← Quay lại trang sách

-7-

Một tuần sau.

Nagashima đang ngồi lắc lư ở ghế sau trong chiếc sedan sơn đen. Đó là xe chuyên dụng cho cố vấn hình sự. Tachihara ngồi khoanh tay ở bên cạnh anh.

Không rõ là anh đang bị dẫn đi đâu.

“Cố vấn à”.

“Hử”.

“Việc này có nghĩa là tôi đang bị nghi ngờ đúng không?”.

“…”

“Súng của tôi đã bị kiểm tra”.

“Không chỉ riêng cậu đâu. Tôi đã kiểm tra tất cả nhân viên. Bên giải phẫu pháp y đã tìm ra đó là loại đạn đường kính ba mươi tám li, tuy nhiên đến nay vẫn chưa tìm thấy đầu đạn”.

“Tôi cũng đã bị hỏi về chứng cứ ngoại phạm trong khoảng thời gian Osaki bị bắn chết”.

“Cậu đã lái xe quanh thành phố đúng không?”.

“Vâng, đó là sự thật. Xin hãy tin tôi”.

“Đến nơi rồi. Xuống đi”.

Thật bất ngờ là chiếc xe lại ghé vào một khách sạn cao cấp của tỉnh.

Đôi chân cứng ngắc của Nagashima bước qua cánh cửa xoay của khách sạn. Anh cảm nhận được sự mềm mại của tấm thảm nhung dưới đế giày mình.

Ánh đèn mờ ảo. Giai điệu piano thấp thoáng bên tai…

“Bên này”.

Bị Tachihara thúc giục, anh bước lên cầu thang. Phía trước là hội trường tiệc cưới.

“Cầm cái này rồi vào trong đi”.

Tachihara dúi vào tay Nagashima một chiếc máy ảnh phản xạ ống kính đơn gắn đèn flash cỡ lớn.

“Tôi đã nói chuyện trước rồi. Hãy đóng giả làm thợ ảnh trong bữa tiệc và đi xung quanh để nhìn mặt của các khách mời. Nếu có gương mặt quen thuộc nào thì hãy cho tôi biết. Cậu hiểu rồi chứ?”.

“Tôi không hiểu”.

Cuối cùng thì Nagashima cũng thốt được thành lời. Đầu óc anh hoảng loạn. Gương mặt quen thuộc là lời mà Kuraishi đã nói với anh tại hiện trường vụ án ở công viên Nakaigawa. Lẽ nào anh đang bị thử. Họ nghi ngờ Nagashima đang che giấu điều gì đó về vụ nổ súng nên muốn làm sáng tỏ điều đó…

“Vào nhanh lên. Bữa tiệc sẽ sớm kết thúc đấy!”.

“Rốt cuộc thì đây là tiệc cưới của ai vậy?”.

Trên tấm bảng hiệu có ghi “Song gia Kitada và Yasuike”. Cả hai họ này anh đều không biết.

“Tiệc cưới của ai cũng được. Hãy kiểm tra khuôn mặt của khách mời nhưng đừng có định kiến chủ quan”.

Như bị đẩy vào lưng, Nagashima bước chân vào hội trường. Đây là một căn phòng lớn. Số lượng bàn ăn và độ cao của trần nhà rất tương xứng với một hôn lễ.

Nagashima rụt rè tiến từng bước.

Bữa tiệc đang vào hồi trò chuyện tán gẫu. Không ai quan tâm đến sự tồn tại của Nagashima.

Sự náo nhiệt đã lắng xuống phần nào. Hoàn thành việc này sớm thôi. Nagashima nghĩ. Mệnh lệnh có vô lý đến thế nào đi chăng nữa, là một cảnh sát, anh vẫn có nhiệm vụ phải tuân theo. Dù anh chắc chắn sẽ không thể tìm thấy một khuôn mặt quen thuộc nào. Chỉ cần đi một vòng rồi báo cáo “không có” là được.

Nagashima vừa giả vờ chụp ảnh, vừa len qua giữa những chiếc bàn tròn. Bàn của người thân… Bàn của bạn bè… Bàn của khách mời danh dự… Cô dâu chú rể… Quả nhiên không có khuôn mặt quen thuộc nào. Thế nhưng đang định quay gót, Nagashima bỗng khựng lại. Đường nhìn của anh cũng thế. Anh hướng ánh mắt mình sang ghế của người mai mối.

Đó là một quý ông lịch lãm khoảng tầm năm mươi tuổi.

Nagashima nhìn chằm chằm khuôn mặt đó vài giây.

Đó không phải là người anh quen biết. Anh chưa từng gặp người đó. Tuy nhiên…

Cảm giác nhung nhớ đột nhiên ập đến.

Nagashima không biết tại sao. Anh quay lưng về phía người đàn ông và bắt đầu bước đi. Khi bước về phía trước, chân anh bắt đầu run rẩy. Nagashima xoay người lại. Anh chỉnh máy ảnh để người đàn ông nằm trọn trong khung ngắm và phóng to ra.

Anh bấm nút.

Vừa bước xuống hành lang, anh đã chạm ngay gương mặt nghiêm khắc của Tachihara đang chờ sẵn. Có lẽ vẻ mặt của Nagashima đã nói ra “kết quả”.

“Có không?”.

“…”

“Là người mai mối phải không?”.

“Tôi không biết nữa, nhưng mà…”.

Cũng không hẳn là thực sự giống. Nhưng anh lại rất chắc chắn. Anh đã liên tưởng ra.

Cha của Kotomi.

Những từ ngữ lộn xộn trong đầu vuột ra khỏi miệng anh.

“Rốt cuộc thì người đàn ông đó… Bữa tiệc hôn lễ này… Tôi đã làm cái gì vậy…”.

“Hầu hết những người trong hội trường này đều biết rõ về ve sầu mười bảy năm”.

Tachihara tiếp tục rào trước đón sau bằng chuyện được nghe kể lại.

“Chú rể là giảng viên của đại học L Khoa tự nhiên. Cô dâu là sinh viên cao học cũng ở Khoa tự nhiên. Người mai mối là giáo sư dạy hai người. Chuyên ngành của họ là khoa học hành vi động vật. Cậu hiểu chứ?”.

Có vẻ như Tachihara, à không, Kuraishi đã nhìn thấu tất cả.

Lúc này Nagashima cũng đã thấy mọi thứ. Anh được nghe câu chuyện về ve sầu mười bảy năm từ Kotomi. Anh không hỏi tại sao Kotomi lại quan tâm đến ve sầu mười bảy năm. Nguồn gốc của câu chuyện đó là từ cha của Kotomi. Nó đã được kể cho mẹ cô thuở hai người còn mặn nồng và rồi truyền đến Kotomi.

Mẹ Kotomi nói đó là một người đàn ông thông minh. Kotomi có khuôn mặt không giống người mẹ đó. Nếu vậy thì hẳn là cô giống cha. Chắc chắn Kuraishi đã tưởng tượng ra như thế.

“Người đàn ông đó… Cha của Kotomi chính là hung thủ của vụ án ve sầu mười bảy năm ư?”.

“Cái đó thì chưa rõ. Tuy nhiên, hung thủ trong vụ án đánh chết học sinh trường trung cấp nghề mười bảy năm trước có thể là ông ta”.

“Mười bảy năm trước…? Tại sao cố vấn có thể nói như vậy?”.

“Bởi vụ đó xảy ra ngay sau khi ông ta mất con gái vì lũ xấu xa”.

Trong khoảnh khắc, Nagashima bỗng không hiểu mình vừa được nghe cái gì.

Nagashima lắc đầu nguầy nguậy.

“Chắc chắn ông ta không biết một chút gì về Kotomi cả. Huống chi là vụ trong căn hộ kia… Không có lý do gì để ông ta căm hận lũ xấu xa đó”.

“Có thể là cậu đấy”.

“Hả…?”.

“Cậu chính là kẻ mà người cha căm hận. Cậu và cô ấy luôn ở bên nhau. Cậu đã đưa cô ấy về nhà bằng xe mô tô. Cũng không có gì lạ nếu ông ta đã từng có lần chứng kiến chuyện đó”.

Mắt Nagashima trợn tròn.

“Nếu vậy thì cậu học sinh trường trung cấp nghề đã… thế chỗ cho tôi?”.

“Ai nhìn vào cũng thấy cậu là một kẻ bất lương đích thực. Không đúng à?”.

Trong chớp mắt, tiếng thét xuyên vào màng nhĩ Nagashima.

Cậu đã làm gì Kotomi!?

“Không thể nào!”.

Nagashima nghiến răng hét lên.

Cha của Kotomi nhất định là một người đàn ông tàn nhẫn. Ông ta đã luôn bắt mẹ của Kotomi phải bỏ cái thai ấy đi.

“Người đàn ông đó chắc chắn không hề yêu thương Kotomi. Tuyệt đối không thể có chuyện đó!”.

Tachihara không gật đầu tán thành.

“Kuraishi bảo rằng đó không phải tình yêu mà là bản năng. Dù ông ta không muốn Kotomi được sinh ra, nhưng nhìn đứa con gái mang dòng máu của mình mất đi, ông ta vẫn căm hận kẻ xấu xa đã khiến cô ấy chết”.

“Tại sao lại thế…?”.

“Vì ông ta đã bị tuyệt đường con cái. Nguồn gốc phát sinh của ve sầu mười bảy năm vốn dĩ là hiệu ứng pha loãng đúng không? Chúng xuất hiện rất nhiều với mục đích để lại con cái. Có thể trong đầu nhà học giả ấy đã kết nối giữa ve sầu với cái chết của con gái mình”.

Nagashima cúi gằm mặt. Mãi mà anh vẫn chưa ngẩng đầu lên được.

Một đám mây mù dày đặc xuất hiện trong đầu anh. Anh không hiểu được chân tướng. Anh không thể hiểu nổi suy nghĩ của người học giả ấy. Thế nhưng, có một điều mà anh biết rõ.

“Tôi chỉ là công cụ để điều tra chân tướng sự việc. Chỉ vì thế mà điều tra viên Kuraishi đã kéo tôi về dưới trướng ông ấy…”.

“Anh ta dám làm thế lắm”.

Tachihara trả lời ngay lập tức. Sau một lát, ông tiếp tục.

“Nhưng tôi cảm thấy không chỉ có vậy. Khi tôi bị bệnh kéo dài, bác sĩ có nói với tôi rất nhiều về Kuraishi. Ông ấy cứ bắt tôi phải bảo anh ta đến khám ngay”.