← Quay lại trang sách

-2-

Tin dữ đến vào sáng sớm thứ hai.

Trong lúc đợi xe đến đón, Misawa Yuji ngồi thất thần trong căn bếp tại nhà riêng. Hai mươi năm làm công tố viên, ông ít khi bị bất ngờ, nhưng cú điện thoại ban nãy là ngoại lệ.

Saida Rio đã tự sát…

Misawa thấy cổ họng khát khô.

Ông hình dung ra gương mặt cô đơn của Rio. Cô xuất thân từ một ngôi làng miền núi thuộc Fukushima, đang học dở cao đẳng thì chuyển sang hệ đại học bốn năm, vừa làm việc vừa nhắm đến kỳ thi tư pháp. Thi đậu năm hai mươi tuổi, ba tháng trước Rio chuyển đến Phòng công tố tỉnh L với tư cách thực tập sinh. Trước đó, cô đã kết thúc việc nghiên cứu ở văn phòng luật sư và tòa án. Chỉ cần thực tập thêm một tuần ở Phòng công tố là cô sẽ quay về Viện nghiên cứu và đào tạo tư pháp ở Tokyo, trải qua nửa học kỳ sau, chắc chắn sẽ trở thành một đồng nghiệp của Misawa trong giới luật.

Một phụ nữ có nước da trắng ngần trong suốt. Và cũng là một cô gái chất chứa nhiều bí ẩn. Hơn hết, ở cô toát ra vẻ thu hút đàn ông lạ thường…

Bên ngoài có tiếng còi xe kêu inh ỏi.

Misawa ôm tập tài liệu bước ra khỏi nhà. Ông không còn nghe được vợ mình vừa nói gì nữa.

Ông ngồi lên hàng ghế sau của xe công vụ. Trợ lý công tố viên Ukishima đang ngồi lái xe ở phía trước cũng không quay đầu lại. Cả hai không hề mở miệng chào buổi sáng mà cứ thế phóng xe tới căn hộ Rio đã tự sát.

Phải mất vài phút sau, Misawa mới lên tiếng.

“Chắc chắn là tự sát à?”.

Gương chiếu hậu phản chiếu mắt trái của Ukishima.

“Có lẽ không sai đâu. Ông Kuraishi bên Sở cảnh sát tỉnh đã đến khám nghiệm hiện trường rồi”.

“Phương thức là gì?”.

“Dùng dao đâm thẳng vào ngực”.

“Thời gian?”.

“Tầm hai tiếng trước”.

“Nguyên nhân tự sát?”.

“Vẫn chưa rõ…”.

“…”.

Dừng lại một lúc, Misawa mới nói tiếp.

“Cậu nghĩ tại sao Saida lại tự sát?”.

“Tôi không rõ”.

Ukishima trả lời ngay tap lự, anh quan sát Misawa qua gương chiếu hậu.

“Công tố viên nghĩ sao?”.

“Tôi cũng không biết”.

Misawa cũng trả lời ngay.

Trong lúc đợi đèn đỏ, không khí trong xe càng trở nên bí bách. Giống với cảm giác trong lòng Misawa bây giờ. Bực bội và căm phẫn, những cảm xúc âm u cứ cuồn cuộn, cấu xé lẫn nhau, chực chờ thét lên thành tiếng.

Thế là không thể đợi đến lúc đèn xanh, Misawa đã vượt quá ngưỡng chịu đựng của mình.

“Ukishima…”.

“Vâng?”.

“Cậu biết gì đó đúng không?”.

Gương chiếu hậu phản chiếu đôi mắt của người ngồi trước. Ánh mắt mang vẻ hoài nghi ấy nhìn Misawa chằm chằm.

“Ý công tố viên là sao?”.

“Đèn xanh kìa”.

Ukishima thôi không nhìn nữa mà cho xe chạy tiếp. Anh hỏi lại trong khi vẫn nhìn chằm chằm về phía trước.

“Ý công tố viên là sao?”.

“Cậu đã cùng trao đổi và tư vấn nhiều chuyện cho Saida phải không?”.

“Nhưng nếu vậy thì công tố viên có khác gì tôi đâu?”.

Từ ngữ trong câu trả lời của Ukishima rất sắc bén.

Misawa nhìn chằm chằm vào lưng của người ngồi trước. Ông vốn là một công tố viên chính trực và mẫn cán. Cho đến khi Saida Rio được phân công vào Phòng công tố Misawa…

Chuyện thăm dò lẫn nhau đến nước này cũng chưa từng xảy ra. Và Rio, người làm thay đổi bầu không khí của cả phòng, đã qua đời.

Misawa túm lấy ghế phụ lái, nhoài người lên phía trước, nhìn sườn mặt Ukishima, nói.

“Vợ cậu ở nhà cũng có vẻ đã nghe ngóng được vài chuyện rồi đấy. Dạo gần đây cậu toàn về trễ còn gì. Cô ấy còn hỏi công việc có bận đến mức đó không”.

Ukishima liếc nhìn Misawa.

“Vợ công tố viên cũng hỏi vợ tôi đấy. Bà ấy nói không hiểu sao dạo này anh cứ đứng ngồi không yên. Cả cách ăn mặc cũng có phần thay đổi…”.

Hai người nói xong thì quay ra im lặng.

Trong lòng Misawa dậy sóng. Đúng là mọi chuyện không hề bình thường. Cả ông lẫn Ukishima đều thế.

Rio không hẳn là một cô gái quá mức xinh đẹp. Đúng là cô sở hữu nước da có phần trắng sáng đến ngỡ ngàng cộng thêm khuôn mặt cân xứng, thế nhưng ánh mắt cô lúc nào cũng nhuốm màu u ám. Nói gì thì nói, Rio cũng chỉ thuộc dạng nhan sắc bình thường. Dù vậy vào lần đầu gặp gỡ, cô lại nói rất rõ ràng rằng Em có nguyện vọng trở thành thẩm phán, chính điều này đã thu hút sự chú ý từ phía Misawa. Với những người đã quyết tâm trở thành thẩm phán thì thật lòng ông không muốn chỉ dạy việc của công tố viên cho lắm. Thế nên suốt một thời gian, ông đã nhiệt tình chiếu cố Adachi Hisao -thực tập sinh cùng nhóm với Rio.

Cậu Adachi đó đã đem lòng quý mến Rio. Là kiểu đàn ông vội vàng, miệng lưỡi có phần hơi gia trưởng nên có vẻ cậu ta không phải là đối tượng của Rio. Cứ mỗi khi đi nhậu là cậu ta lại nói về luật tố tụng hình sự, rồi cuối cùng sẽ chuyển sang liệt kê mười hoặc hai mươi điểm thu hút ở Rio. Ngay cả Misawa cũng tỏ ra đồng tình với nhiều điểm trong số đó.

Tuy nhiên, Misawa không hoàn toàn nhìn nhận Rio như một phụ nữ. Suy cho cùng, xét một cách khách quan, ông vẫn thấy cô thuộc về “nhóm người trẻ”. Thế nhưng, điều làm Misawa mơ hồ thay đổi suy nghĩ lại xuất phát từ chính tính ưa nói của ông ta. Khi đợt thực tập về nghiệp vụ thực tế đã đi được một nửa, ông có quay sang Rio hỏi đùa rằng cô nghĩ thế nào về Adachi. Lúc đó, biểu cảm tức giận xen lẫn chút buồn bã ở cô khiến ông không thể nào quên. Cô nói thế này: Em, không có chút hứng thú nào với người trẻ tuổi. Là người đàn ông đã bốn mươi bảy tuổi, Misawa có hơi dao động. Nhưng Ukishima, bốn mươi hai tuổi, cũng tình cờ có mặt lúc đó.

Không gì xấu hổ hơn thế. Misawa dần ý thức về Rio như một đối tượng yêu đương. Trong lòng ông, hình ảnh “cô gái bình thường” dần trở nên xinh đẹp. Đôi mắt màu nâu đỏ. Dái tai mỏng manh như nhìn được xuyên thấu. Viền môi. Giọng nói. Ngôn từ. Và cả hương thơm ngọt ngào. Ông cảm giác mình bắt đầu thích mọi thứ thuộc về cô. Có lẽ ngay từ đầu đã thế rồi. Chỉ là ông cố gắng lừa dối bản thân, kìm nén cảm xúc, đã làm quá về “những điều nguy hiểm” mà thôi. Misawa thậm chí đã nghĩ đến vậy. Và ông biết Ukishima cũng đang rơi vào “cái bẫy” tương tự. Sự xuất hiện của Rio khiến bầu không khí trong Phòng công tố nhỏ hẹp trở nên tươi mới.

Chiếc xe của hai người bọn họ bị cuốn vào dòng giao thông tắc nghẽn buổi sáng.

Họ có thể gắn đèn đỏ báo hiệu lên đầu ô tô để có quyền chạy vượt qua làn xe ngược chiều. Nhưng Ukishima không hề đề xuất, mà Misawa cũng không hề đưa ra chỉ thị.

Tại sao Rio lại tự sát.

Vì muốn tìm cho ra sự thật nên Misawa muốn đối mặt với thi thể của Rio. Trong lòng ông chứa đầy những nghi ngờ dành cho Ukishima.

Ông buột miệng nói ra một lời nóng nảy.

“Cậu đã hẹn hò với Saida phải không?”.

“Công tố viên thì sao?”.

“Tôi không hẹn hò với cô ấy”.

“Tôi cũng vậy”.

Lại chìm vào im lặng.

Misawa bắt đầu giở giọng điệu của một công tố viên.

“Tại sao cậu lại giao cho Saida điều tra vụ Yoshida Motoharu?”.

“Công tố viên đã đồng ý rồi mà”.

“Vì cậu nói nghi phạm phạm tội trộm cắp”.

Thực tế nghi phạm vụ đó phạm tội hiếp dâm. Thực tập sinh chỉ được giao cho điều tra nghi phạm của những tội danh nhẹ. Thế nhưng hiếp dâm là trọng tội. Hơn nữa, chỉ định một thực tập sinh nữ đảm nhiệm nhiệm vụ đó là chuyện thực sự quá quắt.

“Do tôi không để ý”.

“Nói dối”.

Ông đã nhìn thấu tâm địa của Ukishima. Cảm xúc của anh ta dành cho Rio ngày càng lớn. Thế nhưng bản thân là cán bộ công tố, cũng là người đã có vợ con, Ukishima không thể bày tỏ cảm xúc một cách thẳng thắn. Trong lòng đầy âu lo, ắt hẳn anh ta đã quyết định chọn hành động không quân tử cho lắm. Có thể nói là hành động quấy rối xấu xa ấy chứ. Trong lúc Rio yếu lòng, Ukishima sẽ dần dần tiếp cận cô ấy. Chắc chắn anh ta đã lên kế hoạch như vậy.

Misawa nghĩ rằng mình đã đoán đúng ý đồ của Ukishima. Và không ngờ vụ đụng độ với tên hiếp dâm đã mang đến kết quả vượt ngoài tính toán của anh ta.

Vì Yoshida Motoharu đã tỏ ra cực kỳ khoái trá. Hắn nhìn chòng chọc Rio như thể muốn liếm láp cơ thể của cô, nói rành rẽ về những người phụ nữ mình đã ra tay, đi sâu vào từng chi tiết. Hắn nói một cách đắc ý. Rio không hề tỏ ra nản chí. Cô quắc mắt lên với Yoshida, xẵng giọng tiếp tục buổi thẩm vấn. Thế nhưng, mọi chuyện bắt đầu khi Yoshida nói: Dù là con đàn bà nào thì đến cuối cùng cũng sẽ quay mông lại thôi, rồi cười hềnh hệch. Nước mắt Rio bắt đầu chảy ra. Cô nói như đang gào lên: Tôi cũng đã bị cưỡng bức đấy. Chẳng khác gì bị giết chết cả…

Sau đó, Rio và Ukishima bắt đầu gần gũi nhau hơn.

“Bảo vệ nói đã chứng kiến rất nhiều lần, cậu và Saida cùng ở lại trong phòng công tố đến khuya”.

“Tôi chỉ cùng trao đổi với cô ấy”.

“Dù sao thì chính cậu đã để chuyện đó xảy ra”.

Misawa nhấn mạnh từng chữ. Ukishima nhìn chòng chọc qua gương chiếu hậu.

“Công tố viên cũng trò chuyện với cô ấy còn gì”.

“Không còn cách nào khác. Vì kể từ sau lần đó Saida đã nghỉ suốt đấy thôi”.

Qua gương chiếu hậu, Misawa thấy ánh mắt người ngồi ở ghế lái như đang mỉm cười.

“Có gì buồn cười cơ chứ? Là do tôi lo lắng. Hoàn toàn khác với cậu”.

“Anh nghe từ đâu thế?”.

“Cái gì?”

“Chuyện hiếp dâm. Anh đã nói chuyện điều tra với Saida đến đâu rồi?”.

Kiểu ăn nói này như muốn thách thức đây mà.

“Hồi học cao đẳng, cô ấy đã bị nhà tư vấn tâm lý mình vẫn hằng ngưỡng mộ chuốc thuốc rồi cưỡng bức… Tôi đã nghe nói thế”.

“Chỉ thế thôi sao?”.

“Chỉ thế…?”.

“Lúc nhỏ bố mẹ cô ấy đã mất trong một vụ tai nạn giao thông”.

“Tôi có biết chuyện đó”.

“Cô ấy được đưa tới nhà chú, và ở đó cô ấy cũng từng bị chú mình quấy rối”.

Misawa nín thở. Lần đầu tiên ông nghe chuyện này.

“Lợi dụng những viên kẹo ngậm trong tay, mỗi tối ông ta đều xuất hiện ở phòng cô ấy. Khi bị nhà tư vấn tâm lý cưỡng hiếp, cô đã nhớ lại chuyện này. Một ký ức khủng khiếp mà có lẽ cô đã quên đi trong vô thức, vì hành động của gã kia, vô tình bị khơi gợi lại. Do vậy, Saida đã bỏ trốn lên Tokyo. Cô ấy muốn kết án đàn ông. Bởi đã quyết tâm như thế nên cô ấy mới nhắm tới kỳ thi tư pháp”.

Muốn kết án đàn ông. Misawa chỉ nghe được duy nhất phần kết luận đó trong toàn bộ câu chuyện về Rio.

Là một câu chuyện gây sốc, nhưng hiện tại vì Rio đã chết nên thay vì đồng cảm, sự ganh tị và thù ghét của ông dành cho Ukishima đã thắng thế.

“Cậu, đã ngủ với Saida à?”.

Mắt long sòng sọc, Ukishima quay sang.

“Anh thôi đoán mò đi!”.

Misawa cũng nổi nóng.

“Tôi đoán mò ở chỗ nào! Cậu đã dụ dỗ cô ấy bằng bàn tay dơ bẩn của mình! Vì bị tên khốn hiếp dâm ấy chòng ghẹo mà Saida mới cư xử kỳ lạ còn gì. Cậu đã hiểu chưa? Cô ấy tự tử là do cậu đấy!”.

“Anh cũng là đồng phạm thôi! Tuần trước, anh đã làm gì với Saida?”

“Cái gì, tôi đã làm gì? Cậu nói thử xem!”.

Xe phía sau bấm còi inh ỏi.

Ukishima vội cho xe tiến lên. Đi qua chỗ đèn giao thông, anh giữ khoảng cách với xe phía trước. Trong gương chiếu hậu, mắt anh đầy vẻ tức giận như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.

“Anh đã dẫn Saida đến buổi giải phẫu pháp y đúng không?”.

“Thế thì sao? Đó là môi trường để nghiên cứu. Thực tập sinh đến thì tôi phải dẫn đi xem một lần chứ”.

“Thế sao anh không dẫn cô ấy đến chỗ giảng viên Nishida mà lại đẩy vào buổi giải phẫu của trợ giảng Oi. Cậu ta là một kẻ biến thái, toàn làm mấy trò động chạm vùng kín của thi thể trước mặt những nữ cảnh sát”.

“Nhưng tôi không cố tình nhắm tới buổi giải phẫu của cậu Oi”.

“Đã thế thi thể hôm đó lại là một cô gái trẻ. Tên Oi còn nói lời trêu ghẹo với Saida đúng không?”.

Này, cô nhìn kỹ đi. Cơ thể của xác chết này còn “ngon” hơn cô nữa đấy…

“Đúng là cậu ta quá khốn nạn. Nhưng…”.

Ukishima cắt ngang câu nói.

“Và tên Oi đồi bại đó đã nhắm vào Saida. Công tố viên cũng nhìn thấy bộ dạng của cô ấy lúc đó phải không?”.

Misawa nhớ lại Rio trong bộ trang phục màu trắng.

Cô không hề cử động trong lúc Oi giải phẫu mà chỉ đứng nhìn chằm chằm. Trong ánh mắt cô chất chứa điều gì đó rất khác lạ. Chắc chắn cô đang tỏ ra căm phẫn khi quan sát tên Oi vui vẻ mổ xẻ xác cô gái trẻ kia.

Trước cửa kính xe, họ đã thấy căn hộ Rio ở. Có mấy xe cảnh sát đang đậu ở phía ngoài.

Ukishima nói nhỏ.

“Công tố viên, anh phải công nhận đi. Tôi là người đẩy Saida vào vụ Yoshida Motoharu. Nhưng công tố viên cũng cần phải thừa nhận mình có trách nhiệm trong chuyện đưa Saida đến chỗ trợ giảng Oi. Chúng ta đã làm trái tim Saida trở nên yếu mềm và lợi dụng chuyện đó. Anh đã vội vã khi cho rằng tình cảm của cô ấy đang hướng về phía tôi”.

“Không đúng”.

“Trong buổi đi nhậu sau khi kết thúc công việc, công tố viên đã luôn sát cạnh Saida. Tôi biết là anh đã bị sốc nhưng anh cũng nên nhìn nhận lại thì hơn. Anh đã cố thổi những lời đường mật vào tai cô ấy không phải sao?”.

“Tên khốn, cậu dám nghe lén”.

“Tôi cũng biết chứ. Đến mức tôi cảm thấy khó chịu với thái độ của công tố viên”.

“Im đi. Cậu thì biết gì chứ?”.

“Ở cô ấy có sức hấp dẫn lạ thường. Chỉ cần cảm thấy thích là không còn đường quay lại”.

Trong khoảnh khắc, cả hai cùng nhìn về một nơi xa xăm.

“Buổi giải phẫu tử thi là vào thứ năm. Chính từ hôm đó Saida trở nên khác lạ. Cô ấy hoàn toàn không mở miệng trong buổi đi nhậu sau khi kết thúc công việc, đến thứ sáu thì tâm trạng hoàn toàn chùng xuống. Và rồi sáng ngày thứ bảy, hôm nay, Saida đã tự sát”.

“Ý cậu là do tôi đấy à?”.

Trong lúc dừng xe trước tòa nhà hiện trường vụ việc, Ukishima đều đều nói.

“Đúng vậy. Chính buổi giải phẫu tử thi đó là nguyên nhân. Còn người đẩy Saida vào con đường tự sát, là anh đấy”.