-2-
Tiết Kinh Trập [26] . Theo lịch, giờ đã là mùa xuân. Ấy vậy mà không hiểu sao cô vẫn thấy lạnh nhường này.
Dù phòng cô rất hẹp. Dù giường cô chỉ bé tẻo teo. Vì trái tim cô đang tê tái nên mới lạnh đến thế.
Kosaka Rumi kéo chăn lên tận mũi.
“Bọn đàn ông đều giống nhau cả thôi”.
Cô cay đắng lẩm bẩm. Trước đây cô đã quyết định sẽ không nói thế nữa rồi. Nếu đàn ông mà như vậy thì phụ nữ buộc phải thừa nhận rằng bọn họ cũng chẳng khác gì.
“Cái gã khốn đó…”.
Cô lại cay đắng lẩm bẩm. Cảm giác tiếc hận và xấu hổ khi đã nhầm tưởng một gã đàn ông tồi tệ thành một người đàn ông tuyệt vời đang bủa vây lấy lồng ngực cô.
Đúng, không phải tất cả đàn ông đều giống nhau. Họ có hai loại.
Một loại đàn ông chỉ muốn ngủ với phụ nữ…
Và một loại đàn ông muốn ngủ với phụ nữ sau khi đã chiếm được trái tim cô ấy…
Bây giờ cô mới cảm thấy loại đàn ông chỉ muốn ngủ với phụ nữ theo bản năng giống đực vẫn còn lương thiện chán.
“Cái gã khốn đó…”.
Cô lẩm bẩm trong cay đắng.
Rumi trùm kín chăn.
Sau ba ngày nữa là cô ba mươi mốt tuổi… Chẳng hiểu sao cô lại không có duyên với đàn ông đến mức ấy.
Điện thoại trên chiếc bàn nhỏ đổ chuông.
Cuộc gọi tới vào lúc hơn một giờ sáng. Rumi cuộn tròn trong chăn như thai nhi đã được một lúc. Điện thoại réo liên tục. Cô chỉ hé mắt nhìn nó. Tiếng chuông reo không ngừng. Cô biết rằng nếu đưa tay ra, mình sẽ lại lưu luyến. Dù bị đối xử thậm tệ đến mức ấy, nhưng trong thâm tâm, cô vẫn muốn nghe thấy câu “Anh xin lỗi”.
“Xin lỗi vì làm phiền cậu lúc nửa đêm. Tớ Machi đây”.
Trái ngược hoàn toàn với tưởng tượng của Rumi.
Tên của người gọi đến là Ochiai Harue. Giọng của cô líu lo vui vẻ. Đây là thanh âm mà Rumi không muốn nghe nhất. Đã thế lại còn vào giữa đêm muộn thế này.
“Lâu rồi không gặp…”.
“Cậu đang ngủ à?”.
“Không. Tớ dậy rồi”.
Rumi tự nguyền rủa bản thân vì đã lỡ nói như vậy. Đáng lẽ chỉ cần bảo rằng mình đang ngủ rồi tắt máy là xong.
“Thật sự lâu lắm không gặp. Cậu dạo này thế nào rồi?”.
“Ừm, cũng không có gì thay đổi cả”.
Lúc nào cũng là màn hội thoại này. Một năm Harue lại gọi đến cho Rumi một hoặc hai lần, giống như để xác nhận Rumi vẫn đang sống một mình.
“Thỉnh thoảng tớ lại muốn gặp cậu”.
“Thế à”.
Ấy vậy mà chẳng bao giờ có một lời hẹn cụ thể. Cứ như có một quy tắc ngầm nào đó.
“Xem nào… Từ đó đến nay đã tám năm rồi nhỉ? Hay chín năm?”.
“Chắc là mười năm rồi đấy. Sắp được tầm ấy”.
“Oa, nhanh thật. Cả hai chúng ta đều thành các bà cô hết rồi”.
Rumi cảm thấy đau nhói trong tim. Vì Harue đang đắm chìm trong hạnh phúc gia đình nên mới bình thản tự gọi mình là bà cô như vậy.
Rồi cô nhớ ra. Khoảng nửa năm trước, cô đã từng nhận được một tấm bưu ảnh có đính kèm “bài thơ hoa” từ Harue.
Cô ấy đang thật sự hạnh phúc - Rumi nhớ mình đã cảm thấy thế.
“Ừ, mặc dù cũng lâu rồi nhưng cảm ơn cậu vì tấm bưu ảnh. Vậy ra cậu vẫn tiếp tục với môn nghệ thuật cắm hoa đồng nội”.
“Ừ. Vì đó là sở thích duy nhất của tớ”.
Giọng Harue bị nhiễu. Có vẻ là do chiếc điện thoại di động.
“Cậu đang ở bên ngoài à?”.
“Không, tớ ở bên trong”.
“Hôm nay lạnh nhỉ”.
“Thế sao? Vậy mà tớ lại cảm thấy ấm áp”.
Đúng vào lúc Rumi đang định ngắt máy.
“Ngày mai mình tình cờ gặp nhau nhé”.
Thịch.
“Ừ… Tình cờ ở đâu đó”.
“Không hiểu sao tớ lại cảm thấy mình thật sự sẽ gặp cậu”.
“Ừ”.
“Rồi chúng ta hãy ăn món gì đó ngon ngon nhé”.
Rumi không còn khó chịu nữa.
“Quán cà phê trước Trụ sở vẫn còn mở chứ?”.
“Vẫn mở. Quán Crocus nhỉ”.
“Sandwich thập cẩm ở đó ngon thật đấy”.
“Ừ”.
“Cả pizza vào bữa trưa nữa”.
“Ừ”.
Rumi tỏ rõ ý muốn ngắt máy. Sau một thoáng im lặng, Harue nói nhanh.
“Thôi, hẹn gặp cậu sau nhé. Chắc chắn mình sẽ gặp nhau”.
Rumi đặt ống nghe xuống rồi chui vào chăn.
Cô vô cùng kiệt sức.
Trường cảnh sát tỉnh L chỉ có ba nữ cảnh sát cùng khóa là Rumi, Harue và Kuno. Rumi nghĩ mối quan hệ của ba người còn tốt hơn cả chị em, cho đến khi cuộc sống khắc nghiệt ở ký túc xá kết thúc và cả ba lập tức được phân công công tác.
Cả ba cùng thích một người đàn ông. Đó là chàng thanh niên có nụ cười tỏa nắng trực thuộc đội cảnh sát cơ động khu vực. Ngẫm lại thì, họ đã bày ra những mưu mẹo ấu trĩ cốt để giành giật được anh ta, và rồi sự ấu trĩ ấy đã khiến họ làm tổn thương nhau sâu sắc, tình cảm của cả ba đã tan tành.
Người chiếm được trái tim anh ta là Kuno. Cô kết hôn, từ bỏ công việc cảnh sát và sinh con cho anh.
Lẽ ra vì đã cùng tốn một khoảng thời gian vô nghĩa như thế, mà những người thất tình như Rumi và Harue nên lần nữa trở về gần bên nhau. Tuy nhiên, Harue đã cắt đứt khả năng đó. Ngay sau khi Kuno nghỉ việc, cô cũng thôi không làm cảnh sát nữa.
Điều đó làm Rumi đau khổ.
Giới cảnh sát là một xã hội thu nhỏ. Câu chuyện ba nữ cảnh sát cùng khóa tranh giành nhau một thành viên đội cảnh sát cơ động là chủ đề thích hợp khi làm nhiệm vụ trực ban nhàm chán. Có lẽ nó đã được thêm thắt và lan tới mọi ngóc ngách của cơ quan. Harue không thể chịu đựng được điều đó và đã chạy trốn. Có lẽ vì cô đã rủ anh ta lên giường một lần nên nỗi đau thất tình của cô còn lớn hơn Rumi. Sau khi biết anh ta chọn Kuno, tận sâu trong trái tim Harue - người tiếp tục các trò xấu xa cho đến tận giây phút cuối cùng, đã mệt mỏi đến kiệt quệ.
Nhưng Rumi không thể tha thứ cho Harue. Cô không ngừng căm ghét cô ta, kẻ đã bỏ cô lại một mình giữa vòng xoáy tin đồn tàn nhẫn mà rời đi. Rumi không thể bỏ cuộc. Bố cô hay đau yếu còn dưới cô là đứa em trai học lớp mười một. Cô đã vượt qua kỳ thi với tỷ lệ cạnh tranh gấp hai mươi lần các kỳ thi khác và tự hào về công việc cảnh sát mình có được. Rumi sống dựa vào niềm tự hào đó. Mỗi lần xỏ tay áo vào bộ đồng phục nữ cảnh sát, cô đều tự nhủ rằng mình sẽ giúp ích cho mọi người.
Khoảng năm năm sau, Rumi hay tin Harue đã kết hôn với một nhân viên văn phòng. Thiệp mời lễ cưới đã không được chuyển đến cô. Rumi nghĩ ngay cả khi nó có được chuyển đến, cô cũng sẽ không tham gia.
Rumi cũng tìm kiếm các đối tượng ngoài ngành cảnh sát và trải qua một vài mối tình. Chẳng lần nào suôn sẻ cả. Lao vào các mối quan hệ nhanh đến mức bản thân cũng phải kinh ngạc hoặc không để ý gì tới tâm trạng của người kia, Rumi lạc mất phương hướng. Cảm giác thất bại và nỗi cay đắng nhận được từ mối tình đầu không hề giúp cho Rumi trưởng thành. Chúng chỉ tiếp tục khiến cô lưỡng lự, thiếu kiên nhẫn trong các cuộc gặp gỡ mới. Riêng việc biết tin Harue kết hôn và vượt lên được phía trước cũng làm Rumi thiếu bình tĩnh, để rồi lặp lại sự ngu ngốc của bản thân khi giao phó mình cho những gã đàn ông chẳng ra gì.
‘Nhưng mà…” - Rumi lẩm bẩm trong chăn.
Lần này thì khác. Cô nghĩ vậy. Cô tin là như vậy.
Đó là một anh chàng cao lớn ít hơn cô ba tuổi. Anh là một kỹ sư công nghệ sinh học với mơ ước tạo ra được cây xà lách khổng lồ đến mức không thể bỏ vào tủ lạnh công nghiệp. Anh ta không phải là kiểu người cứng đầu. Anh lái một chiếc xe thể thao và trong buổi hẹn hò đầu tiên, anh đã chạy xe tới một trăm năm mươi ki-lô-mét để đưa cô đến một nhà hàng ven hồ. Anh là người hay cười và ăn nhiều. Khi cô đã biết hết những chiếc sơ mi và vòng thắt cà vạt của anh cũng là lúc hai người ngủ với nhau tại một khách sạn giản dị trong thành phố. Cả hai rất hợp nhau trong chuyện chăn gối. Ngay cả khi ở trên giường anh cũng tỏ ra ưu tú. Kể từ sau đó, cô đã chờ mãi lời cầu hôn. Trái tim cô mách bảo đó không phải là vì nguyện vọng được kết hôn, mà là do cô muốn ở bên cạnh người này.
Ấy vậy mà…
Cùng với nỗi đau, những lời nghe được khi đang áp mình trên ngực anh ba ngày trước vẫn còn đọng lại trong tai cô.
Này này, lần sau gặp nhau, em hãy mang cả đồng phục nữ cảnh sát đi nhé.
Bíp.
Chiếc đồng hồ báo thức trên gối phát tín hiệu thông báo thời gian. Ba giờ sáng…
Rumi nhắm đôi mắt ướt lệ.
Có lẽ nào lại như vậy không nhỉ? Có lẽ nào cô sẽ phải đi tìm một tình yêu mới?
Cô đã mệt mỏi rồi.
Trên đôi mắt đen nhánh của Rumi hiện lên khuôn mặt của Harue.
Dù ghen tị nhưng cô vẫn nở một nụ cười hạnh phúc với khuôn mặt của mười năm trước ấy.