← Quay lại trang sách

-8-

Sáng hôm sau, Đồn Chuo Kenzaki lại có yêu cầu đến hiện trường. Vụ án lần này là cái chết kỳ lạ của một đứa trẻ sơ sinh. Có một đường màu đỏ trên cổ đứa bé nhưng không phân biệt được là vết dây thắt cổ hay chỉ đơn thuần là “vết ngấn cổ”.

Đường rất đông. Nagashima cầm vô lăng. Kuraishi ngồi ở ghế sau. Không khí trong xe thật nặng nề.

“Điều tra viên”.

Nagashima nhìn qua gương chiếu hậu và nói.

“Có thể cho tôi biết một chuyện được không?”.

“Chuyện gì?”.

“Có phải cha của Kotomi là hung thủ trong vụ nổ súng lần này không?”.

“Đó là công việc của đám hình sự”.

“Thế vụ học sinh trường trung cấp nghề mười bảy năm trước thì sao? Vụ đó đã hết thời hạn hiệu lực pháp lý rồi cơ mà?”.

“Cảnh sát và luật pháp là hai thứ khác nhau. Biết về chân tướng sự việc cũng chẳng có hại gì cả”.

Một lúc sau, Nagashima lại mở miệng.

“Điều tra viên không thể đến bệnh viện à?”.

“Gì cơ?”.

“Tôi nghe nói rằng bác sĩ đã bảo ngài đến khám ba lần rồi”.

“Đừng nhiều lời nữa, nhìn phía trước cho cẩn thận mà lái xe đi”.

“Hãy cho tôi biết thêm một điều nữa”.

“Cái gì?”.

“Tại sao ngài lại quan tâm đến tôi?”.

Không có lời đáp lại.

Chắc chắn là vậy rồi. Anh chỉ là một công cụ để điều tra chân tướng mà thôi.

Anh đã từng cảm thấy yêu mến Kuraishi. Anh yêu mến người đàn ông cô độc, thô lỗ nhưng không nịnh bợ ai và rất nghiêm túc trong công việc này.

“Hãy nói cho tôi biết đi”.

“…”

“Vì câu chuyện ngày xưa mà vị cảnh sát khu vực đó đã kể cho ngài nghe à?”.

“Hãy buông bỏ đi”.

“Dạ…?”.

“Người đang cố níu kéo không phải là cô gái đã mất đó đâu. Mà chính là cậu đấy”.

Người Nagashima cứng đờ.

“Người chết cũng có tự do. Đã đến lúc cậu để cô ấy ra đi rồi”.

Ngực Nagashima nóng bừng lên.

Đã đến gần hiện trường. Xung quanh chiếc xe wagon màu xanh navy là bóng dáng của các nhân viên đang vận chuyển thiết bị giám định.

Ngay khi xe dừng lại, Kuraishi đã mở cửa bước xuống đường. Nagashima vội vã đuổi theo phía sau.

“Điều tra viên. Ngài vẫn chưa cho tôi biết”.

“Cái gì?”.

“Tại sao ngài lại đưa tôi về đây?”.

“…”

“Hãy nói cho tôi biết. Làm ơn”.

Kuraishi không trả lời. Tuy nhiên…

Ông lấy mất chiếc mũ của cậu nhân viên giám định vừa đi ngang qua và đội lên đầu mình.

Ông kéo sụp mũ xuống che hết mắt.

Nagashima đứng khựng tại chỗ.

Không thể nào.

Giám định viên ngày hôm đó chính là Kuraishi.

Ông chính là người giám định viên đã đẩy Nagashima ra ngoài bằng cả hai bàn tay khi anh chạy đến nhà Kotomi vào năm mười sáu tuổi.

Kuraishi đã nhìn thấy thi thể của Kotomi. Ông nhìn thấy cả hình bóng Nagashima đã khóc thương đến mức có thể chết theo Kotomi…

Mắt anh nhòe đi.

Trong tầm nhìn mờ ảo của anh, một cơ thể gầy guộc như cây thương đang đi xa dần.

Anh đã nghe chuyện từ Tachihara.

Dù gì đi nữa thì như vậy cũng là quá gầy. Trong vụ án lần này, Kuraishi làm việc khá cảm tính, thật chẳng giống anh ta chút nào. Có lẽ anh ta cũng biết cái thân mình sẽ chẳng thể sống được lâu.

Một cơ thể tròn trịa đi đến sánh vai với cây thương ấy.

“Hiệu trưởng, gần đây anh thường xuyên lui đến đồn chúng tôi đấy nhỉ”.

“Đừng huyên thuyên nữa, Fuku Bánh Bao”.

Nagashima mỉm cười. Anh lau nước mắt và bước tới.

Hãy buông bỏ đi.

Đôi má lúm đồng tiền đáng yêu hiện lên. Và rồi anh thấy bóng dáng Hayase Ayako đang lủng lẳng xách túi đồ căng phồng mua ở siêu thị.