Chương 8 Ngã ba của tương lai
Đêm trước lễ phong vương, Alanna ở bên Jonathan, khi anh thực hiện nghi lễ canh đêm trong khu nhà thờ chứa phòng thi. Trong khi anh ngồi nghiền ngẫm về những trách nhiệm của một vị vua thì cô thấy lo âu. Không một ai trong số những người quyết tâm bảo vệ anh có thể tin chắc rằng, tất cả những người đàn ông đang kéo nườm nợp về thành phố này từ nhiều tuần lễ nay chỉ đến đây để vui choi. Họ - Raoul, Gary, ông chánh án - không còn lựa chọn nào khác: lễ phong vương phải xảy ra. Nhưng bất kỳ người lính nào trong cung điện cũng ở trạng thái sẵn sàng chiến đấu, cảnh giác cao độ. Alanna vừa tham gia một cuộc họp của bộ ba đó với Jonathan lúc chiều nay, nhưng cô không còn điều gì để bổ sung thêm. Tóc gáy cô cứ chốc chốc dựng đứng lên, trong người vô cùng nôn nao khó chịu; nhưng dĩ nhiên đó không phải là một bằng chứng rằng phía trước đang có chuyện rắc rối chờ sẵn. Khi cùng Jonathan đến phòng thi, cô vui mừng thấy Raoul đã tăng gấp đôi lượng lính gác. Đêm dần trôi, an bình và chậm rãi vô cùng tận: Những tiếng động duy nhất là những âm thanh vang lên khi cô hoặc Jonathan cựa quậy.
Cánh cửa sắt của căn phòng ánh lên lờ mờ trong lửa nến và nhắc cho cô nhớ tới kỳ thi hiệp sĩ. Đó cũng là nơi Jon sẽ trải qua kỳ thi làm vua. Lợi thế duy nhất cho việc Jon phải bước chân vào đó lần thứ hai, theo cô, chỉ là việc kỳ thi vua được cho là khá ngắn. Còn về bản thân mình, cô biết rõ, không một thứ gì trên đời có thể ép cô bước vào đó một lần thứ hai. Mặc dù mình đã từng trải qua những chuyện tệ hại hơn, cô ngạc nhiên khi thấy lí trí tỉnh táo nhận ra như vậy. Cảm giác nhục nhã khi Roger cắt đứt áo nịt ngực của mình trước mắt toàn thể triều đình. Tình trạng bất lực đớn đau khi phải đứng nhìn Ali Mukhtab dần dần chết trước mắt mình, trong khi không thể làm được gì hơn là chỉ làm dịu nỗi đau cho ông ấy trong phút chốc.
Tình trạng bất lực không thể ngăn Ishak tự giết mình với cái kiếm pha-lê. Chitral - cái lạnh, tuyết và gió, rồi cuộc đấu. Con đường về nhà bằng tàu thủy. Cô nhìn trân trân vào cánh cửa đó và nghĩ: Có phải đó chính là nội dung của cuộc thi thuở trước? Có phải đó là khả năng đứng nhìn những thách thức, tìm hiểu xem tài nghệ hiệp sĩ của ta có đủ chiến thắng chúng không, mà không sa vào hoảng sợ? Thuở đó cô đã thoáng nghĩ tới một thứ gì tương tự, nhưng đã gạt suy nghĩ này sang bên, cho nó là chuyện không thể.
Đột ngột, ánh sáng thay đổi. Viên kim cương quyền lực nhảy múa trước mắt cô. Trông nó hiện thực đến mức cô phải giơ tay sờ lên chiếc túi nhỏ đeo bên lưng, để chắc chắn nó vẫn còn nằm trong đó. Cô nhìn trân trân, trí óc tự hỏi, liệu đây là một tia nhìn vào tương lai hay là thứ mà viên kim cương tự tạo ra. Ảo ảnh báu vật đó lóng lánh, to lên và lại gần hơn, cho tới khi cô chỉ còn nhìn thấy nó mà thôi. Bên trong là một hình ảnh: Ở giữa phòng thi là Roger nằm trên một tảng đá. Gã đứng dậy và giang hai cánh tay ra. “Lại đây, người tình của ta”, gã thì thào.
Người ta đã dặn trước, cô không được phép kêu cũng không được phép nói. Giờ cô nghiến thật chặt hai hàm răng, áp chế mong muốn gầm lên vì thịnh nộ. Cô không động đậy được. Roger lại gần hơn. Cô cắn vào phía trong má, để không thốt ra một âm thanh nào. Máu với vị lạnh của kim loại chảy tràn khuôn miệng cô.
Cô ở trong vòng tay gã, họ khiêu vũ với nhau, gương mặt gã sáng lên trong tình yêu và giận dữ, và cặp mắt màu xanh sa-phia ánh vẻ điên rồ. “Chúng ta sẽ nhảy với nhau, cho tới khi mọi thứ kết thúc, người tình của ta, trái tim của ta”, gã nói khẽ khàng trong một điệu ca kỳ quặc. “Hãy hứa với ta, rằng chúng ta sẽ nhảy với nhau mãi mãi.”
Cô lắc đầu, chống trả mãnh liệt, giằng mình ra khỏi thế nắm của gã, há miệng ra rồi ngậm miệng lại.
Nghiêm cấm la thét trong phòng thi!
Cô lại ở trong khu nhà nguyện. Hai bàn tay siết lại bóp chặt miệng. May mắn làm sao, Jonathan đã sa vào một trạng thái lên đồng và không nhìn thấy cách ứng xử kỳ lạ của cô. Chầm chậm, cô buông tay xuống. Toàn thân run bắn. Ngày tới sẽ mang lại những gì?
Khi những tia nắng đầu tiên hắt qua những khuôn cửa sổ cao với của nhà thờ thì các tu sĩ tới. vẫn còn trong trạng thái lên đồng, Jonathan nhỏm dậy đi cùng họ. Các tu sĩ thận trọng dẫn anh đến phòng thi và để anh bước vào trong. Alanna bối rối sửa lại đôi hoa tai, gắng sức không nghĩ đến bất kỳ một thứ gì khác.
Khi cánh cửa mở ra, chỉ mười lăm phút sau đó, thì cô là người đầu tiên nhào tới cầm tay anh, như anh đã cầm tay cô trước đây một thời gian dài. Jon mệt mỏi mỉm cười với cô và lẩm bẩm: “Không đến nỗi tệ - nếu người ta thích đi thi.”
Alanna nín không cười. Gary cũng tới và cầm lấy cánh tay kia của Jonathan, rồi họ dẫn anh đến khu phòng nơi anh còn được ngủ vài tiếng đồng hồ nữa. Với một cái vẫy tay mỏi mệt, Alanna tạm biệt Gary và đi về phía căn phòng gần đó, đã được người ta chuẩn bị sẵn cho cô. Ánh mắt cuối cùng của cô trước khi lịm vào giấc ngủ chạm phải bộ áo giáp vàng, lóng lánh trên giá ở góc phòng.
Trong dãy phòng riêng của mình, Alexander von Tirragen lúc đó đang bận rộn mài kiếm. Gã trai mặc đồ đen, quần cưỡi ngựa, bởi gã không có ý định tham gia lễ phong vương. Gã kiểm tra lưỡi kiếm của mình và mỉm cười.
Delia von Eldorn đứng trước gương, loay hoay với mái tóc. Ngược lại với Alex, ả con gái mặc đồ đại lễ. Làn váy lụa xanh lục ngọc cùng những tà váy hồ cứng bên trong kêu loạt xoạt khi cô ả chăm chú với những bước tô vẽ cuối cùng.
“Chẳng lẽ anh không mất bình tĩnh một chút nào sao?”, cô ta hỏi và sắp xếp lại bộ đồ trang điểm mái tóc.
“Tại sao?”, câu trả lời bình thản vang lên. “Ông ấy đã nghĩ đến mọi điều.”
“Thế nếu Josiane thành công?”
Alex khẽ cười. “Delia, chả lẽ cô không tin tưởng vào tài năng của vị chiến binh của chúng ta? Cô ta và tôi, hai chúng tôi hôm nay có một cuộc gặp gỡ, cho dù cô ấy chưa biết.” Với ánh mắt mơ màng, gã trai giơ cao lưỡi kiếm lên. “Cô ta sẽ không để một kẻ điên như Josiane ngăn đường đến đến chỗ tôi.”
Cận vệ Henrim gõ cửa và bước vào. “Huân tước Alexander, tôi đã cho những nhóm người có vũ khí vào khoảng hành lang phía sau phòng phong vương. Họ đã núp trong các phòng kho. Đại úy Chesli nói, lính của thái ấp Eldorn đã tự tản ra trong phòng, trộn lẫn vào đám đông.” Gã ta cúi mình chào Delia và ả con gái mỉm cười.
Alex đứng dậy, đút kiếm vào bao. “Bây giờ anh đến với đám đàn ông trong tầng hầm khu nhà tù, nhưng trước đó anh nhắc cho cả hai đại úy nhớ là họ chỉ được phép hành động sau khi tín hiệu đã được phát ra, cụ thể là sau khi vương miện đã được đặt lên đầu Jonathan. Sau khi phong vương, hiểu chưa?”
Tay cận vệ chần chừ. “Nhưng mà - lúc đó thì anh ta đã thêm liên kết với đất nước. Anh ta sẽ sử dụng phép lực của Tortall để chống lại công tước...”
“Đồ ngu!”, Delia gầm lên. “Nhà ngươi tưởng công tước Roger không tính đến chuyện đó sao? Ai cho phép nhà ngươi nghi ngờ cấp trên?”
Henrim sững sờ cúi thấp. “Xin tha tội, công nương Delia.”
Vừa thở phì ra, Delia vừa quay trở lại với tấm gương.
“Anh làm theo đúng lệnh đã ban”, Alex nói. “Nếu hỏng việc, anh sẽ phải trả giá.”
“Tôi sẽ không làm hỏng việc!”, tay cận vệ hối hả thề thốt.
“Nhớ đi bằng cầu thang mật. Anh đi được rồi.”
Gã trai cúi người. “Chúc may mắn, chủ nhân. Đức vua Roger muôn năm!”
“Đồ ngu”, Alex thì thào khi cánh cửa đóng lại. Gã là người duy nhất biết toàn bộ kế hoạch của Roger. Chỉ gã biết rằng, chính những kẻ đang định tranh giành ngôi báu của Jonathan hòng tự tay nắm quyền lực rồi sẽ va phải một thất vọng cay đắng. Gã trai cầm dao găm, kiểm tra mũi dao. “Được rồi - vào việc thôi.”
Từ vị trí của cô bên bức tường gần bục thờ, Alanna kiêu hãnh nhìn vị tu sĩ dòng Mithran và nữ tu sĩ thờ Đức Mẹ Vĩ Đại cùng chúc phúc cho vành vương miện bằng bạc, rồi chúc phúc cho Jonathan đang quỳ trước mặt họ. Cô hàm ơn vì những nghĩa vụ không đòi hỏi cô phải tham gia phần nghi lễ này. Sau đêm thức cùng Jonathan, giờ cô thấy mỏi mệt và không hiểu tại sao cứ ngáp hoài, thật không thích hợp cho một sự kiện đáng nhớ như thế này. Cho tới thời điểm chính thức trao viên kim cương cho Jonathan, thì nhiệm vụ duy nhất của Alanna là ở lại đây, đúng chỗ của mình, và tạo một gương mặt bình tĩnh. Gary và Raoul, đứng hai bên cô, cũng làm đúng như vậy.
Raoul nháy mắt khi cô lén đưa tay che miệng ngáp. Khác với chiến binh của nhà vua, vị tổng chỉ huy không phải thức đêm hôm trước, nhưng cô cũng phải thừa nhận rằng thời gian nghỉ ngơi thật sự của anh chả mấy hơn cô: Lực lượng cận vệ hoàng gia chịu trách nhiệm rằng Jonathan hôm nay sẽ không gặp chuyện gì tồi tệ.
Cô đưa ánh mắt quét qua đám đông đang chen lấn trong căn phòng rộng. Thời kỳ để tang đã chính thức kết thúc; cả dân quý tộc lẫn dân thường đều ăn bận lộng lẫy. Kia là Myles và Eleni, Thayet, Buri và Rispah, tất cả trong những bộ váy áo đẹp nhất. Cô còn phát hiện thấy những gương mặt thân quen khác: công tước Baird và công tước Gareth, Douglass, Geoffrey và Sacherell. Nhiều người cảm động đến mức độ khóc không giấu giếm.
Khi tiếng hát ngưng lại, ánh mắt Alanna quay trở về với bục thờ, nơi vương miện đang được hạ xuống mái đầu Jonathan. Ngay lập tức, ánh lóng lánh tỏa ra từ báu vật phép lực của vương quốc phủ xuống, bao lấy vị vua mới. Sự rụt rè kính nể khiến cả đám đông người như ngưng thở khi Jonathan đột ngột được bao quanh bởi một quầng sáng lóa. Giờ đây Tortall và nhà vua đã trở thành một, tất cả đều hiểu như vậy. Alanna mỉm cười giơ tay chạm vào viên ngọc lửa trên cổ cô.
Jonathan tỏa ra ánh lửa bạc của vương miện, trộn lẫn với những tia sáng lấp lóe xanh dương từ phép lực của anh. Khi Alanna hạ tia mắt xuống, cô đột ngột thấy người nôn nao chòng chành. Cả nền sảnh được phủ bởi một tấm thảm phép lực màu máu.
“Jonathan!”, cô thét lớn; đất dưới chân họ rên lên và rung động.
Cảm giác đau chói gắt và trạng thái chòng chành của nền đất dưới chân đẩy Alanna khuyu gối. Cô giơ tay ôm bụng và buông ra một tiếng la. Cảm giác đau ngưng lại, rồi tới nữa.
Hỗn loạn nổ ra trong căn phòng rộng. Bụi vữa và đá mảnh rơi như mưa từ trần vòm uốn cong, một dấu hiệu đe dọa là nó có thể đổ sập. Người người la hét vì sợ hãi khi đất dưới chân họ chòng chành như một con thuyền trên nước biển. Alanna không nghe và không nhìn thấy tất cả những thứ đó.
Cảm giác đau thật khủng khiếp: Như từng sợi dây thần kinh trong cơ thể cô bị kéo ra ngoài; đồng thời cảm giác đau này cũng như ở bên ngoài cô. Thom, cô nghĩ và gắng sức đứng dậy. Đã có chuyện xảy ra với Thom và mình có thể cảm nhận thấy. Phải đến với anh ấy!
“Bảo vệ cho nhà vua!”, cô thét lên với Raoul và lảo đảo đứng dậy. Mãi Trung Thành bám sát khi cô nhao qua một khuôn cửa gần đó và chạy về phía những căn phòng của người anh trai, chạy hết tốc lực mà bộ áo giáp bằng vàng cho phép. Lại một lần nữa cơn đau đâm qua người cô; Alanna cắn xuống môi, chiến đấu với nó, lảo đảo đi tiếp. Cô phải gặp cho bằng được người anh trai song sinh, bằng mọi giá.
Những cánh tay mạnh mẽ ôm lấy cô từ phía sau, rồi nâng cô đi tiếp. Cô ngẩng lên nhìn vào mặt Georg. Anh mặc giả một lính cận vệ của nhà vua.
“Có chuyện gì thế?”, anh hỏi trong khi cả hai sải những bước dài lên tầng hai của cung điện.
“Thom”, cô thì thầm. “Anh ấy bị tấn công. Cơn động đất vừa qua là pháp thuật. Nó là màu pháp thuật của Thom, đỏ như máu...”
“Đỏ như máu? Nhưng pháp thuật của cậu ta là màu tím, như của em...”
“Bị trộn độc rồi”, cô nói nhanh qua kẽ răng trong khi họ chạy dọc khoảng hành lang dẫn đến phòng Thom. “Bây giờ nó màu máu.”
“Màu trộn của tím và cam trông sẽ ra sao?”, Georg hỏi khi họ đứng lại. “Phép thuật của Roger và phép thuật của dòng họ Trebond?”
Giờ thì Alanna thấy trong người còn tệ hơn nhiều.
Bầu không khí trong phòng khách của Thom dày đặc đến mức độ có thể sờ thấy; ánh sáng vàng trộn lục. Alanna đờ ra.
“Sao thế, em bé?”, Georg căng thẳng thì thầm. Cũng như cô, anh đang cảm nhận thấy một mối đe dọa.
“Viên kim cương!”, cô kêu lên, giơ tay về phía ngang lưng, tháo chiếc túi nhỏ ra khỏi dây lưng và ấn báu vật vào tay anh. “Anh phải mang đến cho Jon. Không hiểu em nghĩ thế nào mà dám mang nó ra khỏi chỗ anh ấy? Làm ơn, Georg!”
Chiếc túi nhỏ lọt thỏm trong hai bàn tay vạm vỡ của gã kẻ trộm. “Alanna, anh không thể để em ở lại đây một mình!”
“Anh phải!”, cô kêu lên. “Em không thể sử dụng viên kim cương - nhưng Jon thì có. Em cảm giác là anh ấy sẽ cần đến nó!”
Georg chần chừ khi một đợt động đất thứ hai khiến mảnh đất dưới chân họ chòng chành. Nó bắt đầu thật nhanh và cũng qua đi thật nhanh. Với nét mặt quả quyết, Georg đút chiếc túi vào phía trong ngực áo chẽn. “Anh sẽ mang đến cho Jon, đừng lo.” Rồi anh nhanh lẹ hôn Alanna và hối hả chạy trở lại phòng phong vương.
Myles nhìn thấy Alanna bỏ chạy. Ông giơ tay che đầu, khi những viên gạch sứ từ trần vòm rơi ra, vỡ xuống lối đi chính. Jonathan bây giờ tỏa ra những tia sáng màu trắng và màu xanh dương, người ta hầu như không còn nhìn thấy vị vua mới đằng sau quầng lửa tỏa ra từ phép thuật của bản thân anh và phép thuật của vương miện. Trước những khuôn cửa rộng mở từ căn phòng này vào cung điện cũng như trước những cánh cửa mở ra hướng thành phố có quá đông người đang chen lấn, chật như nêm, không một ai tiến hay lùi nổi. Eleni nhợt mặt đứng dậy. “Không phải là đất”, bà thì thầm. “Không phải bản thân mặt đất!”
Ánh mắt luôn cảnh giác của Buri không bỏ qua những chuyển động ở phía cuối căn phòng, nơi một gã đàn ông vừa ném áo choàng xuống. Bên dưới hiện ra một bộ quân phục màu tím trộn đen của một tay quý tộc, đi kèm với một máy bắn tên. Khi gã giơ vũ khí lên và chĩa về phía Jonathan, Buri rút từ thắt lưng ra một mũi lao và giết gã. “Ám sát!”, cô thét về phía Myles. “Cảnh báo nhà vua!”
Myles đang ngồi bên lối đi chính. Bất chấp dáng người tròn trịa, chỉ sau vài giây đồng hồ ông đã ở sát bên bàn thờ. Tiếng thét của ông giật công tước Gareth cùng ông chánh án lại bên, và hai người cùng Raoul tạo thành một vòng tròn bao quanh nhà vua. Đội cận vệ chia ra làm hai, một nửa tạo thành một vòng tròn bao ngoài nhà vua cùng nhóm quý tộc, nửa cận vệ còn lại chia nhau len vào đám đông, tấn công kẻ địch. Cả hai vòng tròn mở ra cho Myles vào trong với nhà vua.
“Myles?”, Jon hào hển thở qua những quầng sáng pháp thuật đang phủ kín. “Có chuyện gì thế?”
“Lính mặc màu của hai thái ấp Eldorn và Tirragen tấn công bất kỳ những ai chống cự”, Myles sầm mặt báo cáo. “Bọn chúng gắng giết vua. Những cơn động đất đó từ đâu ra thế?”
Jonathan lắc đầu. “Tôi không biết. Ngay khi có thể, tôi sẽ tìm ra nguyên nhân. Alanna đâu?”
“Đi rồi”, người đàn ông lớn tuổi trả lời. “Có cái gì đó đã bắt con bé hối hả chạy đi. Georg chạy theo và Coram cũng theo sau.”
“Cô ấy cầm viên kim cương”, nhà vua thì thầm. “Còn đại sư Si-cham?”
Đó là điều mà Myles cũng rất muốn biết.
Vào đến phòng của Thom, Alanna đột ngột thấy người xỉu xuống. Như có kẻ đang tấn công vào phép lực của cô và hút nó ra khỏi cô. Nữ hiệp sĩ dồn sức khóa kẻ lạ đó lại, cho dù kẻ đó có là ai. Rồi cô ép mình tiến lên, đi tìm anh trai.
Thom trong phòng ngủ. Không khí ở phòng khách đã khó chịu, trong này còn tệ hơn. Nó đè lên phổi cổ như một gánh nặng. Thật nhanh, cô xem xét toàn người Thom. Mạch anh đập nhanh và nông, cả cơ thể mát lạnh đến đáng sợ, sau khi nhiều tuần lễ trước anh đã nóng, quá nóng đến như thế. Khi chạm tay lên viên ngọc lửa, cô thấy phép lực của anh chi còn một vệt mỏng. Nó đang chảy ra khỏi anh, như nó vừa chảy ra khỏi cô. Cương quyết sử dụng phép lực của mình để cứu người anh trai, cho dù chuyện gì có xảy ra chăng nữa, cô dùng ý chí thọc ra đằng sau tấm màn chắn mà cô đã dựng nên để khóa kín phép lực của mình.
Thom mở mắt ra và dùng toàn bộ những giọt sức còn lại tóm lấy tay cô. “Đừng làm thế! Anh - anh đang nối với gã. Gã sẽ qua anh mà hút rỗng người em - “
“Roger?”, cô thì thầm.
Thom gật đầu. Khi ánh mắt của cô rơi xuống anh bạn mèo, cô ra lệnh: “Mãi Trung Thành, đi đón...”
“Không kịp!”, Thom sắc giọng nói, thế siết đau đớn của anh vẫn không dịu xuống. “Nghe đây! Phép thuật của gã - nó nối kết với anh, với gã pháp sư đã đưa gã quay trở về từ chỗ người chết.”
Cô ghé sát tai vào môi anh, để nghe cho rõ hơn. “Nó mạnh lên - trong khi bản thân gã cũng mạnh lên. Nhưng không bao giờ mạnh như của anh”, anh thêm vào.
Alanna gạt lệ, mắng mỏ: “Em đâu có thèm quan tâm, liệu phép lực của anh lớn hơn hay của gã mạnh hơn!”
“Mỗi lúc gã chỉ có thể hút sức của một người. Em - em đừng nối với anh. Em đang chứa một phần phép lực của anh - và cả của gã. Nhưng gã cần - cần nhiều hơn, để kết thúc những gì gã bắt đầu. Hãy lo làm sao để gã không có nó! Đừng sử dụng phép lực. Pháp thuật của gã hoạt động như một con đỉa - “. Thom bây giờ thở rất khó nhọc. “Nó sẽ... hút tất cả. Sẽ không để lại... một cái gì.” Khi Thom gắng sức cười, nghe như tiếng sủa khàn khàn. “Gã đã không... lấy được toàn bộ... phép lực của anh. Em có một phần...” Giờ anh thỉu xuống và kéo Alanna theo. Giọng anh hầu như không thành tiếng, hai tay lạnh cóng. “Anh yêu em. Từ trước. Mãi mãi.”
“Đừng!”, cô gọi lớn, nhưng anh không nghe nữa.
“Sẽ không bao giờ... anh biết được... gã đã làm ra sao...”
Thom chết.
Khi tới khoảng cầu thang dẫn xuống tầng trệt thì Georg gặp chú Coram. “Tôi nhìn thấy con bé chạy đi rồi anh chạy theo”, người bạn lâu đời nhất của Alanna kêu lên, hào hển lấy hơi. “Tôi tưởng, hai người cần giúp đỡ.”
Georg chìa cho chú thấy viên kim cương. “Cô ấy quên là còn mang nó bên mình - tôi phải mang đến cho Jon.”
“Con bé ở đâu?”
“Ở chỗ Thom.”
Chú Coram chần chừ. “Thế thì tốt hơn cả là tôi đến chỗ nó. Ít nhất thì...”
“Tôi sẽ bảo vệ viên kim cương”, Georg hứa hẹn. “Từ đây đến Phòng Vương Miện không còn xa nữa.”
“Đủ xa đấy.” Móng Vuốt và năm gã đàn ông xuất hiện ở khoảng hành lang nằm sau lưng Georg. “Bạn tao bảo là mày sẽ đi lối này”, Móng Vuốt kêu lên và vẫy vẫy tay. “Đưa cái đó đây cho tao, trước khi máu mày làm bẩn nó.” Rồi vừa nhìn xéo sang chú Coram, gã vừa thêm vào: “Mày không liên quan đến việc ở đây. Cút đi!”
Chú Coram mím môi nâng nâng cây kiếm rộng bản rồi nói sang Georg: “Nếu bây giờ tôi bỏ rơi anh, cô ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi.”
Georg dắt chiếc túi nhỏ đựng viên kim cương vào thắt lưng rồi rút ra hai cây dao găm. “Cô ấy là Rispah hay nữ hiệp sĩ?”, anh cười. Lúc đó đám quân của Móng Vuốt đã tản ra, xoay về phía cầu thang và tạo thành một nửa vòng tròn bao quanh chú Coram và Georg.
“Cả hai”, Coram trả lời. Rồi chú thét lên: “Vinh danh Nữ Sư Tử!”, và nhao vào một gã.
Trong phòng phong vương lúc đó là một sự hỗn loạn không gì miêu tả được. Liên tiếp có nhiều chiến binh khác giật áo choàng ném xuống đất, bên dưới hiện lên những bộ quân phục màu tím trộn đen hoặc xanh lục trộn trắng. Tất cả đều được trang bị đến tận chân răng và đều có mục tiêu cụ thể: đội cận vệ hoàng gia, những người quý tộc dám kháng cự, Jonathan và những người che chở. Trên đường tiến tới đối phương, bọn chúng chỉ phải vượt qua những cây kiếm trang điểm; các công dân không mang vũ khí, bây giờ dùng tất cả những gì mà họ vớ được, và thậm chí cả một số phụ nữ cùng trẻ em. Số lớn những người có mặt tìm đường trốn chạy, và khiến cho tình trạng bối rối nói chung trở thành trầm trọng hơn.
Buri nhìn thấy một nhóm phụ nữ quý tộc, trong đó có cả bà công tước cứng rắn của thái ấp Naxen, đang chia nhau tạo lập trật tự trong khu vực quanh cô. Lại thêm những nhóm lính khác chui ra qua những khoang cửa được che kín bằng thảm tường phía sau bục thờ, bất ngờ tất công những người đang đứng bao quanh nhà vua Jonathan. Raoul gầm lên một mệnh lệnh và cùng với những người lính gác vòng ngoài nhao đón nhóm tấn công mới. Buri không thấy Liam lẫn Coram, cả Alanna cũng không. Bên cạnh cô là chị Rispah đang tiến lại gần một tay cung thủ ngờ ngệch, lòng bàn tay ấp dao găm. Cô gái người K’mir thấy bối rối, chao đảo. Nhiệm vụ số một của cô là bảo vệ cho Thayet, nhưng đồng thời cô cũng là một chiến binh và cũng được đào tạo cho những tình huống như bây giờ. Thayet giải quyết bài toán hộ cô. “Đưa cho chị cây kiếm của em! Ta phải làm một cái gì đó!”
Buri vâng lời và nhìn sang phía Eleni. Người phụ nữ lớn tuổi đang đứng khuất phía sau một cây cột lớn và kéo chỉ ra từ mẫu thêu phức tạp trên cánh tay áo của mình. Vừa rút một sợi chỉ dài, bà vừa mỉm cười với Buri và Thayet. “Đừng có lo cho ta.” Rồi Eleni tập trung vào một nhóm quân thù đang đứng gần bục thờ và im lặng thắt nút dây, môi mấp máy không thành tiếng.
Buri giật một cây lao lươi dài từ một kệ vũ khí dụng bên tường, chĩa tới trước và lao vào một nhóm đàn ông mang gia huy của Eldorn. Khi tên đầu tiên lảo đảo lùi về, cô nhảy tới đâm chết gã. Ngay sau đó, nền đất dưới chân cô chòng chành trong đợt vặn mình thứ ba, khiến Buri thoáng lảo đảo.
Ba gã trong màu quân phục Tirragen chạy theo cầu thang lên để hỗ trợ cho Móng Vuốt, sau khi Georg và Coram giết được hai tên đầu tiên. Bản thân Móng Vuốt đứng phía sau, la hét ra lệnh và chờ cơ hội. Georg bị mất một con dao găm sau khi phi nó đi để giết một gã lính Tirragen. Coram đập gục một tên lưu manh và làm bị thương tên thứ hai. Đám đàn ông bao quanh họ bây giờ tản ra, tìm vị trí tốt hơn. Georg không bỏ lỡ cơ hội. Anh nhao về phía Móng Vuốt.
Gã chột vừa chửi rủa vừa cầm dao đâm nháo nhào ra bốn hướng. Bây giờ, khi phải một mình đối mặt với Georg, gã sa vào hoảng hốt. Khi Vua Kẻ Trộm giơ tay trái rút thêm một con dao găm thì Móng Vuốt toát mồ hôi: thứ nhất, gã thiếu một mắt; thứ hai, gã thiếu lòng can đảm và bản lĩnh để chiến đấu bằng hai tay. Móng Vuốt hung dữ đâm từ xa về phía Georg, nhưng để lộ ra một khẽ hở phòng thủ, thứ mà đối phương chủ đích bỏ qua. Georg, cao hơn và khỏe mạnh hơn, chơi đùa với gã chột, ép gã xoay vòng tròn liên tục, phủ những vết sướt lên hai cánh tay khua khoắng của gã, chế nhạo gã. Một trong những nhát đâm may mắn của Móng Vuốt sượt qua gò má Georg, nhát thứ hai lướt qua ngực anh.
Khi một tay lính xứ Tirragen lảo đảo, chú Coram đập cho gã một đòn tối hậu thư rồi nhanh lẹ lùi về. Hiện thời chú tạm được an toàn: Cả hai tên còn lại, một xứ Tirragen, một từ băng đảng kẻ ưộm, đang đứng nhìn cuộc đua tay đôi giữa Vua Kẻ Trộm và đối phương.
Khi Georg rõ là không ai có ý định can thiệp, thì anh dạng chân khom lưng xuống, gật đầu trầm giọng nói: “Được, Móng Vuốt, giờ chỉ còn hai ta. Bây giờ ta sẽ giải thích vụ ai trong hai chúng ta sẽ là vua kẻ trộm. Hãy chiến đấu đi, Ralon hay là Móng Vuốt - nếu mày còn lòng dũng cảm.” Móng Vuốt đảo lộn con mắt duy nhất tìm đường trốn, nhưng không có. Xưa nay gã luôn ý thúc rõ, gã không đủ sức chống chọi với Vua Kẻ Trộm, nếu anh ta là người quyết định luật chơi. Gã thử nhiều phút liền, sử dụng những chiêu thâm độc khi chiến đấu, đá vòng phía sau, đâm tới, tìm cách phản ứng bất lường. Nhưng Georg nắm quá rõ những mánh khóe kiểu đó.
Một hồi lâu, hai người đàn ông quấn vào nhau, hai lưỡi dao liền kề. Thế rồi Móng Vuốt gục xuống, lưỡi dao của Georg cắm sâu trong ngực.
Alanna không biết cô đã ngồi như vậy bao lâu mà cầm bàn tay lạnh buốt của Thom. Cô tin chắc mọi chuyện này là lỗi của cô, bằng một cách nào đó. Làm sao cô có thể sống mà không còn nửa kia của mình?
Cuối cùng thì Mãi Trung Thành cũng thu hút được sự chú ý của cô bằng cách cắm phập cả hàm răng lẫn móng vuốt vào chân cô, vừa cắn vừa cào cho tới khi cảm giác đau thúc Alanna giật mình tỉnh dậy.
“Mày làm gì thế?”, cô thét lên.
Tinh dậy đi, chiến binh cùa nhà vua, anh bạn mèo giận dữ ra lệnh. Cô không có thời gian cho những việc như thế này - gã sẽ xé rách mặt đất ra!
Alanna hiểu rõ là cô không được phép trốn tránh trách nhiệm, cho dù trách nhiệm giờ đây chỉ còn rất ít ý nghĩa đối với cô. Dịu dàng và đau đớn, cô hôn người anh trai, rời phòng anh, giơ khăn tay lau mặt. Những giọt lệ mới ngay lập tức chảy tràn ra. “Si-cham ở đâu?”
Thay cho câu trả lời, người đàn ông già nua lảo đảo bước vào trong. Tay trái ông cầm cánh tay phải đang chảy máu. Alanna vội vàng dùng khăn tay băng cho đại sư. Trong một thoáng, cô phải vật lộn với cảm giác buồn nôn. Bàn tay phải của Si-cham đã biến mất! Nếu không có cây kẹp động mạch mà ông đang đeo, chắc ông đã qua đời vì mất máu rồi.
“Đừng sử dụng phép lực”, ông cảnh báo trong khi cô loay hoay băng bó. “Rượu mạnh.”
Alanna đưa cho ông một chai rượu và nhìn ông đổ cả chỗ rượu đó vào cuống họng. Cơn thịnh nộ cháy lên, gạt buồn đau sang bên. Cô muốn hành động!
Si-cham đặt chai xuống. “Tôi là một kẻ ngu”, giọng ông giờ đây đã khỏe hơn đôi chút. “Suốt những năm trước không kẻ nào dám thách thức tôi, và tôi cứ tưởng mình đủ sức chiến đấu với mọi thế lực. Mà đâu chỉ riêng tôi phải trả giá cho sự ngu ngốc của mình, không, cả cô cũng phải trả giá.” Bàn tay còn khỏe của ông với về phía mặt bàn và ánh mắt ông tìm ánh mắt Alanna. “Hăy mở trái tim cô cho ta.”
Cô lùi về. “Tại sao?”
“Không có thời gian để giải thích - cô đang làm phí cái chút thời gian cuối cùng mà ta còn lại!” Ông thì thào: “Chả lẽ cô nghi ngờ tôi? Tôi đã phạm một sai lầm. Chúng ta còn sống vì tôi đã không mắc phải hai sai lầm. Cô thì không thể phạm một sai lầm duy nhất.”
Cô nhắm mắt lại, để ông lọt vào tâm trí. Hàng trăm đơn vị chảy vào cô: Cánh cổng Idramm - một cánh của cho quyền lực từ đó chảy tới khu cổng nọ... Bàn tay của tôi! Gã sử dụng nó, để ăn cắp phép lực của tôi... Jonathan, phép lực Bazhir, phép lực sa mạc, Tortall, đất, vương miện, viên kim cương. Chỉ mình anh ấy nối kết được với Đất Mẹ... Hãy đi con đường ngầm. (Trước mắt cô xuất hiện hình ảnh của đoạn cầu thang đổ nát dẫn đến ngôi đền bỏ hoang trong khu hầm mộ.) Trong Thom không phải là toàn bộ phép lực của Roger, Alanna đang mang trong mình một phần... Đừng lại gần cánh cổng, nó là một cái bẫy (cô nhìn thấy những luồng gió xoáy màu trắng, những hình lò xo và những dải sương ngoằn ngoèo); phép lực hoạt động như loài đỉa hút máu... Đưa cho nhà vua tất cả những gì anh ấy cần - gửi cho anh ấy phép lực của Alanna, của Thom và Roger, để giữ gìn Đất Mẹ!
Si-cham không hỏi. Cô sẽ không bao giờ cho phép, nếu ông yêu cầu. Ông gửi phép lực của Alanna đến cho Jonathan và sử dụng cô làm một cây cầu, để liên hệ với nhà vua theo con đường phép thuật. Trong một thoáng khủng khiếp, Alanna là bản thân cô, là Si-cham và đồng thời là Jonathan. Thế rồi lửa màu máu của phép lực Roger đập vào vòng phòng thủ của đại sư. Nó tìm một con đường để chảy vào trong ông và hút lấy về phía nó cái phép lực đang bao quanh Jon. Đột ngột, phần phép lực còn lại của Alanna đã bị sử dụng hết. Si-cham cắt đứt mối quan hệ với Jon, nhanh lẹ đến mức Alanna ngất đi, đúng khi đợt động đất thứ tư bắt đầu.
Nhóm các nhà quý tộc bao quanh Jonathan đang chống trả một nhóm quân tấn công đông người trào vào qua khuôn cửa đằng sau bục thờ. Myles vừa nghỉ được một giây thì nhìn thấy Jon giơ cao tay. Lửa màu tím bao quanh hai cánh tay anh, bọc lấy chúng như một làn da. Quầng sáng của vương miện trên đầu anh tối xuống, hút lấy phép lực màu thạch anh. Một quầng lửa thứ ba nổi sóng rồi tỏa từ đầu xuống lưng Jon như một làn áo choàng có mũ. Myles rùng mình khi thấy nó mang màu đỏ nâu.
Màu của máu khô.
Đúng khi ông chọn đối phương tiếp theo thì đất dưới chân bắt đầu chòng chành - đợt động đất thứ tư. Lần này nó kéo dài tròn một phút, rồi đột ngột dừng lại như khi bắt đầu. Từng tảng lớn vữa và đá rơi từ trần phòng xuống, chôn vùi một số người. Cả những tay lính địch giờ cũng đâm sợ hãi, nhưng chúng vẫn đủ kỷ luật để giữ nguyên vị trí. Sức tấn công của chúng còn mạnh mẽ hơn - càng nhanh giết được vua xứ Tortall, chúng càng nhanh thoát khỏi cái bẫy giết chóc này.
Đẫm mồ hôi, Georg xoay lưng về phía cái xác của Móng Vuốt. Trong thời gian Coram và những kẻ khác đứng nhìn anh chiến đấu với Móng Vuốt thì đã có thêm năm gã đàn ông mặc quân phục màu xanh lục trộn trắng của thái ấp Eldorn chạy theo cầu thang lên đây. Giờ chú Coram lại đứng xoay lưng vào tường hành lang; Georg đến bên, nhưng trước đó còn kịp tóm kiếm của một gã đã chết. Lại năm tên lính trong màu áo Tirragen theo hành lang chạy tới, chắn đường trốn của họ.
“Phải có kẻ lén đưa chúng mặc giả dân thường vào thành phố và vào cung”, chú Coram vừa thở hổn hển vừa giáng đòn xuống một tay lính Tirragen.
Georg phi dao, giết một gã đứng xa xa phía sau, đồng thời múa kiếm chống chọi với hai gã khác. Ít nhất cũng có tới 12 tên lính ập tới vây hai người, mà hỗ trợ thì không thấy bóng. Mình đã hứa với cô gái của mình là sẽ mang viên kim cương đến cho Jon, anh nghiến răng tự nhủ. Mình có thể là một tay ăn trộm, nhưng chưa bao giờ nuốt lời hứa.
Chú Coram buông ra một câu chửi và lảo đảo.
“Cái gì thế, anh bạn?”
“Vết xước thôi”, người nông nô rít qua kẽ răng. Chú áp bàn tay trái lên ngang sườn.
Trong một thoáng, họ cứ tưởng có một con động đất mới, nhưng đó chỉ là một tiếng thét hào hùng quét dọc hành lang. Chú Coram cười. “Có thế chứ!”, chú kêu lên, trước khi tấn công bằng một nguồn sức mới. Liam Cánh Tay Sắt dũng mãnh nhao vào cuộc chiến, dũng mãnh đến mức Georg không nói nên lời. Người ta không thể nhìn rõ những chuyển động của Rồng Shang khi anh liên tiếp chân đá tay đấm, đập gục mọi kẻ đối mặt. Cả nhóm địch không một tên nào chạm nổi vào chiến binh dòng Shang; sáu gã hốt hoảng bỏ chạy. Liam nhào theo tên chạy sau cùng. Khi cú đá của anh găm vào quãng lưng giữa hai bờ vai của kẻ trốn chạy, cả tên này cũng gục xuống đất.
Cánh Tay Sắt quay trở lại. Vua kẻ trộm lúc đó đang băng bó tạm thời cho Coram. Người nông nô cười với cặp mắt thẫm màu long lanh trên gương mặt đẫm mồ hôi. “Anh đến muộn, Rồng Shang.”
Liam mỉm cười. “Tôi bị chặn đường. Alanna đâu?”
“Ở đâu đó phía kia”, Georg mím môi nói. “Tôi phải về Phòng Vương Miện.” Anh thọc tay vào túi và rút ra viên kim cương.
Trong một lúc, Liam nhìn trân trân về phía mà Georg vừa trỏ tới. Người ta thấy rõ là anh rất muốn đi tìm Alanna. Nhưng rồi anh thở dài. “Viên kim cương bây giờ quan trọng nhất. Đi thôi, tôi đi cùng.”
Coram im lặng. Người lính già biết rằng cô chủ của chú không còn trong phòng Thom và bây giờ thì ông không thể đi theo đoạn đường mà cô đang đi. Georg dìu Coram, nhóm ba người vội vàng quay trở lại Phòng Vương Miện.
Chầm chậm, Alanna tỉnh dậy. Con thịnh nộ bốc lên khi cô nhớ ra rằng Si-cham đã rút toàn bộ phép lực của cô để truyền đến cho Jonathan. Cô không thích cái cung cách tự tiện của ông thầy tu dòng Mithran khi cầm mạng sống của cô vào tay ông. Cô cũng định nói cho ông ta nghe như thế. Vậy là cô gập người lại, cong người nằm sấp, tựa trên cả tứ chỉ mà gắng sức nhỏm lên. Cô thấy người yếu và rỗng tuếch - còn rỗng hơn rất nhiều thời trước, khi Thom “lén mượn” phép lực của cô để đánh thức Roger từ cõi chết.
Tiếng meo meo của Mãi Trưng Thành và tiếng la thét của Si-cham cảnh báo cho cô. Người đàn ông lớn tuổi đang chiến đấu với một kẻ nào đó bên cửa phòng. Alanna giơ tay về phía một chiếc ghế, bám lấy nó và kéo mình đứng dậy. Pháp sư dòng Mithran gắng bám vào cán một cây rìu hai lưỡi. Cây rìu bị giật lên cao, bổ xuống, chém sâu vào gáy ông. Si-cham gục hẳn. Josiane buớc vào khuôn cửa, người dính đầy máu của đại sư.
“Tại sao mày không dùng pháp thuật mà giết tao, đồ ngu già?”, ả đàn bà rít lên.
Alanna biết câu trả lời, nhưng không nói. Nếu Si-cham liều mạng dùng phép lực, tức là ông mở tâm trí mình ra cho pháp lực hút máu của Roger. Cũng vì lý do đó mà ông đã dứt đứt mối liên kết giữa Alanna và Jon; bởi nếu ông không tập trung vào phòng thủ, Roger có thể hút hết. Giờ Si-cham đã chết, đại sư cùng pháp lực của ông đã vượt khỏi tầm với của Roger.
Josiane gỡ búa, trèo qua xác người đàn ông lớn tuổi và mỉm cười. “Anh ấy nói là mày ở đây”, ả giải thích. “Anh ấy bảo, tao không đủ sức xử lý mày, nhưng tao rất muốn thử một lần. Bây giờ mày không khỏe cho lắm, đúng không?” Ả dần tiến lên từng centimet, sẵn sàng tấn công. Alanna muốn xoay sang một vị trí thoáng đãng hơn. Đúng khi cô lảo đảo vì vấp phải một cái chân ghế thì Josiane giơ rìu nhao tới.
Cả hai người đã quên mất Mãi Trung Thành. Anh bạn mèo rít lên, nhảy thẳng vào mặt Josiane, bám chắc vào đó, khiến ả đàn bà phải thét lên, buông rơi rìu.
Chặn tay Roger! Anh bạn mèo còn kịp ra lệnh trước khi Josiane tóm lấy cơ thể anh, ném xuống đất và đạp mạnh hết sức. Tiếng thét đau đớn của Mãi Trung Thành dẫn một dòng năng lượng ào qua cơ thể Alanna. Nữ hiệp sĩ khom người, nhảy tới, rút kiếm Tia Chớp và bạo liệt chém gục Josiane bằng một đòn duy nhất. Sức mạnh mới đập bập bùng trong tai Alanna khi cô gạt ả đàn bà đang giẫy chết sang bên và bế Mãi Trung Thành lên. Đã tới lúc về nhà, anh bạn mèo nói, và đi.
Cô dịu dàng đặt người bạn lên bàn, những ngón tay run bắn khi cởi dây đeo kiếm và buông cho nó rơi xuống đất cùng bao kiếm. Tia Chớp trong tay, Alanna đi ra cửa, đến với cuộc nói chuyện cuối cùng của cô và công tước Roger von Conté.
Coram, Georg và Liam đến được Phòng Vương Miện đúng khi đợt động đất thứ năm bắt đầu. Lần này, cuộc chiến bị cắt ngang và tất cả địch ta nhìn trân trân lên trên, xem trần phòng có đổ sụp xuống. Nền đất lát gạch của căn phòng chao đảo như một boong tàu giữa sóng biển. Nhiều người ngã xuống đất.
Đa phần người dự lễ bây giờ đã chạy trốn qua những cánh cửa dẫn về phía thành phố: Chỉ còn lại những kẻ đang chiến đấu, ai cũng đang đối mặt với Tử Thần. Vòng tròn bao quanh nhà vua bây giờ chỉ còn lại công tước Gareth, Gary và Myles. Raoul và một số cận vệ hoàng gia đang vất vả chặn hai cánh quân Tirragen và Eldorn vừa tràn ra từ những căn phòng phía sau. Ngài chánh án và những chiến binh khác của nhà vua đang ngăn bước dòng kẻ địch tràn vào từ lối đi chính.
Liam nhanh chóng đánh giá tình hình, rút lấy một cây gươm và nhao vào giúp cho Raoul. Đây là nơi cơ hội bị thủng phòng tuyến cao nhất. Coram, người đã chuẩn bị tư tưởng cho một buổi sáng dài hơi, gia nhập nhóm bao quanh Jon. Cô gái Buri, bụi bặm và đẫm mồ hôi, chào ông bằng một nụ cười trước khi cùng Thayet tấn công một nhóm cung thủ. Coram nhìn thấy Rispah đứng canh chừng cho Eleni, ngoài ra, chú cũng thấy nhiều nhóm quân đang vất vả chống cự với những sợi dây trói vô hình của mẹ Georg. Còn bản thân Georg, sau khi ấn viên kim cương vào tay Jonathan, cũng xoay lại hòa vào vòng người bao quanh nhà vua.
Nhà vua trẻ cầm chắc viên kim cương, nhắm mắt tập trung vào phép thuật. Anh gọi lên tất cả những phép lực mà anh có được - của bản thân anh, phép thuật sa mạc của người Bazhir, phép thuật liên kết với vương miện của các nhà vua và của vương quốc Tortall, phép thuật của Viên Kim Cương Quyền Lực. Jonathan gom tất cả những nguồn lực đó, dẫn chúng chảy tràn xuống mặt đất. Giờ thì anh cảm nhận được những cơn đau của Đất Mẹ bị đào xới, như bản thân cơ thể anh đang bị băm rạch. Như một cây cổ thụ hùng vĩ, lan tỏa ra bốn hướng vô vàn những chiếc rễ của mình, phép lực của nhà vua trẻ tuổi bịt kín từng vết rách và từng chỗ nứt, thâu tóm toàn bộ - và giữ chúng thật chắc. Vành vương miện đã gắn liền với mảnh đất này từ nhiều trăm năm nay lóe sáng, viên kim cương tỏa sáng quyết liệt hơn nữa và những trận chiến gầm gào trong những khoảng hành lang cung điện. Jonathan là một phần của tất cả, nhìn thấy tất cả. Trách nhiệm là Giọng Nói Của Các Bộ Lạc chuẩn bị cho anh đối đầu với một tình huống hỗn loạn như bây giờ; một người khác có thể đã mất trí khi phải hóa thân thành từng con người, từng con thú, từng gốc cây và từng viên đá trong toàn bộ vương quốc của mình. Nhưng Jonathan có khả năng bao trùm tất cả, gìn giữ kết nối tất cả và đồng thời gạt sang bên phần lớn trong số đó - để chúng được canh chừng bởi một phần nhỏ ý thức của anh. Phần lớn ánh mắt tinh thần của Jon bây giờ tập trung vào một dáng người nhỏ nhắn trong màu vàng và màu đồng, đang đi qua phần sâu thẳm nhất trong cung điện.
Tầng nằm dưới dãy phòng Thom ở là những căn phòng công cộng: Phòng Vương Miện, sa-lon, thư viện, các phòng dạ hội, phòng dự tiệc. Không chần chừ, Alanna bỏ qua tầng nhà này bằng một trong số hàng trăm cầu thang trong cung. Mọi giác quan của cô tập trung vào khu hầm mộ. Giờ cô bước chân xuống tầng hầm, nơi mọi công việc hàng ngày được thực hiện: nào thầy thuốc, thợ may, người giặt quần áo, thư ký, người chăm sóc nhà cửa, người vẽ bản đồ và phòng vũ khí. Cả tầng nhà hôm nay hoang vắng đến ma quái; những tiếng động duy nhất vang lên là tiếng chân Alanna. Dưới đó là những dãy nhà kho kéo dài: Những căn phòng rộng không kết thúc, nơi lưu giữ tất cả những đồ vật mà người ta có thể tưởng tượng ra trên đời. Cả nơi đây cũng tuyệt đối yên lặng.
Tầng thứ ba bên dưới mặt đất dành cho nhà tù và các phòng của lính gác. Alanna nghe thấy tiếng chiến đấu vẳng ra từ đó, nhưng con đường cô cần đi cách nơi này một khoảng khá xa. Đi tới đây, cô gặp phải cơn động đất mà Jonathan đang dồn lực giằng giữ. Khi nó qua đi, tâm trí cô chuẩn bị chờ đợt động đất tiếp theo. Nó không tới, nhưng mặt đất dưới chân cô rõ ràng luôn dịch chuyển và chốc chốc, những bức tường quanh cô lại dịch đi một chút. Từng mảng vữa rơi như mưa từ trần; các bậc thang bắt đầu nứt những kẽ nhỏ, gạch lát bong ra.
Jon đã kháng cự được cơn động đất lớn nhất — Cơn Động Đất Mẹ, cô nghĩ, nhưng liệu cung điện - và bất kỳ một tòa nhà nào khác - còn chịu đựng được áp lực này bao lâu nữa?
Toàn gương mặt căng thẳng, nhưng đôi mắt lóe sáng khi Alanna trèo xuống sâu hơn. Cô chỉ dừng lại một lần, để chùi hai lòng bàn tay đẫm mồ hôi vào áo. Thế rồi cô lại cầm ngay lấy kiếm và đi tiếp.
Càng xuống thấp những đoạn cầu thang càng dài hơn, chốc chốc lại bị ngắt quãng bởi những chiếu nghỉ, bên mỗi chiếu nghỉ là một vọng gác. Vì con đường đang dẫn cô sâu xuống lòng đất hiếm khi được sử dụng, nên các vọng gác nơi đây đều khóa chặt. Nhưng bây giờ, khi đến gần khu hầm mộ ở tầng thứ tư dưới lòng đất, Alanna nhìn thấy một vọng gác được chiếu sáng chói gắt. Tới cách nó vài bậc thang thì cô đứng lại, cân nhắc.
Rất có thể người trong vọng gác kia biết rằng cô không thích phí thời gian: Alex von Tirragen bước ra chiếu nghỉ trong bộ áo giáp bằng bạc sáng choang. Một bàn tay đi găng bọc sắt đang cầm kiếm. “Có một mình ư? Ta cứ tưởng ngươi còn mang thêm kẻ khác.”
“Tôi đang vội”, Alanna nói, mắt lóe tia đe dọa. “Bước ra khỏi đường tôi, trước khi gã làm cả cung điện này nổ tung.”
Trong đoạn cầu thang dưới chiếu nghỉ có những dáng người chuyển động. Đó là những nông nô vạm vỡ mặc quân phục màu tím và đen của thái ấp Tirragen. “Thưa huân tước”, một gã bối rối lên tiếng.
“Nó đang sợ”, Alex sẵng giọng, mắt nhìn Alanna không ngưng. “Giữ nguyên vị trí!” Gã cầm kiếm trỏ vào căn phòng đang được chiếu sáng. “Vào đây, công nương Alanna. Ở đây rộng hơn.”
Cô chần chừ, đưa ánh mắt từ Alex chuyển sang phía mấy tay lính của gã. Trong lòng chỉ muốn gào lên vì giận hoặc dùng phép lực quật cả đám xuống đất...
Cô bước vào trong. Đồ gỗ đã được người ta dịch sang căn phòng thứ hai, những chùm nến chiếu sáng căn phòng. “Anh không muốn để đám bạn anh đứng nhìn sao?”
“Nhân chứng duy nhất mà ta cần là ở đây.” Alex đặt một ngón tay đeo găng lên ngang thái dương. “Nếu ngươi muốn, đầu tiên ngươi có thể tập vài bài khởi động.”
“Để phí nhiều thời gian hơn hả? Không.”
Alex chậm rãi đâm thẳng vài cú, chế nhạo cô. “Ta đã chờ cơ hội này từ lâu.”
“Anh điên rồi, nếu tới lúc này mà anh còn chơi trò Ai-Là-Tay-Kiếm-Giỏi-Nhất-Quốc-Gia”, cô gầm lên.
Cả hai vào thế phòng thủ. “Thử nghĩ xem ngươi muốn gì”, Alex trả lời.
Gã trai tấn công thật tàn độc. Nét mặt bình tĩnh hoàn toàn trái ngược với lưỡi kiếm quặn xoáy và nhanh như chớp. Alanna gạt đỡ, gắng che giấu nỗi kinh hoàng của mình. Bây giờ, khi không còn phép lực, cô chậm hơn bình thường một chút xíu - nhưng với một đối phương như thế này thì cái chút xíu đó lại mang tính quyết định. Cô chiến đấu thật tỉnh táo, suy nghĩ kỹ càng, tự vệ bình tĩnh và chờ cơ hội Alex phạm sai lầm, bởi vụ đấu này rất quan trọng đối với gã. Trong khi cô đi vòng quanh đối phương, lưỡi kiếm Tia Chớp của cô thực hiện những chuyển động nhanh lẹ, lượn mềm, chuyền từ thế này sang thế khác êm như nước, chặn đường kiếm của Alexander von Tirragen, cho dù nó chém tới cô từ trên, từ dưới, từ phải hay từ trái. Cô bắt quả tang ánh mắt gã trượt khỏi bờ vai cô. Rõ ràng gã đang tìm chỗ hở như một tay tân binh, và điều này khiến môi cô nở một nụ cười bạo liệt
“Không kẻ nào có thể chiến thắng, nếu chỉ mãi mãi tìm cách phòng thủ”, Alex gầm gừ.
“Tôi không phải là người điên và khăng khăng muốn chiến thắng cho bằng được”, cô nói nhanh theo hơi thở.
Khi Alex thoáng mất cân bằng trong một nửa tích tắc, Alanna nhanh như chớp thực hiện một đường chém bán nguyệt ngược chiều, lưỡi kiếm của Alex chỉ đón được nó trong nửa tích tắc cuối cùng. Alanna nghiến chặt răng, ngay lập tức chuyển thành nhát kiếm bán nguyệt bình thường. Khi Alex nâng kiếm lên để đỡ, lưõi kiếm của cô rạch xuống dưới trong một đường chém bướm bay thẳng đứng, nhanh đến mức người ta không thể dõi theo bằng mắt. Cô có được một đòn trúng đích nhẹ nhàng, rồi ngay lập tức theo phản xạ đẩy lưỡi kiếm sang phía vai gã ta. Tiếng nghiến của thép vào thép khiến cô giật mình. Cô văng ra một câu chửi. Bởi tiềm thức luôn phải nghĩ đến Roger nên cô quên mất là Alex mặc áp giáp. Cô nhảy ra sau một bước, né đòn phản công của gã. Giờ hai người lại đi vòng quanh nhau.
Ánh nhìn Alex bây giờ còn cuồng tín hơn lúc trước.
Alanna chùi khô bàn tay còn rảnh. Rồi cô cầm đốc kiếm gắn kim cương bằng cả hai tay. Giờ đến lượt cô là người tấn công không ngừng bằng một loạt nhát bổ mãnh liệt từ trên xuống.
Gã trai lùi về, cô tiến lên một bước, giờ đến một hồi giằng co nhanh lẹ, không bên nào lợi thế. Qua khóe mắt, cô nhận thấy mấy gã nông nô của Alex không còn tuân lệnh và đã rời vị trí.
Cô nhìn thấy đường kiếm phức tạp của đối phương muộn một chút xíu. Tia Chớp bay ra khỏi tay cô, rơi vào một góc phòng sau lưng Alex. Gã trai chĩa mũi kiếm vào cổ cô và mím môi cười. “Nói lời vĩnh biệt, Nữ Sư Tử.”
Cô chầm chậm lùi về. “Một đối phương trọng danh dự sẽ để tôi nhặt kiếm lên và tiếp tục.”
Gã lắc đầu. “Những gì ta cần phải biết thì ta đã được biết. Ngươi là một tay kiếm tốt, ta công nhận như vậy. Nhưng từ xưa đến nay ta luôn hiểu rõ rằng, chính ta...” Với toàn bộ năng lượng còn lại, cô khom người nhanh như chớp ra khỏi mũi kiếm của gã, đồng thời giơ chân trái đạp thẳng vào bụng đối phương, khiến gã trai bay đập vào tường. Buông ra một tiếng thét giận dữ, gã nhảy lên và lại tiến về phía cô.
Mặc dù Liam chỉ dạy cho Alanna vài thế đấm và vài thế đá, nhưng anh khăng khăng bắt cô luyện đi luyện lại những thế vố đó không biết bao nhiêu lần. Có thể cô không đủ sức hạ gục một chiến binh Shang dạn dày kinh nghiệm, nhưng sự nhanh lẹ của cô cùng công cuộc luyện tập vĩnh hằng đã khiến cô có thể đá và đấm với sức mạnh của một chiến binh Shang thực thụ. Bây giờ, khi Alex bước về phía cô, Alanna né sang bên và giáng cho gã một cú đá thứ hai, thêm một lần khiến cơ thể gã trai quật vào tường, trong vị trí giống trước. Ở đòn tấn công tiếp theo, nhát chém ngang của gã nhanh đến mức cô không kịp nhảy tránh. Lưỡi kiếm sượt bên má và bàn tay phải để trần. Nhưng khoảng hở ngắn ngủi mà lưỡi kiếm để lộ ra đã bị cô chớp lấy, giáng một cú đấm đập dập khí quản gã.
Họ đứng sát nhau đến độ cô nhận thấy rõ là sự sống đang rời khỏi gã. Cô vội vàng lùi về, buông gã rơi xuống. “Tay kiếm tốt nhất? Kết cục trông như thế đấy, Alex!”
Gã không bao giờ còn đưa ra được câu trả lời nào.
Cô cầm kiếm của gã và xoay phắt về, định xử lý mấy tên lính gác, nhưng bọn chúng đã chạy trốn.
Giờ Alanna nhặt kiếm của mình và lại lên đường. Đi chỉ được một đoạn ngắn thì cơ thể cô bắt đầu phản ứng trước ngọn đòn giết chết một người quen cũ. Cô nôn khan một lúc lâu trên tay vịn cầu thang. Cả người rung lên vì mỏi mệt. Mỗi bước đi là mỗi lần đầu gối muốn khuỵu xuống; thêm vào đó là nỗi e sợ rằng cả cầu thang có thể đổ sụp, bởi lòng đất vẫn không ngừng rung động. Mặc dầu vậy, nữ hiệp sĩ vẫn cắn răng bước tiếp, khuôn cằm bướng bỉnh vươn về phía trước.
Đi đến cuối tầng hầm đó thì cô đến tầng hầm dưới cùng. Nếu đi con đường bình thường, cô sẽ đến tầng nhà sâu nhất này ở một vị trí cách đây vài trăm cánh tay, dưới chân con dốc thoai thoải dẫn từ khu đền thờ trong cung xuống khu hầm mộ. Gần cửa vào phía đó có hai nấm mồ mới được xây dựng và trang điểm của Roald và Lianne. Nhưng theo con đường cô vừa đi, Alanna bây giờ đang ở bên những ngôi mộ có tuổi đời từ ba trăm tới bốn trăm năm. Có người nào đó đã thân thiện đến mức châm cho đuốc sáng. Alanna đi theo con đường mà đại sư Si-cham đã chỉ qua ảo ảnh, gắng sức không để ý đến nỗi sợ mỗi lúc một hành hạ cô mạnh mẽ hơn.
Giờ những dãy mộ đã kết thúc và nhường chỗ cho một khoảng nền rộng, lát đá. Ở giữa khu này là một bức tranh hình tròn, rõ ràng đã được tạo bằng cát trắng. Vừa nhìn nó Alanna đã thấy xây xẩm mày mặt trước vô vàn những hình tròn xoáy, những đường xoắn lò xo và những đường dọn sóng. Bên rìa bức tranh cát này có một vệt máu còn tươi. Mình dám cuộc đó là máu của đại sư Si-cham, Alanna nghĩ và nuốt khan, đè cảm giác buồn nôn. Cái phiên bản méo mó của cánh cổng dẫn đến Idramm (cánh cổng trong hình dạng bình thường của nó thường được sử dụng để gọi lên những vị thần nguyên thủy) nhằm mục đích hút hết phép lực của những người không may dẫm phải nó. Đây là nơi Si-cham đã bị mất bàn tay phải.
Đằng sau cánh cổng dẫn đến Idramm là một công trình xây dựng bỏ hoang - huyền thoại nói rằng nó vốn là một đền thờ. Roger đang đứng đó, khoanh tay ra trước ngực, tựa người vào một cây cột đổ. Bao quanh gã là một quầng lửa màu đỏ như máu, lóng lánh những vệt phản chiếu độc ác trên nền trang phục lụa đen.
Gã mỉm cười. “Ta biết là ngươi sẽ không khiến ta thất vọng. Nhưng ngươi đã cần nhiều thời gian hơn ta tưởng.”
Alanna chạm đầu kiếm vào một rìa xoáy trên bức tranh. Cô nhận thấy lớp cát trắng này đã tan chảy và hòa cùng với nền đá. Một tia nóng chói gắt xuyên qua lưỡi kiếm sọc lên trên, khiến cô thét lên và giật kiếm ra. Roger xăm soi nhìn, vẻ kiểm tra. Đột ngột, cô hiểu lý do. Với nụ cười vô tư nổi tiếng khắp triều đình thời còn là tiểu đồng, cô giang tay ra: “Ông không biết sao, Roger? Phép lực của tôi hết rồi. Chẳng còn gì cho cánh cổng của ông ăn cắp đâu.”
Hai mắt gã nheo nhỏ. “Tại sao - à phải, Si-cham. Giờ ta hiểu rồi.”
“Cũng vì thế mà phép thuật động đất của ông không thành công”, cô nói. “Jon đang ngăn cản ông. Anh ấy có viên kim cương, có vương miện, có phép lực của tôi và thậm chí cả phép lực mà Thom đã truyền cho tôi. Điều đó có nghĩa, anh ấy chặn tay ông bằng một phần phép lực của chính ông.”
Gã nhún vai. “Vì thế mà sức ta không đủ để kết thúc tấn hề này một cách nhanh chóng. Mặc dù vậy, cái đó không quan trọng.”
“Có chứ, quan trọng chứ, Roger”, cô nói. “Ông sẽ không có thêm một cơ hội nào nữa đâu. Ông đã mua cho mình một cái chết ghê tởm trên ngọn đồi dành cho quân phản quốc. Sau đó tôi sẽ tự tay vãi tro ông vào gió!”
“Thế ra ngươi tưởng, ta đã không tính đến bất kỳ một khả năng nào mà trông chờ vào sự tình cờ, cô bạn thân mến? Ta đã có đủ thời gian để lên kế hoạch. Ngươi có biết, khi bọn họ chôn ta thì ta vẫn chưa chết hẳn.” Cô mở miệng toan phản kháng, nhung gã lắc đầu. “Nếu chúng ta có thời gian, ta sẽ kể cho ngưoi hiểu một việc vĩ đại, gọi là Giấc-Ngủ-Pháp-Sư. Theo quan niệm của các ngươi thì ta đã chết. Nhưng theo quan niệm của ta...” Nét mặt gã lạnh lùng đáng sợ. Rồi gã phẩy tay gạt chuyện này đi. “Ta đã lên kế hoạch thật cẩn thận, bởi ngươi, Nữ Sư Tử ngọt ngào, đã thoát khỏi tay ta quá nhiều lần, nhà ngươi cùng gã em trai dòng họ hoàng gia của ta. Gã đã học được nhiều thứ - học được nhiều hơn thuở ta còn là thầy giáo của nó. Chắc là ta sẽ không bao giờ được biết nó lấy từ đâu ra cái pháp lực bốc mùi sa mạc.”
“Ngươi đã không để cánh cổng của ta hút lấy, nhưng bây giờ ngươi mỏi mệt. Chừng nào ngươi lại vào tầm với của ta - “ Gã mỉm cười cầm lên một con dao nằm cạnh bên. Trên lưỡi dao có vệt máu. “Ta chỉ cần cắt lấy một phần rất nhỏ của ngươi, giống như với Si-cham. Một mẩu nhỏ cũng đủ cho ta bước vào tâm trí ngươi và qua đó thẳng đường đến với Jonathan cùng những thứ pháp lực mà nó đang sử dụng.”
Alanna nhợt nhạt, bối rối lùi về một bước.
Roger đặt con dao sang bên, bước đế