-3-
“Chào buổi sáng. Xin cho tôi hỏi một chút được không ạ?”.
“Chuyện gì vậy?”.
“Anh Kuraishi ở kế bên không có nhà à?”.
“Cậu cũng là người bên cảnh sát hả?”.
“Không, tôi không phải”.
“Phiền thật đấy. Người gì mà suốt ngày chơi mạt chược. Thấy không, nhà tôi là cửa hàng sữa nên phải dậy từ sáng sớm. Thế mà anh ta chẳng có lấy một chút để tâm. Khi nào chán mạt chược, anh ta lại dẫn một đoàn đông mấy thanh niên xấu xí ra ngoài đi nhậu. Không hiếm những hôm đến sáng anh ta mới về, nhiều khi cũng chẳng thèm về luôn. Có cả vài người phụ nữ hay ra vào nữa. Ở khu này anh ta bị chê bai thậm tệ lắm. Cảnh sát gì mà lại như thế cơ chứ”.
“À, không. Chuyện đó thì…”.
“Tôi chắc chắn anh ta đã đến thẳng Sở cảnh sát luôn rồi. Nếu gặp thì cậu nhớ bảo anh ta rằng mọi người trong khu phố đều bực mình lắm. À, bảo anh ta phải vứt rác đúng ngày quy định luôn nhé”.