu gáy Malaysia”.
Komatsuzaki ngước mắt lên nhìn. Kimura vẫn đang hào hứng chỉ vào khung ảnh.
“Từ tiếng kêu mà chúng mới có cái tên ấy đấy. ‘Juichi, juichi’ [13] ”.
Komatsuzaki đã nghe thấy âm thanh này ở đâu đó.
“Thế mà cái người ở Sở cảnh sát tỉnh kia đã bỏ lỡ một dịp hiếm có đấy. Này nhé, năm ngoái ở hiện trường liên quan đến vụ tai nạn, anh ta đã được nghe tiếng kêu của cả ba loài cu gáy. Cu gáy Himalaya, cu gáy Á-Âu và cu gáy Malaysia. Tuy nhiên, trong vòng chưa đầy năm phút kể từ khi anh ta về, chúng tôi đã nghe thấy tiếng của loài chim cu gáy nhỏ. Bốn loài cùng đồng thanh quả là một thành công mỹ mãn. Chỉ cần anh ta ở lại thêm năm phút nữa thôi là đã nghe được rồi. Chà, đúng là một người kém may mắn”.
Hôm qua, sau khi đọc xong quyền từ điển bằng hình ảnh, Komatsuzaki đã hiểu được ý nghĩa của cái “thành công mỹ mãn” ấy. Đó chính là việc có thể cùng một lúc nghe thấy tiếng hót của tất cả các loài chim cu gáy di cư đến Nhật. Nhưng không chỉ có vậy.
Nuôi con hộ. Bốn loài chim mà Kimura kể tên ở trên, loài nào cũng có tập tính đẻ trứng ở tổ của loài chim khác, để những con chim non được bố mẹ giả nuôi dưỡng.