Chương 12
Về đến nhà sau khi tắm rửa chúng tôi lên giường ngủ. Tôi thì buồn ngủ muốn chết, còn Thái Vân thì bị vương vấn bởi dư âm buổi họp bạn đêm nay làm nhỏ trằn trọc mãi. Nhỏ thì thầm kể lể chuyện xưa chuyện nay làm lỗ tai tôi muốn kéo biểu tình. Bỗng tôi tỉnh ngủ, hỏi:
– Ê, mầy vừa nói gì đó? Mầy nói mầy có bồ rồi phải không Thái Vân? Sao lâu rồi mầy không nói cho tao nghe? Hắn làm gì?Ở đâu? Gia cảnh có trặc trẹo gì không? Tụi bây có tính gì ở tương lai chưa? Đêm nay, nếu muốn sống thì mầy phải khai hết với tao.
Nó cười khúc khích:
– Bộ không phải lúc nãy mầy nói buồn ngủ lắm sao, mà bây giờ hăng hái dữ vậy? Bộ mầy định điều tra lấy khẩu cung tao hả?
Tôi trở mình, ký vào đầu nó:
– Tao chưa hỏi về cái tội mầy giấu giếm chuyện bồ bịch, thì giờ còn hỏi lại gì nữa? Nói ngay đi, mau lên con quỷ. Ờ phải anh chàng đeo kiếng trắng hồi nãy không?
Nó cười:
– Nói tầm bậy, bộ mầy tưởng tình cảm tao là nam châm, và đàn ông là sắt hay sao, nên gặp là dính liền? Anh chàng hồi nãy là bạn cùng khóa với người yêu tao, họ đang học năm thứ hai y khoa.
Tôi hít hà:
– Mèn ơi, mầy hay thiệt, ở đâu mà quen được với cái “ngữ” học giỏi tài ba như vậy mậy? Tao đốt đuốc đỏ trời, cố tìm một mống sàn sàn như cỡ tao thôi cũng không tìm ra. Chúc mừng mầy nghen. Rồi sao nữa? Hắn tên gì, quê quán, gia cảnh vv.. Phải khai ra hết, đừng có úp mở mà chết với tao đó nghen.
Nhỏ Thái Vân, ôn tồn kể:
– Anh tên Bá, Cao Nhân Như Bá.
Tôi làm bộ suýt soa, hít hà, chắc lưỡi:
– Cái tên nghe ngộ quá hén!
Thái Vân đắc chí;
– Người miền Bắc, miền Trung đều có tên và chữ lót đẹp cả. Còn người miền Nam mình con trai đa số lấy chữ lót là Văn, con gái lấy chữ lót là Thị trước cái tên của mình.
Tôi nguýt nó:
– Xòi ơi, bộ mầy tưởng tao khen cái tên của hắn hả? Còn lâu à mầy ơi. Tên gì có đến bốn chữ, dài thòn lòn như cái đuôi con ngựa!
Nói xong tôi cười cúc cúc. Nó chẳng những không giận, mà còn bào chữa:
– Bởi vậy mới lạ tai. Đọc lên bốn chữ: họ, chữ lót và tên: Cao Nhân Như Bá, tao cảm thấy như nghe nhạc vậy.
Tôi chặn lời nó:
– Chời đất! Thằng cha đó thế nào mà cái tên nghe sao giống các nhơn vật trong tuồng cải lương Hồ Quảng quá vậy mậy?
Nó xô tôi:
– Ê, mầy có muốn nghe nữa không, sao ngắt lời tao hoài vậy?
– Ờ, ờ xin lỗi, tao muốn nghe, muốn nghe…
– Anh ta người Quảng Đà miền Trung, gia đình đông con, bậc trung thôi chớ không giàu có. Nhưng ảnh chân thành và thương yêu tao rất mực. Tao cũng yêu thương ảnh lắm. Chúng tao quen nhau trong đám cưới, bên nhà trai là con bà dì ruột của ảnh, bên nhà gái là bạn cùng nghề uốn tóc với tao. Chúng tao quen gần hai năm rôi. Sở dĩ tao không nói với mầy, vì cũng tưởng không đi đến đâu. Bây giờ bọn tao tính chuyện chung thủy vàng đá, nên tao muốn hỏi ý kiến mầy. Vì mầy là Gia cát Lượng của tao mà.
Tôi cười rạng rỡ:
– Vậy là bọn mầy định làm đám cưới phải không? Giúp lời thì được, còn giúp vốn thì tao xin nói thiệt, rằng tao còn đang học chưa đủ khả năng tài chánh mầy à.
Nó nhăn mặt:
– Chưa chi là mầy đã sợ tao mượn tiền rồi. Bọn tao chưa đám cưới đâu. Ảnh muốn tao mướn nhà ở chung với ảnh tiện lợi lắm, để chúng tao sớm tối có nhau, chỉ trả tiền nhà một người mà ở được hai người. Gia đình ảnh cũng ở xa lắm, cơm nước không ai lo, bịnh hoạn không ai chăm sóc… Chừng nào ảnh ra trường chúng tao mới làm đám cưới. Mầy nghĩ thế nào, cho tao biết ý kiến?
Tôi giật mình, không biết trả lời sao với nó. Nó có bạn trai gần hai năm mà bây giờ mới cho tôi biết. Chắc chắn là nó chung đụng với hắn và bây giờ nó cũng đã quyết định ở chung với hắn rồi, cho tôi biết chỉ là việc nó muốn báo tin thôi. Như gáo nước lạnh tạt vào lòng! Tôi buồn muốn khóc. Nó lay vai tôi:
– Bộ mây ngủ rồi hả Thể Hà? May có nghe tao nói không?
Tôi cố nén dòng lệ xót xa buồn! Bởi tôi nghe thiên hạ đồn rằng, đất Quảng Đà không được phì nhiêu. Cho nên dân trồng lúa quá ít. Ngoài đó thường thiếu gạo, nồi cơm thường phải độn khoai lang, khoai mì, hột mít. Lúa gạo ít, nên chẳng ai nuôi heo, nuôi gà. Sông ở đó nước trong veo nên ít có cá. Tên Bá cưới Thái Vân xong, đưa Thái Vân về quê hương của anh ta sinh sống thì sao? Miệng con Thái Vân tha hồ ăn mít, nhưng nó đâu thể quên con cá, lá rau, cùng cây trái đất Nam Kỳ Lục Tỉnh? Nó đâu thể quên câu Vọng cổ, điệu hò miền Nam, và các loại gạo quý như gạo nanh chồn, gạo nàng hương, gạo vé vàng…?
– Có, tao nghe mầy nói. Nhưng sự việc quá bất ngờ, và quan trọng cả đời người, nên tao đắn đo không biết trả lời sao. Thái Vân à, tao muốn mầy trả lời thiệt tình với tao. Phải mầy đã có quyết định dọn đến ở chung với hắn rồi?
Nó mau mắn trả lời:
– Đúng rồi, chúng tao đã coi cái nhà nhỏ bên cầu Chữ Y chủ nhà đã bằng lòng giá cả. Nếu không gì thay đổi, cuối tháng nầy chúng tao sẽ dọn ở chung.
Đích thật tôi đoán có sai đâu! Tôi ủng oẳng:
– Vậy là mầy đã quyết định sống chung với hắn rồi, còn hỏi ý kiến của tao gì nữa? Nếu bây giờ tao khuyên mầy không nên ở chung với hắn, thì mầy có nghe tao không? Tao biết chắc chắn là không rồi. Thôi thì làm theo ý mầy đi. Tao xin chúc phước, chúc hên cho mầy. Và mầy nhớ rằng dù ở chân trời hay góc biển, trước sau như một tao không thay đổi, tao luôn đứng về phía bên mầy. Mầy nghĩ tao có nên đem chuyện nầy nói với ba không?
Nó nhanh miệng trả lời:
– Tao chưa có ý định báo cho ba biết bây giờ. May làm ơn coi như không có gì xảy ra dùm tao.
– Ờ được rồi, tao sẽ giữ im lặng. Vậy mầy có đến thăm tao thường xuyên như thời gian đã qua không? Khi cần gì thì cho tao biết, nếu có thể tao sẽ giúp mầy.
Thái Vân cảm động trước lời chân thật của tôi, nó nói:
– Như thường lệ, không gì thay đổi hết. Tao làm ở tiệm uốn tóc lương gấp ba so với lúc tao làm thư ký. Nên tao nghĩ sẽ không phải nhờ mầy trong vấn đề tiền bạc đâu. Ba và mầy luôn đối xử tốt với tao. Nếu kiếp nầy không trả được, tao nguyện kiếp sau kết cỏ ngậm vành làm trâu làm ngựa trả ơn ba và mầy.
Tôi cười dã lã:
– Thôi đủ rồi, khỏi trả ơn trả nghĩa chi hết. Lúc trẻ mầy quá khổ… Chỉ mong tương lai mầy tốt đẹp là tao và ba vui mừng lắm rồi. Hãy yên tâm tao sẽ không nói gì đâu. Ngủ đi, tao cũng buồn ngủ quá đây nè.
Tôi không tài nào nhám mắt được, cứ thao thức mãi nhưng không dám trăn trở vì sợ nó biết tôi chưa ngủ. Thật tình mà nói tôi không biết phải khuyên nó thế nào đây? Tôi với nó sống chung từ thuở nhỏ, vui buồn mặn ngọt có nhau. Sự dạy dỗ của ba tôi với nó và tôi đều giống nhau, không ai nhiều ai ít hơn ai. Nhưng tánh tình và lối sống giữa nó và tôi càng lớn càng rất khác biệt. Nó theo nếp sống mới, tự lập, tự do, chỉ biết hiện tại không cần nghĩ ngợi đến ngày mai. Sống thế nào cũng được, nằm đâu cũng được, ngồi đâu cũng được, muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm, muốn cười thì cười ha hả không màng đến cảm giác của những người chung quanh. Chỉ hai buổi no bụng với nó là đủ lắm rồi. Cái đau khổ, buồn bực không ở lâu trong lòng nó được.
Ngoài tôi ra, tôi nghĩ nó không nhường nhịn bất cứ người nào. Những tánh tình nầy có cái tốt cũng có cái hại mình. Tôi đã nhiều lần khuyên nhưng nó có nghe đâu. Tôi biết sống ngoài xã hội nó khôn và hiểu nhiều điều hơn tôi. Nhưng việc nó đến ở chung với người yêu thì không nên. Theo thiển nghĩ của tôi, chuyện đó không thể có, ở hoàn cảnh hay ở trường hợp của người con gái nết na, đàng hoàng! Tôi có phải bị thoái hóa, đi ngược lại trào lưu tiến hóa, hoặc khắc khe lắm không? Khắc khe hay không cũng được nhưng tôi không bao giờ chấp nhận điều nầy…
Tương lai còn dài quá! Những ba năm nữa người yêu nó mới ra trường, bao nhiêu phức tạp của sự chung đụng hàng ngày. Gia đình dòng họ bên người yêu nó có chấp nhận hay không khi nghề nghiệp, học thức giữa đôi bên quá chênh lệch? Còn việc thủy chung của người yêu nó, ai bảo đảm được. Đầu óc tôi rối rắm như tơ vò! Chuyện của nó sao tôi phải khổ thế nầy? Tôi thở dài chán nản, nằm trở mình quay vào vách, bàn tay đặt dưới má đọng những giọt nước mắt!
Trời sắp chuyển mưa nên nóng nực. Thái Vân vào phòng tắm, xối nước ào ào. Nó bước ra với cái áo ngủ mỏng lét như cánh ve, cánh chuồn chuồn màu hồng đào. Chèn ơi, thân hình nó sét-xy quá chừng. Thân thể nở nang sung mãn, phần thịt chắc nịch, phần mỡ bị lấn lướt mất tiêu. Da thịt nó trắng mát, ngồn ngộn. Tôi cười thầm, thân mình chắc chắn đã thua nó rồi. Nếu khuôn mặt tôi không thanh tú, tôi sẽ thua xa nó từ bóng sắc đến dung nhan một cách thảm hại. Tôi cất giọng chọc quê:
– Mầy trông mê ly quá! Hồi xưa Dương Quý Phi đẹp phốp pháp cỡ mầy là cùng.
Nó cười bằng lòng, khoe:
– Con Xuân Hà có trao cho tao tấm danh thiếp, ân cần dặn tao đến chơi nhà nó. Tao ừ ào thôi, chớ không nghĩ rằng mình sẽ kết thân với nó. Tố nào theo tố nấy mầy à. Mầy với tao thì chuyện gì cũng được, có thể nói trây, thông cảm với nhau. Chớ giao thiệp với nó, tao phải uốn lưỡi bảy lần mỗi khi nói chuyện với nó, thì mệt lắm! Xin hai chữ bình an đi, tao không kham nổi đâu.
Tôi mở tủ lạnh lấy ly nước uống. Thái Vân rinh miếng dưa hấu trái mùa ra ních cho mát ruột. Rồi cả hai chui vào mùng cố dỗ giấc ngủ.
Sáng hôm sau, trong lúc tôi còn ngủ thì Thái Vân xách gào-mên ra chợ chồm hổm mua cháo lòng. Mua xong, về nhà nó còn pha cà-phê rồi đánh thức tôi dậy dùng điểm tâm. Ngửi thấy mùi cháo thơm, tôi lên giọng thầy đời:
– Mầy sang quá, con gái con ghiết phải cần kiệm chớ. Ăn sáng bằng xôi, bắp chà, hay bánh chuối nước cốt dừa là đủ rôi. Mầy bày đặt mua đồ ăn mắc chi cho tốn nhiều tiền!
Tuy nói chảnh, nhưng tôi cũng ngồi dậy, rửa mặt, súc miệng qua loa, rồi ngồi vào bàn. Đầu tháng nên nhỏ Thái Vân xài sang. Ngoài hai tô cháo hấp dẫn còn nóng hổi, nó còn mua thêm dầu cháo quẩy, đem cắt nhỏ đế ăn với cháo. Cả hai vừa cười nói vừa nhai tim, gan, phèo, phổi và hả hê húp cháo một cách thống khoái.
Con Thái Vân ăn xong, đứng dậy đến tủ lưới của tôi, đảo mắt thị sát khắp hai ngăn tủ, rên rỉ:
– Nồi đồng nồi đất ơi, con Thể Hà sao mà mua nhiều đồ ăn chơi quá đây nè?
Tôi cười:
– Thì có mầy tới chơi, tao xài sang vậy mà.
Thái Vân cầm lên từng món, tru tréo:
– Cái gì đây? Hột gà lộn phải không? Gói gì đây? Kẹo hột điều. Thố nhỏ đựng gì đây? Ồ, me và tép mở ngào đường hả? Ủa, còn trái xoài tượng lớn cỡ bắp chân nữa chi? Ôi toàn là những món ăn chơi thuộc loại tủ của con Thái Vân nầy mà. Trưa nay tao lãnh phần phanh thây trái xoài tượng, và cho hột gà lộn tắm nước sôi, để mấy con gà trong trứng sớm đầu thai thành phụng hoàng trên thiên đình. Ai chớ con em Thể Hà của tôi thì luôn biết bà chị hờ của nó ưa thích món gì. Thể Hà à, ăn vặt xong rồi thì…
Tôi hớn hở hỏi:
– Thì sao?
Thái Vân cười:
– Thì tao đưa mầy đi coi bói ở hẻm Thầy Đội Có, xéo xéo chợ Phú Nhuận, được không?
Tôi thở dài thất vọng:
– Vậy mà tao cứ tưởng mầy đưa tao đi rạp Khải Hoàn xem phim Hải Âu Phi Xứ chớ.
Thái Vân trề môi, gạt ngang:
– Thôi đi mầy ơi, làm ơn dẹp ba cái nghệ thuật mắc dịch mắc toi đó qua một bên đi. Tao cần xem bói để biết tình duyên ra sao. Xong rồi, tao đưa mầy qua chùa Huệ Nghiêm lạy Phật.
Rồi nó ỏng ẹo, nheo mắt nhìn tôi ngâm nga bằng giọng thẻo thợt:
“Vô chùa lạy Phật cầu chồng. Ông Bổn liền bảo đàn ông thiếu gì.”
Nhiều chuyện dồn dập đến với tôi: nào là học bài để thi cử, đi công tác trong thành phố. Ba tôi bịnh, nhỏ Thái Vân dọn nhà… cho nên đến bây giờ tôi vẫn chưa có dịp đi thăm bà vú. Hôm qua ngồi soạn lại xách tay thấy địa chỉ vú, tôi quyết định cuối tuần nầy tìm đến thăm bà.
Mở cửa, bà vú kinh ngạc quá đổi ôm chầm lấy tôi, thổn thức:
– Cô Ba, nghe cô học ở Sài Gòn lâu rồi, sao bây giờ mới đến thăm vú? Bộ cô không còn thương vú nữa sao? Riêng vú thì lúc nào cũng thương nhớ cô Ba lắm.
Mắt tôi cũng rướm lệ, cảm động:
– Có, con nhớ vú lắm. Lúc mới lên Sài Gòn, con không biết vú ở đâu? Mấy tháng trước, ông ngoại con qua đời con về chịu tang, dịp đó ba con mới trao cho con địa chỉ của vú. Nhưng lần lữa bận rộn, ngày qua ngày cho đến nay con mới thăm vú. Xin lỗi vú nghen. Con có mua món cốm chuồi Long An mà vú thích ăn đây nè.
Vú một tay đỡ gói cốm, được tôi gói bằng giấy màu cẩn thận, tay kia nắm chặt tay tôi, như sợ buông ra sẽ vuột tôi mất đi. Vú lăng xăng:
– Vô nhà, vô nhà đi. Mừng quá, vú quên mất mời cô Ba vào. Sao ông nhà có khỏe không? Nhà bảo sanh của cô Hai khá không? Còn cô Ba đang ở đâu? Ở với cô Thái Vân hả? Cô đang học gì? Hay dọn đến đây ở với vú đi. Vú ở với thằng con trai. Nhưng vì bận việc làm ăn, nó cứ đi đông đi tây, ít có ở nhà nên vú buồn lắm…
Vú vừa nói vừa đến tủ lạnh rót ly nước cam bưng lại, ngắm nghía tôi từ đầu đến chân rồi cười tít toác, bảo:
– Mời cô Ba uống nước. Gặp lại cô Ba, vú vui quá nên quên đầu quên đuôi hết ráo. Mèn đéc ơi, hồi nầy cô Ba là tiểu thơ đài các rồi, thiệt trang nhã và xinh đẹp quá đi. Nghe cô Hai nói năm rồi, có người xin coi mắt cô Ba phải không? Chừng nào có tin vui phải cho vú biết đó nghen.
Tôi cười mắc cỡ rồi nheo mắt với vú:
– Vú khen thiệt hay nói nịnh cho con vui vậy? Vú thấy chưa? Bây giờ con đã lớn rồi, vú hãy gọi tên con là Thể Hà đi, đừng gọi cô Ba nữa nghe con bé tí teo quá đi, và không thân mật chút nào hết. Năm rồi, có người xin coi mắt con, nhưng ngày hẹn con về không được, đến khi con về thì hắn đã đi mất. Chưa ai biết mặt ai, nên chuyện chẳng đi đến đâu vú ạ.
Vú vẫn ánh mắt đó, nụ cười đó nhìn tôi trìu mến như thuở xưa. Vú bây giờ tóc trắng nhiều hơn tóc đen. Vóc dáng vú tròn trịa hơn lúc chung sống với chúng tôi. Vú mặc bộ đồ lụa trắng, đeo đôi bông cẩm thạch mù u lên nước xanh lặt lìa. Da dẻ vú mịn màng, hồng hào. Vú nói cười, không thâm trầm, khắc khổ như xưa nữa. Điều đó, chứng tỏ vú có cuộc sống sung túc, hạnh phúc bên người con trai của vú. Thật sự tôi rất mừng cho vú. Vú mời mọc:
– Uống nước đi cô Ba. Câu chuyện coi mắt chỉ như vậy à? Để có dịp, vú làm mai cho cô Ba. Và từ từ vú sẽ sửa đổi cách gọi tên cô Ba. Bởi quen miệng rồi vú sửa ngay chưa được đâu.
Nói chuyện với vú cả tiếng đồng hồ rồi, mà cả hai vẫn còn thao thao bất tuyệt. Bởi chúng tôi có rất nhiều, rất nhiều chuyện để nói, để kể lể cho nhau nghe… Chúng tôi đã sống chung mười mấy năm liên tục, gần một phần ba cuộc đời của con người, thì làm sao không có chuyện để hàn huyên tâm sự? Vú và tôi, dù là một già, một trẻ dù tư tưởng tâm hồn của cả hai khác nhau, nhưng tôi có nhiều chuyện thích kể lể, tâm tình với vú hơn là lúc gặp lại nhỏ Thái Vân. Và không biết tại sao, bây giờ khoảng cách thân thiện giữa tôi và nó ngày càng nhích xa, nhích xa dần?
Tôi nhận lời ở lại ăn cơm với vú chiều nay. Ngồi gần vú, ở bên vú tôi cảm thấy lòng tôi ấm áp vô cùng. Tình yêu thương nồng ấm phủ trùm bao bọc chúng tôi.
Trước khi đi nấu cơm, làm món ăn, vú đưa tôi lên lầu thăm phòng ốc trong nhà vú. Lên thang lầu bằng đá mài. Giữa tầng lầu hai là lối đi lót gạch tráng men được lau chùi thường xuyên nên bóng loáng. Lối đi nầy chia hai dãy phòng. Bên phải là phòng ngủ rộng rãi của vú, đối diện với phòng vú là phòng tắm và vệ sinh chung. Phòng ngủ bỏ trống cùng phía với phòng vú. Đối diện với phòng bỏ trống bên trái cửa phòng đóng kín là phòng ngủ của con trai vú.
Trước bốn phòng nầy là phòng gia đình. Dùng để hội họp hàn huyên nếu có khách đến chơi lâu ngày. Trên tường có treo mấy bức ảnh truyền thần của cha mẹ chồng và chồng vú. Bên vách kia có ảnh phóng đại của vợ chồng người em của chồng vú nữa. Ở góc xéo gần hồ nuôi cá tàu có ảnh của người thanh niên trẻ, trong ảnh người đó cười khoe hàm răng trắng đều đặn và khít khao. Hàm răng nầy mà đem thi với chú Bảy Chà kem đánh răng Hynos thì sẽ ăn chắc. Chiếc ảnh bán thân của vú lúc còn thanh xuân. Vú có nụ cười rạng rỡ, mặt mày sáng sủa phơi phới trong chiếc nón lá bài thơ, vú thuở đó đẹp như hoa sen, hoa súng trong đầm nước.
Có nhiều khi tán dóc với Xuân Hà trong giờ ăn trưa, hoặc trong dịp nào đó, tôi than thở với nhỏ, phải chi trời cho tôi thêm ít gờ-ram thịt nạc, ít gờ-ram mỡ, thì tôi cũng sét-xy như Thái Vân. Xuân Hà cười, rồi đấm vai tôi, quở: “Khéo nói xàm, mặt bồ mà ráp vào thân hình sét-xy của Thái Vân thì lạc lỏng lắm. Mặt bồ là chân dung nàng thơ, phải đi với thân hình mảnh khảnh mới đẹp thơ mộng chớ”. Nghe cô nói, tôi làm thinh nhìn xuống mỉm cười.
Cạnh hình vú, có tấm ảnh tôi mặc áo trắng, tay ôm cặp và nón lá trước ngực nữa. Nếu không phải là của tôi, thì cho dù tôi có cầm tấm ảnh đó lên nhìn, cũng không nhận diện được người trong hình là ai. Vì tấm ảnh nầy, tôi chụp năm học lớp nhứt. Tôi đã tặng vú lâu lắm fôi. Khi rời nhà tôi, vú đã mang theo để được ngắm chân dung tôi thường xuyên, cho đỡ nhớ tôi. Tấm lòng thương của vú đối với tôi có khác gì tấm lòng người mẹ.
Phòng gia đình chiếm chỗ rộng nhứt trên lầu. Các cửa sổ dược treo màn bằng “voan” mỏng màu cà-phê sữa dài đến chân tường. Trong phòng có tủ sách. Có treo nhiều bức ảnh về thiên văn, có ống dòm lớn đặt trên mấy cái chân xoay chiều để ngắm thiên tượng. Có máy hát dĩa, có máy truyền hình. Có cái bồn nuôi cá tàu… Có bàn ghế ngồi đọc sách. Trên bàn ngọn đèn nê-ông ngắn chân, bên cạnh bình thủy tinh lớn cắm đầy bông huệ trắng, hương hoa tỏa ra dìu dịu khắp cả căn phòng.
Hai cánh cửa kiếng chắn ngang, bên ngoài là sân rộng lộ thiên có tường và lan can cao gần đến ngực. Ở chính giữa hành lang phía nhìn ra đường là bàn thờ Ông Thiên. Quanh sân có trồng những chậu cây kiểng uốn hình long phụng, hình cái tháp… Góc trái có chiếc bàn đá màu và mấy cái đôn ngồi cũng bằng đá granito màu tím pha trộn những chấm đen. Tôi đứng bên trong dí mũi lên cửa kiếng nhìn ra sân thượng thầm nghĩ: “Nhà có tiền, cuộc sống sung túc, nên đồ đạc trưng bày trong nhà cả ngoài sân cũng trông mát mắt…” Vú lên tiếng bảo tôi:
– Cô Ba ở đây đọc sách hay mở truyền hình xem, hoặc mở máy nghe nhạc. Vú xuống nhà nấu cơm.
Tôi nhanh miệng, nói:
– Để con phụ với vú, dạo nầy con biết nấu ăn rồi vú ơi!
Vú cười, xua tay:
– Không có chuyện gì để làm cả. Đồ ăn có chị người làm đã nấu từ sáng, chiều nay chỉ xin về nhà để đi thăm người thân nằm bịnh viện. Vú chỉ bắc nồi cơm. Sau khi cơm chín hâm lại món ăn mà thôi, không phải nấu nướng chi cả. Cô Ba ở đây đi, bắt cơm xong vú sẽ lên. Có cần sáng thì bật đèn, hoặc vén màn cửa sổ lên.
Tiếng dép lẹp xẹp của vú bước xuống từng bậc thang lầu. Tiêng dép quay trở lên, vú khép cánh cửa phòng gia đình lại, rồi đi xuống nhà dưới.
Phòng gia đình được trưng bày trang nhã, tôi không vén màn, cũng không bật đèn. Ánh sáng xuyên qua bức màn tơ màu trở nên mờ dịu, không chói mắt, làm tôi dễ chịu hơn. Tôi ngắm những bức hình chụp, được phóng đại treo trên tường. Tôi nghĩ, người chơi hình nầy có lẽ thích về thiên văn, khoa học. Hình ảnh đầy những tinh tú, mặt trăng, nhựt thực, nguyệt thực… Tôi săm soi từng viên đá màu dưới đáy bồn nuôi cá. Tôi miên man nhìn làn nước trong vắt: Có rong, có loài cỏ, loài cây sống trong nước… (ở đây là loại nhân tạo được bày dưới đáy bồn). Cành lá cây nghiêng nghiêng theo nước sùi bọt, và quặn từng đợt ngược xuôi như dưới hồ thiên nhiên do những ống máy đặt ở gốc bồn chuyển vận. Trong bồn có những con cá tàu đẹp to bằng bàn tay: đỏ, vàng, tím, trắng… Bụng cá phình bự như mấy bà bầu gần ngày sanh, đuôi dài, mắt lồi tròn xoe đang nhởn nhơ bơi đi, thảnh thơi lội lại. Có con nhoi lên mặt nước đưa cái mỏ tròn vo đớp, đớp bọt làm dao động mặt nước gợn sóng li ti. Đuôi cá ngoắc ngoắc trông dễ thương quá!
Tôi khom lưng, mặt kề sát bồn, nhẹ chắc chắc lưỡi xem cá có nghe không? Con cá như nghe thấy, hoảng sợ quẫy đuôi lặn nhanh sâu xuống đáy bồn làm mấy con kia cũng hùa nhau lăng quăng như tìm chỗ trốn. Nhưng phút chốc thôi, chúng lại nổi lên đớp đớp mặt nước.
Đột nhiên một cảm hứng từ đâu chợt đến, tôi ngâm nho nhỏ mấy câu thơ phổ thông của TT.KH, khi thấy bức tranh thiếu nữ, đứng bên giàn hoa ti-gôn đơm bông thắm tươi, treo trên vách:
“Nếu biết rằng em đã lấy chồng
Trời ơi người ấy có buôn không
Có thầm nghĩ đến loài hoa vỡ
Tựa trái tim côi, tựa máu hồng.”
Tôi chợt thấy mình vô duyên. Khi không khi thì lại ngâm bài thơ trù ẻo đó. Bỗng giọng ngâm trầm trầm sau lưng tôi:
“Nếu biết rằng em đã lấy chồng
Anh về cưới vợ thế là xong
Vợ anh không đẹp bằng em lắm
Nhưng đỡ cho anh phút chạnh lòng”
Quay lại, tôi giật mình đánh độp, làm rơi cuốn sách đang cầm trên tay. Hắn đứng đó chắc là lâu lắm rồi? Hắn đã theo dõi không sót một cử chỉ nhỏ nào của tôi! Trời ơi, sao hắn lại ở đây? Hắn có phải là quỷ sống bám theo tôi không? Sao đi đâu tôi cũng gặp cái bản mặt ma chê, quỷ hờn của hắn vậy? Tỏi còn đang lúng túng thì hắn nhẹ giọng:
– Tôi đã làm cô giựt mình à? Thành thật xin lỗi.
Tỏi như chợt tỉnh, gay gắt:
– Sao lại là ông? Ông làm gì ở đây?
Hắn mỉm cười hóm hỉnh, hỏi tôi:
– Sao không phải là tôi? Sao cô cũng ở đây?
Tôi nổi nóng, lượm cuốn sách mới đánh rớt dằn mạnh lên bàn bước ra khỏi phòng, miệng lẩm bẩm: “Thật là vô duyên! Mình thật là xui xẻo!”. Hắn bước xích ra chắn ngang cửa, như muốn cản đường. Tức muốn chết, tôi trợn mắt nhìn hắn chưa kịp nói gì, thì hắn hỏi:
– Bộ tôi thấy đáng ghét lắm sao, cô?
Tôi không còn giữ phong độ được nữa, đẩy mạnh hắn qua một bên, chạy nhanh xuống lầu. Mắt nhìn quanh tìm kiếm. Tôi vội lấy xách tay rồi nói với vú:
– Con về đây vú à. Hôm khác, con sẽ ăn cơm với vú.
Vú ngạc nhiên chưng hửng:
– Tại sao vậy? Xong cả rồi, chỉ dọn lên là ăn ngay.
Hắn đứng tựa thang lầu hồi nào, tay cầm xâu chìa khóa, miệng cười lí lắc nhìn tôi, trêu chọc:
– Có con, cổ sẽ không ở lại đây ăn cơm đâu, thôi để con đi.
Hắn vừa nói vừa bước chầm chậm xuống mấy bậc thang.
Tôi tức căm gan, quay mặt định bỏ đi. Vú như sực nhớ, nắm tay hắn kéo lôi qua phía tôi, bảo:
– Khoan đi đã cô Ba! Đông, con về hồi nào, sao má không hay? Lại đây, lại đây để má giới thiệu. Cô Ba, nó là Đông, con trai của vú, lúc nhỏ cô thường bảo vú dắt cô đi gặp nó và cô luôn dặn vú không được thương nó mà chỉ thương mình cô Ba thôi. Đông, đây là cô Thể Hà, lúc xưa má làm vú nuôi cổ mười may năm trời đó. Hôm nay cổ đến thăm má, bộ con đã chọc giận gì sao mà cổ đòi về vậy?
Đến phiên tôi đứng chết trân! Trên đời nầy sao có sự trùng hợp ngẫu nhiên lạ lùng như vậy? Tôi không biết mình đang muốn cười hay muốn khóc! Rõ là đi đến đâu tôi cũng gặp cái thứ “ma chê, quỷ hờn sao quả tạ” nầy vậy? Nhưng cơn tức giận ban đầu của tôi đã nguôi ngoai, vú lại nắm tay tôi kéo ngồi xuống:
– Thằng con của vú làm ăn thì giỏi, nhưng tế nhị thì không bằng ai, nhứt là với phái nữ nên từng tuổi nầy vẫn chưa có vợ. Nếu nó có thất thố điều gì phiền thì cô Ba cho vú xin đi, giận hờn chi cho mặt mày cô tái mét vậy?
Tôi không cầm được, buông xách tay ôm lấy vú khóc òa. Vú vuốt tóc nhè nhẹ như lúc tôi còn nhỏ bị ba rầy chạy đi tìm vú để được che chở. Hắn vẫn cười nửa miệng, rót nước và lấy chiếc khăn tay đưa tôi:
– Thôi đừng giận nữa, sao cô mít ướt quá vậy? Hãy lau nước mắt rồi uống nước đi. Hôm nay mình ăn gì má?
Vú giật ly nước trên tay hắn, cằn nhằn:
– Đưa ly nước cho má. Con lộn xộn quá đi. Lớn rồi mà không nên thân chút nào hết! Những món ăn đã hâm nóng trên bếp đó.
Vú nói nhỏ bảo tôi vào phòng rửa mặt rồi ra ăn cơm. Còn hắn ta thì tự đi lấy vá múc đồ ăn trong nồi trong chảo ra dĩa ra tô. Tôi vào phòng rửa mặt không dám nhìn mình trong kiếng bởi mặt tôi hãy còn hờn dỗi lẫn sượng sùng, tưởng chừng trong mười hai con giáp mình không giống con nào.
Bữa cơm của người có tiền lúc nào cũng khá thịnh soạn: Tô canh cá duồng nấu ngót với cà chua và cần tàu để ăn với bún. Đĩa tôm lăn bột chiên dòn trên cải xà-lách-soong có nước soi cà. Đĩa củ kiệu trâu (củ kiệu lớn bàng ngón tay cái), chẻ đôi xào tôm thịt. Đĩa lớn sườn non xào chua ngọt. Cá sặc lò tho kho lạt dầm me. Trong khi ăn, tôi nhai cơm nhỏ nhẻ nghe vú kể chuyện nầy hỏi chuyện kia. Còn hắn thì không để ý sự hiện diện của tôi. Hắn như ma đói ăn hết chén nầy, tự bới chén khác. Lâu lâu hắn mới trả lời vài câu hỏi của vú. Ngồi đối diện với hắn, nhưng tôi không dám nhìn thẳng mặt hắn. Tôi ghét cay ghét đắng, cái cười nửa miệng khinh khỉnh và cặp mắt ngời sáng như trêu chọc, thách thức của hắn, mỗi khi bất ngờ tôi bắt gặp hắn nhìn tôi.
Chúng tôi ăn xong thì phố xá đã lên đèn. Hắn bưng ly nước lại bàn lấy tờ nhựt báo, lật từng trang như tìm kiếm thứ gì rồi ngồi xuống xem. Tôi phụ vú rửa chén xong xin phép về vì trời đã tối. Vú bịn rịn nói:
– Lần sau đến đây cô Ba nhớ ở lại đêm với vú nghen. Hay dọn đến đây ở với vú đi. Cô Ba thấy đó, nhà có phòng trống không ai ở mà.
Tôi nghĩ thầm trong bụng, đến đây ở hằng ngày phải gặp cái bản mặt mo khó ưa của hắn, thà tôi nhảy xuống cầu Bình Lợi tự tử còn mát mẻ hơn. Tôi bối rối, bất chợt bắt gặp nụ cười hóm hỉnh của hắn, như ngầm nói rằng hắn đã biết tôi đang nghĩ gì! Thật tức muốn chết đi được! Tôi lén vú, háy hắn một cái cho bỏ ghét.
Tôi cười buồn, chào vú:
– Thưa vú con về. Hôm khác con sẽ đến thăm vú để được ăn bữa cơm ngon như hôm nay.
Vú nhìn ra ngoài trời, bảo:
– Đông, trời tối lắm, con lấy xe đưa cô Ba về đi. Con thiệt tệ quá! Đàn ông con trai mà không biết nịnh đầm chút nào hết. Ngồi đâu thì ngồi chết trân như khúc gỗ vậy hà.
Hắn đứng lên tìm xâu chìa khóa, cười nói:
– Sao má cứ phỉ báng con trai yêu quý mình trước mặt người dưng hoài vậy? Con là con của má hay cổ là con của má?
Vú cười xòa, đánh vào vai hắn:
– Cái thằng nầy! Má thương yêu cả hai, nhưng má nghiêng bên cổ nhiều hơn, con có biết chưa?.
Câu nói của vú làm tôi thoải mái trong lòng. Hắn cười rạng rỡ:
– Con biết rồi, như vậy thì má vị tình quá! Thôi, con đưa cổ về đây, dịp khác con sẽ tính sổ với má.
Hắn ra trước rồ máy xe đợi. Vú đưa tôi ra gần tới xe hắn đậu nói năm điều bảy chuyện rồi thì trở vào nhà đóng cửa lại.
Hắn đừng có nằm mơ, cứ tưởng bở mà nghĩ rằng tôi sẽ sung sướng và cảm kích hắn. Đừng có tưởng miệng tôi sẽ cười tươi như hoa hàm tiếu, và tôi sẽ điệu đà bước lên xe. Đừng tưởng tôi còn yểu điệu, liếc chung quanh xem có ai nhìn mình không, để dựa hơi chiếc xe đẹp của hắn mà lấy le với thiên hạ! Xì, còn khuya! Bộ bổn cô nương dễ lên ngồi xe để cho hắn chở đi lắm sao? Sức mấy! Bổn cô nương không thèm dòm lấy mặt hắn, bỏ đi tuốt ra cổng băng qua lề đường bên kia, đi thêm một đổi nữa cho khuất nhà hắn, rồi đứng đón xe về.
Chiếc xe nhà bóng loáng, mui trần trờ tới dừng lại sát lề đường nơi tôi đứng. Hắn chồm qua kéo chốt cho cửa xe bật mở, miệng nói lớn:
– Lên xe đi, bộ cô là con nít hả? Cô có biết ban đêm đàn bà con gái đứng một mình đón xe ngoài đường rất nguy hiểm lắm không? Vả lại vùng nầy vắng vẻ khó đón xe lắm chớ không phải như bên Trần Quý Cáp, Lê Văn Duyệt của cô đâu. Hay cô muốn tôi xuống ẵm cô để lên xe đưa cô về, cô Ba?
Nói đến đây không nhịn được, hắn bật cười thành tiếng. Tôi không biết làm gì cho hả tức, chỉ còn rủa thầm trong bụng: Thật là cái thứ thúi mồm, thúi miệng, thần sầu quỉ khốc cá lốc phùng mang, ôn hoàn dịch lệ mà. Nhưng tôi hơi nao núng trước lời cảnh cáo “con gái đón xe ban đêm một mình rất nguy hiểm”. Hắn xuống xe, đi vòng qua chỗ tôi đứng, thấp giọng, thành khẩn:
– Nếu tôi đã làm gì cho cô giận thì cho tôi xin lỗi! Đừng có ương ngạnh nữa. Hãy lên xe để tôi đưa cô về. Đứng đây gió lạnh, cô bị bịnh tôi phải ăn nói sao với vú của cô? Cô là con cưng quý của bà, cô mà có chuyện gì bà sẽ đập tôi chết đó! Cô nở thấy tôi chết mà không cứu sao? Giận tôi thì giận cứ để dành hơi sức, hôm khác gây lộn với tôi. Nhưng bây giờ cô phải thương cho chính mình chớ. Làm ơn lên xe đi mà, Thể Hà!
Lòng tôi dao động, khổ sở bước lên xe hắn như bước lên đoạn đầu đài! Xe chạy bon bon trên đường, tôi làm thinh chẳng nói nửa lời, hắn cũng chẳng thèm đếm xỉa gì đến tôi. Tới trước cổng nhà, hắn tắt máy xe, bước xuống sang bên tôi định mở cửa, nhưng tôi nhanh hơn tự mở cửa xe bước xuống, lí nhí trong miệng:
– Cảm ơn ông, tôi đã làm phiền ông đưa tôi về.
Hắn đứng sát bên tôi, giọng nhẹ như gió thoảng:
– Cô không mời tôi vào nhà sao?
Tôi thẳng thắng, giọng đanh từng nhát gừng:
– Dạ không tiện đâu. Nhà tôi kẻ xấu chạy đại vào chớ tôi không mời. Chỉ một lần thôi, tôi tỡn tới già.
Hắn ta như chợt nhớ, mắt nhuốm buồn nhẹ giọng:
– Tôi không phải người xấu như cô tưởng đâu. Có dịp tôi sẽ nói rõ cho cô biết.
– Dạ không cần thiết. Khuya rồi, cảm ơn ông đã đưa tôi về, xin chào.
Hắn lại dặn dò:
– Hôm nào đến thăm má tôi, xin cô cho hay trước. Má tôi sẽ đãi cô những món mà cô ưa thích. Còn tôi, tôi cũng biết làm bếp chút ít, sẽ đãi cô nhiều món đặc biệt.
Tôi hừ, rồi trả lời:
– Món gì tôi cũng thích ăn cả, trừ món sát nhân của ông thôi. Nhắc tới món đó, tôi còn nổi da gà và cảm tưởng như mình vừa bị chém hụt.
Nói xong, tôi liếc xéo hắn bén như dao cạo, rồi ngoe ngoảy quay lưng. Tôi không cần biết đến cảm nghĩ của hắn, vội mở cổng rào bước vào khóa trái lại. Đi vô nhà mở cửa rồi đóng sầm lại không thèm nửa mắt nhìn xem hắn đã đi chưa.
Cho đáng đời! Đồ cái thứ “ăn nói vô duyên, cà riềng, cà tỏi”. Tôi chợt cười thành tiếng, vì không biết câu chửi nầy mình đã nghe từ đâu hay học của ai mà chửi đúng chỗ, đúng điệu quá chừng chừng! Nhưng tôi chợt mường tượng lại khuôn mặt của hắn, của tên thanh niên: kỳ cục, kỳ quặc, kỳ khôi, kỳ quái kia. Trán hắn cao vuông và trong sáng. Đẹp! Cằm vuông thì hậu vận tốt lắm! Mũi thả giọt mật! Quới tướng đó đa! Cặp mắt buồn lầm lì khi hắn không nói chuyện, nhưng khi mở miệng cóc thì ranh mãnh, soi bói, sáng ngời! Thấy phát ghét! Nụ cười nửa miệng ngạo nghễ, khinh khỉnh! Khó ưa! Khi nói chuyện vui hay chọc ghẹo người khác thì mắt miệng cùng lúc như điểm nụ cười! Ứa gan! Mặt tếu tếu thì thôi! Ghét luôn.
Hắn muốn viếng nhà tôi hả? Xí, còn khuya, không phải dễ đâu! Nếu hắn có đến tôi sẽ đãi trà? Sức mấy, tôi sẽ vặn nước máy cho hắn uống cho hắn đau bụng ỉa chảy chơi! Hắn bắt chuyện với tôi? Tôi sẽ làm bộ mệt, làm bộ buồn ngủ để hắn mặc cảm rằng hắn vô phước, vô phần, vô duyên, vô vị, nên ăn nói không ai thèm nghe, đáng đuổi ra khỏi nhà, để tôi ngủ một giấc ngon lành cho khỏe tim, mát ruột.
Tôi đi tắm ra, cảm thấy mát mẻ và dễ chịu hơn. Sau đó tôi thay nước cho bó cúc vàng cắm trong bình. Hoa tươi hơn khi tôi vẩy cho chúng một ít nước mát. Nhưng lòng tôi không tươi. Tôi vụt thấy căn nhà nầy sao rộng hơn, im vắng một cách rờn rợn. Lần đầu tôi thấy cảm thấy nỗi buồn cô độc xâm chiếm tâm hồn. Tôi ngồi lặng lẽ nghĩ đến phim Mùa Thu Lá Bay, mường tượng đến khuôn mặt dễ thương của Đặng Quang Vinh đóng vai nam nhân vật chánh của cuốn phim phóng tác theo quyển tiểu thuyết nầy. Mặt Đặng Quang Vinh trong sáng, thánh thiện, trái hẳn khuôn mặt vác hất và ngạo mạn của hắn. Ô lạ, sao hôm nay tôi cứ nghĩ ngợi về hắn? Cái ghét của tôi đối với hắn, giờ đây, nó có vẻ là lạ, kỳ dị, không phải là cái ghét thành thật, thông thường. Hình ảnh của hắn bơi lội trong dòng suy tư của tôi, chập chờn trong cơn nửa thức, nửa ngủ của tôi, thấp thoáng đâu đó trong đáy thẵm tâm hồn tôi. Mà cũng lạ, tôi ái mộ tài tử Đặng Quang Vinh chớ có bao giờ tôi yêu cái hình ảnh phù ảo của anh ta trên màn bạc đâu. Cho nên anh ta chỉ là cơn gió xuân mát dịu đến tôi để rồi cuốn hút về cuối trời xa thẵm. Còn hắn cứ như trận mưa rơi hoài trong nội giới tôi, đọng vũng trong trái tim tôi một cách vô duyên đáng ghét. Muốn rứt mà cũng rứt không ra.