← Quay lại trang sách

Chương 7

Thái Vân thấm thoát vào tuổi mười bảy, nó càng lớn càng xinh đẹp. Mới mười hai tuổi nó đã có đường kinh. Sau ngày hành kinh đầu, sắc vóc nó trổ mã thấy rõ. Mặt Thái Vân bầu bĩnh, mủm mỉm dễ thương. Mắt long lanh sáng ngời, má phơn phớt hồng, môi mọng đỏ mỗi khi nó đi dưới nắng trưa gay gắt hay băng ngang mặt bọn thanh niên trên đường trong lúc hai đứa đi học về. Tóc nó cắt ngắn vén hai bên vành tai. Khi nó cười thì hai má lúm đồng tiền in sâu rất duyên dáng. Đi bên nó, thấy mấy anh chàng nam sinh lớp lớn chung trường huýt sáo hoặc liếc mắt với nó, tôi hãnh diện thấy nó đẹp và có chút vui lây.

Tuổi mười lăm, tuổi mười sáu là tuổi thiếu nữ biết làm điệu, nếu không điệu nhiều thì cũng điệu ít, nếu không điệu đạo lộ cũng điệu phơn phớt, sơ sơ, hay điệu ngầm. Cô Hai sắm cho tôi đôi bông tòn teng trái châu và chiếc vòng tay tròn nhỏ cọng mỏng mảnh có cái lục lạc xinh xắn bằng vàng pha đồng. Tóc tôi để dài chấm vai vén hai bên vành tai hoặc kẹp bằng hai cây kẹp móc bên trên cao gần lỗ tai. Mỗi khi nói chuyện với ai, tôi cố tình làm rung rinh bông hột châu cho nó đong đưa. Hoặc như vô tình tôi làm lắc cái lục lạc trên tay kêu reng reng.

Cô Hai tôi, cũng sắm cho Thái Vân chiếc vòng mã não giồi bóng, đôi bông tòn teng cẩn hổ phách bằng đồng. Chiếc lắc đồng cẩn bốn khúc hổ phách, chạm mắc tre. Của không bao nhiêu nhưng kiểu tinh xảo, lại được chùi bóng: Nước mã não trong vắt lợn cợn những đốm màu lông cọp bóng láng, mượt mà, sáng như nắng mai, còn vỏ đồng thì sáng và đỏ au au. Thái Vân có tướng sang. Tuy của không quí nhưng được nó đeo trở nên đẹp và ý nhị vô cùng. Trông nó tươi mát phơi phới như rau càng cua, rau om, rau đắng biển mọng nước. Chèn ơi, con quỉ nầy ghê lắm, ngực nó vun cao. Khi đi qua ngang bọn con trai nó còn làm bộ thở hổn hển cho ngực nó phập phồng để làm khổ đứa nào dại dột nhìn nó. Đụng chuyện gì nó cũng làm bộ hồi hộp, làm bộ háo hức, để có dịp làm cho bộ ngực trái cam của nó, trồi lên hụp xuống, trông khêu gợi gian tà làm sao. Cô tôi vốn không ưa nó, thường bảo nhỏ: “Con nầy chưa nứt mắt muốn rượt đàn ông rồi”.

Trong xóm nếu con trai gọi tôi là con Ba Khía, con Ba Lúc Lắc thì gọi nó là con Hai õng ẹo, con Hai Hổn Hển. Mỗi lần bị bọn con trai chọc ghẹo thì nó dút da dút dắt, háy nguýt lia lịa, nên càng bị ghẹo già thêm. Nhiều khi bực mình, tôi cằn nhằn Thái Vân: “Bọn con trai chọc ghẹo kệ nó, mầy đi, thì thẳng đường ngó tới mà đi, sao cứ õng a õng ảnh, rồi liếc mắt cười mím chi cọp với bọn nó. Cho nên bọn nó tưởng mầy vui, mầy muốn, mầy khoái, nên chúng nó mới theo ghẹo hoài. Mầy cứ mặt không đổi sắc chẳng nói chẳng rằng tơn tơn tĩnh bơ bước tới, bọn nó chọc ghẹo vài lần không có phản ứng thì sẽ chán mà không chọc ghẹo nữa”. Nhưng con quỉ cái đó có nghe tôi đâu. Nó còn nói: “Mầy như bà cụ non vậy!”. Rồi nó cười hí hí tiếp: “Được người ta chọc ghẹo là hương vị của tuổi mộng mơ đó mầy à, khi đã qua rồi sẽ không có nữa đâu!”. Tôi thấy ghét, nói lại nó: “Ờ để mầy mộng mơ tầm phào, bá láp đó đi, không lo học hành, khi thời gian qua rồi sẽ không trở lại đâu…”.

Đôi khi tụi tôi đi ngang cửa Quân Đoàn IV vào giờ tan việc. Những chàng quân nhân tướng tá khôi vĩ, tươm tất, gọn gàng trong bộ quân phục: Màu vàng của Quân cảnh. Màu trắng của Cảnh sát, của Hải quân. Màu lá úa của Chủ lực quân, của Địa Phương quân. Màu rằn ri của Biệt Động Quân của Thủy Quân Lục Chiến. Màu đen, màu xám, màu cam trong bộ phi hành của Không quân… Còn cấp bậc được gắn trên ve áo của họ. Còn huy hiệu của mỗi binh chủng trên vai, trước ngực. Còn sự hào hùng uy dũng của họ đã làm cho các thiếu nữ, cho bọn nữ sinh chúng tôi tôn sùng, chiêm ngưỡng để rồi mộng mơ theo từng lứa tuổi và theo sự hiểu biết của riêng mình…

Có lần sang thăm chúng tôi, thấy Thái Vân trỗ mã đẹp hẳn lên, cô Hai tôi có dụng ý, hỏi:

– Thể Hà, năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi?

Tôi hơi ngạc nhiên, nhưng mỉm cười nhìn lại cô, tếu:

– Hỏi tuổi cháu chi vậy cô? Cháu bằng tuổi với Thái Vân “mười bảy bẽ gãy sừng trâu”

Cô tôi cười nguýt yêu tôi, rồi trề môi chọc quê:

– Thái Vân thì đúng là bẽ gãy sừng trâu. Còn cháu hả? Bẽ gãy tàu lá chuối thì đúng hơn. Ờ mà Thể Hà à, cháu có đường kinh chưa?

Tôi hơi bẽn lẽn, rồi trả lời tỉnh queo:

– Có rồi, nhưng cứ so lệch tháng có tháng không, có khi hai ba tháng không có! Mà cô hỏi chuyện ấy làm chi vậy? Cháu ghét có cái đó lắm. Đi đứng không tự nhiên, kỳ cục quá hà! Tại sao đàn bà con gái đều phải bị vậy hả cô?

Cô không trả lời câu hỏi của tôi, tinh quái cười rồi như nói với mình: “Hèn gì nó cao lêu nghêu như cây sậy, suông đuột, bằng phẳng không có eo co gì cả. Trông nó mỏng như lá lúa, mặc áo dài đi phất phơ gió thổi muốn bay…”.

Tôi biết cô đang ám chỉ đứa cháu gái mình, nói:

– Thôi cô ơi, cháu đâu có tệ dữ vậy. Bà ngoại nói cháu giống mẹ. Mười tám tuổi mới có đường kinh. Lúc đường kinh điều hòa cháu sẽ mau lớn như thổi. Cô lại tốn tiền may quần áo mới cho cháu nữa đó.

Cô tôi cười, âu yếm bảo:

– Cô không ngại tốn kém để làm đẹp cho cháu. Cô chỉ lo cháu ốm o gầy mòn yếu sức, dễ bi bịnh lắm.

Trong sở ba tôi, trong trường, lối xóm và những người quen thường ngày ở đây ai cũng nói tôi và Thái Vân là chị em ruột. Họ còn nói tôi giống ba, Thái Vân giống má. Mắc tức cười, có ai biết mặt mũi má tôi ra sao đâu? Họ nói thế vì lịch sự, vì xã giao hoặc là làm mát lòng ba tôi đã giúp họ vài chuyện. Những kẻ đó chắc có dính líu đến việc làm của ông ở bịnh viện rồi đó. Như là giới thiệu cho họ đến một bác sĩ tốt mà ba tôi quen biết, hoặc bảo cô y tá sắp số thứ tự cho họ được vào khám bịnh sớm. Đổi cho thân nhân họ nằm một chỗ tốt hơn… Nghe họ nói hai đứa giống nhau, chúng tôi cười xòa khỏa lấp chớ không trả lời. Thấy nó ở chung nhà chúng tôi, đi học và nhứt là cách đối xử của chúng tôi như ruột thịt nên họ lầm tưởng nó là chị ruột của tôi. Đúng vậy, trên giấy tờ Thái Vân danh chánh ngôn thuận là chị ruột cùng cha cùng mẹ với tôi mà.

Nhớ lúc Thái Vân bị chú thím nó đuổi khỏi nhà, nó giấu đút lắm mới đem theo được cái chứng chỉ bằng Tiểu học thôi. Còn khai sanh, cùng bao nhiêu thứ giấy tờ liên quan đến tên nó, tức là liên quan đến cơ sở làm ăn và tài sản của ba nó, mà trên pháp lý, đến hết tuổi vị thành niên nó sẽ được thừa hưởng, thì đã bị bàn tay nhám nhúa của chú thím nó hủy bỏ phi tang hết ráo.

Khi nộp đơn thi vào Đệ thất cần phải có khai sanh. Nhưng ngoài chứng chỉ cho cấp bằng Tiểu học, nó không còn tấm giấy lộn lưng nào nữa.

Ba tôi phải làm tờ thế vì khai sanh cho Thái Vân, đổi tên họ là Huỳnh Thị Thể Vân, (tên bà chị qua đời của tôi). Nhờ ba tôi có quen với ông dân biểu Nguyễn Cảnh Hùng ở Vĩnh Long, nên ba tôi nhờ ông đưa đến gặp ông Phó Bộ Trưởng Bộ Giáo Dục Trần Hữu Nhân xin cấp cho nó cái bằng cấp Tiểu học có tên mới trên bằng cấp. Sau khi cho người điều tra ông Hiệu Trưởng và các giáo viên đã dạy nó ở trường Tiểu học Sùng Hiếu, Bộ chấp thuận. Vậy là ông nhận Thái Vân làm dưỡng nữ như điều tôi mơ ước. Còn cô Hai tôi có vẻ lạnh lùng như băng tuyết, không sốt sắng nhưng cô không ngăn cản. Bên ngoại tôi tôi vốn có lòng nhân hậu nên khen hai cha con tôi. Họ tặng quà cho Thái Vân làm nó khóc vì cảm động. Nước mắt rơi lã chã làm mặt mày tèm lem, mũi ửng đỏ như trái mận hồng đào.

Tôi chọc quê:

– Mầy làm chị tao phải trội hơn một tuổi rồi.

Thái Vân trả đũa:

– Sao cũng được. Miễn là tao lớn vai lớn vế hơn mầy là tao chịu!

Tôi trề môi:

– Đừng có ham, hễ làm lớn thì phải chịu cực. Từ đây mầy phải cáng đáng hết việc nhà, để tao khoanh tay rế ngồi chơi xơi nước.

Thái Vân không vừa:

– Vậy mà tao tưởng ở không mầy sẽ làm thơ yêu lính, viết tiểu thuyết nịnh lính, viết truyện ngắn ca tụng anh tiền tuyến, em hậu phương.

Ba tôi nói:

– Thái Vân, từ rày trên mặt pháp lý, con đã là con ruột của ba và là chị ruột của Thể Hà. Đây cũng là cái duyên mà Ơn Trên đã an bài cho chúng ta. Vậy hai đứa phải thương yêu, giúp đỡ đùm bọc lẫn nhau như ruột thịt. Ba không bao giờ nghĩ đến sự trả ơn của con, mà chỉ hy vọng và mong rằng sau nầy con có một mái ấm gia đình thật sự của mình là ba vui mừng lắm. Đó cũng là con trả ơn cho ba rồi.

Thái Vân ôm ba tôi khóc òa:

– Xin cảm ơn ba. Con xin hứa với ba, con sẽ cố gắng học hành lo tương lai mà ba và Thể Hà hết lòng gầy dựng giúp đỡ con. Con cũng hứa sẽ không làm điều chi sái quấy. Để khỏi phụ lòng ba và Thể Hà đã thương mến đùm bọc, nuôi dưỡng, giúp đỡ con mọi thứ…

Tôi về mừng thọ ông ngoại do mấy cậu và ba tôi tổ chức. Tôi gặp đủ mặt thân tộc, gia đình cậu mợ Hai, gia đình cậu mợ Ba, gia đình cậu mợ Tư dược sĩ.

Mợ dược sĩ của tôi, thì lúc nào có cái miệng cũng ngọt như đường cát, mát như đường phèn. Mợ khen tôi:

– Thể Hà có mái tóc dài đen óng mượt, nhẹ, bông, mịn như nhung. Hiếm người phụ nữ có được mái tóc ấy. Mặt mày cháu lại đôn hậu, cháu lựa nét thanh tú của mẹ của ba mà giống… Sau nầy anh chàng nào có phước mới được cháu làm vợ…

Tôi mỉm cười thẹn thùng bởi lời khen của mợ:

– Cảm ơn mợ Út. Bởi thương cháu, nên cái gì ở cháu, mợ thấy cũng tốt, cũng đẹp, chớ cháu có được như vậy đâu?

Với phong cách của bà giáo sư, mợ Ba chẫm rãi, nhỏ nhẹ:

– Mợ cũng có nhận xét về cháu giống như mợ Út. Với tánh tình hòa nhã đó, chắc chắn sau nầy đời cháu sẽ được an nhàn hạnh phúc.

Mợ Hai bưng rổ bắp Ban Mê Thuột đầu mùa, mới vớt ra khỏi nồi hơi tỏa nghi ngút, còn nóng hổi, để đãi mọi người cũng, góp ý:

– Anh Hai của mấy thím cũng có ý đó. Ông thường khen cháu Thể Hà từ nhỏ ở thành, mà tánh tình không nhiễm các cô gái xí xọn, hay đua đòi theo đợt sóng mới ở thị thành.

Tôi cảm thấy ấm lòng, về sự thương yêu của các cậu mợ, mỉm cười:

– Thưa mợ Hai, mợ Ba, mợ Út, sau nầy cháu có được như lời mấy mợ nói không thì không biết. Nhưng bây giờ cháu đang hạnh phúc lắm nè, vì cháu được ông bà ngoại và các cậu mợ, các anh chị con nhà cậu đã thương yêu cháu.

Trong buổi tiệc gia đình mừng thọ ông ngoại, mợ Ba giáo sư trổ tài làm món thủy ngọc lộ ngân hà. Món ăn vừa đẹp, vừa ngon, hợp với khẩu vị mọi người làm cho tôi sáng mắt và làm cả nhà ai cũng thích, cũng tấm tắc khen ngợi. Tôi định trong lòng thế nào cũng hỏi để học nghề của mợ làm món ăn “thủy ngọc lộ ngân hà” nầy, nhưng lúc ngồi uống nước mợ Út dược sĩ không nhịn được lên tiếng:

– Chị Ba. món “thủy ngọc lộ ngân hà” làm sao? Chỉ em với, để khi nào trong sở anh Tân có tiệc, em sẽ làm để lấy le với mấy bà vợ của mấy ông, cùng các bà nhân viên chung sở ảnh coi.

Mợ Hai xen vào:

– Tôi cũng muốn học.

Tôi cũng xía vô:

– Cháu cũng muốn học, cháu thích lắm, vì chưa bao giờ được ăn món nầy.

Mợ Ba tôi mắt sáng ngời, miệng cười chúm chím, đẹp như hoa huệ trắng mới nở vào sáng tinh sương. Mợ điềm đạm, trả lời:

– Món nầy làm có khó chi đâu! Dừa khô đập lấy nước. Nạo dừa rồi dùng nước dừa trộn với dừa đã nạo vắt lấy nước cốt đựng riêng trong tô để đó. Củ năng gọt vỏ xắt như hột lựu trộn khô với bột mì phảnh (bột năng, hay bột mì tinh). Nấu nước để màu vàng, màu lục hay màu đỏ, chờ nước sôi để củ năng trộn bột vào. Lấy đũa sơ qua sơ lại cho đừng đóng cục rồi đem đổ ra rổ, cho cả rổ vào thau nước lạnh (tôi gọi là hột lựu). Lấy đũa quậy nhẹ để cho các hột nầy không dính chùm. Sương sa nấu đặc cho màu xanh lá cây, thêm chút hàn the cho dòn khi nguội. Xoài chính hườm (xoài còn dẻo, không cứng, không mềm rệu). Mận, chôm chôm tróc lột vỏ bỏ hột, nhãn, mít nghệ cắt sợi dầy. Nấu sôi nước với đường cát trắng. Muốn ngọt gắt hay vừa là tùy mình cho đường nhiều hay ít. Nhớ dằn chút xíu muối bọt cho ngọt đậm đà. Nước đường đang sôi, để tất cả các trái cây vào cho nó sôi bừng lên, để nước cốt dừa vô quậy đều thì bưng nồi khỏi bếp lửa ngay. Có người đợi khi nước sôi bừng thì bưng xuống mới để nước cốt dừa vô quậy đều cũng được. Nhưng anh Ba dùng nước cốt dừa sống như vậy hay ợ cổ, nên tôi thường để nước cốt vào khi nồi còn trên bếp. Tôi sang qua chứa trong cái thố sành lớn, đợi cho nguội thì để hột lựu vào.

Món “thủy ngọc lộ ngân hà” tùy vào sở thích của mỗi người dùng ấm ngay cũng được, hay để đá vào ăn lạnh, hoặc giữ trong tủ lạnh chờ vài giờ sau, ăn lạnh như vậy ngon hơn để thêm đá, vì đá tan làm lạt nước đi.

Tôi cười nói tía lia:

– Hèn gì hột lựu mợ Ba làm ăn dòn ngon quá đi thôi, không như ngoài chợ bán ăn cứng ngắt.

Mợ Hai đồng tình với tôi, hiền lành bảo:

– Hột lựu thím làm ngon thiệt đó! Biến chế như vậy trái cây ăn không ngán. Thím khéo tay quá, lần đầu tiên tôi mới được ăn đó nghen.

Mợ Út tôi văn vẻ hơn, bưng món thủy ngọc lộ ngân hà đựng trong tô bằng thủy tinh, trầm trồ:

– Quý vị xem nì: Trong ngần như bích ngọc của nhãn, của chôm chôm, trắng ngà voi của trái vải, vàng của xoài, của mít, đỏ của hột lựu, trong vắt, xanh dờn của sương sa, lửng lờ lồ lộ trong nước đường pha nước cốt dừa trắng như dải ngân hà. Ôi, ăn đã ngon, trông đẹp và hấp dẫn. Thật tuyệt! Thật tuyệt! Ăn món ni, biết tới chừng mô mới ngán.

Tôi đã có Thái Vân bên cạnh và vì bận rộn với việc học hành thi cử nên nỗi nhớ thương vú không còn xâu xé trong lòng tôi tơi tả như trước nữa. Tôi đã lớn hẳn. Mấy cậu mợ gặp tôi trong những ngày giỗ, hoặc ngày Tết ở nhà ngoại thường khen tôi có nét dễ nhìn, lại đoan trang thùy mị như má tôi lúc còn đi học. Vóc mình tôi đỡ gầy gò, da dẻ tươi mát hơn xưa.

Cô Hai tôi sẽ sẵn lòng chỉ dạy con Thái Vân, những món ăn bình thường hàng ngày như kho cá, kho thịt, ram thịt, nấu các món canh, xào đậu, cháy tép, nướng sườn heo, nấu bánh canh, cháo gà, cháo cá, đổ bánh xèo… Nhưng cô tôi không dạy nó bánh mứt, làm những món ăn đặc biệt như làm nem, làm chạo tôm, nấu canh tóc tiên, làm món vịt bắc thảo, vịt tiềm, gà ác nấu sanh địa, bào ngư xào nấm đông cô. Cô tôi bảo tôi khi hai cô cháu đề huề đi mua sắm, không có Thái Vân theo.

– Cô sẽ dạy cháu những món ăn khéo, gia truyền, khi nào cháu ra đời lập nghiệp, khi về nhà chồng, cháu sẽ làm bên chồng lé con mắt, phục sát đất ở những món mà cô chỉ dạy cháu.

Tôi chỉ cười, mà không nói, không rằng. Nhưng tôi nghĩ thầm. Cô tôi thật hết sức vị lòng. Dạy cho Thái Vân thì các món thông thường, còn dạy cho cháu mình thì dạy làm món ngon, món quý. Thật người đời nói có sai đâu “Người không vị kỷ, ười tru đất diệt”. Tôi thừa biết mình vụng về, cầm kim lọng cọng thì làm sao thêu may? Còn làm bếp hả? Anh chàng nào bạc phước mới được tôi. Bởi tôi sẽ cho đương sự ăn những món ăn hàng ngày dở tồi, dở tệ. Tôi đã không biết nấu ăn mà còn lười biếng. Chặt khúc nấu nhừ là thói quen của tôi. “Chén to, kho mặn “sẽ là tật lớn của tôi. Ông chồng tương lai của tôi mà chê cơm nhà thì tôi sẽ đãi chàng cơm chợ, cơm quán, cơm tháng, cơm tiệm… Nghĩ đến giam mình ở nhà mà nấu các món ngon vật lạ cho chồng thưởng thức, thì tôi đã toát mồ hôi lạnh rồi. Nhưng có ai cấm tôi sành ăn, kén ăn, dù tôi làm bếp vụng về? Có ai cho tôi giấy phép ăn hàng đâu, mà tôi sợ bị rút giấy phép? Sau lưng bà ngoại tôi, cậu mợ tôi, ai mà biết tôi và con Thái Vân ăn hàng hung tợn đâu. Họ chỉ thấy vóc dáng tôi mảnh khảnh, nên khuyên tôi nên ăn nhiều.

Bỗng một hôm, đi học về tôi thấy vú đứng chờ ngoài cửa. Tôi không tin ở mắt mình, mà cứ ngỡ là trong giấc chiêm bao. Vú đưa tay đón. Tôi quên hết giận hờn thuở vú mới bỏ tôi ra đi, tiến đến ôm chầm lấy vú nức nở nghẹn ngào. Vú cũng ôm lấy tôi, vuốt tóc tôi, cảm động:

– Vú về thăm cô Ba đây. Cho vú xin lỗi, đừng hờn giận vú đã không ở chung với cô Ba nữa. Vú cũng thương nhớ cô Ba nhiều lắm.

Ba tôi hết sức xúc động trước cảnh tình thương yêu chứa chan bộc lộ khi tôi và vú gặp lại nhau. Thái Vân đứng đó bất động, mắt đỏ hoe. Ba tôi lên tiếng:

– Con đưa vú vào nhà. Hai đứa còn phải làm cơm đãi vú chớ, sao để vú đứng đó hoài vậy?

Tôi lật đật buông vú ra. Vú đứng xa mấy bước chăm chú mỉm cười nhìn tôi:

– Vú mới xa cô Ba có hơn một năm mà cô Ba bây giờ khác hẳn ngày xưa rồi.

Tôi cười nhăn mặt dẫy nẫy đẩy vú vào nhà:

– Khác gì đâu vú? Tại con nhớ vú nên vẫn ốm nhom như lúc nào.

Vú vẫn nụ cười rạng rỡ trên môi:

– Có khác chớ. Cô Ba vẫn ốm, nhưng ốm của liễu rũ mai gầy, của cô thiếu nữ đẹp.

Tôi cũng không vừa. Nhẹ đánh vào vai vú:

– Con xa vú cũng chỉ có hơn một năm. Hôm nay trông vú vui vẻ, thảnh thơi, mập mạp, trẻ trung hơn trước. Ở Sàigòn, lại hạnh phúc sống gần con mình nữa, nên vú bây giờ nói ngọt sớt để làm vừa lòng người ta!

Vú cười, ôn tồn:

– Cô Ba thật sự đã trưởng thành.

Trong buổi cơm chiều, chúng tôi kể chuyện xưa, nói chuyện nay về cha con tôi, về Thái Vân một chút. Ba tôi cũng không quên cho vú biết, Thái Vân trở thành đứa con gái lớn của ông. Sau bữa cơm do chính tay Thái Vân khéo léo nấu những món ăn bình dân, thông thường mà thật sự tôi chịu thua: Cá sặt lò tho kho, con nào con nấy cũng lớn bằng bàn tay xòe. Cá nầy phải là cá từ vùng U Minh Thượng hoặc U Minh Hạ, Cà Mau mới có đùm trứng chắc, lớn và ngọt thịt. Cá được Thái Vân đem kho mẵn dầm me. Canh giò heo nấu với củ cải trắng, rắc hành lá và ngò rí xắt nhuyễn rải trên mặt và tiêu cà. Món trái su hào xắt mỏng, xào với tôm khô. Ăn xong, vú tấm tắc khen:

– Thái Vân dạo nầy nấu ăn giỏi lắm.

Ba tôi cũng xen vao:

– Trăm việc trong nhà từ khi chị đi rồi, cháu Vân làm hết đó chị ơi. Chúng nó giành nhau làm công việc nhưng lúc nào Thái Vân cũng chịu khó hơn Thể Hà. Thái Vân cũng học khá lắm.

Thái Vân e thẹn nhỏ nhẻ trả lời:

– Con học được là nhờ sự chỉ dạy của ba. Thể Hà cũng nấu ăn ngon lắm đó vú.

Tôi trề môi liếc xéo nó:

– Thôi mầy ơi, được khen thì nhận đi, còn làm bộ moi móc tao chi vậy? Tao mà nấu ăn hôm nay thì chắc vú sẽ không trở lại đây thăm mình lần thứ hai nữa. Vú à, vú biết mà con rất vụng về, luộc rau còn bị khét thì nói chi đến nấu ăn phải không vú?

Vú cười nhìn tôi bằng ánh mắt chan chứa thưưng yêu:

– Trời sanh con người ta được cái nầy thì mất cái kia. Cô Ba dở nấu ăn thì được học giỏi. Ngày nghe cô Ba đậu bằng Trung học hạng bình thứ, vú mừng lắm.

Tôi chợt nhớ ra:

– Cảm ơn vú đã gởi quà cho con. Xin lỗi vú, được quà con không viết thư cảm ơn vú vì lúc đó con hãy còn hờn giận vú bỏ con mà đi.

Vú suýt soa với tôi:

– Vú cũng vì hoàn cảnh thôi, chớ vú đâu muốn xa cô Ba.

Ba tôi bất ngờ xen vào hỏi:

– Chị vú lần nầy về thăm cháu ở chơi được mấy ngày?

Vú có vẻ buồn:

– Dạ thưa thày, ngày mai tôi phải trở lại nhà rồi. Hôm nay con trai tôi có mấy mối buôn bán ở Long Xuyên. Cháu chở tôi đến đây và mai trở lại rước tôi, để mẹ con cùng về Sàigòn.

Tôi hoảng hốt muốn khóc:

– Không được, vú phải ở đây một tuần với con!

Ba tôi cũng nói:

– Mấy thuở chị có dịp về thăm, sao không sắp xếp ở lại chơi vài hôm với cháu?

– Thưa thầy, tôi cũng muốn ở lắm. Nhưng công việc trong ngoài của cháu rất bề bộn. Hiện giờ nó chưa mướn được người đáng tin cậy. Để công việc của cháu đâu vào đó rảnh rang rồi tôi sẽ về thăm thầy và cô Ba.

Tôi lại trở chứng con nít, cảm thấy ghét vú nên bỏ vào buồng đóng cửa lại khóc. Biết ý tôi, nói chuyện với ba một hồi thì vú vào, ngọt dịu dỗ dành. Vú hứa sẽ về thăm tôi. Dặn tôi nghỉ hè lên Sài Gòn ở suốt mùa hè với vú, sau nầy có lên Sài Gòn học thì đến ở nhà vú… Tôi nằm co trong lòng vú, ấm áp, và cơn buồn ngủ chập chờn, dần dần đè nặng mi mắt.