← Quay lại trang sách

Chương 50

TRẠM XÁ CỦA TÀU NẰM gần mũi tàu, trên boong dưới của tàu Susquehanna. Khi họ đến nơi, chuẩn uý Harris ra hiệu cho Armstrong đứng chờ trong khi anh ta nói khẽ gì đó với người lính gác. Sau khi được họ gật đầu cho phép anh ta mở thanh chắn dẫn vào phòng đặc biệt, nơi Eden đang nằm một mình, đầu quấn đầy băng và tựa lên rất nhiều gối. Viên chuẩn uý chỉ cho nhà truyền giáo một chiếc ghế đặt cạnh giường rồi lịch sự cúi chào lần nữa:

- Ngài Armstrong, ngài được phép ở lại đây năm phút. Đó là yêu cầu nghiêm khắc của y sĩ.

Khi cánh cửa đã được đóng lại, Armstrong im lặng ngồi nhìn Eden, chàng vẫn không động đậy và mở mắt. Tâm vải phủ giường cho thấy ít nhất một trong hai chân bị băng quấn rấtdầy, cổ chàng ướt đẫm mồ hôi, cuối cùng chàng mở mắt, qua vẻ mặt chàng nhà truyền giáo hiểu rằng chàng biết rõ hơn ai hết rằng chàng đang phải vật lộn để giữ lấy cuộc sống.

Armstrong chạm nhẹ vai Eden bằng một cử chỉ ấm áp:

- Robert, ta rất mừng vì anh yêu cầu gặp ta, bởi vì ta rất muốn nói với anh là ta vô cùng kính phục anh. Ta e rằng Hải quân Mỹ không có cung quan điểm với ta. Có thể họ con nói rằng anh đã làm tình hình nguy hiểm bằng cách không tuân lệnh. Với một lý lẽ nào đó họ sẽ có thê dùng những từ như "liều lĩnh dại dột” hoặc "thiếu suy nghĩ".

Eden chậm chạp quay đầu lại để nhìn Armstrong, nhưng không nói gì.

- Nhưng ta hiểu động cơ hành động của anh. Trong con mắt của chúa- và của ta- anh đã chứng tỏ anh là một con người của hoà bình thực sự.

Vẻ mặt bất động của Eden không cho thấy chàng phản ứng thế nào trước câu nói, nhưng chàng tiếp tục nhìn nhà truyền giáo. Armstrong khẽ nói tiếp:

- Robert, ta đã cầu nguyện rất nhiều lần và mong anh an toàn trở về. Nhưng ta không dám mong lời cầu nguyện của ta được đáp lại. Ta vô cùng vui mừng vì anh đã trở lại tàu. Trong những khi gian khó anh có cầu nguyện không?

Eden chậm chạp lắc đầu.

Armstrong nhìn chàng vẻ buồn phiền hồi lâu, rồi ông nói bằng giọng lưỡng lự:

- Ta nghĩ rằng bây giờ nên cầu nguyện một lúc - để cám ơn Chúa đã che chở anh qua chừng ấy hiểm nguy, anh sẽ cầu nguyện cùng với ta chứ.

Eden lại cố gắng lắc đầu:

- Không... cám ơn... Ngài Armstrong. Tình cảm của tôi... về những cái như vậy không hề thay đổi...

Sau một lúc lưỡng lự, nhà truyền giáo nhắm mắt, cúi đầu và lẩm nhẩm cầu nguyện. Một cửa sổ trên cao để ngỏ và một thoáng cảnh bờ tây lại hiện ra, Eden quay đầu nhìn theo trong khi Armstrong cầu nguyện.

Sau một hồi lâu, nhà truyền giáo hỏi:

- Anh có ân hận tí nào về những việc đã làm không.

Eden trả lời bằng giọng đau đớn:

- Không hề... cho bản thân tôi...

Armstrong nhăn mặt:

- Vậy có ân hận cho ai khác không?

- Chúng đã giết... Sentaro... tôi vô cùng ân hận về việc đó.

Armstrong nheo mắt với một nỗi ân hận xót xa khi nghe tin đó.

Eden yếu ớt nói tiếp:

- Chính vì thế mà tôi xin ngài... đến gặp tôi. Sentaro là một người dân mộc mạc... nhưng anh ta đã hiểu được điều mà những người khôn ngoan thông thái cố tình làm ngơ... Và vì thế anh ta đã chết...

Armstrong cúi xuống thấp hơn:

- Ta có thể giúp gì được? Ta sẽ làm tất cả những gì có thể...

- Không một ai thân thích biết về cái chết của anh ta hoặc biết xác anh ta ở đâu... Eden dừng lại để lấy sức - Vợ con anh ta... sống ở một ngôi làng tên là Yurutaki ở bờ tây vịnh này... Họ cần biết là anh ta chết rất dũng cảm.

- Anh muốn ta cố báo tin ấy ư?

Eden yếu ớt gật đầu:

- Sentaro vẫn thường cầu nguyện với Chúa của anh ta... có lẽ để trân trọng những ký ức của anh ta, ngài có thể cầu nguyện cho anh ta một chút được không?

Nhà truyền giáo nói bằng giọng xúc động:

- Ta sẽ rấtsung sướng được cầu nguyện cho linh hồn Sentaro. Và ta sẽ cố hết sức báo tin cho gia đình anh ta. Anh ta chết như thế nào?

- Chúng chặt đầu anh ta... và quăng xác vào miệng núi lửa. Armstrong lắc đầu không tin:

- Tại sao chúng lại làm như vậy?

- Vì đã giúp đỡ bọn rợ nước ngoài... như anh ta luôn lo sợ.

- Xác anh ta ở đâu?

Eden gật đầu về phía cửa sổ mở và khi quay lại, Eden nhìn thấy hỉnh ảnh xa mờ của ngọn Fuji bồng bềnh hiện ra bên trên dãy núi.

- Chúng tôi cùng trèo lên ngọn núi thiêng... Eden lại nhắm mắt, mặt nhăn nhúm vì đau đớn- nhưng chúng tôi không lên được đến đỉnh. Bọn chúng đặt bẫy chờ chúng tôi...

Armstrong nhìn chăm chăm vào chàng trai trẻ, ngờrằng vết thương đã làm chàng trai mê sảng:

- Thực là anh đã trèo lên núi Fuji ư? Ta không thể tin được điều đó.

Eden gật đầu:

- Trước đó tôi đã cố khuyên Sentaro quay lại và đem một số tin tức cho Đô đốc, mô tả lại những gì tôi đã phát hiện thấy... Hầu hết súng ống của người Nhật trên các đỉnh núi đều là giả và làm bằng gỗ. Họ khiếp sợ chúng ta và họ tự vệ thật tội nghiệp... Vì những lý do riêng tôi đột ngột trèo lên đỉnh núi Fuji, một mình... Nhưng Sentaro đã không nghe theo lệnh và đi theo tôi... Chúng tôi sắp lên đến đỉnh núi thì bị phát hiện và bị tấn công.

Bấy giờ mới tin rằng Eden nói thật, Armstrong nhìn ra ngoài bằng lỗ châu mai. Ngọn núi lửa hiện ra dưới mắt ông với một vẻ mới mẻ. Ông thì thầm:

- Vậy anh làm thế nào để trở lại tàu được?

Eden nằm yên một hồi lâu, nhà truyền giáo băn khoăn không biết có phải chàng không đủ sức để trả lời, thê rồi chàng đột nhiên mở mắt:

- Trong nội bộ họ có nhiều bộ tộc cũng đang đánh nhau dữ dội. Một số bộ lạc muôn tấn công chúng ta trực diện. Một số khác lại muốn ngăn cản họ. Tôi trởthành một tù binh đắt giá, và được giấu trong một chiếc kiệu để đem trở lại bờ biển...

- Thế rồi anh đã trốn thoát như thế nào?

- Tôi không trốn thoát. Bọn bắt được tôi bị một bộ tộc khác tấn công. Họ đã giải thoát cho tôi và bí mật đem tôi về tàu.

Armstrong nhắm mắt nhẹ cả người:

- Đến lúc này tôi mới thấy chúng ta đã đến gần thảm hoạ đến mức nào. Chúng ta đã phạm một sai lầm chết người khi cố gắng dắt mũi một dân tộc kiên cường đến thế trước một sự đe doạ chiến tranh không che đậy như vậy.

Eden gật đầu đồng ý:

- Họ có thể rất lạc hậu - Nhưng họ can đảm và kiêu hãnh... Tôi nghĩ rằng ở đây chúng ta cũng mắc sai lầm giống như sai lầm chúng ta đá mắc với người Indian ở nước ta.

Một hồi lâu Armstrong ngồi trầm ngâm nhìn chàng sĩ quan trẻ. Cuối cùng ông hỏi:

- Tại sao anh lại muốn trèo lên Núi Fuji, Robert? Điều gì đã thúc đẩy anh làm một việc tuyệt vời như vậy?

Eden bật lên, nhăn nhó vì đau:

- Tôi không thể cắt nghĩa thật rõ ràng... - Rồi đột nhiên chàng quay lại nhìn nhà truyền giáo tựa như những lời của ông vừa khơi lên một ký ức đã chôn chặt. - Khi lần đầu -tiên chúng ta nhìn thấy đất liển ở đây, tôi nhìn thấy núi Fuji. Dường như nó giống như một hình ảnh trong ánh trăng. Đêm đó tôi mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ vế ngọn núi lửa, nó để lại trong tôi một cảm giác vô cung mạnh mẽ.

- Cảm giác như thế nào?

- Một cảm giác thấu hiểu rất kỳ lạ... Trên đỉnh núi Fuji, trong tuyết tôi đã kéo được cả bầu trời và quấn nó quanh người thành một chiếc áo choàng... Tôi cảm thấy hoàn toàn thanh bình... Tôi đã cố tả lại giấc mơ đó trong nhật ký.

Armstrong thì thầm:

- Anh đã hiểu điều gì?

Eden nheo mắt cố suy nghĩ:

- Đó là trong những vì sao kia có một cái gì đó còn quan trọng hơn cả Chúa Trời mà ngài vẫn thường nguyện ngắm... Chúng là một phần của ta, ta là một phần của chúng. Và một ngày kia chúng ta sẽ làm một cuộc thám hiểm giống như thế, nhưng tới đất nước bí ẩn của những vì sao...

Armstrong nhăn mặt và hơi nhổm dậy trên ghế:

- Robert, không thể có gì quan trọng hơn Chúa Trời.

Eden nhổm dậy khỏi đống gối:

- Ngài Armstrong, ngài không hiểu! Bây giờ tôi vẫn còn nhìn thấy - Bởi vì đó là những cảm giác vô cùng mãnh liệt, tôi đang bơi vào bờ... Và trên đỉnh Fuji và sau đó nữa tôi đã cảm thấy những điều không thể nói thành lời... Ngài sẽ nghe tôi nói chứ?

Nhà truyền giáo dịu dàng nói:

- Dĩ nhiên. Ta vẫn đang nghe.

- Sau khi bị thương tôi như lơ lửng giữa cái sống và cái chết. Tôi nghĩ rằng tôi tin là mình đã chết... Nhưng sau đó tôi chợt hiểu rằng cách nào đó chúng ta mang trong mình những hiểu biết về quá khứ và cả về tương lai... Có lẽ cách nào đó chúng bị khoá kín trong da thịt trần tục của thân thể chúng ta...

Sợ chàng lại mê sảng Armstrong dịu dàng đặt tay lên vai Eden và cố đỡ chàng nằm xuống gối. Nhưng chàng thiếu uý cứ bật dậy với một sức mạnh đáng kinh ngạc , và ngồi thẳng lên, nhìn đăm đăm ra ô cửa:

- Tôi cảm thấy nhất định mình sẽ phá tung được cái ổ khoá đó, chỉ cần biết được là phải làm thế nào? Và tôi thấy chúng ta đã mắc đi mắc lại những sai lầm khủng khiếp ra sao... Chúng ta cứ luôn giết kẻ khác mà chẳng cần lý do gì - Bởi vì chúng ta không hiểu sự thật đơn giản đó... Trong chúng ta có một phần ác quỷ cứ thích giết chóc, nhưng điều đó chúng ta có thể vượt qua - Chàng ngừng nói, mắt mở to đau đớn - Cuối cùng... Tôi thấy tất cả vẻ đẹp của cuộc sống bị cuốn đi và bị huỷ diệt nếu chúng ta không cố mà hiểu... Và chúng ta sẽ không bao giờ đến được những đất nước xa xôi trên thiên đường đó nếu như không chế ngự được nỗi thèm khát chém giết...

Nhà truyền giáo nài nỉ:

- Thôi, anh phải nghỉ. Anh cần tập trung mọi sức lực để hồi phục.

Tựa như tất cả sức lực bị hút hết, Eden đột nhiên sụp xuống gối. Chàng yếu ớt nói:

- Tôi biết vết thương của mình rất nặng. Và tôi muôn đề nghị ngài một điều cuối cùng, nếu như tôi...

Dừng lại để thở, rồi chàng khẽ nói...

- Cuốn nhật ký hành trình của tôi để ở giữa đám đồ đạc của tôi trong cabin. Nếu như tôi không sống nổi vì vết thương này. Tôi muôn ngài sẽ giữ nó. Và khi con trai tôi là Jonathan lớn lên, ngài hãy đọc cho nó nghe... và hãy giải thích cho nó biết những điều mà ngài biết, có được không?

Armstrong lưỡng lự một lát rồi gật đầu:

- Dĩ nhiên rồi. Tôi sẽ làm mọi điều có thể làm được.

Đúng lúc đó cửa mở, chuẩn uý Harris hiện ra cúi chào và đứng sang một bên:

- Toi e rằng thời gian của ngài đã hết, ngài Armstrong. Tôi phải yêu cầu ngài rời khỏi đây.

Nhà truyền giáo miền cưỡng đứng dậy, đứng nhìn Eden vẻ mặt buồn rầu và lo lắng:

- Robert, tôi sẽ tiếp tục cầu nguyện cho anh hồi phục và cho linh hồn Sentaro. May ra phúc lành của Chúa sẽ che chở cho anh.

Eden nói:

- Ngài Armstrong, cám ơn ngài - Giọng chàng mệt mỏi và chàng không quay đầu lại để nhìn nhà truyền giáo - Một ngày nào đó tôi hy vọng sẽ được trèo lại lên đỉnh Fuji - Để tưởng nhớ Sentaro, Và lần sau tôi sẽ lên đến đỉnh...

Armstrong chạm nhẹ vào vai Eden để chào từ biệt rồi đi theo viên chuẩn uý ra khỏi khu trạm xá. Khi quay lại đóng cửa ông nhìn lại chàng. Eden nằm im lặng trên đống gối, mặt chàng nhợt nhạt như đã chết, bất giác Armstrong sợ chàng đã ngừng thở. Mắt chàng mở to nhưng không chớp và chàng có vẻ như đang nhìn đăm đăm vào đỉnh núi tuyết phủ đang bồng bềnh trôi trên bầu trời Nhật Bản buổi tinh mơ trong khi tàu Susquehanna và ba con tàu khác thuộc Hạm đội Đông Ấn của Hải quân Mỹ rẽ sóng rời khỏi vịnh Yedo, hướng về phía Thái Bình Dương.

HẾT