← Quay lại trang sách

Đoạn kết

Đoạn kết

Người ta cử các sứ truyền tin đi loan báo với toàn dân những chuyện đã xảy ra trong ngày lễ phong vuơng. Năm đó không có lễ hội. Tortall cần thời gian để thương nhớ, để sắp xếp và xây dựng lại. Thay vì mở hội, nhà vua lên kế hoạch cho một buổi lễ của năm sau, chuẩn bị mừng một năm cai trị của mình. Sau bữa tiệc đó anh sẽ đi thăm thú vương quốc của mình, việc mà ông nội anh thuở trước đã làm nhưng cha anh thì không bao giờ.

Những kẻ bị tòa án triều đình định tội tham gia vào cuộc nổi loạn đều bị tước mọi lãnh địa quyền lợi tài sản và bị gửi cùng với gia đình chúng vào cảnh lưu đày. Delia, kẻ duy nhất trong nhóm cầm đầu cuộc nổi loạn còn sống sót, bị kết án tù chung thân. Lẽ ra tất cả phải bị tử hình mới đúng - luật lệ rất nghiêm ngặt đối với tội phản quốc - nhưng Jonathan không muốn bắt đầu thời kỳ làm vua của anh bằng những loạt hành quyết. Trong tuần lễ đầu tiên của thời kỳ cai trị, Jonathan đã ký một lượng lệnh ân xá nhiều hơn vua Roald cha anh trong cả cuộc đời ông.

Một tuần lễ sau các đám tang, nhà vua tìm thấy chiến binh của mình trong khu hầm mộ, nữ hiệp sĩ ngồi trên một chiếc ghế dài và nhìn trân trân bức hình Idramm bằng cát đã ngả đen. Chính xác tại điểm trung tâm của cánh cổng gọi quyền lực là cây kiếm Tia Chớp cắm ngập vào nền đá. Lưỡi kiếm ám khói, những viên ngọc trên đốc kiếm đã long ra và đổi màu đen. Jonathan cầm lấy cây kiếm, dồn sức rút nó lên mà không nổi.

“Được rồi anh à”, Alanna nói. “Em không muốn có nó nữa. Đời này còn nhiều cây kiếm khác và em thích cây Tia Chớp ở đó.”

Jon buông vũ khí, quan sát hai bàn tay nhuốm bẩn của anh. “Cũng được.”

“Em chỉ đang suy nghĩ một chút. Anh làm ơn đi xa cái cánh cổng dẫn sang thế giới Idramm được không? Nó làm em mất bình tĩnh.”

Nhà vua nhún vai, bước lại gần và ngồi xuống bên cô. “Em đang nghĩ gì vậy?”

Cô chần chừ một lúc rồi nói: “Anh có phản đối nếu em chuyển đến sống một hồi với bộ lạc Chim Ưng Nhuộm Máu? Em cần thời gian để suy nghĩ, mặt khác em cũng muốn nghỉ ngơi.” Cô mỉm cười. “Em vừa có một năm giàu công việc.”

“Cứ tự lấy bao nhiêu thời gian mà em muốn”, Jon nói. “Anh biết anh sẽ tìm được em ở đâu, nếu cần tới em.”

Thư của Alanna gửi Georg Cooper, nam tước xứ Chiến Lợi Phẩm Hải Tặc, cuối tháng bảy: “... vậy ra Jon đã giao cho anh nhiệm vụ đi tìm những kẻ nổi loạn giành ngôi cuối cùng. Chuyện này không khiến em ngạc nhiên. Ở đây rất yên tĩnh. Hãy nói với Myles, cuối cùng thì em cũng được ngủ đủ mỗi ngày. Em nhớ anh...”

Cô tham gia vào cuộc sống hàng ngày của bộ lạc, cùng các chàng trai trẻ đi săn sư tử và lắng nghe các phù thủy khác kể huyền thoại của dân tộc Bazhir. Vào những phiên canh gác, cô sung sướng hưởng thụ vẻ yên bình sa mạc và bầu trời sao lóng lánh. Sau khi về với bộ lạc Chim Ưng Nhuộm Máu một thời gian ngắn, Alanna nhìn thấy trong chòm sao “Nữ Thần” có xuất hiện một chòm sao mới. Cô không bao giờ biết được ai đã nói ra cái tên đó, nhưng trên mọi nẻo đường mà sau này cô đến, Alanna luôn nghe thấy người ta bảo đó là chòm sao “Con Mèo”.

Những con người trẻ trung từ khắp miền sa mạc kéo đến làm quen với Người-Đàn-Bà-Cưỡi-Ngựa-Như-Đàn-Ông. Đa phần là các cậu thiếu niên, nhưng cũng có cả các cô thiếu nữ. Nhiều chàng trai trẻ đang trên đường lên phưong Bắc để gia nhập đội quân cận vệ hoàng gia. Đa phần các cô thiếu nữ đều ấp ủ ý định tìm may mắn trong nghiệp chiến binh.

Đến tuần lễ thứ hai của tháng mười thì Thayet và Buri tới chỗ cô, được hộ tống bởi một nhóm cận vệ hoàng gia. Bây giờ, khi nỗi đau mất mát Thom, Liam và Mãi Trung Thành đối với Alanna đã phần nào bớt nặng nề, cô đã đủ sức để vui mừng đón khách. Thế nhưng chẳng bao lâu, Alanna đã phải tự hỏi, có phải Thayet tới đây để nói với cô một chuyện xác định. Cho dù đó là chuyện gì thì công chúa cũng kéo lê nó từ ngày này qua ngày khác, không đủ can đảm để bắt đầu. Thay vào đó, Thayet kể cho cô nghe về trường học mà cô đã mở với sự giúp đỡ của Myles, Eleni, Gary và Georg, hoặc kể về Myles và Coram, hai người đang định sẽ làm đám cưới trong dịp lễ giữa đông năm nay, hoặc cô muốn biết Alanna đang làm gì. Ngoài ra, cô làm quen với những người bạn cùng bộ lạc của Alanna và cũng thử sức trong môn dệt vải.

Buri kết bạn với đám con gái khăng khăng đòi học nghệ thuật chiến đấu trong cơn kinh hãi của những người lớn tuổi. Khi cô dạy cho bọn họ mánh cưỡi ngựa của người K’mir thì Buri thu hút cả những chàng trai trẻ trong bộ lạc và kết hợp cả hai nhóm này trong niềm hăng say học tập của họ. “Mình rất mừng là bọn mình đã tới đây”, Thayet giải thích như thế với Alanna sau khi đã đến thăm cô được một tuần. Hai người ngồi sau bữa tối trước lều Alanna. Từ trại lửa chính của bộ lạc vẳng lại tiếng Buri đang dạy cho đám bạn mới một bài ca vui nhộn của dân thành phố. “Sống tại thủ đô Buri thấy nhớ cuộc đời lang thang hấp dẫn”, công chúa thêm vào. “Về điểm đó thì cô bé rất giống bạn.”

Alanna vừa hài hước mỉm cười vừa xoa hai bàn tay vào nhau. “Nếu đúng như thế, chắc chắn cô bé sẽ tìm được những thách thức khác. Buri sẽ không thể nào làm khác được đâu.” Cô ngưng lại, rồi quyết định gặng hỏi ý định của Thayet. “Bạn không tới đây để tạo cho Buri một kỳ nghỉ hấp dẫn, Thayet. Mà nếu chỉ để chào mình một câu thì đó là một chuyến phi ngựa quá dài.”

Công chúa đưa ánh nhìn đi chỗ khác. “Jonathan ngưỡng mộ người Bazhir. Anh ấy cho mình đọc lịch sử của họ. Anh ấy tin rằng, ngưòi K’mir, người Doi và người Bazhir vốn là con cháu của cùng một giống nòi. Nhưng người Bazhir không phải trong một huyết hệ trực tiếp, có thể coi họ như một dạng anh em họ...”

“Thayet -”, Alanna thở dài.

Công chúa vặn xoắn chiếc khăn trong tay, nói nhỏ: “Anh ấy muốn mình được biết tất cả về bạn và được biết rằng, chuyện giữa các bạn đã kết thúc. Anh ấy bảo mình phải biết thật rõ.”

Rồi cô nhẹ nhàng nói thêm: “Nhưng mình đang tự đặt ra cho mình vô số câu hỏi - mình phải làm như vậy, bởi hai người vẫn còn rất gần nhau...”

Alanna rút lấy chiếc khăn tay trước khi nó bị cô gái xé rách. “Bọn mình đã rất thân với nhau, trước khi hai đứa có quan hệ yêu đương. Mình tin rằng bọn mình sẽ mãi mãi thân với nhau, chỉ có điều khác đi. Bọn mình bây giờ là bạn bè. Ngoài ra mình còn là chiến binh của anh ấy.”

“Nhưng mọi người có vẻ đều nghĩ rằng - nếu bạn quay trở lại...”

“Mọi người sao?”, Alanna hỏi ngược. “Mình tin rằng, ít nhất cũng có một người không nghĩ như thế, nếu không thì anh ấy đã không bỏ ra nhiều thời gian cho bạn tới thế.”

Thayet thì thầm: “Nếu mình không đến Tortall...”

Alanna vẽ một bức tranh trên cát. “Ngớ ngẩn. Thuở đó mình chỉ muốn bạn được an toàn, cả bọn mình đều muốn thế. Ngoài ra mình cũng hiểu rõ, bạn sẽ là một hoàng hậu tốt hơn mình rất nhiều.”

“Cái gì?”, công chúa kêu lên.

“Jonathan cần một phụ nữ coi anh ấy là một con người, chứ không phải là vua”, Alanna giải thích. “Cái đó mình không làm được - mình là thần dân của anh ấy, cho dù bọn mình có kết bạn với nhau. Bạn được sinh ra để làm hoàng hậu và được dạy dỗ để làm hoàng hậu. Chuyện đó không làm bạn sợ hãi. Bạn sẽ không cho phép anh ấy trở nên quá nghiêm khắc hay quá tự mãn.” Sau một hồi chần chừ, cô thêm vào: “Mình đã hy vọng, giờ thì trái tim bạn đã mở cửa cho anh ấy.”

“Nhưng bạn là bạn gái của mình!”, Thayet nức nở. “Mình đâu có thể lấy mất người chồng của bạn!”

Alanna ôm lấy cô. “Anh ấy không phải là chồng mình, anh ấy là chồng bạn, nếu bạn yêu anh ấy và nếu anh ấy yêu bạn. Mình muốn cả hai người đều được hạnh phúc, và mình thấy tốt hơn cả là hai người nên hạnh phúc với nhau.”

Thayet hỉ mũi và chùi nước mắt. “Chắc bây giờ mình trông giống một mụ phù thủy.”

Alanna cười. “Đừng cố tình ép người khác phải khen bạn. Cái đó không hợp với tính bạn đâu.”

Tiếng cười hạnh phúc của Thayet vẫn còn phảng phất nước mắt. “Mình đã rất hạnh phúc, bởi mình tưởng đã né được một lễ cưới quốc gia.”

“Chà, chắc bạn nghĩ như thế trước khi làm quen với Jon, thế là ổn rồi.”

Bây giờ, khi không còn phải e sợ sẽ làm buồn bạn mình, công chúa Thayet muốn biết thật chính xác Jonathan thuở còn trẻ ra sao. Khi chủ đề này mãi rồi cũng đã cạn thông tin, cô kể cho Alanna nghe về những việc mà cô và Jon muốn thay đổi ở Tortall. Buri, lúc đó vừa bước đến bên bọn họ, chờ cho tới khi Thayet ngưng một chút, và chớp cơ hội nói: “Em rất mừng là có lần né được phải nghe tất cả những chuyện này. Bọn người đang yêu thật là phát chán.” Thayet ban thưởng cho cô một cái nhăn mặt.

Mãi sau này, khi Alanna và công chúa mỗi người đã nằm trong chiếu ngủ của mình, Thayet thì thào: “Alanna? Bạn cũng có ai đó chứ?”

Alanna đột ngột thấy nước mắt dâng lên. “Mình không biết”, cô nói.

“Mình hiểu rõ là anh ấy phải là người rất độc đáo”, Thayet thở dài. “Đa phần bọn đàn ông...”

“... sẽ phát hoảng lên khi nghĩ tới chuyện cưới một nữ hiệp sĩ”, Alanna nói cho hết câu. “Một người như thế sẽ làm mình buồn ngán phát chết, về chuyện người tình thì mình đã gặp may thật nhiều.” Cô giơ tay chạm vào viên ngọc lửa bên cổ và cân nhắc, lúc này không biết Georg đang ở đâu.

“Vậy thì tới đây bạn cũng sẽ lại gặp may thôi.”

Sáng hôm sau, đúng khi Alanna vừa kết thúc giờ tập võ Shang thì cô nghe thấy tiếng huýt sáo cảnh báo của một người lính gác. Tiếng huýt sáo này được đón nhận bởi hai tiếng huýt sáo khác, rồi một tiếng huýt sáo nữa vang lên, báo hiệu an toàn. Mặc dầu vậy, nữ hiệp sĩ vẫn cầm kiếm lên tay để tự mình đi kiểm tra. Đúng khi cô cất bước thì một phụ nữ cất tiếng phía sau cô: “Những tiếng huýt sáo vừa rồi là do tôi.”

Alanna xoay phắt về, lùi một bước, vào tư thế chiến đấu. Người đàn bà mảnh dẻ giờ đây đứng đối diện với cô giơ hai tay lên, cho cô biết bà không mang vũ khí. Mái tóc dày dặn và xoăn tít của bà có nhiều màu bạc hơn nâu; hai con mắt sáng màu nằm giữa một gương mặt rám nắng, dãi dầu sương gió. Trên găng tay của bà có thêu những quả cầu của dòng Shang, trên những quả cầu là một con mèo đang xù lông. “Phản ứng không tệ”, Mèo Hoang nói bằng một giọng khô và cao. “Thậm chí ở đây em cũng nghĩ mình sẽ bị tấn công sao?”

Alanna hạ kiếm xuống. “Tôi vừa có một năm thú vị.”

“Thế đấy, thế đấy.” Bà giáo của Liam xăm soi cô thật kỹ. “Ra em là học trò cuối cùng của cậu ấy. Cậu ấy cứ nghĩ, em có thể trở thành một người trong dòng chúng tôi, mặc dù em đã quá già.” Alanna nhìn sang bên. Cô sợ không nén được nước mắt. “Hãy đi cùng ta lên đỉnh đồi kia. Ta chỉ đang tiện thể đi qua đây. Em có thể đi cùng một đoạn và chia tay với ta sau.”

“Nếu chỉ là tiện thể đi qua thì bà đã đi một đoạn khá xa đấy”, Alanna đáp lời, cô đã bình tĩnh lại. Cô đi theo bà Mèo Hoang lên một đỉnh đồi, nơi người ta có thể nhìn thấy con đường miền nam. Người đàn bà lớn tuổi đứng lại, nhìn trân trân ra sa mạc. Những nếp nhăn quanh khóe mắt bà hằn sâu hơn.

“Tôi rất lấy làm tiếc - về chuyện Liam. Tôi cứ mong giá mà tôi có thể ngăn được”, Alanna nói.

Bà Mèo Hoang đáp lời cô bằng một cái khoát tay. “Nữ hiệp sĩ, em phải hiểu ý nghĩa của việc làm một chiến binh dòng Shang. Tất cả chúng tôi đều biết rằng chúng tôi mạo hiểm chết một cái chết trẻ. Cậu ấy đã linh cảm trước cái chết của mình. Cậu ấy viết thư cho tôi từ Corus, vào ngày trước ngày cậu ấy bị giết. Cậu ấy yêu cầu tôi quên lá thư đi, nếu cậu ấy gặp may. Nếu không, tôi cần phải mang cho em cái này.”

Bà đưa sang cho Alanna một tờ giấy da có dấu niêm phong. Khóe mắt long lanh lệ, nhưng bà nói với một nụ cười nhỏ: “Tôi yêu cậu ấy còn hơn con trai mình. Thật vui khi được biết là cậu ấy đã có một cái chết ý nghĩa.”

Alanna mở lá thư bằng hai bàn tay run bắn và đọc:

Mèo con...

Theo những gì anh hiểu về em, chắc chắn em sẽ nghĩ em có lỗi trong chuyện anh qua đời. Em sẽ nghĩ rằng, giá mà em đừng mang anh cùng về Tortall... Quên chuyện đó đi. Em còn nhớ người đàn bà Doi, Mi-chi, người khắng định rằng anh tự biết số phận của mình? Vài năm trước đã có một người Doi nói với anh, anh sẽ tự biết bao giờ Thần Bóng Tối đến với mình. Anh tin rằng, giờ là lúc đó. Nếu anh lầm và vẫn tiếp tục sống, thì bà Mèo Hoang đằng nào cũng đốt lá thư này và em sẽ không biết là anh đã từng viết nó.

Đừng tự trách mình. Đã bao giờ anh để cho em khuyên nhủ anh điều gì đâu? Anh đã tự chọn cuộc sống của mình, đã tự chấp nhận đẳng cấp Rồng Shang, mặc dù anh biết, từ xưa đến nay chưa có Rồng Shang nào sống đến năm bốn mươi tuổi. Theo những gì đã xảy ra, thì kể từ gần một trăm năm nay anh là con Rồng lớn tuổi nhất.

Hai ta chưa bao giờ có chung một quan niệm về cái chết (cũng như về một số việc khác), thế nên anh không bao giờ nói chuyện với em về đề tài này. Đối với em cái chết là kết thúc. Đối với anh thì điều quan trọng là người ta kết thúc ra sao. Chết cho những chuyện quan trọng tốt hơn một cuộc sống trong an toàn.

Anh đã thường xuyên tới thăm Tortall, cho dù con đường ta đi chưa bao giờ cắt nhau tại đó. Ở hai lần cuối cùng này - lần đầu tiên khi anh còn chưa biết đến em, và lần thứ hai khi ta cùng hạ cánh xuống bến cảng Caynn - anh đã cảm nhận thấy đang có chuyện thay đổi. Giống như trong thiên nhiên, khi mùa xuân đến. Người Bazhir đột ngột nói chuyện với những người phương Bắc và không còn chiến đấu chống lại họ. Các công dân và cánh quý tộc cùng nhau lập kế hoạch cho tương lai. Thậm chí em, mèo con của anh, trò chơi trốn tìm của em thời làm tiểu đồng và cận vệ - tất cả là một phần của một cái gì mới mẻ, với bản thân em và Jonathan đứng giữa làn sóng mới đó. Nếu anh có thể che chở cho sự bắt đầu này, anh sẽ chết trong tư cách Rồng Shang. Còn em thì phải sống thọ và nuôi dạy lớn khôn những sư tử cái và sư tử đực, cùng với một người đàn ông yêu mọi thứ nơi em. Thậm chí cả phép thuật của em, tính độc lập cứa em và cái đầu ương bướng của em.

Nhớ luyện nhưng cú đá bằng chân trái - anh không quan tâm liệu chúng có làm em mỏi mệt nhiều hơn so với những cú đá bằng chân phải.

Đừng quên bôi lên những vết sẹo trong hai lòng bàn tay bằng thư thuốc mỡ anh đã đưa cho em.

Bà Mèo Hoang đã bỏ đi trong khi cô đọc thư. Alanna thấy dễ chịu vì được ở một mình. Cô ngồi xuống, khóc; và mãi bây giờ cô mới để cho con Rồng thật sự bay đi.

Vài ngày sau đó, Thayet và Buri lên đường. Alanna bắt đầu nghĩ đến chuyện quay trở lại, trước khi đường xấu đi vì mưa đông và tuyết. Vì muốn dệt một tấm chăn làm quà cho Georg trong dịp lễ Hội Giữa Đông, nên cô quyết định sẽ lên đường ngay khi dệt chăn xong.

Một chiều kia, lúc cô đang làm việc một mình trong lều, thì có một bóng người phủ lên tấm chăn dệt dở. Georg Cooper bước vào trong. Áo choàng và ủng đầy bụi đất.

Alanna đặt con thoi sang bên. Cô thấy rõ tim cô đang đập như trống dồn, thật khó khăn mới có thể nói được bằng giọng bình thản: “Em cứ mong anh đã đến sớm hơn.”

Anh ngồi xuống bên cô và chăm chú nhìn miếng vải trên ghế dệt. “Anh cũng thế”, anh thú nhận. “Nhưng mà anh phải nói thật - bỏ băng ăn trộm và trở thành một công dân đáng kính quả là việc đòi người ta phải rất cố gắng mới quen nổi. Thỉnh thoảng buổi sáng anh thức dậy mà không biết mình là ai. Ngoài ra Jonathan cũng không cho anh được rảnh rỗi, điều đó anh đã viết cho em. Rồi sau đó anh phải bỏ công sửa lại lâu đài nam tước, trước khi anh đi đón - “ Anh bỏ lơi câu này. “Jon đã chính thức công bố là cậu ấy sẽ cưới Thayet”, anh đột ngột chuyển thẳng sang chủ đề khác. “Em sẽ biết điều đó từ người Bazhir.”

“Đó là một trong những ưu điểm, khi người ta có một nhà vua đồng thời là Giọng Nói Của Các Bộ Lạc.” Nếu anh không ngồi xoay lưng ra ánh đèn, chắc cô sẽ dễ quan sát nét mặt anh hơn.

“Thayet nói, cô ấy nhận được lời chúc phúc của em.”

“Đúng thế.” Cô vòng tay ôm lấy hai khuỷu tay, để người ta không thấy là tay cô run đến mức nào.

“Em không tiếc sao? Nếu muốn, bây giờ em là hoàng hậu.”

“Em không muốn.”

Anh chìa tay, nghịch nghịch viên ngọc lửa trên cổ cô.

“Thế em muốn gì, Alanna?”

Cô cầm lấy tay anh, nhìn vào mắt anh và mỉm cười.

“Muốn anh. Nếu anh còn quan tâm.”

Những ngón tay của anh bao quanh bàn tay cô. “Tại sao?”

Alanna nhìn xuống đất. “Vì em yêu anh.”

Anh ép cô phải nhìn anh. “Yêu đủ để cưới anh chứ? Đủ để bỏ cuộc sống lang thang và định cư trong tư cách bà chủ của thái ấp Chiến Lợi Phẩm Hải Tặc?” Cô nhìn anh thắc mắc. Anh đỏ mặt. “Thôi được rồi, để cùng với anh lang thang đây đó?” Alanna gật đầu. Georg lấy hơi thật sâu. “Đủ nhiều để nuôi dạy con anh - con chúng ta?”

Giờ thì Alanna cũng đỏ mặt. “Một hoặc là hai năm gì đó em muốn có anh cho riêng em. Sau đó ta có thể sinh bao nhiêu con cũng được.” Rồi với giọng chập chờn, cô thêm vào: “Em sẽ lấy làm tự hào.”

Georg đứng dậy, ôm lấy cô và hôn cô. “Vậy là cuối cùng anh cũng đã thuần hóa được một nữ sư tử”, anh thì thầm.

Alanna cười. “Em sẽ không gọi cái đó là thuần hóa đâu, anh thân yêu. Không ai thuần hóa bà chủ của thái ấp Chiến Lợi Phẩm Hải Tặc.”

Georg cười. “Nhất là càng không nên, khi cô ấy đồng thời còn là chiến binh của nhà vua. Đồng ý.”

Anh bế bổng cô lên và hôn cô lần nữa. Mãi anh mới đặt cô xuống, cầm tay cô kéo ra ngoài lều. “Đi thôi, Nữ Sư Tử. Đi nói cho bộ lạc của em biết là chúng ta đính hôn.”

HẾT trọn 4 bộ