← Quay lại trang sách

Chương 19

Đêm đã xuống tự bao giờ. Từng cơn gió ngược chiều xe hất mái tóc dài của tôi tung bay. Trông tôi bây giờ chắc giống như mụ điên. Phải chi tôi điên được thì tốt quá! “Vì người điên không biết khóc, và người say không biết buồn” cho tôi đỡ khổ! Tôi không ngờ gặp chuyện gay go, mình cũng dữ tợn quá! Nói ra được, tôi nghĩ sẽ cảm thấy dễ chịu, thoải mái, cởi mở tâm tư nhiều hơn. Nhưng không, tôi nghe tâm hồn vụn vỡ, khổ đau thẩm thấu xương cốt, và như có từng nhát dao ai cắt, xẻ nát lòng!

Nước mắt tôi chảy đầm đìa ướt cả gối. Ba và cô Hai ban chiều nhìn sắc mặt tiều tụy, như mất hồn của tôi đâm lo cứ tưởng là tôi bị bịnh. Tôi nói nhỏ với cô Hai là tôi đang bị kinh hành. Họ yên tâm không hỏi nữa. Tiếng Đông chào ba và cô Hai. Ba tôi hỏi:

– Nghe nói con đi ngoài Trung, cuối tuần mới về mà?

Hắn buồn giọng:

– Thưa ba, xong việc thì con về ngay. Thể Hà đâu ba?

Hắn còn dám mang mặt đến đây? Còn dám hỏi tới tôi? Thật là cái thứ mặt chai mày đá hết chỗ nói! Có tiếng tằng hắng của ba tôi. Ông ôn tồn:

– Nó nói không được khỏe, nên nó đi ngủ sớm rồi.

Hắn ta bước vào phòng vén màn. Trong ánh sáng mờ mờ của đèn ngủ, tôi he hé cặp mắt thấy rõ hắn, nhưng tôi làm bộ ngủ say, thở pho pho. Hắn gọi khẽ tên tôi. Tôi vẫn đều đều nhịp thở. Hắn đứng đó yên lặng nhìn tôi một hồi, rồi đi ra ngoài.

Tôi cảm thấy rã rời vì không ngủ được và tâm hồn bị dằn dật mâu thuẩn với chuyện long trời lở đất nầy. Cuộc đời ngắn ngủi, con người sao nhiều rắc rối với bao nhiêu biến cố xoay chiều đảo lộn như vậy? Tại sao cuộc sống không êm xuôi như dòng nước hiền hòa để mọi người được sống vui, sống khỏe?

Tôi thở dài ngao ngán! Ban chiều, đấu khẩu với người tình xưa hay tình nay gì đó của hắn, dù có thắng thì cho hả tức, trước thái độ khiêu chiến của cô ta thôi, chớ có ăn nhằm gì về tương lai đen tối mịt mờ giữa tôi và hắn đâu. Tôi cố dẫn giải tìm mọi lý do để biện minh cho hắn, là tôi đã hiểu lầm hắn, là Thiên Hương ngộ nhận… Để cho lòng tôi có một chút tia sáng thứ tha, hàn gắn… Nhưng vô hiệu, tôi tìm không ra những biện minh chính đáng để chạy tội cho hắn và cũng để dối lòng mình.

Hắn đã khinh thường tôi quá! Hắn coi tôi không ra gì, hắn xem tôi như trò đùa, như con rối. Và hắn như cánh chuồn chuồn, để khi vui thì đậu khi buồn thì bay. Tôi đau đớn như ai đem muối xát ruột gan!

Sáng hôm nay, tôi đi làm sớm hơn mọi ngày, để tránh phải gặp hắn đến đón như từ sau ngày chúng tôi đính hôn. Nhìn vào kiếng, tôi chợt thấy gân mắt mình đỏ ngầu, vì nước mắt chảy suốt đêm qua. Tôi lật đật dùng thuốc nhỏ mắt, nhểu hai giọt vào mỗi tròng mắt. Tôi dùng viết chì kẻ cho chân mày đậm hơn, viền mi mắt đen hơn, tô chút màu xanh lợt lên mi mắt… để che giấu đôi mắt sưng húp của mình. Tôi đánh phấn hường hơi đậm, thoa son thật thắm và bóng mượt, để không lộ vẻ mặt xanh xao tiều tụy của mình. Trong lúc đắm hồn trong muộn phiền, tôi quơ nhầm chiếc áo dài màu dưa cải, in rải rác hoa ti-gôn vàng nâu. Chiếc áo nầy lâu lắm rồi, tôi cho nằm hoài trong tủ để nó dưỡng gịà. Tôi lại soi kiếng một lần nữa. Màu mè của áo dài, của son phấn, phông mắt làm tôi có vẻ giống cô đồng sắp ra ngồi bóng, hay mấy nữ danh hề sắp ra sân khấu. Tôi bật khóc. Nước mắt bôi cẩu thả đường viền mắt và lượt phấn hồng trên má. Tôi chờ cơn thổn thức nguôi dịu, trang điểm trở lại.

Hắn đến chở tôi đi làm như thường ngày sao? Chắc là không đâu. Thời gian của hắn bây giờ dành cho người yêu xưa không đủ, thì còn nhớ chi đến con nhỏ nhà quê nầy. Cho dù hắn đến tôi cũng không để hắn đưa đi. Coi như chúng tôi không còn gì nữa! Mọi việc đã xong rồi! Tôi thở dài chép miệng. “Mình thật dại khờ, suy nghĩ vẩn vơ!”. Tôi như đang bị nhốt lúng túng trong chiếc bao đen, không một chút ánh sáng.

Khoảng mười một giờ, trước khi đi ăn trưa, tôi đem thư xin phép nghỉ dài hạn để trên bàn viết ông Giám đốc, rồi xách giỏ ra về. Tôi chạy một mạch đến vú. Thấy tôi, vú cười tươi vồn vả:

– Hôm nay con không đi làm sao? Ăn cơm trưa nay với vú nghen.

Lòng tôi buồn muốn chết, nhưng cố giữ tự nhiên:

– Thưa, con có việc ở sở qua ngang đây ghé thăm vú. Vú cất dùm con gói đồ nầy, mang theo bên mình lúc công tác ở ngoài không tiện lắm. Dạ thưa vú, anh Đông về chưa vú?

Bà không chút nghi ngờ, lấy gói đồ cũng không xem trong đó có cái gì để vào tủ khóa trái lại:

– Ủa, hình như chuyến ra Trung của nó hoãn lại rồi mà? Nhưng vú biết nó bận rộn lắm, đi làm từ sáng đến khuya lơ mới về. Bộ nó không qua thăm bên con sao?

Lòng tôi đau nhói. Luồng khí lạnh chạy khắp châu thân, làm tôi muốn ngã qụy. Nhưng tôi cố gượng điềm tĩnh, và nhỏ nhẹ như không chuyện gì xảy ra:,

– Dạ mấy ngày rồi ảnh không có qua bên nhà, con tưởng anh đi công tác chưa về. Thôi, trễ giờ rồi. Thưa con đi đây.

Tôi về nhà trước sự ngạc nhiên của cô Hai và Ba tôi. Tôi nói cho họ biết phải đi công tác đột xuất về các Ty Xã Hội ở Miền Tây, rồi lật đật vào thu xếp áo quần và những đồ cá nhân cần thiết. Tôi lôi va-li trên đầu tủ xuống dồn hết vào. Ba tôi hỏi:

– Con đi trạm đầu là ở đâu? Rồi sang tỉnh thành nào nữa?

Có tật giật mình, câu hỏi của ba không ngờ trước được, tôi bình tĩnh trả lời:

– Thưa ba, con đi Vĩnh Long chừng ba hôm rồi sang Cần Thơ, Sóc Trăng, Cà Mau…

Ba tôi xót ruột, nhăn mặt:

– Thật, mấy ông nầy không biết họ làm việc kiểu gì? Đàn bà con gái người ta mà giao công việc vất vả nơi xa xôi như vậy?

Tôi trấn an ông:

– Ba à, con về miền Tày còn đỡ, có người còn đi miền Trung hoặc miền Đông nữa kìa.

Cô tôi phụ sắp đồ với tôi hỏi:

– Có ai đi chung với cháu không? Rồi chừng nào cháu về? Thằng Đông biết chưa?

Tôi ậm ừ với cô:

– Con đi khoảng cuối tháng mới về.

Cô tôi lại hỏi:

– Hôm nay mới có hai tây, vậy cả tháng con mới về sao? Thằng Đông biết tin này chưa?

Tôi thẳng giọng:

– Cô làm gì lo dữ vậy? Một tháng hay đôi tháng thì cũng vậy thôi. Thời gian qua mau lắm cô ơi. Còn anh Đông biết việc của cháu để làm gì? Bây giờ ảnh đâu cần biết nữa?

Tôi lại hớ nữa rồi. cô Hai nhìn tôi dò xét:

– Cháu sao vậy? Bộ hai đứa có chuyện với nhau rồi à?

Tôi sợ lộ tẩy, giả lả cười nói với cô và cố tình cho ba tôi nghe để ông an lòng:

– Có chuyện chi đâu, cô ơi. Cô thì lúc nào cũng đa nghi như Tào Tháo vậy. Ý cháu muốn nói là ảnh đi công tác liên miên cháu chẳng khi nào hỏi han đến. Chúng cháu rất công bằng và tin tưởng lẫn nhau. Nên cô không phải lo chuyện đó.

Cô tôi vẫn dai dẳng:

– Không lo sao được, mình là đàn bà, nên luôn chịu thiệt thòi, cháu à.

– Còn khuya! Đời bây giờ nhứt là ở miền Nam Việt Nam, dưới chế độ Cộng Hòa, nam nữ bình quyền lâu rồi cô ơi. Vợ có quyền đưa đơn xin ly dị chồng. Hôn thê có thể hồi hôn. Bộ chỉ mình đàn ông mới có quyền đó thôi sao? Chỉ ở chế độ Cộng sản, con người mới không có tự do. Thôi, con phải sắp xếp mau, để cho kịp chuyến xe về Vĩnh Long, kẻo trễ thì vất vả lắm.

Tôi vừa lanh lẹ để đồ vào va-li, vừa nghĩ không biết mình sẽ đi đâu? Rồi tự trả lời, thì cứ đi, ra bến xe hẵng hay, đi đâu cũng được. Miễn làm sao sớm rời khỏi thành phố nầy càng nhanh càng tốt. Ở đây thêm chắc mình sẽ bị dồn ép mà nổ tung quá!

Tôi sáng mắt, chợt thấy bao thư mà Xuân Hà đã tặng để làm quà kết hôn. Tôi thở dài thiểu não, rồi mím miệng chua chát với chính mình “Hừ, kết hôn ư? Ngàn năm mây bay!”.

Ra đến thành phố Vũng Tàu, thì trời đã về chiều, tôi đứng trước ngôi biệt thự khi xưa mình đã từng đến, tôi cảm thấy nao nao tấc lòng. Ngày xưa có vú, tôi, anh Hưng, Xuân Hà và hắn. Bây giờ thì người đã chết, người xa rời tôi! Ngôi biệt thự nầy đây Xuân Hà đã tặng cho tôi và hắn làm quà thành hôn. Tôi lôi chìa khóa ở bao thư ra để mở cửa. Trong nhà vẫn như xưa: bàn ghế, tủ giường, từ phòng ngủ, nhà bếp, phòng ăn, phòng khách… vẫn ở vị trí cũ không gì thay đổi. Sạch sẽ, ngăn nắp, gọn gàng. Vì hàng tuần có mướn người đến lau chùi quét dọn. Cảnh cũ, người xưa đây, nhưng tâm trạng của tôi hôm nay sao đắng cay quá! Nên không khí trong nhà đối với tôi thật là ảm đạm, thê lương vô cùng.

Đi vòng chợ, qua vài cửa tiệm tạp hóa, tôi mua mì gói, mua những món ăn khô để lâu được. Đi ngang tiệm bánh, ghé mua mấy ổ bánh mì ngọt. Mua mấy chai nước uống, mấy bao chè, vài thứ trái cây…, đem về thảy vào tủ lạnh rồi đi ra bờ biển nhìn mặt trời lặn.

Gió vùn vụt. Tiếng sóng biển dội vào bờ âm vang ầm ầm đều đặn. Mây xám dầy đặc vần vũ che lấp ánh sáng của mặt trời chiều rạng rỡ ở phương Tây. Những tia chớp sáng lòe lên rồi vội tắt ngấm. Trời gầm gừ báo hiệu sắp đổ mưa. Biển nổi sóng dâng cao, bổ ầm ầm vào bờ đá. Nước biển văng tung tóe làm ướt áo, ướt chỗ tôi ngồi. Những cặp tình nhân ngồi bên bờ đá gần đây, lúc nãy nói cười rộn rã, giờ nắm tay nhau chạy đi nơi khác. Tôi vẫn ngồi lì ở đây nghe sóng vỗ ì ầm, gió rít từng cơn, sấm nổ rang, nhìn những tia chớp sáng lòe! Mưa rơi đều đều, nặng hột.

Tôi trở về nhà quần áo ướt đẫm, mấy đầu ngón tay ngón chân móp da vì lạnh. Nếu nhìn vào kiếng, mặt mày tôi chắc xanh lè, đầu tóc rối bù như mụ điên. Tôi lấy làm lạ, trước khi rời nhà trời còn sáng, tôi không mở đèn, sao bây giờ phòng khách sáng trưng? Tôi không biết ai đã vào nhà nên đi vòng ra phía sau, để nhìn vào cửa sổ xem chuyện gì xảy ra trong đó. Thì ra, hai mẹ con bà Năm quét dọn nhà. Tôi mở khóa cửa, bước vào. Hai mẹ con bà chưng hửng, mừng rỡ cười toe toét:

– Chào mợ Hai, mợ ra đây hồi nào sao không báo cho chúng tôi biết? Thưa, cậu Hai có cùng đi với mợ không? Thưa mợ, bất ngờ mẹ con tôi đi lên xóm trên, qua ngang đây ghé đụt mưa và xem cái máng xối có bị lá cây rơi chận đường nước không, nếu đầy lá thì nước chảy không thông sẽ tràn vô nhà bếp. Thấy đồ đạc trong phòng, chúng tôi biết có người ở Sài Gòn ra, nhưng không biết ai nên ngồi chờ. Để tôi nấu nước gừng cho mợ uống. Mợ bị ướt hết trơn nên thay đồ đi, coi chừng bị cảm lạnh.

Tôi run lập cập vì lạnh, và hắt hơi luôn mấy cái:

– Cảm ơn thím Năm, tôi không sao. Cậu Hai không có ra. Bất ngờ tôi đi công tác dài hạn ở đây. Thím cho đứa nào đêm đến ngủ ở đây với tôi được Không?

Bà ta vui vẻ:

– Dạ thưa được. Chút nữa con Út Một nầy đưa tôi về rồi cháu sẽ trở lại đây ngủ chung nhà với mợ. Thưa, mợ có cần ngày mai tôi đến nấu cơm nước hay đi chợ không?

Tôi vừa lau nước và quấn tóc ướt vào cái khăn bàn lông lớn vừa nói với thím:

– Chắc chưa cần đâu, chừng nào cần tôi cho thím biết. Tôi đi làm giờ giấc hơi bất thường nên không tiện ăn cơm nhà. Cảm ơn thím.

Đưa má nó về, con Út Một trở lại đây ngủ. Tôi bảo con bé lên phòng trên lầu mà ngủ. Nó không chịu, muốn nằm ngủ ở xa-lông với chiếc mền mỏng trùm kín mít và không chịu nằm gối.

Mấy ngày ra đây tôi thấy dễ chịu hơn. Cứ đỏ đèn là con Út Một đến. Có hôm tôi về trễ, nó ngủ khò. Sáng tôi thức trễ thì nó đã nấu nước châm trà. Tôi đưa tiền cho nó ra chợ mua bánh trái gì đó về ăn sáng, rồi tôi xách giỏ đi, nó cũng ra về.

Hôm kia, tôi đi bãi Thùy Vân bằng xe ngựa. Tôi trả tiền thêm, bảo người chủ xe đi đường vòng theo ven biển từ Bãi Trước ra Bãi Sau. Xe ngựa chạy lọc cọc. Gió biển hiu hiu. Nước biển xanh bao la ngút ngán xa tít chân trời. Những con hải âu trắng, bay lượn dập dìu.

Hôm qua, tôi ghé qua chợ mua thêm bánh mì và nước ngọt, rồi gọi xe lên thăm viếng Thích Ca Phật Đài. Tôi đi chầm chậm, theo sau đám du khách lẻ tẻ lên các bậc thềm đá, thu ngắn đường lên núi. Đến nơi, tôi thắp mấy nén nhang, như những người khách thập phương viếng thăm đang thành tâm nguyện cầu. Nhưng người khách như tôi, đang mang tâm trạng của kẻ chạy trốn, cái buồn đè nặng nên tôi không có tâm tư để khấn nguyện. Cho dù có khấn nguyện Phật Tổ chắc cũng không nghe vì tôi đang là kẻ vô hồn. Tôi như sống trong mộng, tâm hồn lờ lững không có chủ kiến gì cả. Nó phất phơ như vạt nắng, lẻ loi nhạt nhòa trải nhẹ trên khóm cỏ nằm cô đơn úa vàng, vì bị che bởi những chòm cây cổ thụ thân to lớn, sum sê lá xanh bên đường.

Cơn buồn quẩn quanh, cuốn thật chặt, làm tôi khó thở vô cùng. Nếu người ngoài biết chuyện, nhìn vào, họ sẽ nghĩ rằng tôi thù hận Thiên Hương thâm căn cú đế, hận đến tận xương tủy. Thật không đúng như vậy. Bất ngờ gặp ả ta ở nhà Xuân Hà với những lời xỉa xói, hống hách, ngang ngược, vô lý của ả ta tôi làm sao khỏi căm giận. Nhưng sau hôm cãi vả với ả Thiên Hương ở nhà Xuân Hà, ả ta không còn gây ảnh hưởng mảy may nào trong lòng tôi nữa cả.

Người tôi thù hận nhứt bây giờ là hắn. Vẫn là hắn. Đã không ưa, đã ghét, đã giận, đã thù, đã hận… nên tôi trốn chạy bỏ lại sau lưng tất cả. Tôi nghĩ trong bụng chắc là mình không trở về nữa, vì tôi không muốn gặp lại cái con người phản phúc, bội bạc, vô lương tâm đó.

Nhưng không biết tại sao lúc nào tôi cũng nhớ đến hắn. Ở bất cứ thời gian, không gian, mọi hoàn cảnh… thậm chí cả trong giấc ngủ mơ, hình ảnh hắn cứ lởn vởn trong ý nghĩ tôi. Bộ tôi điên rồi sao? Ý nghĩ mông lung không phương hướng đó, không phải là bản tánh của tôi! Từ nhỏ được nuông chiều của ba tôi và của họ hàng, tôi cũng ương ngạnh lắm, và độc tài với ba, với những kẻ thương yêu chiều chuộng tôi. Chuyện gì tôi đã quyết định rồi, thì không ai có thể lay chuyển được, kể cả ba là người mà tôi yêu kính nhứt trên thế gian nầy.

Tôi thở dài chán nản. Tôi cảm thấy tinh thần lụn bại, thể xác rã rời. Tôi có cảm tưởng, bây giờ mình không vác nổi cái gối ôm dồn bông gòn, không còn hơi sức để ho, để ngáp. Tôi chỉ có đủ sức để khóc thầm, khóc lén, khóc rấm rức một mình.

Tình yêu đầu đời! Hắn đã cho tôi nghĩ về tình yêu qua khía cạnh xấu xa, tiêu cực. Còn ả Thiên Hương kia, đã giết chết người trong mộng của tôi, đã xô ngã thần tượng của tôi. Ả lại còn cho tôi biết thế nào là thù hận.

Tinh yêu vô hình, vô vị, vô sắc, không ai sờ được, cầm được, thấy được, nghe được. Nhưng tình yêu lại có sức mạnh phi thường như vậy sao? Bây giờ tôi mới cảm nhận được và hiểu được tại sao có những người bất chấp mọi thứ cho tình yêu. Có những người phát điên vì tình yêu. Tôi không như những người đó chớ? Tôi không biết! Nhưng tôi cảm thấy nỗi buồn đau đeo đẳng gặm nhấm ray rức mãi cõi lòng tôi. Tôi cảm thấy chán chường, đuối sức, thân mình muốn rủ xuống như chiếc áo ngấm nước đem máng xụ trên cây đinh ở góc nhà.

Nay là ngày thứ mười tôi đến ở chốn nầy. Bao đêm và bao ngày qua thật mệt nhọc cho tôi quá! Nỗi đau dàng dặc làm tôi héo hon. Sáng nào tôi cũng ra ngoài đi viếng các thắng cảnh, những di tích lịch sử. Trưa, chiều tôi ăn vội lấy no xong mới trở về. Chạng vạng tôi đi dọc theo bờ biển gần nhà, hóng gió, ngắm trăng, ngắm biển đêm. Có những sáng tôi ngắm mặt trời lên… Mỗi ngày như mọi ngày, tôi đi đó đi đây để tìm sự lãng quên, nhưng nỗi buồn càng lúc càng đậm đặc hơn. Tôi đã quyết định ở lại đây, không trở về nhà.

Tự hỏi mình, tôi có tàn nhẫn bỏ ba, bỏ cô Hai để họ lo sợ thương nhớ tôi không? Chắc là không đâu, tôi đâu còn bé nhỏ như năm xưa nữa. Có tôi hay không trong nhà họ vẫn bình thường mà! Ý nghĩ chợt đến như tia sáng mỏng manh, nhưng đó cũng là niềm hy vọng duy nhứt, là mình có thể lập nghiệp ở vùng biển nầy? Mình không ở đây nữa, mà tìm mướn một nơi khác cách xa thị trấn, thì làm sao họ biết mình ở đâu?

Xuân Hà thích biển, nhưng từ khi anh Hưng bị tai nạn qua đời, cô chưa hề trở lại chốn nầy. Cô sợ thấy lại cảnh cũ mà nhớ người xưa. Thôi thì tôi nên quyết định như vậy. Ngày mai tôi lại Tòa Hành Chánh, tìm nhỏ Như Trâm mà ngày xưa tôi từng quen ở Văn Khoa. Hôm nào gặp cô ta ở chợ Bến Thành, cô nói vừa tốt nghiệp Quốc Gia Hành Chánh, về làm việc ở đây. Biết đâu cô sẽ giới thiệu cho tôi một chỗ làm gì cũng được, dù thư ký, cũng tốt thôi. Lương khiêm nhường, giúp tôi sống tạm qua ngày là đủ lắm rồi. Nếu xin làm Ty Xã Hộị ở Vũng Tàu cũng không khó, nhưng trước sau gì con nhỏ Xuân Hà cũng biết. Xuân Hà biết thì hắn biết, cả nhà đều biết. Rồi những chuyện gì nữa sẽ xảy ra? Ai biết được? Đã biết phiền toái thì tránh trước tốt hơn. Tôi thấy trong lòng dễ chịu, hy vọng ở ngày mai đi tìm Như Trâm.

Bóng chiều đã tắt ngấm sau dãy đồi xa. Tôi ngồi trên những tảng đá chất chồng lên nhau, mắt nhìn bầu trời. Đêm nay từng giề sao sáng bao quanh trăng lưỡi liềm. Ánh trăng không đủ sáng để rọi chiếu xuống trần gian. Mấy bóng đèn mắc trên trụ đá cao lêu nghêu, tỏa ánh sáng úa vàng, ảm đạm xuống mặt đường. Tôi xoải thẳng hai chân, hít thở làn gió biển trong lành, cảm thấy tâm hồn dễ chịu hơn, vì hổm rày tôi đã mỏi mệt cứ lang thang đầu chợ, cuối phố, gần hết những con đường và hẻm hốc của thị thành nầy.

Trong tiếng gió vi vu, tôi nghe hình như có tiếng ai gọi văng vẳng tên mình? Không gian im lặng, chỉ có tiếng sóng biển dập dồn, tiếng xe gắn máy nổ dòn tan vút qua rồi mất hút.

Tôi không lầm chớ? Rõ ràng là tiếng gọi lớn của hắn:

– Thể Hà! Thể Hà! Em ở đâu? Em ở đâu, đâu, đâu…?

Phản ứng đầu tiên là tôi bỏ chạy. Tôi không còn sợ đá đóng rong rêu trơn trợt, hay những phiến đá bén nhọn cắt đứt da, cần phải cẩn thận mò mẫm tìm chỗ vững chắc, để khỏi bị xây xát như mọi khi. Hắn thấy tôi, rượt theo réo gọi, la lớn:

– Đừng chạy, đừng chạy! Coi chừng té, coi chừng té…

Tôi ngã qụy, chân đau điếng thọc giữa kẽ hở lớn của hai tảng đá. Hắn chạy đến gần tôi hơn, còn cách mấy tảng đá nữa. Tôi hét lớn:

– Không được qua đây!

Hắn sựng lại, van nài:

– Để anh qua đỡ em dậy. Chân em có sao không?

– Chân tôi có sao hay không thì thây kệ tôi, không cần anh phải lo.

– Tại sao không cho anh lo? Không cho anh đến gần em? Tại sao vậy?

Tôi lạnh lùng:

– Còn hỏi tại sao? Tôi ghê sợ anh lắm. Anh tự hỏi anh đi.

Hắn ta dợm bước tới, tôi hét:

– Đã nói không được đến gần tôi. Anh bước qua đây tôi sẽ nhảy xuống biển ngay đó.

Hắn hoảng hồn dội ngược, xua hai tay:

– Đừng nhảy, đừng nhảy. Anh không qua, anh không qua! Anh không đến gần em đâu.

Hắn đứng đó bất động. Tôi ngồi bên đây cả buổi không nói năng gì. Chân trái của tôi nhức nhối vô cùng, máu chảy âm ỉ. Tôi chống tay định đứng dậy đi, nhưng không đứng nổi, chới với mất thăng bằng muốn té. Chân trái của tôi đã bị sao rồi? Mới đó mà hình như nó đã sưng? Hắn lại lên tiếng:

– Giận anh gì thì giận, về nhà hẵng nói, bây giờ phải để anh qua xem cái chân em sao chớ. Để lâu nguy hiểm lắm.

– Mặc kệ tôi, chân tôi có bị gãy, bị cắt, bị cưa gì cũng không mắc mớ đến anh. Không được qua đây, không được đến gần tôi.

Hắn chịu không nổi:

– Anh van em mà. Chân em đã bị gì rồi? Em cần phải đi nhà thương để người ta chụp hình xem xương có sao không? Anh van em để anh qua đi.

Tôi quả quyết:

– Không, không được qua. Nếu anh còn có lương tâm thì làm ơn đi chỗ khác, làm ơn đi càng xa tôi càng tốt. Làm ơn đi đi.

– Để anh đưa em về, chân em không đi được thì làm sao em về? Để anh lo cho em.

– Cảm ơn, tôi có bò, có lết cũng mặc tôi không cần anh lo. Để anh lo thì tôi chỉ có nước sớm tan xương nát thịt!

Hắn đứng một hồi. thấy không lay chuyển được tôi nên nói:

– Em không cho anh giúp, thì thôi anh đi đây.

Tôi không trả lời nhưng liếc mắt qua thấy hắn đi thiệt. Tôi tức tối lắm, và nước mắt rơi lả chả từng dòng. Như vậy cũng xong “tình nghĩa chúng mình chỉ có thế!”. Tôi chỏi chân phải, cố gượng đứng lên mấy lần rồi nhưng không được. Nước mắt tôi tuôn dài xuống má. Cũng tại hắn cả, nếu hắn không đến đây thì tôi đâu ra nông nỗi nầy.

Không lẽ tôi phải ngồi suốt đêm ở đây sao? Có chết thì chết ngay đi, ngồi chờ đợi trong đau đớn nhức nhối là điều khổ vô cùng. Tiếng còi hú của xe Hồng Thập Tự xa xa. Tôi chợt ước phải chi nó ghé qua đây thì hay quá.

Nhìn quanh, không một bóng người lẩn quẩn thì biết nhờ ai gọi xe cứu thương? Mình lại ngồi xa khuất dưới bãi thì làm sao họ biết mà đến cứu giúp? Tôi hối hận đuổi hắn đi làm chi, sao không sai bảo hắn, hành hạ hắn để trả thù? Bởi giận quá nên tôi mất khôn!

Xe Hồng Thập Tự đến gần rồi đậu trên bờ biển. Mấy người khiêng băng-ca đi xuống, tôi mừng quá, gọi lớn cầu cứu. Ông trưởng toán cấp cứu cho biết:

– Thưa cô, có người báo cho chúng tôi là một phụ nữ đang gặp tai nạn ở đây, nên chúng tôi mới biết mà đến cấp cứu.

Tôi lí nhí cảm ơn và được họ khiêng lên xe chở về bịnh viện Vũng Tàu. Bây giờ hắn mới chường mặt. Hắn đứng đó, nơi cửa sổ cuối phòng cấp cứu nhìn tôi với đôi mắt sẫm buồn. Hắn mà buồn sao? Hắn khoái chí thì có. Bởi tôi không ở nhà thì đâu ai làm kỳ đà cản mũi, hắn sẽ tự do, tha hồ chở người tình xưa đi đó đi đây! Hắn gọi xe cứu thương? Thì ra hắn cũng còn chút lương tâm của kẻ qua đường! Tôi không cảm ơn, mà còn bực tức vô hạn. Bởi tôi có cần mặt mốc của hắn đâu, đừng làm bộ giả nhân giả nghĩa, giả bộ anh hùng cứu mỹ nhân để thân thiện lại với tôi. Còn khuya à! Trong đời tôi thù ghét nhứt là những kẻ gạt gẫm, dối lừa. Trọn đời nầy tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn. Đừng tưởng nhờ người cứu tôi là tôi sẽ xiêu lòng trở lại hắn.

Nhưng đó là ý nghĩ một chiều của mình, chưa chắc hắn muốn tôi trở lại. Sở dĩ hắn đến đây tìm tôi có lẽ vì áp lực bên gia đình tôi và vú mà thôi. Bây giờ hắn đã có cô gái sang trọng, đẹp như hoa như liễu lại là cây đa cũ bến đò xưa thì còn sá chi đến con nhỏ nhà quê nầy! Chắc chắn hắn tìm tôi về để bãi bỏ hôn ước! Như vậy cũng được, chớ có một người chồng mà trăng hoa bay bướm bên ngoài thì khổ lắm. Đường anh anh đi, đường tôi tôi đi. Một giải quyết gọn, đẹp cho đôi đàng.

Hắn làm mọi thủ tục giấy tờ ở bịnh viện cho tôi. Tôi nghe ông y tá đứng tuổi, ngồi ở bàn giấy gần đây, hỏi:

– Thưa ông, cô ấy tên họ gì? Ngày, tháng, năm, sanh? Địa chỉ hiện tại, sở làm… cổ có gia đình chưa, và liên hệ chi với ông?

Hắn làm giọng buồn buồn, xót xa trả lời:

– Dạ, cô ấy là hôn thê tôi, tên… Thưa ông, chân cổ có bị gì không?

Ông y tá chép miệng:

– Theo hình chụp cho thấy ống xương chân cổ bị nứt. Ngày mai Bác sĩ chuyên khoa vào khám sẽ cho ông biết kết quả rõ ràng hơn. Chúng tôi sẽ chuyển cổ qua phòng khác. Lúc mới vào chúng tôi đã cho cô uống thuốc rồi. Còn đây là thuốc, nên cho cổ uống bốn giờ sau để cổ giảm đau, và để cổ ngủ được. Nếu cần gì thì ông cứ gọi y tá trực.

Tôi làm bộ nhắm mắt ngủ, nhưng nghe rõ lời đối đáp của hai người. Tôi giận cành hông, bởi hắn nói tôi là hôn thê của hắn. Trước khi ra đây tôi đã trả đồ đính hôn cho má hắn rồi, thì làm gì tôi còn là hôn thê của hắn nữa? Tôi định cãi lại, nhưng có ông y tá nên tôi đành chịu trận nhắm mắt làm thinh.

Hắn cảm ơn ông y tá, ông ta chào lại rồi đi. Bà y công đẩy chiếc xe đến để chuyển tôi qua phòng khác. Bà ta bảo hắn đợi một chút, để bà đến văn phòng lấy giấy tờ.

Cả ngày nay, tôi không có hột cơm trong bụng. Chuyện đau buồn đè nặng giờ lại thêm cái chân nứt xương làm tôi không xoay sở kịp. Mắt rướm dòng lệ nóng. Tôi muốn chết cho rồi. Biết đâu chết như anh Hưng là một giải thoát đẹp? Ít ra cũng còn có nhiều người tiếc thương…

Nhưng rồi tôi nghĩ lại: tại sao mình nghĩ tuyệt vọng và có ý nghĩ khùng điên như vậy? Mình còn có ba, có cô Hai, có họ hàng bên ngoại. Chỉ vì một chút tình đôi lứa cỏn con nầy mà mình rối loạn tâm trí lên như vậy sao? Có xứng đáng không? Trước khi yêu hắn, đính hôn với hắn mình có thương người thanh niên khác bao giờ đâu? Nhưng mình vẫn sống vui, sống khỏe, sống hạnh phúc với gia đình, họ hàng, bè bạn mà… Sao bây giờ mình lại vớ vẩn như vậy? Bản tánh chán đời, tuyệt vọng nầy đâu phải của Thể Hà? Thể Hà cương nghị, kiên tâm, bộc trực, hồn nhiên đâu rồi? Phải can đảm lên chớ! Đừng để người chung quanh mỉa mai: “Con nhỏ như vậy mà lụy vì tình!”, thì chẳng phải mất mặt lắm sao? Tại sao phải tự nhốt mình trong nỗi đau thương? Mình đã lớn khôn rồi, mẹ mất sớm ba ở vậy cả đời với cảnh gà trống nuối con, thương yêu đùm bọc, chở che lo lắng cho mình. Hiếu hạnh mình đã trả chưa? Tại sao mình quá ấu trĩ dại khờ như vậy? Thể Hà ơi sao mi nông nỗi, nông cạn quá!

Hắn đến đỡ tôi ngồi dậy. Tôi phủi tay hắn ra:

– Không được đụng đến tôi.

– Sao em giận lâu quá vậy? Để anh giúp cho, không thì lại đụng vào chân đau nữa bây giờ. Đang bịnh, hãy bỏ giận hờn đi, hết bịnh rồi hẵng giận tiếp.

Tỏi mệt mỏi lắm! Dù hắn có dùng tất cả những lời ngọt dịu, êm đềm, năn nỉ, xin lỗi… cũng đã hết rồi, bây giờ không còn tác dụng trong tôi nữa. Không dằn được khó chịu, tôi trợn mắt:

– Nín đi, anh mà nói thêm nữa, thì tôi sẽ gọi y tá mời anh đi chỗ khác đó.

Hắn không nói gì thêm, thở dài đi lại cửa sổ, nhìn trời mông lung.

Tôi nằm ở phòng bịnh dành riêng cho công chức, nên khoảng khoát và sạch sẽ hơn ở các phòng khác. Phòng chỉ có chiếc giường cho tôi, cạnh giường có cái bàn gỗ và hai chiếc ghế dựa. Hắn đứng ở ngoài đợi, bà y công đỡ tôi lên giường, kê chân đau nằm ngay thẳng đắp mền cho tôi rồi đẩy xe ra. Trước khi đi, bà bảo:

– Cô vào đây lỡ bữa. Nếu đói bụng cô muốn ăn chi, hay uống nước gì thì tôi có thể mua dùm cô. Ở đây câu lạc bộ bán hai mươi bốn giờ không nghỉ. Đêm nay tôi là y công trực ở dãy phòng nầy. Lúc nào cô cần chi cứ gọi tôi nhé.

Tôi trả lời:

– Cảm ơn bà, tôi chưa thấy đói. Chừng nào muốn ăn, tôi sẽ xin nhờ bà giúp cho. Khi đi ra, bà làm ơn tắt đèn lớn, chỉ để đèn nhỏ và đóng cửa lại dùm tôi.

Bà y công dạ nhỏ rồi đi ra. Tôi nghe không rõ tiếng xì xào của hắn, lúc hắn nói với bà ta ở bên ngoài. Một lúc sau, bà y công bưng vào tô cháo thịt mùi thơm hành, ngò, tiêu, tỏa cả phòng, và một tách nước trà nóng. Tôi hỏi:

– Cháo của ai, mà bà bưng lộn vào phòng tôi vậy?

Bà y công, nhỏ nhẹ:

– Thưa cô, ông nhà bảo tôi bưng vô cho cô ăn, uống thuốc mà không ăn gì sẽ cảm thấy khó chịu lắm.

Hắn có cho bưng vàng vào tôi cũng không thèm ăn! Khó chịu mặc xác tôi. Có chết tôi cũng không thèm ăn đồ hắn mua. Tôi bảo bà y công:

– Cảm ơn bà đã đem vào, tôi vẫn chưa thấy đói. Bà bưng ra đi, nhớ đóng cửa lại. Tôi buồn ngủ lắm.