Chương 15
Tia nắng sáng reo vui trên hoa lá. Những con bướm màu sắc sặc sỡ chập chờn đôi cánh sát nhụy hoa trồng trong chậu, trong bồn. Gió mát rượi dễ chịu vô cùng, báo hiệu một ngày đẹp trời. Xuân Hà đề nghị:
– Anh Nhựt và Thể Hà có định đi chơi ở đâu chưa? Mấy thuở anh Nhựt mới rỗi rảnh để đi chơi với gia đình. Vậy hôm nay em đề nghị chúng ta đi chơi chung đi.
Anh Hưng cũng vui vẻ:
– Tốt quá! Hổm rày chị Thể Hà có lẽ sợ bác Hai ở nhà một mình buồn, nên chị không đi chơi với chúng tôi. Vậy hôm nay chúng ta đi chơi chung nghen, anh Nhựt nghĩ sao đây?
Vú cười vui, tôi không có ý kiến, anh Nhựt hỏi:
– Hai em định đi đâu, và chương trình như thế nào?
Xuân Hà cười:
– Chúng mình đi ăn sáng ở tiệm. Mua thịt nguội, bánh, nước, trái cây… để ăn trưa ở bãi Thùy Vân. Ai thích tắm biển thì tắm, ai thích dạo biển ngắm nhìn những thân hình tuyệt mỹ thì cứ tự nhiên rửa mắt, không bị ai cấm cản cả.
Xuân Hà nhìn hôn phu mình, nheo mắt cười cười:
– Anh Nhựt thì tha hồ ngắm người đẹp, còn anh Hưng thì không được.
Anh Hưng la hoảng lên:
– Em ăn gian quá vậy? Tại sao anh Nhựt được còn anh thì lại không?
Xuân Hà đập vai anh, nhắc nhở:
– Tại anh có em rồi. Còn anh Nhựt thì chưa có cái rờ-mọt.
Đông liếc mắt nhìn tôi, trong khi tôi không chút gì để ý đến lời Xuân Hà. Tôi đâm chiêu tự hỏi: “Sao mình chưa nghe ai nói, ở đây có bãi Thùy Vân?”. Anh Đông như hiểu ý, đến gần sau lưng, nói nhỏ đủ để tôi nghe “Bãi Thùy Vân, là Bãi Sau đó cô Ba à, quê quá đi!”. Thật tức ơi là tức! Ghét quá, tôi háy anh ta rồi bỏ đi ra ngoài, trong khi Xuân Hà và anh Hưng, cao hứng thao thao bất tuyệt lập chương trình, và chuẩn bị cho buổi đi chơi hôm nay.
Anh Đông chở vú và tôi. Anh Hưng chở Xuân Hà đí ăn sáng, sau đó vú, Xuân Hà và tôi đi mua thực phẩm để ăn trưa, rồi cùng nhau ra Bãi Sau như đã định. Theo lẽ thì chúng tôi chỉ đi một chiếc xe đủ rồi, nhưng họ nói sau giờ ăn trưa nhiều khi ai đó trong chúng tôi có người muốn đi thăm thắng cảnh khác, nên đi hai xe sẽ tiện hơn. Tôi còn hờn lúc nãy anh chê tôi quê, nên tôi không thèm ngồi xe anh, mà chạy qua ngồi chung xe với Xuân Hà. Vú ngạc nhiên nhưng không lên tiếng. Chắc bà thừa biết đứa con vô duyên vẫn nguyên cố tật của mình rồi. Còn anh ta ném tôi cái nhìn lém lỉnh trêu chọc. Tôi ứa gan quay mặt nhìn nơi khác.
Chúng tôi đến quán ăn hải sản, gọi mỗi người một tô hủ tíu. Tô hủ tíu trước mặt tôi khói bay nghi ngút, mùi đặc biệt vô cùng. Trên mặt hủ tíu có ngò rí xắt nhỏ, hành cọng cắt dài, cải bắc thảo, tôm, cua thịt, mực xắt mặt cáo, cá vò viện. Hủ tíu nầy thuộc loại bột múc (người ta còn gọi là hủ tíu bột lọc Mỹ Thuận hoặc hủ tíu dai). Dưới đáy tô là giá sống, hẹ và vài lá cải sà-lách. Nước lèo trong vắt ngập hủ tíu. Nếm vào ngọt vị tôm cá đậm đà. Tôi ăn rất ngon miệng nhưng vẫn không làm sao hết tô hủ tíu quá nhiều nầy.
Ra đến bãi biển, Xuân Hà và anh Hưng thay đồ chạy ùa xuống tắm. Anh Đông mướn năm cái ghế bố dựa kê một hàng gần nhau trong nhà không vách hướng nhìn ra biển. Tôi nằm kế vú, anh Đông nằm bên kia mang đàn ghi-ta ra khảy từng tưng, rồi hát nho nhỏ, giọng buồn buồn. Tôi nghe lỏm chỏm: “Rồi chiều nào anh qua xóm vắng. Đã mấy mùa trăng anh cách xa. Mấy lần nghe tim thiết tha… Cớ sao anh tưởng chừng là hôm qua. Đôi ta hẹn nhau dưới hàng mấy rặng tre già. Mặn mà làm sao!… Nhớ hôm em dàu dàu nhìn anh đi. Long lanh bờ mi ngắt cành hoa gầy bên đường. Anh hỏi buồn không? Mà sao em không nói? Cho thấy đời thêm thắm tươi. Thấy nụ cười trên khóe môi… Rồi chiều nào về thăm xóm vắng. Nghe kể rằng một chiều cuối đông. Pháo hồng nhuộm trên bến sông. Có cô em nho nhỏ dẹp thương mong. Bước xuống thuyền hoa kết bằng muôn vạn sắc hồng. Ôi buồn làm sao… “ Anh lại hát tiếp bài “Tấm Ảnh Ngày Xưa” của nhạc sĩ Lê Dinh: “Ngày xưa, em đến chơi tặng tôi một chiếc hình ghi nhớ ngày chúng mình vừa quen nhau… Hình em tóc ngang vai lược giắt hoa cài. Nét mi cong viền khóe mắt u hoài. Khóe mắt u hoài làm xao xuyến lòng ai…”.
Tôi hướng tầm mắt nhìn trời nước mù khơi. Biển xanh, xanh ngát một màu, chập chùng bọt trắng trên đầu sóng vỗ ì ầm. Dưới tầm mắt tôi, biển dài ngút ngàn, rộng bao la vô tận. Trên nền trời trong như ngọc, gờn gợn những làn mây trắng như lụa mỏng. Gió hiu hiu làm tôi ngáp dài. Chợt nhớ ra, tôi bèn nói bóng gió một mình, để ám chỉ trả đũa anh ta lúc nãy nói tôi quê:
– Hát hay quá chời! Mới ca có mấy câu thì vú đã ngủ khò.
Đông nghe và biết bị châm chích, nhưng làm bộ không đếm xỉa gì lời của tôi, mà còn rống họng hát lớn hơn. Tôi nghĩ dù có nói chi cũng chẳng nhằm nhò gì cái anh chàng mặt trơ mày trẻn nầy. Có nói khan cổ cũng chẳng khác như đờn khảy tai...bò. Con người nầy lì lợm và tinh ranh lắm, tôi không sao đấu lại hắn đâu, nên không thèm nói nữa. Tôi đứng lên, định đi dọc trên bãi biển nhìn thiên hạ sự còn thú vị hơn nghe tiếng thùng thiết bể của hắn. Bỗng vú trở mình, giọng chưa ráo cơn ngủ mê:
– Hai đứa muốn đi dạo biển thì đi, để má ở đây coi chừng đồ cho.
Đông đặt đàn trên ghê bố, đứng lên định theo tôi. Tôi thấy ghét vội ngồi xuống, nói với vú:
– Thôi con ngôi đây với vú. Vú có ngủ quên còn có con…
Vú hiểu ý, đẩy nhẹ tôi:
– Con đi với Đông đi, vú tỉnh ngủ rồi. Ra đây tuổi trẻ như các con mà cứ ở một chỗ hoài thì phí một chuyến du ngoạn quá. Hãy đi coi bọn Hà Hưng tắm biển vui quá đó. Đi, đi con.
Tôi còn đang ngần ngừ thì Đông bước sang, kéo lôi tay tôi:
– Đi mà. Ra đây không tắm biển thì phải đi dạo biển chớ, hay em muốn đi viếng Thích Ca Phật Đài, hoặc những thắng cảnh khác, anh sẽ đưa em đi.
Tôi không thèm trả lời, giựt tay lại, đi lang thang chầm chậm xuống bãi biển mà lòng còn hậm hực lắm. Tiếng anh Hưng và Xuân Hà gọi ơi ới tên tôi trong đám người tắm biển như vịt tàu đang ngụp lặn dưới nước. Thấy họ bơi lội, nhào lộn với sóng biển dập dồn vui quá, tôi cũng bị lây vui quên hờn giận nên cười nói, vỗ tay chỉ trỏ anh Đông xem những người làm trò đùa giỡn trên sóng. Đông cũng vỗ tay, chỉ tôi bên nầy, bên nọ lung tung. Anh chợt hỏi tôi:
– Sao em không tắm biển? Tắm như người ta cũng vui lắm chớ.
– Em chỉ thích ngắm biển thôi, chớ không thích tắm biển. Sao anh không tắm đi?
Đông cười trừ:
– Anh cũng không thích tắm biển.
Trời không mưa, bỗng dưng nước từ đâu ào ạt tới tấp rơi bắn vào người tôi. Tôi còn ngơ ngác thì Đông hét lớn:
– Thể Hà chạy! Chạy mau, tụi nó tát nước đó.
Tôi lính quính té nhủi xuống cát. Anh Đông cao giò nhanh chân chạy xa. Tôi chịu trận với hàng vạn, vạn hột mưa rơi trắng xuống mình trong tiếng vỗ tay tiếng reo hò hoan hô chào mừng người được bọn họ (nhóm bạn của Hà và Hưng) mời tắm nước mưa mặn đầu tiên. Anh Đông trở lại đứng gần và nhập bọn với họ vỗ tay cười ha hả chọc tôi. Mình mẩy tôi đẫm nước biển mặn, ướt như con chuột lột, tóc tai xác xơ… Tôi cũng mắc tức cười vội khum xuống dùng hai bàn tay bụm lai khoát nước tát mình anh Đông, cả bọn kia cũng phụ tát tới tấp Anh Đông bất ngờ chạy không kịp. Thế là chúng tôi có trận thủy chiến thật vui. Trận thủy chiến rời rạc không còn hăng say như lúc đầu. Tôi chợt nhớ, vội chạy ào xuống biển ngâm mình sâu trong nước, ngoắc Xuân Hà lại, nói nhỏ:
– Tao mặc đồ mỏng, bị ướt trông như lộng kiếng, kỳ cuc quá. May lấy áo choàng tắm, cho tao trùm lên để đi thay đồ
Xuân Hà nhìn tôi, lí lắc:
– Thì sẵn dịp tắm luôn đi. Vậy chớ ở đây người ta mặc chỉ hai mảnh để tắm, có ai cười đâu. Bộ mầy không thấy sao?
Tôi nhăn mặt:
– Thấy, thấy! Người ta mặc đồ đó đúng là đồ để tắm biển còn tao mặc “quốc phục”, mang săn-đan, tắm biển kỳ quá đi. Tao bị mầy chơi chết ngất ngư rồi, làm ơn lên lấy khăn cho tao để chuộc tội đi.
Xuân Hà chỉ tay, nói:
– Đừng cằn nhằn nữa. Coi kìa, có ai hiểu mầy hơn anh tao không?
Vừa nói xong, con nhỏ nhảy theo từng đợt sóng đùa. Tôi nhìn theo ngón tay nó chỉ, anh Đông thay đồ của anh Hưng, tóc còn chưa khô tay cầm khăn bàn lông lửng thửng xuống đưa cho tôi:
– Trùm vào người và lên đi kẻo cảm lạnh. Em có đem đồ thay không? Nếu không anh đưa em về nhà thay áo quần?
Chúng tôi xách đồ qua rừng thùy dương ăn trưa. Tôi và Xuân Hà giúp vú lấy mọi thứ trong bao giấy dầu ra tấm vải ny-long lớn. Đồ ăn gồm có: bánh mì ổ còn dòn, thịt ba tê hộp, lạp xưởng nướng, thịt xá xíu được xắt miếng, trái cây, bánh ngọt, nước ngọt… Tất cả đều được mua ở tiệm ngoài chợ Vũng Tàu hồi sáng. Xuân Hà cắt bánh mì mổ bụng bánh ra, đưa vú nhét thịt vào. Tôi lấy gói ngò rí đưa cho vú, rồi xắt trái ớt sừng trâu theo chiều dài, và gọt dưa leo chẻ ra từng miếng mỏng để làm ruột cho bánh mì, còn rắc tiêu xay nữa. Như vậy ổ bánh mì thịt mới đầy đủ hương vị đậm đà của nó.
Tôi cảm thấy lòng bất an, và phập phồng lo sợ! Không biết chuyện gì sẽ xảy ra? Cái anh chàng Vũ Đông Nhựt nầy luôn có tâm địa không tốt, đầu óc như hắc xì dầu, muốn dở trò ranh mãnh, ranh mương, quỷ quái, hay âm mưu chi đây? Hoặc là hắn sắp phát ngôn bậy bạ, bừa bãi để mà chọc ghẹo tôi? Bởi tôi vừa bắt gặp hắn nhìn tôi cười mím chi, ánh mắt sáng ngời, đầy vẻ tinh quái:
– Thể Hà, em có bồ chưa?
Tôi đánh độp như bị điện giật nẫy mình! Trái dưa leo đang cầm trên tay thiếu điều rớt xuống đất. Mọi người liếc nhau cười chúm chím và nhìn tôi như đang chờ đợi câu trả lời. Thật là sống sượng hết chỗ nói! Cái tên ăn nói phang ngang bửa củi, cái đồ trời đánh, cái đồ ôn dịch nầy! Tôi vừa mắc cỡ muốn độn thổ, vừa tức giận cành hông. Tôi run giọng, nạt lớn:
– Vô duyên! Chuyện đó mắc mớ gì tới anh?
Đã không chút liêm sĩ mắc cỡ, mà hắn ta còn trả lời tỉnh queo:
– Sao không mắc mớ? Để anh biết, và suy ghĩ lại coi có nên chọn em làm bạn gái của anh không?
Ngưu Ma Vương, Hà Bá ơi! Ngó xuống mà coi! Cái thứ ăn nói sàm sỡ, nham nhở… không ai bằng nầy! Tôi tức quá, không biết phải dùng lời lẽ gì để mắng nhiếc thậm tệ, để eo óc, móc xỏ, cay đắng, ác độc nào để rủa cái tên sao quả tạ, cái thứ ôn hoàng dịch lệ nầy! Phừng phừng cơn lửa giận, tôi không còn giữ gìn ý tứ, hay nễ nang ai nữa. Cho dù lúc đó có Thiên Lôi đứng trước mặt, huơi búa bổ xuống đầu cũng không ngăn cản nổi tôi. Đang cầm trái dưa leo thẳng đà tôi chọi hắn. Tôi hốt cà, hốt cải, hốt ớt, hốt trái cây,… gặp cái gì chụp cái đó, rượt chọi hắn tới tấp. Má hắn chép miệng thở dài, lắc đầu:
– Thật cái thằng nầy hết nói nổi! Cho đáng kiếp, ai đời muốn người ta làm bạn gái mình mà tỏ lời như vậy, không bị chọi cà thúi, trứng ung thì việc không phải bình thường.
Lúc tức giận run tay lại yếu sức nên tôi chọi chẳng trúng đâu vào đâu cả. Hắn vừa nhảy qua nhảy lại né tránh như khỉ mắc kinh phong, vừa cười hô hố, vừa nói to:
– Má thấy chưa? Con gái gì mà dữ quá chừng đi. Vậy mà bảo con cưới cổ làm vợ thì khổ đời con rồi.
Tôi tức muốn chết! Quay đi nơi khác, che mặt khóc lớn như đứa trẻ! Vú lại ôm vai tôi dỗ dành và mắng nhiếc con bà để cho tôi hả giận. Vú nuôi tôi từ bé thơ, bà biết và hiểu rành rọt ngọn ngành về tánh tình tôi. Những lời rầy Đông để an ủi cơn hờn dõi của tôi lắng xuống, toàn bằng những lời lẽ mật ngọt làm chất xúc tác cho tôi và Đông gần gũi hơn thêm. Xuân Hà không phản ứng kịp, nãy giờ đứng trơ trơ, giờ cũng lên tiếng trách:
– Anh Nhựt tệ thật! Em chán anh quá đi. Việc nầy em không binh anh được rồi. Ai mà tỏ tình với người mình để ý bằng cách đó bao giờ? Thiệt là cua đinh cán cụt mà. Thể Hà chọi anh cũng phải. Em là Thể Hà hả? Thì anh mệt rồi đó. Anh Hưng nói cho anh Hai em nghe bằng cách nào mà anh “cua” được em đi để ảnh rút kinh nghiệm.
Anh Hưng cười bẽn lẽn, rồi trở giọng nói tếu:
– Thôi đi cô ơi, đừng nhắc chuyện xưa làm tôi mắc cỡ. Tôi còn gà tồ hơn anh Nhựt nhiều. Nhưng chị Thể Hà và anh Nhựt biết sao không? Bởi tôi noi theo tấm lòng Bồ Tát, tôi cố gắng mở rộng tấm lòng bao la của biển cả mênh mông cho nên dù lúc đầu Xuân Hà ghét cay ghét đắng đi nữa, tôi vẫn tha thứ. A di đà Phật! Tội lỗi, tội lỗi! Đời là cõi tạm mà hơi sức đâu đi giận người dưng cho mệt! Nên tôi không giận cổ mà còn yêu cổ tha thiết, da diết, quyết theo cổ tới cùng, cho đến khi nào cổ hồi tâm chuyển ý, đổi ghét thành thương đến nài nỉ, xin được làm bạn gái tôi mới thôi.
Vú cười ngất. Đông cười lớn, Xuân Hà chạy đến đánh trên lưng anh Hưng lịch bịch:
– Anh xạo quá đi! Anh xạo quá đi! Sức mấy mà em thèm nài nỉ anh. Em cám cảnh kiên nhẫn của anh, nên mới cho phép anh tiến tới. Bộ anh quý báu hơn hoàng tử Âu Châu hay sao mà em nài nỉ? Còn lâu à.
Anh Hưng vừa chạy vừa la:
– Anh Nhựt và bác Hai cứu cháu, cứu cháu! Xuân Hà đánh chồng! Xuân Hà đánh chồng…
Xuân Hà rượt anh Hưng chạy ra ngoài. Bánh mì, thịt nguội tung tóe dưới đất bám đầy cát. Mãng cầu dai dẹp đép, quít nứt vỏ, cam, chuối già lăn lóc tùm lum. Tôi lí nhí trong cổ họng:
– Con xin lỗi vú. Tại con nóng nãy làm hư hết đồ ăn và làm mọi người mất vui. Con thật hết sức hối hận là đã ra đây!
Vú cười hiền cảm động, nắm tay tôi:
– Không phải lỗi ở con, mà ở cái thằng khỉ nầy chọc ghẹo con nè.
Vú lượm những đồ ăn rơi rớt dưới đất đem đổ vào thùng rác. Tôi lặng lẽ ra ngoài, tức tưởi, tủi thân thút thích khóc, vì cảm thấy mình bị xem thường, bị chế diễu. Đông đi theo sau, dừng lại đưa ổ bánh mì cho tôi. Tôi quay đi nơi khác. Anh trầm giọng:
– May quá, ổ bánh mì anh cầm trên tay không bị em chọi nên không dính đất cát. Em ăn đi kẻo đói bụng. Xin lỗi, em đừng giận anh nữa. Anh không khéo léo và rành khoa nói ngọt với phụ nữ như những người thanh niên khác. Đừng buồn cho những lời nói giỡn nhưng gói ghém chân tình vừa qua của anh. Thật sự, nếu không để ý đến em, anh sẽ không dám chọc ghẹo em đâu. Tại vì mỗi lần em hờn dỗi trông rất dễ thương. Anh thương em cả cá tánh đó. Thú thật, anh yêu em lâu rồi. Nếu không chê anh là dân buôn bán thì xin em cho chúng ta cơ hội tìm hiểu lẫn nhau. Sau nầy nếu em bằng lòng, chúng ta sẽ đi đến hôn nhân.
Anh Đông nắm bàn tay tôi bóp nhẹ, mắt âu lo chờ đợi câu trả lời. Tôi rút tay lại cùn quằn bỏ đi! Dòng lệ nóng chảy dài xuống má. Không biết tôi khóc vì hờn giận hay khóc vì anh vén màn cho hạnh phúc ùa vào ngập hồn tôi?
Xuân Hà hí hửng nhìn tôi, cười vui vẻ:
– Cảm ơn tấm lòng vô lượng thiền sư của mầy đã bằng lòng hoán chuyển, để tao được làm ở Sàigòn. Tao cũng vui mừng và hân hạnh báo cho mầy biết tin sốt dẻo. Số là hôm qua tao đến Bộ, thật là hên vô cùng, tao dược biết nơi ấy cần thêm môt người nữa trong nhóm chúng mình, nên tao lật đật vào gặp chánh sở xin được làm chỗ thiếu đó. May mắn làm sao, ông ta đã chấp nhận rồi. Vậy là hai đứa mình sẽ làm chung ở Bộ nhưng khác phòng. Mầy không phải hoán chuyển về Mỹ Tho làm chi cho phiền phức. Làm ở gần mặt trời nóng thiệt, nhưng hơn đi xa làm ở vùng rừng thiêng nước độc, khỉ ho, cò gáy phải không mậy?
Tôi và Xuân Hà thế là đó, chúng tôi hiểu và thân nhau nên xưng hô lúc thì mầy tao, lúc thì mình, lúc thì bạn, lúc thì nhỏ… Tôi chúc mừng bạn:
– Chúc mừng mầy được làm ở Bộ. Ơn nghĩa gì. Tao cũng muốn làm ở Mỹ Tho để sớm hôm gần ba tao. Tội nghiệp ba tao! Ông già rồi, nếu ở một mình sẽ buồn và cô đơn. Mầy chưa biết đâu, tỉnh Mỹ Tho rất hiền hòa và dễ thương lắm mầy ơi!
Xuân Hà hỏi:
– Sao mầy không rước ba mầy lên đây ở? Căn nhà của mợ mầy cũng rộng, bỏ trống phí của đời.
Tôi chợt nghĩ: Ờ hén! Tại sao tôi không hỏi ý kiến ba xem ông có bằng lòng lên đây ở không? Ba mình hay bịnh, cô Hai lớn tuổi rồi, dù sao vấn đề y tế ở Sài Gòn vẫn tiện lợi hơn ở các tỉnh. Như vậy, tôi có thể lấy lớp học thêm để tiến thân. Cậu mợ tôi cũng chưa có ý định trở về Sài Gòn vội. Tại sao không hỏi thử ý ba tôi xem sao? Dù cậu mợ có về thì chúng tôi sẽ tìm chỗ ở khác cũng dễ thôi.
Tôi cười trả lời Xuân Hà:
– Mình chưa hỏi ý ông già. Chuyến nầy về thăm mình khuyên ổng lên đây ở với mình. Ý kiến bạn nghe hợp tìmh, hợp lý lắm, nhưng mình phải chờ quyết định ở ông già thôi. Còn mình làm ở đâu cũng được. Miễn cha con hôm sớm có nhau thì hạnh phúc lắm rồi.
Thế là cô Hai tôi sang nhượng nhà bảo sanh lại cho người bạn. Đã từ lâu, ba tôi thường khuyên cô:
– Chị nên nghỉ dưỡng sức. Lớn tuổi rồi mà chị còn tranh đua làm gì. Mấy chục năm làm lụng vất vả tiền bạc chị dành dụm cũng đủ nuôi sống suốt đời chị. Vả lại chị không phải lo cho ai, không có chồng con thì tội gì mà phải vất vả bon chen? Để Thể Hà ra trường, mình mua căn nhà nhỏ tiện nghi sống chung. Chị em mình đùm bọc lẫn nhau. Nếu Thể Hà có chồng thì còn có chị có em.
Cô tôi lúc đầu không bằng lòng vì tiếc của. Bởi cô đang làm ăn phát đạt nên không muốn nghỉ, nhưng tôi theo òn ỉ với cô rằng, ba tôi nay ốm mai đau sẽ không giúp cho cô được nữa, nên cô bằng lòng. Thế là ba và cô tôi lên Sài Gòn chung sống với tôi. Chúng tôi dò hỏi mua nhà. Hay tin, mợ Út gởi thư về bảo với tôi rằng:
“Thể Hà thương mến,
Cậu mợ định về Sài Gòn một chuyến, nhưng bận rộn quá không về được. Hôm trước, cháu nói rước ba cháu lên ở và đang tìm nhà mua. Cậu Út bảo mợ bàn với cháu, nếu ba cháu muốn thì cậu để nhà đó lại cho ba cháu. Vì ngoài nầy làm ăn khá, cậu mợ chưa có ý định trở về Sài Gòn. Cậu mợ đã mua hai căn nhà ở đây rồi. Nếu cháu không ở đó trông chừng dùm thì chắc cậu mợ cũng sẽ bán cho người khác. Nhà ở nhiều nơi trông coi không xuể. Cháu hỏi ý kiến ba cháu rồi biên thư cho cậu mợ biết nghen. Mợ hỏi Thể Hà điều này, có hoàng tử nào té vào giếng mắt cháu chưa? Hỏi vậy chớ mợ biết lắm, dù nếu có đi nữa thì cháu cũng sẽ chối bay chối biến. Thôi thì chừng nào có tin vui chắc chắn cậu mợ sẽ về mừng cháu… Cháu sắp xếp công việc ra ngoài nầy chơi một chuyến, Nha Trang có nhiều thắng cảnh đẹp lắm cháu à...”
Thật là “buồn ngủ gặp chiếu manh” dù muốn căn nhà nầy rõ dãi đi nữa, chúng tôi cũng ngại không dám mở miệng. Nay bỗng dưng mợ tôi lên tiếng trước. Làm ba tôi, cô Hai và tôi mừng không sao nói hết.
Đời cho tôi nhiều ân huệ, dù bị mất mẹ từ bé nhưng tôi được đền bù nhiều thứ khác. Người ta thường nói:“Trời lấy tay nầy cho lại tay kia” thật là đúng lắm. Tôi hạnh phúc hơn những người bạn đồng tuổi với tôi nhiều! Bây giờ đi làm về hàng ngày được gặp ba tôi. Cô tôi giành đi chợ nấu ăn. Tôi được ăn món ăn ngon sốt dẽo mỗi ngày. Ăn xong chỉ việc dọn dẹp rửa chén bát thôi.
Cuối tuần, anh Đông thường chở vú đến nhà chúng tôi chơi. Cô tôi trổ tài nấu đãi những món ăn thông thường, nhưng ngon miệng của Miền Nam. Có khi anh Đông chở chúng tôi qua nhà họ, để vú trổ tài làm các loại bánh miền Trung, miền Bắc mà ngày xưa bà học được của em dâu (má của Xuân Hà), hay dòng họ bên chồng như: Bún bò huế, bánh bột lọc, bánh giò, bún riêu, tré… Sau bữa ăn hai bà thường kể những chuyện xa xưa: khi còn đi học, lúc đi làm, hoạn nạn…buồn vui lẫn lộn. Còn ba, anh Đông và tôi thường đánh Domino. Có khi ba tôi ở nhà đọc sách. Anh đưa hai bà già đi xem hát cải lương. Xem tuồng Hồ Quảng do Bạch Lê, Thanh Thế, Kim Mai và kép Bửu Truyện, Đức Lợi, Thanh Bạch thủ diễn vai chánh. Tôi cùng anh Đông thường đi dạo phố, hoặc đi xem phim. Phim gì anh cũng xem không kén, phim Mỹ, Tàu, Nhật, Pháp… còn tôi thì thích phim của Tàu, phim Ân Độ…
Có lần Đông hỏi tôi:
– Anh thấy thanh niên, nam nữ ngày nay thích phim Âu Mỹ? Sao em thích phim Tàu, phim Ấn Độ?
Tôi thật tình, trả lời:
– Mỗi người có sở thích và nhận xét khác nhau. Theo em thì xem phim là môn giải trí, ít tốn kém, không bị gò bó và mất nhiều thời giờ. Em chọn những phim ca múa vui vẻ. Em thích âm điệu nhạc của Ấn Độ. Khi họ nhảy múa rất tự nhiên, giữa núi rừng trùng điệp, giữa đồng ruộng mênh mông, họ ca hát líu lo. Từ thân mình, đôi mắt, điệu bộ, tay chân uyển chuyển nhịp nhàng theo nhạc. Phim thần thoại của Ấn Độ càng vui hơn. Phim tình cảm của Tàu, nhứt là phỏng theo tiểu thuyết của bà Quỳnh Dao. Hoặc phim công phu của Tàu. Thường những phim sản xuất từ hai xứ nầy cốt truyện trung, hậu, hiếu, hạnh… làm ác gặp quả báo, ở hiền gặp lành… Xem những phim nầy xong, em cảm thấy thoải mái, không phải suy nghĩ nhức đầu, hoặc khó chịu. Em cũng thích xem phim Âu Mỹ, truyện phim nói về nông thôn, cảnh, vật xa xưa. Còn những phim ảnh ngày nay, đa số là chém, giết, trả thù, máu đổ, thây phơi, dâm dật… hoặc tự do luyến ái quá mức… Anh không nghe Thái Vân chê em quê mùa, nó còn thường gọi em là bà Ba cổ lỗ sĩ sao?
Kể từ sau đó, Đông hay lựa trước những phim Âu Mỹ thường chiếu đi chiếu lại ở rạp Lê Lợi, để rủ tôi cùng đi xem, như phim: Gone With the Wind (Cuốn Theo Chiều Gió), War and Peace (Chiến Tranh và Hòa Bình), Romeo and Juliet (Tình Thiên Thu), Affair to Remember (Chàng và Nàng)…
Ba và cô tôi thường khen Đông hoạt bát, khôn ngoan… Họ còn nói bóng nói gió cố tình để tôi nghe: “Con gái nào mà làm vợ cháu Đông thật có phước. Cậu ấy coi bộ hiểu đời nhiều, biết người trên kẻ dưới, lễ phép và kính trọng người lớn tuổi. Thanh niên thời nay như cậu ấy mình dẫu có đốt đuốc đỏ trời tìm cũng không ra. Cậu thật tài giỏi, quán xuyến một cơ sở lớn quá… Mấy người như vậy mới vững mạnh đứng đầu gió ngọn sóng mà gánh vác gia đình, thương vợ thương con…”. Ôi, Giời ơi! Nghe ba và cô Hai ca ngợi anh Đông riết làm mệt cái lỗ tai của tôi quá đi thôi!
Thật sự thì anh Đông cũng tốt lắm. Anh để ý săn sóc tôi mọi điều với tấm lòng thành thật của anh. Anh không trau chuốt màu mè. Tánh tình anh điềm đạm, trầm tĩnh, ít nói, trừ cái tật hay chọc ghẹo tôi. Nhưng khi anh nói ra như đinh đóng cột, câu nào chắc câu đó. Anh không bô lô ba la, không đụng đâu nói đó hoặc ồn ào như những người làm thương mại như anh.
Đông là ông chủ trẻ, điều động cơ sở làm ăn lớn có tầm vóc thời bấy giờ. Dưới anh, có mấy chục nhân viên, đa số là những người lớn tuổi, làm lâu năm từ lúc chú anh còn sanh thời, cai quản cơ sở làm ăn nầy. Hảng có những cô thư ký trẻ đẹp làm về hành chánh: nhập, xuất, tồn, giấy tờ, thư từ, giao thiệp… Nhưng anh không để ý tới. Có lần anh đến sở để chở tôi đi ăn trưa. Anh chở thẳng tôi đến công ty lấy sổ sách chi đó. Anh bảo tôi:
– Em lên xem chỗ anh làm việc cho biết. Để anh giới thiệu em những người làm chung với anh.
Tôi mỉm cười lắc đầu:
– Không, anh lên đi, em ngồi dưới xe chờ được rồi.
Đông hơi ngạc nhiên nhìn tôi, nài nỉ:
– Đi lên với anh mà. Sao em không lên? Sợ hả?
Tôi nhẹ giọng:
– Ờ, em sợ thiệt! Sợ không biết anh sẽ giới thiệu với nhân viên anh, là em có liên hệ gì với anh!
Đông nhìn sâu vào mắt tôi:
– Anh sẽ giới thiệu họ, em là vợ sắp cưới của anh.
Tôi nhăn mặt:
– Lại nói bậy nữa đi! Ai nói ưng anh hồi nào?
Đông cười lớn:
– Không ưng sao được? Không ưng cũng phải ưng. Thôi em ngồi đây anh lên lấy ít giấy tờ rồi xuống ngay. Nhớ đừng chơi trò mất tích để anh kiếm nghen.
Tôi bật cười:
– Xì, anh điên khùng quá!
Đông đi rồi, tôi cũng mở cửa xe bước ra cho đôi chân thong thả. Chợt thấy hai chậu hồng nhung nở rộ hoa cạnh bồn kiểng bên hông sở làm, tôi lại gần ngắm nhìn. Hương hoa thoang thoáng nhẹ nhàng. Gió đùa cánh lá cây lệ liễu lào xào. Trời trong như ngọc, xa xa gợn nhẹ một vài làn mây trắng mỏng như trong các bức tranh sơn thủy. Tôi hít thở mạnh, cảm thấy khoan khoái vô cùng. Tiếng mở cửa, tôi quay lại thấy một người đàn ông đứng tuổi khẽ chào, và niềm nở hỏi tôi:
– Thưa cô, cô có phải là cô Thể Hà không?
Tôi lễ phép chào lại:
– Dạ phải, thưa sao chú biết tên tôi?
Ông ta tươi vui nét mặt, trả lời:
– Dạ thưa, cô giống bức ảnh cô Thể Hà để trong văn phòng cậu Hai nên tôi bạo miệng hỏi. Có lần cậu Hai còn cho chúng tôi biết, cô là mợ Hai tương lai.
Tôi ngượng ngùng đứng chết trân không biết nói gì thì nghe tiếng bản lề khô dầu kêu cót két. Tôi nhìn lại thấy bóng dáng những người thập thò từ các cửa sổ nhìn về phía tôi. Tôi lính quýnh chưa biết làm sao thì Đông ra tới. Anh nghiêm giọng nói với nhân viên của mình:
– Chú Trình, giấy tờ về giá cả đặt hàng tôi đã xem qua và ký xong, chú nhớ nhắc cô Loan gởi đi trong ngày hôm nay đừng để khách hàng chờ đợi. Khi về, chú nhớ để ý cửa nẻo cẩn thận. Và chú điện thoại nói với ông chủ Tấn bên Đa-Kao rằng tôi hẹn gặp ổng mười giờ sáng mai. Thôi chào chú.
Ông nhân viên tên Trình, lễ phép:
– Dạ, dạ tôi đi làm ngay. Dạ chào cậu mợ.