Chương 14
Cuộc nội chiến giữa Quốc Gia và Cộng sản càng ngày càng sôi động. Bọn Cộng sản Việt Nam từ phương Bắc lẻn vào đánh phá khắp nơi, gây biết bao nhiêu tang tóc đau thương cho dân lành vô tội. Thanh niên tự nguyện vào quân ngũ. Chánh phủ kêu gọi nhân viên mọi ngành nghề, nhập ngũ tùng chinh để giữ gìn bờ cõi.
Tôi ra trường đậu cao, nên được làm ở Bộ Xã Hội. Nhưng tôi sẽ hoán chuyển với Xuân Hà, về làm ở Ty Xã Hội Mỹ Tho, để được gần gũi sớm hôm với ba tôi, trong lúc ông cần có sự an ủi của tình cha con hơn bao giờ hết. Vì tôi là núm ruột của ông mà.
Có một chiều, Thái Vân đến thăm tôi. Nó thỏ thẻ cho tôi biết, là bạn trai nó ra tiếp ứng cho toán quân y gần Vũng Tàu. Hắn muốn nó đi ra vùng đó làm cho gần gũi. Nó sẽ đi khi tìm được việc làm ở gần bạn trai. Con nhỏ dạo nầy trông gầy ốm bèo nhèo, chớ không tươi mát như dạo trước. Tôi có hỏi nhưng nó không chịu nói, cứ bảo là vẫn bình thường, không có gì cả. Biết nó cố tình giấu giếm nên tôi không hỏi thêm nữa.
Xuân Hà đã đính hôn, và ngày 20 tháng 12 thì cử hành hôn lễ như câu hát “Cuối năm trời lạnh gió đông, mười lăm hôm nghỉ phép là ta in thiệp hồng”. Bây giờ là tháng bảy rồi. Còn không đầy năm tháng nữa cô nàng lên xe bông. Xuân Hà đề nghị tôi đi chơi xả hơi một chuyến, trước khi về nhận nhiệm sở ở Mỹ Tho. Nó nói:
– Thể Hà à, mầy làm ơn đi chơi dùm tao đi để tao cảm thấy đở áy náy là mầy đã nhường nơi làm việc tốt cho tao mà không đòi hỏi chi cả. Mầy biết không? Tao có nhà riêng ở Vũng Tàu vì tao thích vùng biển nên ba tao mua thưởng cho khi tao đâu phần hai. Nhà ở đường Pasteur là của chung. Cho nên mầy ra ngoài đó không phải ngại chỗ ăn chỗ ở. Đi nghen, vì mầy về Mỹ Tho rồi chúng mình chắc ít khi có dịp gặp nhau.
Tôi ngẫm nghĩ rồi hỏi nó:
– Mầy định chừng nào đi? Gồm có những ai? Thời gian là bao lâu?
Nó sáng mắt trả lời ngay:
– Hôn phu tao và tao, mầy. Tao đang định mời bác Hai cùng đi cho vui, nhưng không biết bả có đi không vì tao chưa có dịp hỏi. Anh Nhựt tao thì dạo nầy bận rộn lắm, chắc ảnh không đi đâu. Thời gian khởi hành thì tuần lễ sau ngày chúng mình mãn khóa. Mầy muốn ngày nào cũng được. Còn ngày về thì tùy hoàn cảnh của từng người, hoàn cảnh của ai thì người đó quyết định. Nhưng mầy cứ yên tâm có xe rước mầy đi và đưa mầy về dù mầy muốn về trước cũng không sao.
Tôi lưỡng lự không biết có nên đi không? Tốn kém tôi không ngại nhưng đi có vui không đó mới là điều quan trọng. Tôi nói với nó:
– Tao chưa hứa với mầy ngay được, để tính lại coi rồi sẽ trả lời với mầy sau nghen. Thôi tao về đây. Ngày mai gặp lại,
Bỗng nhỏ gọi với theo tôi:
– Ê, Thể Hà, bác Hai nhắn tao thứ sáu mầy ghé qua nhà bả đó nhen.
Tôi “ờ” rồi đạp xe đi. Trước hết tôi đến tiệm may Thiết Lập lấy ba cái áo dài tôi đã đặt may từ tháng trước, mới thử tuần rồi. Chút quà nhỏ tặng tôi trong dịp Tết, cô Hai cho tôi khúc nhung tím, mợ Út cho tôi xấp sơ-ra mình đen in bông màu tím ngã đỏ, lộng những đường kẻ mỏng, nhẹ, trang nhã bởi màu tím, vàng và xanh lá mạ. Vú tôi cũng tặng hàng màu vàng anh, hai tà áo đều có thêu cành hoa cúc bằng chỉ lam trắng vàng. Vú nói “Mặc áo màu vàng sẽ làm tươi và xanh thêm nước ngọc thạch con đeo trên cổ”. Tôi không thích áo dài mặc với quần tây, nhứt là quần may bằng hàng ga-bạt-đinh, nó cứng ngắt. Áo dài thướt tha mềm mại như áng mây, như cuộn sương, như tơ nắng… Mặc quần tây hàng vải cứng ngắt như tàu mo cau. Coi kỳ cục gì đâu. Vậy mà Thái Vân bắt chước theo thời trang khó ưa đó. Mặc áo dài tay raglan, thân áo may hàng màu hường, ở tay và ngực áo thì thay bằng ren màu trắng, diện với quần tây ống loa cứng như mo cau đó, bị bạn bè và hàng xóm chê bai nên nhỏ quê quá, mặc một lần rồi tỡn tới già, bỏ luôn.
Hôm nay tôi mặc bộ đồ dài hàng nội hóa màu phơn phứt hồng thêu hoa cúc tím, lá xanh. Suối tóc tôi buông dài trong chiếc nón lá bài thơ. Tôi đạp xe tà tà ra khỏi cổng trường. Thay vì về thẳng nhà tôi đổi ý định chạy một vòng ra chợ Bến Thành để rửa mắt. Chiều thứ sáu mà lại, có gấp gáp chi đâu! Hôm nay ngày cuối tuần, lại lọt vào cuối tháng nên hầu hết trên mặt của mọi người hiện rõ nét vui tươi, vì được nghỉ hai ngày và được lãnh lương. Dẫu biết rằng tiền lương lãnh ra phải trang trải mọi thứ chi dùng cho gia đình cả tháng, nhưng ai cũng cảm thấy thoải mái trong lòng, vì đang có tiền ấm túi.
Nghèo giàu ai nấy biết. Sài Gòn vẫn tưng bừng náo nhiệt, xe cộ ngược xuôi dập dìu, rầm rộ, phố xá buôn bán sầm uất. Ngoài đường, nhứt là ở các khu buôn bán rất đông người. Nam thanh, nữ tú, kiêu sa, sang trọng, lộng lẫy. Nói đến Sài Gòn thì chẳng những người bản xứ mà cả người ngoại quốc cũng biết là Hòn Ngọc Viễn Đông, là trung tâm tiếp chuyển, là cửa ngõ vào vùng Đông Nam Á.
Ánh náng chói chang đã bị vướng, bị cản bởi những nhà lầu cao quá cao. Đạp xe một hồi, lưng tôi cũng nghe lạnh lạnh bởi cơn gió lộng. Tôi dừng lại mua mấy cái bánh da lợn, nhưn đậu xanh trộn nước cốt dừa. Bánh vòng, bánh cam có áo đường bên ngoài. Mỗi lần ăn thứ bánh nầy đường dính tay rít chịt, ấy vậy mà tôi lại ưa! Ở đường Lê Lai xéo xéo chợ Bến Thành còn bán nhiều loại bánh hấp dẫn khác đặc biệt cho cả dân ba miền. Chiếc nón lá bị bọc gió, bay lật ngược về phía sau làm chiếc xe thêm nặng, tôi lấy nó úp lên tay cầm rồi đạp xe chầm chậm để ngắm cảnh phố xá lên đèn. Ngọn gió chiều mát rượi hốt mái tóc bồng của tôi tạt về phía sau. Chiếc xe mui trần chạy chậm nhưng qua mặt tôi rồi dừng lại ở khoảng xa. Tôi vừa đạp xe đến, người tài xế là một thanh niên trẻ đưa tay đón lại. Tôi chỏi chân chạm mặt đường giữ cho xe không bị ngã, nhìn anh ta ngạc nhiên. Anh ta lễ phép chào tôi, hỏi:
– Xin lỗi, tôi đã làm phiền cô. Thưa cô, làm ơn chỉ dùm tôi đường nào bắt qua để đến đường Bùi Hữu Nghĩa bên Gia Định vậy cồ?
Tôi cũng lễ phép, trả lời:
– Thưa ông tôi không rành đường cho lắm. Ông có thể hỏi mấy người bán xăng, hay mấy ông cảnh sát công lộ.
Anh ta cảm ơn rồi lái xe đi. Tôi thong thả đạp xe trên đường phố nhộn nhịp, đông người qua lại của thành phố Sài Gòn. Tôi dừng xe trước cổng nhà, còn loay hoay mở cổng rào thì Đông trờ tới. Anh ta chào và hỏi tôi;
– Chào Thể Hà, cô đi học mới về à?
Tôi hơi ngạc nhiên, chào và hỏi lại anh:
– Dạ chào anh. Thưa không, tan học lâu rồi tôi đạp xe vòng ra chợ. Thưa, anh đến đây có chuyện gì không?
Đông nhìn tôi cười, thân thiện:
– Bộ có chuyện mới đến sao?
Tôi chưa kịp trả lời thì anh ta nhẹ giọng, tiếp:
– Thể Hà đã biết tôi không phải là người xấu, mà sao không mời tôi vào nhà?
Tôi ngần ngừ:
– Dạ, xin mời anh vào.
Anh cười tươi rồi bước theo sau tôi. Tôi mở cửa nhà mời anh ngồi trên xa-lông ở phòng khách. Tôi vào thảy xách tay tập vở trên bàn, mở tủ lạnh rót hai ly nước bưng ra:
– Mời anh uống nước, nhà tôi chỉ có nước lạnh thôi.
Tôi muốn biết anh đến đây để làm gì, nhưng còn ngại nên chưa hỏi. Anh lên tiếng:
– Cô ở đây với cô Thái Vân? Nhà rộng quá. Của cô hả?
Tôi mỉm cười;
– Dạ, tôi ở đây một minh. Nhà nầy của cậu mợ tôi, chớ tôi làm gì có tiền mà mua?
Giọng Đông ôn tồn, khi anh ta nói chuyện đàng hoàng, chớ không có điệu ba hoa chích chòe, chọc quê tôi như mấy lần trước:
– Bà già bảo tôi, chiều nay đi làm về ghé mời cô qua bên nhà có chuyện chi đó. Bà đã nhắn với Xuân Hà mấy hôm trước rồi, nhưng sợ nó quên. Tôi đến đây từ lúc tan sở.
Đông đưa tay xem đồng hồ, nhìn tôi như dò hỏi:
– Giờ nầy chắc cô chưa ăn? Vậy mời cô đi ăn chút gì dằn bụng, rồi tôi sẽ đưa cô qua gặp vú?
Tôi mắc tức cười, khi anh ta bắt chước tôi gọi má anh bằng vú nghe thật dễ thương. Thấy tôi không trả lời ngay, mà có vẻ tư lự suy nghĩ. Sợ tôi không đi, anh ta như vừa nài nỉ vừa hài hước:
– Đi nghen, cô ngại chi? Tôi có ăn thịt ăn cá cô đâu mà sợ?
Tôi không biết lời nói của Đông với dụng ý gì? Nhưng nói tôi “sợ”? Còn lâu! Đừng có ham, tôi mà sợ hắn? Tôi chỉ ghét hắn thôi. Như bị chạm nọc, tôi nói nhanh:
– Vậy anh đợi một chút nghen.
Tôi đưa cho anh tờ nguyệt san, để xem trong lúc chờ đợi. Rồi tôi vào trong quơ vội bộ đồ ngủ để vào giỏ, trong giỏ có sẵn bàn chải, kem đánh răng, khăn… cùng những thứ cần thiết cá nhân, để dùng mỗi lần tôi qua chơi ở lại ngủ đêm với vú.
Xe lăn bánh, Đông hỏi tôi muốn ăn gì và ăn ở đâu. Tôi rất tự nhiên, đề nghị về luôn bên nhà anh, vì tôi biết chắc chắn vú đang chờ cơm chúng tôi. Đông vui ra mặt, anh kể lể chuyện nây chuyện kia, lúc còn đi học. Chợt Đông hỏi tôi:
– Hồi nãy, trên đường đi tôi thấy cô nói chuyện với người thanh niên, bạn trai của cô đó hả?
Tôi nhìn hắn, quay đi giấu vội nụ cười mỉm của mình:
– Tôi làm gì có được bạn trai sang trọng vậy? Chỉ là người hỏi đường thôi.
Hắn nhìn tôi có vẻ không tin, cười cười rồi bắt qua chuyên khác:
– Thật vậy sao? Ờ, cô có đi Vũng Tàu với má tôi và Xuân Hà không? Má tôi không muốn đi, nhưng nghe có cô đi chắc bà già sẽ đổi ý. Làm việc nhiều, học nhiều, ở hoài một nơi không tốt, thỉnh thoảng cũng nên đi chỗ nầy, chỗ kia, để thay đổi không khí một chút, cho tâm hồn được thảnh thơi.
Tôi cười tươi, hỏi anh ta:
– Anh nói thì giỏi, vậy anh có đi đâu để giải trí chưa?
Đông thấp giọng:
– Có ai nói với cô rằng, khi cô cười rất là xinh đẹp không?
Tôi ngạc nhiên liếc Đông, châu mày hỏi lại:
– Bộ anh luôn nói với mấy người con gái như vậy hay sao?
Đông xua tay đính chánh, để đánh trống lãng:
– Không, không đâu! Tôi làm sao có phước quen với con gái mà khen họ? Tôi cũng xin trả lời với cô, là các tỉnh miền Nam, từ Sài Gòn về Hậu Giang tôi đã đi gần hết cả rồi.
Tôi mỉm cười:
– Nhưng đó là anh đi làm ăn thôi, chớ đâu phải đi để giải trí, để du ngoạn.
– Cô nói đúng, nhưng tôi lợi dụng đi làm ăn để giải trí luôn, đàn ông có nhiều thứ để giải trí hơn phái nữ cô ơi!
– Thí dụ?
– Rượu, cờ bạc, phòng trà, khiêu vũ, gái…
Tôi vọt miệng:
– Đồ điên!
Anh ta cười ha hả, cười ngất ngất, cười thả ga, cười thiếu điều muốn sặc. Tôi hỏi gặn:
– Làm gì cười? Bộ anh cũng biết cười nữa sao?
Đông càng cười già:
– Tại cô bảo tôi cho thí dụ, thì tôi thí dụ chớ tôi có nói là tôi làm vậy đâu mà cô bảo tôi điên?
Tôi thấy ghét, háy anh ta:
– Anh làm gì kệ anh chớ, mắc mớ gì tới tôi? Anh không nói sai nhưng anh nói sàm sỡ!
Đông vẫn chưa nín được, nên tiếng nói hụt hẩng trong tiếng cười:
– Nầy cô Thể Hà, cô nghĩ bậy, hay tôi nói sàm sỡ?
Tôi quả quyết:
– Anh ăn nói sàm sỡ!
Đông lắc đầu, mỉm cười tinh quái:
– Ờ, ờ cũng được, thì tôi nói sàm sỡ!
Hôm đó vú đãi cơm tây. Một đĩa thức ăn thịt nguội, gồm có: dăm bông, xúc xích, ba tê gan. Một thố xúp thịt, nấu với khoai tây cà rốt, bột mì hình ngôi sao lấm tấm. Một đĩa sườn đúc lò, ăn với mì ống sốt cà. Tôi hoảng hồn! Quỷ thần ơi, từ thuở nhỏ tới bây giờ, tôi có biết sử dụng muỗng nĩa, dao cắt, khi ăn cơm tây bao giờ đâu? Lại còn trải khăn ăn trên đùi nữa. Tôi khổ sở lo ngại, tự hỏi, mình làm sao để khỏi lộ phải cái dốt, cái quê mùa, trước mặt kẻ ranh mảnh, thạo đời như hắn đây?
Vú tươi cười bảo tôi:
– Thằng con trai của vú bảo rằng: Cô công chúa của vú ước ao sẽ được ăn một bữa cơm tây. Vú có thêm vào những món ăn tây nầy: muối, bột ngọt, tiêu, tỏi, hành lá… để cô công chúa của vú ăn vừa miệng.
Tôi không nói lời nào, mà ánh mắt thù hằn dán lên người, tên tướng cướp Bạch Hải Đường có lòng dạ xấu xa đen đúa như mực tàu nầy. Thật là ác độc, lòng rắn, dạ bò, đầu trâu, lỗ tai lừa mà! Rõ ràng là hắn cố tình muốn chơi trác, muốn hại tôi! Không lúc nào tôi thấy ghét cay, ghét đắng hắn hơn lúc nầy. Hắn tỉnh bơ nhìn tôi tưưi cười, dịu giọng:
– Dạ bẩm công nương, nay mai công nương ra Vũng Tàu, thế nào kép của con Xuân Hà cũng đưa công nương đi ăn cơm tây. Nên hôm nay, hạ thần mạn phép hướng dẫn công nương sử dụng: nĩa, dao, muỗng cho quen tay vậy thôi, chớ không có ý chi đâu. Xin công nương đừng đa nghi, “suy bụng ta ra bụng người” mà oan cho kẻ hạ thần.
Mặt tôi chừ bự. Tôi vừa tức, vừa mắc cỡ vì hán đoán trúng tim đen của mình. Nhưng trước mặt vú, nên tôi gượng gạo giả giọng làm vui:
– Trăm sự nhờ anh.
Hắn dạy tôi cách uống rượu khai vị trước bữa ăn, uống rượu chát trong bữa ăn, uống rượu cho tiêu cơm sau bữa ăn. Hắn dạy tôi cắt thịt, cầm nỉa ghim thức ăn để vào miệng. Tôi lọng cọng vụng về lúc đầu. Nhưng rồi tôi quen dần ngay trong bữa ăn. Hắn còn dạy tôi nhai thức ăn mà không há miệng, thấy răng. Vú tấm tắc khen:
– Công nương của vú khi nhai thức ăn mà ngậm miệng trông đẹp đẽ, duyên dáng quá!
Tôi cảm ơn hắn bằng cái cười mỉm thẹn thùng! Tôi dả lả:
– Vú ơi, vú nấu đồ ăn tây ngon quá. Con chắc các món tây chính cống thua xa các món nầy cỡ trăm cây số giờ.
Xuân Hà ngồi băng trước với anh Hưng.
Hôn phu nó làm tài xế lái chiếc xe hơi Mazda màu đỏ bóng ngời và mới tinh khôi, đến rước tôi và vú cùng đi Vũng Tàu với bọn họ. Anh Hưng hôm nay mặc chiếc áo mông-ta-gu màu vàng nhạt, quần sọt màu xanh dương. Chân anh mang giầy màu xanh xậm. Đầu đội kết màu mỡ gà. Anh mang kiếng trắng gọng vàng trông anh trí thức và trẻ trung hơn gặp anh đêm họp bạn ở nhà nhỏ Xuân Hà. Xuân Hà thì tóc cột cao, áo màu vàng anh, rực rỡ bó sát eo, tay sát nách, thân áo ngắn tròm trèm tới lưng quần tây màu xanh. Chân nó mang giầy hiệu Bata cũng màu xanh. Mắt đeo kiếng đen gọng lớn, mới nhìn như điệp viên Thiên Nga trong phim gián điệp “Trên Những Chặng Đường” của Mỹ, mà chúng tôi vừa xem hai tháng trước. Không biết họ có hẹn không, mà đôi nầy ăn mặc màu na ná giống nhau trông quá đẹp mắt.
Vóc dáng vú không cao, không gầy, nước da trắng, tóc bạc xen tóc đen bới kiểu Lèo cao sau ót. Đầu vú đội khăn sạt màu trái măng cụt. Vú mang kiếng trắng, áo bà ba mình the bông ép màu nâu ửng màu trắng của chiếc áo túi ba-tít bên trong. Vú mặc quần đen mặt đệm lãnh Tân Châu. Chân vú mang đôi giép hàm ếch đen. Tôi trầm trồ:
– Vú mặc như vầy trông sang như bà phủ bà huyện ở thành thị về thăm quê vậy.
Vú cười vui, nhìn tôi từ đầu đến chân:
– Thiên hạ thường nói: “Áo cũ thì mặc ở nhà. Áo mới mặc để đi ra ngoài đường”. Nên vú lấy mấy cái áo may lâu rồi, nhưng ít khi mặc, hôm nay mặc để diện một chút, kẻo không thì người ta sẽ cười hai cô mặc đẹp mà để bà già mặc xấu òm. Chà, cô Ba mặc cái gì cũng đẹp. Hỏm nay cô mặc đồ tây trông gọn gàng và xinh quá đi thôi.
Tôi thật thà hỏi vú:
– Thiệt hả vú? ít khi mặc đồ tây nên khi mặc vào con cảm thấy cũn cỡn, trống trải như thiếu thiếu cái gì vậy đó.
Xuân Hà nghe tôi và vú đối thoại, xen vào:
– Hôm nay chị mặc đồ tây trông đẹp lắm. Áo ngắn tay màu kem có thêu, cổ bâu lật. Quần tẹt-gan ống rộng màu cà-phê. Giầy săn-đan đen. Tóc vấn tay bím dài, thả trước ngực bên phải trông chị giống mấy cô tài tử điện ảnh Tàu quá Thể Hà à.
Hôn phu của nó cũng vui vẻ góp chuyện:
– Xuân Hà khen đúng đó chị Thể Hà. Ngay lúc chị bước lên xe, là tôi có cũng có ý nghĩ đó. Chị hơi giống cô Hà Lợi Lợi.
Vú cũng vui miệng:
– Hai cháu thật xứng đôi. Phu xướng phụ tùy mà.
Chúng tôi cùng cười vui. Và chiếc xe du lịch chạy bon bon mỗi lúc một thu ngắn tuyến đường Sài Gòn, Vũng Tàu.
Đến cầu Rạch Hào, Xuân Hà bảo người yêu ngừng xe lại. Nó đến chiếc miễu bên cầu, đốt nến đỏ và thắp một nén nhang, lâm râm khấn vái.
Tại đây, vào năm 1959, có năm cô thiếu nữ con nhà giàu cùng đi xe nhà ra Vũng Tàu tắm biển. Xe lủi xuống rạch. Bốn cô chết, một cô còn sống. Từ đó thiên hạ đồn, vong hồn bốn cô thiếu nữ bạc mệnh linh lắm. Cho nên dân ở Rạch Hào lập một cái miếu nhỏ để thờ cúng họ. Nhang đèn hoa quả của khách du lịch chất đầy miễu không ngớt.
Tôi không mấy tin vong hồn. Nhưng tôi thương xót kiếp hồng nhan yểu mạng. Cho nên tôi cũng thắp nhang cầu xin vong linh bốn cô sớm đi đầu thai, nếu không tiêu diêu được nơi nước Nhược, non Bồng. Vú xá xá, nước mắt đoanh tròng. Tôi chép miệng thở dài: bốn cô vắn số chết oan. Còn vú sớm trở thành góa bụa, khóc chồng suốt kiếp chắc chưa nguôi. Hai hoàn cảnh, một kiếp bạc phước chung!
Sau đó, chúng tôi lên xe. Anh Hưng trầm ngâm không nói không rằng, thành thật tôn trọng nỗi cảm hoài thương xót của hôn thê, của vú và của tôi.
Ngôi nhà ngói đỏ xinh xinh hai tầng, nằm trong hàng rào bằng những trụ đá kiên cố dưới chân núi. Cách cái sân rộng có đường tráng xi-măng để xe ra vào. Cửa rào bằng sắt, có bánh xe kéo cho nhẹ và dễ dàng mỗi khi đóng lại hoặc mở ra. Trên đường lộ tráng nhựa lớn dọc theo bờ biển, xe cộ thường xuyên qua lại. Và xéo xéo là Bãi Tầm Dương. Có người còn gọi là Bãi Dâu.
Trong nhà, tôi nghe được tiếng sóng biển vỗ ầm ầm, tiếng rào rào của bờ phi lao dưới bãi mỗi khi cơn gió lùa qua. Bầu trời thăm thẳm một màu xanh. Nước biển xanh biêng biếc trải dài xa tít mờ xa. Hàng bã đậu cao nghêu nghệu ngoài đường lớn. Hàng thông hai bên lối vào nhà, cây cối chung quanh nhà cũng một màu man mác xanh. Gió biển rạt rào mát rượi. Hai người một đàn ông, một đàn bà vui vẻ chạy ra tươi cười lễ phép cúi đầu chào:
– Dạ chào bà Hai. Dạ chào thầy cô Ba.
Họ nhìn tôi tươi cười, cúi đầu chào. Tôi cũng mĩm cười chào lại họ. Người đàn bà lăng líu, nói với vú:
– Đi đường xa chắc bà Hai và quý thầy cô mệt lắm? Xin mời vào trong nhà, vợ chồng tôi đã nấu cơm xong rồi. Chừng nào bà và quý thầy cô muốn ăn thì cho biết để chúng tôi dọn lên ngay.
Vú trao cho thím gói quà, và thân thiện nói chuyện:
– Đây có chút quà gởi chú thím đem về cho các cháu. Lâu dữ tôi mới gặp chú thím. Gia đình chú thím cũng khỏe cả chớ? Mấy đứa lớn còn đi học không?
Ồng chồng đở lấy gói quà, trả lời:
– Dạ cảm ơn bà Hai. Gia đình tôi vẫn khỏe. Thằng lớn đã đi lính, đóng đồn ở Bà Rịa. Còn đứa con gái kế có chồng năm rồi. Bên chồng cháu gái ở Rạch Dừa. Cuối năm nay cháu sanh con đầu lòng.
Vú cười tươi:
– Xin chúc mừng chú thím sắp có cháu ngoại. Ờ, phải lóng rày nhầm mùa cua, mùa ghẹ không chú? Các cháu tôi đây rất thích món nầy. Chắc ngày mai phải nhờ thím kiếm cho chúng một mớ về rang muối mới được.
Thím Năm đôi mắt sáng ngời:
– Thưa bà Hai, bà và cô không dặn trước phải nấu món gì, nên tôi đi chợ nấu đại mấy món cho bữa ăn trưa nay: Tôm thẻ rang với thịt ba chỉ. Canh chua cá nhám. Đậu móng chim xào mực. Cá cơm lăn bột chiên dòn. Vậy không biết bà Hai có vừa ý không? Bà và quý cô chiều nay muốn ăn gì xin cho biết, tôi sẽ đi mua ngay về nấu trong bữa cơm chiều.
Vú cười:
– Thím nấu như vậy là đúng ý cháu Xuân Hà quá rồi. cảm ơn thím chu đáo. Thấy biển rồi chúng cũng nôn nóng lắm. Thôi thì thím chuẩn bị dọn cơm đi. Bọn nó ăn cơm xong là chạy ùa ra tắm biển ngay cho coi.
Tôi đi theo vú và thím Năm. Còn Xuân Hà, anh Hưng được chú Năm vác va-li, túi nải đi trước họ. Nhà rộng rãi khang trang chia ra nhiều phòng rõ rệt. Tầng trên có bốn phòng ngủ và phòng gia đình mặt tiền quay ra hướng biển. Tầng dưới gồm có phòng vệ sinh, phòng ăn, phòng khách và phòng ngủ lớn. Bước xuống tam cấp của nhà dưới, là căn nhà nhỏ không có lầu nối liền vách, chớ không liền mái. Khoảng nầy trống không, nhìn lên thấy trời cao lồng lộng, xanh biếc một màu. Ở giữa khoảng sân trống rộng nầy là hàng lu mái đầm và hồ chứa nước mưa để uống. Xen kẽ với mấy lu chứa nước là ba cây mai chiếu thủy đơm bông tráng xóa, thoang thoảng hương. Hai cây bùm sụm, uốn theo hình long phụng trong chậu sành đơm nhiều trái đỏ mọng nước, và tròn lớn cỡ hột tiêu.
Bên phải của nhà dưới là căn bếp rộng. Kế nhà bếp có phòng chứa những vật dụng nấu ăn trong nhà như: nếp, đậu, gạo, than, dầu lửa… Bên trái có chiếc bàn tròn lớn, sáu chiếc ghế ngồi vây quanh. Cạnh bên là chiếc võng treo từ cột nầy qua cột kia kế chiếc đi-văng bằng gỗ. Bên trong còn là căn phòng nhỏ có cửa đóng kín để người làm ngủ đêm ở đây khi cần.
Xuân Hà và bạn trai nó mỗi người một phòng ở trên lầu. Nó nói còn hai phòng trống tôi và vú mỗi người một phòng. Nhưng vú bảo:
– Các cháu ở trên lầu đi, bác làm biếng lên xuống lầu lắm. Thôi để bác ở phòng dưới nầy.
Tôi xen vô:
– Phòng dưới rộng quá, con ở với vú nghen vú.
Vú vui vẻ, gật đầu:
– Ờ, thì vú và con ở chung phòng dưới.
Xuân Hà nhăn mặt nhíu mày, nũng nịu:
– Con biết, Bác Hai thương Thể Hà hơn con và kể cả anh Đông nữa.
Vú cười trìu mến:
– Bác thương hết cả ba đứa. Sắp theo chồng rồi mà vẫn còn cà nanh. Hưng coi chừng nghen, con nhỏ nầy ghen dữ dội lắm đó.
Anh Hưng, quay qua hỏi Xuân Hà:
– Có ghen không em? Thưa bác, con nghĩ Xuân Hà tánh tình như con trai. Chắc cô ấy không biết ghen đâu bác à.
Xuân Hà chạy lại đấm thùm thùm vào lưng anh Hưng, nói.
– Anh nói đúng quá, em chẳng thèm ghen. Nhưng anh thử có dan díu cô nào xem, em sẽ đối phó với anh ra sao thì biết liền?
Anh Hưng trợn mắt, hỏi:
– Thì em sẽ làm sao? Em tạt át-xít anh hả?
Xuân Hà tinh nghịch:
– Không đâu, không đâu. Em sẽ tình nguyện làm tài xế đưa hai người đi hóng gió biển buổi sáng, hoặc đêm đưa lên núi ngắm trăng vàng. Rồi tặng mỗi người uống ly nước pha thuốc chuột cho tiêu táng đường hết, để khỏi chướng mắt.
Anh Hưng nhái giọng Bắc:
– Ôi giời ơi! Ấy thế mà bảo không nghen! Nàm thao mà tin cho được! Cô chỉ kém Hoạn Thư một tí thôi đấy cô ạ!
Vú cười ngất, tôi cũng cười. Xuân Hà xô anh Hưng, ôm bụng vừa cười vừa nói:
– Làm ơn cho em xin đi! Ba em còn sống mà nghe anh giả giọng Bắc dở ẹc như vậy, chắc là ổng sẽ đuổi anh ra khỏi cửa quá.
Sáng sớm hôm sau, tôi và vú đi ra chợ đón mua một ít trái cây của bạn hàng mua từ Long Khánh, Bà Rịa ra hãy còn tươi xanh, trên vỏ của xoài hãy còn phấn trắng. Tôi mua kẹo hột điều, bánh ngọt, cốm… để dành ăn vặt. Khi trở về nhà và thay đổi xiêm y gọn gàng, rửa mặt cho tỉnh táo, ra phòng ăn thì mâm cơm thịnh soạn đã dọn sẵn. Tô canh cá khoai nấu ngót với cà chua và cần tàu. Một dĩa bàn lớn, cá đuối kho lạt sả ớt với cà ri. Một tượng cá hồi chưng với kim châm, bún tàu và nấm mèo. Dĩa cá thu kho trà và riềng theo kiểu kho của người Bắc. Hai con cá rô biển lớn bằng bàn tay xòe chiên vàng dầm nước mắm tỏi. Anh Hưng và Xuân Hà cũng vừa về tới. Sóng biển và nắng gió trùng khơi làm chúng tôi đói bụng, nên ai ai cũng ăn uống ngon lành các món hải sản.
Cơm nước xong Xuân Hà rủ đi tắm biển. Tôi từ chối là thích đi dạo biển hơn đi tắm, nên hẹn cô ta hôm khác. Xuân Hà mặc áo tắm hai mảnh màu xanh da trời nổi sọc xuôi đen. Nhỏ mảnh khảnh mà không ốm ròm, lại còn tươi mát, ngực nhỏ vun chùn, mông gọn, đùi dài và chắc. Còn anh Hưng thì cởi trần, mặc quần tắm đen bóng, có in hoa, lá cây màu xanh lá mạ. Thân vóc anh cân đối, khỏe mạnh.
Đôi trai tài gái sác Hà và Hưng nầy thật là xứng đôi vừa lứa đồng tình đồng ý với nhau. Gia đình hai bên đều tương đắc. Anh Hưng có hai chị em. Chị anh là giáo sư dạy ở trường nữ trung học Gia Long. Chồng chị cũng dạy ở trường nầy. Ba anh là Phó Tỉnh Trướng Hành Chánh ở Vĩnh Long. Gốc gác nội ngoại anh đều ở Bình Dương cũng thuộc hàng điền chủ có tiếng tăm trong vùng.
Xuân Hà mặc dù cha mẹ qua đời nhưng cô đẹp, có học thức, có nghề nghiệp vững chắc. Tại cô muốn ra ngoài tự lập một mình, giao kinh doanh cho anh Đông trông coi hảng xuất nhập cảng Đông Nhựt của cha cô để lại cho hai người. Từ ngày cha ruột của anh Đông (tức là chồng của vú) qua đời trong tù, thì chú anh làm lại thế vì khai sanh cho anh là con của vợ chồng chú và là anh ruột của Xuân Hà trên pháp lý. Ông chú anh còn đặt tên cho anh là Vũ Đông Nhựt thay cái tên cha mẹ anh đặt là Vũ Đông. Cho nên lúc đầu, tôi đâu biết cùng một người mà có hai tên khác nhau. Bởi vú thì gọi anh là Đông, còn Xuân Hà gọi anh là Nhựt. Đến sau này, khi đến thăm vú lần đầu tiên tôi mới biết sự liên hệ giữa vú, anh và Xuân Hà.
Chú anh Đông qua đời để lại sản nghiệp to lớn. Được chú anh làm di chúc trước chưởng khế là tất cả tài sản được chia đôi cho hai anh em họ. Cho nên tôi nghĩ Xuân Hà đi làm để làm kiểng chớ thật ra cô chẳng cần tiền. Số tiền chia lời hàng năm với anh cô, cô không làm sao tiêu xài cho hết. Căn nhà nghỉ mát ở Vũng Tàu nầy là của riêng cô. Nhà ở đường Pasteur của hai anh em cô, cộng với tài sản chìm nổi cô tiêu xài sung sướng cả đời cũng không phải lo vơi cạn.
Anh Hưng và Xuân Hà mỗi người một xách tay đựng áo quần, khăn nón… Đó là những thứ cần thiết để họ tắm biển. Trước khi đi, Xuân Hà nói với tôi:
– Bồ không đi thì ở nhà nhắc chuyện đời xưa với bác Hai nhen, nhưng nhớ khoảng sáu giờ chiều bọn nầy về sửa soạn, và mời bồ cùng đi dự buổi họp đêm tại nhà bạn của anh Hưng. Ông già của người bạn là xếp về ngành y ở vùng nầy. Hắn ta là bác sĩ mới ra trường. Đến đó, bồ sẽ mát mắt cảnh hòn non bộ và cây kiểng ngoài sân vườn nhà họ. Vì ông già hắn là tay sưu tầm cây kiểng, cỏ, hoa. Nhớ trang điểm cho thiệt lộng lẫy nghen.
Tôi từ chối khéo:
– Cảm ơn Xuân Hà. Bồ đi với anh Hưng được rồi. Mình đã hứa với vú chiều nay sẽ đi chợ, và đưa bà đi dạo bờ biển về đêm. Vả lại mình ngại những buổi họp bạn đông người. Hôm đi tiệc nhà Xuân Hà, đó là lần đầu tiên, và cho đến nay mình cũng không dự một buổi họp mặt nào nữa cả. Mặc dù trong lớp bạn bè thường hay rủ ren mình cũng từ chối hết. Xin lỗi nghen Hà.
Xuân Hà cười:
– Mình biết chớ, biết chớ. Nhưng thật ra bọn mình muốn kéo Hà đến đó. Biết đâu anh chàng bác sĩ kia lọt mắt xanh của bồ để tụi nầy được ăn đầu heo.
Tôi cười:
– Cảm ơn nhã ý của Hà và anh Hưng. Xin cho minh được hai chữ bình an đi bà mai chưa hành nghề.
Xuân Hà cười đi ra xe anh Hưng đang chờ, còn nói vói lại:
– Chạy trời không khỏi nắng! Đừng có trốn, đẹp như vậy có trốn cũng không khỏi đâu bậu ơi!
Tôi chưa quen thân mật đặc biệt với người con trai nào. Ba, cô và cậu mợ bên ngoại đã nhiều lần nhắc nhở tôi đến vấn đề lập gia đình. Tôi đều khéo léo từ chối, hoặc nại nhiều lý do không cho họ đến nhà coi mắt. Không biết phải duyên phần chưa đến hay vì vô định, vô cảm, vô duyên, mà tôi không động lòng với bất cứ người thanh niên nào cả. Mặc dù cùng khóa, tôi biết cũng có vài anh bạn bảnh trai, duyên dáng, lịch sự để ý đến tôi. Nhưng tôi chỉ xem họ như một đồng nghiệp như một người bạn tốt thông thường mà thôi.
Chúng tôi ra Vũng Tàu hai ngày rồi. Xuân Hà và anh Hưng đi từ sáng đến chiều. Có đêm họ dự những buổi họp bạn đến khuya lơ mới về. Hàng ngày thì họ đi tắm biển nên làn da của hai người đều xạm nắng như những dân chài ở địa phương. Tôi và vú thường tách rời họ, vì muốn hai người tự do để có thời gian riêng rẻ với nhau. Họ là đôi trai tài gái sắc, thì phải hưởng hạnh phúc tràn trề trên thế gian nầy! Thật sự tôi ngưỡng mộ và mừng thầm cho họ.
Hôm qua, tôi và vú đi thăm Linh Sơn cổ tự ở Thắng Tam. Kế bên chùa có bưng sen lớn. Hoa hường, hoa trắng nở rải rác. Những người sống lâu năm trong chùa kể rằng, vào mùa hoa nở rộ, hương sen tỏa bay bát ngát, thấm cả vào áo vào tóc khách viếng cảnh. Bưng sen giống như tấm lụa xanh thêu hoa. Dưới nắng sáng, lấp lánh những giọt sương còn đọng trên tàu lá, trên cánh hoa, làm sen thêm tinh khiết. Dưới ánh trăng rằm lộng lẫy của đêm, hòa với gió biển man mác hương sen lâng lâng tâm hồn du khách, làm họ tưởng chừng như đang ngắm cảnh ao Diêu Trì trên Thiên Đình. Trưa, chúng tôi được thầy chủ trì đãi bữa cơm chay. Chiều về, chúng tôi ghé qua chợ mua mãng cầu dai, mua nhãn, mua mít từ Bà Rịa chở ra bán. Trái mít lớn nhỏ đủ cỡ. Mùi ngọt ngào gợi sự thèm cho những người đi ngang qua. Mít chín cây hấp dẫn hơn mít hái già rồi giú chín. Múi mít vàng như nghệ, ít xơ trắng, muối to, cơm dầy, hột nhỏ. Cắn múi mít, bên trong có nhiều mật chảy ra ngọt lịm, thịt mít lại dòn, có mùi thơm đặc biệt.
Sáng hôm nay, tôi đưa vú thăm Vườn Lộc Giả. Vườn nầy lấy cái tên nơi Đức Phật khai giảng đạo pháp, bên Ấn Độ. Vườn Lộc Giả ở đây là ngôi chùa lớn được xây hình bát giác, rộng khoảng mười thước, cao khoảng mười lăm thước. Chánh điện hướng ra miền Đông Hải. Sư Ông chỉ cho chúng tôi biết, trên cao chót vót của nóc, có cây đuốc tượng trưng cho Đuốc Tuệ. Phía bên đó là Thập Nhị Nhân Duyên có mười hai nấc được cẩn đá hoa cương rất đẹp. Ở dưới xây hình thấy rõ bốn mặt tức là Tứ Diệu Đế, nhắc nhở cho chúng sanh bốn chân lý của Đức phật là: “Khổ Đế, Tập Đế, Diệt Đế và Đạo Đế”. Bên trong chùa có bàn thờ Phật Thích Ca cùng bốn vị hiền hữu, là Kiều Trần Như trong đó có luôn cả ngài. Kiều Trần Như là các đệ tử đầu tiên của ngài.
Tất cả mỗi cạnh của chùa đều có ghi lời Phật dạy cho đệ tử, chúng sanh áp dụng con đường tám nẻo tức là Bát Chánh Đạo gồm có: Chính kiến, chính duy tư, chính ngữ, chính nghiệp, chính mạng, chính tinh tấn, chính niệm và chính định.
Vú bảo đi cả ngày chưn cẳng rã rời, nên sau bữa cơm chiều tôi thường dạo bờ biển Bãi Dâu một mình. Phía Tây, mặt trời như lòng đỏ trứng gà treo lờ lững cuối chân mây lé đé gần mặt nước. Mây ngũ sắc bao quanh, chiếu những tia nắng dội xuống mặt biển sóng bủa xôn xao, màu xanh biêng biếc. Trên đầu sóng nhuốm bọt trắng xóa nhấp nhô. Gió thổi hiu hiu. Nền trời xanh rất xanh. Những cánh hải âu nhàn nhã thả theo gió rồi bay lên cao, hạ xuống thấp. Có những con kêu chít chóe đùa giỡn. Con sau rượt con trước đôi cánh chập chờn.
Xa xa trên mặt biển, vài ghe câu ghe lưới cạn, giương buồm xuôi về bến. Tiếng rì rào của bờ phi lao bên eo biển nhỏ kia, hòa với tiếng sóng biển bất tuyệt. Cảnh sắc đây, âm thanh nầy, đã tạo cho biển chiều nay một vẻ đẹp thơ mộng, làm xao xuyến lâng lâng lòng người. Bao nhiêu phiền muộn cũng chắp cánh bay xa.
Nãy giờ ngồi trên bờ đá, tôi không dám cử động vì sợ cảnh biển chiều nay sẽ tan biến đi. Tôi yên lặng cố thu hết cảnh sắc cất giữ trong hồn. Tôi thẩn thờ nhìn mặt trời dần xuống, dần xuống trên sóng nước lao xao, lao xao. Tôi cảm thấy lòng mình dao động, man mác, chan chứa một thứ tình cảm mơ hồ nhưng không rõ nó đã bắt nguồn từ đâu! Tôi đứng lên, dợm bước đi.
– Thể Hà! Thể Hà!
Tôi như tỉnh cơn mộng, bởi tiếng gọi của anh Đông. Anh đứng sau lưng từ bao giờ mà tôi không hay biết. Tôi dịu giọng:
– Anh Đông ra hồi nào vậy? Vú nói, có thể là ngày mai anh mới ra mà?
Giọng Đông nhẹ, như sợ cảm nhận bóng chiều buông trong hồn tôi sớm bay xa. Anh âu yếm nhìn tôi:
– Theo lẽ thì mai anh mới ra. Nhưng anh ghen và lo Thể Hà sẽ hưởng hết cảnh sắc ở đây một mình không để dành cho anh! Nên anh thu dọn mọi công việc xong là ra đây ngay. Anh đứng gần em cả buổi, mà em không hay biết gì ráo, nên anh cứ tưởng Thể Hà đã hóa đá rồi chớ.
Tôi không trả lời câu hỏi của Đông, nói:
– Hèn gì bây giờ em mới biết, tại sao bạn bè em nhiều đứa mê biển. Chúng mơ sau nầy có điều kiện, sẽ đưa gia đình về lập nghiệp ở gần biển, để ngày đêm nghe sóng bủa rì rào, ngắm hoàng hôn, ngắm trăng lên, ngắm mặt trời mọc, ngắm buổi bình minh.
Tôi chậm rãi ngồi xuống tảng đá khi nãy. Vì bây giờ đã có Đông ở đây, tôi không phải sợ con gái rất nguy hiểm một mình nơi vắng vẻ, như anh đã cảnh cáo. Đông đến ngồi xuống bên cạnh tôi:
– Nhưng khi biển cuồng nộ cũng kinh khủng lắm. Còn em, em có thích ở vùng biển không?
Tôi cười:
– Em hả? Em chỉ thích ngắm biển lặng thôi, em sợ biển cuồng nộ lắm.
Hôm nay Đông ăn mặc trẻ trung. Áo sơ mi màu phơn phớt vàng ngắn tay, quần tây dài màu rêu. Tay trái anh đeo đồng hồ Thụy Sĩ, dây da cá sấu. Loại đồng hồ đẹp, bền có tiếng và mắc tiền. Ngón tay áp út anh đeo chiếc nhẫn có cẩn hột đá đỏ tím, theo kiểu nhẫn sĩ quan Đà Lạt lúc mãn khóa. Nhỏ Xuân Hà có lần bảo tôi rằng hột đá màu hồng ngã tím trong vắt đó là hồng ngọc, chớ không phải thứ đá tầm thường.
Tôi không ưa đàn ông đeo các món trang sức. Vì mấy món trang sức đôi lúc làm cho họ giống mấy tên cờ gian bạc lận hay mấy tên anh chị, hoăc mấy tên xếp của các băng đảng. Nhưng anh Đông diện mấy món đơn giản, đắc tiền đó lại coi hay và có lợi cho việc làm ăn của anh. Màu vàng nhạt của áo là màu kiêu sa, sang trọng, đi với quần màu nâu đậm nhu nhã lại làm cho hai màu hòa hợp tươi mát và dịu dàng hơn. Tôi cảm thấy bộ áo dài màu cỏ úa bằng tơ nội hóa của mình sao mà lu mờ, trơ trẻn quá! Rất may, là tôi có cài lên ngực áo, cành hoa lan bằng vàng có cẩn hột sa-phia lấp lánh dưới ánh đèn. Mái tóc dài óng mượt, tôi kẹp lưng chừng trên ót bằng cây kẹp bảng lớn mạ vàng. Lòa xòa những cọng tóc mây trên trán và sau gáy làm cho mặt tôi không đến nổi già chát, khô cằn.
Đông nhìn tôi, khen:
– Thể Hà ăn mặc giản dị càng trang nhã, cao sang. Hèn gì lúc nào má anh cũng khen và coi em như nàng công chúa của bà.
Trong đầu óc tôi vang lên câu nói thầm: “Thật là xạo quá! Mình ăn mặc không bao giờ nghiên cứu, hễ quơ gì thì mặc cái nấy. Vậy mà hắn cũng khen, để trổ thói nịnh đầm. Theo tôi, đàn ông mà nịnh đầm là thứ có lòng dạ thưa thớt, rỗng tếch. Nhứt là với hắn, kẻ có tà tâm. Tôi phải đề phòng tối đa mới được”. Tôi chợt cảm thấy bối rối, khi bắt gặp ánh mắt ngời sáng của Đông nhìn tôi lúc trời nhá nhem tối. Ánh mắt đó như trêu chọc, như ngầm nói với tôi rằng “tôi biết rõ cô đang nghĩ gì rồi nghen”.
Bóng đêm dầy đặc buông xuống và bên eo biển kia thành phố đã lên đèn. Chúng tôi yên lặng không nói lời nào. Có lẽ mọi người đang theo đuổi ý nghĩ riêng của mình. Bỗng Đông hỏi:
– Em có lạnh không? Hay chúng ta tản bộ qua khỏi đám phi lao sát bờ biển. Bên ấy có quán ăn bán nhiều món ngon lắm. Ở đó, nhìn ra biển cũng thơ mông không kém nơi nầy. Em có đói không? Còn anh từ trưa đến giờ chưa có miếng gì trong bụng, bởi nôn nóng ra gặp công chúa Thể Hà. Bây giờ bụng anh đang biểu tình vì đói đây nè.
Tôi gật đầu bước theo anh. Anh lấy áo khoác trên người choàng cho tôi. Chúng tôi song đôi đi trên bờ cát mịn.