Thanh âm -1-
Chết đi! Đồ con gái như cô thì nhanh chết đi! Chết đi! Chết đi! Biến đi cho khuất mắt!
Tim cô đập rộn ràng.
Đứng lưỡng lự trước gương một hồi lâu, Saida Rio không biết mình nên chọn kimono hay âu phục. Cuối cùng, cô mặc một bộ vest màu be, nhưng rồi lại càng thêm lưỡng lự. Vì cô từng học qua cách mặc kimono nên quả thực có hơi đắn đo với lựa chọn này. Về phía Rio, phong thái đạo mạo trong buổi thuyết giảng hôm ấy đã khiến cô rạo rực, nhưng về phía “thầy”, đây lại là lần đầu tiên người ấy gặp cô. Rio cảm thấy, vì là tháng giêng nên mặc furisode[16] đến thăm sẽ tạo được ấn tượng tốt hơn.
Nhưng rốt cuộc thì, mong muốn được đeo chiếc vòng cổ ngọc trai mà mẹ cô để lại đã thắng thế. Dẫu sao cô cũng không còn đủ thời gian ngồi vấn tóc và mặc vest sẽ tạo cảm giác chững chạc hơn. Cô không muốn đối phương xem mình là trẻ con. Đó mới là lý do quan trọng hơn hết thảy. Nghĩ vậy nên Rio đành cắt đứt sự lưu luyến với bộ furisode.
Trong nhà thật yên tĩnh.
Từ sáng sớm, chú và dì đã xuất hành đầu năm. Rio không cần phải giữ kẽ nữa mà có thể chạy thình thịch trong hành lang, cảm giác tự do ấy khiến cô khoan khoái dễ chịu. Thường thì, Rio bị bắt phải đi khẽ, cô cũng khó chịu khi đi lại trong nhà vì luôn cảm thấy ánh mắt chú đang dõi theo phía sau lưng. Chú và dì vẫn luôn tự hào về “em gái” của cô - Hiromi, nhưng vì em ấy đang học cấp ba trao đổi ở Úc nên phải đến hè mới trở về nhà.
Cho đến khi Hiromi quay về, không biết chuyện của cô với thầy sẽ như thế nào đây…
Rio áp tay vào lổng ngực. Tim cô đang đập mạnh. Cả người nóng bừng lên. Giống như ngày hôm ấy.
Đó là buổi diễn thuyết kỷ niệm năm năm thành lập trường cao đẳng, được tổ chức vào tháng mười một vừa rồi. Khi Rio đang khổ sở kìm nén để khỏi ngáp trước màn chào hỏi nhàm chán từ hiệu trưởng đến các vị khách mời, thì vào khoảnh khắc giảng viên bước lên bục, cô như bừng tỉnh khỏi cơn buồn ngủ. Nhưng không chỉ có Rio. Các nữ sinh xung quanh cũng vừa vội vã lay bạn bè bên cạnh vừa dán mắt lên bục phía trước, thậm chí có những nhóm còn hét lên.
Vì người đó vô cùng đẹp trai. Dáng dấp cao ráo và khuôn mặt cương nghị màu lúa mạch ấy tạo nên ấn tượng về một người đàn ông điềm tĩnh. Rio xem tấm bảng giới thiệu giảng viên: Chuyên gia tư vấn Mitomo Masayuki, 41 tuổi. Không tin vào mắt mình, cô chăm chăm ngó lên bục giảng. Nhìn thế nào cũng thấy người đứng trên đó có vẻ ngoài còn khá trẻ, như chỉ tầm ba mươi đổ lại, cả giọng nói cũng sang sảng đến bất ngờ.
Chủ đề bài diễn thuyết là: Bối cảnh của stress và sức khỏe tâm thần. Rio rất có hứng thú với phần thầy nói về “bệnh trống rỗng”, “bệnh trầm cảm cười” hay “hội chứng sợ về nhà” của giới đàn ông trung niên văn phòng. “Hội chứng sạch sẽ quá mức” mà người bệnh vì sợ vi khuẩn nên rửa tay quá nhiều, “hội chứng sợ mùi bản thân” hay “hội chứng ám ảnh việc ăn kiêng” thì ngay bạn bè xung quanh Rio cũng nhiều người mắc phải, thật khiến người ta sợ hãi.
Bài giảng kết thúc trong tiếng vỗ tay giòn giã của mọi người. Rio cũng vỗ tay hết mình, không hề thua kém bất kỳ ai. Đúng là riêng vẻ ngoài của thầy Mitomo đã thu hút sự chú ý của đám đông rồi, thế nhưng nội dung bài nói cũng hết sức thú vị.
Phải viết báo cáo thôi. Có lẽ chính vì hai lý do trên mà Rio mới quyết tâm nhiều như thế. Nếu đó là một bài giảng nhàm chán thì cô đã không định viết, khỏi cần bàn đến chuyện vẻ ngoài của thầy Mitomo không hấp dẫn thì cô cũng chẳng buồn cầm bút lên. Vì vậy, lúc bỏ bài báo cáo vào hộp thư, Rio có cảm giác đến một nửa bài là thư tình. Do thầy có nói hạn chót nộp báo cáo là giữa tháng mười hai nên cô đã bỏ thêm một bức thiệp giáng sinh có phát nhạc vào trong bao thư.
Chỉ thế thôi cũng đủ khiến Rio cảm thấy thỏa mãn, nhưng điều ngạc nhiên hơn cả là thầy Mitomo lại gửi thiệp mừng năm mới đến nhà cô.
Thầy đã được đọc một bài báo cáo tuyệt vời. Dịp nghỉ tết nhớ ghé thầy chơi.
Rio chạy ào vào phòng, tim đập thình thịch vui mừng. Và rồi ngày hôm qua, dù có đôi phần ngần ngại nhưng cuối cùng cô cũng quyết tâm bấm số điện thoại viết trên tấm thiệp.
Thế chiều mai có tiện cho em không. Từ ngày vợ thầy mất, tết nhất cũng qua loa lắm.
Rio không hề phản đối. Hai chữ “độc thân” vụt ngang qua óc Rio, cô biết thâm tâm mình đã trót mừng thầm trước một cái chết. Niềm vui tuôn trào trong lòng Rio khi cô không phải là kẻ thứ ba.
… Như một chuyện đùa.
Rio thầm nghĩ thế khi đứng chuẩn bị bữa sáng trong bếp. Cô không có nhiều kinh nghiệm yêu đương, cũng chưa từng chủ động tiếp xúc với nam giới. Vì vậy, đây chính là một bước tiến mới. Rio nhìn thấy rõ sự bạo dạn của bản thân và cao hứng khi cảm nhận được thứ gì đó còn hơn cả tình yêu từ cái nhìn đầu tiên, đang trào dâng trong lòng. Không tài nào ăn hết nửa miếng bánh mì nướng, Rio bước lên tầng hai, sau khi đã đánh răng không biết là lần thứ bao nhiêu trong ngày.
Ngồi bệt trước tủ quần áo, cô ngắm nhìn khuôn mặt mình trong gương, tay lần theo vết tàn nhang trên sống mũi thanh mảnh. Từ hồi trung học cô đã rất lo lắng về nó, nhưng đến độ tuổi có thể trang điểm, mối lo đã trở nên phai nhạt. Không, vết tàn nhang của Rio đã phản bội làn da trắng trẻo của cô, cô cho rằng làn da trắng ngần ấy sẽ đem tới vẻ mỏng manh và tinh tế cho gương mặt tầm thường từ mắt, mũi tới miệng của mình. Rio thầm nghĩ giá như mắt to hơn một chút, nhưng xét về tổng thể khuôn mặt thì thế này thôi có lẽ cũng được rồi.
Rio trang điểm nhẹ nhàng, nhưng hết sức cẩn thận. Khi lấy cả màu son mới đánh lên môi, cô có chút khẩn trương. Đồng hồ báo thức đặt cạnh gối đang chỉ một giờ đúng. Tuy đồng hồ chạy nhanh năm phút nhưng cũng không còn nhiều thời gian nữa.
Vừa nhanh chân bước ra khỏi phòng thì Rio khẽ kêu lên “vẫn chưa thể đi được” rồi quay trở lại. Cô đi về phía chậu cá vàng đặt ngay cạnh cửa sổ. Hai chú cá vàng có vảy ánh đỏ, cảm nhận được dấu hiệu từ Rio nên vẫy đuôi qua lại rồi bơi tới gần mặt nước. Cô lấy từ trong bọc nhựa một ít thức ăn cho cá, rắc lên. Sau khi theo dõi hai chú cá bé nhỏ đánh nhau và đớp thức ăn, Rio mỉm cười nói “Chị đi nhé”, đoạn dùng đầu móng tay sơn màu lấp lánh gõ gõ vào thành chậu cá.
Cô rời khỏi nhà bằng chiếc xe hơi màu xanh nõn chuối.
Không khí hôm nay thật trong lành, những ngọn núi trông như thể ở gần hơn. Dãy núi ven tỉnh Rio sống, vào ngày trời xanh khiến người ta có cảm giác trên đỉnh được phủ một lớp giấy bạc. Nhà thầy Mitomo Masayuki ở thành phố Aino, cách đây khoảng gần một giờ chạy xe. Đường vắng, nhưng không phải do năm mới mà vì Rio sinh ra và lớn lên tại thị trấn Kitanuma, một thị trấn trên danh nghĩa chứ thực chất là một ngôi làng với đồng ruộng bạt ngàn.
Cô đi vào quốc lộ, tiếp tục chạy thẳng về phía nam. Băng qua một cây cầu hẹp là vào địa phận thị trấn bên cạnh, Rio thấy nhẹ bẫng trong lòng. Lúc nào cũng thế. Cô đã trốn thoát. Là cảm giác ấy.
Hai bên đường dần hiện ra những quán pachinko và những hiệu sách theo kiểu vùng ngoại ô. Rio dễ dàng nhìn thấy mái trường cao đẳng dành cho nữ sinh mà cô hằng yêu mến. Chú của cô là nhà kinh doanh, sở hữu rất nhiều ngọn núi. Từ hồi năm tuổi, sau khi bố mẹ Rio mất, chú đã nuôi dưỡng Rio, cho cô đi học không chỉ cấp ba mà đến tận cao đẳng. Rio rất cảm kích và biết ơn ông. Thế nhưng ánh mắt ông rất đáng sợ. Ánh mắt ấy lúc nào cũng như soi xét mọi nhất cử nhất động của cô, khiến cô ớn lạnh. Dì cũng chú ý đến việc đó. Bất cứ khi nào Rio mặc lên người những bộ quần áo để lộ nhiều da thịt, là cả ngày dì sẽ không buồn mở miệng nói chuyện với cô.
Bỏ trốn. Thế nên cô mới bỏ trốn…
Rio đã đến thành phố Aino. Cô đã hỏi chi tiết đường đi qua điện thoại. Đến chỗ đèn giao thông ngay tòa thị chính thì rẽ phải. Đến ngã tư thứ hai thì rẽ trái, sau đó tiếp tục đi về phía bên phải sẽ thấy bảng tên nhà thầy.
Đúng là cô đã dễ dàng tìm ra ngay. Phòng khám Mitomo.
Rio lẩm nhẩm trong đầu lời hướng dẫn của thầy trong điện thoại. Em đi theo hướng mũi tên, tiến thẳng lên đồi sẽ thấy một ngôi nhà ốp gạch trắng. Đừng đi vào cổng ở đấy, mà nhớ đi vòng qua phía sau hàng rào… Cô chạy xe theo lời thầy chỉ dẫn thì thấy một “ngôi nhà cũ giống một di tích thiên nhiên được lợp ngói”. Trước nhà, ba thứ quen thuộc: kadomatsu[17], shimenawa[18] và cả quốc kỳ được bài trí rất chuyên nghiệp. Danh môn - từ ngôi nhà này toát ra cảm giác ấy.
Rio thấy hồi hộp. Trống ngực cô đập mạnh lạ thường.
“Xin chào”.
Cánh cửa song gỗ trước mặt chỉ mở một khoảng vừa đủ cho một người nên Rio lên tiếng gọi trước. Không có ai trả lời. Lúc Rio vừa lấy hơi để gọi to thêm chút nữa thì trong nhà có tiếng đáp lại “Vâng” sau đó cửa kính ở sảnh vào khẽ rung lên.
Một bà lão lưng còng đến quá đầu xuất hiện. Trái với vẻ bề ngoài, bà bước ra nhanh nhẹn, cúi chiếc lưng còng lịch sự chào hỏi Rio.
“À à, là tiểu thư đây đã gọi điện đúng không, rồi rồi, già có nghe cậu chủ nói rồi, mời cô vào nhà”.
Bước đi nhanh nhẹn như lúc xuất hiện, bà lão lại quay vào nhà. Nhìn từ phía sau, bà bước đi hơi lắc lư. Nếu ví hai cánh tay như đôi cánh, thì dáng đi của bà bây giờ thật giống một chú vịt đang lạch bạch. Rio bật cười khúc khích. Không phải vì dáng vịt bầu của bà, mà vì cô mải nghĩ đến từ “cậu chủ” vừa nghe ban nãy. Có lẽ thầy Mitomo được nuôi dưỡng trong một gia đình vốn theo nghề y. Cảm giác như sắp vén lên một lớp màn bí mật càng làm Rio lo lắng đến lạ.
Cô được dẫn vào một căn phòng rộng tầm tám chiếu[19]. Rio ngồi xuống ngay ngắn, chỉnh lại chiếc váy cho thêm phần nghiêm túc.
Có tiếng bước chân đi dọc theo hành lang.
Cô cảm thấy hai gò má mình nóng như phát sốt. Chắc chắn khuôn mặt cô đã đỏ bừng hết lên rồi.
Cửa kéo mở ra.
“Chà, chúc mừng năm mới”.
Rio chạm đầu ngón tay lên chiếu tatami.
“Chúc mừng năm mới thầy”.
“À không, trước tiên phải là ‘rất vui được làm quen với em’ chứ nhỉ?”.
“A, dạ, vâng ạ”.
Ngước mắt lên nhìn bộ dáng thầy Mitomo, Rio như quẳng được gánh lo trong lòng. Trên đường tới đây, cô lại bắt đầu lo lắng không biết thầy Mitomo có mặc đồ truyền thống không, đúng là năm mới thì cô nên mặc furisode mới phải. Thế nhưng trước mắt cô bây giờ, thầy Mitomo không những mặc âu phục, mà còn khoác lên người chiếc áo khoác dạ màu be rất hợp với cô.
“Cảm ơn em đã cất công đến đây. Em có rành đường không?”.
“Dạ, đi cũng khá dễ ạ”.
“Thế thì may quá”.
“Thầy ơi, em rất cảm ơn thiệp mừng năm mới của thầy. Em mừng đến mức muốn nhảy cẫng lên ấy ạ”.
“Không không, tôi cũng bất ngờ lắm đấy. Không ngờ lại là một cô gái đáng yêu thế này”.
Rio không nghe được lời khen của thầy vì đầu óc cô đã lâng lâng trên mây mất rồi.
“À, tên của em đọc là ‘Rio’ phải không nhỉ?”.
“Dạ đúng ạ”.
“Là Saida Rio nhỉ. Đúng là một cái tên đẹp”.
“Em cũng thích nó lắm ạ. À, hồi trước tên em là Ito Rio. Hồi năm tuổi em chuyển về sống với chú nên chuyển họ thành Saida”.
Thầy Mitomo nhíu mày.
“À, qua bài báo cáo, tôi có biết chuyện bố mẹ em mất… nhưng là tai nạn thế nào vậy?”.
“Là tai nạn giao thông ạ. Mẹ em đang lái xe thì có xe tải đi tới từ hướng ngược chiều…”.
Cô vẫn mơ hồ nhớ về chuyện đó. Mặt tái xanh, giáo viên ở trường mẫu giáo chạy vào lớp thông báo cho cô tin dữ. Dì mang xe đến đón cô về nhà. Hai chiếc quan tài trắng nằm sóng đôi. Cô không nhớ mình đã khóc. Cũng không tài nào nhớ nổi cảm xúc khi ấy. Rio nghĩ phải chăng lúc đó cô còn quá nhỏ để có thể chấp nhận được thực tế của tấn bi kịch thảm khốc này.
Thầy Mitomo gật đầu đồng cảm đến mấy lần, tươi cười nói như để thổi bay đi những ẩm ướt trong lòng cô.
“Tuy tôi đã muốn viết trong thiệp mừng năm mới nhưng quả thật, bài báo cáo của em xuất sắc lắm. Tôi đã đi giảng rất nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên tôi nhận được một bài báo cáo phát biểu cảm tưởng. Lại còn dài những ba mươi trang. Có vất vả lắm không?”.
“Không đâu ạ. Em cảm thấy phấn khích trước bài giảng của thầy ạ”.
“Chà, em viết tốt lắm. Phần suy nghĩ về hiện trạng stress tiêu biểu ở vùng quê rất có sức thuyết phục đấy”.
“Về việc đó thì…”.
Rio khẽ cười ngượng nghịu. Thật ra đây không phải bài báo cáo, mà có lẽ là chỗ để cô phát ra tín hiệu “SOS”. Cô muốn được chiều chuộng, muốn bám víu vào người “giáo viên” đang sống ở một thế giới xa xôi. Ba mươi trang giấy ấy chất chứa những nỗi niềm cô tích tụ bao lâu nay mà không nói được với ai.
Buồn chán khi phải sống ở một ngôi làng. Bức bối khi hàng xóm cũng biết có gì trong tủ đồ nhà cô. Bực bội khi họ còn biết cô mua sắm ở đâu, mua hết bao nhiêu. Khó thở khi bất cứ ai cũng chia sẻ cuốn album của họ. Và cô sẽ mãi mãi không thể rũ bỏ hình ảnh “bé Rio đáng thương luôn bị ép phải trưng ra một trái tim và gương mặt mệt mỏi.
“Em uống trà đen không?”.
Thấy Mitomo hỏi. Miệng cười có chút ma mãnh.
“Nhưng mà…”.
Bà cụ mang trà tới nên thầy Mitomo đi ra lấy, Rio đành phải ngưng lời giữa chừng.
“Là thầy muốn uống. Vì bà cụ chỉ giúp thầy pha trà truyền thống thôi. Có lần thầy nhờ bà pha giúp trà đen, thế là bà pha giống cà phê hòa tan, bỏ nguyên xi lá trà vào cốc, chế nước sôi rồi khuấy đều…”.
Hai người nhìn nhau, cùng bật cười.
Thầy Mitomo mang trà sang một căn phòng kiểu Tầy, biến mất vào trong góc phòng rồi quay trở lại với một ấm trà trên tay.
“A, để em làm cho”.
“Ôi, không sao đâu. Trà đen thầy pha cũng không tệ đâu nhé”.
“Em xin lỗi ạ”.
Rio ngây ngất trong lòng. Không biết đám bạn ở trường cao đẳng mà nghe được chuyện này sẽ nói thế nào nhỉ. Cô được mời tới nhà riêng của người thầy giáo mọi người hằng ngưỡng mộ, lại còn đang được thầy pha trà cho. Rio cảm thấy có chút tội lỗi trong lòng, nhưng rồi nhanh chóng vui vẻ trở lại.
“Em Rio bao nhiêu ấy nhỉ?”.
“À vâng, một thôi ạ”.
“Thầy không hỏi số viên đường. Tuổi cơ?”.
Hai người lại cùng bật cười.
“Một tuổi thì vẫn còn là em bé nhỉ. Em mười chín ạ”.
“Ồ, mười chín à. Suýt nữa thì nhỏ được thêm vài giọt Brandy vào rồi đấy”.
Vì bị thầy Mitomo trêu chọc nên Rio khịt mũi đáp.
“À, đến tháng ba này là em tròn hai mươi ạ[20]”.
“Hiểu rồi hiểu rồi, vậy cho em nếm thử một ít nhé”.
Thầy Mitomo nheo mắt cười, lấy một chai rượu Tây cao cấp từ trong tủ kéo.
Sau đó, thầy nhanh chóng đặt trước mặt Rio một tách trà có họa tiết hoa xinh xắn.
“Đây, mời em”.
“Làm phiền thầy quá. Em mời thầy ạ”.
Rio không giỏi uống rượu lắm. Chỉ cần uống hai ba ngụm bia là mặt và ngón tay cô đã ửng hổng, cả trống ngực cũng đập mạnh hơn nhiều. Thế nhưng, tách hồng trà trước mặt cô có mùi thơm gì đó rất dễ chịu.
Cô đưa tách lên môi nhấp một ngụm nhỏ.
“Ngon quá”.
“Thật à. Thế thì tốt rồi”.
Chỉ một giọt nhỏ rượu Brandy cũng phát huy tác dụng, Rio càng đắm chìm vào mạch trò chuyện kéo dài.
“Chiếc vòng cổ đẹp đấy”.
“Là di vật của mẹ em ạ”.
Nghe lời thầy khen, Rio mừng thầm trong bụng. Cô cười khúc khích. Nhưng đúng lúc đó, cô bắt đầu thấy hơi choáng váng.
“Sao thế?”.
“À, không ạ… em không sao”.
“Là do rượu Brandy chăng?”.
“Cũng có khi, dù gì thì em…”.
Nói giữa chừng, Rio bỗng có chút bất an trong lòng.
Là do ánh mắt của thầy Mitomo. Ánh mắt ung dung nhìn xuống ấy khiến Rio có cảm giác thầy đang soi xét cơ thể cô. Ở đâu đó trong lòng, cô đã thầm hy vọng. Thế nhưng, ánh mắt đó rất giống với “thói quen xấu của chú”.
Cơn choáng váng mỗi lúc một dữ dội.
Cô nghe thấy giọng của ai đó.
Chết đi! Đồ con gái như cô thì nhanh chết đi! Chết đi! Chết đi! Biến đi cho khuất mắt!