Ve sầu mười bảy năm -1-
Trước lúc bình minh, trên quốc lộ không hề có bóng dáng chiếc xe nào.
Một ánh đèn pha xé tan bóng tối. Nagashima Takefumi vặn tay ga bằng bàn tay thô ráp của mình. Tiếng động cơ thay đổi. Âm thanh gẩm rú vang lên. Chiếc mô tô bảy trăm năm mươi phân khối của Nagashima có màu đen nhám. Cậu không đội mũ bảo hiểm. Kotomi bám chặt vào lưng cậu. Hai cánh tay cô vòng qua ôm lấy bụng Nagashima. Vì sợ hãi nên cô siết chặt lấy cậu bằng tất cả sức lực của đôi tay mảnh khảnh ấy.
Tốc độ đang là hơn một trăm ki-lô-mét trên giờ. Áp lực gió làm má cậu rung lên. Nagashima tiếp tục vặn tay ga. Tầm nhìn của cậu hẹp lại. Nước bọt rỉ ra từ khóe miệng kéo thành vệt dài sang bên. Cùng với Kotomi, cậu có thể đi đến bất cứ đâu. Đến một nơi không có cha mẹ, gia đình, trường học, thậm chí là một thế giới khác, một không gian khác.
Cậu vít ga hết cỡ. Kim công tơ mét nhích dần lên. Một trăm mười… một trăm hai mươi… một trăm ba mươi… một trăm bốn mươi! Run rẩy. Sợ hãi. Ngất ngây. Cả tay, cả chân và cả não Nagashima đều đã tê cứng.
Kotomi hét vào tai cậu điều gì đó.
Tớ yêu cậu.
Chắc chắn cô đã nói như vậy.
Cảm giác đè nén quanh bụng Nagashima đột nhiên biến mất. Kotomi đã thả lỏng cánh tay. Cô muốn cho Nagashima biết rằng…
Tớ đã không còn sợ hãi nữa. Chỉ cần được ở bên cậu thì có chết tớ cũng cam lòng.