Chương 8
Thái Vân và tôi đã thành hai thiếu nữ đôi mươi. Tôi đầy đặn vóc mình hơn. Nhưng tôi vẫn thanh cảnh. Mấy con bạn cùng trường của tụi tui thường bảo: “Thể Hà không thể nào bì vóc mình sexy của Thể Vân được. Nhưng cái gầy của nó là cái gầy tươi mát, gầy thơ gầy mộng, liễu yếu mai gầy, trông sang hơn con chị Thể Vân của nó nhiều”. Ờ, tụi nó nói sao tôi cứ vảnh lỗ tai ra mà nghe? Rồi tôi soi kiếng. Tôi biết mình có tóc mịn, da trắng, môi đào, răng lựu, má phơn phớt mây chiều hồng. Nhưng nếu được như bà chị hờ của tôi có ngực cao hơn tí xíu, mông lớn hơn tí xíu thì sẽ làm Vệ Nữ như bả rồi. Tôi không thích làm nàng thơ lắm đâu. Lính tráng coi bộ ưa thích nhìn ả ta hơn. Còn mấy chàng sinh viên về thăm nhà trong Thị xã, hay đến viếng cảnh Tây Đô lại ưa len lén nhìn tôi, mỗi khi tôi mặc áo dài tím đi ngang qua họ, bỏ lại sau lưng mùi thơm dìu dịu của nước hoa hiệu Guerlain.
Con Thái Vân thì trắng ngồn ngộn, ngực cao, mông tròn. Mặt nó sáng sủa đẹp lộng lẫy, nhưng hơi dữ. Môi hơi dầy nhưng gợi cảm. Nó tô son leo khỏi vành môi trên một chút để cặp môi dầy hơn trông thật dễ ghét! Tuy nhiên, tôi thích cặp mắt sáng ướt và long lanh của nó. Mắt long lanh là mắt đa tình. Môi dầy vốn môi chờ đợi, môi mời trai hun hít. Đó là lời cô Hai tôi chê lén sau lưng nó.
Chúng tôi đã biết mơ mộng, biết thương mây khóc gió, biết đọc thơ tình lâm ly bi đát, thích xem phim tình cảm éo le đẫm đầy nước mắt. Nhưng với con Thái Vân thì phải có cô đào nguyên tử Brigitte Bardot (người ta thường goi là cô đào BB) đóng vai chánh nhỏ mới chịu đi xem. Nó thích đọc tiểu thuyết tình cảm ướt át của các nhà văn Việt Nam hơn. Nó nói:
– Những nhà văn bản xứ tình cảm gần gũi với mình nên viết truyện họ dung hòa, hợp thời, hợp tình, hợp cảnh với từng lứa tuổi nhứt là hợp với giới bình dân. Tao thích đọc tác phẩmcủa họ, vì nó nhẹ nhàng dễ hiểu, gây cho tao biết bao hào hứng, thoải mái khi tâm trí chui vào câu chuyện mà tao không phải vò đầu vò cổ. Tao không ưa loại sách khô khan, đôi lúc quá trớn của sách dịch.
Tôi cãi:
– Phải coi là sách của tác giả nào? Có xây dựng không? Chớ sách chỉ viết về dâm dục, đồi trụy, ác ôn, côn đồ thì không có tao rồi nghen. Phong tục, tập quán, tánh tình của người A Đông mình là luôn trau giòi đạo đức, làm lành lánh dữ, nhân, nghĩa, lễ, trí, tín, là khuôn vàng thước ngọc để mình noi theo trong đạo làm người. Từ trong gia đình đến ngoài xã hội, người Á Đông luôn lấy tình người cư xử với nhau. Xem cuốn sách tác giả viết toàn là những nhơn vật ác đức bất nhân, hay nhơn vật gian tà dịch vật như: cướp giựt, hãm hiếp, gian ác, tàn bạo, lột da, chặt đầu thiên hạ… mà vẫn giàu có, sống phây phây trên khổ đau xương máu của người khác, thì không hợp đạo lý chút nào cả. Tao không dại gì mất tiền mua, mất thì giờ để xem loại sách đó.
Giọng nó khổ đau, thống thiết:
– Tao thì khác! Tao thuộc về bàng môn tả đạo, sách nào tao cũng xem để rút kinh nghiệm cho bản thân mình. Tao sẽ ăn miếng trả miếng. Họ hại tao một, tao sẽ trả lại họ gấp mười, không chút nương tay, nao núng đâu. Hoàn cảnh gia đình tao bi đát mầy cũng biết? Tao không thù hận đời là may mắn lắm rồi. Từ rày tao sẽ không chịu thiệt thòi ở bất cứ một sự việc gì ngoài xã hội. Đối với người bị cuộc đời đưa đẩy, đày ải, cướp sạch những cái quý báu ở tuổi ấu thơ như tao thì nhân, nghĩa, lễ, trí, tín là xa xí phẩm! Là xa xí phẩm! Mầy có biết không?
Nó cúi đầu bật khóc. Tôi hoảng hồn:
– Xin lỗi, tao không cố ý gợi buồn cho mầy. Nhưng mầy thử nghĩ lại xem, đòi có người tốt kẻ xấu, chớ đâu phải ai cũng xấu xa hết. Ba tao và tao thương mầy lắm mà.
Thái Vân lau nước mắt. Nắm tay tôi:
– Tao xin lỗi mầy đúng hơn! Hôm nay tình cảm tao sao mà gay gắt quá. Đừng giận tao nghen Thể Hà.
– Tao hiểu mà, không giận mầy đâu. “Sông có khúc, người có lúc”.Phải cố gắng lên. Tin tao đi, rồi đây tương lai đời mầy sẽ tươi sáng.
Chúng tôi thương yêu nhau như ruột thịt, tuy tánh tình chúng tôi rất khác biệt nhau. Nó bốc đồng, nóng nảy, nhưng mau quên và phục thiện ngay khi biết mình có lỗi. Nó thích nhạc kích động, ưa nghe Hùng Cường và Mai Lệ Huyền ca hát, nhảy nhót. Nó thích hề Tùng Lâm, Văn Chung giễu. Nó ưa nói tếu nói trây, ưa đâm thọt người nầy, móc ngoéo người kia, để hai bên ấu đả nó ở ngoài cười chơi… Đôi lúc nó dịu dàng như con mèo tam thể. Có khi nó như con nhím phùng gai nhọn ra tự vệ với bất cứ ai, chuyện gì nếu nó cho là phương hại đến nó, châm chích nó. Tôi rất thương yêu nó nên luôn khuyên bảo:
– Mầy phải nhẫn nhịn, xét lại mà bỏ tánh cà chớn, khi nước lớn lúc nước ròng mầy đi. Mầy cứ khư khư ôm nó thì sau nầy ra đời mầy sẽ bị thiệt thòi rắc rối.
Nó gật đầu cười buồn. Về giải trí, tôi cũng có nhiều ý thích trùng với ý thích nó. Nhưng tôi kén chọn hơn, đòi hỏi nhiều hơn, và tôi không nói trây, không nói giễu như nó. Lúc nhỏ, tôi thích đọc truyện bằng tranh vẽ, truyện bằng hình có phụ đề ở các tạp chí, nguyệt san, hay bán nguyệt san. Tôi thích xem phim cao bồi của Âu Mỹ. Phim tình cảm của Nhật. Phim chưởng, phim võ của Tàu, nhất là những phim tình cảm phỏng theo tiểu thuyết của Quỳnh Dao. Phim thần thoại của Ấn Độ… Tôi thích đọc truyện của Hồ Biểu Chánh, Xuân Vũ, Lê Xuyên, Sơn Nam, Văn Quang, Nguyễn Thị Thụy Vũ… Truyện trong Tự Lực Văn Đoàn: Anh Phải Sống, Nắng Trong Vườn, O Chuột, Hồn Bướm Mơ Tiên, Nửa Chừng Xuân… Tôi ưa mua tiểu thuyết của Quỳnh Dao loại bìa da, mạ chữ vàng, do Liêu Quốc Nhĩ dịch.
Tôi còn đọc cả thơ: Lục Vân Tiên, Phạm Công Cúc Hoa, Lâm Sanh Xuân Nương, Thạch Sanh Lý Thông, Nàng út Ống Tre, Dương Ngọc, Chàng Nhái Kiểng Tiên, Chiêu Quân Cống Hồ, Quan Âm Thị Kính… Tôi thường đọc cho ngoại nghe mỗi lần về thăm ông bà. Sau dần dà tôi thích luôn. Tôi vẫn nhớ câu giáo đầu trước khi vào truyện. Tôi nằm dài trong mùng cho muỗi khỏi cắn. Tôi kê đầu trên gối cao ngoài mùng gần cây đèn dầu lửa. Tôi bắt chước bác Sáu làm vườn đọc giọng lên giọng xuống, có ca, có kệ: “Trước a….đèn… xem chuyện Tây Minh…/ Chớ nực cười mà… hai chữ ớ… nhân tình mà..éo le…./ Hỡi ai lẳng lặng mà nghe/ Dữ răn việc trước lành dè thân sau” Hoặc một đoạn lâm ly áo não trong Thạch Sanh Lý Thông: “...Đờn kêu tích tịch tình tang…/Ai đem công chúa lên thang mà về…/Đờn kêu hỡi anh Lý Thông…/ Sao ở hai lòng bạc nghĩa bỏ em…” Tôi thích nghe Yến Vỹ, Túy Phượng ca nhạc kích động. Tôi thích nhạc buồn, nhạc lính. Tôi ưa chép thơ yêu lính, hoặc yêu đời lính của Lệ Khánh, Nhất Tuấn, Diên Nghị, Hoàng Ngọc Liên. Tôi còn thích sưu tầm những con búp bê nhồi bông chưng trong tủ kiếng. Ngoài ra tôi còn mê viếng những danh lam thắng cảnh. Con Thái Vân trề miệng dài cả thước:
– Mầy là con lãng mạn hết thuốc chữa!
Tôi trợn mắt:
– Ai thèm chữa! Lãng mạn đẹp thơ, đẹp mộng, thì tội gì tao chữa. Thác loạn là xấu xa, tồi phong bại tục, thì mới cần phải chữa cho sớm đó mầy à.
Thái Vân tiếp tục chọc:
– Mầy chỉ lãng mạn lỡ mùa thôi. Bởi kẻ lãng mạn mút mùa lệ thủy đều biết viết văn làm thơ ráo trọi.
Tôi ngon lành:
– Đó là giấc mơ của tao, để rồi mầy coi sau nầy…
Thái Vân liếc xéo tôi, rồi hứ một cái cốc lên giọng:
– Thôi, em xin lạy chị! Chị mà viết văn, làm thơ thì cái mặt chi sẽ lừ đừ, mắt chị sẽ lim dim hay lộn thinh giống như con mẹ điên thì trai nào dám ngó? Chời ơi, văn với vẻ, thơ với thẩn, tao e mầy sẽ nghèo sặc máu mũi, sủi máu mồm đó Thể Hà.
Rồi nó nhìn tôi cười sặc sụa, chế giễu tôi bằng cách ngâm nga mấy câu thơ nghe lóm ở đâu mà ý nghĩa bắt quàng, lời thơ lãng nhách:
“Con muốn làm thi sĩ má ơi.
Nhìn con má lại bảo ôi thôi.
Cái nghề bạc bẽo như vôi đó.
Đói cơm, thiếu áo, khổ cả đời”
Tôi nguýt nó, quay mặt đi chỗ khác, thích chí gật gù, khi nhớ tới những chuyện điên khùng mà nhỏ đã làm! Một trong những chuyện hết sức mới mẻ làm tôi cười muốn nghẹt thở, muốn bể bụng. Số là có một hôm tôi phát giác trong nhà khăn rửa mặt, khăn lau tay khổ nhỏ đâu mất hết trơn. Sau đó tôi mới khám phá ra rằng “bà” lấy khăn độn ngực. Thật là đồ khùng! Đồ tham lam, cà chớn gì đâu! Gái Á Đông đôi mươi, có cái ngực cỡ bằng trái quít núm, trái măng cụt là vừa rồi. Nhưng con mắc toi nầy không bằng lòng những gì hiện có. Nó lén lấy hết mấy cái khăn độn lên cho ngực bự. Thiệt hết sức nói! Để rồi coi, con nầy được trớn, được mợi nó sẽ chắt mót tiền để bơm ngực lớn hơn cỡ trái dừa xiêm, cỡ trái bưởi lắm đa.
Nghĩ tới nó, tôi không nhịn được cười! Dạo này Thái Vân có lưng thêm dài, cẳng thêm dài, mông thêm bự. Cái ngực nó có vĩ đại hơn một chút thì càng hấp dẫn hơn chớ sao. Nhưng cái đẹp ngồn ngộn của nó chưa lấn áp hay húng hiếp cái thanh cảnh của tôi. Thì việc gì tôi phải ganh ghét nó, mà phải phát giác chuyện độn ngực của nó, để gây trò cười miễn phí cho bạn bè trong lớp, hoặc chung trường hay sao? Ai cũng khen rằng nó giống Thẩm Thúy Hằng ở cái vẻ se-xy. Hèn gì nó trang điểm cho giống Thẩm Thúy Hằng. Việc bắt chước đó không phải là cái tội. Thôi thì tôi phải giúp con quỷ sống nầy giống Thẩm Thúy Hằng mới được.
Tôi không dám bắt quả tang nó độn ngực, sợ nó mắc cỡ tội nghiệp. Nhưng cũng không biết làm sao bảo nó đừng làm như vậy nữa. Cuối cùng, tôi ra chợ mua cho nó một cái áo ngực có độn đem về lẳng lặng để trên giường ngủ của nó. Thấy cái áo nó lẹ làng cầm chạy sang phòng tôi lắc vai tôi, háo hức hỏi:
– Thể Hà, bộ mầy mua cái áo nầy hả? Đẹp quá mậy. Bao nhiêu tiền lận? Mầy để quên trên giường tao. Nè, của mầy thì cất đi.
Nó đưa áo cho tôi nhưng có vẻ thèm thuồng lắm. Tôi làm mặt tỉnh bơ, trả lời:
– Ờ, hôm qua đi chợ thấy đẹp nên mua, chớ tao chưa cần ngay bây giờ. Mầy có thích không? Nếu mầy thích thì tao tặng mầy đó. Mặc thử coi.
Thái Vân mừng ra mặt, mà còn làm bộ chính hấu mại hơi:
– Của mầy mà, tao ngại lắm.
Tôi làm bộ nghiêm mặt hỏi:
– Mầy không thích hả? Vậy thì đưa đây, tao đem cất.
Nó cầm cái áo giấu về phía sau lưng:
– Dĩ nhiên là tao thích lắm rồi. Nhưng mầy mua cho mầy mà!
– Đúng rồi, nhưng tao chưa cần dùng bây giờ. Mầy thích thì cứ lấy đi, mai mốt tao sẽ mua cái khác. Đi mặc thử xem, nhớ giữ sạch, nếu không vừa thì đem đổi lấy cái khác.
Nó hớn hở:
– Tao biết rồi chắc chắn sẽ vừa. Qua cặp mắt tinh anh của mầy, thì có cái gì mà sai mà trật bao giờ đâu?
– Thôi đừng có nịnh bợ. Đi mặc thử đi.
Con nhỏ về phòng, rồi trở lại tha thướt yểu điệu trong chiếc áo dài trắng. Mắt nó long lanh sáng ngời. Nó bước vào phòng tôi xoay mấy vòng, hỏi:
– Thể Hà, mầy thấy thế nào?
Vừa hỏi, nó vừa lấy hai tay nâng bộ ngực giả lên:
– Dây hơi dài, tao phải khâu ngắn lên một chút. Nè, mầy coi nè, hồi nãy là trái ổi xá lỵ bây giờ là trái bưởi rồi mầy à. Mấy đứa lớp tao có phước quá như con Ánh, con Minh. Tụi nó có vú mướp, vú dừa hoặc vú đu đủ nên bự quá chừng, khỏi phải độn sướng thiệt. Phải Tiên giáng trần cho tao ước thì tao sẽ ước có vú bự như trái dưa hấu, như mấy cô đào nguyên tử của Âu Mỹ…
Với chiếc áo độn mà mặc áo dài thì nó thấy khác hẳn ra. Vả lại thân hình nó cân đối có sẵn. Chợt nghe nó tâm tình, tôi mắc tức cười sục sôi trong bụng nhưng cố nhịn. Vì nếu tôi cười nó được mợi nói trây thêm nữa:
– Ô! Mầy như Vệ Nữ trong phim Cléopatra. Thật đẹp hết chỗ chê!
Nó cười với bóng trong tấm gương, rồi ẹo qua ẹo lại còn làm bộ điệu hách xì xằng hất mặt, hỏi:
– Ê Thể Hà, mầy khen tao hay mầy chê tao vậy?
– Cả hai, nhưng khen nhiều hơn. Mầy sẽ được các tiệm kiếng mắt trả tiền huê hồng.
– Tiền huê hồng gì?
Tôi cười khì:
– Thì mấy anh chàng nhìn mầy riết rồi bị cận thị sẽ đi mua kiếng.
Nhỏ khoái chí, cười ha hả:
– Vậy sao? Cảm ơn mầy thông báo nghen. Cảm ơn mầy chiếc áo vệ nữ nầy. Mầy thiệt tốt với tao quá! Thiệt biết rõ tánh người quá xá cỡ đi… Sau nầy anh chàng nào mà lọt mắt xanh của mầy thì kẻ đó phải tu tám kiếp.
Tôi đứng lên rời bàn học, lấy hai tay ấn trên vai nó đẩy ra ngoài:
– Được rồi. Tao nghe câu cảm ơn của mầy đến chán ngấy rồi đây. Thôi, hãy về phòng đi. Đừng có nịnh bợ nữa. Để yên cho tao học bài là mầy trả ơn tao rồi đó.
Trước khi khép cửa phòng lại, tôi còn nói vói theo nó:
– Nhớ làm ơn giặt mấy cái khăn tay sạch sẽ rồi để lại chỗ cũ dùm nghen.
Nó như giựt mình khựng lại! Rồi vừa bước đi vừa cười hí hí, nó ỏn ẻn hỏi tôi:
– Bộ mầy biết hết rồi hả?
Thỉnh thoảng chúng tôi cũng đi dạo bến Ninh Kiều vào những chiều thứ bảy đẹp trời sau khi việc học hành, việc nhà cửa trong ngày đã xong. Ba tôi không bắt chúng tôi phải xong đâu ra đó rồi mới được đi chơi, đi xem phim trong rạp hát, hay đi nghe nhạc, ăn kem… Nhưng chúng tôi rất biết bổn phận và trách nhiệm của mình.
Hôm nay tôi diện chiếc áo dài màu hoàng yến thêu hoa mai trắng dưới tà, mặc quần sa-teng đen thêu rô-đê ở lai. Giày đen bóp đầm đen. Mái tóc thề đen huyền xoã ngang vai của tôi được tóm gọn về phía sau trong chiếc băng-đô màu vàng. Tôi ăn mặc thướt tha đơn giản bao nhiêu thì Thái Vân gọn gàng nhí nhảnh với mái tóc cắt ngắn sát ót. Chiếc áo sơ mi ngắn tay trôn bầu dài được nó kéo hai vạt trước khéo léo cột ngay bụng. Quần tây đen bó sát mông, ống bên dưới loa ra. Giầy xăng-đan. Nó chẳng bao giờ xách ví tay, nó nói không cần đựng gì tánh dễ quên sợ đánh mất, hoặc bị kẻ cắp rạch túi… Còn tôi lúc nào ra khỏi nhà cũng cầm, ôm, hoặc xách một thứ nhẹ nhẹ gì đó. Nếu không, thì tôi sẽ cảm thấy tay mình trống rỗng thừa thãi mất tự nhiên.
Chúng tôi thường đi chầm chậm trên bến Ninh Kiều, trên các con đường nhỏ trải đá trứng hoặc lót gạch có băng đá mài rải rác cho khách đi dạo ngồi nghỉ chân hay ngắm cảnh hoàng hôn bên kia Xóm Chài hiền hòa. Hoặc chúng tôi ngắm trăng lên trên dòng sông Bassac ảo ảo mờ mờ. Nhấp nhô dưới nước những chiếc ghe chèo đưa khách ngắm cảnh thành phố Cần Thơ về đêm… Ẩn ẩn hiện hiện những cánh chim trên nền trời đầy tinh tú. Bến Ninh Kiều có trồng nhiều cây kiểng được chăm sóc thường xuyên nên bông hoa tươi tốt, cành lá sum sê, xanh mướt.
Chúng tôi hay ngồi ăn sâm bổ lượng, hay một thứ chè nào khác trong nhiều loại chè được bày bán ở đây, vừa rẻ hơn trong tiệm lại vừa ngon ở các quán lộ thiên nầy. Chúng tôi có thể được nghe rõ ràng giọng ca, lời hát của các ca sĩ mà không phải trả một đồng ten nào hết. Có nhiều ca sĩ nhờ giới thiệu hát ở đây mà thành danh sau nầy như: Kim Loan (sau đổi tên là Mộng Tuyền), Băng Châu, cả hai tài danh nầy vừa là ca sĩ vừa là tài tử điện ảnh vang bóng một thời.
Cuối bến Ninh Kiều gần dãy khách sạn Phong Dinh, trong hàng rào đá cách biệt, có lính gác ngày đêm ở cổng là trại Yết Kiêu của binh chủng Hải quân. Đó là một trong rất ít binh chủng mà quân nhân tầm vóc được chính phủ lựa sẵn. Đa số hào hoa phong nhã, đa tình, lãng mạn, mỗi bến mỗi tình… Phải chăng những chàng chiến sĩ hào hoa nầy có tấm lòng bát ngát với các thiếu nữ xinh đẹp vì họ ảnh hưởng của sông dài, biển rộng, trời nước bao la chăng? Hèn chi bà chị đến tuổi mộng xuân tình Thái Vân của tôi tự dưng dở chứng! Chị ta tự làm điêu đứng tâm hồn dở cười dở khóc bỏ học bỏ hành.
Một hôm giữa giờ học, Thái Vân chạy về nhà te te chun vào buồng rồi lên giường trùm mền từ chân lên đầu, khóc hu hu, khóc rấm rức. Tôi tưởng nó bịnh, lính quýnh lấy dầu cạo gió, đưa nước, đưa thuốc cho nó uống. Tôi lo lắng hỏi han nó đủ thứ, dặn dò đủ chuyện trước khi đi học. Nhỏ khóc no bụng, ngủ một giấc đã đời rồi thức dậy, ăn một tượng cơm là hết chuyện. Tan học, tôi đi riết về nhà gặp nó. Nó nhìn tôi cười ruồi rồi kể lể tâm sự:
– Mầy biết không? Hôm nay tao bỏ học về sớm vì thất tình chớ không có bịnh hoạn chi ráo.
Tôi chưng hửng, ngạc nhiên há hốc miệng chẳng nói được lời nào, chỉ còn chờ nó giải thích rõ nguyên nhân:
– Thể Hà à, hai năm rồi, sáng nào tao cũng đi ngược chiều với hắn. Hắn có vóc dáng dong dỏng cao, nước da trắng, mắt to, mũi cao, cằm chẻ. Duyên dáng cười nửa miệng, hắn chào tao. Chời ơi! Cái cười tàn đời mạt kiếp đó đã hớp hồn tao, tao sẽ chẳng bao giờ quên được đâu mầy à. Hắn luôn mặc bộ đồng phục màu xám da chuột thẳng nếp. Đầu đội mũ lưỡi trai cùng màu áo quần. Đặc biệt là ngày thứ hai, hắn ta mặc đồng phục trắng. Chu choa ơi, từ nhỏ đến bây giờ tao chưa gặp ai đẹp trai như hắn. Nếu thi tuyển lựa tài tử đóng phim, hắn sẽ đậu hạng nhứt và được nhận làm tài tử ngay.
Tôi không còn giữ phong độ nữa, nhảy xổm đến ngồi sát bèn nó, hạch hỏi:
– Mầy có bồ rồi hả? Nãy giờ tao chỉ nghe mầy tả về hắn không hà. Hắn có đi chơi với mầy chưa? Bọn mầy hò hẹn mấy lần rồi? Mầy đã đi xem mấy phim với hắn? Sao tao không hề nghe mầy nhắc tên hắn? Mầy xấu quá, không nói cho tao biết. Thật hết chỗ nói, tức chết mất thôi! Mầy cố tình giấu tao có phải không con quỷ? Rồi tương lai tụi bây định sẽ làm gì?
Chẳng những nó không trả lời những câu tồi hỏi, mà còn xóc óc hỏi ngược lại tôi:
– Mầy hỏi gì? Tương lai? Tương lai tụi bây là tương lai nào? Tao không biết mầy muốn hỏi gì?
Tôi nổi nóng, nạt:
– Tương lai của mầy và thằng kép lính biển mầy đó chớ tương lai tương chao nào nữa, hử Trời?
Nó thò lõ mắt nhìn tôi:
– Ai nói với mầy hắn là kép của tao?
Tôi đổ quạo:
– Không ai nói cả, nếu không phải là bồ mầy, cớ sao mầy dám bỏ học, chạy về nhà khóc như ri vậy?
Trông con trời đánh nầy thật vô duyên. Nó ra điệu bộ, rồi cười hí hí::
– A, thì ra mầy hiểu lầm rồi. Tao chỉ để ý và si tình thằng chả thôi. Chớ tao có đi chơi hay nói chuyện với hắn bao giờ đâu? Tao khóc là tại vì sáng nay tao thấy thằng chả đi với một cô gái rất trẻ đẹp. Ghen tương, ghen tương làm nát ngứu đến trái tim bảy lỗ, đến rách te tua cái gan bảy lá tao học không vô nên bỏ về thôi. Về nhà mới thấy ruột gan, phèo phổi, lá lách, lá mía tả tơi nên tao khóc cho đỡ khổ vậy mà. Nhưng mà thôi, đó là chuyện dĩ vãng, tao tin chắc rồi tao sẽ quên được thằng chả.
Tôi quên tức, mà mắc cười cho cái điệu bộ của nó. Tôi ngâm nga điệu ca dao: “Gan bảy lá, lá tươi, lá héo. Ruột chín chiều, chiều nở, chiều teo”. Thái Vân vẫn rầu rĩ:
– Có nhiều khi buồn quá, tao muốn uống thuốc chuột cho rồi đời.
Tôi dỗ dành:
– Thôi đừng buồn rầu, chút nữa tao đi mua hột vịt lộn về đãi mầy. Ăn xong mầy sẽ yêu đời trở lại. Rồi…
Mắt Thái Vân sáng quắc lên:
– Rồi sao?
– Rồi mầy sẽ mua thêm một chục hột vịt lộn nữa để luộc ăn lai rai cho yêu đời thêm, chớ còn sao nữa con khỉ đột?
Thái Vân tiếp tục rầu rĩ trở lại:
– Tao đang thất tình, nghìn cay vạn đắng. Tao cảm thấy yếu đuối ai chửi cũng làm thinh, ai đánh bầm mình cũng cắn răng chịu trận. Mầy nỡ nào còn chọc ghẹo tao, cho vết thương lòng tao mở rộng như cái khe nước, như cái mương trong vườn cho đành?
Tôi cảm thấy ghét nó vô cùng, mắng vãi::
– Đồ vô duyên! Tao phát khùng vì mầy! Mỗi ngày đi học gặp người ta đi ngược chiều, chưa nói được một câu, chưa hẹn được một lần thì đã tương tư rồi? Khi gặp người ta đi với người phụ nữ đẹp, thì ghen tương. Thiệt là vô lý, vô duyên, vô ích, vô tích sự quá đi thôi! Thiệt tình, tao mệt với mầy quá trời, và cũng uổng công tao đi học, mà còn lo lắng sợ mầy bị trúng gió ở nhà một mình chết cóng không ai hay. Thiệt là cái đồ mắc toi cọp moi, beo xé xác mà!
Nó còn tru tréo:
– Đừng tưởng bở nghen mậy. Bộ dễ dàng làm kép của tao lắm sao? Còn khuya à!
Năm tôi đậu phần một thì Thái Vân đậu bằng Trung học Đệ nhất cấp. Vào buổi cơm chiều Thái Vân xin ba tôi được rời nhà lên Sài Gòn ở nhà cô của nhỏ bạn để đi làm. Ba tôi không bằng lòng, ông nói:
– Ở Sài Gòn hỗn độn, con lại không có người thân ruột thịt. Mới có bằng Trung học thôi thì làm sao mà xin được việc làm? Phải cố gắng thi vào trường Nông lâm súc, hay trường Y tá hoặc xin học trường Sư phạm. Như vậy mới khỏi lo không có công ăn việc làm.
Thái Vân cương quyết trả lời:
– Thưa ba, con lớn rồi con phải biết tự lo lấy. Cứ làm gánh nặng cho ba hoài, con khổ tâm lắm. Bạn con có ông anh ruột làm ở căn cứ Thủy Quân Lục Chiến bên Thị Nghè. Ông ta nói ở đó đang thiếu thư ký, sẽ đem con và nó vào làm. Xin ba cho con đi nghe ba.
Ba tôi nói:
– Ba đâu ngại nuôi con ăn học. Hãy nghe lời ba cố gắng học cao thì tương lai sẽ tốt đẹp hơn.
Con quỷ quái nầy đã có ý định ra đi từ lâu, nên nó đã gởi đơn xin được việc từ tuần trước. Cho đến tối hôm qua, nó mới nói với tôi. Lúc đầu tôi ngăn cản kịch liệt. Nhưng cái tài ăn nói thuyết phục người khác trong cái miệng hùm lưỡi rắn của nó làm tôi phải chịu thua mà còn hứa sẽ nói tiếp với ba tôi cho nó ra đời bay nhảy tung hoành nữa. Tôi dịu giọng:
– Ba à, Thái Vân ở đây với mình mấy năm rồi. Thật ra con cũng không muốn xa nó. Nhưng nay nó có dịp ra ngoài tự lập cho mình, thì ba cũng nên cho nó đi đi ba. Vả lại con biết gia đình nhỏ Thục An vốn là bạn nó cũng đàng hoàng và tốt lắm.
Ba tôi hớp ngụm trà, chép miệng thở dài rồi hỏi nó:
– Vậy chừng nào con đi? Họ hứa có chắc không?
Nó mừng rỡ sáng mắt nhanh nhẹn trả lời:
– Thưa ba sáng ngày mốt! Con đi với Thục An và má nó. Họ hứa chắc chắn.
Xong buổi cơm chiều ngày hôm sau. Ba tôi vẫn ngồi đó xem báo. Tôi vào phòng đọc sách để chuẩn bị cho niên học tới vào năm Đệ nhứt. Phải cần mẫn siêng năng tối đa mới mong đậu được phần hai. Còn Thái Vân thì sắp xếp mọi thứ vào chiếc va-li nhỏ cũ của tôi cho nó. Tôi không tài nào yên tĩnh để xem sách vở như mọi ngày, tâm hồn dao động vì cuộc chia ly sắp tới.
Tôi chạy sang phòng nó, đưa cho nó thêm mấy chiếc khăn tay, típ kem đánh răng, chiếc lược chải đầu, mấy cây kẹp giắt loai lá hẹ, mấy kim may, hai ống chỉ… Luôn cả chai dầu Nhị thiên đường còn chưa mở nắp để nó phòng hờ khi cảm lạnh. Hai đứa tôi chẳng nói lời nào, ôm chầm khóc nức nở. Tôi chạy về phòng đập con heo bỏ ống ra, đếm tiền đã chắt mót dành dum trong số tiền bánh hàng tháng còn thừa, khi đi chợ còn dư khi ba hoặc dòng họ lì-xì trong dịp Tết… Hai phần ba tiền có từ con heo tôi đem tặng nó. Phần còn lại tôi để thủ thân. Sáng trước giờ đi làm, ba tôi cho nó hai trăm đồng (hai trăm đồng lúc bấy giờ nhiều lắm! Hai trăm bảy chục đồng mua được một lượng vàng lá thứ tốt). Ba nói với nó rằng:
– Con ra đi nhớ giữ mình, giữ gìn sức khỏe. Trường đời không như trường học. Lên đó rồi nhớ biên thư gởi về cho ba biết. Nếu không có công ăn việc làm, hoặc có việc gì rắc rối thì lập tức trở về đây. Cửa nhà nầy có ba luôn mở rộng chờ con. Con đi rồi, Thể Hà chẳng còn ai để tâm sự.
Thái Vân ôm ba tôi khóc ròng. Và tôi cũng khóc. Buổi chia tay nào mà không xót xa buồn khổ!
Tôi đậu phần hai năm đó. Ba tôi vui mừng hãnh diện với họ hàng bè bạn đồng nghiệp. Ông bà ngoại thì trút hầu bao cho cô cháu gái cút côi sắp vào Đại học.
Gia đình cậu Hai tôi dư dả có miếng ăn miếng để là nhờ ruộng rẫy trúng mùa liên tiếp mấy năm. Cậu mợ cất nhà lớn, tậu thêm ruộng, mua thêm đất để làm của cho con cái sau nầy.
Cậu mợ Ba thì đổi về dạy học ở Long xuyên mấy năm nay. Cậu mợ đã chọn đất Phật nầy sống đến hết đời bên con cái nối nghiệp cậu mợ. Có người đã được dựng vợ gả chồng ở quanh quẩn gần đây.
Còn cậu mợ Út dược sĩ của tôi thì nghề nghiệp tiền của vững như bàn thạch rồi. Cậu hiền lành ít nói, mợ xông xáo khôn ngoan, lanh lợi, biết điều. Sau mấy năm cậu giải ngũ về sanh sống ở Sài Gòn, cậu chán cảnh phồn hoa đô hội ồn ào nên cậu mợ dời về Nha Trang có nước biển xanh, bờ cát trắng để mở nhà thuốc tây và quyết lòng lập nghiệp ở đó. Cậu mợ dọn đi nhưng căn nhà ở Sài Gòn vẫn đóng cửa bỏ trống. Lâu lâu có người đến quét dọn trả tiền cho họ. Mợ nói cho mướn cũng được, nhưng sau nầy mình cần lấy lại thì phiền phức lắm.
Thái Vân về thăm chúng tôi mấy lần. Nó vẫn làm nhân viên dân sự cho căn cứ binh chủng Thủy Quân Lục Chiến ở Thị Nghè. Lần nào về nó cũng mua nhiều bánh, trà, cà-phê nhập cảng cùng những thứ ba tôi ưa thích. Còn tôi thì khỏi nói, nó tặng hàng may áo dài, khăn tơ, ví tay thời trang…
Riêng Thái Vân, nhờ có nước da trắng như phấn, và mịn như nhung, nên nó mặc màu nào cũng đẹp cả. Nó thích mặc áo dài đen, hoặc áo dài trắng bằng mút-xơ-linh. Nhưng sức mấy mà nó chịu mặc đơn giản như vậy. Khi mặc màu đen thì nó quấn khăn the màu xanh cẩm thạch. Khi mặc áo trắng thì nó quấn khăn the màu đỏ. Con nầy chẳng cần đeo hột xoàn, cẩm thạch, ngọc trai mà vẫn có tướng sang. Tuy nhiên, tôi cũng tặng nó đôi bông ngọc trai thiệt, đeo vào cho cái mặt nó đỡ trơ.
Thái Vân mỗi lần mặc áo dài là nó làm điệu: Sửa bộ cho dáng đi uyển chuyển hơn, cách ăn nói huê mỹ, chải chuốt hơn, giọng nói uốn éo hơn, hai hàng mi giả chớp chớp thường xuyên hơn. Ngồi thì vêu đít, ưỡn ngực như mấy cô đầm… Nhìn nó làm điệu tôi lắc đầu, chép miệng cười. Tuy nhiên, tôi phải công nhận con nầy làm điệu có duyên, tràn ngập nữ tính.
Tôi không dám làm điệu, một là tôi nhút nhát, hai là tôi không muốn bắt chước nó. Vì nếu bắt chước nó, tôi sẽ mất đi cái duyên dáng trời sanh, lại còn trông lố lăng không giống ai nữa. Cô Hai tôi cho rằng: Con gái mà điệu đà quá mức, sẽ lỗi tướng số! Nếu mai sau không nhiều chồng, thì cũng làm vợ bé mấy tên già dê luống tuổi.
Tôi không để ý mấy đến lời nhận xét của cô tôi. Tôi chỉ thấy Thái Vân nghèo mà rộng rãi, hào hiệp, mai sau nó sẽ khá giả, nếu không giàu đi nữa.
Tôi biết nó làm lương rất khiêm nhường, mỗi tháng lãnh ra, sau khi trả tiền ăn, tiền ở… rồi thì tiền để tiêu vặt không còn bao nhiêu. Tiền lương của nó nếu đem so với mấy người thợ may thợ uốn tóc thì thua họ xa. Nhưng được cái có tiếng là công chức, ăn mặc đẹp, chân giày chân guốc, không gội nắng dầm mưa chứ thật ra cái bụng đói meo. Bởi vậy nó phải dành dụm chắc mót lâu ngày mới đủ tiền để về thăm chúng tôi. Tôi chưa đi làm mà tiền tôi có rủng rỉnh hơn nó nhiều. Vì ngoài ba tôi ra, tôi còn có nguồn tài chánh dồi dào từ cô Hai, mấy cậu mợ và nhứt là bà ngoại đút nhét lén cho vì sợ các cháu khác phân bì.
Nên mỗi lần Thái Vân về thăm ra đi tôi đều nhét cho nó ít tiền coi như phụ tiền quà cáp nó mua về tặng chúng tôi. Nó không bằng lòng dẫy nẫy, nhưng tôi nói đủ mọi cách bắt buộc nó phải lấy.
Chúng tôi ngủ chung suốt thời gian nó về thăm để hai đứa rù rì tâm sự suốt đêm. Sáng sớm cả hai đưa nhau đi ăn ở các sạp hàng bún, hàng cháo trong nhà lồng chợ. Chiều tối, có đêm đi xem phim, có đêm dạo phố, nghe nhạc, ăn kem. Chúng tôi còn ra hậu diện của quán sách Văn Nhiều (?) ăn da-ua. Nơi đây được đặt đôi cái bàn nhỏ, có ánh đèn màu, có sách để đọc, có nhạc êm dịu để nghe.
Mỗi tháng tôi ăn chay hai ngày: ngày rằm và ngày mùng một. Tôi lập bàn thờ Đức Quan Thế Âm Bồ Tát. Chẳng biết Thái Vân có tin tưởng chuyện tâm linh, có thờ Trời cúng Phật hay không. Nhưng nó tế nhị: mỗi khi về thăm, nhằm vào ngày chay tịnh của tôi, nó mua bông huệ, bông vạn thọ, có khi bông hoàng điệp, bông sen cắm trong độc bình cho tôi. Còn quà bánh thì nó cũng lựa bánh chay như bánh tét nước tro, bánh da lợn, bánh dừa, bánh ích… Và nó cũng không bao giờ quên những cái nhỏ nhặt mà bà vú đã làm cho tỏi: Mua bồ kết cho tôi nấu nước gội đầu, mua lá thạch xương bồ cho tôi nấu nước tắm. Mua lá ngải cứu và lá khuynh diệp cho tôi cắm trong độc bình để đuổi ma, trừ tà vào Tết Đoan Ngọ.
Thái Vân bây giờ thay đổi nhiều, nó không còn hay mắc cỡ, hoặc chỉ cười mỉm chi e ấp như dạo đi học nữa. Nó đúng đã nhiễm phong độ các cô gái Sài Gòn rồi: Liến thoáng, cởi mở vui tươi, yêu đời, hoạt bát, giễu cợt… và thêm cái miệng hay nói trây. Tôi chợt hỏi nó:
– Ê Thái Vân, mầy ở Sài Gòn cũng lâu rồi lại làm chung với những người khác phái ngon lành, gái anh thư, gan dạ mà mầy chưa chọn được thằng bồ nào sao?
Nó cười lí lắc:
– Mấy thằng cha làm ở văn phòng đa số già khú có vợ hết rồi, tao mà nhào đầu vô là bị vợ họ cho lãnh thẹo liền. Còn mấy thằng cha trẻ trung, đẹp trai, thì biết tới chừng nào mới chịu tính chuyện trầu cau với con thư ký quèn, vừa vô sắc, vô tài, vô tiền, vô duyên nầy?
Tôi nói liền:
– Tánh cao ngạo của mầy bộ đem bán rồi hả? Ai nói mầy không đẹp? Bỗng dưng sao mầy tự hạ thấp dữ vậy?
Nó cười xòa:
– Mấy tháng trước tao có quen vói một anh chàng ở binh chủng không quân. Nhưng chuyện không đi đến đâu nên tao quên mất, không nói cho mầy nghe đó chớ. Hắn ta mặt mày cũng sáng sủa dễ nhìn, tánh tình thì cũng hiền lành dễ thương, nhưng phải cái tội hay làm ẩu, nên bị tao đá đít làm thằng chả xách quần chạy không kịp.
Nó nói đến đó có vẻ khoái chí lắm, cười ha hả muốn lủng nóc nhà. Còn tôi thì thấy ngượng ngùng nhưng vẫn hỏi:
– Thằng chả làm gì mày, mà xách quần chạy?
Nó cười thành tiếng, rồi đứng bật lên thủ thế như mấy người đang đánh võ, trong phim kiếm hiệp của Tàu:
– Tao nói có ca có kệ là “Không quân xách quần mà chạy” cho vui đó mà. Chớ có xách quần thiệt đâu. Sao mầy tối dạ quá vậy? Hắn mà dám làm ẩu hay sao! Tao dùng mười hai thần công lực chưởng cho một cái là cu cậu ngã lăn một cái rầm! Nằm một đống đi đời nhà ma liền tại chỗ!
Tôi làm ra vẻ không tin, nhìn nó cười cười. Nó trợn mắt lớn tiếng:
– Thiệt đó! Thằng chả chẳng xơ múi gì được tao cả, chỉ mới ôm tao là tao dộng cho một đạp rồi. Thật là cái thứ không biết trời cao đất rộng! Rõ là đồ cà chớn! Mầy không tin tao hả Thể Hà?
Bây giờ đến lượt tôi cười ngất. Chúng tôi cũng không còn mẹ kề cận như những người con gái ở lứa tuổi mình. Nhưng lúc nhỏ tôi may mắn hơn nó còn được bà vú ân cần dạy dỗ theo nếp sống ngoan lành của người con gái, của người phụ nữ khiêm cung, tiết hạnh, nết na… Chúng tôi đã sống thời gian dài với nhau, tôi biết nó là đứa có tánh tình bộc trực, không cẩu thả, sa đà, buông xuôi, trắc nết. Tôi nín cười xua tay:
– Tao tin, tao tin mầy! Bởi nghe giọng nói hùng hổ và điệu bộ của mầy tao mắc tức cười đó thôi.
Tôi hiểu tình yêu bằng ý thức lờ mờ. Mỗi khi xem phim Tàu, có các nam diễn viên đẹp trai như Địch Long, Khương Đại Vệ, Đặng Quang Vinh, Tần Tường Lâm… tôi nghĩ là thần tượng tình yêu của tôi. Trong phim, chàng nào cũng đóng vai trượng phu, hào hiệp, quân tử, đa tình. Nhưng có lần Thái Vân hỏi gặn tôi:
– Thể Hà à, nếu ở ngoài đời, trong mấy chàng tài tử đó, có một hay hai chàng ích kỷ, nhỏ nhen, hà tiện một cách bần tiện thì sao? Đàn ông lý tưởng của bọn mình đâu phải chỉ ở chỗ tốt mã gà đồng?
Tôi không suy nghĩ, nói liền:
– Thì tao sẽ cho những người đàn ông hẹp hòi, keo kiết đó gie ngay. Ê, mà sao mầy hỏi vậy? Tao có quen với ai đâu?
Thái Vân cười cười:
– Thì tao hỏi chơi vậy thôi, chớ không có ý gì hết.
Nhớ có lần Thái Vân và tôi đi xem phim Mỹ. Trong phim có nam tài tử đẹp trai mà đóng vai ác hiểm, hung dữ, hại người không từ một thủ đoạn hèn mạt nào. Hắn hại luôn người bạn hiền lành, đã từng giúp đỡ hắn, để đoạt hôn thê xinh đẹp tuyệt trần của anh ta. Tôi chỉ mong cho hắn chết thảm ở cuối cuốn phim, để người bạn được kết hôn với người đẹp. Quả thiệt! Quả thiệt, hắn bị hạ sát bởi một việc làm bất nhân khác. Tôi khoái chí, thỏa mãn, sung sướng hả hê như leo lên được chín từng mây.
Ra khỏi rạp hát, tôi rủ Thái Vân đi ăn bò bía, uống sinh tố để ăn mừng… ác giả, ác báo, ăn mừng người bạn dù không đẹp trai lắm, nhưng ăn ở có đức, được ông Trời lì xì cho cô vợ đẹp tuyệt trần.
Con Thái Vân bày tỏ ý kiến:
– Nếu người viết truyện phim mà để thằng ác ôn đó sống thì tao sẽ tìm tới thằng chả, xé xác nó ra để trộn gỏi với bắp chuối xiêm xắt mỏng.