-2-
Đội điều tra số 1 Phòng hình sự Sở cảnh sát tỉnh L. Đội trưởng Takashima đang nhìn chằm chằm vào mắt Kuraishi.
“Ve sầu mười bảy năm à…? Cái gì vậy?”.
Kuraishi chìm sâu vào chiếc ghế sô pha.
“Đó là một chuyện ở Bắc Mỹ. Cứ mười bảy năm một lần, ve sầu lại bùng nổ về số lượng. Mượn ngôn ngữ của đám học giả thì đây là hành vi theo bản năng nhằm tăng hiệu ứng pha loãng”.
“Hiệu ứng pha loãng…?”.
“Số lượng càng nhiều thì càng ít có nguy cơ trở thành nạn nhân của kẻ săn môi”.
“Kẻ săn mồi… ‘Kẻ thù tự nhiên ấy hả?”.
Kuraishi khẽ gật đầu.
“Kẻ thù tự nhiên của ve sầu chủ yếu là chim. Tuy nhiên, số lượng chim sẽ không cân bằng với số lượng ve sầu cứ bùng phát sau mười bảy năm được. Nếu cứ dính lấy những con ve sầu thất thường đó mà tiến hóa thì mười sáu năm nữa chúng lấy gì mà ăn chứ”.
“Ra vậy… Tôi hiểu câu chuyện về ve sầu mười bảy năm rồi. Thế điều anh muốn nói là gì?”.
Kuraishi cười khẩy.
“Không thể nói với một đội trưởng như tôi à?”.
“Sếp không hiểu sao?”.
“Tôi không nghĩ rằng câu chuyện về ve sầu là lý do để anh từ chối việc điều chuyển. Anh biết trưởng phòng Tazaki muốn loại anh ra không?”.
“Có.”
“Thật lòng mà nói thì tôi đánh giá cao năng lực của anh. Năm nay tôi vẫn muốn giữ anh ở đây làm điều tra viên. Nhưng như thế chắc chắn vẫn là quá lâu. Nếu mùa xuân này mà không có vụ điều chuyển thì anh cũng bước sang năm thứ mười rồi”.
“Có vẻ thể”.
Takashima tặc lưỡi.
“Nghe cho kỹ đây. Trưởng phòng cực kỳ ghét biệt danh ‘Điều tra viên chung thân’. Cả e sợ nữa. Nếu lần này tôi không chuyển anh đi thì vị trí của tôi cũng chẳng còn. Tôi đã nói chuyện với bên cảnh vụ và sắp sẵn vị trí đồn trưởng rồi. Im lặng và đồng ý lời đề nghị của tôi đi”.
“Tiếc là tôi không thể đồng ý”.
“Tại sao?”.
“Chẳng phải tôi vừa kể câu chuyện về loài ve sầu phô trương và ngông cuồng cho sếp nghe đó sao?”.
“Vậy thì hãy giải thích để tôi hiểu đi”.
Kuraishi đứng dậy.
“Này, đợi đã, Kuraishi”.
Kuraishi đi về phía cửa mà chẳng thèm để ý.
“Kuraishi!”.
Ông ngoái cổ, nheo mắt lại.
“Chà, từ khi nào mà đội trưởng Đội điều tra số 1 lại xuống chức thành một anh phụ trách nhân sự vậy?”.
“Anh nói cái gì…?”.
“Nhiệm vụ của sếp là làm sáng tỏ nhiều vụ án nhất có thể cơ mà”.
Takashima trợn trừng mắt đứng bật dậy.
“Tên kia! Nếu vậy thì nói cho rõ ràng đi! Vụ án nào? Giải thích rõ ngọn ngành cho tôi hiểu! Nếu anh chịu làm thế thì tôi sẽ nói chuyện với trưởng phòng. Nào, nói đi! Ve sầu mười bảy năm với vụ án thì có dính dáng gì với nhau?!”.
Kuraishi cất bước.
“Đừng cáu gắt thế chứ. Rồi một ngày nào đó sếp sẽ hiểu thôi. Chờ khi mùa hè đến nhé”.