Chương 20
Tôi cảm thấy dễ chịu hơn bởi những liều thuốc an thần và giảm đau nhức. Trời quá nửa đêm. Gió rung những cành lá cây va chạm xạc xào bên ngoài cửa sổ. Tiếng con chim đêm kêu oang oác trên không trung rồi xa dần, xa dần và mất
hẳn. Tiếng nói cười khe khẽ của những người y tá trực đêm… Tiếng còi hụ của xe cứu thương át tiếng súng nổ vọng từ ven đô xa xa…
Hắn ngồi đó dựa tay vào thành giường ngủ say. Người ta thường nói là con người khi ngủ thì trên nét mặt lộ nguyên hình hỉ nộ ái ố. Có người yêu thương người yêu hơn, vì bất chợt tìm thấy trong giấc ngủ say của đối tượng, nét hồn nhiên vô tư lự. Có người ngủ miệng như mỉm cười. Có người ngủ nét mặt đăm chiêu, khắc khổ… Nhìn hắn đang trong giấc ngủ, tôi nhận xét rõ ràng hơn, vóc dáng đó, khuôn mặt đó, hắn là chồng sắp cưới của tôi, là người tôi yêu tha thiết… Sau ngày đính hôn, tôi nguyện với lòng mình là sẽ ăn đời ở kiếp, dù có vật đổi sao dời, tôi vẫn một lòng một dạ yêu thương chung sống với hắn, cho đến hết cuộc đời nầy.
Giờ đây, hắn đang ngủ say, tôi cố tìm kiếm nét thương yêu ngày trựớc. Nhưng vô hiệu, tôi chỉ thấy ghét hắn thêm. Chẳng thèm nhìn hắn nữa, tôi quay đi nơi khác chép miệng thở dài tìm giấc ngủ tiếp.
Nắng sáng chiếu thẳng vào phòng. Tôi định thần xem mình đang ở đâu đây? Bà y công bưng vào thau nước ấm và khăn tay. Túi xách cá nhân tôi để trên bàn tự bao giờ. Bà vui vẻ:
– Dạ chào cô. Hồi hôm cô ngủ có ngon không? Và chân có bớt nhức chưa? Ông nhà bảo tôi mang nước và xách tay nầy cho cô.
Tôi chào bà lại. Thì ra hắn về nhà xách va-li áo quần, và giỏ đựng những vật dụng cần thiết hàng ngày đem đến cho tôi:
– Cảm ơn bà, bà chưa về sao? Ông đâu rồi?
Bà y công miệng tươi cười, trả lời tôi:
– Thưa cô, mười hai giờ tôi mới ra trực. Lúc tôi bưng thau nước vô thì thấy ổng xuống câu lạc bộ. Cô tự nhiên rửa mặt đánh răng. Tôi sang phòng bên, một hồi sẽ trở lại dọn dẹp.
Bụng tôi đang cồn cào vì đói, thấy bà vui vẻ, tôi hỏi:
– Cảm ơn bà, tôi cảm thấy đói, dưới câu lạc bộ có bán gì ăn hả bà?
Bà y công mặt lúc nào cũng tươi vui:
– Họ bán nhiều thứ lắm cô ơi. Có hột gà ốp-la ăn với bánh mì trét bơ, bánh mì thịt, cháo thịt, cháo cá, bánh canh giò heo… Cà-phê, nước ngọt, sữa đậu nành, sữa bò… Đó là những món ăn sáng. Còn buổi trưa thì có cơm dĩa xào thịt bò, cơm sườn nướng, cơm tấm bì tôm chả, cơm gà rô-ti…
Tôi chăm chú nghe bà y công kể những món ăn. Lại thêm vào mùi thức ăn sáng của các bịnh nhân những phòng kế cận làm tôi thêm đói. Bụng tôi cồn cào và sôi kêu lụp bụp. Tôi móc bên hông túi xách tìm chút tiền lẻ đưa bà y công nhờ mua cho tôi tô cháo thịt và ly cà-phê sữa. Bà y công vui vẻ cầm tiền đi ra. Chừng năm phút sau, tôi chưa đánh răng rửa mặt xong thì đã bưng thức ăn vào. Tôi nhìn bà lấy làm Ịạ, bà ta như hiểu ý nhưng không nói gì, cười bảo:
– Cô ăn đi còn nóng hổi, để nguội mất ngon. Trong hồ sơ có dặn bịnh nhân không được uống cà-phê, nên tôi đã đổi nước cam vắt và sữa nóng cho cô. Chắc cô không rầy tôi chớ?
Đánh răng và rửa lau mặt xong, tôi chải sơ mái tóc, tém gọn quấn mấy vòng rồi kẹp cao sau ót. Qua đêm ngủ yên vì thuốc an thần, tôi cảm thấy tỉnh táo dễ chịu hơn:
– Không đâu. Cảm ơn bà đã đổi nước uống và nhắc nhở tôi.
Đẩy thau nước rửa mặt sang bên, tôi kéo mâm đồ ăn lại gần hơn rồi ăn ngon lành như chưa bao giờ được ăn. Bà y công gom khăn dơ, lau bàn và bưng thau nước ra ngoài.
Hơn tám giờ sáng, nắng bên ngoài chói chang. Những nhân viên làm việc trong bịnh viện ở đây mặc toàn màu trắng từ bác sĩ đến y tá. Phòng thí nghiệm, quang tuyến, phòng mổ, các y tá mặc màu xanh. Trừ kiểu các áo có viền những màu khác nhau, để phân biệt của từng khoa chuyên môn như ngân hàng máu mặc áo trắng dài bâu áo viền màu hồng. Nam y tá mặc áo trắng ngắn tay, quần trắng, nữ y tá mặc áo đầm trắng, đội mũ trắng, giầy vớ trắng. Màu trắng tinh của áo quần trông các cô xinh đẹp và sạch sẽ quá. Bác sĩ mặc áo trắng dài phủ đến đầu gối… Tôi biết rõ như vậy là do bà y công lúc lau nhà đã kể với tôi.
Ngoài hành lang, tiếng bước chân đi lại nhanh nhẹn của nhân viên, tiếng lào xào khua vang của xe băng, ống chích, kềm, kéo hòa với mùi hăng hắc của bông, băng, tẩm an-côn cùng các loại nước sát trùng… Tiếng dặn dò nhỏ nhẹ của y tá nhắc nhở bịnh nhân uống thuốc. Tiếng lo lắng hỏi han của thân nhân đối với bịnh nhân… Tạo thành một âm vang sống động, màu sắc, và mùi vị đặc biệt, chỉ ở bịnh viện mới có mà thôi.
Cửa phòng bật mở, hắn bước vào với vị bác sĩ tuổi tròm trèm sáu mươi hoặc hơn. Cô y tá theo sau ôm xấp hồ sơ giấy tờ phim ảnh dầy cộm. Tôi còn đang lúng túng chưa biết phải làm gì thì hắn lên tiếng:
– Thưa bác đây là Thể Hà, hôn thê của cháu. Thể Hà, đây là bác Cao Minh Ân, bác sĩ Giám đốc của bịnh viện nầy, ngày xưa bác là bạn học cùng lớp với ba anh.
Tôi lí nhí chào ông, ông vui vẻ chào lại rồi lấy phim hình chụp chân bị đau của tôi đưa ra hướng cửa sổ tràn ngập ánh nắng. Ông đưa phim lên xuống, xem tới, xem lui. Sắp phim lại, ông đưa hết cho cô y tá, dặn dò đôi việc rồi quay qua nói với tôi:
– Cô bị nứt một ống xương nhỏ, không tệ lắm, nhưng phải cẩn thận đừng để nó va chạm vào những đồ vật cứng khác. Và cô không được đi lại nhiều, hay dùng chân đó chống chỏi trong lúc đi. Cô nên dùng cây tó để đi, tiện hơn. Chút nữa sẽ có người mang đến cho cô.
Ông quay qua hắn, cười nói:
– Sao cháu để cổ té nặng dữ vậy? Có hôn thê trẻ đẹp như vầy mà không biết giữ gìn thật đáng trách. Ờ cháu Xuân Hà dạo nầy sao rồi? Tội nghiệp con nhỏ. Từ dạo hôn phu nó qua đời đến nay bác không thấy nó ra đây?
Hắn lễ phép:
– Dạ cảm ơn bác, Xuân Hà dạo nầy cũng đỡ lắm rồi. Từ khi hôn phu nó chết, nó buồn quá ít khi đi đâu, nhứt là ra đây. Thưa bác, năm tới Xuân Hà sẽ du học ở Mỹ.
Bác sĩ Ân cười rạng rỡ:
– Vậy cũng tốt, may ra nó tìm được niềm vui sống ở xứ người. Nhờ cháu chuyển lời rằng bác chúc mừng cho nó nhé.
Bác sĩ Ân dợm đi ra ngoài, hắn vội hỏi:
– Thưa bác, cháu định đưa Thể Hà về Sài Gòn cho tiện, vì trong ấy có má cháu, có ba cổ và nhiều thân nhân săn sóc viếng thăm cũng đỡ buồn…
– Được chớ, vậy cũng tốt nhưng phải chờ hai hôm nữa mới có chuyến chuyển bịnh. Vì hôm nay chỉ có mình cổ, bịnh cổ cũng không phải là bịnh cấp cứu nên không có chuyến đi hôm nay.
Hắn nhanh nhẩu:
– Thưa bác cháu sẽ chở cổ đi, không phải phiền xe bịnh viện.
Ông ta châu mày suy nghĩ:
– Ờ cũng được, nhưng cháu phải cẩn thận cái chân đau của cổ. Vậy thì cháu hãy đến phòng làm giấy tờ đi.
Ông dặn dò cô y tá chi đó, quay lại chào tôi rồi bước đi, hắn đưa ông ra cửa. Tôi khó chịu vì cái tánh độc tài của hắn. Tại sao chuyển tôi đi mà không một lời nói cho tôi biết trước? Tôi quay mặt vào trong, trùm mềm kín, lầm bầm rủa sả rồi khóc rấm rức một mình! Nghe thoảng hơi gió, biết hắn vào phòng, tôi không thèm đếm xỉa đến hắn, giả bộ như đang ngủ ngon. Hắn nhẹ tốc mền tôi đang đắp, gọi khẽ:
– Thức dậy em, chúng ta sửa soạn về nhà.
Phủi tay hắn ra, mặt chầm dầm, tôi nạt:
– Đừng đụng đến tôi, về nhà nào? Anh có về nhà anh thì về đi, không liên hệ gì đến tôi. Chừng nào về mặc xác tôi, không can gì tới anh. Anh cũng không phải là gì của tôi, mà muốn dời tôi đi đâu thì dời. Đừng có độc hành, độc đoán. Tôi cũng không phải là cái túi, hay món đồ anh muốn xách để đâu thì để, muốn đem đi đâu thì đem. Đừng có làm tài khôn xía vào chuyện của người ta. Bây giờ tôi thích trị bịnh ở đây, nên tôi không đi đâu hết!
Nói xong, tôi kéo vội mền trùm kín lại như cũ. Hắn nổi nóng, không nhường nhịn:
– Em sao nữa rồi? Em có biết hai bên lo lắng, vì sự mất tích của em biết chừng nào không? Em muốn đi là đi, không nói với ai nửa lời. Có thù hận anh thì tìm anh thanh toán, chớ sao để cho má, ba, cô Hai, mấy cậu mợ em mất ăn mất ngủ, xôn xao kiếm tìm em khắp nơi cả hai tuần nay? Ba về quê ngoại, cô Hai về Mỹ Tho. Anh đi tìm em khắp các nơi mà em bảo rằng em đến đó công tác, nhưng vẫn không thấy em ở đâu? Má khóc mờ mắt, cô Hai khóc riết sanh bịnh. Tôi nghiệp ba quá, lo lắng cho em đã bị trở bịnh mấy hôm rày. Nếu em còn giữ đạo hiếu của kẻ làm con, còn có chút lương tâm, có chút lòng thương hại kẻ ruột rà và người thân thích thì để anh đưa em về nhà. Anh van em, đừng để họ chờ mong, lo buồn thương nhớ nữa.
Nghe đến ba trở bịnh, tôi xót xa khóc ròng. Hắn biết tôi đang dịu lòng, nên mau gọi người y công đang chờ bên ngoài cửa, đẩy xe vào để đưa tôi ra bãi đậu xe. Tôi đẩy mạnh tay hắn ra không cho dìu tôi ngồi vào xe lăn. Chợt thấy bà y công giúp tôi đêm rồi đi ngang qua, tôi gọi lại nhét tặng bà chút ít tiền. Bà cảm ơn rối rít, rồi nói với người y công kia, để bà đưa tôi ra xe trước khi bà về nhà sau đêm trực. Hắn không nói gì, lẽo đẽo xách giỏ đồ theo sau. Bà y công như hiểu chuyện, lặng lẽ cẩn thận đẩy xe đi.
Ra đến bãi đậu, hắn mở lớn cửa xe kéo chiếc ghế ngồi kế bên tài xế thấp xuống về phía sau, đến nấc cuối cùng. Mới nhìn ghế xe hạ thấp giống như chiếc ghế bố nằm, nhưng ở lưng và đầu thì dốc lên cao. Hắn choàng tay phải qua phía lưng, gần sát cổ, tay trái lòn bên dưới nhượng chân ẵm xốc tôi lên. Tôi cố vùng vẫy xô hắn ra, muốn tự dùng chân phải đứng dậy, nhưng hắn càng ôm chặt hơn, và nói nhỏ bên tai đủ để tôi nghe:
– Em làm gì vậy? Không sợ bà y công biết em dữ dằn sao? Coi chừng em đẩy làm anh mất thăng bằng, đánh rơi em xuống đất đụng phải chân đau. Khi về tới nhà vì em mà anh sẽ bị hai bên làm anh tan xương nát thịt, chớ không phải em bị anh làm em tan xương nát thịt đâu…
Xe chuyển bánh. Hắn bắt đầu nói đều giọng như tụng kinh, hắn kể lể hay như nịnh thần, như Tào Tháo kể công với Quan Công trong phim của Tàu. Tôi chẳng thèm nói câu nào, nhắm khít mắt dưỡng thần. Giọng hắn nhừa nhựa như hát cải lương Hồ Quảng:
– Thể Hà à, hãy nghe anh nói: Em đừng hiểu lầm mà giận anh, thì oan cho anh lắm. Anh có làm gì đàu? Tự dưng sao em bỏ nhà mà đi vậy? Hôm đó anh với em như chơi trò cút bắt.
Tôi nổi sùng trong lòng: “Ai chơi cút bắt với mấy người? Chỉ có cái tài xạo, thiệt là vô duyên”. Hắn tằng hắng, nói tiếp:
– Sáng hôm đó, như thường lệ anh đến nhà. Ba và cô Hai nói em đi làm rồi. Anh yên tâm về sở làm mấy công việc còn đọng lại lúc anh đi vắng. Giờ ăn trưa anh đến sở em thì họ nói em ra ngoài. Anh đi ăn và trở về làm việc lại. Chiều, anh đến đón em, cô thư ký bảo em đã về từ trưa. Lúc đó anh sanh nghi, chạy nhanh đến nhà em thì ba và cô Hai nói em đi công tác ở Hậu Giang. Anh chạy thẳng về nhà. Má cho biết lúc trưa em có ghé qua và nhờ má giữ dùm em gói đồ. Anh hỏi má có xem coi đồ gì trong đó không? Má nói không, vì đồ của em gởi má không muốn mở. Anh mở ra xem, hai mẹ con mới tá hỏa! Má chửi cho anh một trận, bà bảo phải đi hỏi và tìm cho ra em, nếu không tìm được thì đừng có về nhà nữa. Cái khổ nhứt là đương đầu với ba và cô Hai. Cô Hai vào phòng em lục lạo tìm kiếm đồ đạc mất hết mới biết em bỏ đi. Cô nóng ruột lo sợ cho em nên trách móc xỉa xói anh và khóc lóc không ngừng. Ba thì trầm tĩnh, mắt ông trắng dã vô hồn, không có rơi một giọt nước mắt. Mặt ông đanh lại, khổ sở lạnh lùng. Ông bảo anh rằng: “Tôi đã đem con gái tôi gả cho cậu. Tôi biết nó không đẹp bằng những cô mà cậu đã quen biết trước kia. Nhưng nó có những ưu điểm mà nhiều người con gái khác không có. Ở thế giới bên ngoài nó không bằng ai, nhưng trong gia đình tôi, nó là viên ngọc quí và là núm ruột của tôi. Vì yêu thương con mà tôi hạnh phúc trong niềm vui của nó để cha con tôi đùm bọc sống đến ngày nay. Bây giờ rủi nó có mệnh hệ gì tôi không sao sống nỗi? Chưa cưới nó, mà cậu đã làm nó đau khổ phải bỏ đi. Tôi thật buồn và thất vọng quá. Cậu hãy đi đi, nếu không tìm được nó thì cậu đừng đến đây nữa…”. Anh đau khổ chẳng thua gì họ, chỉ biết cúi đầu chịu tội, nhưng anh vẫn không biết mình đã làm nên tội gì đễ em phải bỏ đi như vậy? Và em đã đi đâu? Thật sự anh không nghĩ ra…
Thiệt là cái con người lì lợm, không biết phục thiện chút nào hết. “Không có lửa làm sao có khói?”. Không có chuyện gì tự dưng sao tôi bỏ đi? Thật là lãng nhách, nói vậy mà cũng nói được. Hắn thở dài thườn thượt như đau thương lắm:
– Anh thất thểu đến tìm Xuân Hà xem em có nói đi đâu không? Xuân Hà đã nói với anh tất cả chuyện em và Thiên Hương gặp nhau ở nhà nó. Anh mới vỡ lẽ! Và Xuân Hà còn cho anh biết: “Chị Thể Hà xin nghỉ bịnh dài hạn không lương, chớ không phải đi công tác như đã nói với gia đình. Chuyện giữa anh và Thiên Hương, anh phải kể cho chị Thể Hà nghe từ sớm mới phải chớ. Chuyện của hai người trước khi đính hôn thì phải thành thật kể cho nhau, tại sao anh còn giấu giếm? Thể Hà nhìn bề ngoài yếu ớt, nhưng bên trong rất kiên cường và chịu đựng. Em biết anh không còn yêu Thiên Hương, nhưng anh phải nói rõ và dứt khoát không lui tới với cô ta. Dù chỉ đơn thuần là bạn bè thôi cũng không. Em là đàn bà, nên em hiểu chị Thể Hà. Em mà lâm vào hoàn cảnh như vậy em cũng bỏ đi. Cái hống hách vô lý của Thiên Hương, dù chị Thể Hà có hiền như Phật đang ngồi trên tòa sen cũng phải nhảy xuống. Đây là hoàn toàn lỗi ở anh. Mối gút nầy anh đã cột thì chỉ có anh và chị Thể Hà mới mở nổi chớ không ai giúp được hết. Bây giờ anh phải tìm chị Thể Hà về. Còn việc Thiên Hương để em lo liệu và sẽ cho anh biết sau…”. Em thấy đó, anh bị thọ địch bốn bề, lại không biết em ở đâu. Anh đang sống mà tâm hồn như chết, thật sự anh cũng muốn chết cho rồi. Anh đi tìm em khắp nơi. Sợ em dại dột làm chuyện không nên. Anh đã đến tận nơi và hỏi thăm qua các Ty Xã Hội: Cần Thơ, Sóc Trăng, Bạc Liêu, Vĩnh Long, Long Xuyên. Khi đến Long Xuyên anh có vào nhà cậu mợ Ba nữa. Không tìm được em, anh tuyệt vọng trở về Sàigòn. Anh không dám về nhà má cũng không dám đến nhà em, vì anh sợ nhìn thấy đấng sanh thành mình lo buồn. Anh đến thẳng nhà Xuân Hà. May mắn nó ở nhà và có cả Thiên Hương.
Tôi vọt miệng:
– Tôi không muốn nghe chuyện tình tứ, riêng tư của anh nữa. Làm ơn câm miệng anh lại đi, để yên cho tôi ngủ, còn không thì bỏ tôi xuống xe.
Hán thở dài;
– Em phải nghe hết đã chớ, rồi giận hờn anh hay muốn sao tùy ý em. Đừng có làm anh khổ nữa, tội lắm mà!
Tôi cười gằn:
– Tôi làm anh khổ? Anh nói chuyện nghe hay thiệt! Một lúc anh yêu hai ba người. Đã đính hôn với tôi rồi, người tình xưa trở về đây, anh nói dối với gia đình tôi, với tôi, anh đi công tác ờ miền Trung để hẹn hò đi chơi với người ta, cười hi hỉ ha hả ngoài đường. Lúc đó anh có còn nghĩ đến tôi không? Anh lại xúi cô ta ghen ngược, xài xể, mắng nhiếc tôi…
Nhịn không được, tôi tủi thân khóc òa. Hắn chưng hửng, lo lắng đưa khăn tay:
– Em lau nước mắt đi, đừng khóc nữa. Nhưng làm gì có chuyện đó? Anh đi chơi với cô ta hồi nào? Ai nói với em vậy? Đừng có nghe lời nói xàm mà đổ oan cho anh nghen.
Tôi tức muốn chết, lấy khăn chọi trả lại hắn và chồm ngồi dậy, chân bị thương cử động làm đau nhói, tôi ôm chân rên rỉ rồi nằm trở lại vị trí cũ. Hắn cằn nhằn:
– Lại đụng phải chân đau nữa rồi. Có sao không?
– Chân đau kệ tôi! Đừng có xạo, anh có dám thề là không đi chơi với cô ta? Không ai nói với tôi hết! Chính mắt tôi đã thấy anh chở cô ta bên Thị Nghè ở chỗ sửa xe tên… đường… có đúng không? Còn chối nữa thôi? Nếu muốn người ta không biết thì đừng có làm.
Hắn bóp trán suy nghĩ:
– A, anh nhớ ra rồi, hôm đó anh đi rước em thì cô thư ký cho biết em về sớm đi lấy xe rồi. Anh định về nhà luôn không ngờ gặp Thiên Hương trên đường Nguyễn Huệ. Cô ta cho biết mới về nước mấy hôm và nhờ anh đưa qua nhà dì cô ấy ở Thị Nghè. Đi ngang chỗ sửa xe anh nhờ thợ châm thêm dầu nhớt chớ có hẹn hò chi đâu? Thú thật với em, cô ta có tình ý gì với anh thì thật sự anh không biết, và cũng không muốn biết. Nhưng khi gặp cô ta ở nhà Xuân Hà, anh đã nói rõ với cô ta là anh đã đính hôn rồi, và anh chỉ thương có em thôi. Nay thì cô ta đã trở qua Pháp… Nếu không tin anh, thì em hỏi Xuân Hà sẽ biết. Anh vô tình gây cho em hiểu lầm, đó là lỗi ở anh. Thôi mà, đừng giận hờn anh nữa, hãy bỏ qua đi nghen em.
Hắn tưởng tôi con nít mới lên năm tuổi chắc? Tôi cười lạt:
– Bộ tôi không biết anh em mấy người đã toa rập với nhau sao? Có điên khùng tôi mới tin lời mấy người. Thôi làm ơn nín đi, còn không thì ngừng xe, ngừng xe đi! Tôi muốn xuống xe.
Đã bị xài xể, chẳng những không giận, không khó chịu mà hắn còn nhìn tôi cười mím chi. Thiệt là vô duyên hết chỗ nói. Tôi đang tức muốn chết, hắn bồi thêm:
– Trên đời ai mà không có lỗi? Em cũng có vậy.
Tôi phát cáu:
– Tôi có lỗi gì với anh?
Hắn nhìn tôi hạ giọng:
– Hôm trước, anh bắt gặp em dừng xe nói chuyện với một thanh niên ngoài đường. Hắn ta trông cũng khá lắm! Khi anh hỏi, thì em bảo là hắn nhờ chỉ đường. Biết bao nhiêu người ngoài phố, sao hắn ta không hỏi, mà hỏi em?
Không nhịn được, tôi đay nghiến:
– Đừng có kiếm chuyện, còn câu hỏi nào có duyên hơn nữa không? Sao anh không đi hỏi anh ta đi, mà hỏi tôi?
Dai như dẻ rách! Hắn liếc tôi, cười cười:
– Anh muốn tìm hắn để thanh toán đây nè, nhưng không biết hắn ở đâu thôi.
Tôi lầm bầm “thật là điên!”. Tôi không chết vì cái xương bị nứt. Cãi với hắn một hồi chắc tôi sẽ chết vì tức! Mặc xác hắn, tôi nằm yên nhắm mắt, làm bộ thở khò khè như say ngủ, tôi nghĩ thầm rằng, mình cứ để hắn ca bài ca con cá một hồi thì sẽ chán mà câm họng.
Xe chạy vào cổng, Bác sĩ, y tá, y công đứng chờ sẵn. Tôi không đến nỗi nào nhưng họ không cho tôi ngồi dậy. Hai người lòn tay nhẹ nhàng ẵm tôi để lên chiếc băng-ca đẩy nhanh vào. Hắn đi sát theo. Bác sĩ cho biết:
– Anh Ân lúc nãy gọi điện thoại, cho tôi biết sơ về chân cô ấy và cũng cho biết là cậu sẽ chở cổ về trị bịnh ở đây. Người nhà cậu đang ngồi chờ ở phòng khách. Cậu hãy đi nói cho họ biết, để họ yên tâm. Chúng tôi phải cho rọi lại quang tuyến và làm một vài thủ tục cần thiết để cô nhập viện. Khi xong, chúng tôi sẽ chuyển đến phòng cô ấy nằm điều trị thì thân nhân mới đến thăm trực tiếp được. Cậu yên tâm đi, cô ấy sẽ không sao đâu. Ờ, chúng tôi có nghe tiếng cậu qua anh Ân. Ảnh nói cậu tuổi trẻ mà có tài quản trị cao, đảm trách một nghiệp vụ xuất nhập cảng lớn như vậy. Nhà tôi nói hôm nào sẽ đến nhờ cậu đặt dùm độc quyền và đặc biệt một số hàng vải có màu sắc riêng để thay đổi màn, tấm trải giường, mền, gối… cho dưỡng đường chúng tôi.
Hắn vui vẻ:
– Cảm ơn bác sĩ, hôm nào mời ông bà bác sĩ đến xí nghiệp. Chúng tôi sẽ có giá cả đặc biệt và ưu tiên cho ông bà.
Nghe lóm hai người trò truyện tôi mới biết đó là bác sĩ Tài – bác sĩ Nguyễn Duy Tài và dưỡng đường nầy là dưỡng đường Duy Tân.
Tôi ngồi trên xe lăn được đẩy đến phòng riêng để dưỡng thương đôi ngày. Xe chưa đến phòng mà vú, cô Hai, ba tôi nhìn tôi đứng ngoài cửa rưng rưng không nói được lời nào. Thái Vân chạy đến ôm lưng tôi khóc mướt. Mỗi người một câu hỏi làm tôi không kịp trả lời. Tôi cảm thấy có tội và rất hối hận đã mang đến nỗi lo âu đau buồn cho họ. Tôi trấn an:
– Xin lỗi ba, xin lỗi vú, xin lỗi cô Hai, con không sao đâu.
Ba tôi nãy giờ đứng yên, ánh mắt xót xa nhìn tôi trân trân không nói. Tôi hối hận vô cùng cho sự bỏ đi của mình. Mẹ qua đời khi tôi hãy còn nằm nôi, ba thay mẹ lo cho tôi đủ mọi điều mọi việc… Những khi trở gió, trái trời, khi tôi dợm đứng, chớm ngồi, mọc răng… nóng sốt ba bế bồng, vác tôi trên vai suốt đêm trường. Ba tôi hết sức vất vả nuôi tôi đến ngày hôm nay. Tình thương của ba tôi cho tôi vô bờ vô bến, vậy mà vì môt chút tình nhỏ nhoi tôi đã quên đi. Tôi chính thật là một đứa con bất hiếu. Tôi cảm thấy hối hận đã làm cho họ lo buồn. Lời ba gởi về tôi cốt để ngầm trách và cảnh cáo Đông:
– Đã về được rồi thì tốt. Sao con dại dột quá! Từ lúc còn nhỏ đến bây giờ, có chuyện gì con xin mà ba từ chối đâu. Con phải hiểu và nhớ như vậy. Ba đến tuổi nầy rồi, đừng để cho ba lo nữa, con biết không? Nếu con có mệnh hệ gì thì làm sao ba sống nổi trong những ngày còn lại đây?
Tôi ôm ba tôi khóc lớn:
– Thưa ba con biết, con biết… Từ đây về sau con hứa sẽ không làm như vậy nữa đâu. Con xin lỗi ba, xin lỗi ba, xin lỗi vú, xin lỗi cô Hai…
Cô Hai mếu máo:
– Chỉ có nửa tháng thôi, sao cháu tiều tụy xanh xao và ốm quá như vậy? Bộ ngoài đó cháu không có ăn uống chi hết sao? Để chiều cô nấu thức ăn bổ dưỡng đem vô cháu ăn cho mau lại sức.
Đông đứng ngoài cửa, nãy giờ nín khe không dám lên tiếng. Xuân Hà hối hả vào tới, cô chào mọi người rồi bước đến bên tôi, dùng những lời vỗ về an ủi để làm dịu không khí căng thẳng nầy. Và cũng để đỡ đòn cho anh cô. Bởi hắn là người hoàn toàn có lỗi cho sự bỏ đi của tôi, và cũng là thủ phạm làm cho cái chân tôi bị nứt nữa, dù đó là chuyện tôi đã gây ra. Xuân Hà đon đả, nói:
– Lúc sáng anh Hai điện thoại nói sẽ đưa chị về trưa nay. Em mừng quá, chạy báo tin cho bác Hai em biết và chở bác qua nhà chị báo tin và rước bác trai, cô Hai để vào đây chờ chị, và may mắn gặp chị Thái Vân trên đường nên cho chỉ hay luôn. Hồi nãy em có gặp ông bà bác sĩ Tài. Ông cho biết, đã xem những hình chụp về xương chân của chị. Ông nói chỉ có một lằn nứt xuôi nhỏ thôi không đáng ngại lắm. Chị chịu khó đừng đi đứng nhiều. Nếu đi thì phải chống cây tó. Vài tuần chị sẽ khỏi.
Liều thuốc bổ cho vú, cô Hai và Thái Vân. Họ thở phào nhẹ nhỏm như vừa trút đi gánh nặng. Tôi hiểu ba tôi đã biết chuyện đó chớ. Vì ông tốt nghiêp ba năm trường đào tạo Cán sự Y tế, đã từng làm trưởng chi, và làm y tá trưởng trong một bịnh viện lớn ở Hậu Giang. Việc ông khó chịu không phải là chân nứt của tôi, mà chuyện hắn đối xử với tôi thế nào mà để cho đứa con gái ngoan hiền của ông phải bỏ nhà ra đi. Đó là việc làm cho ông quan tâm và lo ngại đau lòng nhứt…
Vú lau nước mắt, bước ra lôi Đông vào:
– Con làm má tức muốn chết! Can cớ chi mà con gây chuyện cho Thể Hà đau buồn phải bỏ nhà đi, để nó phải ra nông nỗi nầy? Phải nói, phải nói cho rõ hôm nay.
Hắn ngậm câm không nói được, cúi đầu như nhận tội trước bao nhiêu cặp mắt đổ dồn về phía hắn, nhứt là cặp mắt sắc bén tức giận của ba tôi. Xuân Hà đỡ đòn cho anh:
– Thưa bác Hai, thưa bác trai, thưa cô Hai, tội nghiệp cho anh Hai con vô tình mang hàm oan chớ thật sự không phải do ảnh gây ra chuyện. Số là cô bạn học cũ của ảnh từ Pháp mới về, bất ngờ họ gặp nhau trên đường, hỏi thăm một hồi cô ta nhờ anh đưa về nhà. Chẳng may chị Thể Hà trông thấy, nên chị giận bỏ đi.
Tôi định lên tiếng cải chánh thì Xuân Hà nhìn tôi đôi mắt van lơn, lắc đầu ra hiệu có ý bảo đừng nói. Tôi nhìn xuống thở dài. Bất ngờ, vú giơ tay vả vào mặt hắn cái bốp trước sự ngạc nhiên và chưng hửng của mọi người kể cả ba tôi. Bà tức giận, nói:
– “Mũi dại, lái chịu đòn”, đầu dây mối nhợ cũng tại thằng con tôi mà ra. Tôi thành thật xin lỗi mọi người. Thưa anh sui và chị Hai, anh chị có dạy cách nào chúng tôi cũng xin bằng lòng chấp nhận.
Không khí nặng nề như ngàn cân đang đè lên mọi người. Tôi chợt khóc! Không biết tôi khóc cho cái chân bị thương của mình hay tôi đau lòng vì bạt tay vú đánh hắn? Tôi tức tưởi:
– Xin mọi người ra ngoài hết đi, kẻ bạc phước nầy muốn một mình yên tịnh!
Vú và cô Hai cùng Thái Vân đi chợ mua đồ nấu ăn cho tôi chiều nay. Ba vuốt tóc tôi như vỗ về, ông thở dài, giọng buồn buồn:
– Con nghỉ ngơi cho khỏe. Chiều ba vào thăm. Con có cần gì không ba sẽ đem vô cho con?
Tôi nắm tay ba, ràn rụa nước mắt:
– Xin lỗi ba, xin ba tha thứ, con thật có lỗi đã làm ba lo buồn. Thưa ba, con chưa biết cần chi, khi nào cần con sẽ nói với ba. Ba khỏe không, và có uống thuốc đều đặn không? Ba về nghỉ ngơi đừng lo cho con. Nứt xương nhỏ ở ống chân chẳng có gì đáng ngại. Con còn trẻ, xương cốt mau lành.
Ba tôi dợm bước đi, tôi chợt níu tay ba, năn nỉ:
– Thưa ba, con không muốn nằm ở đây, con muốn về nhà mình, con muốn về với ba.
Trong phòng giờ chỉ còn ba tôi, Xuân Hà và hắn. Hắn lo lắng, lật đật xen vào:
– Không được, em phải ở lại để bác sĩ theo dõi và y tá chăm sóc cho em hàng ngày. Biết rằng ba sẽ trị liệu được cho em, nhưng ở nhà thuốc men và dụng cụ y khoa chuyên môn không có…
Có ba tôi là cây cổ thụ đứng kiên cố nơi đây, tôi còn sợ không ai chống lưng sao? Tôi còn sợ bị hắn ăn hiếp sao? Tôi nạt vãi hắn:
– Anh nín đi! Tôi không có nói với anh. Ai cần anh xía vô, ai cần anh giả bộ lo. Phải anh thật sự lo cho tôi thì chân cẳng tôi đâu gãy năm gãy ba như vầy. Đừng giả bộ từ bi “mèo khóc chuột chết”. Anh đi ra đi. Nữ trang làm sính lễ đính hôn tôi đã đưa trả lại rồi. Tôi với anh không còn gì ràng buộc và liên hệ. Hãy tìm người xưa của anh đi, xin đừng đến đây làm phiền tôi nữa.
Hắn đứng lặng thinh. Bỗng hắn trở giọng, như cắt chém tôi từng nhát một:
– Thể Hà của anh nhu mì, hiền hậu, là môt người con gái khoan hồng, độ lượng, nay chấp nhứt, ích kỷ, nhỏ mọn hỏi nào vậy? Anh và Xuân Hà đã phân bày biết bao nhiêu lần rồi mà em sao vẫn không chịu nghe?
Như đổ dầu vào lửa, cơn giận dồn lên, tôi phản pháo liền:
– Bây giờ anh đã phát hiện rồi! Tôi không khoan hồng, độ lượng, tôi ích kỷ, chấp nhứt, tôi không xứng đáng để anh yêu. Nay người yêu anh đã trở về “cây đa cũ, bến đò xưa “, anh tìm đương sự mà kết hôn đi. Tôi biết thân, nên âm thầm ra đi không một lời than oán! Những đồ đính hôn tôi cũng đã trả lại rồi, coi như tôi xin rút lui ra khỏi cuộc sống của anh. Vậy anh còn muốn tôi phải làm gì nữa?
Ba tôi còn giận lắm, nhưng ông rất thương mến hắn, cộng vào cái đánh vừa rồi của vú và vụ bị tôi mắng, lòng ông dao động. Ông chép miệng, ôn tồn:
– Đã yêu thương nhau như vậy thì tại sao lại làm khổ cho nhau? Cậu vất vả mấy hôm đã mệt mỏi quá rồi. Thôi cậu hãy về tắm rửa nghỉ ngơi cho tỉnh táo đi. Lúc khác trở lại.
Hắn cúi đầu dạ rồi bước ra ngoài. Tức muốn chết, tôi khóc lớn, với tay lấy gối, lấy mền, đồ đạc để gần chọi lung tung.
Tôi không biết hắn đang nghĩ gì với bao nhiêu việc dồn dập tới tấp? Tôi cứng miệng nhưng thật sự xót xa bởi cái tát tai của vú vào mặt hắn. Ba tôi ra về. Xuân Hà nãy giờ đứng đó lặng thinh, thở dài. Trước khi đi, cô rón rén lấy máy thu thanh trong túi xách lớn ra để trên bàn, bảo tôi:
– Em sợ chị buồn nên đem máy nầy vừa có Radio nghe đài vừa dùng được cho băng cassette để chị nghe nhạc. Còn đây là mấy băng tân nhạc có những bài ca và giọng hát của các ca sĩ chị mến mộ.
Xuân Hà ngập ngừng nhìn sâu vào mắt tôi nhỏ nhẹ, nói tiếp:
– Em có cái băng nầy rất đặc biệt. Em nghĩ nó sẽ trả lời cho chị biết về sự liên quan giữa anh Hai em và Thiên Hương. Em biết chị uất ức lắm. Những chuyện phóng đại của Thiên Hương nói với chị hôm ở nhà em, đã làm chị nghi ngờ anh Nhựt mờ ám với cô ta, nên chị mới bỏ ra đi. Anh Nhựt bị tát tai vừa rồi cũng oan thật đó! Xin chị nghe hết đoạn nói chuyện giữa anh Hai em và cô Thiên Hương mà em vô tình thu được trong băng nầy. Chúc chị mau lành bịnh. Em kéo mền đắp cho chị nghen. Chị có cần gì ở chợ không? Em sẽ trở lại thăm chị. Cuộn băng đây, chị nhớ nghe nhen. Thôi, em về.
Trong lúc Xuân Hà nói chuyện với tôi, thì hắn lặng lẽ bỏ đi mất dạng. Tôi nói trong màn nước mắt:
– Cảm ơn Xuân Hà có lời an ủi, cô hãy đem đoạn băng thu được đó về đi. Mọi việc đã kết thúc! Tôi không muốn nghe bất cứ chuyện gì có liên quan đến ảnh nữa. Tôi bằng lòng chấp nhận hậu quả những chuyện đã xảy ra về sự quyết định của mình rồi!
Tôi ngừng lại, mắt lệ long lanh nhìn ra cửa sổ, như nói với chính mình:
– Tôi không sao, dần dần mọi việc rồi cũng trở lại bình thường, đâu sẽ vào đó cả. Tôi thấy mệt mỏi quá! Trước khi đi, cô làm ơn đóng cánh cửa phòng lại dùm tôi.
“…Cô Thiên Hương, cô có biết cô đã phá gia cang tôi không? Tại sao cô phải làm như vậy? Tôi không phủ nhận ngày xưa có khoảng thời gian còn đi học, tôi đã từng yêu cô. Nhưng đó là tình yêu lãng mạn của tuổi trẻ học trò, chớ không phải tình yêu của hai người tâm đầu ý hiệp để kết tóc xe tơ, đi đến vợ chồng ăn đời ở kiếp, sanh con đẻ cái với nhau. Cô biết không? Từ sau ngày tôi nhận được thiệp hồng cô báo tin đi lấy chồng, thì tình yêu đó không còn nữa. -Xin lỗi, nhưng trước sau em vẫn một lòng một dạ yêu anh!. – Cảm ơn cô, nhưng trong tim tôi không còn bóng hình cô!. -Anh nói láo! Em biết anh vẫn còn yêu em, nếu không có con nhỏ nhà quê đó xen vào. -Hay thật, vậy mà cô cũng nói được, ai là nhà quê? Cô hay hôn thê tôi? Cô nhìn bộ tướng cô trong kiếng xem chẳng giống ai? Thú thật, nếu khi xưa tôi và cô có kết hôn thì bây giờ tôi cũng đâm đơn xin ly dị rồi. Tánh tình giữa tôi và cô trước sau không hợp. Với cái tánh hống hách, kiêu căng, tự cao, tự đại của cô thì làm sao cô sống với tôi được. – Em sẽ sửa đổi!. – Tôi không cần cô sửa đổi. Thật sự tôi có thể coi cô như người bạn thông thường, nhưng bây giờ địa vị đó trong lòng tôi cũng không còn tồn tại nữa. Tôi khuyên cô nên đi tìm người khác thích hợp với cô đi. Đừng đến đây phá hoại gia cang tôi. – Bộ em đáng ghét vậy sao?– Tánh tình ương ngạnh, vô lý, ngang ngược của cô làm cho người ta ghét. Tôi cho cô biết, tôi chỉ yêu hôn thê của tôi thôi, cô mà còn tìm cổ gây chuyện nữa, thì cô đừng trách tôi sao không vị tình. Cô có biết mấy ngày nay cô đã xen vào quậy tan nát gia đình tôi không? Nếu hôn thê tôi có chuyện gì tôi sẽ không tha cho cô đâu. – Anh hăm dọa tôi hả? Thử xem, tôi không ngán anh đâu. – Cô đừng có ấu trĩ quá vậy… Thời buổi nầy đổi khác rồi, cô có nhờ ba cô dùng thế lực đưa tôi lên máy chém đi nữa tôi cũng không yêu cô. – Câm họng anh đi! Được rồi, anh đừng cay đắng xỏ xiên tôi nữa. Tôi trở về bởi tôi vẫn yêu anh. Nhưng anh đã thay lòng đổi dạ thì tôi sẽ qua Pháp và thề không bao giờ trở về đây nữa! “.
Đó là lời đấu khẩu giữa Đông và Thiên Hương được Xuân Hà thu qua băng cassette mà nãy giờ tôi đã nghe. Họ chấm dứt cãi cọ, băng còn lại trống không chạy rột rẹt. Mắt tôi nhắm nghiên, dòng lệ nóng rơi lả chả.
Tôi đưa tay mò mẫm tìm nút bấm cho máy cassette ngưng lại. Tay tôi chạm vào tay Đông, chàng bóp nhẹ bàn tay tôi rồi để xuống, giọng ôn tồn, tha thiết:
– Đừng có rán sức em, chồm lên coi chừng chạm nhầm chân đau. Để anh tắt máy cho em.
Tôi không trả lời, giật tay lại, quay đầu vào vách. Chàng cúi xuống, nhanh tay ôm chặt tôi và hôn lên dòng lệ nóng trên má, trên mắt tôi.
Cơn gió mát theo cửa sổ lá sách len vào phòng. Bầy chim sẻ tìm mồi gọi nhau ríu rít trên cành cây gie bóng mát trên mái ngói, trên sân bịnh viện. Nắng lưu ly chói chang trải lên vạn vật, trải khắp mọi nơi, báo hiệu thành phố Sài Gòn ngày nắng đẹp.