-6-
Đội trưởng Đội điều tra số 1 Takashima ngước mắt nhìn lên. Khuôn mặt ủ rũ của Kuraishi đang tiến đến gần ông.
“Xin chào, sắc mặt anh không tốt lắm nhỉ. Tachihara cũng bảo với tôi rằng lần này đến lượt Kuraishi phải sống trong bệnh viện”.
“Sếp gọi tôi đến đúng không? Có việc gì thì nhanh nói đi”.
“Thôi ngồi đi. Tôi cho Tachihara điều tra rồi. Tôi đã hiểu ý nghĩa của câu chuyện ve sầu mười bảy năm mà anh kể”.
“Ồ, thế sếp hiểu thế nào?”.
“Vụ án một công nhân gia công kim loại chết bất thường vào ba mươi tư năm trước. Vụ án một học sinh trường trung cấp nghề bị đánh chết mười bảy năm trước. Và vụ nổ súng sát hại một học sinh trung học phổ thông xảy ra ngày hôm qua. Anh đang xâu chuỗi ba vụ án này với nhau. Phải vậy không?”.
Kuraishi ngồi xuống ghế sô pha.
“Đừng nói nghe có vẻ đơn giản thế”.
“Tôi thực sự thất vọng. Thế mà tôi đã chống lại sự phản đối của trưởng phòng để anh được ở lại đấy”.
“Thử nói ra quan điểm của sếp hoặc của Tachihara xem nào”.
“Đúng là các vụ này đều có điểm chung. Nạn nhân của cả ba vụ án đều là trẻ vị thành niên. Và nhìn từ bề ngoài thì đó đều là những thằng bất lương. Chỉ có hai điểm này thôi. Nói ngược lại thì, ngoài hai điểm này ra, cả ba vụ đều không có điểm chung nào hết”.
“Cả ba vụ đều chưa được làm sáng tỏ. Đừng quên điều đó”.
“Thôi kiểu ăn nói hời hợt ấy đi. Vụ án người công nhân gia công kim loại chết bất thường ba mươi tư năm trước không phải là một vụ giết người. Anh ta tử vong vì ngộ độc do uống quá nhiều thuốc ngủ”.
“Có thể các điều tra viên hồi đó đã thấy thế, nhưng cũng không thể bỏ qua khả năng nạn nhân bị thiêu sống”.
“Căn hộ đã bị thiêu rụi hoàn toàn. Đúng là thi thể đã bị cháy nhưng tôi cũng xem hồ sơ tại thời điểm đó rồi. Người công nhân gia công đã bị cháy do hỏa hoạn ngay sau khi chết. Anh ta không hề cử động”.
“Rõ ràng là nguyên nhân vụ cháy vẫn chưa được tìm ra”.
“Nếu cứ khăng khăng rằng nạn nhân đã bị thiêu sống thì anh thử nói lý do đi”.
“Người chết thuộc dạng cơ bắp điển hình. Da anh ta bị phồng rộp và xung huyết. Đó chẳng phải là bằng chứng nạn nhân đã bị thiêu sống sao?”.
Takashima cười lớn.
“Ha ha ha! Chẳng giống anh chút nào. Anh đừng quên tôi cũng đã là điều tra viên trong bốn năm đó. Không hề có khói trong khí quản của người công nhân gia công kim loại. Thay vào đó, trong dạ dày anh ta lại có một lượng lớn thuốc ngủ. Tóm lại, nạn nhân tử vong không được bao lâu thì hỏa hoạn đã xảy ra. Do tổ chức da vẫn còn sống nên các phản ứng sống như phồng rộp và xung huyết đã xuất hiện. Kết quả khám nghiệm này rất hợp lý rồi. Rốt cuộc là anh còn bất mãn điều gì?”.
Kuraishi khoanh tay lại.
“Vậy sếp giải thích như thế nào về xác ve sầu trong cổ họng nạn nhân?”
“Đúng, chính là nó. Đó chỉ là một cái bẫy trong tưởng tượng của anh thôi. Hung thủ đã nhét nó vào để khoe mẽ tội ác của mình. Đó là điều anh muốn nói phải không?”.
“Hãy trả lời câu hỏi của tôi đi”.
“Tôi không biết. Hồi đó tôi cũng điều tra đủ mọi cách mà vẫn chưa ra. Chắc là bùa chú hay gì đó thôi. Nghe nói có vùng xác ve sầu còn được sắc thành thuốc đấy…”.
“Tường tận quá nhỉ”.
“Ở châu Á nó còn được dùng làm thức ăn”.
“Chẳng lẽ nạn nhân lại ăn ve sầu trước khi chết à?”.
“Thế tôi mới bảo đó có thể là một kiểu bùa chú sau khi chết. Cũng có thể thuốc ngủ khiến thần trí nạn nhân mơ hồ nên anh ta mới cho nó vào miệng”.
“Nó được nhét vào họng nạn nhân sau khi bị giết. Như vậy con ve mới không bị cháy. Chắc chắn hung thủ đã để lại thông điệp”.
Takashima thở gấp.
“Vậy anh muốn nói gì chứ. Này, đây là vụ án từ ba mươi tư năm trước rồi đấy. Đã qua hai lần hiệu lực pháp lý, thế là quá đủ rồi”.
“Chu kỳ mười bảy năm là một chuyện hay. Vì hiệu lực pháp lý của một vụ án sẽ kết thúc sau mười lăm năm nên những cảnh sát đã bám theo vụ này rồi cũng bị phân tán hết. Vụ án cũng hoàn toàn bị phai nhòa, chẳng còn ai ngoảnh lại nhìn nó. Tóm lại là chẳng hề tồn tại kẻ săn mồi ăn ve sầu nào. Đi qua khoảng trống ấy là lại bước vào vụ án tiếp theo”.
“Đừng xâu chuỗi một cách vô lý. Cho dù có nhắm vào đầu và bằng cách nào đi chăng nữa thì ba vụ án này cũng không liên quan đến nhau. Trong cổ họng của học sinh trường trung cấp nghề bị đánh chết có con ve sầu nào không? Còn cậu học sinh trung học phổ thông thì sao? Không có phải không? Quan trọng nhất là, kể cả người công nhân gia công kim loại chẳng may bị sát hại đi chăng nữa, thì từ đó đến nay cũng đã trải qua ba mươi tư năm rồi. Giả sử khi đó hung thủ hai mươi tuổi thì bây giờ hắn ta cũng đã năm mươi tư. Tôi khó mà nghĩ rằng một tội ác lại kéo dài như vậy. Mà nếu nghĩ ra được thì cũng chẳng điều tra được”.
Đôi mắt Kuraishi sáng rực.
“Sếp có thực sự là đội trưởng Đội số 1 không đấy?”.
“Ý gì?”.
“Nếu chúng ta ngừng suy nghĩ thì ai sẽ nghĩ đây?”.
Takashima rụt cằm lại.
“Cổ họng sếp cũng đang nghẹn ve sầu à?”.
“Được rồi, hãy nói vào trọng tâm đi”.
“Tôi không nói rằng ba vụ án đó đều do cùng một kẻ gây ra. Tôi đang thấy có khả năng đây là hành vi mô phỏng. Như sếp đã nói, điểm chung của cả ba vụ án này là việc các nạn nhân đều là những kẻ bất lương xấu xa. Một người căm hận những thằng trẻ ranh rác rưởi trên đường phố - hắn ta muốn giết chết chúng. Đó là điểm chung của thủ phạm và cũng là điều kiện đầu tiên”.
“Chỉ là trí tưởng tượng kém cỏi của anh thôi. Mỗi nạn nhân lại có một tình cảnh khác nhau. Khả năng nạn nhân bị sát hại vì hận thù cá nhân cũng rất thấp. Hơn nữa cậu cũng đừng quên, người công nhân gia công kim loại không bị sát hại”.
“Người đang quên chính là sếp đấy. Chuyện xác ve sầu bị nhét trong cổ họng tử thi vẫn còn trong đầu tôi. Hồi đó báo chí cũng viết đó là một điều bí ẩn. Rồi nó cũng trở thành đề tài bàn tán đến mãi về sau. Dù là tự sát đi chăng nữa thì anh ta cũng có khả năng là cha đẻ của một ‘vụ án được mô phỏng lại’”.
Takashima hơi ngả người về phía sau.
“Có khả năng? Này, tôi đang nói chuyện với ai đây? Nếu anh tự nhận mình là ‘Điều tra viên chung thân’ thì hãy nói chuyện có vật chứng hay căn cứ một chút”.
Vẻ mặt Kuraishi không thay đổi.
“Ve sầu trong cổ họng và ve sầu mười bảy năm đã được liên hệ với nhau trong đầu của ai đó. Vì vậy mà vụ án thứ hai đã xảy ra. Đó chính là vụ sát hại học sinh trường trung cấp nghề mười bảy năm trước”.
“Trong đầu ai đó ư?”.
“Một người muốn giết những thằng nhãi ranh rác rưởi, và cũng là người có mối quan tâm sâu sắc đến ve sầu mười bảy năm. Hung thủ chính là người hội tụ hai điểm này”.
“Nói cách khác, đó cũng chính là hung thủ trong vụ sát hại cậu học sinh trung học phổ thông lần này đúng không?”.
“Có thể”.
Takashima vừa thở dài vừa ngả lưng xuống sô pha.
“Đầu óc tôi quay cuồng rồi đấy. Một người có mối quan tâm sâu sắc đến ve sầu mười bảy năm ư…? Anh chẳng hạn?”.
“Chắc là vậy”.
“Tại sao anh lại quan tâm đến nó thế?”.
“Bởi vì tôi đã nghe câu chuyện này từ một cảnh sát khu vực”.
“Cảnh sát khu vực…?”.
“Khi còn là vị thành niên, cậu Nagashima cấp dưới của tôi đã gây ra chuyện. Viên cảnh sát khu vực này đã giám sát Nagashima khi đó và giúp cậu ấy trở thành người lương thiện. Sau vài năm, hình như Nagashima đã kể câu chuyện về ve sầu mười bảy năm cho anh ta”.
“Nagashima kể về ve sầu mười bảy năm…?”.
“Đúng thế”.
Takashima ngồi lên khỏi lưng ghế.
“Này, chẳng lẽ anh lại…? Anh đang nghi ngờ Nagashima à?”.
“Sếp có biết Nagashima đã gây ra chuyện gì không…?”.
“Tôi có nghe đại khái”.
“Cậu ta đã đánh gục tám người bằng một thanh kiếm gỗ, làm cho chúng bán sống bán chết. Một tháng sau đó thì vụ đánh chết học sinh trường trung cấp nghề xảy ra”.
Kuraishi đứng lên.
“Ê, khoan đã”.
“Tachihara bây giờ đang ở đâu?”.
“Tachihara thì làm sao? Quan trọng nhất là…”.
“Tôi hỏi là hắn đang ở đâu cơ mà”.
“Hiện trường tại công viên Nakaigawa”.
“Gọi hắn về đây. Tôi có vài điều muốn nói”.
“Đừng ăn nói vô lý thế. Anh ta là cố vấn chỉ đạo tại hiện trường đó. Vả lại anh ta sẽ không nghe câu chuyện của anh đâu”.
Kuraishi gây ra một tiếng “cạch” cứng ngắc rồi quay gót bước đi.
“sếp hãy bảo lại với hắn: Chúng ta là những kẻ đi săn. Nếu con ve sầu đã tiến hóa thì tôi đây cũng chỉ còn cách tiến hóa theo để xơi tái nó”.