← Quay lại trang sách

-5-

Một buổi tối nóng nực.

Gần nửa đêm, Nagashima trở về căn hộ của mình. Anh bật điều hòa và lăn lên giường mà không thay quần áo.

Sau công viên Nakaigawa, anh đã đến thăm hai hiện trường khác ở phía bắc và phía tây của tỉnh. Cả hai vụ đều là tự tử. Hiện trường vụ án ở phía tây của tỉnh vẫn ám ảnh tâm trí anh. Một nữ nhân viên văn phòng hai mươi ba tuổi chỉ mặc đồ lót đã cắt cổ tay trong bồn tắm… Bàn tay bị cắt chìm trong bồn nên cơ thể trắng bệch của nữ nhân viên văn phòng đó như chìm trong bể máu. Lý do mà cảnh sát khu vực đã yêu cầu Kuraishi đến hiện trường là vì không tìm thấy di thư hay tổn thương tinh thần nào cả. Kuraishi kết luận đây là tự sát do kiểu gấp quần áo trong phòng thay đồ và trong tủ quần áo giống hệt nhau. Hơn nữa, ông còn nhìn chằm chằm vào vết dao rạch. Đó là một đường thẳng duy nhất và sâu hoắm trên cổ tay trái của nữ nhân viên văn phòng. Ông bảo, Vậy là cô ta hoàn toàn không còn vương vấn gì với thế gian này nữa rồi nhỉ.

Có thể Kotomi cũng vậy.

Nagashima nằm sấp xuống, áp chặt má và mũi mình lên gối. Đầu óc anh rối bời.

Hôm nay anh đã nhìn thấy vài thi thể. Tại công viên Nakaigawa, anh lại nhận được mệnh lệnh kỳ lạ từ Kuraishi.

Gương mặt quen thuộc. Chính xác thì đó là gì nhỉ? Rồi cả ve sầu mười bảy năm mà cố vấn Tachihara đã nói nữa. Tại sao hai người họ lại có cuộc đối thoại như vậy tại hiện trường vụ sát hại một học sinh trung học phổ thông?

Này, Takefumi. Cậu có biết ve sầu mười bảy năm không? Đó là câu chuyện mà Kotomi đã kể cho anh.

Thật tuyệt vời. Kén ve sầu phải ở trong lòng đất suốt mười sáu năm. Cuối cùng cho đến năm thứ mười bảy, kén nở thành ve sầu và bay đi. Điều đó thực sự rất tuyệt phải không? Ve sầu đã ở trong lòng đất lâu như chúng ta đã sống đến bây giờ. Tớ ghét như vậy. Tối tăm, đáng sợ, ngột ngạt, tớ không chịu nỗi đâu. Ôi, thật tốt khi được làm con người. Nhờ thế tớ đã được gặp Takefumi. Nhỉ?

Sinh mệnh của Kotomi còn ngắn hơn cả con ve sầu mười bảy năm ấy.

Cô ấy đã sống kiếp phù du của mình như thế nào cơ chứ. Liệu cô ấy có đang bay lượn dưới bầu trời xanh. Kotomi chưa bao giờ dang rộng đôi cánh của mình khi còn ở trong lòng đất. Nagashima không ngừng nghĩ như vậy.

Mỗi khi nhắm mắt, anh lại nhìn thấy Kotomi.

Lúc nào trong bóng tối cũng thấp thoáng nụ cười ngọt ngào của cô. Má lúm đồng tiền che đi nốt ruồi trên gương mặt.

Nụ cười đó đã bị lũ thú vật cướp đi.

Cô được bạn học thời trung học mời ra ngoài. Tớ có bạn gái nên muốn cậu đi cùng để chọn một món quà. Cô đã bị lừa bởi lời nói dối có vẻ rất chính đáng ấy và đã ngồi lên sau xe một thằng con trai. Nơi cô được đưa đến là một buồng trong căn hộ mà lũ bất lương ấy coi là nơi trú ngụ. Cô đã bị cưỡng bức tập thể.

Hai ngày sau Nagashima biết. Kotomi khóc nức nở và cố gắng nói hai người sẽ không thể gặp nhau được nữa. Tớ xin lỗi. Có lẽ Kotomi đã lặp đi lặp lại câu này không biết bao nhiêu lần. Nagashima siết chặt lấy thanh kiếm gỗ và xông vào nơi trú ngụ của những tên đó. Anh vung kiếm lên rồi giáng xuống trong chưa đến một nháy mắt mà không hề nói ra tiếng nào. Liên tục. Liên tục. Liên tục. Anh không nghe thấy tiếng la hét hay lời cầu xin của những tên đó. Tiếng xương gãy vang lên bên tai anh đến mức phát ngán. Anh không ngừng vung kiếm cho đến khi tất cả chúng đều không còn cử động và tơi tả như những mảnh giẻ lau.

Anh bị cảnh sát khu vực bắt lại trong khi đang đi với thanh kiếm gỗ nhuốm máu đeo lủng lẳng. Sau vài ngày, cảnh sát cũng biết được những gì Nagashima đã làm nhưng cuối cùng lại không truy cứu anh về tội gây thương tích. Lý do là vì những tên kia đã khai với cảnh sát rằng đó chỉ là xích mích giữa mấy thằng con trai với nhau. Nếu chúng nói đã bị Nagashima tấn công thì việc Kotomi bị cưỡng bức tập thể cũng sẽ lộ ra. Chính vì thế chúng đã im lặng. Bản tính của lũ thú vật này lúc nào cũng thối nát cả.

Kể từ đó, Nagashima không rời khỏi Kotomi nửa bước. Hằng ngày, anh đều đến tận nhà đưa đón Kotomi bằng chiếc mô tô. Kotomi thực sự rất đáng thương. Anh muốn ôm chặt cô nhưng lại do dự. Đó không phải là tình yêu mà là ham muốn tình dục. Đó là hành vi giống như của lũ thú vật. Có lúc anh đã sợ rằng Kotomi sẽ nghĩ vậy.

Một tháng trôi qua. Dường như Kotomi đã tươi tỉnh trở lại. Một ngày nọ, Kotomi bảo rằng cô muốn về nhà một mình bằng xe buýt.

Tớ ổn rồi mà. Thi thoảng tớ muốn đi bằng xe buýt. Tớ cung mua vé tháng rồi mà hầu như không dùng đến.

Anh đã ngây ngô đồng ý với lời nói ấy. Cùng với cảm giác nhẹ nhõm, anh cũng thấy được giải thoát. Vì luôn phải ở bên Kotomi với tâm thế cẩn trọng hết mức nên cả thể xác lẫn tinh thần anh đều rã rời.

Kotomi mỉm cười.

Thế nhé, Takefumi. Tạm biệt.

Ừ, gặp cậu ngày mai nhé.

Nhưng đã không có cái “ngày mai” đó.

Nửa đêm, mẹ Kotomi gọi điện cho anh. Bà thét lên.

Cậu đã làm gì Kotomi!?

Kotomi đã cắt cổ tay trong bồn tắm. Khi mẹ cô phát hiện ra thì đã quá muộn.

Nagashima phi như bay trên chiếc xe mô tô. Anh xông vào nhà mà không thèm cởi giày. Anh bị một giám định viên đội chiếc mũ lưỡi trai chặn lại trên hành lang. Nagashima liều lĩnh kháng cự nhưng bị hai cánh tay đó đẩy ra ngoài. Vì vậy anh đã không được nhìn thấy hiện trường. Hẳn nó cũng giống như hiện trường vụ nữ nhân viên văn phòng ngày hôm nay. Kotomi nằm trong bồn tắm nhuộm đỏ máu của chính mình…

Kotomi nằm trong quan tài như đang ngủ. Trên má cô có một nốt ruồi. Anh muốn chọc cho cô cười. Anh muốn làm cho má lúm đồng tiền xuất hiện để khiến nốt ruồi đó biến mất.

Cậu đã làm gì Kotomi!?

Tiếng thét của bà mẹ vẫn không ngừng bám theo Nagashima.

Kotomi chết vì anh đã không làm gì. Anh bắt đầu nghĩ như vậy. Kể từ khi bị cưỡng bức, trong suốt cả tháng, anh đã không làm tình với Kotomi lấy một lần. Vì anh cho rằng sẽ thật tàn nhẫn nếu yêu cầu cô như thế. Anh không muốn bị nghĩ giống như lũ thú vật. Nhưng thực sự không chỉ có vậy.

Một cơ thể bẩn thỉu…

Liệu có thể nói rằng anh hoàn toàn không có suy nghĩ đó? Rằng anh chưa bao giờ nhìn Kotomi với ánh mắt ấy dù chỉ một lần?

Tại sao cô lại dễ dàng leo lên xe mô tô của một thằng con trai? Đâu đó trong tâm trí Nagashima đang đổ lỗi cho Kotomi. Vì thế anh đã không làm bất cứ điều gì. Anh đã không làm tình với Kotomi. Cô ấy đã đợi anh, đợi chờ một tháng mà không nói lời nào. Cô ấy nhìn thấu được tâm can của Nagashima. Và rồi…

Thế nhé, Takefumi. Tạm biệt.

Nagashima lau nước mắt bằng mu bàn tay.

Anh rời khỏi căn hộ và leo lên xe.

Ánh đèn trang trí sặc sỡ của khu vui chơi giải trí làm anh nhức mắt. Như đang phát điên trong cái nóng nực của ban đêm, lũ thú vật suy đồi với diện mạo hào nhoáng đang túm tụm thành đám trên khắp các con phố.