← Quay lại trang sách

Chương 10

Đến Long An, xe kẹt lại một đoàn thật dài, chờ theo thứ tự qua cầu. Nhưng những xe nhà binh và xe Hồng Thập Tự tải thương vẫn được ưu tiên. Xuân Hà tỉnh ngủ, nó chồm ra cửa sổ xe, dáo dác nhìn quanh, hỏi:

– Bộ đến Long An rồi hả? Mình tìm mua mấy gói cốm chuồi đậu phọng sầu riêng về tặng ông anh và bà bác. Họ ưa thích ăn loại cốm nầy cùng uống nước trà Tàu hoặc cà-phê. Lần nào mình có dịp đi qua nơi nầy ảnh cũng dặn mua.

Tôi cũng mua mấy gói về cho con Thái Vân, và nếu có đi thăm vú tặng cho vú luôn, bà cũng ưa món nầy lắm. Nếu chưa có dịp đi thăm thì mình ăn cũng tiện có mất mát chi đâu mà lo? Qua cầu Long An, Xuân Hà tiếp tục ngủ và tôi tiếp tục suy nghĩ vẩn vơ. Thái Vân hôm trước đến chơi, ở lại ngủ đêm. Con nhỏ tâm sự:

– Thể Hà à, tao định đổi nghề.

Tôi hơi ngạc nhiên, hỏi:

– Sao vậy? Không phải mầy nói với tao làm ở đó không cần tranh đua với đời, hợp với mầy lắm mà?

Nó thì thầm qua chiếc mền mỏng trùm từ chân lên đến đầu khi cơn gió cuối thu lành lạnh lùa qua cửa sổ tạt vào. Tôi ngồi dậy, đi khép lại cửa sổ và vặn tắt ngọn đèn nê-ong, mở ngọn đèn nhỏ mắc trên ổ điện ở tường, trên lối từ phòng tôi qua phòng vệ sinh cách nhau chỉ có tấm vách. Ai khéo đặt bóng đèn nhỏ ở chỗ nầy thật tiện lợi. Ban đêm phòng ngủ nhờ có ánh đèn sẽ không bị tối hù, và cũng ánh đèn nầy rọi sáng đường để đi vào phòng vệ sinh.

Giọng của Thái Vân buồn buồn:

– Ờ thì tao có nói vậy. Nhưng tao nghĩ lại, chẳng lẽ suốt đời tao chỉ làm ba đồng ba cọc như vậy hoài sao? Tương lai mịt mờ quá mầy ơi!.

Tôi hỏi gặn nó:

– Vậy thì mầy tính làm sao?

Nó nhanh nhẩu như chỉ chờ câu hỏi đó của tôi, nên thì thầm tâm sự:

– Tao muốn đi học cho có cái nghề. Cái nghề tự do, không bị ràng buộc bởi giờ giấc, mà còn phải là một nghề vững chắc, kiếm ra tiền khấm khá hơn để dành xây dựng tương lai. Và mai sau tao lập gia đình, thằng Mít thằng Xoài có hỏi chồng tao, vợ mầy làm gì thì chồng tao sẽ trả lời mạnh miệng hơn. Mầy nghĩ thế có đúng không, Thể Hà?

Tôi nghĩ con nầy muốn giở trò gì rồi, chớ đương nhiên muốn bỏ nơi đang làm tốt lành để đi học nghề. Chèn ơi, cái lý do đó không vững chắc chút nào hết. Tôi hỏi:

– Vậy mầy định học nghề gì?

Nó trở mình nằm, tựa cằm chồm trên đôi bàn tay để úp xuống gối. Nó vừa nói, vừa nhìn tôi như dò ý:

– Tao học nghề uốn tóc. Mầy thấy có được không?

Tôi ngần ngừ trả lời:

– Nghề nào cũng tốt hết! Uốn tóc cái nghề nhẹ nhàng, sạch sẽ và dễ kiếm ra tiền. Mầy tha hồ chưng diện. Vì làm đẹp cho người, trước hết phải làm đẹp cho mình chớ. Nhưng nói nôm na để lòe với thiên hạ thì tao thấy với sức học của mầy, mầy thi vào Tá Viên Điều Dưỡng có lẽ oai hơn nhiều chớ. Hay là mầy thi vào Sư Phạm Long An, năm nay là năm cuối họ còn nhận đơn chỉ có bằng Trung học độ nhất cấp thôi, năm tới thì khác rồi.

Nói thì nói như vậy, nhưng hình như nó đã quyết định rồi. Hỏi ý kiến tôi chỉ là muốn để cho tôi biết rằng nó sẽ làm như vậy, như vậy. Nó nói:

– Tao cũng có nghĩ qua như mầy. Nhưng y tá hả? Tao sợ máu lắm không học được đâu. Giáo viên Sư Phạm? Phải mất ba năm, tao không kiên nhẫn học như mầy đâu. Thôi để tao học uốn tóc sẽ thích hợp với tao hơn.

Tôi không bằng lòng và tiếc cho sức học của nó có thể chọn một nghề tốt hơn nghề nó định học. Nhưng nó quyết định rồi thì tôi ậm ừ gật đầu biểu đồng tình cho nó vui vì đó là con đường do nó chọn cho mình tiến thân. Câu chuyện đi học nghề của nó coi như nó đã thông báo cho tôi rồi, nhưng đêm nay, con nhỏ cứ lăn qua lộn lại không ngủ. Tôi hỏi:

– Thái Vân à, tụi mình là chị em, lúc nào tao cũng đứng bên mầy nên có gì thì cứ nói đừng có giấu tao nghen. Nói ra mầy sẽ thấy dễ chịu và thoải mái hơn. Nói đi mậy, rồi để tao ngủ nữa chớ, mầy không chịu tâm sự lại trở mình hoài thì làm sao tao ngủ được đây?

Tôi nói như vậy, nó mới chịu khai khẩu thố lộ tâm tình.

Nhưng tiếng của Xuân Hà hỏi, làm đứt dòng hồi tưởng của tôi:

– Xe chạy qua khỏi Phú Lâm rồi hả Thể Hà? Và mầy đang nghĩ gì đó?

Tôi giật mình:

– Ờ sắp đến nơi rồi, tỉnh ngủ đi. Sao bồ biết xe qua khỏi Phú Lâm?

Mắt vẫn nhắm mà miệng nó cười khì:

– Mắt mình ngủ, nhưng lỗ tai mình thính lắm.

Xe de vào bãi đậu rồi dừng hẳn. Tiếng động cơ các loại xe nổ ầm ỉ xình xịch. Tiếng gọi kêu ới ới của hành khách. Tiếng mời của mấy người phu xe xích lô đạp, xích lô máy, xe ba bánh chở hàng nặng… Tiếng rao bán, mời mọc, thách hàng, trả giá… Chỉ ở bến xe Lục Tỉnh mới có những âm thanh sống động ồn ào nầy thôi!

Tôi và Xuân Hà xuống xe, đứng một góc kế lều bán bánh mì và nước uống, chờ cho hai chú lơ đang chuyển mọi thứ hàng trên mui xe xuống, để nhận đồ đạc và hành lý của mình. Bỗng Xuân Hà bỏ chỗ đứng, nhanh chân chạy ra đường, gọi ngoắc chiếc xe nhà mui trần bóng loáng màu xanh ve chai vừa lướt qua. Nhỏ trở vào tươi cười nói với tôi:

– Anh Hai mình đến đón! Ảnh đang tìm chỗ đậu xe. May quá đi thôi, chuyến xe chúng mình đi cũng vừa tới, ảnh khỏi phải đợi chờ.

Tôi không nói cũng không để ý nhiều lời nhỏ nói. Tôi chăm chú nhìn và theo dõi hai người lơ xe đưa từng món hành lý xuống, vì sợ rủi có người lấy lộn của mình thì phiền lắm. Hành lý của Xuân Hà xuống trước. Chỉ có chiếc va-li chứa quần áo gọn gàng. Đến đồ của tôi có hai xách: Một va-li nặng, vì không phải chỉ có quần áo mà ngoại còn độn thêm mấy trái xoài cát. Còn cái giỏ xách lớn kia thì vừa nặng lại vừa cồng kềnh, bởi đầy ăm ắp trái cây và thức ăn. Thấy tôi ốm yếu như con nhái, ông khách đợi lấy hành lý như tôi, tốt bụng với tay đỡ xuống dùm. Tôi cảm ơn rồi kéo xển hai giỏ đồ sát lề đường kế bên hành lý của Xuân Hà. Xuân Hà nói:

– Thể Hà, bồ có cần về gấp không? Nếu không, nhờ bồ coi chừng dùm đồ của mình, để mình qua phòng vệ sinh bên kia đường rồi sẽ trở lại ngay.

Xuân Hà muốn đi nhà vệ sinh. Ở chỗ đông người, nhứt là bến xe là nơi hổn tạp, kẻ xấu giật đồ, móc túi, gạt gẫm, chửi lộn, gấu ó là việc thường xuyên xảy ra, chẳng có chi lạ. Đồ ai nấy giữ. Rủi có bị mất thì nín thinh, rán mà chịu, chớ kiện cáo ai. Ai mà xử mấy vụ lặt vặt cho mệt. Tôi trả lời nhỏ:

– Không gấp! Xuân Hà đi đi, mình chờ.

Tôi vừa dứt lời, thì người thanh niên vừa bước tới, tay cầm xâu chìa khóa, miệng tươi cười hỏi Xuân Hà:

– Em mới đến hả? Đi chơi có vui không? Đường xa, chắc em mệt lắm?

Xuân Hà vui vẻ, nũng nịu với anh của mình:

– Bác tài xế đâu, mà bắt anh phải ra đón em vậy? May mà xe đò đến đúng lúc anh tới không thì anh phải đợi mút mùa lệ thủy rồi.

Anh nhỏ Xuân Hà cười mím chi:

– Anh nhờ bác tài làm chút việc nên thay bác ra rước em.

Nhỏ Xuân Hà như quên tôi đang đứng đó. Và anh nhỏ vẫn không để ý đến tôi. Nhưng tôi nhớ hình như đã gặp hắn ở đầu. Tôi bàng hoàng chới với! Trời ơi, tôi đã nhớ ra rồi! Chính hắn. Đúng thật là hắn chớ không thể lầm được! Chính hắn rồi! Đích thị là hắn, nhứt định không sai chạy một chút nào cả! Bỗng Xuân Hà xoay qua tôi cười, lịch sự nói:

– Thể Hà, mình xin giới thiệu: Đây là anh Nhựt, anh Hai của mình. Anh Hai, còn đây là Thể Hà, cô bạn cùng học khóa Cán Sự Xã Hội với em.

Cặp chân mày người thanh niên châu lại. Hắn ta cũng chơt nhớ ra tôi nhưng lờ đi, tỉnh bơ như không biết gì, như không chuyện gì đã xảy ra hết. Hắn lạnh lùng:

– Xìn chào cô.

Tôi run giọng:

– Dạ chào ông.

Xuân Hà lăng xăng, ôm bụng nói:

– Anh Hai đợi em qua cầu vệ sinh một chút. Đợi mình trở lại nghen Thể Hà.

Xuân Hà lật đật đi nhanh qua lộ. Hắn ta chợt hỏi tôi:

– Cô quen với Xuân Hà à? Nó có biết tôi và cô đã gặp nhau, và chuyện đêm đó không?

Mắt tôi sắc bén nhìn hắn:

– Thưa ông, Xuân Hà nói rồi, tôi học chung với cô ấy! Nhưng mà…

Mặt hắn ta khinh khỉnh, đáng ghét. Hắn còn căn dặn:

– Đừng nói với nó tôi và cô gặp nhau, và chuyện tối hôm đó.

Tôi ứa gan, hỏi lại:

– Bộ ông có gặp tôi rồi sao? Chuyện đêm đó là chuyện gì? Xin lỗi, tôi không nhớ!

Hắn ta chưa kịp trả lời thì Xuân Hà trờ tới. Thấy tôi nói chuyện với anh nó, nó cười tươi hỏi:

– Thật là nhẹ nhàng khi trút xong bầu tâm sự! Ủa, hai người quen nhau từ trước rồi à?

Tôi lanh lẹ gay gắt, trả lời:

– Làm gì có chuyện ấy? Bạn vừa giới thiệu mà.

Hắn ta nhìn tôi. Tôi không nói gì thêm, nhìn đi nơi khác.

Xuân Hà chợt nói:

– Anh Hai đưa dùm Thể Hà về nhà nó nghen. Thế Hà, lên xe để ảnh chở bồ về.

Tôi cười nhẹ:

– Cảm ơn nhã ý của Xuân Hà. Mình có dặn ông xích lô máy trong xóm đến đón rồi.

Xuân Hà kèo nèo:

– Ổng đến chưa? Nếu chưa thì cứ về. Ổng đến không thấy bồ thì ổng đi chớ có gì đâu. Thôi lên xe cùng về với mình cho tiện. Chờ đợi mất công lắm, biết đâu ổng có mối khác không đến đón bồ không chừng.

Tôi từ chối khéo:

– Cảm ơn Xuân Hà, bạn về đi. Ông ta hứa thì chắc chắn sẽ đến.

Anh nhỏ Hà chợt lên tiếng:

– Thôi, cổ không đi thì chúng mình đi. Chào cô.

Xuân Hà có vẻ bịn rin, miễn cưỡng theo sau hắn:

– Thôi mình về đây. Mai, gặp nghen Hà.

Tôi gọn trả lời;

– Cảm ơn. Mai, tụi mình sẽ gặp lại.

Anh em họ đi rồi! Tôi bực bội ấm ức trong lòng nhưng không nói ra được, nước mắt đọng mi. Tôi tức lắm! cảm thấy mình đã bị lợi dụng, bị khinh thường.

Sau giờ ăn trưa, chúng tôi trở vào lớp yên lặng chăm chú nghe giảng viên giảng bài về Tâm lý học. Bây giờ, chúng tôi ai cũng no bụng. Tại vì cái bụng no đó báo đời nên cơn buồn ngủ vương vấn tôi không thôi. Mấy đứa con gái chúng tôi thì kín đáo che miệng ngáp dài, còn bọn con trai thì có người ngáp thành tiếng. Giảng viên không nói gì. Thứ nhứt chúng tôi đã là học viên chớ không còn là học trò nữa nên không phải bị phạt. Thứ hai, có lẽ thầy cũng buồn ngủ như chúng tôi nên thông cảm.

Người thư ký văn phòng gõ nhẹ cửa rồi bước vào đưa cho Giảng viên phong thư. Ông xem xong quơ vội mấy quyển sách đi ra khỏi lớp. Chúng tôi nhìn nhau ngơ ngác! Lớp học bắt đầu xì xào, chừng mười phút sau, ông phó văn phòng nhân viên Đàm Thế Phú, có trách nhiệm hướng dẫn khóa chúng tôi bước vào, nghiêm giọng:

– Hôm nay các anh chị học đến đây thôi. Giảng viên có chút việc gia đình về rồi. Ngày mai sẽ tiếp tục. Bãi lớp!

Chúng tôi không ai bảo ai, cùng “ồ” rền cả phòng học. Mọi người vui vẻ xếp sách vở, đứng lên lác đác ra về. Xuân Hà đến bên tôi thủ thỉ:

– Sướng quá! Hôm nay bỗng dưng được nghỉ học. Thể Hà, bọn mình đi vòng chợ Sài Gòn chơi. Bỏ xe đạp ở đây đi. Mình chở bồ đi xem phim, đi ăn rồi đưa bồ về đây lấy xe đạp. Bồ thấy thế nào? Như vậy tiện lắm phải không?

Thấy cô bạn mời có vẻ phấn khởi, tôi không nở từ chối nên cười mỉm chi, trả lời:

– Đi thì đì dạo chợ một vòng để rửa mắt rồi về, chớ không xem phim vì hôm nay mình bị “kẹt”, ngồi lâu không được tiện. Hôm nào khác sẽ hẹn nhau đi xi-nê. Giờ chúng mình đi dạo chợ, nhưng mình đạp xe, Xuân Hà chạy chậm chậm thì mình sẽ theo kịp. Không nên để xe ở đây, để Hà khỏi phải chở tới chớ lui mất thì giờ lắm.

Xuân Hà cười vui vẻ:

– Cũng được, vậy chúng mình đi.

Nhỏ Xuân Hà thật tươi trẻ gọn gàng trong quần jean xanh nhạt bó sát mông. Áo sa-teng hồng ngắn tay, cổ bẹt rộng với hai sợi dây cột thành cái nơ bươm bướm, rành rạnh nằm trên chiếc nút cái trên cổ. Giày Bata trắng. Tôi mặc bộ dài bằng tơ nội hóa màu hoa cà có in lá trúc cùng màu rải rác. Tóc đen dài ôm gọn trong băng-đô nhung đen. Giày san-đan trắng.

Xuân Hà chạy chầm chậm phía ngoài còn tôi thì đạp nhanh chạy bên trong, gần lề lộ. Hai đứa tàng tàng trên đường lá me bay Nguyễn Du. Chúng tôi định ra chợ Bến Thành dạo phố, ăn hàng. Chạy một hồi, sao thấy các xe lúc nãy qua mặt chúng tôi chạy ngược trở lại. Chúng tôi lấy làm lạ? Xuân Hà dừng lại hỏi người Cảnh Sát giữ trật tự. Ông ta cho biết. Ngoài sân Quốc Hội có nhóm người xuống đường tuyệt thực và sinh viên biểu tình. Nhưng ông không cho chúng tôi biết nguyên nhân. Ông còn khuyên nếu không chuyện gì cần thiết thì nên về nhà đi. Xuân Hà và tôi đành phải chia tay ai về nhà nấy. Đi chơi mà trong hoàn cảnh như vậy thì thật là mất hứng. Xuân Hà có vẻ tiếc hùi hụi:

– Mấy khi bồ chịu đi phố. Hôm nay bồ đi thì lại không đi được. Rõ là số minh xui thiệt mà!

Tôi cười lí lắc:

– Phải Xuân Hà đi một mình thì yên chuyện. Tại có mình đi theo nên bạn mới gặp xui xẻo đó!

Xuân Hà khoát tay:

– Không đâu, không phải vậy đâu. Tụi mình nghỉ học nửa chừng bữa nay chắc cũng tại việc nầy mà ra. Tiếc quá, hôm nay không đi được, thì hôm khác đi nghe Thể Hà. Bồ thiếu mình một chầu đó.

– Ờ được, thì để dịp khác. Thôi chào, mình về nhen. Mai gặp lại.

Xuân Hà vẫy tay rồi phóng xe mất dạng. Tôi đạp xe đi luồn trong các ngõ ngách, tìm đường về nhà. Còn nhiều đường lớn, hình như cũng bị chận lại hết không cho xe cộ thông thương. Thường ngày, từ chỗ bị chận xe, tôi về nhà mất chừng mười lăm phút thôi. Hôm nay chạy vòng vo tam quốc mất hơn tiếng đồng hồ mới đến nhà. Trong các đường hẻm tôi đi qua, dân chúng dụm năm dụm ba, xì xào hỏi han, bàn tán chuyện cấm đường…

Về đến nhà, tôi quăng sách vở trên bàn học đi thay bộ đồ mát. Rửa tay rửa mặt xong. Tôi cảm thấy thoải mái vô cùng. Đi xuống bếp, tôi mở tủ lạnh lấy ly nước để từ tối hôm qua uống môt ngụm, nước vào đến đâu nghe mát đến đó.

Mở tủ đựng thức ăn, tôi lôi nồi cơm lạnh tanh, và dĩa thit muối chiên mặn hôm qua ăn còn thừa, tôi bốc miếng nhỏ lủm vào miệng. Đem cơm và thịt để vào tủ, tôi đóng cửa cài chốt lại, uống hết ly nước lạnh lúc nãy, rồi chuồi lên giường tìm giấc ngủ bình yên.

Khi tôi tĩnh giấc, trời nhá nhem tối, đồng hồ treo tường thánh thót gõ bảy tiếng. Tôi nằm nướng, không muốn ròi khỏi giường Nhưng nhớ đến bài vở cần phải làm cho xong, nên tôi ngồi dậy mà trong lòng hết sức ngao ngán. Tôi nghĩ phải phấn chấn lên, nếu nằm xuống thì sẽ ngủ tiếp, nên tôi vội bước xuống giường, lại tủ lấy khăn, áo quần đi gội đầu và tắm cho tỉnh táo. Trước khi đi tắm, tôi để chút nước vào nồi cơm nguội, bóp đều rồi vặn bếp lò cho ngọn lửa nhỏ để hong cơm. Tôi cũng lấy thịt muối chiên đựng trong tô nhỏ, để trên cơm, đậy nắp nồi lại. Cười thầm, mình làm gọn thiệt, khi tắm xong, tôi sẽ được ăn ngay không phải chờ đợi.

Suốt tuần lễ rồi, tôi ăn uống lấy có. Thái Vân hẹn đến thăm tôi vào chiều thứ bảy tuần tới. Nó có bảo:

– Nếu mầy không ngại, thì tụi mình đi ăn cơm bình dân Tàu, tiệm đó ở khoảng giữa tòa Đại sứ Cao Miên và rạp chiếu bóng Nam Quang.

A, tôi nhớ căn tiệm ăn đó rồi. Nó ở sát chỗ cho mướn sách. Cơm tàu tuy nhiều dầu mỡ mà ngon. Món gà quay chấm với hắt xì-dầu pha chua ngọt trộn với ớt xây nhuyễn. Món gà luộc chấm với muối trộn gừng giã nhuyễn vắt thêm chanh. Món cá chiên giòn với sốt chua ngọt. Canh rau cao kỷ nấu với thịt nạc và gan heo. Đập một cái trứng gà để vào tộ trước khi múc canh vừa tắt lửa vào. Cá hầm dĩ chưng với gừng sắt chỉ, thịt nạc bằm và hột vịt. Món nầy ăn kèm với đậu bắp hấp, dưa leo, chuối chát, ăn đến hết nồi hết ơ không hay.

Úi chà, tuần tới nầy rạp Nam Quang chiếu phim Tàu phỏng theo truyện Hàn Yên Thúy của Quỳnh Dao, mà Liêu Quốc Nhỉ dịch là Bên Bờ Quạnh Hiu. Phim Tàu nào cũng có màn ăn uống chớ không có màn hun hít nên tôi chịu lắm. Phim Tây tà, Âu mẽo hun nhau trên màn bạc chẳng làm ai ngạc nhiên, hay sượng sùng. Còn đào kép Á Đông mà bày đặt xoắn xít cặp môi là tôi ghét cay, ghét đắng. Con Thái Vân thì ghét màn ăn uống trong phim Tàu. Tôi háy nó, bảo:

– Mầy nói ăn uống trong phim Tàu là giả. Còn đào kép trong phim Âu Mỹ bộ hun thiệt hay sao?

Con Thái Vân mắt sáng người, miệng cười lẳng lơ:

– Tao mà được đóng phim với Alain Delon là tao cho nó hun thiệt. Nó mà hun giả, tao sẽ đá cho nó toi họng.

Tôi nhịn không được, ôm bụng cười sặc sụa:

– Nghe nói nó đau bao tử, hay đau ruột chi đó, nên miệng nó hôi lắm mầy ơi.

Thái Vân nhướng nhướng đôi mày liễu:

– Tao có cách. Tao bắt nó xịt vào miệng dầu cam, dầu chanh, hay dầu bạc hà thì sẽ thơm ngay mầy à.

Giờ đây nhớ lại, tôi mắc cười thầm. Nó chê chuyện ăn uống trong phim Tàu chi thì kệ nó. Tôi mong tuần lễ qua mau để gặp lại nó và chúng tôi đi ăn cơm Tàu.

Những tia nước nhỏ đều đặn, mạnh từ búp sen chảy ra rào rào trên tóc trên thân thể tôi mát rượi. Mùi thơm hoa hồng của xà bông gội đầu hiệu “V05” làm tóc thơm và mịn màng. Tôi cảm thấy khỏe khoắn vô cùng nên vừa lau mình vừa hát nho nhỏ theo tiếng hát ca sĩ Kim Loan ca bài Căn Nhà Ngoại Ô từ chiếc radio trên bàn viết “… Tôi hỏi người quen nàng nay là nữ cứu thương trên chiến trường… Tôi bước theo tiếng gọi những người trai tha thiết với tương lai…Em ơi, trái đất vẫn tròn chúng mình hai đứa sẽ còn gặp nhau…” Tôi bước ra khỏi phòng tám, đầu còn quấn bằng chiếc khăn bàn lông lớn cho nước từ tóc ướt thấm vào khăn bàn không rơi xuống ướt áo. Tôi đi dẹp dọn hoặc lau chùi hay sắp xếp lại quần áo trong tủ, chén bát trong ngăn kệ một hồi để cho nước trên tóc có thời gian thấm hết vào khăn rồi mới chải. Đó là thói quen của tôi mỗi khi gội đầu.

Tắt bếp lò, tôi dở nắp nồi lấy tô thịt ra. Tay bưng tô thịt nóng quá, tôi vội để nghe cái cộp xuống bàn, lẹ làng nắm hai trái tai cho hơi nóng chuyền đi nhanh. Tôi lấy tô bới cơm, sắp lên trên mấy miếng thịt chiên. Rồi tôi lấy trái dưa leo, cắt đầu đít thảy vào thùng rác, chẻ theo chiều xuôi trái dưa ra làm bốn, để hai miếng trên tô cơm, bưng lại ghế ngồi, định vừa ăn vừa nghe tin tức hôm nay có gì lạ, mà hồi xế họ chận đường chận sá, coi bộ “găng” quá! Mới vừa múc muổng cơm, chưa kịp cho vào miệng thì tôi ngạc nhiên ngừng lại! Hình như tôi nghe có tiếng ai đập cửa phía nhà sau? Tôi lấy làm lạ! Cửa sau chỉ có vợ chồng ông đổ rác, đến lấy rác và đi ngay từ lúc trời còn tờ mờ sáng. Cửa sau nhà tôi ăn thông với con hẻm rất nhỏ, không người qua lại, chỉ để dành cho người đi lấy rác ở dãy phố nầy. Ngoài đầu hẻm còn có cửa cây đóng lại, và cài chốt chớ không có khóa. Lại tiếng đập cửa bình bịch rời rạc. Tôi ngần ngừ, nhưng bật đèn sáng lên rồi mở cửa.

Cửa vừa bật chốt, thì thân người đàn ông chúi nhủi như I muốn té sấp vào tôi, nhưng anh ta gượng lại được. Dưới ánh đèn nê-ông, tôi thấy rõ mặt anh ta tái mét. Tay anh ta ôm bụng, chiếc áo blouson màu xanh đen không cài nút, để lộ đốm máu lớn thấm đỏ vạt áo trước bên trong. Tôi hoảng hồn sợ hãi, mở to mắt thao láo ra nhìn. Anh ta mệt nhọc, thì thào:

– Nhà cô có bông băng gì cầm máu không? Tôi không phải là người xấu, xin cô đừng sợ.

Phản ứng tự nhiên, tôi gật đầu rồi chạy bay đến tủ thuốc gia đình của mợ tôi lôi thuốc sát trùng, băng vải, băng keo… Tôi còn đang lay hoay tìm cây gắp bông gòn để chấm nước thuốc rửa vết thương. Như biết tôi đang tìm gì, ông ta nói:

– Không cần, cô lấy xấp com-rết dầy để ngay trên vết thương, rồi dùng băng cuộn, băng thật chặt lại dùm tôi.

Tôi lanh lẹ làm theo lời ông. Xong, tôi đi lấy khăn, nhúng nước vắt hơi ráo, đưa cho anh ta lau bàn tay dính đầy máu vì đè lên vết thương. Tôi bảo:

– Nhà tôi chỉ có mỗi loại thuốc ABC làm giảm đau nhức, ông có muốn uống không?

– Không cần đâu!

Tôi thấy khó chịu về giọng điệu trả lời cụt ngủn của anh ta. Bỗng tiếng đập cửa rào trước rầm rầm:

– Chủ nhà đâu? Mở cửa, mở cửa! Cảnh sát xét nhà đây! Mở cửa, mở cửa mau!

Tôi điếng hồn, lính quýnh không biết làm gì? Tôi nhìn hắn dò xét, hắn là ai? Trời ơi, chết rồi! Nếu hắn là kẻ thù trà trộn vào dân, để khuấy rối an ninh trật tự, thì tôi là tội nhân. Mặt hắn ta tái nhợt, vì bị mất máu hay vì sợ? Tôi không biết. Mắt hắn nhìn dáo dác như đang tìm kiếm cái gì. Bỗng giọng hắn đanh lại và lạnh lùng:

– Cô hãy bình tĩnh, đi ra mở cửa cho họ vào xét đi. Tắt đèn phòng nầy trước khi đi.

Tôi gật đầu, nhìn sâu vào mắt hắn, làm theo lời hắn và cố giữ bình tĩnh đi ra. Tôi vặn đèn ngoài hàng rào, đèn trước cửa nhà rồi mở cửa đi ra mở cổng rào. Ông cảnh sát, một trong bốn người gắt tôi:

– Bộ giấu ai trong đó sao cả buổi mới mở cửa?

Trong lòng tôi lo sợ lắm. Tôi cố lấy giọng lễ phép trả lời:

– Dạ thưa ông tôi đang gội đầu.

Bộ mặt khó chịu của ông ta dịu lại, khi thấy trên đầu tôi còn quấn chiếc khăn, chứng tỏ tôi không nói dối. Ông ta hỏi lớn:

– Sổ gia đình đâu?

Tôi kéo hộc tủ kế bên lấy sổ gia đình và những giấy tờ cần thiết đưa cho ông ta. Mắt ông ta lướt nhanh trên giấy tờ, tờ khai gia đình. Trong khi đó, ba ông cảnh sát kia nhìn quanh quất tìm kiếm. Tôi sợ thất kinh. Vẫn nét mặt lạnh lùng, ông ta hỏi:

– Cô là cháu ông bà dược sĩ ở đây đi học à? Ngoài cô ra còn có ai ở đây với cô không? Từ chiều đến giờ có ai đến đây không?

Tôi hơi run giọng:

– Dạ thưa ông tôi chỉ ở đây có một mình thôi. Hôm nay không có ai đến hết.

Ông ta trả giấy tờ lại cho tôi, dịu giọng hơn một chút:

– Cô phải cẩn thận cửa nẻo phòng kẻ gian chạy vào nhà. Nếu thấy người lạ mặt lãng vãng trong xóm thì báo cho chúng tôi biết. Thôi chào cô. Ông bà dược sĩ có hay về đây không?

Tôi đã lấy lại bình tĩnh, trả lời ông ta:

– Cảm ơn ông, tôi xin nhớ lời ông dặn. Còn cậu mợ tôi bận việc làm ăn nên cũng ít khi về lắm. Thưa ông, chuyện gì mà hôm nay nhiều đường cấm không cho ai qua lại vậy ông?

Ông ta cười hề hề:

– Ôi mấy thằng sinh viên ăn không ngồi rồi biểu tình, tuyêt thực, bạo động chống đối lung tung. Mấy thằng đó phải ra chiến trường mới biết cái gian nguy, cái khổ của người giữ gìn đất nước. Thôi chào cô, xin lỗi đã làm phiền.

Đợi cho toán cảnh sát đi qua mấy căn nhà khác. Tôi đóng cửa rào khóa lại. Đóng cửa nhà cài chốt cẩn thận. Tắt đèn rồi đi vào trong. Người đàn ông bị thương lúc nãy đâu rồi? Tôi chạy vào buồng, vào nhà tắm, lục lọi kiếm tìm. Nhưng hắn đã biến mất! Cài mấy từng và khóa trái cửa sau lại, tôi ngồi xuống ghế xa-lông thừ người, chép miệng thớ ra, lắc đầu! Tô cơm đã lạnh ngắt.

Trái đất tròn mà vẫn còn hẹp! Trời đất dung rủi! Thật là một sự việc bất ngờ ngoài sức tưởng tượng! Hôm nay tôi gặp lại hắn! Người đàn ông bị thương đêm hôm đó! Hắn lại là anh của Xuân Hà, cô bạn cùng khóa với tôi!

Sự việc xảy ra đêm đó! Làm sao tôi quên được?

Nghĩ đến, tôi phát tức mình muốn chết, lầm bầm rủa sả: “Thật là đồ trời đánh thánh đâm! Trên thế gian nầy sao lại có cái thứ đàn ông như vậy? Chắc cả đời hắn ta chưa bao giờ biết cười và nói được hai chữ cảm ơn”.